Le Cuoi Tren Thien Dang
Chương 20"THIÊN ĐÀNG CỦA EM ... LÀ ANH"...Suy nghĩ ấy bỗng dưng tối đi trong mắt nó, cùng người quản lí, cả 2 tìm một khách sạn khác để ngủ qua đêm trước chuyến bay về nước vào sáng mai. Người nó suy nghĩ đến lúc này, không phải hắn, không phải bất cứ ai nó đã gặp trong thời gian qua, người nó nghĩ đến lúc này là Abbu, nó cảm giác như mọi gì tốt đẹp nhất nó có trước giờ, người mang đến cho nó luôn là Abbu.** All the memories ... and the lies... you don't know... survice ... **Tiếng chuông điện thoại nó reo khi nó đang ngồi trong xe đi đến một khách sạn khác cùng người quản lí.-Alo ...-Không có gì cả... Abbu có đó không ?.-Đợi tao về rồi tao sẽ kể, giờ thì tao gọi cho Abbu đây. Bye mày.Nó tắt máy vội với Mèo. Nó cố gắng để giữ mình thật bình tĩnh, nó thừa biết việc gặp lại Zun thế này khiến Abbu đã không mấy vui và cả những hình ảnh ấy, ắt hẳn Abbu sẽ không bình thường được. Nó chợt nhận ra tại sao lại không gọi ngay lúc đấy để giải thích với Abbu, cho dù rằng nó biết giữa nó và Abbu chỉ là anh em, nhưng nó cũng biết tất cả suy nghĩ của Abbu, cậu ấy còn thích nó.-Anh đang ở đâu đấy... nói dối... em vừa gọi cho Mèo cơ mà...-Anh thật sự không sao chứ ?.-Không sao cả, khi em về nước thì mọi chuyện như chưa từng xảy ra vậy mà, em quên hắn rồi, anh đừng lo, người em lo nhất lúc này là anh đấy, Mèo bảo anh bỏ ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào, làm em ...-Vâng, thế em ngủ nhé, anh có lên trường thì nhắn với lớp em sẽ mang quà về, tạm biệt............................Ngoài mặt là vậy, nó hiểu Abbu và Abbu cũng thừa biết dù có giấu cảm xúc, nó cũng sẽ nhận ra, chỉ là một cuộc nói chuyện theo nghĩa động viên nhau thôi. Đối với nó lúc này, Abbu là người anh và Zun là quá khứ, nó sẽ vững bước thôi, sau đêm nay, nó sẽ không còn gặp lại con người này. Người khiến nó từng rung động nhưng rồi chợt nó nhận ra rằng phải dừng lại thôi, dù rằng trước đó nó đã cố đặt biển "STOP" nhưng không có kết quả gì khi nó không kiềm chế được lòng mình. Khoảng cách ấy, đã từng và bây giờ sẽ tiếp tục giúp nó cố quên hắn đi.Đêm dài, một đêm thật dài với nó, phải làm sao đây, nó mất đi vẻ hồn nhiên ngày nào, nó không còn vui vẻ và chỉ nghĩ về những cách trêu chọc mọi người. Sự thay đổi lớn, phải nói thật sự quá lớn đối với 1 người như nó. Rồi mai, nó quay lại đất nước của mình, chiến thắng ngỡ trong tầm tay nhưng nó đã vô tình để vụt mất. Giữ lại ình cái nụ hôn đúng nghĩa là một nụ hôn đầu đầy giã dối. Đã rất đau, nhưng nước mắt nó không còn rơi được nữa, không hẳn do cạn đi mà là chính đôi mắt nó "cấm" nó như thế. Phải mạnh mẽ lên, phải trở về là nó thôi, nó đã biết mọi thứ rồi, đến phút cuối, khi đã chạm mặt và nói chuyện rõ ràng với nhau, hắn dựng ra một bộ phim thật lãng mạn có chút bạo tàn để "kết thúc" mọi hy vọng từ nó. Hắn biến nó thành trò hề với hắn và cả với chính bản thân nó. Tự nhũ rằng "THÔI MỀM YẾU ĐI" Quậy à.