ZingTruyen.Store

Lingorm Lan Nua Phai Long Em End Nguoc




"Tại sao lại giận ?"


"Em giận khi nào, nghĩ chị bận nên không muốn làm phiền."


"Nhìn mặt em xem, còn nói không giận." - Tawan đẩy Ira ngồi trở lại trên giường còn mình thì đứng đối diện. - "Em hình như đều giận mỗi khi chị nói chuyện hay đi cùng với Fa Ying. Em...ghen sao?"


"Chị đang nói gì vậy ?" - Ira ngập ngừng hỏi lại, cô biết rằng mặt mình hiện tại đang nóng lên.


"Được, em không ghen. Vậy còn hôm qua, tại sao không đẩy chị ra ?"


Ira ngước lên nhìn Tawan với vẻ mặt ngạc nhiên, cô không nghĩ Tawan sẽ nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm qua. Chưa kịp trả lời, Ira thấy Tawan bước thêm một bước nữa, nghiêng người, giọng như thì thầm, mang một chút trìu mến.


"Chị hôn em cũng khá lâu, nếu em không thích hoàn toàn có thể đẩy chị ra hoặc tệ hơn, cho chị một bạt tai, sao em không làm, hả Ira ?"


"Em..."


Ira chỉ biết thốt lên một từ, ngày hôm qua đến giờ những từ mà cô nói nhiều nhất hoặc là em hoặc là không biết. Đối diện tình cảm của chính mình, con người ta luôn luôn không thể nói thành lời như vậy sao.


"Như thế này" - Tawan cầm lấy bàn tay của Ira đặt lên vai mình, nơi gần cổ áo - "Em có thể đẩy chị ra."


Không để cho Ira kịp hiểu hành động của mình, Tawan nghiêng người xuống nhiều hơn, không thể chính xác hơn mà tìm lấy môi của Ira. Vẫn như ngày hôm qua, vẫn chỉ là một cú chạm, thật lâu, ít nhất đó là khoảng thời gian Ira cảm thấy. Tawan tách ra sau một lúc, khóe môi thật cong, ánh mắt đầy yêu thương như muốn nhấn chìm Ira trong đó. Cơ hội này, tuyệt đối phải nắm lấy.


"Là em không đẩy."


Thốt ra bốn chữ, Tawan chống tay trái của mình xuống giường, tay phải vòng sang sau gáy, kéo Ira còn đang bất ngờ vào một nụ hôn khác. Không còn chỉ là phớt qua hay chạm nhẹ, mà là mạnh mẽ có chút bá đạo, thật sâu trong từng ngóc ngách. Bàn tay đặt trên vai Tawan run run, từ từ co lại nắm lấy cổ áo gần đó, như muốn kéo Tawan lại gần hơn. Khoảnh khắc đó Tawan thật sự cảm thấy trong tim mình như có pháo hoa, tim cô hạnh phúc đến muốn vỡ tung.


Tawan rời ra khi cảm thấy cả hai cần không khí để thở, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ira cô không khỏi nở nụ cười. Bắt gặp nụ cười đó, Ira không còn cách nào khác, chỉ biết vùi đầu vào trong lòng Tawan.


"Từ khi nào chị lại trờ thành một kẻ xấu xa như vậy ?"


"Chị ước rằng mình đáng lẽ phải trở nên xấu xa từ sớm hơn." - Tawan vòng tay ôm lấy Ira, bàn tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc người trong lòng.


Tawan buông Ira ra sau một lúc, cô ngồi xuống trước mặt Ira, làm cho Ira đang ngồi trên giường cao hơn cô gần hai cái đầu. Tawan nắm lấy bàn tay Ira, ngón tay cái khẽ vuốt trên mu bàn tay, tay còn lại lấy ra một chiếc lắc bạc trong túi.


