ZingTruyen.Store

Levihan Hen Gap Em 1000 Nam Sau

Lại một buổi sáng như thường lệ, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khe lá, tiếng chim hót ríu rít trên cành cây. Chỉ khác là giữa khung cảnh tươi đẹp đó lại có hai con người mặt mày ủ rủ, lê lếch từng bước chân nặng nề tới trường. Có vẻ như trong hai người không ai muốn để cho đối phương nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.

- "Oáp..." - Hanji vươn vai ngáp dài, đôi mắt cô nàng thâm đen vì mất ngủ.

- "Chị Hanji!" - một giọng nói từ xa vang lên.

Cô nàng quay đầu nhìn lại thì nhận ra đó là Armin.

- "Chào buổi sáng Armin!" - Hanji vẫy tay, giọng vẫn còn ngái ngủ.

- "Chị ổn chứ? Trông chị có vẻ mệt mỏi." - Armin tiến lại gần, cậu lo lắng hỏi.

- "À thì... chị có hơi thiếu ngủ..."- Hanji lấp lửng đáp như thể che giấu điều gì.

- "Hửm, chị lại có dự án nghiên cứu mới sao?"

- "Ừm thật ra thì... Ôi trời!" - Hanji đang nói thì bỗng hốt hoảng -"Thôi gặp em ở câu lạc bộ sau nhé!" -Nói rồi cô nàng ba chân bốn cẳng chạy đi trong sự ngỡ ngàng của Armin.

Trong khi Armin còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngoài cổng, Levi với đôi mắt thâm quầng không kém gì Hanji, cũng vừa bước vào.
Khi vừa trông thấy cô nàng, anh đã định gọi tên nhưng kí ức về ngày hôm qua bỗng ùa về khiến anh bối rối và do dự. Mãi cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cũng là lúc Hanji quay lưng bỏ chạy.
Levi thở dài, chỉ biết nhìn theo hình bóng quen thuộc đang cách xa dần.

...........

Bên này, Hanji đã chạy thật nhanh vào lớp học.

- "Phải làm sao đây?" - Hanji ngồi gục mặt xuống bàn, hai tay vò lấy mái tóc vốn đã rối bù của mình. Giờ đây, cô không thể đối mặt với Levi như trước được nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến chuyện ở gốc cây anh đào và trái tim cô lại đập loạn nhịp.

- "Phải làm sao gì cơ?" - Bỗng một giọng nữ cất lên.

Hanji ngẩn đầu nhìn thì nhận ra đó là cô bạn thân Nanaba.

- "Nanaba à cứu tớ!" - Hanji nắm lấy tay Nanaba, giọng khẩn thiết.

- "Gì vậy? Nổi da gà quá đi! Đừng nói là cậu lại gây chuyện gì nữa đấy nhé." - Nanaba nhíu mày hỏi trong khi kéo ghế ngồi đối diện Hanji.

- "Thật ra thì ..." -  Hanji ngập ngừng một lát nhưng sau đó cô lấy hết can đảm và kể về chuyện Levi đã tỏ tình với cô cho Nanaba nghe.

- "Thật ra cũng không bất ngờ lắm." - Nanaba bình thản nói.

- "Gì? Cậu không ngạc nhiên sao?" - Hanji kinh ngạc hỏi.

- "Chẳng phải hai người lúc nào cũng đi kè kè với nhau sao? Còn ăn trưa cùng nhau nữa. Nhìn sơ qua là biết tên Levi đó thích cậu rồi. Chỉ có đồ ngốc như cậu mới không nhận ra thôi." - Nanaba chống cằm nói với giọng chán nản.

- "Nhưng thật sự tớ không nghĩ anh ấy sẽ thích tớ. Cậu nhìn đi, tớ không nữ tính, lại còn cao kều như con trai. Sao lại có người thích tớ chứ?"- Hanji nét mặt trầm buồn nói.

- "Hanji, có thể cậu không nhận ra, nhưng cậu không cần ăn diện gì thì vẫn rất thu hút. Gương mặt của cậu rất xinh đẹp vả lại vóc dáng cao gầy là tiêu chuẩn của cái đẹp bây giờ đó."

- "Thật sao?" - Hanji tròn xoe mắt nhìn Nanaba như thể vừa được khai sáng về bản thân.

- "Phải, điều duy nhất bất ổn chính là tính cách khùng điên của cậu thôi. Có thể gu của anh ta là những người không bình thường như cậu haha" - Nanaba cười trêu chọc.

- "Cậu muốn chết à? 💢" – Hanji giơ nấm đấm.

- "Nanaba à!" - Một giọng con trai từ ngoài cửa lớp vọng vào.

- "Mike hả? Em ra liền~" - Nanaba õng ẹo đáp lại rồi đứng dậy, phóng thẳng ra cửa lớp. Đó là Mike, bạn trai của Nanaba.

