ZingTruyen.Store

Leweus

Reus không được mời đến cuộc họp để thảo luận về tương lai của mình ở tổ chức. Hai tuần sau, Dortmund đi đến quyết định do đồng đội cũ của Reus là Hummels chuyển lời.

"Họ muốn anh hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng trước khi tự nguyện rời bỏ công việc của mình - dụ Golovin ra."

Hummels đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách căn hộ của Reus. Là một trong số ít người trên thế giới biết được thân phận thực sự của Sasha, anh ta muốn chống lại quyết định này: "Marco, anh đương nhiên có thể từ chối."

Reus đứng trước tủ lạnh đang mở: "Anh còn chưa nói muốn uống gì. Trà, cà phê, nước trái cây hay bia?"

Hummels không biết làm sao Reus bình tĩnh như vậy. "Đừng bận tâm, Marco" ánh mắt lo lắng "Anh dạo này thế nào rồi?"

Reus lấy ra hai chai nước uống thể thao, đóng cửa tủ lạnh lại và nhún vai: "Như anh thấy đấy."

Đang là cuối mùa đông vào tháng Giêng, máy sưởi trong nhà ở nhiệt độ dễ chịu. Anh ta mặc áo len cashmere màu đen và quần ống rộng, cạo râu sạch sẽ, mái tóc ngắn màu bạch kim, đôi mắt trong veo và kiên định hơn bao giờ hết.

"Tôi đã gặp vợ chồng Thomas trong kỳ nghỉ ở Địa Trung Hải cách đây một tháng"

Hummels "Kiểu tóc mới của anh đẹp đấy."

"Vâng, cảm ơn." Reus mở nắp chai và nhấp một ngụm.

Reus đã trải qua đêm Giáng sinh ở nhà bố mẹ đẻ, hai chị gái dẫn theo chồng con, cả nhà dùng bữa tối trước lò sưởi ấm áp. Anh là con trai út, người chú hiền lành của bọn trẻ. Nhưng lại không biết con mình đang ở đâu và gia đình anh ấy thậm chí còn không biết nó tồn tại.

Reus hỏi Hummels: "Anh thì sao?"

"Vẫn như cũ." Hummels chán nản nhìn chằm chằm vào tấm thảm, mệt mỏi vuốt râu trên cằm, thản nhiên kể lại kỳ nghỉ của mình bị vợ cũ đi công tác tạm thời gián đoạn, gọi anh về đón chăm sóc con trai: "Đôi khi tôi thực sự ghen tị với Thomas và Lisa, họ chỉ có 2 người và có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn."

Nói xong, anh lập tức nhận ra lời than vãn của mình không thích hợp: "Xin lỗi, Marco, tôi không có ý đó..."

"Tôi hiểu, Mats." Reus nhẹ nhàng nói.

"Robert cũng chưa nghe tin gì từ Sasha à?"

Reus mím môi và lắc đầu.

Hummels nhìn chằm chằm vào người cộng sự cũ, đó là một khuôn mặt dịu dàng, điềm tĩnh, nhưng những đường nét đã báo trước một kết cục nào đó sắp xảy ra. Đúng là có rất nhiều người đã gắn bó cả đời với ngành này. Nhưng đối với những đặc vụ như Reus, không làm nhiệm vụ ám sát, thì dù có trung thành và có trách nhiệm như thế nào thì địa vị của họ trong tổ chức cũng sẽ suy giảm. Hơn nữa, hành động phá hoại của Sasha đã khiến ban lãnh đạo cấp cao coi anh như cái gai trong mắt. Reus chịu nhiều tổn thương nhưng đã hoàn thành vô số nhiệm vụ tình báo một cách xuất sắc và là một huyền thoại đối với thế hệ sau, nhưng ý thức về đạo đức gần như không có giá trị trong ngành này.

"Thật ra, tôi cũng đang cân nhắc việc nghỉ hưu sớm."

Hummels cầm lấy chai nước uống và từ từ mở nắp. "Anh biết đấy, hợp đồng của chúng ta không có điều kiện kèm theo nên anh không cần phải đồng ý với những yêu cầu quá đáng như vậy."

Reus nói: "Tôi đồng ý."

Hummels sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Nếu anh lo lắng về tiền trợ cấp thôi việc, Marco, họ không có lý do chính đáng nào cả..."

"Mats, anh biết đó không phải điều tôi quan tâm mà." Giọng Reus rất nhẹ nhàng "Có lẽ anh thấy khó hiểu, nhưng tôi rất muốn gặp Sasha, tôi không thể chịu được nữa. Thằng bé không xuất hiện. Nó đang trừng phạt tôi. Tôi đã nhớ con trai mình rất nhiều."

Reus nghẹn ngào nói tiếp:"Đừng tham gia vào chiến dịch này. Hãy bảo bọn trẻ Julian, Erling, Jadon và Jude tránh xa nhiệm vụ này."

Hummels không nói nên lời trong giây lát. Điều này có nghĩa là Reus nhận thức được tổn thương mà Sasha có thể gây ra, liệu anh ta có phản bội nguyên tắc của mình không?

"Đừng nhìn tôi như vậy." Reus nhắm mắt lại, như đang tự nhủ: "Khi gặp Sasha, tôi sẽ nói chuyện tử tế với thằng bé và yêu cầu đừng làm tổn thương bất cứ ai không liên quan. Nó sẽ lắng nghe tôi. Thằng bé chỉ muốn sự chú ý của tôi và tình yêu mà nó xứng đáng có được..."

Hummels uống một ngụm và nói: "Được rồi."

Công viên Westphalia vào một đêm không trăng, dòng sông đóng băng và khung cảnh tĩnh lặng trong màn đêm.

Reus thở ra hơi thở nóng hổi, ngưng tụ thành sương mù trong không khí lạnh lẽo. Chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh, nửa dưới khuôn mặt bị vùi trong chiếc khăn quàng cổ.

Đây là nơi sắp diễn ra nhiệm vụ tình báo giả, mục đích thực sự là để thu hút Golovin. Một đội từ Dortmund đang chờ.

"Chào buổi tối mẹ." Sasha dường như xuất hiện từ bóng tối "Thật đáng tiếc khi lần trước con không thể cùng mẹ đón sinh nhật. Chúng ta còn không nói lời tạm biệt đàng hoàng."

Qua màn chào hỏi thông thường, anh ta đã dùng súng gây mê hạ gục ba người trong bụi rậm.

