ZingTruyen.Store

[LingOrm] LẦN NỮA PHẢI LÒNG EM - END NGƯỢC

Chap 27

tuyetnhi2308



Tawan nhắm mắt lại muốn chợp mắt một lát, đêm qua cô gần như thức trắng đêm, lúc nãy lên xe chỉ muốn ngủ nhưng lại gây ra chuyện đau lòng cho chính mình. Mắt thì nhắm nhưng trái tim thì cứ thắt chặt từng cơn từng cơn, đây là lần đầu tiên Tawan cảm thấy người mình thật sự vô lực, chẳng thể cảm nhận được gì ngoài những âm thanh ồn ào bên tai. Những âm thanh đó khiến Tawan rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Tawan không chắc liệu đó có phải là một giấc mơ hay không khi cô vẫn nhận thức được những gì xảy ra xung quanh nhưng đôi mắt của cô lại không ở đây.


Nó đã đi đâu đó về miền ký ức, nơi có hình ảnh hai đứa trẻ vô tư chơi đùa ở một góc sân, nó cho cô nhìn lại khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô. Đồng thời nó cũng mang lại những gì đau khổ nhất khi cô bé ngày nào đã lớn, rời cái nắm tay của cô để đến bên một người khác. Tawan đưa tay muốn kéo lại nhưng lại cảm giác mình chẳng thể cử động, chỉ có thể đứng ở đằng sau mà nhìn thấy nụ cười của người cô yêu.


Nụ cười của Ira là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy khi Susie lay nhẹ vai cô, Tawan cảm thấy mặt mình bỗng lạnh hơn bình thường và khuôn mặt lo lắng của chị quản lý, cô đưa tay sờ lên trán của mình và nhận ra nó đầy mồ hôi. Tawan ngồi dậy và cứ thế đi đến chỗ quay dù Shinyoung đã bảo cô hãy nghỉ thêm một lát nữa. Tawan thấy rằng cảnh quay ngày hôm nay cô quá lợi thế rồi, thật trùng hợp cũng là cảnh vừa chia tay người yêu, khóc lóc, đau khổ và ngất xỉu trong mưa.


Tawan nghe loáng thoáng tiếng hô 'diễn' của đạo diễn khi màn mưa giả được phun xuống, nước mắt của cô cũng chẳng cần phải cố gắng, cứ vậy mà hòa với nước mưa. Còn việc phải diễn ngất xỉu, cô tự biết mình không cần phải diễn nữa vì mọi thứ trước mắt cô đang dần nhòe đi và nó không phải là vì mưa. Tawan chậm rãi nhắm đôi mắt mình lại, giờ thì cô đã hiểu được cảm giác của Orm Kornnaphat khi chị ấy bảo rằng chị ấy muốn ngủ, vì bây giờ cô cũng chỉ muốn ngủ một giấc thật lâu, để không còn phải chịu đựng cái cảm giác đau xé tâm can này nữa. Tawan ngã xuống trong tiếng rè rè của tiếng máy quay chạy trên đường trượt lẫn trong tiếng mưa rơi, chẳng ai nhận ra cho đến khi đạo diễn hô 'cắt' và Tawan vẫn cứ nằm yên trên mặt đất. Tawan cười nhẹ khi nghe thấy tiếng P'Susie vang vọng bên tai, cuối cùng cô cũng có thể cho con tim của cô nghỉ ngơi được một lúc rồi, chỉ một lúc thôi.


"Ira à, chị không ghét em, cũng chưa bao giờ hận em, em đừng tin nhé. Hãy chỉ tin rằng chị yêu em là thật, những điều kia đều là giả dối, đừng tin. Chị không hề muốn xa em, một giây một phút cũng không, nhưng ở gần em lại là một chuyện quá đau lòng. Bởi lẽ chuyện tình yêu này, ngay từ lúc bắt đầu đã là chuyện của một người".


---------------------------------


LingLing rời khỏi nhà cùng lúc với Ira, cô tự cho mình một ngày không phải vùi đầu trong đống văn kiện, giấy tờ. Rảo quanh các cửa hàng trong trung tâm mua sắm, ánh mắt LingLing lướt quang qua một người, người đó cũng lập tức nhận ra cô, khuôn mặt người bạn cũ bỗng trở nên cứng nhắc và không thoải mái. Người bạn này đã từng rất thân với cô trước đây, gần đây cô cũng thắc mắc không biết tại sao cả hai lại mất liên lạc.


