Lingorm Lan Nua Phai Long Em End Nguoc
Một làn gió nhẹ thổi ngang qua làm mái tóc cô bay nhè nhẹ trong gió, Orm Kornnaphat đứng đó, trên làn đợi xe đến rước. Chiếc váy pastel đơn giản ngắn hơn gối, khoác thêm một chiếc áo len trắng lửng, một cặp kính đen to bản đặt trên chiếc mũi thanh tú, nhìn cô như có nét như một thiếu nữ vừa sang tuổi hai mươi lại có nét thanh lịch như một quý cô thực thụ. Nhìn bóng dáng khoanh tay hờ hững đợi xe của cô, người xung quanh cũng phải quay lại thoáng nhìn, tự hỏi người mang vẻ đẹp thuần khiết nhưng mang nét bí ẩn này là ai. Orm Kornnaphat không quan tâm, mọi cảm xúc của cô được khéo léo che đậy dưới cặp kính đen to bản đó.
Ở cái sân bay tấp nập này, người qua lại thì đông đúc nhưng cô chẳng thể nghe được bất cứ một âm thanh nào rõ ràng, tâm trí cô vốn dĩ không ở đây, nó đang trôi về một miền kí ức xa xăm nào đó, khổ nỗi nó như một cuộn phim được khắc sâu vào tâm trí khiến cô cứ mãi đắm chìm. Năm năm, cô rời xa mảnh đất này gần năm năm, theo lẽ thường cô phải thấy nhớ thấy quen thuộc với không khí nơi đây, ngược lại cô cảm thấy bầu trời này hoàn toàn xa lạ, đối với cô như hờ hững không hề chào đón, khiến cô cảm thấy lạc lõng. Cũng phải, bầu trời của cô vốn từ vài năm trước đã không còn tồn tại màu xanh nữa.
"Chúng ta đi thôi Orm, xe tới rồi."
Một cách tay khoác hờ lên vai Orm Kornnaphat rồi vỗ nhẹ, khẽ đẩy cô về phía chiếc xe màu đen đã đậu được một lúc. Namtan mở cửa rồi nhướng mày chờ chờ Orm Kornnaphat bước vào.
"Biết rồi, quý cô galant à, mình lên ngay đây." – Orm Kornnaphat bật cười rồi nhanh chóng bước lên xe.
Orm Kornnaphat ngoái nhìn lại sân bay rộng lớn khi chiếc xe lăn bánh, thầm nghĩ sẽ nhanh chóng thôi, cô sẽ lại tới đây một lần nữa.
"Cuộc hẹn là vào chiều ngày mai phải không." – Namtan hỏi
"Không, mình đã dời lại ngày mốt, mình cần thêm một ngày"
"Năm năm rồi Orm à." – Namtan khẽ thở dài.
"Là 4 năm 7 tháng 18 ngày Namtan, không phải như cậu nghĩ đâu." – Orm Kornnaphat cười nhẹ - "Chỉ là mình cần đến một số nơi."
"Một mình ?"
Orm bật cười
"Chẳng ai hiểu Orm Kornnaphat Sethratanapong như Namtan Tipnaree cả."
"Ăn nhiều cũng rất tốt cho não, là cậu đãi ngộ tốt thôi."
Namtan là vậy, muốn sâu sắc thì sẽ rất sâu sắc, nhưng muốn tạo không khí, chỉ cần một hai câu nói. Về lại quê hương mà, cũng phải có một chút không khí vui vẻ, có một số chuyện vốn đã là chuyện buồn thì cho dù có thêm sầu cũng không thay đổi được, vậy thì cố thay đổi thái độ của mình trước đã.
-----------------------
Tiếng gõ cửa vang lên nhịp nhàng. Cô bác sĩ trẻ mỉm cười gỡ cặp kính để xuống bàn, chỉ cần nghe được cách gõ và tiếng gõ nhè nhẹ cô biết người vừa gõ cửa là ai.
"Trưởng khoa Apasra làm việc hăng say quá, không biết có thời gian rảnh không?" – Người vừa gõ cửa bước vào với một nụ cười nhẹ.
