ZingTruyen.Store

Lingorm Lan Nua Phai Long Em End Nguoc


Orm Kornnaphat an tâm khi nhìn thấy LingLing nhắm mắt mình lại, ngay khi cô đứng lên để vào bếp, bàn tay lại bị LingLing nắm chặt lấy. Orm Kornnaphat bất ngờ với hành động của LingLing, cô quay người lại nhìn người đang nằm trên sofa, LingLing vẫn nhắm mắt, chỉ nghe môi chị ấy khẽ mấp máy vài từ.


"Orm, đừng rời xa chị nữa."


Những âm thanh khe khẽ từ LingLing như một cái gì đó giáng vào lòng Orm Kornnaphat thật mạnh. Cô những tưởng mình nghe lầm khi từ 'nữa' thoát ra khỏi khóe môi LingLing, 'nữa' , có phải chăng trong tiềm thức LingLing vẫn nhớ đến cô. Lúc trước kia chỉ toàn những điều đau lòng, giờ đây chỉ một câu nói lại có thể khiến Orm Kornnaphat cảm thấy lòng mình ấm lại biết bao nhiêu.


"Sẽ không."


Orm Kornnaphat dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của LingLing, đợi cho hơi thở của chị ấy thật sự đều đặn mới rời khỏi, nụ cười mỉm vẫn không tắt trên môi. Orm Kornnaphat cô chỉ cần như thế, chỉ cần một câu của LingLing cũng làm cho bao nhiêu dũng khí của cô quay trở lại. Orm Kornnaphat luôn biết mình ích kỷ, nhất là trong tình yêu.


Nếu LingLing không yêu cô, cô tuyệt đối không bao giờ níu kéo dù cho LingLing là tình yêu duy nhất của mình. Nhưng đêm nay LingLing đã cho cô thấy điều ngược lại, trong lòng chị ấy có cô, chỉ như thế là đủ. Orm Kornnaphat thầm ra quyết định, hiện giờ cô không muốn buông tay LingLing thêm một lần nào nữa.


Orm Kornnaphat vặn nhỏ đèn phòng khách rồi đi vào bếp, lôi những thứ còn lại trong tủ lạnh định làm một vài món đơn giản nhưng nguyên liệu là không đủ để nấu. Vốn đã định ngày mốt sẽ trở về Nhật Bản nên cô và Namtan không mua thêm đồ dự trữ, suy nghĩ một lát, Orm Kornnaphat trở lại nhìn phòng khách, nhìn LingLing vẫn đang thở đều đặn, hàng mi có cau lại một chút nhưng LingLing vẫn đang ngủ. Quơ lấy chiếc áo khoác và ví tiền, Orm Kornnaphat rời khỏi nhà, cách nơi này chỉ một dãy phố có một nhà hàng Trung khá ngon, đi một vòng đến đó có lẽ cũng không làm LingLing đợi quá lâu.



Orm Kornnaphat rải những bước dài trên vỉa hè một cách đều đặn, cô vốn muốn đi nhanh hơn, thậm chí là muốn chạy nhanh nhất có thể nhưng cái vật nhỏ bé trong lồng ngực cô lại không cho phép điều đó. Chỉ đi bộ một quãng ngắn đến nhà hàng cũng đủ làm Orm Kornnaphat thấm mệt, cô dựa vào cửa kính gần đó để lấy lại nhịp thở sau khi gọi món, hoạt động thể chất vẫn là thứ xa xỉ đối với Orm Kornnaphat. Trái tim này, cho dù có thích hợp đến đâu đi nữa, nó vẫn không phải là của cô.


Trên đường trở về khóe môi Orm Kornnaphat chưa lúc nào hạ xuống, nụ cười vẫn hiện diện ở đó. Đã bao lâu rồi, cô mới tìm lại cảm giác này, cảm giác yêu và được yêu. Cho dù không thực sự rõ ràng, nhưng chắc chắn LingLing còn yêu cô, chí ít đó là điều mà Orm Kornnaphat cô tin tưởng. Cái Orm Kornnaphat cần chỉ như thế.


Mở cửa nhà nhẹ nhàng hết sức có thể, Orm Kornnaphat nghĩ LingLing hẳn là vẫn còn ngủ, cô chỉ vừa rời đi chưa đến một tiếng. Đèn vẫn ở chạng thái chập tối giống như lúc cô rời đi, Orm Kornnaphat vốn định đi thẳng vào phòng bếp bày thức ăn, chợt thấy một thân ảnh đang đứng khoanh tay bên cửa sổ, bóng lưng đối diện với cô. Có chút giật mình, Orm Kornnaphat đi lại để thức ăn vừa mua được trên bàn phòng khách.


