Chương 30: Đêm dài
Trên quốc lộ hướng về Ayutthaya - 00:49Trên xa lộ vắng vẻ hướng về Ayutthaya, chiếc sedan bạc cũ nát lầm lũi băng qua màn đêm tĩnh mịch. Ánh sáng vàng leo lét từ những cột đèn cao áp thưa thớt thi thoảng mới hắt lên tấm kính chắn gió phủ đầy bụi súng và những vệt máu khô khốc, tạo nên những vệt sáng nhợt nhạt rồi lại chìm vào bóng tối.Tun dựa đầu vào cửa kính bên ghế phụ, hơi thở hắn nặng nhọc và đầy đau đớn. Vết thương ở bả vai vẫn còn rỉ máu âm ỉ, thỉnh thoảng lại giật lên từng hồi nhói buốt, khiến hắn khẽ rên rỉ. Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả cổ áo hắn. Nhưng gương mặt hắn đã dịu đi phần nào – đỡ căng thẳng và đau đớn hơn lúc còn bị bao vây trong bãi container hỗn loạn. Hắn nhấc đôi mí mắt nặng trĩu vì mệt mỏi lên, nhìn qua khung cửa kính mờ ảo.Ánh đèn đường lướt qua từng đoạn một, vẽ nên những vệt sáng nhợt nhạt rồi lại vụt tắt. Cảnh vật ven đường bắt đầu trở nên quen thuộc một cách đáng ngờ – những biển hiệu cũ kỹ, những khu nhà xưởng bỏ hoang nằm im lìm trong bóng tối bao trùm, như những chứng nhân im lặng của một đêm đầy bạo lực."Đường này... về Ayutthaya à?
Film không quay đầu sang nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt vô lăng, đôi mắt dán chặt vào con đường tối tăm phía trước, không một chút dao động"Em nghĩ... về đó an toàn hơn cho anh. Có vài chỗ cũ em biết. Dễ dàng ẩn náu."Tun khẽ gật đầu đồng ý, rồi nhắm nghiền mắt lại một lúc như thể cố gắng giữ cho ý thức không bị cơn đau và sự kiệt sức nuốt chửng. Nhưng bất chợt, hắn lại cựa mình vì một cơn đau buốt thấu tận bả vai, khiến hắn phải nghiến răng ken két. Hắn khẽ nghiêng người, cố gắng dựa sát vào cửa sổ để giảm bớt sự khó chịu.Film khẽ liếc nhanh sang hắn qua gương chiếu hậu, rồi lặng lẽ rút từ túi áo sau một ít hàng trắng gói giấy nhỏ nhàu nhĩ, nhẹ nhàng đưa qua cho Tun"Thuốc giảm đau đó... thuốc của bác sĩ cũng không tốt được vậy đâu"Film không hề nở một nụ cười nào, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào"Anh cần phải tỉnh táo. Không có thứ này... vết thương đó sẽ hành hạ anh tới sáng."Thứ thuốc trắng tinh ấy – khi được pha đúng tỷ lệ – ngọt ngào và nguy hiểm như một cái vuốt ve từ địa ngục. Chỉ trong vài phút, toàn thân Tun như bị kéo tuột xuống một hố sâu ấm áp, mọi đau đớn ở vai tan biến vào hư vô.Film bên này nhìn sang khẽ bật cười...Khu vực ngoại ô Ayutthaya – 01:15Film tiếp tục lái, chiếc xe bạc chầm chậm rẽ vào một con đường phụ đầy ổ gà. Hai bên đường là những dãy nhà cũ nát, tường vôi bong tróc, vài tấm bảng hiệu mờ nhòe bởi thời gian và rượu rẻ tiền.Đây là Khu F – một vùng đất mà ngay cả dân Kla Singha cũng hiếm khi dám lui tới nếu không có lý do thực sự chính đáng. Nơi đây là chốn ẩn náu của những kẻ bệnh hoạn, bạo lực và luôn nồng nặc mùi ẩm mốc cùng thứ mùi khó chịu của thể xác thối rữa. Một bóng người lấp ló sau tấm màn cửa sổ rách nát của một căn nhà tồi tàn. Một gã đàn ông gầy trơ xương gác chân lên lan can lầu hai, vừa nhai thứ gì đó nhầy nhụa vừa nhìn xuống chiếc xe bạc đang tiến vào. Film hoàn toàn mặc kệ những ánh mắt dò xét đó. Cậu đánh tay lái, đưa chiếc xe đậu sát vào một bức tường dơ bẩn đầy những hình vẽ graffiti rồi cài phanh tay.Tun lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn khoái cảm do ma túy mang lại. Hắn phì cười một mình, ngửa cổ ra sau, đôi mắt hắn long lanh một cách kỳ dị vì những ảo giác đang mơn trớn não bộ. Hắn gọi khẽ, giọng lè nhè và mơ hồ"Tao nói cho mày nghe nè... tụi nó... lúc đó sợ tao vãi ra quần..."Film vẫn ngồi im sau vô lăng, không hề quay đầu lại nhìn hắn. Hai tay cậu đan chặt vào nhau đặt trước miệng, như thể đang cầu nguyện một điều gì đó – nhưng giọng cậu vang lên, chậm rãi, từng chữ một, lạnh lùng và đầy căm hờn"Mày sống... còn thua cả một con chó, Tun ạ."Tun khẽ giật mình, cơn phê pha