"Dừng lại, Sasha." Reus quay sang hướng khác và nói với đồng nghiệp đang ẩn nấp "Đừng làm gì cả, làm ơn, chúng tôi chỉ nói chuyện thôi."

Sasha bước lại gần, như một cái bóng từ quá khứ xa xôi.

Reus nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng và đôi khuyên tai màu đen một lúc. Con trai anh nhếch môi và nở một nụ cười ngây thơ, giơ tay còn lại đang cầm một khẩu súng thật, đưa nó qua tay bên kia và kéo cò. Đằng sau những thân cây lớn, tiếng kêu đau đớn của tay bắn tỉa xuyên qua bầu trời đêm.

"Mẹ nhìn xem." Sasha bất lực nghiêng đầu nhìn một đội đang rút súng bao vây hai người "Họ không hề có ý định nói chuyện."

Reus choáng váng khi nhìn thấy cấp trên của mình bước ra với một khẩu súng chĩa thẳng vào sau đầu Sasha.

"Đặc vụ Reus, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, xin hãy lùi lại."

"Thưa ngài, xin hãy nghe tôi nói," Reus giơ hai tay ngang ngực, giọng nói kiên quyết "Đây là con trai tôi. Cậu ấy chắc chắn không cố ý phá hoại công việc của Dortmund, cậu ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi... Tôi xin lỗi vì chuyện gia đình đã ảnh hưởng đến tổ chức. Mọi tổn thất sẽ do một mình tôi gánh chịu. Sasha sẽ không còn là mối đe dọa cho tổ chức. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Để cậu ta đi với tôi. Tôi đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không ..."

"Trời ơi ..." Sasha mở to mắt, cuối cùng cũng nhận ra mẹ mình còn ngây thơ hơn tưởng tượng "Mẹ thật sự cho rằng tổ chức này muốn bắt con vì đã phá hủy nhiệm vụ?"

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của Reus với vẻ mê hoặc, đó là ánh sáng không bao giờ biến mất trong đêm tối, cùng khát vọng hủy diệt và bảo vệ mãnh liệt. Đó là cảm xúc đặc biệt của anh dành cho mẹ mình.

"Mẹ ơi, con nằm trong danh sách truy nã của một số chính phủ và vài tổ chức ngầm. Bọn vô liêm sỉ muốn bắt được con để bán với giá hời. Lão già này đã biết con là con của mẹ từ lâu, mẹ đã cống hiến cho bọn họ hai mươi năm, nhưng rõ ràng là điều đó không hề quan trọng với họ".

Nói xong những lời này, Sasha chủ động lùi lại, tựa đầu vào họng súng đang chĩa vào mình.

Khung cảnh và lời thoại diễn ra trước mắt dường như đến từ một bộ phim hư cấu hay một giấc mơ không thể tỉnh dậy.

"Không, không..." Môi Reus trở nên trắng bệch. Không khí lạnh lẽo. Đột nhiên có người phía sau đỡ lấy thân thể run rẩy của anh.

Lewandowski nắm lấy vai Reus và cảnh báo Sasha: "Đừng làm điều ngu ngốc."

Sasha giả điếc, nắm lấy tay cầm súng, người kia chưa kịp phản ứng thì dùng ngón trỏ ấn vào đầu súng của đối phương, ép họng súng chĩa vào thái dương của mình.

Lewy và Reus rút súng cùng lúc.

Reus bóp cò trước tiên theo bản năng của một người mẹ, anh thề rằng đang nhắm vào cổ tay sếp mình.

Tuy nhiên, Sasha là một tay bắn tỉa quá xuất sắc, tất cả những gì anh cần làm là dùng một chút lực nghiêng đầu sang một bên để điều chỉnh điểm cuối quỹ đạo của viên đạn đang lao tới theo đúng những gì mình đã sắp đặt.

Vì vậy, viên đạn từ khẩu súng lục của Reus theo một quỹ đạo hoàn hảo vào cổ họng của ông già, tạo ra một lỗ nhỏ và máu phun ra như một đài phun sô cô la.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trước khi người bị bắn ngã xuống đất, Sasha đã giật lấy khẩu súng từ người đàn ông sắp chết và tiêu diệt những tên xung quanh.

Cách đó vài bước, Lewy lấy hung khí giết người từ bàn tay run rẩy của Reus và cất nó đi, như thể xóa bỏ bằng chứng phạm tội, khiến người đàn ông vô lực dựa vào mình và choàng lên cơ thể lạnh lẽo của anh ta một chiếc áo khoác.

Thế giới trước mặt Reus mờ ảo và vỡ vụn nhưng anh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy sự phấn khích trên mặt Sasha đang bước về phía anh.

"Con tin mẹ thực sự yêu con, cảm ơn mẹ." Sasha lao vào vòng tay mẹ mình, toàn thân run lên vì phấn khích.

Phía sau là những thi thể nằm trên mặt đất như một bức tranh ghép. Reus tuyệt vọng mở mắt ra để xem liệu chúng có còn chảy máu không. Lẽ ra anh nên bước tới và cố gắng cứu họ, giống như khi cố gắng băng bó vết thương cho hai đối tượng mục tiêu đã chết ngay trước mặt, đôi bàn tay bê bết máu để chứng tỏ rằng anh đã làm việc chăm chỉ.

Tay Lewy nhẹ nhàng che đôi mắt đẫm lệ của anh, không ngừng an ủi bên tai: "Không sao đâu, Marco, không sao đâu."

Thế giới biến mất. Reus được vòng tay ôm lấy, nhịp tim của ba người chồng lên nhau.

Định mệnh quay về điểm xuất phát.

Sasha chở bố mẹ về nơi ở của anh ở Monaco. Đó không phải là ngôi nhà an toàn khép kín nhưng đảm bảo không ai có thể tìm thấy.

Trong suốt tám tiếng lái xe, Reus ngồi ở ghế sau, mặt vùi vào vai Lewy, áo khoác ướt đẫm nước mắt.

Trên đường đi, Sasha dừng lại đổ xăng và mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi, mẹ phớt lờ cái bánh burritos và thanh sô cô la mà anh đưa.

Đến nơi.

Bước chân Reus không vững khi xuống xe, Sasha đến gần đỡ anh, anh run rẩy trốn vào trong ngực Lewy.

Lewy ôm anh lên lầu, bước vào phòng ngủ và khóa cửa lại.

Cửa sổ hướng ra biển, cái lạnh của khí hậu Địa Trung Hải đã nhạt dần, nắng dịu dàng chiếu vào.

