Lingorm Hi Vong Cuoi Cung
Lingling bước qua phòng khách, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt mệt mỏi của cô. Cầm Tập tài liệu trên tay mà ông Chanwit đã đưa cho cô.Một cô người làm cúi đầu chào Lingling. "Ba mẹ tôi đâu?" Lingling hỏi, giọng trầm ấm nhưng xen lẫn chút tò mò.Cô người làm cúi đầu, kính cẩn trả lời: "Thưa cô, ông bà đã ra ngoài dự tiệc tại nhà ông Tanapong. Có thể họ sẽ về muộn."Lingling gật đầu, môi mím nhẹ. "Vậy sao? Còn Orm? Cô ấy đã ăn tối chưa?"Cô người làm nhanh nhẹn đáp: "Cô Orm ăn rồi ạ, hiện đang ở trên phòng. cô Lingling đã dùng bữa tối chưa? Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô."Lingling lắc đầu, nụ cười nhẹ hiện lên như để trấn an: "Tôi không muốn ăn. Khi nào cần, tôi sẽ gọi."Nói rồi, cô đứng dậy, tay vẫn cầm chết tài liệu, bước về phía cầu thang. Một cảm giác nặng nề trong lòng cô, nhưng cô tự nhủ mình không được để lộ ra. Nhưng tài liệu này, cùng những lời ông Chanwit nói, như một hòn đá đè nặng tâm trí cô.Lingling bước vào phòng làm việc, ánh sáng từ chiếc đèn bàn tạo nên bầu không khí yên tĩnh. Cô mở ngăn hộc bàn, cất tập tài liệu mà ông Chanwit đưa vào trong, như muốn gạt mọi thứ sang một bên để không ảnh hưởng đến tâm trạng tối nay.Xong xuôi, cô trở về phòng ngủ. Khi mở cửa bước vào, Lingling nhìn thấy Orm vẫn đang ngồi trên giường. Cô nàng tựa lưng vào gối, mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng ngà, đôi chân được đắp chăn mềm. Trước mặt Orm, chiếc TV không xa đang phát một bộ phim hài tình cảm.Orm quay đầu lại khi nghe tiếng cửa mở. Đôi mắt sáng lên khi thấy Lingling. "Chị về rồi à?"Lingling không trả lời, thay vào đó, cô bước nhanh về phía giường, đôi mắt tràn ngập vẻ tinh nghịch. Orm chưa kịp phản ứng, Lingling đã leo lên giường, chống tay xuống để khuôn mặt hai người gần nhau hơn."làm gì vậy?" Orm khẽ hỏi, má bắt đầu đỏ lên.Lingling mỉm cười, không đáp lời. Cô cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Orm. Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng rồi Lingling siết nhẹ gáy Orm, làm nụ hôn trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.Orm mở to mắt vì bất ngờ, nhưng sau đó từ từ nhắm lại, cảm nhận sự dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt của Lingling.Khi Lingling buông ra, Orm thở dốc, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng. "Chị... sao lại hôn bất ngờ thế?"Lingling nhếch môi cười, tay khẽ vuốt ve mái tóc xám khói của Orm. "Tại chị nhớ em thôi. Với lại, chị thấy em lén xem phim mà không đợi chị, nên phạt đấy."Orm mím môi, lườm nhẹ. "Em xem chút thôi mà! Chị đúng là..."Chưa để Orm nói hết, Lingling cười khẽ, ôm lấy cô vào lòng, thì thầm bên tai: "Đừng giận."Orm bật cười khúc khích, giơ tay đẩy nhẹ vai Lingling. "Đi tắm đi, người chị hôi quá!"Lingling nheo mắt, vẻ mặt đầy giả vờ bất mãn. "Dám chê chị hôi hả? Được lắm, em chuẩn bị