Chương 50: Breakfast (H)
Sân bay Don Mueang – 08:41 Dòng người đổ ra từ cửa ga quốc nội tấp nập như mọi khi. Âm thanh bánh xe vali lạch cạch lăn trên sàn đá hoa cương, tiếng loa phát thanh gọi tên hành khách vang vọng, mùi trà sữa ngọt lịm trộn lẫn mùi gà rán thơm phức – tất cả hòa thành cái náo nhiệt đặc trưng của Bangkok, đầy khói bụi nhưng lại thân quen đến lạ kỳ.Prim ngáp dài, một sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Tan thì vẫn đang hí hoáy gọi xe trên điện thoại. Còn Orm – em khẽ ngước nhìn trần nhà cao vút của sân bay, nơi những ánh đèn điện sáng trưng, rồi khẽ thở ra một hơi dài."Về đến nhà rồi..."Lingling không nói gì. Chị chỉ nhẹ nhàng lấy lại chiếc vali từ tay em, kéo nó ra xe trước, động tác không hề vội vàng, nhưng lại vững vàng đến độ làm lòng người yên ổn theo.Ideo Q Chula - Căn hộ riêng - 21:17Cánh cửa căn hộ khẽ khép lại sau lưng Orm. Ánh đèn vàng ấm vừa bật lên thì mùi hương quen thuộc đã ập tới — mùi vải thơm dịu, mùi xà phòng từ căn bếp chưa dùng đến, mùi của một nơi không cần phòng bị hay che giấu.Orm thả chiếc túi xuống sofa, tháo giày ra chậm rãi, rồi quay người nhìn Lingling. Chị đã bỏ áo khoác ngoài, mái tóc vẫn còn hơi rối sau chuyến bay dài, nhưng ánh mắt chị vẫn nhìn em không rời, đầy yêu thương và trân trọng.Hai người không nói gì cả. Chỉ có cái nắm tay khẽ kéo em vào phòng ngủ — không chút gấp gáp, không gợi tình, chỉ như muốn ôm trọn cả thế giới bình yên của mình vào lòng. Căn phòng chìm trong ánh sáng tối nhẹ, chỉ có ánh đèn ngủ phản chiếu lên mảng tường trắng. Chiếc giường quen thuộc. Ga trải giường màu kem dịu nhẹ. Gối xếp ngay ngắn. Và mùi hương thoang thoảng từ vỏ gối — mùi tóc của Lingling — làm em muốn gục xuống ngay lập tức, chìm vào giấc ngủ sâu.Orm khẽ rúc vào lòng chị. Tay chị vòng qua, ôm trọn lấy em. Môi chị khẽ áp lên mái tóc mềm mại của em.Lingling nói khẽ, giọng chị khàn khàn sau cổ họng, đầy vẻ mãn nguyện. Không cần những chiến thắng vang dội. Không cần những lời khen ngợi. Chỉ cần... về lại được đây, về lại được với em."Thật thoải mái..." Mọi thứ bên ngoài thế giới này đã được khóa lại ở cánh cửa ngoài kia – chỉ còn lại giường, mền, gối, và hai người – về lại vai thật của mình, không cần là lão đại, không cần là người mạnh mẽ.Orm nằm gọn trong lòng Lingling, lưng áp sát ngực chị, tay vòng qua ôm lấy cổ chị như thể sợ chị sẽ tan biến. Từ lúc về tới đây, Orm không nói gì nhiều, chỉ siết chị một chút. Giọng em nhỏ xíu..."Mấy ngày qua, chị vất vả quá rồi"Lingling nghiêng người, tay luồn vào trong áo em, chỉ là đặt tay lên làn da trần nơi bụng, vuốt nhè nhẹ. Không vội vã, không cố ý. Chỉ là sự hiện diện bằng hơi ấm, một lời an ủi không lời. Chị nói khẽ bên tai em"Em cũng vậy..""Cảm ơn em, đã tin chị.."Orm xoay người lại, mặt đối mặt. Mắt em nhìn chị rất lâu — kiểu nhìn không phải vì muốn kiểm chứng điều gì, mà