LINGORM-BÁ TỔNG OMEGA TÔI NHẶT ĐƯỢC ĐÃ CHẠY MẤT
Chương 45: Người Lớn Chạy Mất, Lại Còn Phải Chăm Một "Kẻ Bám Đuôi" Nhỏ
Lễ cưới kết thúc viên mãn trong tiếng nhận lỗi không ngừng của Quảng Tiểu Quý và Quảng Đại Ngưu.Buổi tối, tiễn hết mọi người về, Quảng Linh Linh bước vào tân phòng, nhìn chiếc giường tre được trải bộ ga đỏ thắm, còn rực rỡ hơn bộ trước. Trên bàn là những cây nến đỏ lớn hơn, sự hân hoan và mong chờ trong lòng cô càng rõ rệt.Cô muốn tiến đến và vén tấm khăn voan của Trần Mỹ Linh lên, hôn cô ấy, thậm chí là...Có lẽ cô đã thật sự trở nên "hư hỏng" rồi, đến nỗi muốn chủ động bắt nạt người ta, nhìn thấy cô ấy khóc lóc van xin mình.Quảng Linh Linh cố gắng ổn định tâm trạng, kìm nén những suy nghĩ đáng xấu hổ này, rồi bước đến bên cạnh Trần Mỹ Linh, nhẹ nhàng hỏi: "Em có mệt không? Muốn ăn chút gì không?".Hôm nay bận rộn tiếp khách, thức ăn đều do đầu bếp chuẩn bị, và cô thấy Trần Mỹ Linh hầu như không ăn được gì.Trần Mỹ Linh lắc đầu. Cô ấy càng muốn "ăn" người trước mặt mình hơn, người tỏa ra hương hoa hồng nồng nàn này.Trong lòng Trần Mỹ Linh đầy mong chờ, đêm nay là đêm tân hôn thực sự của họ, người này, liệu có chủ động không?Quảng Linh Linh từng chút một tiến gần hơn, đến khi gần như không thể kiềm chế được nữa thì cô nhìn vào chiếc mũ đội đầu của Trần Mỹ Linh: "Có nặng không? Để chị giúp em tháo nó xuống trước nhé".Nụ cười trên môi của Trần Mỹ Linh thoáng cứng lại, sau đó cô cười khẽ đầy bất lực: "Đêm tân hôn mà chị không định hôn cô dâu của mình sao?"Một số Alpha thật sự chẳng bao giờ chủ động. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không đi lăng nhăng khắp nơi, khiến cô ấy bớt lo lắng.Tay của Quảng Linh Linh khựng lại khi đang tháo mũ cho Trần Mỹ Linh, nhịp thở của cô rối loạn.Cô muốn lắm chứ, muốn đến phát điên, chỉ là có chút ngại ngùng khi nói ra điều đó.Nhưng vì là vợ mình đề nghị, thì... cô sẽ chiều theo ý vợ thôi.Quảng Linh Linh nhanh chóng tháo chiếc mũ đội đầu của Trần Mỹ Linh xuống, đặt lên tủ đầu giường, sau đó quay lại, vén tấm khăn voan của cô ấy lên. Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hơn bình thường của Trần Mỹ Linh, trái tim cô cũng trở nên hỗn loạn.Trần Mỹ Linh không trang điểm đã đẹp, giờ trang điểm vào lại càng đẹp hơn, đẹp đến mức khiến người ta không dám khinh nhờn.Thế mà, cái người tự xưng là chính trực như Quảng Linh Linh lại này sinh một suy nghĩ xấu xa, như việc khiến đôi mắt phượng xinh đẹp kia ngập tràn nước mắt, chỉ có thể nhìn cô.Lần này, Quảng Linh Linh phớt lờ tiếng cảnh báo từ hệ thống, nhanh chóng hôn lên môi Trần Mỹ Linh, và không thể dừng lại. Tay cô vô thức mở cúc áo của Trần Mỹ Linh.Khi cô vừa chạm vào phần da thịt mềm mại, Trần Mỹ Linh liền chặn lại: "Chị yêu, không uống rượu giao bôi trước à?".Cô nhớ lại lời của Quảng Ngân rằng, mỗi khi Quảng Linh Linh uống rượu vào, cô ấy sẽ trở nên mất kiểm soát. Nhưng từ khi ở bên nhau, cô chưa bao giờ thấy Quảng Linh Linh uống rượu. Người ta nói rằng tính cách của một người thể hiện qua cách họ uống rượu, Trần Mỹ Linh cũng tò mò muốn biết.Vì vậy, cô nhân cơ hội này đưa ra lời đề nghị.Quảng Linh Linh hơi sững sờ, thu tay lại, cẩn thận nói: "Em còn đang mang thai, không thể uống rượu mà".