dường như bị một luồng gió lạnh thổi bớt. Hắn nghiêng đầu sang một bên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Film trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đèn đường xa xa. Nhưng gương mặt Film tối đen như mực, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo như băng đá phản chiếu lại trên chiếc gương chiếu hậu nhỏ"Tao làm việc cho mày. Tao nhịn nhục tất cả chỉ vì bà ngoại tao. Tao tưởng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, mày sẽ buông tha cho bà...""Nhưng không...""Mày định giết ngoại tao.. Má mày Tun""Tao cũng chả biết sao chị Lingling lại muốn tao giữ lại mạng chó của mày nữa.."Tun khẽ há miệng, muốn cãi lại những lời buộc tội lạnh lẽo kia, nhưng ảo giác đang siết chặt lấy cổ họng hắn bằng một bàn tay dịu dàng nhưng độc địa. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ thái dương hắn. Cả thế giới xung quanh hắn như chao đảo, rung lắc theo nhịp thở gấp gáp.Film chậm rãi quay đầu sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Tun. Gương mặt cậu không còn là khuôn mặt của một đàn em trung thành và sợ hãi, mà là khuôn mặt của một kẻ đã khạc nhổ hết mọi sự sợ hãi, chỉ còn lại sự căm hờn và một quyết tâm lạnh lùng."Ráng sống qua đêm nay nhá, anh Tun" ------------------------Ideo Q Chula - 01:01Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ hình trăng khuyết hắt lên vách tường phòng khách, đổ bóng mờ ảo trên làn da trắng mịn của Lingling đang nằm im lặng bên cạnh. Mùi hương hoa oải hương thoang thoảng vẫn còn vương vấn trên chiếc gối mềm, hòa quyện với hơi thở đều đặn và nhịp tim trầm ổn của chị – người đang ngủ yên sau một ngày dài chằng chịt những toan tính và lo âu.Orm không ngủ. Đôi mắt hổ phách của em vẫn mở to, nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng xóa một lúc rất lâu, như đang cố gắng đọc vị những bí mật ẩn chứa trong bóng tối.Ting--Tiếng điện thoại rung khẽ dưới chiếc gối mềm mại của Lingling khiến Orm khẽ giật mình. Em khẽ quay đầu nhìn Lingling – chị vẫn đang say giấc nồng, gương mặt yên bình đến lạ, đôi môi khẽ hé mở như đang mơ về một giấc mơ không có bóng tối và bạo lực.Orm khẽ xoay người, bàn tay nhỏ nhắn từ từ nâng lên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay rắn chắc của Lingling đang vòng qua eo mình. Chị luôn ôm em khi ngủ – một thói quen vô thức, như thể nếu buông lơi dù chỉ một chút, chị sợ em sẽ tan biến vào hư vô.Ngón tay cuối cùng cũng được gỡ ra. Orm giữ chặt bàn tay ấm áp của Lingling thêm vài giây, khẽ cúi xuống trao lên mu bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng, rồi chậm rãi rời khỏi giường, động tác uyển chuyển như một chú mèo. Em đi chân trần, từng bước một lặng lẽ như không, khẽ khép cánh cửa phòng ngủ lại để ánh sáng yếu ớt từ phòng khách không lọt vào bên trong, giữ cho giấc ngủ của Lingling được trọn vẹn.Phòng khách - 01:28Orm nhẹ nhàng ngồi xuống mép chiếc sofa mềm mại, nhanh chóng lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi áo thun rộng rãi. Màn hình điện thoại sáng lên trong đêm tĩnh mịch. Một tin báo từ kênh liên lạc nội bộ nhấp nháy bằng một biểu tượng không âm thanh – một dấu hiệu bí mật chỉ dành cho những người biết cách nhận ra.|K-Branch017: LIVE FEED|| 01:30:38 | K-17-04: Mục tiêu Tun bị đẩy khỏi xe.| 01:31:42 | K-17-03: Xe đã rời khỏi khu F, quay đầu về hướng cũ.| 01:32:47 | K-17-02: Tun không còn khả năng di chuyển. Có biểu hiện co giật dữ dội. Biển hiện giống như phê thuốc.