là muốn ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt đó, từng vết nhăn khóe mắt, từng hơi thở nhẹ.Chị khẽ cúi xuống. Nụ hôn đặt lên trán em đầu tiên, rồi xuống gò má, sống mũi.Orm khẽ nhắm mắt, nhưng tay lại vòng ra sau cổ chị, kéo chị lại gần hơn.Khi môi họ chạm nhau — không còn gì giữ lại nữa. Không cuồng nhiệt, nhưng sâu, rất sâu, như hai linh hồn tìm về chốn bình yên.Lưỡi chị tách nhẹ môi dưới của em, chạm vào đầu lưỡi em như dò đường. Orm khẽ rên một tiếng nhỏ, cổ ngửa ra nhẹ, cả người như đang trôi vào một vùng trời không trọng lực. Tay chị giữ lấy eo em, kéo em nằm đè lên người chị — và em để yên, không chống cự.Nụ hôn kéo dài. Ngắt ra chỉ để thở, rồi lại tìm nhau, quấn quýt không rời. Hơi thở nóng dần lên, lồng ngực em áp lên chị, cọ sát theo nhịp hít thở. Một tay Lingling luồn vào tóc em, tay còn lại giữ sau lưng em, vuốt từng khoảng da trần sau lớp áo.Chị thở khẽ, một tiếng thở dài mãn nguyện"Sao em mềm dữ vậy..."Orm đáp, miệng còn chạm môi chị, giọng cười trong hơi thở, một lời khẳng định đầy yêu thương"Không phải tại chị sao?"Da chạm da. Từng nụ hôn sâu và dài như nối hai người lại bằng hơi thở và sự sống, một sự hòa quyện tuyệt đối.Orm khẽ ngồi dậy, ngồi trên đùi chị, hai tay chống lên ngực chị, mái tóc rũ trước mặt, cả người đỏ bừng. Áo rớt xuống vai, nhưng em không kéo lên. Em chỉ nhìn Lingling, ánh mắt trong veo như đợi chờ một điều gì đó.Lingling nhìn em. Tay chị chạm vào xương quai xanh của em, hôn nhẹ nơi đó – rồi thì thầm"Tụi mình có thể không yên ổn ngoài kia... nhưng ở đây, em là nhà của chị."Orm khẽ cúi đầu, dựa trán vào trán chị, mắt nhắm lại"Vậy thì... ở nhà mãi đi."Lingling khẽ siết nhẹ eo em, kéo em sát lại. Cơ thể hai người dính vào nhau chỉ qua một lớp vải, cảm nhận được cả nhịp thở lẫn nhịp tim đang đập cùng điệu. Chị khẽ ngẩng đầu lên, hôn lên má em một cái thật nhẹ — như thể muốn dỗ dành một điều gì đó vừa run rẩy trong lòng Orm.Rồi chị luồn tay ra sau gáy em, kéo xuống, đặt một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn ấy không vồ vập, nhưng nặng trĩu sự khao khát bị dồn nén, ướt mềm như làn gió ẩm, và đủ dài để khiến lồng ngực cả hai người nóng bừng. Orm khẽ rướn người theo bản năng, lồng ngực em áp chặt vào ngực chị. Một hơi thở dài vỡ ra khỏi đôi môi em khi Lingling hôn lướt xuống cổ, qua vai, từng điểm một, rất chậm, như đang lần theo bản đồ của một vùng lãnh thổ quen thuộc.Orm khẽ rút tay khỏi ngực chị, đưa ra sau lưng kéo áo chị lên một chút. Da chạm da. Làn da ấm áp, mềm mại, có chút ẩm vì mồ hôi, và khẽ run rẩy. Em chạm vào lưng chị, rồi ôm lấy, đầu tựa vào vai chị như một người vừa tìm lại nơi trú ẩn cũ. Em thì thầm, má kề sát cổ chị."Chồng ơi... em muốn"Thanh âm dịu êm của em, như mật khẩu mở ra mật thất trong lòng chị. Lingling nhìn thẳng vào mắt em, đồng tử chị mở to hết cở. Lingling khẽ lật người, nhẹ nhàng