[LIGHT NOVEL] Bungo Stray Dogs-55Minutes(Vol.4)
I.
Năm mươi lăm phút trước khi Yokohama bị xóa sổ. Atsushi Nakajima đang ở trên một chiếc thuyền giữa đại dương. Chiếc phà cao tốc cắt ngang những con sóng, bắn tung tóe những dòng nước trắng xóa từ hai bên. Atsushi đứng ở mũi tàu,đón lấy làn gió biển mặn mà.
Bầu trời xanh ngắt, và đại dương dường như trải dài vô tận. Ánh nắng mặt trời oi ả và dòng nước biển mát lạnh. Thời tiết đẹp đến nỗi người ta cứ ngỡ hôm nay sẽ có chuyện tốt đẹp.
"Atsushi, cậu đứng trên mũi tàu làm gì vậy?! Nếu cậu ngã xuống biển, bọn tôi sẽ bỏ cậu lại đấy!"
Atsushi quay lại khi nghe thấy giọng nói phát ra bên trong chiếc tàu.
"Em chưa bao giờ đi thuyền! Tuyệt cú mèo quá anh Kunikida!Thời tiết đẹp như vậy chắc chắn chúng ta sẽ đến sớm !"
Người đàn ông trẻ đeo kính tên Kunikida cau mày, thò đầu ra khỏi cửa cabin.
"Cảm ơn cậu đã nói điều hiển nhiên. Tôi có mắt mà," Kunikida đáp trong khi rút một cuốn sổ tay ra khỏi túi và mở ra. "Hôm nay khả năng mưa là 0%. Gió từ phía nam theo đó là gió đông nam. Sóng sẽ cao từ 0 đến 1,5 mét. Thêm nữa—"
"Anh thực sự ghi chép mọi thứ vào cuốn sổ đó..."
"Toàn bộ lịch trình của tôi đều được ghi vào đây, và không gì tuyệt hơn là mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Tuy nhiên, có một lần dự báo thời tiết bị sai, nên tôi phải đột nhập vào cơ quan khí tượng."
Không hề chớp mắt, Kunikida đã thừa nhận mình đã làm một việc phạm pháp. Sau đó, anh đóng sổ tay lại và nhìn Atsushi.
"Dù sao thì, tôi cần cậu vào trong. Đây không phải là kỳ nghỉ, cậu rõ chứ. Chúng ta sắp có một cuộc họp về công việc mới."
"Ah, được rồi. em đến ngay đây."
Atsushi nhảy xuống khỏi mũi tàu. Chim hải âu bay lượn trên bầu trời, kêu quang quác khi đuổi theo chiếc thuyền.
Cậu theo Kunikida vào cabin. Vừa vào trong, hơi lạnh của máy điều hòa phả vào mặt. Trong cabin là một phòng chờ rộng khoảng 160 feet vuông(khoảng 15m vuông). Trên tường được treo bản đồ, áo phao và ảnh chụp chung của các thuỷ thủ. Ở giữa là một chiếc bàn dài có vẻ thích hợp cho các cuộc họp, với ba chiếc ghế sofa màu trắng sữa bao quanh.
"Thấy chưa? Mọi người đã ở đây và đang đợi cậu rồi." Kunikida chỉ vào các thành viên khác trong phòng.
"ôi... đang đợi...?"
Atsushi nhìn quanh. Có bốn người đang ngồi trên ghế sofa.
...Anh gọi đây là đang đợi sao? Atsushi nghĩ.
"Ôi...a... Anh ói mất... Sao thuyền lại rung lắc dữ vậy, Naomi? Thế giới của mình
đang quay cuồng... Bụng anh đang quặn lên... Cảm giác này đang dâng trào trong mình
—Ụ..huệ!"
"Ôi, Jun! Anh trai đáng thương của em... Em ở đây rồi, nên cứ thoải mái
nôn cho đến khi nào anh thấy đỡ hơn nhé? He he he!"
Người thanh niên yếu ớt đang quay cuồng trên bàn phía sau là Junichiro Tanizaki. Anh ta gần tuổi Atsushi nhất và đã làm việc ở công ty hơn anh một năm.