Reus dường như vẫn còn bị mắc kẹt trong đêm qua, mất đi ý thức về mọi thứ xung quanh. Anh vào phòng tắm, cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra trần trụi và ướt át.

Lewy dùng khăn tắm cẩn thận lau khô cho Reus, lục tung mấy ngăn kéo tủ tìm bộ đồ ngủ, lúng túng mặc vào giúp anh.

Reus ngồi trên giường cả buổi, nhìn chằm chằm vào đám mây bên ngoài.

"Ngủ đi, Marco." Lewy thì thầm, nhẹ nhàng ấn lên vai anh, giúp anh nằm trên giường, đắp chăn và kéo rèm lại.

Phòng ngủ chìm vào bóng tối, Lewy nghe được tiếng thở của Reus ngày càng gấp gáp.

Lewy lập tức nằm xuống bên cạnh, vuốt ve trán, má và gáy anh: "Không sao đâu Marco, đừng sợ."

Căn phòng trống rỗng và yên tĩnh, trong không khí có mùi mặn của nước biển. Reus ôm lấy người quen duy nhất trong một môi trường xa lạ, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh thực sự đã mơ về nhiều năm trước, anh và Lewandowski đang tham gia khóa đào tạo đặc vụ cấp thấp ở Dortmund. Lúc đầu, mọi người được yêu cầu chọn một con chó dẫn đường và huấn luyện chúng. Lewy chọn một con chó xù, còn Reus chọn một con chó bulldog tên là Simba. Kết thúc hai tháng huấn luyện, bọn họ cần phải vượt qua bài sát hạch cuối cùng. Lần lượt bị người hướng dẫn đưa vào các phòng khác nhau, nhận được mệnh lệnh giết chết con chó của mình.

Reus đã cố gắng nhưng không thể làm được. Anh ta ném súng đi và lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: "Không, không, tôi sẽ không làm điều đó."

Huấn luyện viên Klopp nhặt khẩu súng lên và cho anh xem trong đó không có viên đạn nào.

Anh bế Simba ra khỏi phòng thì gặp Lewy đang đi ra từ một căn phòng khác, con chó xù đang rên rỉ và run rẩy dưới chân anh.

Khoảnh khắc họ nhìn nhau, biết rằng người kia đã có một lựa chọn khác.

Reus mở mắt và thấy mình nằm một mình trong bóng tối. Anh bước ra khỏi giường để mở rèm.

Về đêm, thành phố Monaco lên đèn rực rỡ.

Sau lưng Reus, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Lewy bưng một khay đựng trái cây, salad, thịt, giăm bông và nước uống.

Công tắc được bật, ánh sáng tràn ngập căn phòng, giọng nói của Lewy rất nhẹ nhàng, như sợ đánh thức điều gì đó: "Marco, ăn chút gì đi."

Reus ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ và cắn hai miếng rau. Anh không thấy gì ngoài vị đắng. Anh với lấy một món khác. Màu sắc của giăm bông khiến anh nhớ đến xác chết.

Reus lao vào phòng tắm và nôn mửa. Sau đó súc miệng, lau chùi, tránh nhìn vào gương, đi ra lấy cốc nước uống, rồi tắt đèn, nằm lên giường, quay lưng về phía cửa sổ.

Lewy đến nằm cạnh anh, mặt đối mặt.
"Marco, em cảm thấy thế nào?"

Reus quay lại nhìn vào đôi mắt xanh biếc: "Tôi không cảm nhận được gì cả."

Lewy đến gần, dùng bàn tay ấm áp chạm vào má anh: "Cái này thì sao?"

Khi không nhận được phản hồi, anh đặt môi mình lên mắt Reus: "Còn cái này thì sao?"

Vẫn không nhận được phản hồi.
Tay anh luồn vào trong bộ đồ ngủ, di chuyển lên cột sống rồi lại trở về thắt lưng, hôn lên đôi môi lạnh giá.

Reus đón lấy nụ hôn mà không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt mở to trong bóng tối, như thể đang cố gắng nhìn rõ điều gì đó.

"Cái này thì sao? Em có cảm nhận được nó không?"

Vẫn không có câu trả lời.
Lewy nhẹ nhàng cắn vào đôi môi mỏng của Reus rồi cho tay vào quần anh.

Bộ phận sinh dục bị kích thích cuối cùng cũng khiến anh thở hổn hển, miệng bất lực mở ra, tạo cơ hội cho đối phương đưa lưỡi vào trêu đùa.

Lewy cầm lấy phân thân của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, Reus hôn đáp lại một cách vô thức.

Trong bóng tối, âm thanh duy nhất có thể nghe được là sự mơ hồ của đôi môi quyện vào nhau.

Lực ma sát do lòng bàn tay mang lại hơi nhạt, nhưng dương vật đang được chăm sóc vẫn đứng thẳng. Tay Reus vô thức đặt lên cánh tay Lewy mà không hề chống cự.

Nhưng Lewy đã rút tay lại và đứng dậy rời khỏi giường. Reus ngồi dậy, níu lấy góc áo của đối phương, hoảng hốt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Cuối cùng cũng nhận được phản ứng nào đó, Lewy hôn lên đôi mắt xanh lục: "Marco, anh sẽ tìm thứ gì đó để giúp em cảm thấy dễ chịu hơn."

Lewy mang gel bôi trơn từ khay trên bàn cạnh cửa sổ, giúp Reus cởi quần áo, nhẹ nhàng đẩy anh xuống ga trải giường, đổ một ít gel vào tay và bôi vào cơ thể.

Những ngón tay chai sạn được bôi trơn và cọ xát vào bên trong, đánh thức những dây thần kinh tê liệt của Reus. Trong khi tay còn lại xoa bóp bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của anh.

Reus khẽ rên lên, thế giới dần dần trở lại màu sắc ban đầu, anh nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Lewy đang cháy bỏng khao khát như trước đây.

Đầu gối của Reus cọ vào thứ phồng lên giữa hai chân của đối phương: "Chết tiệt, Lewy."

Giống như những ngày còn trẻ, Reus sẽ rơi nước mắt khi quan hệ tình dục.

Lewy giúp anh mở rộng, vừa đưa vào một chút, nước mắt của người bên dưới đã như thủy triều dâng trào. Hoặc có lẽ anh ấy chỉ đang nhân cơ hội này để tiếp tục khóc.

Người phía trên rút ra, cúi xuống giúp anh lau nước mắt. Reus lắc đầu nói: "Đừng dừng lại, em không sao."

Đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve cơ bắp săn chắc của người đàn ông tóc vàng. Reus vẫn có vòng eo thon gọn. Lewy nâng chân anh lên, từ từ đẩy dương vật của mình vào cái lỗ nhỏ được bôi trơn.

Lewy kiềm chế, lực đẩy rất nhỏ, chưa đến 30 giây sau, tay anh đã bị nắm lấy, thúc giục: "Mau lên, hãy đụ em thật mạnh."

Lewy nhìn anh cau mày, tuân theo đến cùng, trong cổ họng Reus phát ra một tiếng nức nở, nước mắt rơi xuống gối.

Cơ thể của họ vừa vặn đến mức dù đã nhiều năm trôi qua, Reus vẫn muốn lên đỉnh chỉ bằng việc được lấp đầy. Khách quan mà nói họ bị ám ảnh bởi việc khám phá cơ thể nhau khi còn trẻ, có lẽ những chuyện xảy ra sau đó là sự trừng phạt vì ham mê xác thịt nhục dục khi chưa tìm hiểu về tình yêu.

Reus ngăn bản thân không nghĩ về điều đó nữa, anh không muốn phải đối mặt với những rắc rối mà mình đã tạo ra trong quá khứ.

Reus tiến lại gần anh, cố gắng hết sức dang hai chân và nâng mông lên, kéo tay Lewy chạm vào ngực mình, vừa ra lệnh vừa cầu xin, yêu cầu anh tiến vào sâu hơn và mạnh hơn.

Khả năng kiềm chế của Lewandowski bị thử thách. Vốn dĩ anh muốn cẩn thận với người đang có tinh thần bất ổn, nhưng Reus lại yêu cầu anh tiếp tục.

"Lewy..." Reus nhìn trong bóng tối bờ vai và cánh tay của người yêu cũ còn rộng hơn lúc còn trẻ, có thể nâng anh lên và ôm anh vào lòng.

Reus vòng tay qua cổ đối phương, bị khoái cảm không ngừng ở phần dưới cơ thể buộc phải mở miệng, nghe thấy âm thanh của chính mình.

Lewy cảm nhận được trên vai mình nóng hổi nước mắt, không khỏi dừng động tác, lặng lẽ vuốt ve mái tóc vàng, giống như bọn họ thường làm trên giường khi còn yêu nhau say đắm.

"Đừng dừng lại... em đã nói là đừng dừng lại!" Reus vừa nói vừa khóc, bám lấy anh, lắc lư eo và hông một cách tuyệt vọng.

Lewy lại đè anh xuống giường, thành thạo di chuyển chân theo một góc khó tin và tiến vào nơi sâu nhất của anh.

Vị trí khiến Reus la hét và bật cười trong đoạn cao trào gay gắt và đau đớn, cảm nhận được những thay đổi mà thời gian dài đã mang đến cho họ.

Hậu huyệt nóng bỏng siết chặt dương vật của anh, Lewy không khỏi để lại dấu tay nặng nề trên đùi đang run rẩy. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của Reus, một nụ cười cuối cùng cũng nở trên đó, vẻ mặt vui vẻ đan xen với thiếu niên Marco trong ký ức nhưng Lewy lại hoảng sợ, cảm thấy nụ cười đó đang đẩy mình ra xa.

Reus háo hức chồm tới hôn lên đôi môi, ôm lấy mặt, lưỡi quấn lấy, khi nụ hôn kết thúc, anh thở hổn hển, kéo tóc Lewy hỏi: "Ai cho phép anh dừng lại?"

Họ thay đổi tư thế, Reus nằm nghiêng mặt trên ga trải giường, hít một hơi và nhìn chằm chằm vào một điểm trên tường dưới ánh trăng nhạt.

"Lewy, có con gì ở đó."

Lewy cúi xuống, áp ngực vào lưng anh, bao bọc anh trong sự ấm áp và an toàn.

"Ở đâu?"

Reus chỉ vào bức tường.

Lewy ôm anh trong vòng tay rắn chắc, xuống giường đi đến sát tường, thả tay ra để chạm tới nơi anh đang chỉ, nhẹ nhàng nói vào tai: "Marco, không có con bọ nào cả, đây chỉ là một hình trên giấy dán tường mà thôi."

Anh siết chặt tay Reus, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay chạm lên bức tường.

Reus lẩm bẩm: "Chỉ có hình vẽ..."

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao. Lewy nhìn sức sống trong mắt Reus dần dần trở lại, mồ hôi và tinh dịch trên người anh như một bằng chứng.

Cửa phòng ngủ bị đập mạnh mấy lần, giọng nói u ám của Sasha vang lên: "Vậy là đủ rồi. Hai người muốn tạo ra một đứa trẻ khác rồi bỏ rơi nó à?"

Lewandowski vùi mình vào ngực Reus và liếm nó, Reus cũng thuận theo ôm chặt anh. Cả hai đều vờ như không nghe thấy. Lewy không muốn nghĩ rằng đây là mẹ của con mình mà muốn Marco làm người yêu vĩnh viễn.

Khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đi xuống lầu, Lewy tăng tốc động tác, tứ chi của Reus quấn quanh người anh, đôi mắt xanh lục mê hoặc anh như bùa chú: "Ra đi, Lewy."

Lewy không thể tin được, anh ấy dường như đang tìm lại được tất cả những gì mình đã mất. Khoảng cách giữa hai người biến mất. Anh đang lo lắng không biết làm cách nào để kéo dài khoảnh khắc này.

Reus chấp nhận dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào cơ thể nhưng vẫn chưa đủ, anh lật người ngồi lên bụng Lewy, ngăn không cho dịch thoát ra ngoài, đồng thời xoa bóp khiến dương vật bên trong cương cứng trở lại.

Trong ánh sáng ban mai, đôi mắt tập trung của Lewy không thể bị bỏ qua nữa. Khuôn mặt ngước nhìn có những đường nét trưởng thành, đôi mắt sâu và kiên quyết hơn so với khi còn trẻ. Reus khô khốc ánh mắt, nhịn không được hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?"

"Em."

Reus liếm môi, lắc eo: "Anh cảm thấy thế nào?"

Bàn tay to lớn ôm lấy hông Reus, ánh mắt rơi vào vết sẹo trên bụng anh: "Cảm giác... không chân thực."

Đôi mắt xanh lục nheo lại, Reus đặt hai tay lên ngực anh, hông lên xuống nhanh chóng: "Như thế này là thật đủ chưa?"

Tim Lewy đập mạnh "Em không biết anh đã đợi bao lâu rồi đâu."

"Anh chưa bao giờ để ai cưỡi lên người mình như thế này à?"