| 01:32:51 | K-17-04: Vị trí mục tiêu xác định: khu xưởng bỏ hoang phía Đông – F2.Orm nhìn chằm chằm vào dòng báo cáo cuối cùng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, một tiếng thở khẽ thoát ra từ đôi môi em. Em dựa người sâu hơn vào thành chiếc sofa êm ái, ngón tay thon dài gõ nhẹ một nhịp duy nhất lên màn hình cảm ứng lạnh lẽo.K-Branch017: Khử hắn đi. Xong việc thu dọn gọn gàng.Màn hình điện thoại tắt lịm, trả lại bóng đêm tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng khách. Orm vẫn ngồi yên trên chiếc sofa thoải mái, ánh mắt em vẫn hướng về phía vệt sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa phòng ngủ khép kín. Lingling vẫn đang say giấc nồng – nhịp thở đều đặn và ấm áp vọng ra từng nhịp một, xoa dịu đi sự căng thẳng trong lòng em.Orm khẽ nghiêng đầu tựa vào thành sofa, đôi mắt hổ phách nhìn lên trần nhà trắng xóa. Một đêm dài đầy những biến cố. Một quyết định dứt khoát. Đầu em đang sâu chuỗi lại tất cả các sự kiện. ...Orm khẽ rướn người, vươn vai nhẹ một cái nhưng vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào thành sofa. Trong ánh sáng nhợt nhạt của đêm khuya, khuôn mặt em hiện lên với vẻ trầm lặng hơn thường ngày, ánh mắt nhìn xa xăm như đang dõi theo một điều gì đó vô hình. Tâm trí em như đang chạy một dòng lệnh lặp lại không ngừng – từng bước chân vội vã, từng câu nói ngọt ngào, từng biểu cảm dè dặt của Lingling trong những ngày qua, đang lần lượt hiện lên rõ nét trong ký ức em.Em biết. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, kể cả sự tha thứ cho Film, phá đám chuyến hàng của Tun, và cả... cái chết sẽ đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần – đều không hề là những hành động ngẫu nhiên hay nhất thời.Lingling... chưa bao giờ thực sự quên cái đêm đó. Cái đêm mà chị nhìn thấy em lắm lem ở một khu đất vắng vẻ. Cái đêm mà chị vô tình đến muộn để em phải trải qua những điều em không thích. Cái đêm mà sự phẫn nộ tột cùng trong đôi mắt chị đã cháy bừng lên như cánh cửa địa ngục vừa mới hé mở.Lần này... rõ ràng là chị đang ăn miếng trả miếng, một sự đáp trả tàn nhẫn và không khoan nhượng. Chị chỉ kiên nhẫn chờ đợi đúng thời điểm thích hợp – rồi âm thầm, lặng lẽ ra tay, loại bỏ tận gốc mọi mối nguy hiểm tiềm tàng, không để bất kỳ ai dám làm tổn thương em thêm một lần nào nữa.Orm khẽ lắc đầu, không phải vì phản đối hay không đồng tình với hành động tàn nhẫn của Lingling – mà là em muốn xua tan đi mọi sự tiêu cực và bóng tối cứ liên tục bao trùm lấy cuộc sống của cả hai người dạo gần đây. Em sẽ tự tay xây dựng lại thế giới bình yên và ấm áp của riêng mình, nơi chỉ có tình yêu và sự tin tưởng ngự trị. Em khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ như một lời nguyện cầu"Chị ấy... đúng là khi cơn giận dữ trỗi dậy thì thật khó kiểm soát. Phải từ từ dạy lại chị mới được."Nói rồi em nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi lại vào phòng ngủ. Em cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ tiếng động nào, không làm chị thức giấc khỏi giấc ngủ say. Em khẽ nằm lại vào chỗ của mình trên giường, rồi nhẹ nhàng nghiêng người sang phía Lingling, trao lên nốt ruồi nhỏ duyên dáng trên gò má chị một nụ hôn phớt nhẹ đầy yêu thương. Làm sao để em có thể giữ mãi vẻ bình yên và thanh thản này trên gương mặt chị, xua tan đi mọi muộn phiền và lo âu?---------------------------Ideo Q Chula - Phòng ngủ - 08:14 Ánh nắng sớm dịu nhẹ len qua tấm rèm trắng, rọi vào căn phòng ngủ ấm cúng, nhuộm ánh vàng lên những đường viền mềm mại của gối chăn. Gió sớm khe khẽ lùa vào qua khung cửa sổ hé mở, mang theo mùi hương của một ngày mới – thơm dịu và sạch sẽ.Lingling khẽ chớp mắt. Đôi hàng mi dài khẽ rung lên trước khi chị mở hẳn mắt ra. Như một phản xạ quen thuộc, chị cúi đầu xuống – nơi cánh tay đang bị tê nhẹ vì cả đêm ôm người trong lòng.Orm vẫn nằm yên đó. Khuôn mặt bé con nép sát vào bờ vai chị, hơi thở nhè nhẹ, đều đặn. Đôi lông mày khẽ chau lại, nhưng không phải vì mơ màng – mà như đang trốn chạy khỏi một điều gì đó chưa dứt trong tâm trí.Lingling hơi nghiêng đầu, một thoáng bất ngờ lướt qua ánh mắt chị. Bình thường giờ này Orm đã dậy, đi làm bánh, dọn