Ở làng Quảng gia có phong tục uống rượu giao bôi khi cưới hỏi sao? Cô chỉ biết khi tiếp khách, chú rể phải uống rượu, nhưng cô đã dùng lý do đang cai rượu để tránh, và nhờ Quảng Dương cùng Quảng Ngân uống thay mình.Không ngờ, đến đêm vợ lại đề nghị điều này.Trần Mỹ Linh cười: "Không sao, chỉ một chút thôi mà".Quảng Linh Linh chưa từng uống rượu, nếu người khác nói vậy, cô sẽ phớt lờ ngay. Nhưng vì đó là vợ mình, nên Quảng Linh Linh quay người, lấy nửa bình rượu còn lại từ bữa tiệc, rót ra hai ly nhỏ và mang vào phòng.Cô đưa một ly cho Trần Mỹ Linh và giữ một ly cho mình. Trần Mỹ Linh chỉ nhấp một ngụm nhỏ.Còn Quảng Linh Linh thì uống một hơi cạn sạch, rồi bị cái cảm giác cay nồng nơi cổ họng làm cho đỏ bừng mặt. Cô ho một lúc, ngồi xuống bên cạnh Trần Mỹ Linh, nhìn cô ấy.Trần Mỹ Linh nhìn cách ngồi y hệt một học sinh ngoan của Quảng Linh Linh, với ánh mắt thuần khiết vô cùng, trong đầu cô không khỏi xuất hiện một dấu chấm hỏi.Cô thử hỏi: "Chị say rồi à?". Quảng Linh Linh lắc đầu: "Không say".Nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào Trần Mỹ Linh mà không làm gì cả.Trần Mỹ Linh cười: "Chị yêu, chị nhìn em làm gì?". Quảng Linh Linh: "Em đẹp, chị thích, muốn hôn em". Nói vậy, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Trần Mỹ Linh khẽ nín thở. Đây... đây chính là cái mà Quảng Ngân nói rằng Quảng Linh Linh sau khi uống rượu sẽ trở nên mất kiểm soát sao? Tại sao cô lại cảm thấy Quảng Linh Linh ngoan ngoãn quá, thậm chí còn tự thừa nhận là thích cô, muốn hôn cô nữa.Trần Mỹ Linh khẽ ho hai tiếng, sau đó chủ động ghé sát cô ấy: "Chị có thể hôn". "Không được." Mặt của Quảng Linh Linh càng đỏ hơn, cô lí nhí: "Như vậy thật xấu, chị sợ làm em khóc".Tuy vậy, ánh mắt của cô vẫn tham luyến nhìn Trần Mỹ Linh, thậm chí còn nuốt nước bọt.Một Alpha, khuôn mặt đỏ bừng, miệng nói mình xấu xa mà lại ngại ngùng như thế, thật sự quá làm người khác rung động.Trong lòng Trần Mỹ Linh như có tiếng hét lớn, cô nghĩ rằng bắt nạt một Quảng Linh Linh như thế này cũng được thôi, rồi bất ngờ nâng cằm cô ấy lên và hôn một cái thật mạnh.Quảng Linh Linh ngơ ngác, trong đầu như bị đổ đầy hồ dán, cô quên cả việc đáp trả.Như thể quay trở lại ngày đầu tiên họ hôn nhau, giống như một con cừu non bị làm thịt.Điều này làm Trần Mỹ Linh có cảm giác mình mới là người phụ nữ "hư hỏng". Nhưng thực tế, cô chưa bao giờ là người tốt cảTrần Mỹ Linh càng phấn khích hơn, nếu không phải vì cái bụng lớn của mình, cô đã không ngần ngại mà ăn sạch sẽ con cừu non Alpha này.Nhưng sau này vẫn còn nhiều cơ hội để cho Quảng Linh Linh uống rượu.Sau khi kết thúc nụ hôn, Trần Mỹ Linh tựa vào lòng Quảng Linh Linh, nghịch ngợm ngón tay của cô: "Nghe nói chị yêu uống rượu xong thường đánh người, còn hay bắt nạt phụ nữ, sao hôm nay ngoan quá vậy?".Quảng Linh Linh mở to mắt, lắc đầu liên tục: "Không phải chị, người trước đây không phải là chị. Chị không hút thuốc, không uống rượu, cũng chưa từng yêu ai. Bình thường chỉ nấu ăn, luyện võ và đọc sách. Chị luôn là người như vậy... Nếu không phải...".Trần Mỹ Linh nhìn cô với vẻ nghi hoặc. Người trước đây không phải là cô? Hệ thống