"Em còn nhớ ngảy tuyết đầu mùa ba năm trước. Chiều hôm đó, chị mua chiếc lắc này với niềm mong chờ vào một tình yêu. Tối, chị hẹn em đến sông Chao Phraya, đứng trước ở đó chờ em tận hai tiếng, không biết nói như thế nào mới làm em chấp nhận tình cảm của chị. Khi đó rất lạnh, nhưng chị không cảm thấy lạnh một chút nào, chị vui vì biết em sắp đến. Rồi khi em đến, chị đã biết được thì ra gió tuyết có lạnh đến cỡ nào cũng không thể lạnh như lòng của chị, em đã đến và em nói rằng em và LingLing chị sẽ hẹn hò, khoảnh khắc đó thời gian như ngừng trô. Chiếc lắc chị nắm chặt trong tay, tưởng rằng không thể nào trao tặng cho em, nhưng vứt bỏ nó, chị lại không đành, nó là tiền thù lao đầu tiên mà chị kiếm được, chị chỉ muốn em sở hữu nó."


Ira đưa tay lau đi giọt nước vương trên mắt của Tawan, từng câu từng chữ mà Tawan nói đã cho cô biết được cô là một người vô tâm đến mức nào, cảm nhận của Tawan lúc đó, cô hoàn toàn không để ý đến dù chỉ một chút.


"Cho dù có là bao lâu đi chăng nữa, cũng đến ngày chị có thể tặng nó cho em. Ira, chị yêu em. Không biết từ khi nào chị yêu em, nhưng chị luôn biết, em là hạnh phúc mà chị theo đuổi cả đời. Để chị ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, được không?"


Dứt lời, Tawan ngước lên nhìn Ira, nhìn thấy giọt lệ rơi từ khuôn mặt xinh đẹp kia, tâm Tawan bỗng chốc chùn xuống. Ira lập tức nhìn ra được ánh mắt lo sợ của Tawan, Ira biết Tawan sợ mình sẽ từ chối, liền đưa tay về phía trước, khiến Tawan có chút không hiểu.


"Đồ ngốc, tặng cho em thì phải đeo vào cho em, sao lại ngây ra đó."


Tawan luống cuống đeo chiếc lắc bạc vào cổ tay của Ira, đeo xong lại nhìn nó ngẩn ngơ. Theo lẽ thường, nếu tỏ tình xong người ta sẽ vui đến mức nhẩy cẫng lên hay hành động gì đó để thể hiện niềm vui của mình. Tawan lại chỉ nhìn chăm chăm chiếc lắc bạc kia, nước mắt không hề dự báo trước tuôn ra không ngừng, có dùng tay lau đi cũng không thể lau hết. Tawan vùi mặt mình vào đùi Ira, khóc nấc.


Ira luồn tay mình vào tóc của Tawan vuốt nhẹ, tròng mắt đỏ cũng rơi lệ. Bao nhiêu nỗi đau khổ cất giấu trong lòng, đến khi đạt được lại không thể tin.


"Chị dừng lại một chút đi, chờ em, từ giờ trở đi em sẽ là người đuổi theo chị, cho đến khi em yêu chị nhiều hơn em. Mà có nhiều hơn em cũng sẽ không dừng lại, con đường này, chúng ta cùng nhau đi."


----------------------


Tin nhắn của LingLing đến Tawan


" Hãy giữ chặt lấy Ira, mạnh mẽ như tình yêu của em"


------------Flashback-----------


*Đêm sinh nhật Ira*


LingLing và Ira quyết định đi ra phía sân sau. Bản thân LingLing là người làm kinh doanh, việc xã giao với người khác là điều bắt buộc, nhưng không đồng nghĩa với việc cô yêu thích nó, Ira cũng vậy. Cả hai, so ra giống nhau ở điểm đó, không thích ồn ào và nơi đông người. Có lẽ vì vậy mà cô và Ira có thể ở bên nhau khá lâu mà vẫn rất thoải mái, dù là người yêu nhưng chưa bao giờ có cảm giác gò bò, thậm chí có những lúc rất tự do không vướng bận. LingLing nhìn thấy Ira mỉm cười khi cả hai đứng trước hòn non bộ, Ira luôn vui vẻ khi ở đây.