đè Orm nằm xuống tấm nệm mềm. Mái tóc em rối nhẹ ra hai bên gối, làn da dưới ánh đèn vàng trở nên mịn màng như lụa. Chị đặt tay lên bụng em, ngón tay di chuyển chậm chạp dưới lớp vải áo, mơn man từng tấc nhỏ, khám phá những bí mật mềm mại.Orm thở hắt ra, khẽ nâng hông theo chuyển động tay chị, một sự chấp nhận"Chậm thôi...""Chị biết rồi..."Chị thì thầm, và hôn em một lần nữa. Lần này môi chạm môi, lưỡi đan vào nhau như tìm thấy quãng đường đã thuộc về mình. Nụ hôn kéo dài, thỉnh thoảng bị ngắt bởi những tiếng rên nho nhỏ, những nhịp thở gấp gáp, nhưng rồi lại nối tiếp như một bản nhạc không lời chỉ hai người nghe được, chỉ hai người cảm nhận được.Lingling hôn dọc xuống cổ, qua vai, xuống xương ức. Mỗi cái hôn là một dấu đỏ — ẩm, nóng, và dịu dàng.Orm không nói nữa. Em chỉ rướn người, đôi tay vòng chặt lấy tấm lưng đang đỡ mình, những ngón tay khẽ cào nhẹ, như muốn khắc lại khoảnh khắc này lên làn da chị.Không ai vội vã. Không ai đòi hỏi. Chỉ có hai người — tìm nhau qua từng nhịp tim, từng cái siết tay, từng lần rùng mình nhỏ nhất.Áo của cả hai rơi xuống từng lớp một — không bị giật, không bị kéo — mà là được tháo ra bởi những ngón tay hiểu rất rõ giới hạn và khao khát của nhau. Da chạm da, ngực chạm ngực, hơi thở hòa thành một chuỗi gấp gáp rồi lại lắng xuống, bình yên."Orm... chị yêu em"Orm mở mắt, nhìn chị. Ánh mắt em long lanh, nhưng không khóc. Em kéo người chị sát xuống, cắn nhẹ lên môi dưới của Lingling"Vậy yêu em đi..."Lingling nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán em. Tay chị vẫn ôm lấy người yêu nhỏ nhắn đang run khẽ dưới mình.Và như thế... họ yêu nhau. Không ào ạt. Không hỗn loạn. Chỉ là một bản giao hòa chậm rãi, trọn vẹn và ấm áp như hơi thở cuối cùng của những ngày dài đầy sóng gió....Orm đã ngủ say.Ánh đèn ngủ hắt lên từ phía đầu giường, ánh sáng vàng cam phản chiếu một phần gương mặt em – ửng hồng vì hơi ấm, mái tóc mềm mại rối nhẹ phủ lấy một bên má. Cánh tay Orm vòng hờ qua eo chị, hơi thở em phả nhẹ lên cổ Lingling, từng nhịp đều đặn như tiếng ru từ một thế giới rất xa, rất đỗi bình yên.Lingling nằm im. Chị không ngủ. Bàn tay chị khẽ luồn vào mái tóc mềm mại của em, vuốt nhẹ từng lọn như một thói quen đã thành bản năng – vừa chạm, vừa ghi nhớ. Mỗi lần vuốt xuống, chị lại thấy tay mình run một chút. Dù rất nhẹ, nhưng là run. Không phải vì cái lạnh của đêm. Mà là vì sợ. Sợ rằng khoảnh khắc bình yên này sẽ có một ngày không còn nữa, sẽ vĩnh viễn biến mất.Chị khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán ấm áp của em.Orm không biết gì cả.Em không biết... người đàn ông mà chị đã "xử lý" đêm đó đã được chị bí mật giấu đi ngay trong một trạm y tế tư nhân, được cứu chữa ngay trong đêm.Em không biết... chị đã lên kịch bản phản ứng với Ying từ trước khi nhận được tin nhắn đầu tiên của Ying, từng bước đi đều nằm trong tính toán.Em