chịu phạt đi!"Không để Orm kịp phản ứng, Lingling nhanh tay chọt lét vào eo cô. Orm hét lên, lăn tròn trên giường để né tránh, nhưng Lingling nhanh hơn, tiếp tục cù lét làm Orm cười không ngừng."Tha cho em đi mà, Lingling! Em xin lỗi! Tắm sẽ dễ chịu hơn, không phải sao?" Orm vừa cười vừa nói, cố giữ khoảng cách với Lingling nhưng không thể nhịn được cười. Lingling cuối cùng dừng tay, bật cười, ngồi dậy. "Được rồi, tha cho em lần này. Chị đi tắm đây! Đợi đó, lát nữa chị sẽ tính số tiếp."Orm lườm yêu, kéo chăn lên che mặt để giấu đi nụ cười chiến thắng. "Đi nhanh đi."Lingling cười khẽ, đứng dậy, với lấy đồ ngủ và bước vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa, cô còn quay lại nhìn Orm, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng pha chút tinh nghịch. "Chị sẽ quay lại sớm thôi, em đừng lén ngủ trước đấy."Cả hai ngồi dựa vào nhau trên giường, ánh sáng từ chiếc TV hắt lên gương mặt đầy thư giãn của Orm. Khi bộ phim tạm ngừng ở đoạn chuyển cảnh, Orm quay sang nhìn Lingling, ánh mắt đầy quan tâm."Chị đã ăn gì chưa? Đói không? Để em lấy đồ ăn cho chị," Orm hỏi nhẹ nhàng.Lingling lắc đầu, đáp nhanh: "Chị không đói đâu."Nhưng ngay lúc đó.
~ọt~
một tiếng vang lên từ bụng của Lingling.Orm khựng lại rồi phụt cười, tay che miệng nhưng đôi vai vẫn rung lên. "Đói thì nói đói đi, còn chối!"Lingling đỏ mặt, nhìn Orm lườm yêu. "Em chọc quê chị hoài. Thôi, không cần đâu, chị—"Chưa kịp nói hết câu, Orm đã níu lấy tay Lingling, đôi mắt sáng lên. "Đi, em nấu cho chị. Chị đói mà, lần này để em lo!"Lingling thoáng bất ngờ, nhưng nụ cười dịu dàng nhanh chóng hiện lên. Đèn bếp bật lên, ánh sáng vàng dịu hắt ra từ căn phòng nhỏ, phá tan bóng tối bao trùm ngôi nhà. Lingling đứng tựa vào bàn bếp, tay cầm ly nước, nhấp một ngụm, trong khi ánh mắt dõi theo Orm đang lúi húi bên tủ lạnh.Orm mở tủ, cúi xuống lục tìm, rồi thẳng người lên, tay cầm một gói thịt bò và hộp salad trộn sẵn. Cô quay lại nhìn Lingling, vẻ mặt đầy hứng khởi. "Lingling, trong tủ chỉ còn thịt bò và salad thôi. Em sẽ làm bò áp chảo ăn kèm với salad nhé, được không?"Lingling bật cười khẽ, đặt ly nước xuống. "Em đừng cực như thế. Giờ chị chỉ thèm mì gói thôi."Orm nhướng mày, vẻ mặt như không tin vào tai mình. "Mì gói? chắc không? Em định làm món ngon cho chị mà!""Chắc" Lingling mỉm cười, bước lại gần Orm. "Em nấu mì là được rồi. Chị không muốn em phải mệt chỉ vì cái bụng đói của chị."Orm thở dài, đặt gói thịt bò trở lại tủ lạnh. "Được rồi, mì thì mì. Nhưng em sẽ làm cho chị ngon nhất có thể, chị đừng có chê đấy."Lingling cười, nhẹ nhàng chạm vào má Orm. "Chị sẽ không chê đâu. Chỉ cần là em nấu thì món gì chị cũng thích."Orm đỏ mặt, vội vàng quay đi để che sự bối rối. " khéo nịnh , Chờ em chút, mì gói sắp thành siêu phẩm rồi!"Lingling mỉm cười dịu dàng, nhìn theo bóng dáng Orm bận rộn chuẩn bị, lòng tràn đầy ấm áp.Orm bưng tô mì nghi ngút khói, đặt xuống bàn ăn, mùi thơm của mì và gia vị lan tỏa khắp căn bếp. Món ăn không chỉ nóng hổi mà còn rất bắt mắt, với một quả trứng ốp la vàng ươm ở trên cùng, vài cọng ngò xanh mướt điểm xuyết xung quanh.Lingling nhìn vào tô mì, ngay lập tức cảm nhận được mùi thơm quyến rũ. Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn Orm. "Mùi thơm quá!"Orm cười ngượng, nhưng vẫn hãnh diện khi thấy Lingling khen ngợi. "Ăn đi, chị nói lắm!"Lingling cầm đũa, gắp một miếng mì, đưa lên miệng, rồi dơ ngón cái lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Vợ chị đỉnh thật, mì ngon quá, không thể chê vào đâu được!"Orm bật cười, đôi má đỏ ửng lên vì lời khen ngọt ngào của Lingling. " lúc nào cũng biết nịnh.""Không phải nịnh đâu, là sự thật mà," Lingling nói, tiếp tục ăn một miếng mì, cảm nhận hương vị tuyệt vời từ món ăn mà Orm chuẩn bị. "Cảm ơn em, vợ yêu."Lingling cẩn thận gắp một miếng mì, đặt vào muỗng rồi thổi nhẹ cho nguội bớt trước khi đưa đến miệng Orm. "A," cô nhẹ nhàng nói, mắt nhìn Orm với sự trìu mến.Orm không ngần ngại, há miệng nhận lấy miếng mì, mắt vẫn không rời khỏi Lingling.Cả hai vừa ăn vừa cười vui vẻ, không khí ấm áp, tràn ngập yêu thương. Những giây phút giản dị nhưng đầy ý nghĩa này làm lòng họ cảm thấy thật nhẹ nhõm, hạnh phúc.Từ xa, dưới chân cầu thang, ông Kwong đứng lặng lẽ, đôi mắt ấm áp dõi theo cảnh tượng hạnh phúc của hai cô gái. Ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự hào. "Thật hạnh phúc khi thấy con gái mình vui vẻ như vậy," ông tự nhủ.Ông nhìn họ thêm một lúc nữa, rồi không khỏi thở dài. "Không hiểu sao lúc trước mình lại hồ đồ cấm cản hai đứa nó, thật may là giờ mọi thứ đã ổn."Ông Kwong quay người đi, lòng nhẹ nhõm hơn, biết rằng con gái của ông đã tìm được một người yêu thương và chăm sóc mình thật lòng.
Còn Lingling và Orm, họ vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn đầm ấm bên nhau, không biết rằng trong lòng ông Kwong, một phần hạnh phúc của ông đã tìm thấy ở họ.
~ọt~
một tiếng vang lên từ bụng của Lingling.Orm khựng lại rồi phụt cười, tay che miệng nhưng đôi vai vẫn rung lên. "Đói thì nói đói đi, còn chối!"Lingling đỏ mặt, nhìn Orm lườm yêu. "Em chọc quê chị hoài. Thôi, không cần đâu, chị—"Chưa kịp nói hết câu, Orm đã níu lấy tay Lingling, đôi mắt sáng lên. "Đi, em nấu cho chị. Chị đói mà, lần này để em lo!"Lingling thoáng bất ngờ, nhưng nụ cười dịu dàng nhanh chóng hiện lên. Đèn bếp bật lên, ánh sáng vàng dịu hắt ra từ căn phòng nhỏ, phá tan bóng tối bao trùm ngôi nhà. Lingling đứng tựa vào bàn bếp, tay cầm ly nước, nhấp một ngụm, trong khi ánh mắt dõi theo Orm đang lúi húi bên tủ lạnh.Orm mở tủ, cúi xuống lục tìm, rồi thẳng người lên, tay cầm một gói thịt bò và hộp salad trộn sẵn. Cô quay lại nhìn Lingling, vẻ mặt đầy hứng khởi. "Lingling, trong tủ chỉ còn thịt bò và salad thôi. Em sẽ làm bò áp chảo ăn