Leowon Ban Tinh Ca So 7
Triển lãm ảnh cá nhân đầu tiên của Sangwon tại Berlin, "Die Stille zwischen den Sekunden" (Nơi thời gian ngừng trôi) đã thành công rực rỡ. Cậu đứng giữa không gian trưng bày, nhận được vô số lời chúc mừng. Cậu đã làm được, nhưng lại không cảm thấy trọn vẹn.Giữa những tiếng cười nói, điện thoại trong túi rung lên. Sangwon rút ra xem theo phản xạ.Trong giây lát, mọi thanh âm xung quanh như trở nên câm lặng, Sangwon nghe thấy tiếng gào thét chói tai trong cõi lòng mình.Đó là thông báo từ một ứng dụng nghe nhạc. Từ một tài khoản quen thuộc mà ngày nào cậu cũng vào xem, dù nó đã im lìm suốt nhiều tháng.Leo vừa đăng tải một bản nhạc.Sangwon vội vàng lẩm bẩm vài lời xin lỗi rồi gần như chạy thục mạng ra ban công, nơi không khí lạnh buốt của đêm đông có thể giúp cậu tỉnh táo lại. Tay cậu run rẩy cắm tai nghe rồi nhấn phát.Giai điệu mộc mạc của cây guitar vang lên, giọng hát mà cậu vẫn nghe vẫn đi nghe lại trong những đêm dài xa anh, khàn đặc, trần trụi và đầy hối hận. Sangwon nhắm mắt. Cậu thấy được những đêm dài mất ngủ của Leo, thấy được sự dằn vặt, nỗi mặc cảm đã ăn sâu vào xương tủy anh. Cậu nghe thấy tiếng nấc nghẹn không thể che giấu của anh, và lồng ngực cậu đau như thể chính mình là người bị thương.Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má. Cậu khóc vì thương anh.Sangwon mở ứng dụng nhắn tin, gõ đi gõ lại hàng chục lần.Leo, đừng như vậy. Em không cần anh phải hoàn hảo. Xóa. Leo, anh đang ở đâu? Em đến tìm anh. Xóa.Cuối cùng, Sangwon không gửi đi bất cứ thứ gì. Cậu hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt trên má rồi gục đầu xuống lan can bằng sắt lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store