[ lingorm ] Hi Vọng Cuối Cùng.
Chap 23
Lingling vừa kết thúc buổi khám bệnh cho một bệnh nhân lớn tuổi, cô mệt mỏi rút chiếc điện thoại trong túi áo blouse ra để kiểm tra tin nhắn. Một thông báo hiện lên từ Ying."Thông tin về ông Chanwit: Ông ta đang buôn bán trái cây ở chợ Patpong, Bangkok. Ông không có vợ con, sống một mình, khá kín tiếng. Đặc điểm nhận dạng là một vết sẹo dài ngang trán, trông khá rõ. Thường chỉ xuất hiện vào ban đêm, và gian hàng của ông ấy nằm gần khu vực bán hải sản. Theo lời một vài người trong khu chợ, ông ta ít giao tiếp với người khác, nhưng rất hiểu biết về các loại cây trái, đặc biệt là trái cây vùng nhiệt đới. Hy vọng những thông tin này sẽ giúp ích cho cậu."Lingling đọc xong, ánh mắt cô sáng lên, lòng như nhẹ nhõm hẳn. Đã nhiều ngày cô cố gắng tìm hiểu thông tin về người này, và giờ đây Ying đã giúp cô tháo gỡ một nút thắt quan trọng.Cô lập tức nhắn lại:
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Ying! Thông tin này quý giá hơn cả tớ tưởng. Nếu không có cậu, tớ không biết phải làm sao nữa!"
thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch để tiếp cận Chanwit, với hy vọng giải quyết được những gì cô đang tìm kiếm.Lingling mở điện thoại, nhanh chóng nhắn tin cho Pim sau khi nhận được thông tin từ Ying:"Chị đã có thông tin về ông Chanwit rồi, tụi em khỏi phải tìm nữa. Chiều nay Orm xuất viện, ngày mốt tụi mình sẽ cùng nhau tìm tới ông ta."Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, Pim đã hồi đáp với sự hào hứng:
"Vậy thì hay quá! Để em báo cho Jun và Fai biết ngay. Bọn em sẽ chuẩn bị mọi thứ để ngày mốt sẵn sàng."Lingling đọc tin nhắn, khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo. Quan trọng hơn, Orm sẽ xuất viện, và ngày mốt cả nhóm sẽ cùng nhau bắt đầu một bước đi mới trong kế hoạch đầy hy vọng này.__________________Orm đứng gần giường bệnh, cẩn thận xếp lại những món đồ cá nhân. Cảm giác vui mừng tràn ngập trong cô, khi cuối cùng sau bao ngày tháng, cô cũng sẽ được xuất viện. "Vui không thể tả được," Orm nghĩ thầm, mắt sáng lên với niềm hạnh phúc.Lingling bước vào phòng, nhìn thấy Orm đang loay hoay. Cô mỉm cười bước lại gần:
"Để chị xếp cho. À Chị sẽ để em ở nhà mẹ để tiện chăm sóc, dù gì ba đã đồng ý rồi, chúng ta không còn phải sợ nữa."Orm nhìn Lingling, vẻ mặt vẫn ngây ngô nhưng ánh mắt lấp lánh. Cô chu mỏ, hôn nhẹ lên má Lingling rồi mỉm cười dịu dàng.Nhưng sau đó, một cảm xúc sâu lắng bất ngờ trỗi dậy trong lòng Orm. Cô bỗng trầm lại, đôi mắt cô như chứa đựng một nỗi niềm khó tả."Lingling... có thể đưa em tới chỗ cô gái đã hiến tim cho em được không? Em muốn biết ơn cô ấy, em muốn mua một bó hoa cúc trắng để đem tới mộ cô ấy."Lingling nghe vậy, cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Orm, nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của cô, giọng ấm áp:
"chị sẽ đưa em đi."