______________________Tin nhắn đến với nó lúc nửa đêm...-Để trở thành nhà vô địch, thứ nhất không được để đối thủ làm mất tập trung và cuối cùng là hãy làm mất tập trung đối thủ của mình. Thân, Jenny...Nó vội lục lại nhật kí điện thoại của mình, quả thật hôm Jenny đã mượn điện thoại nó để lấy số điện thoại của nó một cách âm thầm. Nó chợt hiểu ra cái nụ hôn ấy không phải chỉ để nói cho nó biết đó là bạn trai cô ta mà còn là một bài học. Nói đơn giản nhất đó là bài học được giảng sau bài kiểm tra, nó thua chỉ do không học bài thôi.Giấc ngủ đến với nó, tin nhắn có 1 ý nghĩa lớn về sự cạnh tranh và cũng là sự khẳng định, những gì hắn nói quả là một bộ phim, hắn và Jenny thật sự đã quen nhau. Nó không buồn hay khóc nữa, nó cố gắng xem đây là một giấc mơ và hãy ngủ nhanh, khi sáng mai đến sẽ là lúc giấc mơ dài này kết thúc trong im lặng. Lưu lại kỉ niệm này, nụ hôn khiến nó căm hận người con trai này... Nó dặn lòng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, mãi mãi.Nhưng ...Nó nào biết, nụ hôn ấy, là sự khao khát nó đối với hắn...Những lời nói ấy là tất cả dẫn chứng đưa ra sau kết luận 1 năm trước từ quyển nhật kí...Nó không tin ...Và mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp ở một đất nước xa lạ ...Xa lạ như chính cảm giác nó đối với hắn bây giờ ...Chương 21Chuyến bay cất cánh, nó trở về Việt Nam và ngủ liên tục suốt 36 tiếng liền không liên lạc với ai. Các mặt báo trong nước khiến nó bị làm phiền mãi, nhà thờ bỗng ồn ào hơn và các seur vì thế trở nên mệt mỏi hơn.Hằng tuần, lễ nhà thờ lại càng đông người đến dự hơn, kể cả người ngoại đạo cũng đến, chỉ đơn giản mong là một trong số người giúp lễ hoặc trong ca đoàn có bóng dáng nó. Nó giấu kĩ mình để không bị ai quấy rầy, kể cả Mèo, con bé cũng không thể vào nhà các seur khi trước cổng nhà thờ ngày nào cũng đông đúc như thế. Điều này khiến Abbu lại càng lo lắng hơn, cố tìm cách để liên lạc với nó nhưng không ích gì.Đây lại là một câu chuyện dài giữa tụi nó... Có gì đó xa xôi rồi, có gì đó hiểu được chữ "cần" và chữ "không thể thiếu". Sự đồng nghĩa này gây cho bao trái tim thổn thức...Hết chap 51 !!Tác giả: Zu.Ab...o.O.o......o.O.o...o.O.o...o.O.o......o.O.o...Zu tắt màn hình và thở nhẹ nhõm. Con bé vừa viết xong phần khó khăn nhất đối với con bé. 1 năm dài với những gì con bé thấy và tự tìm hiểu lấy từ chuyện tình cảm giữa Zun, Abbu và Quậy. Phần 2 "Lễ cưới trên thiên đàng" được bắt đầu trong sự u uất dưới những ngón tay gõ liên tục suốt đêm. Không thể có Abbu, con bé chỉ còn cách viết ra 1 câu chuyện hư cấu thế này để có thể xoa dịu đi nổi đau từng chứng kiến nó và Abbu.