- "Ê, chờ đã! Còn chưa nói xong mà cái đồ mê trai này!" - Hanji tuyệt vọng gọi theo Nanaba...

Tiết học bắt đầu, Hanji cố gắng lấy lại tinh thần cho môn học yêu thích của mình. Cô thầm ước gì tiết học này sẽ kéo dài mãi để không phải đến giờ nghỉ trưa. Vì lúc đó cô lại phải tìm cách để tránh mặt Levi – điều mà cô không hề mong muốn nhưng cũng chưa đủ dũng khí để đối mặt.

Rồi thời gian cũng trôi qua, tiết học kết thúc và giờ nghỉ trưa lại đến. Hanji đã vặn vẹo nài nỉ Nanaba để được ăn trưa cùng. Tuy rằng cuối cùng cũng đạt được mục đích. Nhưng...

- "A.... Há miệng ra nè cục cưng..." - Nanaba gắp một miếng thịt to tướng và đút cho Mike.

- "Ưm... Ngon quá đi à cục cưng"

- "Hihi còn phải nói"
...

Mặt Hanji tối sầm lại, cô không tài nào nuốt nổi bữa trưa khi hai con người trước mặt cứ mãi mê phát cẩu lương. Giờ thì Hanji đã nhớ lại lí do vì sao cô rất ít khi ăn trưa cùng Nanaba. Đơn giản là vì Hanji không muốn làm kì đà cản mũi cặp uyên ươn này.

"Đúng là quyết định sai lầm mà...không biết giờ này Levi sao rồi." - Hanji nuốt nước mắt vào trong, vừa ăn cô vừa nhớ Levi da diết.

- "Tớ vào lớp trước đây!" - Sau một hồi không chịu nổi nữa, Hanji thu xếp hộp cơm và đứng dậy.

- "Ủa Hanji cậu chưa ăn xong mà?" - Nanaba hỏi.

- "TÔI ĂN CƠM CHÓ NO RỒI" - Hanji bỗng nói lớn.

- "Á, giật cả mình." - Nanaba giật bắn, ôm chằm lấy Mike.

- "Không sao có anh đây! Em đừng sợ." - Mike ôm lấy Nanaba rồi xoa đầu an ủi cô nàng.

"RẮC!"- Tiếng đôi đũa tre bị bóp gãy trong tay Hanji 💢.

Cùng lúc đó, tại gốc cây anh đào quen thuộc, Levi một mình ngồi dùng bữa trưa dưới bóng cây. Không có Hanji bên cạnh, không khí dường như trở nên tĩnh lặng hơn. Tuy rằng anh là hội trưởng hội kiếm đạo và có nhiều fan nữ ở trường nhưng có lẽ bởi tính cách lạnh lùng và có phần cục súc của mình mà hầu như không ai dám lại gần anh. Thế nhưng Hanji lại là một trường hợp khác, cô nàng dường như không bị tính cách đó của anh làm cho sợ hãi. Ngược lại, cô luôn tìm mọi cách để chọc cho anh cười và luôn luyên thuyên mọi thứ với anh, mặc cho anh có muốn nghe hay không. Đó là ít nhất cho tới khi anh thổ lộ tình cảm với cô.

"Em định lẫn tránh tôi đến bao giờ đây?" – Levi thở dài thầm nghĩ.

Không thể chịu nổi nữa, giờ sinh hoạt câu lạc bộ, Levi đi thẳng tới CLB của Hanji. Vừa đến nơi, anh mở cánh cửa, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc nhưng tiếc thay, Hanji không có ở đó.

- "Này mấy đứa nhóc, có thấy Hanji đâu không?" – Levi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi.

- "H-Hôm nay chị Hanji không đến sinh hoạt CLB ạ!" – Một thành viên giọng run run lên tiếng.

- "Tch! Được rồi, cảm ơn" – nói rồi Levi quay người bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Một lát sau.

- "Chị Hanji! Chị ra được rồi!" – Armin thỏ thẻ gọi.

- "Cảm ơn Armin!" – giọng nói phát ra từ sau kệ sách. Hanji từ từ bước ra và ngồi xuống ghế một cách chán chường.

- "Chị Hanji, có chuyện gì vậy? Tại sao chị lại tránh mặt anh Levi?" – Armin khẽ hỏi. Những thành viên khác cũng thắc mắc không kém. Ai nấy cũng đều mong chờ câu trả lời từ Hanji.

- "Chuyện dài lắm nhưng tạm thời giờ chị không thể gặp mặt Levi được." – Hanji thở dài.

Vừa dứt lời, cánh cửa bỗng bật mở mạnh. Tất cả đồng loạt ngước nhìn và rồi ai nấy đều xanh mặt khi trông thấy...Levi đang đứng sừng sững trước cửa. Hóa ra từ nãy đến giờ anh vẫn chưa đi.