___________Orm mặc chiếc áo khoác dày, quần dài, mái tóc xám khói bay trong gió nhẹ. Tay trái cô nắm chặt bó hoa cúc trắng, những cánh hoa tinh khôi như đang lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi chiều. Tay phải, Lingling dịu dàng nắm lấy tay cô, bước đi bên cạnh.Hai người cùng nhau đi qua những con đường nhỏ, yên bình, hướng tới một nghĩa trang cổ kính nằm giữa những đồi cỏ xanh mướt. Ngôi mộ Nong không quá lớn nhưng rất thanh tĩnh. Mặt đá mờ đi vì thời gian, nhưng vẫn sáng lên trong sự tôn kính. Trên mộ là một tấm bia đá đơn giản, có khắc một dòng chữ nhỏ: "Cô gái mang trái tim vô giá, mãi sống trong ký ức."Lingling và Orm cùng ngồi xuống gần ngôi mộ. Orm nhẹ nhàng đặt bó hoa lên phía trước bia mộ, nơi có một chiếc khung ảnh nhỏ, hình ảnh của cô gái hiến tặng trái tim cho cô. Mắt Orm hơi mờ đi, đôi tay cô run nhẹ, lòng cảm thấy nghẹn ngào khó tả.Một cảm giác nhói lên trong tim, cô không hiểu rõ cảm xúc đó, chỉ biết rằng nó rất mạnh mẽ. Ánh mắt Orm có chút đỏ, nước mắt lăn dài trên má cô. Cô cúi đầu, thì thầm những lời đầy cảm xúc."Em... cảm ơn chị đã cứu sống em. Cảm ơn chị đã cho em một cơ hội mới để sống, để tiếp tục yêu thương và được yêu thương. Nếu không có chị, em sẽ không thể đứng ở đây, không thể cảm nhận được cuộc sống này... Cảm ơn chị rất nhiều."Orm nghẹn ngào, đôi tay cô siết chặt lấy nhau, lòng cảm thấy cả một trời biết ơn. "Em... em không thể đền đáp gì cho chị, nhưng em sẽ sống thật tốt, để trái tim này không bao giờ trở nên vô nghĩa."Lingling nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Orm, cô khẽ cúi xuống, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi. Bàn tay cô chạm vào gương mặt ấm áp của Orm, giọng nói dịu dàng: "Đừng khóc, em."Orm ngẩng lên nhìn Lingling, đôi mắt đỏ hoe, nhưng trong ánh nhìn ấy có cả sự biết ơn lẫn niềm tin. Lingling mỉm cười, cố gắng truyền cho Orm sự an ủi và mạnh mẽ.Sau đó, Lingling quay sang nhìn ngôi mộ. Ánh mắt cô trở nên sâu lắng, chứa đựng nhiều cảm xúc không nói thành lời. Trong lòng, cô thầm nghĩ: "Cô yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng chuyện mình đã hứa với cô. Trái tim mà cô trao đi, tôi sẽ bảo vệ và chăm sóc nó thật tốt. Orm sẽ sống hạnh phúc, và cô sẽ mãi là một phần của cuộc đời chúng tôi."Không khí giữa hai người trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua. Orm nắm chặt tay Lingling, như tìm kiếm sự an ủi, còn Lingling chỉ siết tay cô chặt hơn.__________________Orm ngồi bên cửa sổ xe, ánh mắt dõi theo những cảnh vật vụt qua ngoài đường. Nhưng tâm trí cô dường như chẳng ở đó. Hình ảnh tấm hình trên ngôi mộ Nong cứ hiện lên trong đầu cô, gương mặt người con gái ấy in sâu vào tâm trí, mang theo một cảm giác khó tả.Cô khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm lẫn chút u buồn. Đó không chỉ là sự biết ơn, mà còn là một nỗi day dứt, như thể trái tim trong lồng ngực cô vẫn còn đập những nhịp cảm xúc của người chủ cũ.Lingling ngồi ở ghế lái, liếc nhìn Orm qua gương chiếu hậu. Nhìn thấy vẻ trầm tư của cô, Lingling không khỏi lo lắng. Cô giảm tốc độ, một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nhẹ nhàng với sang, nắm lấy tay Orm."Đừng buồn nữa mà, em," Lingling nói, giọng đầy sự quan tâm. "Mọi thứ đã qua rồi. Điều quan trọng là em đang sống, và chị sẽ luôn ở đây với em."Orm quay lại nhìn Lingling, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một chút ấm áp. Cô nắm chặt lấy tay Lingling, khẽ gật đầu. "Em biết. Em chỉ... không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Nhưng em hứa, em sẽ sống tốt, không để lãng phí món quà mà cô ấy đã trao cho em."Lingling siết tay Orm chặt hơn, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi. "Chị tin em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, được không?"Orm mỉm cười nhẹ, lòng cô dịu lại một chút. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang theo hai con người với những cảm xúc đan xen, nhưng cũng là niềm hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.Cánh cổng sắt từ từ mở ra, chiếc xe của Lingling lăn bánh vào trong sân. Sân khá rộng, lối đi được thiết kế thành một vòng tròn bao quanh khu vườn xanh mát nằm chính giữa. Phía xa, căn biệt thự màu trắng to lớn hiện lên đầy ấn tượng, mang vẻ đẹp thanh lịch nhưng không kém phần uy nghiêm.Lingling đậu xe ngay trước cửa chính, nhanh chóng bước xuống và vòng qua mở cửa cho Orm. Từ trong nhà, vài người làm bước ra, cúi đầu chào một cách kính cẩn."Mang hộ đồ vào giùm tôi." – Lingling nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.Orm khẽ mỉm cười, bước xuống xe, ánh mắt lặng lẽ quan sát khung cảnh quen thuộc mà dường như mỗi lần đến vẫn luôn khiến cô cảm thấy choáng ngợp.Lingling nắm tay Orm, dịu dàng dẫn cô bước lên bậc thềm để vào nhà. Một người làm cúi đầu, nói với giọng cung kính:“Thưa cô, bà chủ đã chuẩn bị bữa tối và đang đợi ở bếp.”Lingling khẽ gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt nhẹ nhàng rồi tiếp tục dẫn Orm vào trong.Vừa bước qua cửa, Orm nhìn thấy bà Kwong đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt hiền từ và ánh mắt đầy yêu thương. Cô buông tay Lingling, vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy bà.“Mẹ!” – Orm gọi, giọng đầy xúc động.Bà Kwong mỉm cười, dang tay ôm lấy Orm, vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Mừng con dâu của mẹ trở về. Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon cho con đấy.”Đứng phía sau, Lingling khoanh tay trước ngực, lắc đầu cười:
“Hình như hai người quên mất con rồi thì phải?”Câu nói của Lingling khiến bà Kwong bật cười, còn Orm quay lại nhìn cô, ánh mắt lấp lánh vẻ nghịch ngợm.Ngồi vào bàn ăn, Lingling và Orm nhìn những món ăn hấp dẫn được bày biện ngay ngắn trên bàn. Mùi thơm từ các món ăn làm không khí trong phòng trở nên ấm cúng và đầy sự chờ đợi. Lingling nhìn bà Kwong, khẽ hỏi:“Ba đâu mẹ?”Bà Kwong thở dài, đặt chiếc đũa xuống và nhẹ nhàng trả lời:
“Ông ấy lại đi đánh cờ với mấy người bạn rồi. Con đừng buồn ông ấy nhé.”Lingling nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút không vui, nhưng rồi cô khẽ cười và nói:
“Không sao đâu, đó là sở thích của ba mà.”Mặc dù trong lòng không khỏi buồn bã vì sự vắng mặt của ba, nhưng Lingling vẫn cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không muốn làm bà Kwong lo lắng.Orm ngồi bên cạnh, im lặng quan sát cuộc trò chuyện giữa Lingling và bà Kwong. Dù cô rất quý bà Kwong, nhưng với ba của Lingling thì vẫn còn chút e ngại, vì cô chưa có cơ hội trò chuyện nhiều với ông. Những lần gặp gỡ trước, Orm chỉ lắng nghe và ít khi chủ động nói chuyện, nên giờ đây cô cảm thấy hơi ngại ngùng mỗi khi ba của Lingling không có mặt.Orm khẽ liếc nhìn bà Kwong, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Con… chưa có dịp nói chuyện nhiều với ba của Lingling.”Bà Kwong cười hiền từ, vỗ nhẹ vào tay Orm, đáp lại:
“Không sao đâu con, ba của Lingling cũng là người dễ gần mà. Lần sau, con cứ thoải mái trò chuyện với ông ấy nhé.”Orm mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút bỡ ngỡ, nhưng cũng cảm thấy ấm lòng trước sự an ủi của bà Kwong.Bà Kwong gắp một miếng thịt vào bát của Orm, mắt cô bỗng chợt dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của Orm. Bà Kwong, vốn tinh ý, lập tức nhận ra và hỏi ngay:“Lingling, con ăn hiếp con dâu mẹ đúng không? Tại sao mắt con bé lại sưng lên giống như vừa khóc vậy?”Lingling, lúc này đang nhai miếng thức ăn, nghe câu hỏi của mẹ liền bị sặc. Orm bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô để giúp đỡ. Lingling ho khan một chút, rồi ngẩng lên nhìn bà Kwong, giải thích:“Con nào dám ăn hiếp em ấy chứ. Hồi nãy con đưa Orm đi thăm mộ Nong, em ấy buồn nên khóc thôi mẹ.”Bà Kwong khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn Orm, bà không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như hiểu rõ hơn tình hình. Orm nhìn Lingling, hơi ngượng ngùng vì sự quan tâm của bà Kwong, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Ying! Thông tin này quý giá hơn cả tớ tưởng. Nếu không có cậu, tớ không biết phải làm sao nữa!"
thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch để tiếp cận Chanwit, với hy vọng giải quyết được những gì cô đang tìm kiếm.Lingling mở điện thoại, nhanh chóng nhắn tin cho Pim sau khi nhận được thông tin từ Ying:"Chị đã có thông tin về ông Chanwit rồi, tụi em khỏi phải tìm nữa. Chiều nay Orm xuất viện, ngày mốt tụi mình sẽ cùng nhau tìm tới ông ta."Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, Pim đã hồi đáp với sự hào hứng:
"Vậy thì hay quá! Để em báo cho Jun và Fai biết ngay. Bọn em sẽ chuẩn bị mọi thứ để ngày mốt sẵn sàng."Lingling đọc tin nhắn, khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo. Quan trọng hơn, Orm sẽ xuất viện, và ngày mốt cả nhóm sẽ cùng nhau bắt đầu một bước đi mới trong kế hoạch đầy hy vọng này.__________________Orm đứng gần giường bệnh, cẩn thận xếp lại những món đồ cá nhân. Cảm giác vui mừng tràn ngập trong cô, khi cuối cùng sau bao ngày tháng, cô cũng sẽ được xuất viện. "Vui không thể tả được," Orm nghĩ thầm, mắt sáng lên với niềm hạnh phúc.Lingling bước vào phòng, nhìn thấy Orm đang loay hoay. Cô mỉm cười bước lại gần:
"Để chị xếp cho. À Chị sẽ để em ở nhà mẹ để tiện chăm sóc, dù gì ba đã đồng ý rồi, chúng ta không còn phải sợ nữa."Orm nhìn Lingling, vẻ mặt vẫn ngây ngô nhưng ánh mắt lấp lánh. Cô chu mỏ, hôn nhẹ lên má Lingling rồi mỉm cười dịu dàng.Nhưng sau đó, một cảm xúc sâu lắng bất ngờ trỗi dậy trong lòng Orm. Cô bỗng trầm lại, đôi mắt cô như chứa đựng một nỗi niềm khó tả."Lingling... có thể đưa em tới chỗ cô gái đã hiến tim cho em được không? Em muốn biết ơn cô ấy, em muốn mua một bó hoa cúc trắng để đem tới mộ cô ấy."Lingling nghe vậy, cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Orm, nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của cô, giọng ấm áp:
"chị sẽ đưa em đi."