suýt nữa đổ mồ hôi lạnh, nếu nó không kịp thời làm mất tiếng của Quảng Linh Linh, thì cô ấy chắc chắn sẽ bán đứng nó luôn.Ghi lại, nhất định phải ghi lại, để sáng mai cho Quảng Linh Linh tỉnh táo xem lại xem tối nay cô đã làm những chuyện ngốc nghếch gì.Trần Mỹ Linh còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng phát hiện rằng Alpha của cô vừa nói vừa lăn ra ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn còn đỏ bừng.Thật là...Trần Mỹ Linh lắc đầu, cười khẽ, rồi giúp Quảng Linh Linh cởi áo khoác và giày, đắp chăn cho cô ấy. Sau đó, cô cũng nằm xuống bên cạnh.Vừa nằm xuống, Quảng Linh Linh đã theo phản xạ ôm chặt lấy cô.Trong miệng còn lẩm bẩm: "Tiểu Linh, đừng rời xa chị"."Ừ, em sẽ không rời xa chị đâu", Trần Mỹ Linh khẽ nói. Trong lòng cô nghĩ, một Alpha tốt như thế này, sao cô có thể để người khác cướp mất chứ?Không hút thuốc, không uống rượu, chưa từng yêu ai, còn biết nấu ăn và luyện võ. Một Alpha như vậy đã vượt xa rất nhiều người khác rồi.Hai người ôm nhau và chìm vào giấc ngủ. Đêm tân hôn này không nóng bỏng như tưởng tượng, nhưng lại vô cùng ấm áp.Sáng hôm sau, Quảng Linh Linh bị đánh thức bởi tiếng la hét của hệ thống.Việc đầu tiên mà cô phải đối mặt là sự trách móc của hệ thống, kèm theo đó là một đoạn video ngắn của tối qua.Nhìn thấy cảnh mình ngượng ngùng nói rằng sợ làm Trần Mỹ Linh khóc và tuyên bố mình chưa từng yêu ai, suýt nữa còn tiết lộ về hệ thống, Quảng Linh Linh toát mồ hôi lạnh, chẳng còn để tâm đến việc bị hệ thống mắng chửi.Rượu này chắc chắn là rượu giả! Quan trọng hơn, cô không biết rằng tửu lượng của mình lại kém đến mức này.Quảng Linh Linh im lặng hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "Hệ thống, cô nói xem, có phải tôi thực sự trở nên hư hỏng rồi không?"Hệ thống nghĩ: "Không phải hư hỏng, mà là cô đã bị Trần Mỹ Linh làm cho mê mẩn đến mức chẳng biết mình là ai nữa."Quảng Linh Linh tiếp tục: "May mà Trần Mỹ Linh là người tử tế, không trách tôi vì chuyện tôi 'hư hỏng'. Nếu không, tôi cũng chẳng biết phải đối diện với cô ấy thế nào."Hệ thống: "..." 1Nó lạnh lùng hừ một tiếng: "Thôi dẹp đi, dậy mà ra đồng đi, phải lo chuyện làm ruộng thôi."Ký chủ đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Giờ nó chỉ có thể hy vọng rằng cô ấy không quên việc trồng trọt.Tất nhiên, Quảng Linh Linh không quên, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô và Trần Mỹ Linh chính thức là vợ chồng, hơn nữa, Trần Mỹ Linh vẫn còn đang ngủ trong vòng tay cô, nên Quảng Linh Linh không vội rời khỏi giường.Đến khi Trần Mỹ Linh mở mắt, Quảng Linh Linh mới rút cánh tay đang bị cô ấy đè nặng."Chào buổi sáng, chị yêu", Trần Mỹ Linh nở một nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.Nhìn thấy Quảng Linh Linh định ngồi dậy, cô liền kéo lại: "Chị yêu, chị còn nhớ chuyện tối qua không?"Cả người Quảng Linh Linh lập tức cứng đờ.Thật ra, ban đầu cô không nhớ gì, nhưng hệ thống kia cứ nhất quyết giúp cô nhớ lại từng chi tiết.Quảng Linh Linh muốn giả vờ ngốc để lấp liếm cho qua chuyện, nhưng lại không muốn lừa dối một người vợ tốt như vậy, nên cô rơi vào sự giằng co trong lòng.Tuy nhiên, Trần Mỹ Linh đã đọc được câu trả lời