"Chị, em tưởng chiều nay chị phải gặp khách hàng chứ, sao giờ này chị lại đến đây?"
"Bên đó hẹn lại ngày mai. Chị có nhã hứng mời em đi ăn, coi bộ em không hứng thú lắm. Thôi vậy."
"Chị, em có nói không đâu, chị đợi e thay cái áo ra đã."
"Ira, chị chọc em thôi, cô nhóc này. Dạo này thấy em bận rộn quá nên muốn bù cho em đây, dẫn em đi ăn beafsteak chịu không."
"Ăn mì đi chị, tiệm mì gần nhà chị ấy, xong rồi qua công viên hít thở một tí. Cả tuần nay mùi thuốc sát trùng làm em muốn bệnh luôn."
"Đi thôi."
-------------------------------------
Rải bước thật chậm dưới hàng cây cong cong bên bờ hồ công viên. Orm Kornnaphat bất giác mỉm cười nhẹ, cô nhớ nơi này, nhớ đến chết đi được. Ngôi nhà nhỏ trước kia cô từng ở với người đó rất gần đây, dạo quanh công viên luôn là sở thích của hai người. Nhiều người hay cảm thán, đi xa về cảnh vật khác xưa nhiều quá.
Cô lại nghĩ khác, công viên trong mắt cô chẳng khác gì mấy trong kí ức, có chăng chỉ là hàng cây có cao hơn một chút, năm năm chắc cũng phải có một chút gì đó khang khác mà cái sự khác đó, có lẽ cô không nhìn ra. Mọi ngóc ngách trong công viên này đối với Orm Kornnaphat đều là kỷ niệm, cả hạnh phúc lẫn khổ đau. Một nơi cho dù có bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ đến mấy, cũng chỉ cần một khoảnh khắc cũng đủ khiến mọi thứ trở nên đắng cay.
Giờ chiều mát mẻ, dòng người đi dạo cũng không quá đông đúc, nhưng cũng không thưa thớt. Dòng người ngược xuôi bỗng chốc dường như biến mất khi đáy mắt Orm Kornnaphat thu lại nhân ảnh của người cách cô không xa. Orm Kornnaphat ngừng bước, nhìn kỹ hơn, nước mắt bỗng dâng đầy khóe mi. Người đang khoác một chiếc áo khoác dài qua gối đang đi về phía cô. Không còn mái tóc đen cá tính năm xưa, thay vào đó là mái tóc nâu xoăn nhẹ, làm cho cô ấy trông chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều.
Người đó nở nụ cười khiến Orm Kornnaphat chợt nhận ra, cánh tay đó đang được một người khác khoác lấy. Cánh tay đó đã từng là của cô, là LingLing Kwong của cô. Nụ cười đó nói lên rất nhiều thứ mà Orm Kornnaphat không dám đối mặt, nhìn một LingLing bình thản vui vẻ khiến cô còn có thể mong chờ điều gì.
Orm Kornnaphat cứ đứng ngẩn ra đó, chờ đợi LingLing cứ từng bước đến gần.
Cô bối rối, không biết nên đối mặt như thế nào, cô không thể trốn tránh và cũng không muốn trốn tránh. Trái tim cô đập thật nhanh khi LingLing chỉ còn cách cô vài ba bước chân, rồi bỗng hụt hẫng thật sâu, khi LingLing lướt qua vai cô như thể cô là một người đi dạo công viên bình thường như bao người khác.
Orm Kornnaphat bật cười ngây ngốc, nước mắt dâng đầy cũng đã tràn xuống. Mong chờ gì chứ, chẳng phải chị ấy đã nói trước rồi sao, gặp lại cô cũng sẽ lướt qua như người dưng xa lạ. Vẫn biết trước không thể mong chờ, nhưng vẫn cứ nhói đau. Tình cảm lúc nào cũng thật cố chấp, chỉ khăng khăng làm theo ý nó, để rồi khiến người sở hữu nó phải chật vật, vất vã. Orm Kornnaphat bước tiếp trên con đường cô đang đi, lối cũ không còn dành cho cô, cô cũng không đủ dũng cảm đến mức bước theo bóng hình đang hạnh phúc đó. Orm Kornnaphat cũng không biết, ngay lúc cô xoay người bước đi, LingLing cũng ngoái đầu lại nhìn.