- " L-Levi?" – Hanji há hốc mồm, miệng lắp bắp.

- "Ra ngoài nói chuyện chút đi" – Levi giọng lạnh như băng, gương mặt không chút cảm xúc.

- "Nhưng giờ tôi đang bận họp CLB rồi" – Hanji cố lấy lại bình tĩnh, vừa nói vừa giả vờ lật sấp tài liệu.

- "Tôi tưởng hôm nay cô không sinh hoạt?" – Levi nói rồi liếc nhìn thành viên khi nãy đã nói dối anh. Cậu bạn kia liền sợ hãi, cúi gầm mặt xuống bàn.

- "T-tôi..." – Hanji ấp úng, chưa kịp nói hết câu thì Levi bỗng nắm lấy tay và kéo cô đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của những thành viên CLB.

Khi đã ra ngoài hành lang, Levi lúc này mới chịu buông tay Hanji.

-"Tại sao lại tránh mặt tôi?" - Levi chậm rãi hỏi.

-"T-tôi không có tránh mặt anh, chỉ là hôm nay tôi hơi bận thôi!" – Hanji lắp bắp nói, không dám nhìn thẳng mặt Levi.

-"Hanji, tôi xin lỗi..." – Levi đột ngột nhẹ giọng.

-"Hả? Sao anh lại xin lỗi?" – Hanji ngỡ ngàng hỏi lại.

-"Xin lỗi vì đã làm cô khó xử. Liệu chúng ta có thể trở lại làm bạn như trước được không? Như cô đã từng nói, chúng ta chỉ là bạn."- Levi dần nhỏ giọng, nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt anh.

-"T-tôi..." – Một cảm giác đau nhói trong tim Hanji khiến cô không nói được nên lời.

-"Nếu không thể... tôi sẽ không làm phiền cô nữa" – Anh cúi mặt, quay người định bước đi.

-"Khoan đã!" - Hanji bất ngờ nắm lấy tay Levi khi anh quay người.

-"Tôi xin lỗi vì đã né tránh anh, tôi đã quá trẻ con. Tuy vậy, cả ngày hôm nay... không lúc nào mà tôi không nhớ đến anh." – Hanji ngập ngừng, mặt cô đỏ lên khi nói đến đây.

Levi ngẩn đầu, mắt mở to ngạc nhiên nhìn Hanji.

-"Hanji, vậy có nghĩa là?"

-"Tôi cũng thích anh...nhưng tôi không phải kiểu người thích bị trói buộc bởi tình yêu, tôi vẫn còn rất nhiều kế hoạch trong tương lai. Tôi sợ rằng sự ích kỉ của mình sẽ làm tổn thương anh." – Hanji nét mặt buồn, sâu thẳm trong trái tim cô dường như đang chất chứa nhiều nổi niềm.

Levi bỗng siết chặt lấy bàn tay Hanji.

-"Không đúng, em có quyền được làm những gì em thích và anh tôn trọng điều đó. Cho dù em có bất cứ kế hoạch gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ em. Chỉ cần... xin em đừng rời xa anh..." – Levi thốt ra những lời chân thành từ tận đáy lòng anh. Bởi anh có cảm giác nếu lần này mình không nói ra thì anh sẽ thực sự đánh mất người con gái anh yêu.

Những lời của Levi như chạm vào trái tim Hanji, ánh mắt đượm buồn của cô nàng dần trở nên long lanh và tươi sáng hơn. Dẫu vậy, Hanji vẫn cần thêm thời gian để bình tâm lại.

-"Hãy cho em thêm thời gian được không? Cho đến khi em sẵn sàng bước vào một mối quan hệ, chúng ta có thể làm bạn lại như trước đây được không?"

-"Được, anh sẽ đợi!– Levi gật đầu, ánh mắt anh triều mến nhìn Hanji, anh khẽ mỉm cười khi biết mình vẫn còn cơ hội.

Như để xua đi bầu không khí ngượng ngùng, Levi nói sang chủ đề khác.

-"Nhân tiện thì tuần sau là kì thi kiếm đạo giữa các trường đại học."

-"Ồ, nhanh vậy sao?" – Hanji hơi bất ngờ vì Levi chuyển chủ đề khác tuy vậy cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

-"Ừm, hãy đến cổ vũ nhé Hanji."- Levi nhẹ nhàng đáp lại.

-"Ừ! Tôi nhất định sẽ đến!" – Hanji gật đầu, mỉm cười.

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, kết thúc trong sự ngượng ngập, Levi và Hanji quyết định chào tạm biệt nhau để tiếp tục hoạt động của câu lạc bộ của mình. Dưới ánh nắng chiều tà, những tia sáng dịu dàng làm hiện rõ đôi gò má ửng hồng của cả hai. Dù đã hứa sẽ tiếp tục làm bạn, nhưng có vẻ với tình hình hiện tại thì họ khó lòng xem nhau như bạn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store