"Ranee" - LingLing gọi, cô thấy vui khi vô tình gặp lại nhau như thế này.


" LingLing" - Ranee ngập ngừng - "Cậu vẫn khỏe chứ ?"


"Đương nhiên, sao cậu có vẻ không vui khi gặp mình nhỉ?"


"Thôi mà LingLing, mình biết đó là lỗi của mình nhưng mình cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy, mình thật sự rất xin lỗi về chuyện đó."


"Xin lỗi ?" - LingLing nhướng mày thắc mắc, chưa kịp nói thêm câu nào, Ranee lại tiếp tục với vẻ gấp gáp muốn rời đi.


"Thật sự. Mình xin lỗi về tất cả, xin lỗi cậu và....mẹ cậu." - Giọng Ranee run run khi nhắc đến mẹ của LingLing, LingLing cũng thấy rõ sự hối tiếc trong đôi mắt của bạn mình - "Mình thật sự không có tư cách đứng trước mặt cậu để nói xin lỗi nhưng mình vẫn muốn nói, mình đã tự trách rất nhiều, mình cũng không có tư cách mong cậu tha lỗi cho mình, chỉ xin cậu hãy trở lại với gia đình, ba cậu, ông ấy cũng tự dằn vặt bản thân rất nhiều. Mình đi đây, Krystal sẽ không vui khi thấy mình nói chuyện với cậu, tạm biệt"


Ranee rời đi cũng nhanh như cách cô nói chuyện, LingLing vẫn cứ đứng yên tại chỗ, cố gắng hiểu những gì mà Ranee đã nói. Khi cô ngẩng đầu lên cũng là lúc cô không còn thấy bóng dáng Ranee đâu nữa, LingLing chạy nhanh ra bãi đậu xe để tim lại bạn mình nhưng có tìm khắp bãi đỗ xe cũng không tìm thấy. LingLing lái xe rời khỏi khu trung tâm mua sắm, vẫn đang suy nghĩ về những điều Ranee đã nói, nếu không thể tìm được Ranee để hỏi cho rõ, chỉ có một người duy nhất có thể giải đáp cho cô. LingLing bẻ mạnh tay lái, vòng xe lại về hướng nhà mình.


LingLing tìm thấy Krystal trong phòng đọc sách, cũng thật may khi Krystal hôm nay không có lịch làm việc.


"P'Ling, có chuyện gì vậy?" - Krystal ngồi thằng dậy trên ghế sofa khi thấy LingLing bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.


"Chị đã gặp Ranee."


"Sao cơ?"


LingLing thầm quan sát vẻ mặt ngạc nhiên của Krystal, cô tiếp tục im lặng.


"Cô ta đã nói gì với chị ?"


"Tất cả, về chuyện của ba và mẹ, chị đã nghĩ chúng ta là chị em thân thiết đến nỗi không có một bí mật nào, vậy mà em lại giấu chị."


Krystal trở nên im lặng một lúc lâu, LingLing vẫn cứ im lặng nhìn em gái mình, cô với tay lấy ly nước ở gần đó, cô cần nước ngay lúc này, chợt thấy bất ngờ khi thấy Krystal vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, giọng nói nghẹn ngào cũng thoát ra ngay sau đó.


"Chị tưởng chuyện đó thật dễ dàng với em sao, chị gặp tai nạn, khó khăn lắm mới trở về nhà sau mấy năm rời đi. Làm sao em có thể nói cho chị biết việc ba ngoại tình dẫn đến cái chết của mẹ, làm sao em có thể để chị bỏ đi một lần nữa đây."


Krystal bật khóc nức nở, khuôn mặt LingLing trở nên cứng nhắc, bên tai cô như có tiếng lùng bùng vang lại.


"Ba...ngoại tình....mẹ mất.."


LingLing lặp lại, chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay bị buông lỏng, vỡ choang một tiếng khi rơi xuống sàn nhà.


Krystal ngước nhìn LingLing, khuôn mặt hốt hoảng của chị cô đã cho cô biết cô đã lỡ lời.


"Chị lừa em."


"Không như vậy thì em còn giấu chị đến bao giờ. Krystal." - LingLing gọi, cô không giấu sự giận dữ trong giọng nói của mình - "Nếu em không lập tức nói rõ mọi chuyện, chị không biết mình sẽ làm gì đâu."