không biết... mỗi đêm chị vẫn lặng lẽ kiểm tra mạng lưới hoạt động của Thammarat Thong, vẫn làm việc "riêng" một mình ngoài phòng khách để báo cáo về tổng bộ. Orm vẫn tin tưởng chị. Vẫn nhìn chị bằng đôi mắt sáng trong và đầy tin yêu. Chưa từng hỏi lại. Chưa từng nghi ngờ bất cứ điều gì. Chính điều đó... mới làm chị đau đớn nhất.Lingling nhìn em. Tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em. Đêm nay, em đã hoàn toàn thuộc về chị. Cả thân thể mềm mại, cả trái tim trong sáng. Đặt hết mọi thứ vào tay chị mà không giữ lại chút đề phòng nào.Nếu phải chọn lại... Lingling không chắc mình còn muốn giữ bất kỳ lý tưởng nào nữa. Không còn công lý mù quáng. Không còn những lời thề sắt son vô nghĩa. Không còn những nhiệm vụ cao cả. Chị chỉ muốn giữ em lại. Giữ một người tin tưởng chị, dù không biết chị là ai. Giữ một mái đầu đang tựa vào lồng ngực mình mà ngủ yên.Chị từng tin mình có thể làm mọi thứ vì chính nghĩa. Nhưng giờ đây, chính nghĩa lớn nhất... lại nằm gọn trong vòng tay này, bình yên và ấm áp.Lingling khẽ nhắm mắt lại. Tay vẫn giữ trên mái tóc mềm mại của em. Im lặng. Một tiếng thở dài rất nhỏ khẽ thoát ra. Rồi chị thì thầm, rất khẽ, rất nhỏ, cố ý không cho em nghe – chỉ để bản thân chị nghe thôi."Chị xin lỗi, Orm..""Nếu được làm lại, chị sẽ từ bỏ tất cả... chỉ cần là em ở bên cạnh, cái gì chị cũng cam tâm đánh đổi."Orm khẽ ư ư vài tiếng, rồi rút sâu vào lòng chị hơn nữa, chiếc miệng nhỏ xinh mỉm cười, còn chóp chép một chút, như đang mơ được ăn ngon trong mộng đẹp vậy. ...Phòng ngủ - 08:03Orm khẽ trở mình, đôi mắt em mở ra chậm rãi. Cái đầu tiên em thấy là gương mặt của Lingling – ngủ nghiêng, hơi thở đều đặn, hàng mi dài đổ bóng lên gò má. Gối hơi xô, tóc chị xoã qua bờ vai, để lộ ra một phần xương quai xanh và lớp da trắng mịn, vài dấu hôn nhạt mờ dưới ánh sáng ban mai.Orm ngắm nhìn chị một lúc. Rồi em cúi xuống, khẽ hôn lên má chị một cái thật nhẹ "Ngủ ngoan nhé..."Em lặng lẽ nhấc chăn, bước xuống giường bằng những bước chân nhẹ nhất có thể. Đôi chân trần chạm vào sàn mát lạnh, khiến em hơi rùng mình. Chiếc áo đã rơi đâu mất, nên em vội vã vớ lấy chiếc áo sơ mi trắng chị mặc tối qua, vẫn còn vắt hờ dưới sàn. Mặc vào – chiếc áo rộng rãi, dài đến nửa đùi em.Khi cúi người cài khuy áo, em chợt thấy một vết đỏ mảnh trên ngực mình. Rồi thêm một vệt khác... thấp hơn. Em khựng lại, rồi bật cười khẽ. Ngón tay mân mê lên vết đó. Mắt long lanh, ửng hồng. Em lắc đầu, nhưng khóe môi cứ cong mãi không chịu hạ xuống."Hung dữ thật sư..."Orm bước vào phòng tắm. Cửa vừa đóng lại, tiếng nước vang lên. Em tắm nhanh, đơn giản – tóc búi gọn, da sạch sẽ, môi còn ửng vì nước ấm. Khi ra ngoài, ánh nắng đã phủ kín sàn nhà.Em khẽ mở cửa bếp, rón rén như sợ đánh thức người vẫn còn nằm trong kia. Phòng bếp - 09:12Orm buộc tạp dề, rửa tay, lấy trứng gà ra, bật bếp gas nhỏ — mọi động tác thành