"Sao vậy chị?" – Ira hỏi.
"Không có gì, về thôi."
LingLing lắc đầu. Cô gái đó, hình như đang khóc.
--------------------------
Orm Kornnaphat ngước nhìn cánh cửa rộng lớn của khu triễn lãm, đôi chân cứ mãi đứng đó chẳng chịu bước đi. Nén một hơi thở sâu, cô cùng Namtan đi vào.
"Cám ơn vì đã đi cùng mình Namtan."
"Nuốt ngay cái chữ cảm ơn của cậu vào. Còn một tiếng nào nữa là mình sút cậu xuống cái đài phun nước đằng kia đấy."
Orm Kornnaphat im lặng.
"Cậu đã làm rất tốt. Hãy nhớ những gì cậu đã nói với mình trước khi quay về. Cậu là người mạnh mẽ nhất mà mình từng biết. Mọi chuyện rồi sẽ ổn." – Namtan cầm lấy tay Orm Kornnaphat và mỉm cười.
Namtan đẩy cánh cửa kính cho Orm Kornnaphat bước vào, họ đi về phía quầy lễ tân trước mặt
"Đã lâu không gặp"
Một giọng nói thân quen vang lên sau lưng họ. Cả hai quay người lại, nhìn thấy người có nước da ngăm vừa đứng lên khỏi chiếc ghế gần đó khiến họ bất ngờ
"Pansa"
Cả Namtan và Orm Kornnaphat đều thốt lên kinh ngạc.
"Cũng may là hai người còn nhớ tên mình." - Pansa hất đầu về phía căn phòng gần đó – "Mình biết hai cậu đến gặp LingLing, nhưng mình có chuyện cần nói với hai cậu trước."
Cả ba người đi vào căn phòng họp mà Pansa đã chỉ sau khi cô ấy đến nói vài câu với lễ tân. Cô bảo hai người bạn của mình ngồi xuống nhưng bản thân lại đi
về hướng gần cửa sổ và đứng đó. Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng.
"Không có gì để nói với mình sao." – Pansa hỏi.
"Mình không biết phải nói gì."
Pansa đi nhanh lại và túm lấy cổ áo của cô bạn mình.
"Đồ chết tiệt nhà cậu,Namtan Tipnaree. 5 năm, không một tin tức, mình là gì đối với hai cậu hả ?"
"Là người bạn tốt nhất nhất của mình" – Namtan vẫn cười, chẳng một chút sợ hãi với Pansa – "Với lại mình đã gọi điện thông báo cho cậu rồi còn gì."
"Còn dám nhắc đến cái cuộc điện thoại 47 giây khi cậu đang ở sân bay đó hả? Mình đánh chết cậu."
Pansa vòng tay kẹp lấy cổ Namtan khiến cô chúi người về phía trước, bàn tay còn lại ra sức vò rồi đầu tóc người bạn chân dài của mình. Namtan bật cười, để Pansa muốn làm gì thì làm. Orm Kornnaphat cũng cười nhưng lại không chịu nổi trò trẻ con của hai người nên đi đến và tách họ ra. Họ kết thúc bằng một cái ôm thật lâu.
"Cậu thật sự không sợ mình nện cho cậu một trận à ?"
"Pansa mà mình biết, muốn đánh người khác thì không đợi đến lúc họ mở miệng đâu."
"Mà sao cậu biết hai đứa mình ở đây vậy Pansa?" – Orm Kornnaphat thắc mắc.
" LingLing. Tối hôm trước cậu ấy nói hôm nay sẽ gặp mặt họa sĩ trẻ mới nổi Orm Kornnaphat Sethratanapong để bàn về việc tổ chức buổi triễn lãm đầu tiên tại Thái Lan của cô ấy. Còn lý do mình được tự do đi lại ở công ty cậu ta là do studio của mình là đối tác thường xuyên của JS. Hai cậu đến chứng tỏ cậu biết đây là công ty của LingLing."
Orm Kornnaphat gật đầu sau một lúc im lặng.
"Là mình cố tình."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store