quầy, hoặc chí ít cũng quay sang gọi chị dậy bằng giọng ngái ngủ và một nụ cười trêu chọc. Nhưng hôm nay, em vẫn còn cuộn tròn, vẫn nằm gọn trong tay chị như một cục bông mềm, chẳng buồn nhúc nhích.Chị khẽ cựa người, nhấc cánh tay lên để quan sát kỹ hơn. Đặt mu bàn tay lên trán em. Không nóng. Không sốt. Nhưng sao vẫn nằm im thế này?"Bảo bối..."Giọng Lingling dịu lại như cơn gió đầu hè, chị khẽ gọi, đầu ngón tay nhẹ chạm lên má em – vuốt ve vài cái, một lời đánh thức ngọt ngào. Em chỉ "ưm" một tiếng khe khẽ, rúc mặt vào chăn như con mèo nhỏ.Chị cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc rối mềm "Bé con hôm nay không đi làm à.. gần 9 giờ rồi"Cảm giác bất an mơ hồ vẫn dâng lên trong lòng chị. Chị nhẹ nhàng cúi người xuống, khẽ vén mớ tóc mềm mại rối nhẹ ra sau vành tai nhỏ nhắn của em bé. Giọng chị trầm ấm, đầy sự quan tâm"Bảo bối sao vậy? Em thấy không khoẻ ở đâu à? Chị đưa em đi khám nhá"Orm khẽ xoay người, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chiếc gối mềm mại, giọng em nghèn nghẹn, như thể đang nói chuyện trong một giấc mơ chưa tỉnh hẳn"Ừm... đêm qua em không ngủ được...""Em không muốn đi làm đâu..."Lingling im lặng trong vài giây, ánh mắt chị dịu dàng nhìn em, rồi khẽ gật đầu thấu hiểu. Chị rướn người, cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, ngón tay lướt nhanh vài dòng tin nhắn. Chị nhắn cho Prim, bảo con bé ra quán dán bảng hôm nay đóng cửa.Chị quay sang hôn nhẹ lên vai của em thầm thì"Em bé ngủ thêm đi nhé, chị đi tắm trước nhá"Lingling khẽ rời khỏi giường, chậm rãi bước vào phòng tắm trong khi Orm vẫn cuộn tròn như một chú mèo con lười biếng trong chiếc chăn ấm áp. Tiếng nước chảy róc rách vọng ra đều đặn, xen lẫn với tiếng bàn chải đánh răng chạm nhẹ vào sứ trắng, tiếng vòi sen và mùi sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng qua khe cửa khép hờ....Tầm hai mươi phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Lingling bước ra với mái tóc buộc cao, chiếc áo sơ mi sẫm màu phẳng phiu và chiếc quần jean tối giản – phong thái chỉn chu và thoải mái. Chị vừa cài chiếc cúc tay áo cuối cùng vừa nhìn xuống chiếc giường, nơi Orm giờ đây đã thức giấc.Orm lơ ngơ ngồi dậy, mái tóc rối bù như một tổ chim nhỏ, ánh mắt vẫn còn mờ sương vì thiếu ngủ. Em ngồi bó gối giữa giường, nhìn chị trong vài giây rồi khẽ hỏi, giọng khàn khàn và yếu ớt "Chị đi đâu vậy...?"Lingling bước đến bên giường, chị khẽ cúi người xuống ôm lấy thân hình mảnh khảnh trước mặt, không nhịn được mà trao lên má em một nụ hôn dịu dàng. Chị khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương"Chị đi gặp Tan, Film và Prim bàn chút việc. Chị báo với Prim dán bảng hôm nay quán đóng cửa rồi. Em cứ ở nhà ngủ thêm cho khoẻ, được không?"Orm im lặng một lúc, em suy nghĩ một lúc. Rồi em lắc đầu nũng nịu, vòng đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo Lingling, không muốn rời xa chị"Em đi với chị được không?"Lingling khựng lại một chút khi cảm nhận được vòng tay mềm mại và ấm áp siết chặt lấy eo mình. Cánh tay em bé không có chút sức mạnh nào, nhưng lại khiến bước chân chị dừng hẳn, như thể tất cả sự cứng rắn trên đời này cũng chẳng thể đọ lại một chút mềm lòng mang tên Orm.Chị khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ đôi tay em ra, động tác chị luôn dịu dàng khi chạm vào em – như sợ làm đau, như sợ một lần buông tay sẽ chẳng bao giờ còn chạm được nữa. Giọng chị dịu hẳn xuống, cố gắng dỗ dành em"Không được màaa...""Em bé nghe lời chị ở nhà nghỉ ngơi, em ngủ thêm đi. Chị về trước khi em ngủ dậy lần nữa, chịu không?"Orm khẽ cau mày, đôi mắt em ánh lên một chút lo lắng. Em làm ra vẻ hờn dỗi, giọng nhỏ xíu"Không cho em đi theo thì thôi.. em ở nhà một mình""Nhưng chị phải giữ lời đó, quá trưa mà chị chưa về, em sẽ bớt yêu chị lại một chút"Lingling khẽ mỉm cười, đứng thẳng người dậy, vừa vỗ nhẹ lên má em một cái vừa trêu nhẹ"Dạ.. chị sẽ về sớm với bảo bối của chị mà"Orm khẽ thoát khỏi vòng tay chị, rướn người kéo nhẹ chiếc ngăn kéo nhỏ ở đầu giường, lấy ra một gói kẹo bạc hà nhỏ xíu, cẩn thận nhét vào túi quần chị"Chị mang nó theo đi.. hút thuốc ít thôi"Lingling khẽ gật đầu mỉm cười, cúi xuống đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của em một nụ hôn nhanh gọn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại Orm một mình trong căn phòng ấm áp.Hết chương 30