"Em rất thích nơi này thì phải, tâm trạng em luôn rất thoải mái mỗi khi em ra đây."


"Khi còn nhỏ, em không có nhiều bạn và cũng không thường ra ngoài như những đứa trẻ khác, em rất nhát. Nên nơi đây là toàn bộ ký ức tuổi thơ của em, em lớn lên cùng nơi này và P'Tawan."


Ira hào hứng kể cho LingLing nghe những mẩu chuyện nhỏ của cô và Tawan. Cứ mỗi đến đây, những kỉ niệm cứ mặc nhiên ùa về, không cần đợi cô nhớ lại. Những câu chuyện trẻ con cho đến những giận hờn tuổi mới lớn, tất cả các câu chuyện đều có hình bóng của Tawan ở trong đó. Ira chợt dừng lại, không tiếp tục kể mà chỉ đưa chân đá những hòn sỏi dưới chân mình và nó không khó để LingLing nhận ra.


"Chị vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp em. Cô thực tập sinh rất rụt rè, nhưng hễ đụng tới vấn đề sức khỏe thì y như rằng sẵn sàng tung một tràng giáo huấn như bà cụ non." - LingLing bật cười khi nhớ lại - "Con bệnh đầu tiên em gặp lại là chị, thật không may cho em."


Ira cũng bật cười theo.


"Em vẫn nhớ. Lần đầu gặp chị em thật sự đến mức phát run, sao trông chị có thể lạnh tới mức đó nhỉ."


"Nhưng em có sợ đâu. Em còn tối ngày hù dọa chị sẽ chết còn gì."


"Là vì chị không chịu làm theo những gì bác sĩ tụi em bảo, cứ khăng khăng làm theo ý mình. Lúc đầu gặp chị, em thật sự rất hiếu kì. Thường khi bị mất trí nhớ, người ta hay hoảng loạn hay buồn khổ. Chị thì lại bình tĩnh đến lạ kì, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến nó."


"Bản thân chị còn thấy lạ, huống hồ là em. Đến bây giờ chị cũng không biết tại sao lúc đó chị lại bình tĩnh đến vậy. Mà cũng chẳng phải vì vậy nên chị và em mới bên nhau như thế này sao ? Chị không lạnh lùng thì em chẳng lẽo đẽo theo chị mà cằn nhằn làm gì."


LingLing nhìn sang Ira và nhận được cái nhoẻn môi cười dễ thương của em ấy. Bên nhau bao lâu, thường cả hai không hay nói về những kỷ niệm. Chỉ đơn giản trò chuyện về những gì xảy ra hằng ngày, giờ bỗng nhiên ngẫm lại, cô thấy mình và Ira là một đôi yêu nhau khá lạ lùng. Họ chưa bao giờ cãi nhau to tiếng, những cãi vả vụn vặt cũng được giải quyết rất nhanh chóng. Không đến nỗi nhớ nhung da diết, nhưng tự khi đến lúc lại muốn ở bên cạnh nhau, chỉ là cảm thấy ở bên nhau thật thoải mái, không gò bó.


"Chị nhớ chị vẫn còn bất ngờ như thế nào khi hôm đó em đột nhiên xông vào phòng làm việc của chị và bảo chúng ta hẹn hò đi." - LingLing huých nhẹ vai Ira, như dự đoán trước, mặt Ira trở nên đỏ bừng.


"Sao chị cứ tối ngày lôi chuyện đó ra chọc em hoài, em đã bảo tại lúc đó ba em cứ giới thiệu cho em hết người này đến người kia." - Ira nói ngay khi thấy. LingLing đang định cãi lại - "Không cần nhắc cái điệp khúc chị chỉ là phao cứu sinh cho em đâu. Em thật sự có ý định đó P'Ling à, em cũng đã nói có thể lúc đó em chưa yêu chị nhưng hẹn hò với chị là điều em thật sự muốn."


"Chỉ chọc em một chút thôi mà." - LingLing cười - " Lần nào chọc em cũng thấy rất vui Ira. Chị biết em đang lo lắng điều gì, cứ nói, chị hiểu."