Reus không hài lòng với sự im lặng của đối phương nên dừng lại "Nói đi."

"... Đúng, nhưng ..."

Reus tát anh một cái: "Đây là cách anh chờ tôi sao?"

Xong lập tức cúi xuống hôn nơi bị mình tát, thì thầm vào mặt Lewy: "Không sao đâu, tất nhiên là em cũng đã ngủ với người khác. Anh không muốn biết về hai mối quan hệ của em sao?" cảm thấy người bên dưới hôn lên vết sẹo để xoa dịu anh
"Nghe em nói này, Lewy. Một người là bác sĩ, một người là giảng viên đại học. Họ được gia đình giới thiệu, nhưng tất nhiên không biết công việc của em, bí mật của em ... Cuối cùng, em không thể tiếp tục giả vờ được nữa, thực sự rất mệt mỏi. Không ai có thể biết và thấu hiểu. Tất cả là lỗi của anh, đồ khốn. Chết tiệt, Lewy, cố lên ... tiếp nữa ... ahhhh ..."

Reus lại khóc, nước mắt anh làm ướt cổ Lewy giữa lúc cơ thể nhấp nhô dữ dội. Họ gặp nhau quá sớm, và một tình yêu chân thành, nồng nàn và trần trụi, sau một lần trao đi tất cả.

Chứng kiến ​​sự hoàn hảo và tan vỡ trong tình yêu của mình, Lewy với sự phấn khích hiếm có, hôn môi anh, lấp đầy anh trong khi thú nhận: "Anh yêu em, Marco, anh yêu em."

Reus kìm nén nước mắt trong im lặng.

Tối hôm đó, Sasha lại gõ cửa.

Hai phút sau, Lewy mặc áo choàng tắm mở cửa, tóc vẫn còn nhỏ nước.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Sasha liếc nhìn ga trải giường bừa bộn, mùi hương xộc thẳng vào mặt khiến anh nhăn mặt chán ghét, lùi lại hai bước, ném túi giấy trong tay vào mặt bố mình.

Trong túi giấy có gel bôi trơn, bao cao su, thuốc tránh thai và thuốc mỡ để giảm sưng.

"Nếu ông dám làm mẹ bị thương hoặc mang thai, tôi sẽ giết ông."

Lewy nhìn con trai mình, một con thú nhỏ vừa mới trưởng thành, tấn công và giết chóc theo bản năng, không biết cách bảo vệ bản thân và đồng loại, cần được hướng dẫn.

"Nhuộm tóc lại và tháo khuyên tai ra."

"Ông nghĩ ông là ai mà dám ra lệnh cho tôi?"

Lewandowski nói tiếp: "Con có thể thử tiếp tục xuất hiện trước mặt Marco như thế này và xem phản ứng của anh ấy".

Sasha thả lỏng nắm đấm đang siết chặt của mình.

"Thời gian này đừng chọc tức anh ấy," Lewy nói trước khi đóng cửa lại.

Trong bữa tối, Reus từ trên lầu đi xuống mặc áo len và quần dài màu trắng, sạch sẽ và gọn gàng, như thể đang trong tình trạng tốt nhất. Lewy đang trộn salad ở quầy bếp, còn Sasha đang ngồi trên thảm trong phòng khách, lau súng, cả hai đều nhìn người trên cầu thang. Ánh đèn chùm pha lê chiếu vào Reus, đây là khoảnh khắc đẹp nhất của anh, vừa là người yêu, vừa là mẹ.

Họ đang chờ đợi quyết định của anh ấy.

Reus ngồi vào bàn ăn, cười nhạt với con trai, sau đó quay sang Lewy: "Tối nay ăn gì?"

Người đàn ông trong bếp sửng sốt một lúc, đồng hồ hẹn giờ trong lò vang lên, nhắc nhở rằng bữa tối đã sẵn sàng.

"Lewy, đeo găng tay vào!" Reus kêu lên với đôi mắt mở to, lao tới để chống đỡ người đàn ông đang muốn bưng đĩa bằng tay không. Anh lắc đầu thở dài, lấy găng tay trên bếp đeo vào, đích thân bưng món gà quay nhồi đầy đủ màu sắc lên bàn, khen: "Thật thơm."

Lewy bưng bát salad đi tới, trấn tĩnh lại và bắt đầu cắt gà. Sasha cũng đặt súng xuống, đi từ phòng khách đến bàn ăn và ngồi xuống theo hiệu của mẹ.

"Mẹ, mẹ...nghỉ ngơi tốt chứ?"

Tóc Sasha đã được nhuộm lại nhưng tối hơn màu ban đầu, điều này khiến anh trông giống Lewandowski hơn Reus.

Cậu con trai có vẻ thận trọng, trông giống như một con sói con ngoan ngoãn đang cố gắng làm hài lòng bậc sinh thành.

Reus đang chia phần, gật đầu và trả lời: "Ổn."

Sasha không dám hỏi kế hoạch của mẹ mà chỉ nói đơn giản: "Ngày mai con sẽ đi một chuyến dài... vì công việc."

Reus trộn nước sốt salad, tựa như không biết con trai mình đang nói đến công việc gì: "Được rồi, bảo trọng nhé."

Sasha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."

Reus đưa mắt nhìn con trai, khẽ mỉm cười rồi đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của con.

Bên phải Reus, Lewy cũng nhìn anh với vẻ mặt khao khát tương tự, nhưng không nói được lời nào.

"Ăn nhanh đi," Reus cầm dao nĩa lên, "Ăn xong tôi muốn đi dạo."

Ngày hôm sau, khi Reus thức dậy, Sasha đã rời đi.

Anh ta bước xuống cầu thang và hỏi Lewandowski, người đang chuẩn bị trà: "Anh đã kiểm tra thiết bị cho Sasha chưa?"

"Thằng bé không cần tôi làm điều đó."

Reus đặt tay lên bàn bếp: "Vậy lần sau em sẽ làm."

Lewy đẩy hai chiếc bánh trứng vào đĩa cho anh: "Marco, em thực sự không cần phải lo lắng về những thứ này."

Reus chộp lấy chiếc bánh trứng, cắn vài miếng, uống tách trà nhỏ rồi bước ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?" Lewy lo lắng hỏi, trong tay cầm thìa chuẩn bị chiên xúc xích cho anh, có chút buồn cười.

"Em không định ăn sáng. Em muốn đi dạo trên bãi biển." Reus lấy từ trong túi ra một cặp kính râm tìm thấy trong phòng thay đồ.