Film không quay đầu sang nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt vô lăng, đôi mắt dán chặt vào con đường tối tăm phía trước, không một chút dao động"Em nghĩ... về đó an toàn hơn cho anh. Có vài chỗ cũ em biết. Dễ dàng ẩn náu."Tun khẽ gật đầu đồng ý, rồi nhắm nghiền mắt lại một lúc như thể cố gắng giữ cho ý thức không bị cơn đau và sự kiệt sức nuốt chửng. Nhưng bất chợt, hắn lại cựa mình vì một cơn đau buốt thấu tận bả vai, khiến hắn phải nghiến răng ken két. Hắn khẽ nghiêng người, cố gắng dựa sát vào cửa sổ để giảm bớt sự khó chịu.Film khẽ liếc nhanh sang hắn qua gương chiếu hậu, rồi lặng lẽ rút từ túi áo sau một ít hàng trắng gói giấy nhỏ nhàu nhĩ, nhẹ nhàng đưa qua cho Tun"Thuốc giảm đau đó... thuốc của bác sĩ cũng không tốt được vậy đâu"Film không hề nở một nụ cười nào, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào"Anh cần phải tỉnh táo. Không có thứ này... vết thương đó sẽ hành hạ anh tới sáng."Thứ thuốc trắng tinh ấy – khi được pha đúng tỷ lệ – ngọt ngào và nguy hiểm như một cái vuốt ve từ địa ngục. Chỉ trong vài phút, toàn thân Tun như bị kéo tuột xuống một hố sâu ấm áp, mọi đau đớn ở vai tan biến vào hư vô.Film bên này nhìn sang khẽ bật cười...Khu vực ngoại ô Ayutthaya – 01:15Film tiếp tục lái, chiếc xe bạc chầm chậm rẽ vào một con đường phụ đầy ổ gà. Hai bên đường là những dãy nhà cũ nát, tường vôi bong tróc, vài tấm bảng hiệu mờ nhòe bởi thời gian và rượu rẻ tiền.Đây là Khu F – một vùng đất mà ngay cả dân Kla Singha cũng hiếm khi dám lui tới nếu không có lý do thực sự chính đáng. Nơi đây là chốn ẩn náu của những kẻ bệnh hoạn, bạo lực và luôn nồng nặc mùi ẩm mốc cùng thứ mùi khó chịu của thể xác thối rữa. Một bóng người lấp ló sau tấm màn cửa sổ rách nát của một căn nhà tồi tàn. Một gã đàn ông gầy trơ xương gác chân lên lan can lầu hai, vừa nhai thứ gì đó nhầy nhụa vừa nhìn xuống chiếc xe bạc đang tiến vào. Film hoàn toàn mặc kệ những ánh mắt dò xét đó. Cậu đánh tay lái, đưa chiếc xe đậu sát vào một bức tường dơ bẩn đầy những hình vẽ graffiti rồi cài phanh tay.Tun lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn khoái cảm do ma túy mang lại. Hắn phì cười một mình, ngửa cổ ra sau, đôi mắt hắn long lanh một cách kỳ dị vì những ảo giác đang mơn trớn não bộ. Hắn gọi khẽ, giọng lè nhè và mơ hồ"Tao nói cho mày nghe nè... tụi nó... lúc đó sợ tao vãi ra quần..."Film vẫn ngồi im sau vô lăng, không hề quay đầu lại nhìn hắn. Hai tay cậu đan chặt vào nhau đặt trước miệng, như thể đang cầu nguyện một điều gì đó – nhưng giọng cậu vang lên, chậm rãi, từng chữ một, lạnh lùng và đầy căm hờn"Mày sống... còn thua cả một con chó, Tun ạ."Tun khẽ giật mình, cơn phê pha dường như bị một luồng gió lạnh thổi bớt. Hắn nghiêng đầu sang một bên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Film trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đèn đường xa xa. Nhưng gương mặt Film tối đen như mực, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo như băng đá phản chiếu lại trên chiếc gương chiếu hậu nhỏ"Tao làm việc cho mày. Tao nhịn nhục tất cả chỉ vì bà ngoại tao. Tao tưởng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, mày sẽ buông tha cho bà...""Nhưng không...""Mày định giết ngoại tao.. Má mày Tun""Tao cũng chả biết sao chị Lingling lại muốn tao giữ lại mạng chó của mày nữa.."Tun khẽ há miệng, muốn cãi lại những lời buộc tội lạnh lẽo kia, nhưng ảo giác đang siết chặt lấy cổ họng hắn bằng một bàn tay dịu dàng nhưng độc địa. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ thái dương hắn. Cả thế giới xung quanh hắn như chao đảo, rung lắc theo nhịp thở gấp gáp.Film chậm rãi quay đầu sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Tun. Gương mặt cậu không còn là khuôn mặt của một đàn em trung thành và sợ hãi, mà là khuôn mặt của một kẻ đã khạc nhổ hết mọi sự sợ hãi, chỉ còn lại sự căm hờn và một quyết tâm lạnh lùng."Ráng sống qua đêm nay nhá, anh Tun" ------------------------Ideo Q Chula - 01:01Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ hình trăng khuyết hắt lên vách tường phòng khách, đổ bóng mờ ảo trên làn da trắng mịn của Lingling đang nằm im lặng bên cạnh. Mùi hương hoa oải hương thoang thoảng vẫn còn vương vấn trên chiếc gối mềm, hòa quyện với hơi thở đều đặn và nhịp tim trầm ổn của chị – người đang ngủ yên sau một ngày dài chằng chịt những toan tính và lo âu.Orm không ngủ. Đôi mắt hổ phách của em vẫn mở to, nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng xóa một lúc rất lâu, như đang cố gắng đọc vị những bí mật ẩn chứa trong bóng tối.Ting--Tiếng điện thoại rung khẽ dưới chiếc gối mềm mại của Lingling khiến Orm khẽ giật mình. Em khẽ quay đầu nhìn Lingling – chị vẫn đang say giấc nồng, gương mặt yên bình đến lạ, đôi môi khẽ hé mở như đang mơ về một giấc mơ không có bóng tối và bạo lực.Orm khẽ xoay người, bàn tay nhỏ nhắn từ từ nâng lên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay rắn chắc của Lingling đang vòng qua eo mình. Chị luôn ôm em khi ngủ – một thói quen vô thức, như thể nếu buông lơi dù chỉ một chút, chị sợ em sẽ tan biến vào hư vô.Ngón tay cuối cùng cũng được gỡ ra. Orm giữ chặt bàn tay ấm áp của Lingling thêm vài giây, khẽ cúi xuống trao lên mu bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng, rồi chậm rãi rời khỏi giường, động tác uyển chuyển như một chú mèo. Em đi chân trần, từng bước một lặng lẽ như không, khẽ khép cánh cửa phòng ngủ lại để ánh sáng yếu ớt từ phòng khách không lọt vào bên trong, giữ cho giấc ngủ của Lingling được trọn vẹn.Phòng khách - 01:28Orm nhẹ nhàng ngồi xuống mép chiếc sofa mềm mại, nhanh chóng lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi áo thun rộng rãi. Màn hình điện thoại sáng lên trong đêm tĩnh mịch. Một tin báo từ kênh liên lạc nội bộ nhấp nháy bằng một biểu tượng không âm thanh – một dấu hiệu bí mật chỉ dành cho những người biết cách nhận ra.|K-Branch017: LIVE FEED|| 01:30:38 | K-17-04: Mục tiêu Tun bị đẩy khỏi xe.| 01:31:42 | K-17-03: Xe đã rời khỏi khu F, quay đầu về hướng cũ.| 01:32:47 | K-17-02: Tun không còn khả năng di chuyển. Có biểu hiện co giật dữ dội. Biển hiện giống như phê thuốc.| 01:32:51 | K-17-04: Vị trí mục tiêu xác định: khu xưởng bỏ hoang phía Đông – F2.Orm nhìn chằm chằm vào dòng báo cáo cuối cùng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, một tiếng thở khẽ thoát ra từ đôi môi em. Em dựa người sâu hơn vào thành chiếc sofa êm ái, ngón tay thon dài gõ nhẹ một nhịp duy nhất lên màn hình cảm ứng lạnh lẽo.K-Branch017: Khử hắn đi. Xong việc thu dọn gọn gàng.Màn hình điện thoại tắt lịm, trả lại bóng đêm tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng khách. Orm vẫn ngồi yên trên chiếc sofa thoải mái, ánh mắt em vẫn hướng về phía vệt sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa phòng ngủ khép kín. Lingling vẫn đang say giấc nồng – nhịp thở đều đặn và ấm áp vọng ra từng nhịp một, xoa dịu đi sự căng thẳng trong lòng em.Orm khẽ nghiêng đầu tựa vào thành sofa, đôi mắt hổ phách nhìn lên trần nhà trắng xóa. Một đêm dài đầy những biến cố. Một quyết định dứt khoát. Đầu em đang sâu chuỗi lại tất cả các sự kiện. ...Orm khẽ rướn người, vươn vai nhẹ một cái nhưng vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào thành sofa. Trong ánh sáng nhợt nhạt của đêm khuya, khuôn mặt em hiện lên với vẻ trầm lặng hơn thường ngày, ánh mắt nhìn xa xăm như đang dõi theo một điều gì đó vô hình. Tâm trí em như đang chạy một dòng lệnh lặp lại không ngừng – từng bước chân vội vã, từng câu nói ngọt ngào, từng biểu cảm dè dặt của Lingling trong những ngày qua, đang lần lượt hiện lên rõ nét trong ký ức em.Em biết. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, kể cả sự tha thứ cho Film, phá đám chuyến hàng của Tun, và cả... cái chết sẽ đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần – đều không hề là những hành động ngẫu nhiên hay nhất thời.Lingling... chưa bao giờ thực sự quên cái đêm đó. Cái đêm mà chị nhìn thấy em lắm lem ở một khu đất vắng vẻ. Cái đêm mà chị vô tình đến muộn để em phải trải qua những điều em không thích. Cái đêm mà sự phẫn nộ tột cùng trong đôi mắt chị đã cháy bừng lên như cánh cửa địa ngục vừa mới hé mở.Lần này... rõ ràng là chị đang ăn miếng trả miếng, một sự đáp trả tàn nhẫn và không khoan nhượng. Chị chỉ kiên nhẫn chờ đợi đúng thời điểm thích hợp – rồi âm thầm, lặng lẽ ra tay, loại bỏ tận gốc mọi mối nguy hiểm tiềm tàng, không để bất kỳ ai dám làm tổn thương em thêm một lần nào nữa.Orm khẽ lắc đầu, không phải vì phản đối hay không đồng tình với hành động tàn nhẫn của Lingling – mà là em muốn xua tan đi mọi sự tiêu cực và bóng tối cứ liên tục bao trùm lấy cuộc sống của cả hai người dạo gần đây. Em sẽ tự tay xây dựng lại thế giới bình yên và ấm áp của riêng mình, nơi chỉ có tình yêu và sự tin tưởng ngự trị. Em khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ như một lời nguyện cầu"Chị ấy... đúng là khi cơn giận dữ trỗi dậy thì thật khó kiểm soát. Phải từ từ dạy lại chị mới được."Nói rồi em nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi lại vào phòng ngủ. Em cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ tiếng động nào, không làm chị thức giấc khỏi giấc ngủ say. Em khẽ nằm lại vào chỗ của mình trên giường, rồi nhẹ nhàng nghiêng người sang phía Lingling, trao lên nốt ruồi nhỏ duyên dáng trên gò má chị một nụ hôn phớt nhẹ đầy yêu thương. Làm sao để em có thể giữ mãi vẻ bình yên và thanh thản này trên gương mặt chị, xua tan đi mọi muộn phiền và lo âu?---------------------------Ideo Q Chula - Phòng ngủ - 08:14 Ánh nắng sớm dịu nhẹ len qua tấm rèm trắng, rọi vào căn phòng ngủ ấm cúng, nhuộm ánh vàng lên những đường viền mềm mại của gối chăn. Gió sớm khe khẽ lùa vào qua khung cửa sổ hé mở, mang theo mùi hương của một ngày mới – thơm dịu và sạch sẽ.Lingling khẽ chớp mắt. Đôi hàng mi dài khẽ rung lên trước khi chị mở hẳn mắt ra. Như một phản xạ quen thuộc, chị cúi đầu xuống – nơi cánh tay đang bị tê nhẹ vì cả đêm ôm người trong lòng.Orm vẫn nằm yên đó. Khuôn mặt bé con nép sát vào bờ vai chị, hơi thở nhè nhẹ, đều đặn. Đôi lông mày khẽ chau lại, nhưng không phải vì mơ màng – mà như đang trốn chạy khỏi một điều gì đó chưa dứt trong tâm trí.Lingling hơi nghiêng đầu, một thoáng bất ngờ lướt qua ánh mắt chị. Bình thường giờ này Orm đã dậy, đi làm bánh, dọn quầy, hoặc chí ít cũng quay sang gọi chị dậy bằng giọng ngái ngủ và một nụ cười trêu chọc. Nhưng hôm nay, em vẫn còn cuộn tròn, vẫn nằm gọn trong tay chị như một cục bông mềm, chẳng buồn nhúc nhích.Chị khẽ cựa người, nhấc cánh tay lên để quan sát kỹ hơn. Đặt mu bàn tay lên trán em. Không nóng. Không sốt. Nhưng sao vẫn nằm im thế này?"Bảo bối..."Giọng Lingling dịu lại như cơn gió đầu hè, chị khẽ gọi, đầu ngón tay nhẹ chạm lên má em – vuốt ve vài cái, một lời đánh thức ngọt ngào. Em chỉ "ưm" một tiếng khe khẽ, rúc mặt vào chăn như con mèo nhỏ.Chị cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc