ZingTruyen.Store

[LeoKlein]Thế giới mới

Phiên ngoại Eira

DuynL2299

Ánh sáng đầu tiên khi Eira mở mắt lên không phải là ánh sáng mặt trời mà là một thứ ánh sáng mềm mại, lấp lánh như những hạt bụi đang lơ lửng trong không trung. Cô cảm nhận được hơi thở của mình trở lại, nhưng nó không giống như những lần trước. Cảm giác này... mơ hồ. Khác biệt. Mới mẻ. Như thể cô vừa băng qua một ranh giới, một cánh cửa vĩnh viễn đóng lại.

Cô đứng trên một mặt đất lạnh lẽo, không phải đất, không phải cỏ, mà là một thứ vật liệu lạ lùng, như thể mọi thứ xung quanh đều được tạo ra từ ký ức của chính cô — một không gian vừa thực vừa không thực.

Xung quanh là bóng tối, nhưng không phải bóng tối tuyệt đối. Có những vệt sáng mờ ảo lấp ló, như những vầng sáng huyền bí ẩn hiện trong không khí. Cả không gian như đang vặn vẹo, không có hình dáng rõ ràng, nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc như thể cô đã từng đứng ở đây từ rất lâu rồi. Những dòng ký tự thần bí nhấp nháy trên các bức tường vô hình của thế giới này, dường như đang thì thầm với cô những lời không thể nghe rõ.

Bỗng dưng, một dây leo dày đặc, quấn quanh một vật thể không rõ, chầm chậm vươn lên từ mặt đất. Chúng uốn éo, như thể có sinh mệnh riêng, rồi chúng chạm vào không khí và bắt đầu tạo ra những vết nứt trong không gian. Mỗi lần chúng cựa quậy, không gian lại như một cơn sóng vỡ.

Cô nghe tiếng thì thầm của những kí ức chưa được nói, một âm thanh xa lạ nhưng rất quen thuộc, như thể có ai đó đang nói chuyện với cô từ trong sâu thẳm của những tháng ngày đã mất.

"Eira... cuối cùng cô cũng đến."

Cô quay lại, và một hình bóng mờ ảo xuất hiện trong làn khói mờ của không gian này. Đó là một phụ nữ mặc áo choàng dài, khuôn mặt không thể nhìn rõ, chỉ có đôi mắt như hai ngọn đèn sáng xuyên qua màn đêm.

"Vậy... đây là thế giới của cô?" Eira hỏi, giọng cô vang lên nhẹ như gió, dường như cũng không thuộc về chính mình.

Hình bóng kia cười nhẹ, cái cười không hề phát ra âm thanh, nhưng lại làm cho không gian này như một vũ điệu của ánh sáng. "Đây là nơi cô sẽ trở lại. Nơi tất cả những gì cô đã mất sẽ được tái tạo lại."

Eira nhìn vào bàn tay mình. Không còn vết thương nào, không còn sự đau đớn hay dằn vặt. Chỉ còn lại sự thanh thản lạ lùng, như thể tất cả những gì đã diễn ra đều chỉ là một giấc mơ dài mà cô chẳng còn nhớ hết.

Cô nhìn lên bầu trời, nhưng không phải bầu trời quen thuộc của thế giới cũ. Trên bầu trời này là một vầng sáng mờ, không phải mặt trời, mà là một thứ ánh sáng dưới dạng ký tự — những dấu hiệu, những đường nét như được khắc vào không trung, tạo thành hình vẽ mà cô không hiểu được.

"Đây là nơi cô có thể tìm thấy lối đi của riêng mình, Eira," giọng nói vang lên, nhưng không phải từ người phụ nữ đó. Nó đến từ khắp nơi, từ không gian, từ mọi ngóc ngách. "Cô có thể chọn đi theo lối cũ hoặc tìm một con đường mới. Nhưng hãy nhớ, khi cô trở lại, không có gì giống như trước nữa."

Eira không trả lời. Cô chỉ im lặng, để mọi thứ xung quanh thẩm thấu vào tâm trí. Cô không phải là người của quá khứ nữa, cô không phải là người cần một sự cứu vớt nữa. Cô đã đạt được ước nguyện của mình, đã được tự do, nhưng lại phải đối diện với một cái giá không thể đo lường.

Ánh sáng nhạt dần khi không gian này bắt đầu tan rã, như thể tất cả đều biến mất vào trong một dòng xoáy vô hình, để lại cô đứng lại một mình trong không gian tĩnh lặng, nơi chỉ còn sự phản chiếu của chính mình.

