CHƯƠNG XLI: PHÉP MÀU GIỮA ĐÊM ĐÔNG
Hange đã nghĩ thông.Chặng đường điều trị tâm lý không hề dễ dàng, có những ngày cô chỉ muốn gục ngã, có những đêm thức trắng vì nỗi đau ùa về như thác lũ. Nhưng chỉ cần có Levi bên cạnh, chỉ cần còn những người thân yêu luôn dõi theo, Hange vẫn có thể vượt qua tất cả.Levi cũng vậy.
Mất con gái là một cú sốc không thể diễn tả thành lời. Có những sáng thức dậy trong cơn hoảng loạn, lòng trống rỗng như thể cả thế giới đã bị tan biến. Anh không quên được ngày hôm đó – cái ngày định mệnh đã lấy đi mọi tiếng cười trong ngôi nhà nhỏ của họ.
Nhưng anh biết Hange cần anh, cần một bờ vai đủ vững vàng để tựa vàoVà Hange chính là lý do để anh tiếp tục sống đến tận bây giờ.Hai năm sau.Hange không còn bị quá khứ giam cầm. Những ký ức đau thương đã được cô gấp gọn, cất vào một ngăn tủ nơi trái tim. Cô sẵn sàng mở cửa bước ra ánh sáng, nắm tay Levi tiến vào một tương lai rộng mở hơn.
Ngày biết mình mất khả năng làm mẹ, Hange đã khóc. Khóc đến khản cả cổ họng.
Nhưng Levi đã ôm cô vào lòng và thì thầm."Hai ta hạnh phúc là đủ. Không cần phải có con mới là một gia đình."Lời anh nói như một sợi chỉ mong manh níu lấy trái tim đang tan vỡ của cô, khiến nó đập lại dù chỉ rất khẽ.
Cô gật đầu. Cô tin anh.Nhưng sâu trong thâm tâm, nơi mềm yếu nhất, cô vẫn luôn ước...
Giá như mình được làm mẹ.Một đêm mùa đông nọ.
Họ nắm tay nhau đi dạo dưới bầu trời đầy tuyết trắng. Hơi thở phả ra thành làn khói mờ, lẫn trong cái lạnh thấu xương. Ban đầu là vài câu chuyện lặt vặt về bữa tối, về đôi găng tay mới, về con mèo hoang ở góc phố...
Rồi cả hai lặng thinh.
Không cần nói thêm nữa – vì chỉ cần đi bên nhau như thế này, là đã đủ.
Cho đến khi... một tiếng khóc rất khẽ chạm đến tai họ. Yếu ớt. Mong manh. Như một lời cầu cứu lạc lõng giữa trời đông.
Âm thanh ấy phát ra từ phía nhà thờ bỏ hoang.Họ chạy đến.
Và ở đó – ngay trước thềm đá lạnh buốt – là một em bé sơ sinh, chưa đầy hai tháng tuổi.
Đứa bé nằm trong một chiếc giỏ cũ kỹ, chỉ được bọc bằng một lớp khăn mỏng. Môi em tím tái, tiếng khóc cũng không còn thành tiếng. Cạnh em là một mảnh giấy đã sờn."Xin hãy nuôi nó. Nó rất ngoan."Không kịp suy nghĩ, Hange cúi xuống, run rẩy định cởi áo khoác.
Levi nhanh hơn.
Anh tháo khăn quàng, quấn lấy đứa bé, rồi đưa cho Hange mà không nói gì.
Cô đón lấy em, khẽ ôm vào lòng, đôi mắt dâng trào thứ cảm xúc chưa kịp gọi tên.– Mình không thể bỏ nó lại được... – cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.Levi nhìn cô thật lâu. Rồi gật đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn.– Anh biết rồi.
Mất con gái là một cú sốc không thể diễn tả thành lời. Có những sáng thức dậy trong cơn hoảng loạn, lòng trống rỗng như thể cả thế giới đã bị tan biến. Anh không quên được ngày hôm đó – cái ngày định mệnh đã lấy đi mọi tiếng cười trong ngôi nhà nhỏ của họ.
Nhưng anh biết Hange cần anh, cần một bờ vai đủ vững vàng để tựa vàoVà Hange chính là lý do để anh tiếp tục sống đến tận bây giờ.Hai năm sau.Hange không còn bị quá khứ giam cầm. Những ký ức đau thương đã được cô gấp gọn, cất vào một ngăn tủ nơi trái tim. Cô sẵn sàng mở cửa bước ra ánh sáng, nắm tay Levi tiến vào một tương lai rộng mở hơn.
Ngày biết mình mất khả năng làm mẹ, Hange đã khóc. Khóc đến khản cả cổ họng.
Nhưng Levi đã ôm cô vào lòng và thì thầm."Hai ta hạnh phúc là đủ. Không cần phải có con mới là một gia đình."Lời anh nói như một sợi chỉ mong manh níu lấy trái tim đang tan vỡ của cô, khiến nó đập lại dù chỉ rất khẽ.
Cô gật đầu. Cô tin anh.Nhưng sâu trong thâm tâm, nơi mềm yếu nhất, cô vẫn luôn ước...
Giá như mình được làm mẹ.Một đêm mùa đông nọ.
Họ nắm tay nhau đi dạo dưới bầu trời đầy tuyết trắng. Hơi thở phả ra thành làn khói mờ, lẫn trong cái lạnh thấu xương. Ban đầu là vài câu chuyện lặt vặt về bữa tối, về đôi găng tay mới, về con mèo hoang ở góc phố...
Rồi cả hai lặng thinh.
Không cần nói thêm nữa – vì chỉ cần đi bên nhau như thế này, là đã đủ.
Cho đến khi... một tiếng khóc rất khẽ chạm đến tai họ. Yếu ớt. Mong manh. Như một lời cầu cứu lạc lõng giữa trời đông.
Âm thanh ấy phát ra từ phía nhà thờ bỏ hoang.Họ chạy đến.
Và ở đó – ngay trước thềm đá lạnh buốt – là một em bé sơ sinh, chưa đầy hai tháng tuổi.
Đứa bé nằm trong một chiếc giỏ cũ kỹ, chỉ được bọc bằng một lớp khăn mỏng. Môi em tím tái, tiếng khóc cũng không còn thành tiếng. Cạnh em là một mảnh giấy đã sờn."Xin hãy nuôi nó. Nó rất ngoan."Không kịp suy nghĩ, Hange cúi xuống, run rẩy định cởi áo khoác.
Levi nhanh hơn.
Anh tháo khăn quàng, quấn lấy đứa bé, rồi đưa cho Hange mà không nói gì.
Cô đón lấy em, khẽ ôm vào lòng, đôi mắt dâng trào thứ cảm xúc chưa kịp gọi tên.– Mình không thể bỏ nó lại được... – cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.Levi nhìn cô thật lâu. Rồi gật đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn.– Anh biết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store