rối mềm "Bé con hôm nay không đi làm à.. gần 9 giờ rồi"Cảm giác bất an mơ hồ vẫn dâng lên trong lòng chị. Chị nhẹ nhàng cúi người xuống, khẽ vén mớ tóc mềm mại rối nhẹ ra sau vành tai nhỏ nhắn của em bé. Giọng chị trầm ấm, đầy sự quan tâm"Bảo bối sao vậy? Em thấy không khoẻ ở đâu à? Chị đưa em đi khám nhá"Orm khẽ xoay người, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chiếc gối mềm mại, giọng em nghèn nghẹn, như thể đang nói chuyện trong một giấc mơ chưa tỉnh hẳn"Ừm... đêm qua em không ngủ được...""Em không muốn đi làm đâu..."Lingling im lặng trong vài giây, ánh mắt chị dịu dàng nhìn em, rồi khẽ gật đầu thấu hiểu. Chị rướn người, cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, ngón tay lướt nhanh vài dòng tin nhắn. Chị nhắn cho Prim, bảo con bé ra quán dán bảng hôm nay đóng cửa.Chị quay sang hôn nhẹ lên vai của em thầm thì"Em bé ngủ thêm đi nhé, chị đi tắm trước nhá"Lingling khẽ rời khỏi giường, chậm rãi bước vào phòng tắm trong khi Orm vẫn cuộn tròn như một chú mèo con lười biếng trong chiếc chăn ấm áp. Tiếng nước chảy róc rách vọng ra đều đặn, xen lẫn với tiếng bàn chải đánh răng chạm nhẹ vào sứ trắng, tiếng vòi sen và mùi sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng qua khe cửa khép hờ....Tầm hai mươi phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Lingling bước ra với mái tóc buộc cao, chiếc áo sơ mi sẫm màu phẳng phiu và chiếc quần jean tối giản – phong thái chỉn chu và thoải mái. Chị vừa cài chiếc cúc tay áo cuối cùng vừa nhìn xuống chiếc giường, nơi Orm giờ đây đã thức giấc.Orm lơ ngơ ngồi dậy, mái tóc rối bù như một tổ chim nhỏ, ánh mắt vẫn còn mờ sương vì thiếu ngủ. Em ngồi bó gối giữa giường, nhìn chị trong vài giây rồi khẽ hỏi, giọng khàn khàn và yếu ớt "Chị đi đâu vậy...?"Lingling bước đến bên giường, chị khẽ cúi người xuống ôm lấy thân hình mảnh khảnh trước mặt, không nhịn được mà trao lên má em một nụ hôn dịu dàng. Chị khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương"Chị đi gặp Tan, Film và Prim bàn chút việc. Chị báo với Prim dán bảng hôm nay quán đóng cửa rồi. Em cứ ở nhà ngủ thêm cho khoẻ, được không?"Orm im lặng một lúc, em suy nghĩ một lúc. Rồi em lắc đầu nũng nịu, vòng đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo Lingling, không muốn rời xa chị"Em đi với chị được không?"Lingling khựng lại một chút khi cảm nhận được vòng tay mềm mại và ấm áp siết chặt lấy eo mình. Cánh tay em bé không có chút sức mạnh nào, nhưng lại khiến bước chân chị dừng hẳn, như thể tất cả sự cứng rắn trên đời này cũng chẳng thể đọ lại một chút mềm lòng mang tên Orm.Chị khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ đôi tay em ra, động tác chị luôn dịu dàng khi chạm vào em – như sợ làm đau, như sợ một lần buông tay sẽ chẳng bao giờ còn chạm được nữa. Giọng chị dịu hẳn xuống, cố gắng dỗ dành em"Không được màaa...""Em bé nghe lời chị ở nhà nghỉ ngơi, em ngủ thêm đi. Chị về trước khi em ngủ dậy lần nữa, chịu không?"Orm khẽ cau mày, đôi mắt em ánh lên một chút lo lắng. Em làm ra vẻ hờn dỗi, giọng nhỏ xíu"Không cho em đi theo thì thôi.. em ở nhà một mình""Nhưng chị phải giữ lời đó, quá trưa mà chị chưa về, em sẽ bớt yêu chị lại một chút"Lingling khẽ mỉm cười, đứng thẳng người dậy, vừa vỗ nhẹ lên má em một cái vừa trêu nhẹ"Dạ.. chị sẽ về sớm với bảo bối của chị mà"Orm khẽ thoát khỏi vòng tay chị, rướn người kéo nhẹ chiếc ngăn kéo nhỏ ở đầu giường, lấy ra một gói kẹo bạc hà nhỏ xíu, cẩn thận nhét vào túi quần chị"Chị mang nó theo đi.. hút thuốc ít thôi"Lingling khẽ gật đầu mỉm cười, cúi xuống đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của em một nụ hôn nhanh gọn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại Orm một mình trong căn phòng ấm áp.Hết chương 30
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store