từ phản ứng của cô.Trần Mỹ Linh cười khẽ: "Tối qua chị nói mình hư hỏng, nhưng lại chẳng hôn em chút nào cả."Quảng Linh Linh cảm thấy khó thở.Trần Mỹ Linh vẫn chưa buông tha cô: "Chị nói mình chưa từng yêu ai, vậy sao lại thích em?"Quảng Linh Linh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào: "Có lẽ vì... vì em quá tuyệt vời?"Thực ra, cô vốn không có ý định sẽ đến với Trần Mỹ Linh, nhưng chính cô ấy đã cười với cô, nói rằng thích cô, muốn kết hôn và cùng làm ruộng với cô.Nhưng cô thừa nhận rằng mình đã rung động.Có lẽ từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau, Trần Mỹ Linh đã là một người đặc biệt đối với cô, nếu không thì sao cô có thể đồng ý đính hôn và thậm chí bây giờ đứa bé đã lớn như vậy rồi.Phụt phụt...Lần này Trần Mỹ Linh không thể nhịn được mà bật cười, ngã vào vòng tay của Quảng Linh Linh."Chị nói em quá tuyệt vời?"Cô không biết nên nói rằng Quảng Linh Linh có cái nhìn quá hoàn hảo về mình hay là do mắt của cô ấy có vấn đề.Nhưng đối với những người khác, Quảng Linh Linh lại rất lạnh lùng, có lẽ đúng là cô ấy chỉ cảm thấy Trần Mỹ Linh đặc biệt.Một lần nữa, Quảng Linh Linh bị cuốn hút bởi nụ cười của Trần Mỹ Linh, và khi cô cúi xuống hôn, Quảng Linh Linh đã đáp lại.Sau đó, hai người cùng nhau đánh răng, rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng. Sau khi cho gà và chó ăn, họ ăn sáng xong, Quảng Linh Linh dọn dẹp nhà cửa rồi cùng Trần Mỹ Linh ra đồng.Trần Mỹ Linh vẫn chỉ đi dạo quanh, chẳng cần phải làm gì.Khi Quảng Linh Linh làm xong công việc trên đồng, họ nắm tay nhau quay lại căn nhà nhỏ của mình."Đúng là cặp đôi hạnh phúc!" Những người gặp họ đều phải thốt lên cảm thán như vậy.Vì Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh hiếm khi rời khỏi làng, nên gần đây Quảng Tiểu Như làm tài xế cho họ, dần dần cô ấy cũng trở nên mạnh mẽ hơn, không còn quá nhút nhát như trước.Tuy nhiên, ánh mắt cô ấy nhìn Quảng Linh Linh vẫn mang một chút yêu thương thầm kín.Nhưng cô không làm gì hay nói gì cả. Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, và bụng của Trần Mỹ Linh cũng to lên như quả bóng bay.Trong giai đoạn cuối của thai kỳ, việc di chuyển của cô trở nên vô cùng khó khăn, đôi chân bị sưng đến mức không thể nhìn nổi.Trần Mỹ Linh thực sự đã khóc vì tức giận: "Chị yêu, em thật sự trở nên xấu xí quá rồi, chẳng trách chị gần đây cứ nhìn các Omega khác".Do ảnh hưởng của hormone, cảm xúc của Omega trong thời kỳ mang thai thường không ổn định, và Trần Mỹ Linh cũng không phải là ngoại lệ. Càng đến gần ngày sinh, cô càng nhạy cảm hơn.Quảng Linh Linh chỉ còn cách dỗ dành: "Em vẫn đẹp lắm, và chị không nhìn các Omega khác đâu, chị chỉ nhìn mỗi em thôi".Mặc dù trước đây Quảng Linh Linh không giỏi dỗ dành người khác, nhưng trong thời gian này, cô đã học được rất nhiều cách để an ủi vợ mình. Cô biết Trần Mỹ Linh thích nghe những điều này.Thật ra, cô nói hoàn toàn thật lòng.Dù Trần Mỹ Linh có bụng to, cô vẫn là bà bầu xinh đẹp nhất."Chân em có vẻ hơi bị chuột rút, chị yêu, bóp chân cho em đi."Trần Mỹ Linh ngay lập tức cười, đặt chân lên đùi Quảng Linh Linh.Quảng Linh Linh chăm chỉ xoa bóp chân cho cô, và khi nhận thấy đứa bé trong bụng của Trần Mỹ Linh động đậy, cô liền đưa tay chạm vào."Bé ngoan, đừng làm phiền mẹ nhé, được không?" Như thể thật sự hiểu được lời cô nói, đứa bé ngừng động đậy.Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Quảng Linh Linh đều dành thời gian trò chuyện với em bé trong bụng của Trần Mỹ Linh.Những khoảnh khắc yên bình ấy bỗng bị cắt ngang bởi tiếng kêu lo lắng của Quảng Dương."Chị chủ, chị dâu, có chuyện lớn rồi!" Quảng Dương hớt hải chạy tới.Quảng Linh Linh cau mày, chậm rãi đỡ Trần Mỹ Linh ngồi dậy, rồi mới nhìn về phía người đến: "Chuyện gì mà hoảng hốt như thế?"Quảng Dương nói: "Quảng Đại Ngưu chết rồi, chết ngay trên mảnh đất chúng ta trồng dưa chuột và cà tím!"Quảng Ngân cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, sáng nay hắn đến, cắn dưa chuột của chúng ta một cách điên cuồng, không ai kéo nổi hắn ra. Vương Thiến thấy không chịu nổi nữa, liền đấm hắn một cái, thế mà hắn ngã lăn ra và không động đậy nữa".Vương Thiến gần như phát khóc: "Tôi không ra tay mạnh đâu, chỉ đấm hắn một cái thôi, ai ngờ hắn lại ngã xuống. Bà chủ, thật sự không phải tôi giết người mà!""Bây giờ gia đình của Quảng Đại Ngưu và Quảng Tiểu Quý đều đòi tôi phải đền mạng. Bà chủ, cứu tôi với, thật sự không liên quan gì đến tôi cả!"Những người khác như Quảng Xuân Hồng, Quảng Văn Giang và Quảng Tiểu Như cũng đồng loạt gật đầu.Dù gì Vương Thiến cũng chỉ là một người ngoài hai mươi, lần đầu tiên gặp phải chuyện có người chết, cô ấy sợ đến mức tay chân run rẩy, không biết phải làm gì.Mặt của Trần Mỹ Linh lập tức trầm xuống: "Chị yêu, chị đi xem đi."Hắn có lẽ là muốn trả thù vì bị mất mặt vào hôm cưới họ, nên mới tìm cách gây rắc rối cho họ.Tuy nhiên, bây giờ bụng cô quá lớn, đi vài bước là mệt lừ, nếu không cô cũng muốn đích thân đi xem chuyện gì xảy ra.Quảng Linh Linh gật đầu, rồi nói với mọi người: "Không sao, tôi sẽ đi xem."Thật xui xẻo, Quảng Đại Ngưu lại chọn chết trên mảnh đất của cô. Trước khi rời đi, Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh khó khăn trong việc di chuyển, cô quay sang nói với Quảng Tiểu Như: "Cô ở lại đây, giúp tôi chăm sóc Tiểu Linh, những người khác đi theo tôi."Trong số mọi người, chỉ có Quảng Tiểu Như là Omega, để cô ấy ở lại thì tiện hơn."Được!" Quảng Tiểu Như vội vàng gật đầu. Sau khi Quảng Linh Linh dẫn mọi người rời đi, Trần Mỹ Linh nằm trở lại trên ghế dài: "Tiểu Như, đóng cổng lại đi."Quảng Tiểu Như đóng cổng, sau đó mang cho Trần Mỹ Linh một ít nho đã rửa sạch.Vừa giây trước, Trần Mỹ Linh vẫn còn thư thả ăn hoa quả. Nhưng ngay sau đó, khi cô đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh, chân bỗng bị chuột rút, khiến cô vấp ngã, và sắc mặt lập tức trắng bệch."Tiểu Như, nhanh, đưa... đưa em đến bệnh viện."Bụng cô đau quá, đầu còn đau hơn.Quảng Tiểu Như vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy cảnh này thì mặt tái nhợt hơn cả Trần Mỹ Linh: "Được, được, em đừng lo, chị sẽ báo cho chị chủ ngay!" Dù Quảng Tiểu Như từng có lúc ghen tỵ với Trần Mỹ Linh, nhưng cô tuyệt đối không muốn thấy cô ấy gặp chuyện gì xấu, vì Quảng Linh Linh sẽ rất đau lòng.Quan trọng hơn, nếu Quảng Linh Linh quay về và nghĩ rằng cô cố tình không chăm sóc tốt cho Trần Mỹ Linh, chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối.Quảng Tiểu Như sợ hãi đến mức tay chân lóng ngóng, vì sức lực không đủ để nhanh chóng đỡ được Trần Mỹ Linh lên xe.May mắn là Trần Mỹ Linh cảm thấy cơn đau bụng dịu đi một chút, cô có thể tự mình bước vào xe, và còn tỉnh táo để chỉ đạo Quảng Tiểu Như: "Cứ đến bệnh viện trước đi, em sẽ báo cho Quảng Linh Linh.""