Đây là cách trả thù thầm lặng. Rằng con bé thích Quậy, coi Quậy như 1 thần tượng. Nhưng, đó cũng là kẻ thù trong "tình trường", cuộc chiến của con bé lúc này không có đối thủ, dùng ngón tay và nghĩ ra một trận đấu đầy sự hành hạ với nó, con bé gần như thoả mãn,... Vậy tự hỏi thực tại mọi chuyện như thế nào ? Xin trả lời ..."VẪN NHƯ MỘT NĂM VỀ TRƯỚC"Nhưng, Zu... đã không nắm lấy Abbu, dù đây là truyện do chính con bé viết, có lẽ dù ở hoàn cảnh nào, chính Zu cũng nhận ra Abbu chưa bao giờ thuộc về con bé. Kết thúc một chương truyện cũng là lúc con bé cảm thấy mình đã quá mệt mỏi, 52 chập, đó là một cậu chuyện tình cảm dài giữa Kenty và Mèo, giữa Abbu Quậy và Zun, nhưng sẽ chẳng bao giờ có Zu ở đó, con bé vẫn chỉ là người ngoài cuộc trong chuyện tình cảm mà thôi.Tiếng gõ cửa, Zun bước vào ...-Em lại viết truyện à ?-Vâng, trả thù xong rồi, anh 2 góp phần không ít trong truyện này đâu, haha.-Trả thù gì, em thôi điên khùng đi, dẹp ba cái truyện ảo tưởng ấy đi, đến đoạn anh tham dự hội thao trên thế giới là đã ảo không đỡ nổi rồi.-Thôi nha, kệ em, viết trúng tim đen hay sao mà ý kiến hoài vậy, trong đoạn này anh 2 hơi bị đểu nhưng thật thì tình cảm anh 2 to lớn gớm nhỉ, hehe.-Ăn sáng thôi, nhớ cho con Jenny ăn cơm nhé, vừa có người đem xương đến trước cổng đấy.Zu vào nhà vệ sinh để rửa mặt và chuẩn bị ăn sáng cùng Zun. Cả 2 đêm dài, con bé đã hoàn thành chập 51, phần mà con bé trả được hết thù hận với Quậy sau bao lần cắn răng và ngậm chặt nước mắt trước Abbu và Quậy. Zun, anh của con bé, không ủng hộ nhưng cũng không còn cách nào cản, đây là cách tốt nhất để con bé không còn căng thẳng nữa. 1 năm dài để viết lại tất cả những gì đã xảy ra, và đến giờ phút này, sau khi đã cố gắng viết mọi chuyện tình cảm đẹp giữa Abbu và Quậy, con bé đã tìm được sự trả thù không lối thoát ở chập 51. Câu chuyện dài trong bộ truyện của Zu sẽ giúp Zu vững bước chứ, 8 tháng nữa, kì thi đại học của Zun, cả 2 sẽ về Việt Nam theo sự bắt buộc của mẹ. Zu phải đối mặt với thực tại, truyện của con bé có phải bị ảnh hưởng bởi sự thật thực sự không ? Chập 52 của Zu sắp bắt đầu ...___________________Chờ !!Chap 18 " THE FACT "Note: ... "Lễ cưới trên thiên đàng" phần 2 chính thức bắt đầu ...Chương 22Chap 18 " THE FACT "____________________Cứ thế trôi qua bao tháng ngày ... ai có hay !-Có vẻ trường không thay đổi mấy !Đặt bước chân đầu tiên vào sân trường, Zun hít một hơi thật sâu, chuẩn bị thôi, ngày này đã đến, gặp lại bạn bè và cả người đó nữa.Nụ cười của Zu rạng rỡ hơn, 1 năm dài, con bé thật sự chờ đợi ngày này dù có chút gì đó lo lắng rằng sẽ phải trải thêm nhiều nổi đau, nhưng 1 năm đã "nuôi cấy" con bé tốt hơn rồi. Sẽ vững thôi !.................."Có lẽ, anh đã thích em"...............-Cả lớp trật tự nào, sỉ số tăng lên, hãy cùng giúp đỡ bạn mới nhé, nói đúng hơn là đã từng mới vào năm trước. Tuấn Trường vào đi em.Cô giáo vừa dứt câu, đứa con gái đang hí hửng nghịch phá với con Boo bỗng dừng lại và hướng mắt ra cửa.................