"Em tưởng chị vẫn còn ngủ, mau ăn khi chúng còn nóng, chị không thể nhịn đói quá lâu được, không tốt cho bao tử của chị ."


Đáp lại vẫn là sự yên lặng của LingLing, Orm Kornnaphat dần cảm thấy có chút không ổn, không khí ở đây, dường như.... có chút lạnh lẽo.


" LingLing"


Orm Kornnaphat gọi một lần nữa, LingLing mới chậm rãi quay lại, vẫn không rời khỏi nơi đang đứng. Ánh mắt LingLing như đang quét khắp người cô, và cuối cùng dừng lại khi ánh mắt của cả hai gặp nhau. Khóe mắt LingLing vẫn sưng đỏ vì khóc lúc trước, không che khuất được cái nhìn vô hồn lạc lõng. Orm Kornnaphat muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng có gì đó khiến cô lại không nói nên lời, trái tim trong lồng ngực cũng đập thật mạnh như dự báo trước nỗi đau mà nó sắp phải hứng chịu.


"Tôi đã nằm mơ."


LingLing cất tiếng. Một tiếng 'tôi' khiến nắm tay Orm Kornnaphat xiết chặt hơn vào quai túi đồ ăn cô vừa mua về.


"Tôi thấy mẹ mình trong bệnh viện, thấy bà đã nắm tay tôi và trăn trối như thế nào, thấy cả việc tôi đã cãi nhau với ba và nhận được cái tát của ông như thế nào. Tôi nghĩ nó là ký ức của tôi, phải không Orm Kornnaphat ?" - Ánh mắt LingLing một lần nữa rơi trên mạt Orm Kornnaphat.


"Có lẽ. Những chuyện đó xảy ra trước khi em gặp chị , chỉ có chị mới biết được mọi chuyện diễn ra như thế nào. Em không chắc."


"Vậy những chuyện có em thì em mới chắc chắn."


"Phải."


LingLing gật đầu một cách hờ hững theo câu trả lời của Orm Kornnaphat.


"Tôi còn thấy được cái cách em tuyệt tình như thế nào khi em kéo vali ra khỏi cánh cửa màu trắng đó, rằng tôi gần như đã van xin cô hãy suy nghĩ lại, đừng rời bỏ tôi. Nhưng em vẫn đi, nhanh và dứt khoát, như cái cách mà trái tim tôi tan vỡ. Tôi biết nó là mơ, nhưng trái tim tôi hiện giờ vẫn cảm thấy bị xé toạt như lúc đó, em nói xem, nó có phải ký ức của tôi không Orm Kornnaphat?."


Câu hỏi cuối cùng không còn rõ ràng như câu hỏi trước đó, nó nhẹ và mong manh như chính LingLing lúc này. LingLing đã mong Orm Kornnaphat hãy phủ định nó, nói cho cô biết đó chỉ là cơn ác mộng đáng sợ mà cô gặp phải. Cảm giác bóp nghẹt con tim lúc đó, LingLing không muốn phải trải qua một lần nào nữa. Orm Kornnaphat cũng nhìn LingLing thật lâu như cái cách em ấy nhìn cô, nếu thời điểm đã đến, Orm Kornnaphat cô cũng không muốn phải bỏ qua nó một lần nào nữa.


"Phải."


LingLing ngã nhẹ về bức tường phía sau khi nghi câu khẳng định của Orm Kornnaphat, cánh tay khoanh trước ngực cũng buông thỏng, chống vào cạnh cửa sổ.


"Tại sao?"


"Em có lý do, hãy nghe em giải thích. Tin em, được không LingLing ?"


Căn phòng chỉ để ánh sáng yếu, nhưng vẫn đủ để thấy nước đang dâng lên trong đôi mắt của Orm Kornnaphat. Mà không chỉ riêng Orm Kornnaphat, ngay cả trong đôi mắt của LingLing cũng chứa đầy lệ quang.


"Tôi vẫn đang nghe."


Orm Kornnaphat mỉm cười, lấy tay gạt bớt đi nước mắt trên mặt mình. Cô đã đợi khoảnh khắc này thật lâu, ngay từ lúc vừa rời đi, Orm Kornnaphat vẫn luôn chờ nó. Orm Kornnaphat không muốn phải một mình gánh chịu mọi thứ nữa, mặc dù có Namtan nhưng em ấy không phải là LingLing, không phải người có thể an ủi cho trái tim đã chết và đang sống của cô.


"Tất cả khi đó chỉ là một màn...."


Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt đứt câu nói của Orm Kornnaphat. Cả Orm Kornnaphat và LingLing đều nhìn về phía chiếc bàn phía trước ghế sofa, nơi mà chiếc điện thoại vẫn đang nhấp nháy cái tên Ira.