Ira thở dài, cái vấn đề đó ngay cả bản thân Ira cũng không biết phải như thế nào. Đính hôn chỉ là điều mà ba cô muốn cô phải thực hiện, còn kết hôn, cô chưa bao giờ nghĩ về nó một cách kĩ càng. Ira không muốn kết hôn quá sớm và cô biết LingLing cũng vậy. Họ đồng ý việc đính hôn khá dễ dàng nhưng kết hôn thì không, cô chỉ có cảm giác rằng chưa phải lúc.


"Chị có muốn kết hôn với em không P'Ling ?"


"Em có yêu chị không Ira ?"


Ira có chút bất ngờ vì câu hỏi của LingLing. Cô chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho LingLing, yêu, thế nào thì gọi là yêu? Đã từ lâu, cô mặc định mình yêu LingLing, thế nhưng hôm nay câu hỏi của LingLing khơi dậy một nỗi thắc mắc vốn tồn tại tận sâu trong đáy lòng. Ira có thể là một người không dễ bày tỏ cảm xúc hay tình cảm, cô có thể không biết yêu như thế nào mới gọi là yêu, nhưng qua những trang sách cô thấy được tình yêu nó mãnh liệt như thế nào, nhớ nhung đến mức nào và thậm chí đau khổ đến mức nào. Cô biết không thể bắt buộc cuộc đời mình giống như những trang sách, mà khổ một nỗi, cô lại hiểu rằng những con chữ trong trang sách chẳng phải lại từ cảm giác hoặc kinh nghiệm chí ít của một người từng trải qua viết nên. Rồi nghĩ lại, cô và LingLing đã bao giờ yêu nhau đến thế.


"Em...." - Ira ngập ngừng, em yêu chị là điều mà Ira nghĩ sẽ trả lời, nhưng lại chẳng thể thốt nên thành tiếng.


"Ira. Đừng nghĩ chị nghi ngờ tình cảm của em, chị biết em yêu thương chị vì cả hai ta đều là loại người chỉ có thể quan tâm, chăm sóc, ở cạnh người mà mình thật sự yêu thương. Ba năm, chúng ta trải qua ba năm cũng không thể khiến đối phương thật sự rung động, chị có thể kết hôn cùng em, sống bên em đến tận lúc cuối cùng nhưng em còn trẻ Ira, em có quyền được cảm nhận tình yêu là gì và người làm cho em biết lại không phải là chị."


"Tại sao không thể là chị, P'Ling ?"


"Điều đó phải hỏi trái tim em, chị làm sao có thể trả lời" - LingLing bật cười khẽ.

"Em làm cách nào để hỏi được trái tim em đây ?" - Ira cũng cười theo.





"Không quá khó đâu Ira."


LingLing tiến lại gần Ira hơn, chỉ cách Ira khoảng nửa bước chân. LingLing nắm lấy tay Ira, đặt tay Ira lên ngực trái của em ấy, nơi nắm giữ nguồn sống của con người, và cũng là nơi ngọn nguồn của tình yêu. Ira thấy khuôn mặt LingLing ngày một gần hơn, đến khi chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, LingLing mới ngừng lại.


"Em hỏi nó xem." - LingLing thì thầm.


Ira là một người thông minh, cô hiểu ý của LingLing muốn làm gì. Cánh tay Ira vòng ra phía trước, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của LingLing. Cúi nhẹ người xuống, cánh môi của LingLing đang chờ sẵn, đón lấy Ira.


Dứt ra khỏi một nụ hôn sâu, không cần phải dùng đến bàn tay đặt trên ngực để cảm nhận, Ira cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Rung động đối với LingLing là không có.


LingLing vòng tay ôm lấy Ira, vỗ nhè nhẹ vào lưng Ira.


"Chúng ta cũng nên kết thúc thôi, có điều không phải là hôm nay, sinh nhật em không phải là ngày tốt để kỷ niệm chuyện này. Hãy nhớ, em vẫn luôn là một người rất quan trọng trong cuộc đời của chị."


-----------End FlashBack------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store