Tanizaki đang lẩm bẩm như điên dại với khuôn mặt tái nhợt bị nhét trong một cái chậu kim loại.
Em gái anh, Naomi, thì ngược lại, dường như đang nhìn anh một cách say đắm vì lý do nào đó khi cô chăm sóc anh.
Theo những gì Atsushi thu thập được trong thời gian ở văn phòng, Naomi luôn có vẻ vui vẻ hơn khi anh trai cô gặp nhiều rắc rối hơn. Tại sao? Không ai biết.
Ngồi cạnh họ là...
"Bức ảnh này không ổn lắm. Cậu chẳng thể nhìn rõ vết rách ở hàm dưới. Ồ, nhưng bức này thì tuyệt vời. Cậu có thể thấy rõ đạn súng đã nổ bay ruột non, tuyến tụy và lá lách... thậm chí cả xương cũng văng ra khỏi cơ thể nạn nhân! Vậy là xong. Tôi sẽ phóng to bức ảnh này và treo nó lên tường ở văn phòng."
Người phụ nữ đang cẩn thận chọn một bức ảnh từ tất cả những tấm phim đã rửa trên bàn là bác sĩ nội trú của cơ quan—Yosano. Mỗi bức ảnh là một thi thể khác nhau từ một hiện trường vụ án tàn bạo. Thi thể của một nạn nhân bị biến dạng trong một tư thế cực kỳ bất thường, trong khi một nạn nhân khác thì không có đầu. Thậm chí còn có những bức ảnh xương người bị gãy xuyên qua da. Yosano cứ sắp xếp lạihàng chục bức ảnh, đưa chúng lên ngay trước mặt mình, và thỉnh thoảng lại thở dàimột cách sung sướng.
Bên cạnh cô là...
"Ừm... Momo, mày đúng là một con bò tuyệt vời... để ngắm, để vuốt ve , để thưởng thức... mm..."Một chàng trai đang thì thầm trong cơn say giấc.
Đó là thành viên trẻ tuổi nhất của cơ quan thám tử, Kenji, đang ngủ say sưa với một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Trước đây, cậu sống ở một ngôi làng hẻo lánh thậm chí không có điện và phải trăn bò, nhưng chủ tịch của Cơ quan Thám tử Vũ trang đã nhìn thấy điều gì đó ở cậu và đưa cậu về Yokohama. Kenji ngây thơ và cả tin hơn bất kỳ ai Atsushi từng gặp, nhưng cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vẫn giữ được nét duyên dáng thôn quê.
Kỳ lạ thay, cậu làm việc rất tốt ở cơ quan.
Tuy nhiên, cậu lại cáu kỉnh và khó chịu khi thức dậy đến mức ngay cả những tên tội phạm tàn nhẫn nhất cũng phải bỏ chạy vì sợ hãi. Vì vậy, không có một người nào trong cơ quan dám đánh thức cậu.
Atsushi nhìn từng thành viên của công ty, bắt đầu từ người ở cuối, rồi lại nhìn theo thứ tự ngược lại. Tiếp theo, anh hướng ánh mắt về phía Kunikida.
"Họ đang đợi em à...?"
"Ờm..." Nét mặt Kunikida hơi căng thẳng. "À, ý tôi là... Mọi người...đều chờ đợi theo cách riêng của họ."
"Nhưng anh Dazai hình như còn chẳng có ở đây nữa cơ...," Atsushi nhắc đến trong khi nhìn quanh phòng. "Anh ấy đâu rồi?"
"Tên ngốc đó?" Kunikida ấn một ngón tay lên thái dương. "Khi chúng ta gặp nhau ở cảng, cậu ta nói sẽ bơi tới điểm đến của cả nhóm và lập tức lặn xuống biển. Tôi không muốn cứu cậu ta, nên đã rời đi bỏ lại hắn. Tôi chắc rằng cá mập đang thưởng thức bữa ăn của chúng trong lúc chúng ta nói chuyện.