thạo. Một nồi cháo gạo rang đang sôi lăn tăn, vài lát thịt ba chỉ mỏng thơm lừng, đậu bắp hấp xanh mướt và cà phê phin đang nhỏ giọt đều đặn.Trong gian bếp nhỏ, em một mình. Nhưng gương mặt luôn ánh lên nét dịu dàng chỉ có thể có ở người đang yêu — và đang hạnh phúc. "Cứ thế này mãi thì tốt quá..."Phòng ngủ - 09:49Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh, kéo dài từng hồi như gõ vào giấc ngủ còn đang sâu. Lingling khẽ trở mình, đôi mày nhíu lại, tay với lấy chiếc điện thoại trên táp đầu giường mà không mở mắt.Màn hình sáng lên: UNKNOWN CALLER.Chị mở mắt. Chỉ một giây — đủ để ánh nhìn thay đổi. Không giật mình. Không thở gấp. Chỉ là... một cái biết. Một sự xác nhận lạnh lẽo.Chị chấp nhận cuộc gọi, áp máy lên tai, ngồi thẳng dậy, mái tóc xõa rũ xuống vai."Lingling, anh là Tin bên công ty XX." Giọng bên kia đều đều, không một chút biểu cảm. "Hiện tại hệ thống đang gặp chút trục trặc. Khi nào có thông báo mới về phần thưởng của Lingling bên công ty, tụi anh sẽ báo lại sau." Một cú gọi "quảng cáo" đúng kiểu — nhưng chỉ chị mới hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.Sếp Tin.Tin nhắn ngụ ý: hệ thống liên lạc nội bộ đang bị để ý. Tạm dừng tiếp xúc. Nhưng tiếp tục ghi lại nhật ký hoạt động nội gián.Lingling không đáp. Chị cúp máy. Không lưu số. Không nhắn lại.Chị tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt nhìn xa xăm. Một giây trôi qua. Không có cảm xúc gì. Chị khẽ thì thầm."Được thôi."Chị đứng dậy, bước xuống sàn. Lạnh. Nhưng không đáng kể. Tay chị với lấy chiếc áo choàng ngủ vắt trên ghế, quần ngủ dài treo ở cuối giường. Cột dây đai ngang bụng. Tóc buộc lên lưng chừng.Bếp nhỏ - 10:03Chị bước ra khỏi phòng. Và khi mở cửa, mùi cháo gạo rang thơm lừng, mùi cà phê phin đậm đà và tiếng dao thớt vang nhẹ từ bếp lập tức ập vào.Cái mùi của nhà.Cái âm thanh của một buổi sáng có người chờ.Chị khựng lại một chút — chỉ một chút thôi — rồi bước tiếp, hướng về phía gian bếp."Bé Orm đâu rồi taaa?"Chị bước nhanh lại, vòng tay ôm em từ phía sau, siết nhẹ quanh eo.Orm giật mình, rồi bật cười nhỏ"Dậy rồi sao..""Ừm.."Giọng chị ấm, khàn khàn sau giấc ngủ. Chị không buông ra, chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật chậm lên cổ em — ngay dưới chân tóc, nơi em mẫn cảm nhất.Orm khẽ rùng mình. Giọng em run run, nhưng không đẩy ra. Tay chỉ với ra phía sau, nắm lấy tay chị đang siết bên bụng."Chị... sáng sớm mà..." Lingling dụi trán vào vai em, như thể đang nạp lại bình yên."Thì sáng phải ăn sáng chứ..."Còn Orm... cứ đứng đó, lặng, cười, rồi khẽ nghiêng đầu dụi má vào má chị một cái"Chị sao vậy? Em đâu có bỏ đói chị đâu..?"Lingling không trả lời. Chị chỉ vươn tay ra, vặn núm bếp gas tắt hẳn. Tiếng gas ngưng lại trong một nhịp "cạch" nhẹ, dứt khoát. Orm hơi xoay đầu, chưa kịp phản ứng, thì bàn tay chị đã đặt lên vai em, nhẹ nhàng xoay người em