Levihan Mua Tra Den No Muon
Ngày đầu tiên.Hai giờ chiều, trời vẫn còn nắng gắt.
Hange đã thay xong đồ bơi, ôm theo cái phao hình thù kỳ dị vừa thuê được, hí hửng lao ra biển. Nhưng chỉ chạy vài bước trên nền cát bỏng rát, cô đã nhảy loạn xạ như con cá mắc cạn, rồi rốt cuộc cũng phải co giò chạy lại chỗ gốc dừa – nơi Levi đang nằm nghỉ dưới bóng mát.– Anh đã bảo đợi bớt nắng rồi mới được ra mà, em muốn bị thiêu sống luôn hả? – Anh cằn nhằn, tay vẫn đặt hờ trên trán, mắt chẳng thèm hé ra lấy một cái.– Gì chứ? Em đâu biết nó nóng tới vậy đâu...Levi không buồn trả lời. Hange hậm hực ngồi phịch xuống bên cạnh. Dù vậy, cũng ngoan ngoãn chịu ngồi đợi.Tới mãi ba rưỡi trời mới dịu nắng.
Hange nhảy ùm xuống nước. Nước biển lạnh hơn cô tưởng, khiến cô rùng mình. Trên bờ, Levi đứng chống hông, dõi mắt nhìn theo. Cô đang loay hoay "nhảy sóng" theo mấy du khách khác, mới đó mà đã tíu tít làm quen với cả nhóm người lạ như cá gặp nước.Tối đến, hai người ghé vào một nhà hàng Ý nhỏ xinh ven biển.
Gọi món xong xuôi, Hange lại rảnh rỗi sinh nông nổi, lôi ngay gói khăn giấy ướt ra đọc bảng thành phần như đang nghiên cứu hóa chất có trong đó.
Đồ ăn vừa được dọn lên, Hange bụng đói meo, cô xử gọn dĩa mì Ý không chừa sợi nào. Levi thì vẫn thong thả ăn uống, lại còn bắt cô ăn hết mấy món lặt vặt cô bỏ thừa.Đúng lúc ấy, Elios – thành viên CLB Khoa học Serellune và cũng là chủ nhà hàng – tiến lại. Anh nhận ra cô ngay lập tức. Là người con gái từng khiến trái tim anh rung động.– Kính chào quý khách, tôi là chủ nhà hàng này. Xin hỏi quý khách có hài lòng với chất lượng đồ ăn không ạ?Hange đang phồng má nhai chiếc Bruschetta, không nói được, chỉ giơ hai ngón tay cái. Khi nuốt xong, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng:– A, Elios phải không!?– Chị vẫn nhận ra em ạ? – Mắt Elios sáng lên, giọng phấn khích.– Ừa! Sao mà quên được.Hai người bắt đầu rôm rả chuyện trò.
Levi ngồi im, mặt tối sầm.Coi như anh vô hình luôn hả?
Anh vươn tay, nắm lấy tay Hange – cố ý để lộ chiếc nhẫn cưới sáng loáng.– Đi thôi. Kỳ trăng mật đâu phải chỉ để đi ăn, nhỉ? – Giọng anh trầm thấp, nhưng lộ rõ sự chiếm hữu khi liếc sang Elios, nhấn mạnh từng chữ "kỳ trăng mật".Elios khựng lại. Nét mặt thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng gượng cười.– À... Vâng, mời anh chị ra quầy thu ngân phía ngoài cửa ạ. Cảm ơn đã ủng hộ nhà hàng...Chưa kịp nghe trọn câu, Levi đã đứng dậy kéo Hange đi thẳng, để lại Elios đứng thẫn thờ như vừa đánh rơi vật quan trọng.Elios bước vào phòng nghỉ nhân viên. Kamila – cô gái từng "đẩy thuyền" cho anh và Hange – cũng vừa kết ca.
