2.2. Tết mùa ký ức
Tết mùa năm đó, là Tết mùa ngây thơ. Ngày nhỏ chẳng biết là sẽ khi nào mới tới Tết, chỉ đợi tới ngày nội đứng trước bàn thờ trong bếp, thắp mấy cây nhang trên miệng lò, rồi thấy tờ vàng mã cháy bay bay là mừng húm, biết Tết đang về gần đến đít.
Tết mùa năm đó, là Tết mùa ăn ngon. Trước tối ba mươi, nội nấu nồi thịt kho tàu sôi rùng rục trong bếp. Miếng thịt vàng nâu, cái trứng vịt trồi nổi, ngun ngút khói, thơm lừng. Trưa ba mươi, dọn lên mâm cơm rước ông bà, mà có lẽ cái gia đình miền Nam nào cũng vậy, cũng phải có đĩa thịt kho, tô canh khổ qua nhồi thịt, cái bánh chưng, chén củ kiệu...
Tết mùa năm đó, là Tết mùa mặc đẹp. Mẹ dẫn đi mua mấy bộ đồ mới, cứ săm soi, đếm ngày coi chừng nào được mặc. Mấy mùa Tết sau, tới bây giờ vẫn chưa mua cho mẹ được bộ nào mặc Tết.
Tết mùa năm đó, là Tết mùa đoàn viên. Cả nhà, ông bà nội, ba mẹ và tôi nữa, đêm Giao thừa đứng trước sân ngó lên trời, cầu cho một năm gia đình hạnh phúc, con cháu giỏi giang. Ngoài xa kia, pháo cứ bắn đùng đùng.
Tết mùa năm đó, là Tết mùa lo âu. Ông nội cứ ho, ho rất nhiều. Bà nội đưa viên thuốc đêm Giao thừa, nói anh uống đi, qua Tết rồi mình đi khám coi.
Tết mùa năm đó, là Tết mùa đau thương. Trưa ba mươi phải dọn thêm một mâm cơm lên bàn thờ ông nội. Bà nội cầm mấy nén hương đứng trước bàn thờ tổ tiên, tay run run, mắt đỏ, giọng nghẹn ngào. Nhìn hình ông bà mà hỏi, ba mẹ có gặp anh chưa?
Tết mùa năm đó, là Tết mùa mất mát. Thắp nén hương dâng trời đất trong khoảnh khắc giao thời. Bà nội quay vô bàn thờ ông nội, rót chén trà, mời ông chồng ly trà năm mới. Mới năm ngoái còn đi ra đi vô ho sằng sặc, năm nay chịu ngồi một chỗ uống trà rồi hen...
Tết mùa năm đó, là Tết mùa ký ức. Cứ rưng rức trong tim mỗi năm đón Tết về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store