Được." Thấy Trần Mỹ Linh bình tĩnh như vậy, Quảng Tiểu Như cũng bớt hoảng loạn, ngồi vào ghế lái và đưa Trần Mỹ Linh ra khỏi làng Quảng gia.Trên đường đi, Trần Mỹ Linh gọi điện cho Quảng Linh Linh nhưng cô không nghe máy, đành phải nhắn tin: "Chị yêu, em đau bụng quá, có lẽ sắp sinh sớm rồi. Em nhờ chị Tiểu Như chở đến bệnh viện trước."Cơn đau bụng còn có thể chịu được, nhưng cơn đau đầu thì khủng khiếp hơn. Cô cảm giác như trong đầu mình có rất nhiều đoạn ký ức bị nhồi nhét vào, như thể cô đã từng bị ép rơi xuống biển...Đây chính là lý do khiến Trần Mỹ Linh không thể đứng dậy ngay sau khi ngã.Những ký ức đó chỉ lóe lên trong chốc lát, rồi cơn đau đầu cũng dịu đi.Hai người đến bệnh viện an toàn, bác sĩ kiểm tra cho Trần Mỹ Linh và nói rằng rất có thể cô sẽ sinh sớm, nên phải nhập viện ngay.Đến ba giờ chiều, Trần Mỹ Linh đột nhiên rơi vào trạng thái hôn mê, tình trạng của thai nhi cũng trở nên bất ổn hơn, và bác sĩ chỉ có thể tiến hành cấp cứu ngay.Quảng Tiểu Như lo lắng vô cùng, đang định gọi cho Quảng Linh Linh thì một ông lão, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên dẫn theo một nhóm người mặc vest xông vào bệnh viện.Quảng Tiểu Như bị chen ra một bên, điện thoại cũng rơi xuống đất, cô cúi xuống nhặt lên."Người nhà của Trần Mỹ Linh đâu?""Chúng tôi là người nhà của cô ấy.""Ông là?"Tôi là ông nội của cô ấy." "Chúng tôi là cha mẹ của cô ấy.""Được rồi, tình trạng của sản phụ hiện tại không tốt, chúng tôi phải mổ lấy thai ngay, xin hãy ký vào tờ đơn này."Quảng Tiểu Như chỉ nghe được đoạn hội thoại đó. Đến khi cô nhặt được điện thoại lên, phòng phẫu thuật đã bị những người mặc vest bao vây.Không lâu sau, cô nghe thấy những người tự nhận là người nhà của Trần Mỹ Linh nói rằng sẽ điều một chiếc máy bay riêng đến để đưa mẹ con cô ấy về Đế Đô.Những người này là ai? Là chủ nợ sao?Có vẻ như không phải vậy, vì Quảng Linh Linh từng nói rằng cô ấy không có người thân mà?Quảng Tiểu Như sợ hãi vô cùng, không biết phải làm sao, cô chỉ biết rằng bà chủ và đứa bé sắp bị mang đi. Đám người mặc vest to lớn làm cô sợ đến mức run rẩy, càng thêm bối rối."Dù đứa trẻ sinh sớm hai tuần so với dự kiến, nhưng sức khỏe của bé không có vấn đề gì."Nhìn thấy Trần Mỹ Linh được đẩy ra ngoài, và đứa bé sắp được đưa cho người phụ nữ trung niên kia, Quảng Tiểu Như cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lao vào đám đông và cướp lấy đứa trẻ từ tay y tá.Đám người mặc vest lập tức phản ứng, đuổi theo Quảng Tiểu Như.Cô chạy đến lan can, nhìn xuống tầng ba, rồi bất đắc dĩ nói: "Thả Trần Mỹ Linh và đứa bé ra, nếu không, tôi sẽ nhảy xuống!"