Anh ngồi phịch xuống, úp mặt xuống bàn, than thở:– Tớ hết cơ hội thật rồi... Chị ấy đang đi trăng mật với chồng kìa...Kamila im lặng một hồi, rồi cười buồn.– Vậy... tớ còn cơ hội không?Ngày thứ hai.Hange đặt báo thức thật sớm, cố dậy trước khi Levi tỉnh. Cô rón rén thay đồ, nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị. Nhưng tiếng lục đục vẫn đánh thức anh. Levi ngóc dậy, thấy cô đang lén lút mò ra cửa.– Em làm gì vậy?Hange giật bắn người, quay lại đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của Levi.– À... không! Em đi mua đồ ăn sáng thôi...– Vậy đợi anh đi cùng.Levi vừa định bước xuống giường, cô đã hoảng hốt xua tay.– Thôi!! Anh ở nhà đi! Em đi một mình là được rồi!!Levi nhướng mày, giọng trầm lại:– Em chắc là đi mua đồ ăn sáng chứ?– Em...– Nói thật đi.Cô cúi gầm mặt, lí nhí:– Em... em đi khảo sát xíu thôi...– Khảo sát gì?– Lễ hội...Levi bó tay. Anh thay đồ chớp nhoáng, đi tới trước mặt cô, giọng dứt khoát:– Anh đi cùng.– Hể? Anh cho em đi thiệt hả?– Ừm. Nhưng đi đâu thì cũng phải có anh kè kè theo, rõ chưa?Ra tới sảnh khách sạn, Levi còn chưa kịp cất chìa khóa thì Hange đã lao về phía cổng chào lễ hội.
Báo hại Levi phải chạy theo.Hai người đi bộ một đoạn dài mới tới nơi bán vé.
Hange phấn khích nhìn quanh, rồi... chết trân tại chỗ.Tấm bảng gỗ treo to đùng:"Lễ hội chính thức khai mạc vào hai ngày nữa."– ...– Em định khảo sát cái bảng này à? – Levi khoanh tay, lườm cô một cái sắc lẹm.– Thì... khảo sát... trước... cho chắc...Levi thở dài.
– Lần sau nhớ đọc kĩ thông tin trước khi đi. Đỡ mất công.
Hange đã thay xong đồ bơi, ôm theo cái phao hình thù kỳ dị vừa thuê được, hí hửng lao ra biển. Nhưng chỉ chạy vài bước trên nền cát bỏng rát, cô đã nhảy loạn xạ như con cá mắc cạn, rồi rốt cuộc cũng phải co giò chạy lại chỗ gốc dừa – nơi Levi đang nằm nghỉ dưới bóng mát.– Anh đã bảo đợi bớt nắng rồi mới được ra mà, em muốn bị thiêu sống luôn hả? – Anh cằn nhằn, tay vẫn đặt hờ trên trán, mắt chẳng thèm hé ra lấy một cái.– Gì chứ? Em đâu biết nó nóng tới vậy đâu...Levi không buồn trả lời. Hange hậm hực ngồi phịch xuống bên cạnh. Dù vậy, cũng ngoan ngoãn chịu ngồi đợi.Tới mãi ba rưỡi trời mới dịu nắng.
Hange nhảy ùm xuống nước. Nước biển lạnh hơn cô tưởng, khiến cô rùng mình. Trên bờ, Levi đứng chống hông, dõi mắt nhìn theo. Cô đang loay hoay "nhảy sóng" theo mấy du khách khác, mới đó mà đã tíu tít làm quen với cả nhóm người lạ như cá gặp nước.Tối đến, hai người ghé vào một nhà hàng Ý nhỏ xinh ven biển.
Gọi món xong xuôi, Hange lại rảnh rỗi sinh nông nổi, lôi ngay gói khăn giấy ướt ra đọc bảng thành phần như đang nghiên cứu hóa chất có trong đó.