Chàng trai tên Dazai cũng là một thám tử tại cơ quan, chính là người đã mời Atsushi gia nhập. Tuy nhiên, gã này lại là một kẻ kì quặc, và không ai có thể đoán trước được hắn sẽ làm gì tiếp theo... điều này cũng không có gì ngạc nhiên, bởi hắn ta từng tuyên bố sở thích của mình là tự tử. Kunikida đau đầu nhức óc để biến Dazai thành một người chăm chỉ, trung thực, nhưng từ những gì Atsushi quan sát, cậu nghi ngờ những nỗ lực đó sẽ được đền đáp.
Cơ quan Thám tử Vũ trang đặt trụ sở tại Yokohama và được thành lập bởi những người sử dụng năng lực. Công việc của họ dựa trên ủy thác, và họ đảm nhận những công việc nguy hiểm mà ngay cả cảnh sát cũng không thể xử lý. Hầu hết thành viên đều là những người sinh ra đã có năng lực đặc biệt - và họ không chỉ được người dân tin tưởng mà cả các cơ quan chính phủ đều trông cậy vào hộ.
Tuy nhiên...
"Mọi người chú ý! Đến giờ họp rồi," Kunikida lớn tiếng thông báo. Tuy nhiên, không ma nào thèm nhìn anh. Tanizaki rên rỉ, Yosano mải mê chọn ảnh, Kenji đang ngủ, và Naomi thậm chí còn không thèm để ý đến nếu người đó không phải anh trai mình.
Chẳng có gì bất ngờ ở đây cả, Atsushi nghĩ.
Bởi vì để kiểm soát những kẻ lập dị này rất khó. Các nhân viên thường hoạt động một mình hoặc theo cặp, nhưng khi hoạt động theo nhóm, Kunikida thường dẫn đầu và gặp rất nhiều khó khăn.
"Mọi người chú ý!"
Kunikida gào thét trong vô vọng, chỉ có những bức tường tiếp thu. Atsushi bồn chồn nhìn anh, anh vẫn đứng im như tượng, chờ đợi sự chú ý của mọi người. Không ai trả lời.
"Thế anh Kunikida... cuộc họp về việc gì vậy?" Atsushi hỏi trong lúng túng. "Được thôi. Nếu cậu tò mò đến thế, thì tôi có thể cung cấp thông tin cho cậu." Kunikida hắng giọng mà không thèm nhìn Atsushi. "Như cậu đã biết, khách hàng của chúng ta sẽ đợi ở trên đảo, và nhiệm vụ của ta là bắt giữ mấy tên đạo chích trên đảo."
"'Đạo chích ư?"
"Phải." Kunikida gật đầu. "Với tất cả mọi người ở đây, tôi nghĩ chúng ta sẽ làm nên một chiến tích bắt giữ chúng khá hoành tráng." Kunikida và Atsushi nhìn các nhân viên khác trong phòng đang giết thời gian theo cách riêng của họ.
Atsushi nghĩ: Tội nghiệp bọn trộm. Chúng thậm chí còn không biết rằng chúng ta có những nhân viên tinh nhuệ nhất của Cơ quan Thám tử Vũ trang ở đây, mỗi người đều có năng lực đặc biệt, tôi cá là họ có thể phá hủy cả một thị trấn. Nếu vậy, tôi nghĩ đây sẽ là một vụ bắt giữ chấn động hệt như Kunikida nói.
Rõ ràng là khách hàng muốn nhiều nhân viên cho vụ án này. Chắc hẳn họ phải cực kỳ thận trọng hoặc siêu giàu có.
Atsushi lại quan sát họ trong phòng một lần nữa. "Lầm bầm, lầm bầm... Momo... Chuyện mày là bò còn tao là người chẳng quan trọng gì cả... Chỉ cần chúng ta thành thật với cảm xúc của mình, rồi chúng ta sẽ hiểu nhau... Và nếu không được, tao sẽ tạt vào mày một xô nước... lầm bầm...," Kenji tiếp tục lẩm bẩm trong giấc ngủ.
"Ư ư... Anhm sắp nôn rồi... Naomi, enh lấy cho anh một cốc nước lạnh được không?"
"Tất nhiên rồi, anh trai yêu dấu của em! Thật ra, em sẽ hô hấp nhân tạo cho anh!"