"Chị làm ơn ngồi xuống, em sẽ nói khi thu dọn những mảnh vỡ này đã."


Krystal đứng dậy kéo tay LingLing về phía ghế sofa, cố gắng tránh những mảnh vỡ nhưng không thể lay chuyển nổi chị của mình.


"Chị làm ơn, ngồi xuống và bình tĩnh lại, em sẽ nói hết tất cả với chị"


Krystal gọi một lần nữa, cô thở phào khi rốt cuộc LingLing cũng chịu nghe lời cô ngồi xuống. Krystal nhanh chóng dọn những mảnh vỡ thủy tinh, rót cho LingLing một ly nước mới rồi ngồi xuống bên cạnh chị mình.


"Nó chẳng phải là một chuyện đẹp đẽ gì cả nên em sẽ nói ngắn gọn nhất có thể, em không muốn nhớ lại những chuyện khủng khiếp đó." - Krystal thở dài - "Bạn thân chị, Ranee, người vẫn hay đến nhà chúng ta chơi nhiều lần cùng ba chúng ta...phải, ngoại tình.


Hai người họ hẹn hò lén lút trong một khoảng thời gian, cho tới một hôm mẹ đột nhiên cảm thấy mệt, không khỏe trong người nên trở về nhà vào buổi sáng, rồi bà bắt gặp hai người đó đang....chị hiểu mà. Mẹ không chịu nổi cảnh tượng đó nên lập tức leo lên xe và phóng đi, ba cũng đuổi theo ngay sau đó. Mẹ lái xe rất nhanh trên đường, và vì không khỏe lại gặp cú sốc như vậy, không giữ được tay lái nên đâm vào chiếc xe tải đang đi ngược chiều. Ba đuổi kịp liền đưa mẹ vào bệnh viện nhưng vì cú đâm quá nặng nên không qua khỏi."


Krystal lén nhìn khuôn mặt của LingLing, cô không nhận ra được bất cứ cảm xúc nào trên mặt chị mình. Hít một hơi sâu, Krystal tiếp tục.


"Lúc em và chị hay tin, lập tức chạy đến bệnh viện, cũng biết được nguyên do mọi chuyện. Chị lúc gặp mẹ lần cuối xong liền bước ra ngoài cãi nhau một trận thật lớn với ba, ông vì không kiềm được cơn nóng giận liền tát chị một bạt tai. Kể từ đó chị hoàn toàn không nói chuyện với bất cứ ai, tin em đi chị, chị lúc đó khiến em rất sợ, ngay cả em cũng không thể đến gần chị. Cho đến hết đám tang của mẹ, chị liền bỏ nhà đi, ngay cả ba cũng không thể tìm được chị cho đến khi hay tin chị gặp tai nạn."


Krystal dừng lại, chuyện xảy ra thì nhiều nhưng cô không thể kể từng chi tiết, đối với bản thân cô, việc kể lại đã là một việc quá đau lòng, phân đoạn trong quá khứ đó cô cũng muốn như LingLing, quên đi tất cả. Trái với dự đoán của cô, gương mặt LingLing lại rất bình tĩnh, nhưng lại càng bình tĩnh cô lại càng lo lắng hơn, sự yên lặng đó cô đã chứng kiến từ khoảng thời gian kinh hoàng đó.


"Có thật đến khi chị gặp tai nạn, mọi người mới tìm ra chị ?" - LingLing hỏi


"Với ba thì là như vậy, em gặp chị hai năm sau khi chị bỏ nhà đi, là chị liên lạc với em." - Krystal cân nhắc một chút, lại tiếp tục - "Là do P'Orm"


"Orm Kornnaphat ?"


"Phải. Chị cũng thừa biết chị rất cứng đầu, chị khi đó vẫn kiên quyết không tha thứ cho ba, nên chưa một lần trở về nhà, em cũng chỉ gặp chị ở ngoài. Khi đó...."


" LingLing, Krys" - Giọng khàn khàn của một người đàn ông trung niên vang lên sau tiếng mở cửa.


Krystal ngước lên nhìn ba mình, LingLing vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngay cả việc quay đầu lại cũng không.


"Hai đứa đang làm gì ?" - Ông Kwong vui vẻ hỏi.


LingLing đứng dậy ngay sau đó, Krystal vội nắm lấy khuỷu tay LingLing.


"P'Ling, Làm ơn"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store