Lewy đặt dụng cụ nhà bếp xuống và vội vàng lau tay vào tạp dề: "Anh đi cùng em."

"Em muốn tự mình đi." Kính râm che mắt Reus.

Lewy mở miệng, thấy người sắp rời đi đã tới cửa, liền nhanh chóng nói với anh ta: "Mang áo khoác vào." Anh nhanh chóng chạy ra cửa, tháo áo khoác trên móc áo.

Reus đi vòng quanh anh, lặng lẽ mặc áo khoác, xỏ giày vào và mở cửa.

"Marco" Lewy gọi anh ở cửa, giọng căng thẳng "Khi nào em về?"

Reus nhìn bầu trời trong xanh và giơ tay nhìn đồng hồ: "Khoảng bữa trưa? Khoảng mười hai giờ."

Lúc mười hai giờ mười lăm, Lewandowski nhìn thấy Reus đang chậm rãi tiến đến gần ngôi nhà dọc theo con đường dốc xuyên qua cửa sổ. Lewy thở phào nhẹ nhõm và chạy trở lại nhà bếp trước khi người kia bước vào cửa.

"Biển thế nào?"

Reus cởi áo khoác, phồng đôi má đỏ bừng lên thở ra: "Đẹp quá, hơi lạnh một chút nhưng vẫn ấm hơn nước Đức rất nhiều."

Lewy quay lưng lại với anh và mở nắp nồi, để lộ món hầm đang bốc khói. Anh khó khăn mở miệng: "Marco, em có muốn liên lạc với gia đình mình không? Mặc dù Dortmund đang theo dõi em và Sasha..."

Reus là người yêu của anh, là mẹ của con anh, nhưng trước đó anh ấy là Marco Reus, với một gia đình khác, nơi anh là một người con út được yêu thương.

"Em đã thông báo với họ rằng em an toàn." Reus bình tĩnh nói khi đứng trước bàn ăn và uống nước.

Lewy cứng ngắc quay đầu lại: "Khi nào? Làm sao..."

Reus thản nhiên liếc nhìn anh.

"Xin lỗi, anh không nên hỏi nhiều." Lewy đứng đó ôm nắp nồi, mím môi nói: "Thật tốt khi họ biết em không sao."

Reus thờ ơ đi tới nhìn món thịt hầm: "Giờ anh là một đầu bếp giỏi."

Lewandowski rất vui vì nhận được lời khen của Reus.

Sasha quay lại vào đêm thứ ba và không gặp mẹ.

"Marco ngủ quên. Hôm nay đi thăm cung điện và nhà thờ, anh ấy rất mệt."

Dưới ánh đèn bếp màu vỏ trứng, Lewy đun nóng cho anh một ly sữa, Sasha không động tới, ném ba lô xuống, đi đến tủ rượu lấy ra một chai whisky.

Lewy nhận thấy con trai mình gặp khó khăn khi giơ tay.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Không phải chuyện của bố."

Sasha ngồi vào bàn ăn, cởi quần áo ngoài ra, miếng băng dính máu trên cánh tay không đủ chắc chắn đã rơi ra.

Lewy bước tới kiểm tra, đó là dấu vết của một viên đạn, không nghiêm trọng nhưng máu chảy khá nhiều. Anh lấy dụng cụ thay băng vô trùng từ trong túi của con trai ra, Sasha uống hai ngụm rượu whisky để giảm đau và cố gắng đẩy cha mình ra.

"Đừng để Marco thấy con như thế này."

Sasha cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi, đồng ý để bố giúp mình chữa trị vết thương: "Mẹ thế nào rồi?"

"Trông có vẻ ổn." Lewy dừng lại "Con phải cho mẹ thêm chút thời gian để tiếp nhận."

Sasha cúi đầu, có chút ủy khuất, nhưng cũng không để mình lộ ra sự yếu đuối trước mặt cha: "Hai tuần tới tôi còn có hai đơn hàng nữa, ngày mai sẽ đi Mỹ."

"Con hồi phục vết thương trước đã."

"Vết thương này sẽ lành trong hai ngày nữa, đừng nói cho mẹ biết."

Lewandowski im lặng một lúc rồi mới nói: "Đi đâu thì cẩn thận, đừng để Dortmund bắt được. Nếu gặp rắc rối gì, hãy liên lạc với bố càng sớm càng tốt."

Sasha khinh thường nói: "Không cần, tôi không ngốc đến thế."

Khi Reus thức dậy vào sáng hôm sau, Lewandowski vẫn còn ngủ. Vừa quay người lại, người bên cạnh đã mở mắt ra.

Reus ngồi dậy và hỏi anh: "Tối qua Sasha có về không?"

Người vừa tỉnh lại chậm rãi trợn mắt xanh: "Sao vậy?"

Hàng chân mày vàng hơi nhíu lại: "Hình như em nghe thấy giọng nói của thằng bé, là mơ à?"

Lewy từ từ ngồi dậy, anh không muốn nói dối nữa.

"Sasha quay lại được vài giờ rồi lại rời đi. Nó có công việc mới."

Reus tựa vào đầu giường nhìn người đàn ông mái tóc đen.

"Anh không phải quay lại Barcelona à?"

Danh sách truy nã của Dortmund không có tên Lewandowski và không ai sống sót sau đêm đó để thông báo rằng có người thứ ba ngoài Golovin và Reus xuất hiện tại hiện trường.

Lewy chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng lòng bàn tay dụi mắt: "Anh đang nghỉ phép."

Reus vuốt phẳng nếp gấp trên chăn: "Vậy anh không muốn về Warsaw thăm gia đình mình sao?"

"Marco" Lewy quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vì dụi "Em đuổi anh đi à?"

Đôi mắt xanh như mặt hồ mùa xuân tĩnh lặng, chứa đựng hình ảnh phản chiếu không gợn chút gợn sóng.

"Kỳ nghỉ sẽ kết thúc. Khi nào anh sẽ quay lại làm việc?"

"Marco, anh sẽ nộp đơn xin từ chức và ở bên em mãi mãi, được không? Anh kiếm đủ tiền và chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong suốt quãng đời còn lại."

Vẻ mặt nghiêm túc của Lewy không hề giả tạo, nhưng người được hỏi lại không thể bày ra vẻ mặt thích hợp để đáp lại. Sau vài giây im lặng, Reus vén chăn ra khỏi giường, mở cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Mặt trời thuộc về mọi người, xa xa có tiếng sóng biển. Anh rời khỏi phòng ngủ để tắm rửa.