"Anh thà lấy ly nước hơn..." Thật khó để biết liệu Naomi có thực sự đang cố gắng chăm sóc sức khỏe cho anh trai mình hay không.
"Hừm... Nhìn những thi thể và vũng thịt khiến tôi ước muốn có một cái xương đùi để treo trên tường ở văn phòng... Này, Atsushi—cho tôi một cái của cậu."
"Không đâu!"
"Thôi nào, chỉ cần uống chút sữa là nó sẽ mọc lại thôi."
"Tuyệt đối không!"
Có lẽ sẽ rất khó để giải thích cho ai đó biết những người này tuyệt vời đến nhường nào.
"À mà, Kunikida...", Atsushi mở lời như chợt nhớ ra điều gì đó. "Khách hàng nhờ chúng ta bắt trộm, đúng không? Sao chúng lại tìm đến chúng ta mà không phải cảnh sát?"
"Cậu thật sự không tìm hiểu về hòn đảo này trước sao?" Kunikida hỏi ngược lại. "Câu trả lời rất đơn giản. Cảnh sát Nhật Bản không có quyền điều tra vùng đất này vì về mặt kỹ thuật, nó thậm chí còn không phải là một phần của Nhật Bản.
" ...Không phải một phần của Nhật Bản?"
"Ý anh là sao?"
"Tự mình chứng kiến sẽ nhanh hơn," Kunikida khẳng định khi hướng mắt ra ngoài cửa sổ cabin. "Chúng ta sẽ sớm thấy nó thôi. Nhìn kìa."
Atsushi nhìn ra biển ngoài cửa sổ.
"Đó là...?!"
Một hòn đảo cơ khí—đó là ấn tượng đầu tiên của Atsushi.
Nó trông giống như một tấm kim loại khổng lồ đang nổi trên đại dương. Ở phía xa, hàng loạt tòa nhà bằng đá cao khoảng ba tầng đứng sừng sững. Điều giữ cho chúng nổi không phải là đất mà là vô số tấm kim loại xếp chồng lên nhau, được hỗ trợ bởi một số lượng lớn các trụ thép chìm trong biển. Xa hơn nữa, vượt qua các cột là một tua-bin quay. Không có một thứ gì tự nhiên về hòn đảo này vì thực chất, nó là một cỗ máy khổng lồ một cách không thể tin được, đang nổi trên biển..
"Thành phố nổi của Đảo Standard,"
Kunikida bắt đầu nói trong khi lật giở sổ tay. "được Đức, Anh và Pháp chung tay thiết kế thành một hòn đảo du thuyền, và lãnh thổ của nó do cả ba quốc gia quản lý. Hòn đảo hoàn toàn tự cung tự cấp; hệ thống định vị tự động cho phép nó tự lái, và con tàu hoạt động dựa trên chuyển đổi năng lượng nhiệt đại dương, phát điện từ kích hoạt bởi sóng, điện quang từ năng lượng mặt trời và điện gió ngoài khơi. Nó hoạt động như một khu nghỉ dưỡng, nơi giới thượng lưu hào sảng đầu tư và tự hào với kiến trúc gợi nhớ đến châu Âu từ thời Trung cổ cho đến tận thời hiện đại. Hòn đảo thường di chuyển qua Nam Thái Bình Dương để tìm kiếm khí hậu lý tưởng cho việc sản xuất năng lượng, nhưng đôi khi nó lại trôi dạt vào vùng biển gần Yokohama như hiện tại. Theo một cách nào đó, tôi đoán bạn có thể nói rằng nó giống một con tàu khổng lồ hơn là một hòn đảo."
"Đó là... một con tàu...?" Atsushi nhìn chằm chằm vào nó. Về cơ bản, nó là cả một thành phố nổi trên mặt nước, khác xa so với bất kỳ con tàu nào về quy mô.
"Hòn đảo đó—giống như một trò đùa vậy."
"Không phải giống như trò đùa; nó thực sự là một trò đùa."
Kunikida lắc đầu. "Chuẩn bị tinh thần đi. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra một khi chúng ta đặt chân lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store