Đồ ăn vừa được dọn lên, Hange bụng đói meo, cô xử gọn dĩa mì Ý không chừa sợi nào. Levi thì vẫn thong thả ăn uống, lại còn bắt cô ăn hết mấy món lặt vặt cô bỏ thừa.Đúng lúc ấy, Elios – thành viên CLB Khoa học Serellune và cũng là chủ nhà hàng – tiến lại. Anh nhận ra cô ngay lập tức. Là người con gái từng khiến trái tim anh rung động.– Kính chào quý khách, tôi là chủ nhà hàng này. Xin hỏi quý khách có hài lòng với chất lượng đồ ăn không ạ?Hange đang phồng má nhai chiếc Bruschetta, không nói được, chỉ giơ hai ngón tay cái. Khi nuốt xong, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng:– A, Elios phải không!?– Chị vẫn nhận ra em ạ? – Mắt Elios sáng lên, giọng phấn khích.– Ừa! Sao mà quên được.Hai người bắt đầu rôm rả chuyện trò.
Levi ngồi im, mặt tối sầm.Coi như anh vô hình luôn hả?
Anh vươn tay, nắm lấy tay Hange – cố ý để lộ chiếc nhẫn cưới sáng loáng.– Đi thôi. Kỳ trăng mật đâu phải chỉ để đi ăn, nhỉ? – Giọng anh trầm thấp, nhưng lộ rõ sự chiếm hữu khi liếc sang Elios, nhấn mạnh từng chữ "kỳ trăng mật".Elios khựng lại. Nét mặt thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng gượng cười.– À... Vâng, mời anh chị ra quầy thu ngân phía ngoài cửa ạ. Cảm ơn đã ủng hộ nhà hàng...Chưa kịp nghe trọn câu, Levi đã đứng dậy kéo Hange đi thẳng, để lại Elios đứng thẫn thờ như vừa đánh rơi vật quan trọng.Elios bước vào phòng nghỉ nhân viên. Kamila – cô gái từng "đẩy thuyền" cho anh và Hange – cũng vừa kết ca.
Anh ngồi phịch xuống, úp mặt xuống bàn, than thở:– Tớ hết cơ hội thật rồi... Chị ấy đang đi trăng mật với chồng kìa...Kamila im lặng một hồi, rồi cười buồn.– Vậy... tớ còn cơ hội không?Ngày thứ hai.Hange đặt báo thức thật sớm, cố dậy trước khi Levi tỉnh. Cô rón rén thay đồ, nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị. Nhưng tiếng lục đục vẫn đánh thức anh. Levi ngóc dậy, thấy cô đang lén lút mò ra cửa.– Em làm gì vậy?Hange giật bắn người, quay lại đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của Levi.– À... không! Em đi mua đồ ăn sáng thôi...– Vậy đợi anh đi cùng.Levi vừa định bước xuống giường, cô đã hoảng hốt xua tay.– Thôi!! Anh ở nhà đi! Em đi một mình là được rồi!!Levi nhướng mày, giọng trầm lại:– Em chắc là đi mua đồ ăn sáng chứ?– Em...– Nói thật đi.Cô cúi gầm mặt, lí nhí:– Em... em đi khảo sát xíu thôi...– Khảo sát gì?– Lễ hội...Levi bó tay. Anh thay đồ chớp nhoáng, đi tới trước mặt cô, giọng dứt khoát:– Anh đi cùng.– Hể? Anh cho em đi thiệt hả?– Ừm. Nhưng đi đâu thì cũng phải có anh kè kè theo, rõ chưa?Ra tới sảnh khách sạn, Levi còn chưa kịp cất chìa khóa thì Hange đã lao về phía cổng chào lễ hội.
Báo hại Levi phải chạy theo.Hai người đi bộ một đoạn dài mới tới nơi bán vé.
Hange phấn khích nhìn quanh, rồi... chết trân tại chỗ.Tấm bảng gỗ treo to đùng:"Lễ hội chính thức khai mạc vào hai ngày nữa."– ...– Em định khảo sát cái bảng này à? – Levi khoanh tay, lườm cô một cái sắc lẹm.– Thì... khảo sát... trước... cho chắc...Levi thở dài.
– Lần sau nhớ đọc kĩ thông tin trước khi đi. Đỡ mất công.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store