___________Orm mặc chiếc áo khoác dày, quần dài, mái tóc xám khói bay trong gió nhẹ. Tay trái cô nắm chặt bó hoa cúc trắng, những cánh hoa tinh khôi như đang lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi chiều. Tay phải, Lingling dịu dàng nắm lấy tay cô, bước đi bên cạnh.Hai người cùng nhau đi qua những con đường nhỏ, yên bình, hướng tới một nghĩa trang cổ kính nằm giữa những đồi cỏ xanh mướt. Ngôi mộ Nong không quá lớn nhưng rất thanh tĩnh. Mặt đá mờ đi vì thời gian, nhưng vẫn sáng lên trong sự tôn kính. Trên mộ là một tấm bia đá đơn giản, có khắc một dòng chữ nhỏ: "Cô gái mang trái tim vô giá, mãi sống trong ký ức."Lingling và Orm cùng ngồi xuống gần ngôi mộ. Orm nhẹ nhàng đặt bó hoa lên phía trước bia mộ, nơi có một chiếc khung ảnh nhỏ, hình ảnh của cô gái hiến tặng trái tim cho cô. Mắt Orm hơi mờ đi, đôi tay cô run nhẹ, lòng cảm thấy nghẹn ngào khó tả.Một cảm giác nhói lên trong tim, cô không hiểu rõ cảm xúc đó, chỉ biết rằng nó rất mạnh mẽ. Ánh mắt Orm có chút đỏ, nước mắt lăn dài trên má cô. Cô cúi đầu, thì thầm những lời đầy cảm xúc."Em... cảm ơn chị đã cứu sống em. Cảm ơn chị đã cho em một cơ hội mới để sống, để tiếp tục yêu thương và được yêu thương. Nếu không có chị, em sẽ không thể đứng ở đây, không thể cảm nhận được cuộc sống này... Cảm ơn chị rất nhiều."Orm nghẹn ngào, đôi tay cô siết chặt lấy nhau, lòng cảm thấy cả một trời biết ơn. "Em... em không thể đền đáp gì cho chị, nhưng em sẽ sống thật tốt, để trái tim này không bao giờ trở nên vô nghĩa."Lingling nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Orm, cô khẽ cúi xuống, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi. Bàn tay cô chạm vào gương mặt ấm áp của Orm, giọng nói dịu dàng: "Đừng khóc, em."Orm ngẩng lên nhìn Lingling, đôi mắt đỏ hoe, nhưng trong ánh nhìn ấy có cả sự biết ơn lẫn niềm tin. Lingling mỉm cười, cố gắng truyền cho Orm sự an ủi và mạnh mẽ.Sau đó, Lingling quay sang nhìn ngôi mộ. Ánh mắt cô trở nên sâu lắng, chứa đựng nhiều cảm xúc không nói thành lời. Trong lòng, cô thầm nghĩ: "Cô yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng chuyện mình đã hứa với cô. Trái tim mà cô trao đi, tôi sẽ bảo vệ và chăm sóc nó thật tốt. Orm sẽ sống hạnh phúc, và cô sẽ mãi là một phần của cuộc đời chúng tôi."Không khí giữa hai người trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua. Orm nắm chặt tay Lingling, như tìm kiếm sự an ủi, còn Lingling chỉ siết tay cô chặt hơn.__________________Orm ngồi bên cửa sổ xe, ánh mắt dõi theo những cảnh vật vụt qua ngoài đường. Nhưng tâm trí cô dường như chẳng ở đó. Hình ảnh tấm hình trên ngôi mộ Nong cứ hiện lên trong đầu cô, gương mặt người con gái ấy in sâu vào tâm trí, mang theo một cảm giác khó tả.Cô khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm lẫn chút u buồn. Đó không chỉ là sự biết ơn, mà còn là một nỗi day dứt, như thể trái tim trong lồng ngực cô vẫn còn đập những nhịp cảm xúc của người chủ cũ.Lingling ngồi ở ghế lái, liếc nhìn Orm qua gương chiếu hậu. Nhìn thấy vẻ trầm tư của cô, Lingling không khỏi lo lắng. Cô giảm tốc độ, một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nhẹ nhàng với sang, nắm lấy tay Orm."Đừng buồn nữa mà, em," Lingling nói, giọng đầy sự quan tâm. "Mọi thứ đã qua rồi. Điều quan trọng là em đang sống, và chị sẽ luôn ở đây với em."Orm quay lại nhìn Lingling, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một chút ấm áp. Cô nắm chặt lấy tay Lingling, khẽ gật đầu. "Em biết. Em chỉ... không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Nhưng em hứa, em sẽ sống tốt, không để lãng phí món quà mà cô ấy đã trao cho em."Lingling siết tay Orm chặt hơn, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi. "Chị tin em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, được không?"Orm mỉm cười nhẹ, lòng cô dịu lại một chút. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang theo hai con người với những cảm xúc đan xen, nhưng cũng là niềm hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.Cánh cổng sắt từ từ mở ra, chiếc xe của Lingling lăn bánh vào trong sân. Sân khá rộng, lối đi được thiết kế thành một vòng tròn bao quanh khu vườn xanh mát nằm chính giữa. Phía xa, căn biệt thự màu trắng to lớn hiện lên đầy ấn tượng, mang vẻ đẹp thanh lịch nhưng không kém phần uy nghiêm.Lingling đậu xe ngay trước cửa chính, nhanh chóng bước xuống và vòng qua mở cửa cho Orm. Từ trong nhà, vài người làm bước ra, cúi đầu chào một cách kính cẩn."Mang hộ đồ vào giùm tôi." – Lingling nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.Orm khẽ mỉm cười, bước xuống xe, ánh mắt lặng lẽ quan sát khung cảnh quen thuộc mà dường như mỗi lần đến vẫn luôn khiến cô cảm thấy choáng ngợp.Lingling nắm tay Orm, dịu dàng dẫn cô bước lên bậc thềm để vào nhà. Một người làm cúi đầu, nói với giọng cung kính:“Thưa cô, bà chủ đã chuẩn bị bữa tối và đang đợi ở bếp.”Lingling khẽ gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt nhẹ nhàng rồi tiếp tục dẫn Orm vào trong.Vừa bước qua cửa, Orm nhìn thấy bà Kwong đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt hiền từ và ánh mắt đầy yêu thương. Cô buông tay Lingling, vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy bà.“Mẹ!” – Orm gọi, giọng đầy xúc động.Bà Kwong mỉm cười, dang tay ôm lấy Orm, vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Mừng con dâu của mẹ trở về. Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon cho con đấy.”Đứng phía sau, Lingling khoanh tay trước ngực, lắc đầu cười:
“Hình như hai người quên mất con rồi thì phải?”Câu nói của Lingling khiến bà Kwong bật cười, còn Orm quay lại nhìn cô, ánh mắt lấp lánh vẻ nghịch ngợm.Ngồi vào bàn ăn, Lingling và Orm nhìn những món ăn hấp dẫn được bày biện ngay ngắn trên bàn. Mùi thơm từ các món ăn làm không khí trong phòng trở nên ấm cúng và đầy sự chờ đợi. Lingling nhìn bà Kwong, khẽ hỏi:“Ba đâu mẹ?”Bà Kwong thở dài, đặt chiếc đũa xuống và nhẹ nhàng trả lời:
“Ông ấy lại đi đánh cờ với mấy người bạn rồi. Con đừng buồn ông ấy nhé.”Lingling nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút không vui, nhưng rồi cô khẽ cười và nói:
“Không sao đâu, đó là sở thích của ba mà.”Mặc dù trong lòng không khỏi buồn bã vì sự vắng mặt của ba, nhưng Lingling vẫn cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không muốn làm bà Kwong lo lắng.Orm ngồi bên cạnh, im lặng quan sát cuộc trò chuyện giữa Lingling và bà Kwong. Dù cô rất quý bà Kwong, nhưng với ba của Lingling thì vẫn còn chút e ngại, vì cô chưa có cơ hội trò chuyện nhiều với ông. Những lần gặp gỡ trước, Orm chỉ lắng nghe và ít khi chủ động nói chuyện, nên giờ đây cô cảm thấy hơi ngại ngùng mỗi khi ba của Lingling không có mặt.Orm khẽ liếc nhìn bà Kwong, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Con… chưa có dịp nói chuyện nhiều với ba của Lingling.”Bà Kwong cười hiền từ, vỗ nhẹ vào tay Orm, đáp lại:
“Không sao đâu con, ba của Lingling cũng là người dễ gần mà. Lần sau, con cứ thoải mái trò chuyện với ông ấy nhé.”Orm mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút bỡ ngỡ, nhưng cũng cảm thấy ấm lòng trước sự an ủi của bà Kwong.Bà Kwong gắp một miếng thịt vào bát của Orm, mắt cô bỗng chợt dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của Orm. Bà Kwong, vốn tinh ý, lập tức nhận ra và hỏi ngay:“Lingling, con ăn hiếp con dâu mẹ đúng không? Tại sao mắt con bé lại sưng lên giống như vừa khóc vậy?”Lingling, lúc này đang nhai miếng thức ăn, nghe câu hỏi của mẹ liền bị sặc. Orm bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô để giúp đỡ. Lingling ho khan một chút, rồi ngẩng lên nhìn bà Kwong, giải thích:“Con nào dám ăn hiếp em ấy chứ. Hồi nãy con đưa Orm đi thăm mộ Nong, em ấy buồn nên khóc thôi mẹ.”Bà Kwong khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn Orm, bà không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như hiểu rõ hơn tình hình. Orm nhìn Lingling, hơi ngượng ngùng vì sự quan tâm của bà Kwong, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store