LingLing biết nghe điện thoại trong lúc này thật không phải, cô cũng không muốn bắt máy vì cô muốn nghe rất nhiều từ Orm Kornnaphat, nhưng lý trí cho cô biết hiện giờ đã khá trễ và nếu không có chuyện xảy ra, Ira tuyệt đối sẽ không làm phiền cô.


"Ira" - LingLing trả lời điện thoại.


"Ira em say ?" - LingLing hỏi lại, giọng lo lắng - "Em đang ở đâu....Được....Chị lập tức tới, đừng đi đâu."


LingLing cúp điện thoại.


"Chuyện chúng ta khi khác sẽ tiếp tục, giờ tôi phải đi."


LingLing quay định rời khỏi, bàn tay không cầm điện thoại liền bị Orm Kornnaphat bắt lấy.


"Chị đừng đi, hãy nghe emgiải thích đã." - Giọng Orm Kornnaphat run run, cô không muốn LingLing rời khỏi đây lúc này, một chút cũng không.


"Chúng ta còn nhiều thời gian mà, tôi...chị chắc chắn sẽ nghe emgiải thích, hiện giờ Ira đang cần em ."


"Em cũng cần chị."


"Chị xin lỗi nhưng chị thật sự phải đi."


LingLing đi nhanh ra cửa, bàn tay vừa chạm đến nấm đấm cửa lại nghe thấy Orm Kornnaphat ở đằng sau, vẫn bằng một giọng run run như kiềm nén tiếng nức nở.


"Nếu chị bước ra khỏi cánh cửa đó, sau này em sẽ không giải thích bất cứ điều gì. Chị chọn rời đi, chúng ta thật sự...thật sự....."


Hai chữ chấm dứt không thể nào thoát ra khỏi khóe môi của Orm Kornnaphat, hai chữ đó, thốt lên một lần năm năm trước đã là quá đủ, cô không muốn phải phát âm hai từ đó thêm một lần nào nữa. Nước mắt vốn kiềm nén quá lâu, nên khi không thể giữ được nữa, liền tuôn trào như hai dòng suối. Orm Kornnaphat không thể thốt ra thêm một lời nào nữa.


Vốn đang đưa lưng lại với Orm Kornnaphat, LingLing chẳng thể nào nhìn thấy điều đó, LingLing vẫn đợi xem Orm Kornnaphat lên tiếng nhưng lại không nghe được gì thêm nữa, cô mở cửa bước nhanh ra ngoài. Con người cho dù có tinh tế đến đâu, có lúc cũng vấp phải sai lầm, sai lầm này của LingLing cho đến thật lâu sau này, vẫn khiến cô cắn rứt.


Tiếng cửa đóng lại cũng là lúc túi thức ăn rơi trên sàn nhà, bởi có lẽ bàn tay đang nắm giữ nó chẳng còn sức để cầm nó nữa. Biết nó đã rơi, Orm Kornnaphat từ tốn ngồi xuống, dùng đôi bàn tay run run của mình dọn dẹp lại. Cái việc tưởng chừng chỉ mất chưa đến một phút lại khiến Orm Kornnaphat loay hoay thật lâu. Khi chẳng còn gì có thể dọn dẹp được nữa, cô lại ngồi ở chiếc ghế sofa mà chỉ một lúc trước đây, LingLing đã nằm ở đó. Mắt nhìn về phía vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, bàn tay vẫn một chút run rẩy chẳng thể tự chủ, nâng lên nắm chặt lấy vạt áo trước ngực.


Đau, thật đau quá !


Trái tim này có phải của cô đâu mà nó lại khiến cô khó thở đến thế này. Sao trái tim của Orm Kornnaphat cô không giống trên phim, đã được nhận từ người khác sao vẫn yêu LingLing đến tận lúc này, khiến cho cô phải khổ sở.


Khóc cũng chẳng thể khóc, chỉ còn biết như một thú bị thương lui sâu vào chính bản thân thân mình, nỗi đau tưởng đã quen nhưng khi nó một lần nữa tìm đến lại khiến người ta như lần đầu cảm nhận, thậm chí còn đau hơn, tựa như một vết thương bị xé toạc thêm một lần nữa khi nó đã lành.


Đau đớn.


Tuyệt vọng.


Cô đơn.


Tan vỡ.


Quá nhiều thứ đến sau cái hạnh phúc nhỏ nhoi vừa chớm nở. Nó giày xéo người ta đến mức không thở nổi, mà đã tường như không thể thở được mà vẫn sống, nó lại trở thành một loại nỗi đau khác.


 Chẳng ai có thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store