lại đối diện với mình.Mắt gặp mắt. Khoảng cách... chỉ còn là hơi thở.Lingling không chờ thêm một giây nào. Chị kéo em sát lại, đẩy nhẹ phần lưng em áp vào cạnh đảo bếp mát lạnh. Orm chưa kịp hỏi gì, đôi môi chị đã tìm đến môi em. Nụ hôn sâu, rất sâu. Chạm vào như thể tìm lại thứ gì đó thân quen đến tận cùng ký ức — nhưng vẫn không bao giờ đủ để thỏa mãn khao khát.Tay Lingling giữ sau gáy em, ngón tay luồn vào tóc, khẽ kéo nhẹ. Orm thở hắt ra, lưng cong nhẹ theo tay chị, hai tay em vòng qua ôm lấy thắt lưng chị, dính sát vào nhau không một kẽ hở.Orm chưa kịp đáp, môi chị đã tìm xuống cổ. Từng cái hôn rải chậm rãi — như đang ghi dấu chủ quyền một cách dịu dàng và đầy chiếm hữu. Mỗi cái hôn khiến Orm khẽ rùng mình, tay em bấu nhẹ vào vạt áo sau lưng chị. "Chị... chỗ này là bếp mà..."Chị khẽ lùi môi ra một chút — chỉ đủ để mỉm cười hỏi khẽ"Thì mình thường ăn ở đảo bếp mà.."Chị ngậm lấy dái tai em, răng khẽ cắn yêu một cái, rồi khẽ thở vào đó — hơi nóng trượt dọc sống lưng, làm Orm rùng mình toàn thân. Orm rướn người lên, cằm ngửa nhẹ, đôi môi hé mở trong một tiếng rên rất nhỏ. Chiếc áo em hơi trễ vai. Chị không cởi. Chị chỉ luồn tay vào trong, chạm vào phần lưng mềm mịn — làn da sáng, lạnh vì sàn gạch nhưng ấm vì máu đang dồn lên nhanh. Em thở gấp, mặt đỏ ửng, người bị ép vào bàn đá, nhưng lại vòng tay kéo chị sát hơn, như muốn chìm sâu vào nhau.Lingling cúi đầu, hôn lên xương quai xanh em — nơi tối qua chị đã hôn rất nhiều lần, khắc ghi từng dấu vết yêu thương. Lưỡi chị mơn man một điểm, răng khẽ chạm vào. Orm khẽ cong chân lên, bàn chân trần siết chặt lấy mắt cá chị."Lingling...""Hửm..?""Đêm qua chưa đủ à?"Lingling ngẩng đầu, cười nhỏ"Em nói không bỏ đói chị mà.."Orm cười, tay đẩy nhẹ vào vai chị, nhưng vẫn không buông ra"Nhưng em đang nấu cháo... để em nấu xong đã..."Lingling lại tìm đến môi em. Chị dùng tay đặt lên cằm Orm, khẽ tách môi em ra. Lưỡi chị len lỏi vào bên trong khoang miệng, tìm kiếm "phần cháo" của mình. Lingling nhấc bổng em ngồi hẳn lên cạnh đảo bếp — mặt đá lạnh lẽo nhưng bắp đùi em đã nóng bừng. Môi chị lại tìm xuống, men theo sức nóng cơ thể của Orm mà tìm đến nơi sâu nhất. Những nụ hôn lần này chậm hơn, dài hơn, sâu hơn. Orm rướn người lên theo, ngón tay em luồn vào tóc chị, siết nhẹ.Cả căn bếp chìm vào một thứ âm thanh không tên — là tiếng hôn ẩm ướt, tiếng thở gấp gáp, tiếng cười nghẹn lại giữa từng lần môi rời môi. Sáng chưa kịp ăn. Nhưng có khi, đó lại là bữa sáng ngon nhất mà Lingling có.Ding Dong!Tiếng chuông cửa vang lên một lần, rồi thôi.Orm khẽ giật mình. Em khẽ khép đùi mình lại kẹp lấy đầu Lingling. Giọng em run rẩy..."Chị... "Lingling dùng tay ôm lấy đùi em, miết nhẹ. Chị tách nhẹ môi mình khỏi môi em, trả lời rồi lại tiếp tục bữa sáng của mình."Một chút nữa đi..."
Hết chương 50
Hết chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store