Khi không gian từ từ tách ra, Eira cảm thấy mình rơi xuống, nhưng không phải vào một vực sâu hay một thế giới đen tối nào đó. Cô hạ thấp mình một cách tự nhiên như thể sự mất trọng lực đang ôm lấy thân thể cô, dỗ dành cô vào một thế giới không còn quy tắc. Cảm giác ấy giống như việc trôi nổi trong một dòng sông thời gian, không hề có bờ, không có điểm cuối, chỉ có sự nhẹ nhàng, như thể cô đang trôi qua những thế giới khác nhau trong từng khoảnh khắc.

Bỗng, đất dưới chân cô cứng lại. Cảm giác quen thuộc của một mặt đất vững chắc lại xuất hiện, và cô nhận ra rằng mình đã không còn ở trong không gian huyền bí kia nữa.

Eira nhìn xung quanh, ánh sáng đang mờ dần đi. Cô đang ở trong một khu rừng, nhưng không phải là khu rừng nơi cô đã ra đi. Đất đai xung quanh là một màu đen khô cứng, những cây cối cao lớn, vặn vẹo và hầu như trụi lá, chỉ còn lại những cành cây thô ráp và đen đúa vươn lên cao. Mỗi bước đi của cô vang lên những tiếng xào xạc, những tạp âm vỡ vụn của quá khứ.

Cái lạnh ướt đẫm xâm chiếm từng lỗ chân lông của cô, nhưng dường như không thể xâm phạm được sự kiên định trong ánh mắt. Một phần của cô đã được giải thoát, nhưng một phần khác lại cảm thấy trống vắng trong những bước chân không rõ mục tiêu.

Cô tiếp tục đi về phía trước, bước đi một cách tự nhiên nhưng lại có cảm giác như đang rẽ vào một con đường chưa ai đi qua. Chỉ khi cô bước qua một tảng đá lớn, bóng tối dường như tách ra, nhường chỗ cho một vầng sáng mờ nhạt.

Ở giữa khu rừng ấy, có một đài đá cổ xưa, trên đó khắc đầy những kí tự thần bí, vết tích của một thời kỳ đã qua. Mỗi vết khắc tựa như một mảnh ký ức đã bị lãng quên, nhưng cũng đầy sức mạnh – như thể chính nơi này là điểm giao thoa giữa các thế giới, nơi mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc.

Eira dừng lại bên đài đá. Cô không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng cảm giác quen thuộc lại dâng lên mạnh mẽ trong lòng cô, như thể đây là nơi cô phải đến.

Bên cạnh đài đá là một lối đi hẹp, phủ đầy mớ dây leo cứng rắn, như thể một người bảo vệ vô hình đang canh gác. Eira không ngần ngại bước qua, mỗi bước đi của cô đều nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyết tâm.

Lối đi dẫn cô đến một khoảng không gian kỳ lạ, nơi mọi thứ xung quanh đều là hư ảo. Những bóng hình mơ hồ hiện lên rồi biến mất, như những dấu ấn của ký ức đang nhắc nhở cô về quá khứ. Có cảm giác như thời gian không tồn tại ở đây, và tất cả những gì cô đã trải qua không chỉ là những dấu vết trên mặt đất.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau cô, khiến Eira giật mình quay lại. "Cuối cùng cô cũng đã đến."

Đó là một giọng nói của người phụ nữ mà cô đã gặp trước đó. Nhưng giờ đây, giọng nói này không còn đến từ đâu cả — nó như một âm thanh không gian, không xác định, chỉ tồn tại trong lòng cô.

"Vậy là cô đã chọn," giọng nói tiếp tục. "Chắc chắn không hối tiếc?"

Eira đứng lặng yên, nhắm mắt một lúc lâu. Cảm giác này, cảm giác của việc cuối cùng tìm thấy nơi mình cần đến, không hề giống những sự lựa chọn trước đây. Đây không phải là sự lựa chọn của thành công hay thất bại. Đây là một bước đi trên con đường tự định đoạt, một con đường mà cô không còn gượng ép bởi bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.

Khi mắt cô mở ra lần nữa, đôi mắt sáng rực như ánh sao giữa màn đêm. "Tôi đã chọn," cô đáp lại, giọng vững vàng nhưng cũng chứa đựng một sự bình thản lạ lùng.

Ánh sáng phía xa lại một lần nữa bắt đầu nhấp nháy, rồi lại dãn ra theo những con đường không thể đoán trước.

"Vậy thì, không còn gì cản trở." Giọng nói như tan vào không khí, như thể mọi thứ đã được an bài.

Eira bước về phía trước, bước vào ánh sáng, không cần phải quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store