Đám người mặc vest nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Cho đến khi, người đàn ông trung niên phía sau cất giọng: "Để đứa trẻ cho cô ta, chúng ta đi."Con gái vừa tỉnh lại, dường như quên hết những chuyện gần đây, không nhớ gì về việc bị Alpha đánh dấu, cũng không nhớ rằng mình đã sinh con.Ông ta còn thăm dò bằng cách hỏi rằng nếu bị Alpha đánh dấu thì có muốn xóa bỏ không.Con gái không hề do dự nói rằng sẽ xóa bỏ, rồi lại rơi vào hôn mê.Có lẽ, Alpha đã đánh dấu cô ấy không phải là người tốt, và con gái không tự nguyện. Giữ lại đứa trẻ này chỉ gây thêm rắc rối, có thể sẽ khơi gợi những ký ức tồi tệ của con gái.Họ không có thời gian Đế Đôi co với người này, phải nhanh chóng đưa con gái đến bệnh viện tốt nhất ở Đế Đô. Họ không tin tưởng bệnh viện nhỏ này.Suy nghĩ kỹ lưỡng, ông ta quyết định tạm thời từ bỏ đứa bé.Người đàn ông trung niên liền ra lệnh cho một người đàn ông mặc vest bên cạnh: "Tiểu Tử, cậu ở lại đây, theo dõi người kia, bảo cáo tình hình của đứa bé cho tôi. Tùy thuộc vào tình trạng của con gái khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ quyết định cách giải quyết."Nói xong, họ rời đi."Vâng, thưa ông." Người đàn ông tên Tiểu Tử ở lại.Tuy nhiên, anh ta không trực tiếp đến gần Quảng Tiểu Như mà gọi một y tá đến gần cô, sau đó tìm cách ẩn mình.Thấy mọi người đã rời đi, Quảng Tiểu Như mới thở phào nhẹ nhỏm.Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, đứa bé trong tay Quảng Tiều Như bồng khóc òa lên, khóc rất to.Lúc này, điện thoại của Quảng Linh Linh cuối cùng cũng gọi đến."Cô đang ở bệnh viện sao? Tiểu Linh thế nào rồi? Nói với cô ấy đừng sợ, tôi sẽ đến ngay."Quảng Linh Linh vừa ra đến đồng thì bị gia đình của Quảng Đại Ngưu và Quảng Tiểu Quý quấn lấy, suýt chút nữa còn xảy ra xô xát.Lý do cô không nhận được cuộc gọi của Trần Mỹ Linh là vì cô đi vội quá, quên mất rằng điện thoại vẫn nằm trên bàn sau khi bị Trần Mỹ Linh lấy để chụp ảnh.Khi giải quyết xong mọi việc và về đến nhà, cô không thấy Trần Mỹ Linh và Quảng Tiểu Như đâu, cô liền hoảng loạn.Trong lúc hoảng sợ, cô nhìn thấy điện thoại trên bàn, mở ra và phát hiện tin nhắn của Trần Mỹ Linh. Cô ngay lập tức gọi điện nhưng không ai nghe máy, may là còn có số của Quảng Tiểu Như.Nghe thấy giọng nói của Quảng Linh Linh, Quảng Tiểu Như không thể kìm nén nữa, bật khóc: "Đứa bé đã ra đời, em dâu và đứa bé đều không sao. Nhưng em ấy đã bị một đám người mặc đồ đen bắt đi rồi. Họ tự nhận là người nhà của cô ấy. Nhưng chẳng phải cô đã nói rằng cô ấy không có người thân sao? Là lỗi của tôi, chị chủ, chúng ta nên báo cảnh sát."Lúc này, cảm giác hoàng loạn và bất lực mới thực sự ập đến.Quảng Tiểu Như hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.Tiếng khóc của đứa bé vọng qua điện thoại khiến Quảng Linh Linh sững sờ trong giây lát, cô nói: "Đừng báo cảnh sát, đợi tôi đến rồi tính tiếp."Nói xong, cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Bé con ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ đến ngay thôi."Ngày này, cuối cùng cũng đến.Cô không biết liệu Trần Mỹ Linh đã khôi phục trí nhớ và chủ động rời đi, hay bị ép buộc phải đi.Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi Trần Mỹ Linh thực sự rời đi, Quảng Linh Linh cảm thấy như có ai đó siết chặt trái tim mình, khiến cô gần như không thể thở nổi.Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ về những điều đó, đứa bé của họ vẫn đang chờ cô,Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đứa bé liền ngừng khóc, bập bẹ vài tiếng rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.Trái tim hoảng loạn của Quảng Tiểu Như cũng được trấn an: "Được rồi, chị chủ, tôi và đứa bé sẽ đợi cô ở bệnh viện."Y tá đến an ủi Quảng Tiểu Như, kiểm tra lại tình trạng của đứa bé, rồi dẫn cô đến một chỗ ngồi nghỉ.Lo lắng rằng đứa bé có thể đã bị thương trong quá trình giằng co vừa rồi, Quảng Tiểu Như vội hỏi: "Đứa bé không sao chứ?"Y tá: "Tạm thời không sao, cô không cần lo lắng quá. Tuy nhiên, vì bé sinh sớm, nên cần phải được theo dõi trong vài ngày."Cô nhớ lại lời dặn dò của người đàn ông lúc trước, rồi hỏi: "Cô là người thân của bé à? Còn cha của bé đâu?"Quảng Tiểu Như vẫn còn tin tưởng y tá, cô trả lời: "Đứa bé không có cha, người mẹ Alpha còn lại là bà chủ của tôi, cô ấy đang trên đường tới.""Chính là tôi đây."Quảng Linh Linh, mồ hôi nhễ nhại, đứng trước mặt Quảng Tiểu Như, cẩn thận bế lấy đứa bé từ tay cô ấy: "Có chuyện gì cứ nói với tôi."Y tá nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt thoáng qua chút mơ hồ. Một nữ Alpha đẹp đến như vậy, không trách sao đứa bé này cũng xinh hơn hẳn những đứa trẻ khác.Y tá mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, cô bé này thật đáng yêu. Tương lai rất có thể bé sẽ phân hóa thành một Omega, không biết sẽ khiến bao nhiêu Alpha phải mê mẩn."Thế giới này là vậy, từ khi sinh ra, người ta có thể đoán trước được rằng sau này sẽ phân hóa thành Alpha, Omega hay chỉ là một Beta bình thường.Nhìn đứa bé vừa mới sinh ra đã giống hệt Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh không khỏi ngẩn ngơ.Cô muốn đi tìm cô ấy.Dù là... dù chỉ vì đứa bé. Hệ thống: "Thôi đi, người ta rời đi không phải vì đứa bé, rõ ràng là vì cô không chịu nổi. Ký chủ còn nhớ mình đã nói gì không?""Với lại, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô tìm Trần Mỹ Linh cũng chẳng ích gì. Có khi chưa gặp được người ta thì đã bị gia đình Trần Mỹ Linh xử lý rồi, không khuyến khích cô đi tìm cô ấy đâu.""Họ rời đi gọn gàng như vậy, ngay cả đứa bé cũng không cần, rõ ràng là không muốn có bất cứ liên hệ nào với cô nữa. Ký chủ hãy từ bỏ đi.""Thấy chưa, đừng dây vào chuyện với Trần Mỹ Linh mà, giờ thì sao? Người lớn chạy mất, cô còn phải chăm thêm một đứa bé nữa.""Cô nên quay lại với công việc trồng trọt đi. Phụ nữ làm gì có sức hút bằng việc kiếm tiền? Nếu không trồng trọt thì cô lấy đâu ra tiền mua sữa cho đứa bé?"Các mạch máu trên trán của Quảng Linh Linh giật mạnh: "Đây là con của tôi và cô ấy, không phải 'kẻ bám đuôi'. Cô ấy chắc chắn có nỗi khổ riêng nên mới rời đi."Dù sao đi nữa, cô cũng phải trực tiếp hỏi rõ Trần Mỹ Linh.Quảng Linh Linh âm thầm quyết định, sẽ đi Đế Đô tìm Trần Mỹ Linh.Nhưng kết quả là không thể đi được, vì ngày hôm sau đứa bé bị sốt, bác sĩ nói cần phải nhập viện, ít nhất là nửa tháng. Trong những ngày đó, Quảng Linh Linh đã bận rộn chăm sóc đứa bé, làm gì còn thời gian để nghĩ đến việc đi Đế Đô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store