Buổi tối, Lewy nằm bên cạnh, ngập ngừng ôm anh, hôn lên mái tóc vàng sau gáy.

Reus bị nhột, quay lại đối mặt và đặt môi lên môi anh.

Họ hợp tác trên giường. Reus đáp lại bằng hành động thay vì lời nói, điều đó đủ khiến Lewy xúc động.

Hai tuần tiếp theo dài như vô tận. Ban ngày, họ thường tắm nắng ngoài ban công, thỉnh thoảng đi mua sắm, đi dạo hoặc thuê thuyền ra biển. Đôi khi Reus đi một mình và Lewandowski nấu ăn ở nhà. Buổi tối, họ xem phim dưới ánh đèn, tựa vào nhau, uống một chút rượu, trao nụ hôn và hơn thế nữa. Đôi khi chỉ là một nụ hôn, sau đó Reus nhẹ nhàng đẩy Lewy ra: "Hôm nay em hơi mệt, ngủ ngon, Lewy." Hôn một lần nữa trước khi nhắm mắt lại.

Tất cả điều này trông rất hạnh phúc. Lewy không dám ôm quá chặt vì sợ bị những mảnh vỡ hiện thực đâm vào.

Sasha đã hoàn thành xuất sắc vụ ám sát ở Chicago và hướng đến New York để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo khó khăn hơn một chút, đòi hỏi vài ngày theo dõi để tìm ra lộ trình di chuyển của mục tiêu. Trong khoảng thời gian này, anh đi ngang qua tòa nhà Empire State ba lần, thăm lại nơi cũ, nhớ lại cuộc trò chuyện với cha mình trên tầng cao nhất mấy tháng trước, cuối cùng anh cũng có thời gian để suy nghĩ về một số việc mà mình đã bỏ qua vì. Sasha rất vui mừng vì được đoàn tụ với bố mẹ.

Cuối cùng 3 người họ đã hình thành nên một tam giác cân, một cấu trúc ổn định.

Tuy nhiên, Sasha lại thấy có cái gì đó không đúng. Anh từ từ lắp ráp khẩu súng bắn tỉa, tái hiện lại màn đêm ở công viên Westfalenpark trong tâm trí.

Mẹ thực sự ngạc nhiên khi thấy anh cố tình ăn mặc giống mình và dường như không chuẩn bị tinh thần cho mọi việc xảy ra tiếp theo. Tuy nhiên, Lewandowski hàng tháng đều liên lạc với Reus về hành động của Sasha. Ngoài ra, Dortmund muốn bắt anh để lấy phần thưởng, Lewandowski không thể không biết sự thật hiển nhiên như vậy nhưng mẹ vẫn không biết gì.

Sasha lên cò súng và mở ống ngắm. Sự thật đã được tiết lộ trước mắt anh.

Lewandowski không nói với Reus về mục đích của Sasha và sự tàn nhẫn của Dortmund. Bố anh không nói với mẹ điều gì cả.

Ông ta để Sasha làm tất cả và sau đó đóng vai trò là người duy nhất bên cạnh Reus khi thế giới của mẹ sụp đổ, dễ dàng loại bỏ đứa con trai, người dường như là thủ phạm gây ra tất cả để độc chiếm mẹ.

Lewandowski lợi dụng ước mơ về gia đình của đứa con và sự ngây thơ của người tình cũ.

Cơn giận bùng lên trong lòng anh, đốt cháy từng đoạn thần kinh của anh. Sasha nhặt một khẩu súng tiểu liên chạy xuống cầu thang, bám sát mục tiêu và hạ gục gọn gàng.

Trong suy nghĩ của anh, Lewy luôn hoạch định chiến lược, thậm chí ông ta còn từng tuyên bố sẽ không lợi dụng thời điểm dễ bị tổn thương nhất của mẹ, con người hèn hạ, xảo quyệt và nham hiểm này ... Sasha dùng báng súng đập mạnh vào khuôn mặt của mục tiêu nhiệm vụ. Người đối diện cũng là một người đàn ông trung niên cao lớn, tóc đen, vô tình trở thành nạn nhân trong cơn tức giận của anh.

Máy bay hạ cánh ở Monaco thì trời đã xế chiều. Trên đường từ sân bay về nhà, Sasha lái xe với tốc độ cao nhất nhưng dần dần bình tĩnh lại. Anh sẽ không để bố mình thành công, anh sẽ vạch trần bộ mặt thật của ông ta.

Vừa kịp ăn tối thì Sasha bước vào nhà. Lewy đang đưa thìa lên miệng Reus nếm thử nước sốt nấu xúc xích và gan cừu. Sasha nhìn thấy khuôn mặt mẹ anh đang nở nụ cười hạnh phúc và bắt gặp giọng nói trêu chọc của mẹ: "Anh có chắc là anh chỉ ăn salad thôi không, Lewy? Món này ngon quá, tại sao anh không thử nó..."

Sasha nặng nề ném chiếc túi của mình xuống sàn ngay lối vào và bước vào bếp.

Khi Reus nhìn thấy anh, khuôn mặt sáng lên vì kinh ngạc: "Sasha! Con đã trở lại!"

Mẹ bước đến gần, chạm vào mặt anh, nhìn từ đầu đến chân, chắc chắn rằng con trai vẫn còn nguyên vẹn rồi mỉm cười ôm lấy anh.

Sasha tham lam ngửi mùi hương của mẹ, trong lòng nhất thời dao động, tại sao lại vạch trần sự thật để mẹ mình phải chịu thêm một đòn nữa?

Nhưng anh đã nghe thấy những lời đầu tiên cha nói sau khi mình trở về nhà: "Có người ở Dortmund phát hiện ra con đang ở New York. Bố không thể liên lạc với con. Mong con không dẫn dụ ai đến đây".

Lời buộc tội ngầm trong giọng điệu của Lewy khiến Sasha cười khẩy: "Đừng lo, con đã giải quyết vấn đề này ở New York."

Anh vô thức nhìn mẹ mình, Reus đang nghiêng người về phía bàn ăn để đặt cốc, đĩa, dao và nĩa với vẻ mặt bình tĩnh, như thể chưa hề nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bố con.

Thức ăn được mang ra và họ ngồi vào bàn, Reus rót nước chanh.

Sasha chậm rãi nói: "Con đến tòa nhà Empire State ở New York vài lần nữa." Anh ngay lập tức nhận được cái nhìn của cha mình "Con nhớ lại những kỷ niệm tuyệt vời khi gặp bố ở đó vài tháng trước."