kèm với salad nhé, được không?"Lingling bật cười khẽ, đặt ly nước xuống. "Em đừng cực như thế. Giờ chị chỉ thèm mì gói thôi."Orm nhướng mày, vẻ mặt như không tin vào tai mình. "Mì gói? chắc không? Em định làm món ngon cho chị mà!""Chắc" Lingling mỉm cười, bước lại gần Orm. "Em nấu mì là được rồi. Chị không muốn em phải mệt chỉ vì cái bụng đói của chị."Orm thở dài, đặt gói thịt bò trở lại tủ lạnh. "Được rồi, mì thì mì. Nhưng em sẽ làm cho chị ngon nhất có thể, chị đừng có chê đấy."Lingling cười, nhẹ nhàng chạm vào má Orm. "Chị sẽ không chê đâu. Chỉ cần là em nấu thì món gì chị cũng thích."Orm đỏ mặt, vội vàng quay đi để che sự bối rối. " khéo nịnh , Chờ em chút, mì gói sắp thành siêu phẩm rồi!"Lingling mỉm cười dịu dàng, nhìn theo bóng dáng Orm bận rộn chuẩn bị, lòng tràn đầy ấm áp.Orm bưng tô mì nghi ngút khói, đặt xuống bàn ăn, mùi thơm của mì và gia vị lan tỏa khắp căn bếp. Món ăn không chỉ nóng hổi mà còn rất bắt mắt, với một quả trứng ốp la vàng ươm ở trên cùng, vài cọng ngò xanh mướt điểm xuyết xung quanh.Lingling nhìn vào tô mì, ngay lập tức cảm nhận được mùi thơm quyến rũ. Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn Orm. "Mùi thơm quá!"Orm cười ngượng, nhưng vẫn hãnh diện khi thấy Lingling khen ngợi. "Ăn đi, chị nói lắm!"Lingling cầm đũa, gắp một miếng mì, đưa lên miệng, rồi dơ ngón cái lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Vợ chị đỉnh thật, mì ngon quá, không thể chê vào đâu được!"Orm bật cười, đôi má đỏ ửng lên vì lời khen ngọt ngào của Lingling. " lúc nào cũng biết nịnh.""Không phải nịnh đâu, là sự thật mà," Lingling nói, tiếp tục ăn một miếng mì, cảm nhận hương vị tuyệt vời từ món ăn mà Orm chuẩn bị. "Cảm ơn em, vợ yêu."Lingling cẩn thận gắp một miếng mì, đặt vào muỗng rồi thổi nhẹ cho nguội bớt trước khi đưa đến miệng Orm. "A," cô nhẹ nhàng nói, mắt nhìn Orm với sự trìu mến.Orm không ngần ngại, há miệng nhận lấy miếng mì, mắt vẫn không rời khỏi Lingling.Cả hai vừa ăn vừa cười vui vẻ, không khí ấm áp, tràn ngập yêu thương. Những giây phút giản dị nhưng đầy ý nghĩa này làm lòng họ cảm thấy thật nhẹ nhõm, hạnh phúc.Từ xa, dưới chân cầu thang, ông Kwong đứng lặng lẽ, đôi mắt ấm áp dõi theo cảnh tượng hạnh phúc của hai cô gái. Ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự hào. "Thật hạnh phúc khi thấy con gái mình vui vẻ như vậy," ông tự nhủ.Ông nhìn họ thêm một lúc nữa, rồi không khỏi thở dài. "Không hiểu sao lúc trước mình lại hồ đồ cấm cản hai đứa nó, thật may là giờ mọi thứ đã ổn."Ông Kwong quay người đi, lòng nhẹ nhõm hơn, biết rằng con gái của ông đã tìm được một người yêu thương và chăm sóc mình thật lòng.
Còn Lingling và Orm, họ vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn đầm ấm bên nhau, không biết rằng trong lòng ông Kwong, một phần hạnh phúc của ông đã tìm thấy ở họ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store