Lewandowski cảnh báo: "Sasha."

"Con đã giúp cha hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng không nhận được một lời cảm ơn nào cả." Sasha lắc đầu.

Reus cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vô thức khuyên nhủ: "Sasha, được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Anh đưa cho con trai thìa.

Lewandowski tiếp tục chủ đề trước đó, nhưng vẫn không lo lắng về vấn đề tung tích của con trai mình bị bại lộ: "Lần này con đã thu hút sự chú ý của Dortmund ở New York vì đã gây ồn ào quá mức. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Reus giữ tay anh lại: "Lewy, đừng nói nữa."

Sasha rất vui mừng khi Lewandowski chủ động đề cập đến chuyện này: "Bởi vì con chợt nhận ra một số điều mà trước đây không để ý tới, có chút tức giận và không thể kiềm chế được bản thân."

"Con nên học cách kiềm chế trong những dịp quan trọng."

"Giống như bố đang giả vờ trước mặt mẹ à?"

"Im đi!" Reus ném mạnh con dao trong tay. Con dao kim loại bay mạnh giữa hai cha con và rơi xuống sàn đá cẩm thạch với một âm thanh chói tai.

Khi không khí trở nên im lặng, Reus đứng dậy đi vào bếp lấy cho mình một con dao mới, quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh cắt miếng bít tết.

Ba người ăn xong bữa tối trong im lặng.

Sasha chưa kịp trút hết cảm xúc, tùy tiện lau miệng, trừng mắt oán hận nhìn Lewandowski, cầm túi xách lên lầu bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Reus bình tĩnh thu dọn cốc và đĩa, ngâm chúng vào bồn nước và bắt đầu rửa.

Lewy đi vào phòng khách nhặt con dao ăn bị ném ở đó lên, sau đó đi tới: "Anh sẽ rửa chén."

"Lau nó đi." Reus đưa cho anh cái đĩa đã rửa sạch.

Lewandowski cứ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ vô lo của Reus, hàng mi vàng tỏa sáng dịu dàng dưới ánh đèn. Anh không biết sự bình tĩnh này có ý nghĩa gì, Sasha đã tiết lộ đủ rồi. Lau xong chiếc cốc cuối cùng, anh nhìn Reus đang định quay người lại, buột miệng nói: "Marco, xin em đừng rời đi."

Reus kinh ngạc quay lại nhìn anh, dùng khăn ăn khô lau tay, dùng bàn tay hơi ẩm chạm vào má của Lewy. Ánh mắt lướt qua chiếc cằm rắn chắc, đôi môi, sống mũi thẳng, nhìn vào đôi mắt xanh quen thuộc đang hoảng loạn.

"Lewy, anh là đồ ngốc." Reus nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên khóe miệng anh "Em sẽ không rời đi."

Reus đưa tay lên gõ cửa phòng Sasha vài lần nhưng không có phản hồi, đợi nửa phút rồi gõ lại.

"Cửa không khóa." Sasha nói với giọng khó chịu.

Reus đẩy cửa bước vào. Nó giống như phòng của bất kỳ thiếu niên nào, với một vài tấm áp phích của các ban nhạc punk trên một bức tường và các ngôi sao bóng đá ở bên kia, một chồng đĩa nhựa vinyl trong góc, ván trượt và quả bóng đá dựa vào tường, một máy ghi âm và một vài cuốn sách trên bàn. Sách, vở, một số mô hình ngẫu nhiên và đồ ăn nhẹ. Đèn đầu giường đã bật sáng, con trai đang khoanh ngực ngồi trên giường, đeo tai nghe trên cổ, ánh mắt có chút oán hận.

"Mẹ, ông ta đã lừa dối mẹ, mẹ không nên tiếp tục ở bên ông ấy nữa."

Reus đến gần hơn: "Nhưng con không muốn gia đình chúng ta mãi mãi ở bên nhau sao?"

"Hắn không xứng! Hắn vô lương tâm, không biết xấu hổ, đáng khinh..."

Reus đứng bên giường xoa đầu con trai mình: "Đừng nói nặng lời như vậy, con chỉ không muốn kế hoạch của mình thua bố." Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mặc dù bố đã nói dối nhưng thực ra nếu mẹ có hỏi thì ông ấy cũng sẽ không phủ nhận."

Sasha kinh ngạc ngước lên nhìn mẹ mình: "Mẹ... mẹ luôn biết à?"

Reus gật đầu: "Mẹ đoán được. Có lẽ đã đoán được trên đường tới đây đêm đó."

"Làm sao mẹ đoán được..." Sasha có vẻ bối rối.

"Tối hôm đó bố con xuất hiện quá nhanh. Ông ấy chỉ có thể đã biết trước kế hoạch của con thôi." Reus dừng lại "Lewy sẽ không tham gia vào nhiệm vụ của tổ chức khác trừ khi ... "

"Trừ khi có lãi." Sasha quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi.

"Không" Reus mỉm cười "Trừ khi đó là vì tình yêu."

Sasha chế nhạo: "Ông ta không hiểu tình yêu là gì."

"Bố con cũng rất yêu quý gia đình này, đêm đó ông ấy thực sự lo lắng cho con." Reus ôm lấy đứa con trai bướng bỉnh của mình. "Con rất giống bố, cho nên luôn ăn miếng trả miếng, nhưng nếu con có thể nói về chuyện đó ..."

"Mẹ! Đừng nói thay ông ấy nữa! Và con không giống ông ta!"

"Được rồi được rồi."

Một lúc sau, Sasha ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, trong mắt hiện lên vẻ mong manh giống như Lewandowski vừa mới ở trong bếp, giọng điệu không chắc chắn: "Mẹ, mẹ thật sự tự nguyện ở lại đây à?"

Reus nhìn ra ngoài cửa sổ, ngôi nhà của họ nằm trên một vách đá, nhìn ra hàng nghìn ngọn đèn và biển cả vô tận. Anh cúi đầu, ôm lấy khuôn mặt con trai mình, nhìn vào đôi mắt thuộc về Lewy. Họ cần anh rất nhiều. Anh nghĩ về những gì hai cha con đã làm cho mình, liều mạng và phản bội những nguyên tắc của họ. Người tình đầy tham vọng đã gác lại sự nghiệp để sống một cuộc sống bình yên cùng anh, chủ động gánh chịu cái giá phải trả khi lừa dối và luôn sống trong nỗi sợ mất anh bất cứ lúc nào. Được bao bọc trong tình yêu như vậy, còn có thể nói gì nữa?

"Tất nhiên rồi."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store