-Z..Z...Z...Zu...Zu...Zunn..nn...Abbu hét to rồi chạy thẳng ra cửa ôm lấy thằng bạn thân 1 năm qua, Kenty cười mỉm, lại là bộ 3 ấy, sắp làm loạn cho trại xuân kì này đây, trại xuân cuối cấp.Cả lớp như hét toáng lên, cả con Boo cũng tung cả vở và đứng lên nhảy tung tăng ăn mừng.-Có gì lạ đâu, cũng là người thôi mà.Lại cách nói ấy, nó – chỉ có thể là Quậy.Zun cười thầm và về chỗ ngồi cạnh Abbu, ngay sau lưng nó. Chỗ mới sau 1 năm ra đi.Tiết học bắt đầu trong niềm vui của cả lớp, sỉ số đã được bổ sung đủ sau 1 năm, tròn 40 rồi. Hắn về Mỹ đột ngột chỉ để né tránh nó, nhưng không quá 1 năm mẹ hắn bắt hắn quay lại và chính hắn cũng có gì đó muốn trở về nơi này, nơi vùng đất thân quen có người khiến hắn từng thay đổi._________________Một năm trôi qua, nó vẫn là nó, vẫn ngông cuồng và coi trời cao bằng đầu gối như trước kia. Có lẽ nếu kể về câu chuyện của thực tại này, hãy lấy câu chuyện của Zu và lật ngược mọi thứ. Chẳng một ai thay đổi, ngoài HẮN.Sự trở về này, không đơn giản như lần đầu tiên chúng nó gặp nhau, một cái gì đó không là hắn ngày xưa. Như lời hắn đã nói, ra đi vì chưa thích hợp để tiến tới, ra đi là để củng cố kiến thức và bây giờ đối với hắn, quá đủ thậm chí là thừa để có thể tìm kiếm 1 thứ hắn từng để vụt mất.Nhưng..., sẽ khó khăn đấy, nó sẽ chẳng mềm lòng như ngày hôm ấy nữa đâu, tại sân bay ngày hắn đi ...Giờ ra chơi... nó đi tìm Zu và chẳng bận tâm đến sự hiện diện của hắn.Tại lớp Zu...-Zuuuuuuuu à, Zuuuuuuuuuu....Nó chạy thật nhanh lại và ôm chầm lấy Zu. Nó cảm thấy như đây chẳng còn xa lạ nữa, nó đã nhận ra sau mọi chuyện rằng mình lấy đi quá nhiều hạnh phúc từ Zu, nên hiện tại nó chỉ muốn gần Zu hơn để trả lại những thứ nó cần trả.-Chị... bình tĩnh... em còn nguyên vẹn và chưa mất miếng da nào đâu ạ, haha, đừng ôm em thế nhột lắm mà, haha... aa..-Này là đi lâu quá nhé, chị nhớ em lắm.Con bé mỉm cười và ôm đáp trả nó.-Thật không, hay là nhớ người khác.-Còn ai ngoài em. Hihi, khoẻ không, trông em lớn hẳn ra, thật là trông rất xinh đó.-Thật không ? Đủ để Abbu thích em hơn chị không, hihi.Con bé cười trêu chọc, có lẽ phần nào đó Zu không còn đặt nặng tình cảm của mình nữa. Con bé chững chạc hơn dù phần nào đó vẫn chưa quên được Abbu. Vẫn chưa gặp Abbu, con bé cũng không vội vã, vì 1 phần nào đó con bé sợ sự đối diện này.-Này là Abbu có thích chị đâu. Thật ra chỉ xem là anh em thôi, em đừng nghĩ vậy nhé.-Chỉ là chị nghĩ thế thôi, đừng lo em buồn. Do anh ấy chọn thôi, em thì... chắc sẽ quên thôi, hihi.-Thôi đi cô nương, nếu quên thì 1 năm đã quên được rồi, không đợi cô già đầu thế này rồi đâu, hehe. Cuối tuần này 2 chị em mình đi chơi đâu nhé.-Ô kê ạ, giờ thì em bao ăn sáng nhé, không được từ chối đâu, quà e back, hehe.______________________________Chương 23Cho đến lúc này, đối với Quậy, nó tự cảm thấy mình có lỗi với Zu. Nhưng thật sự đó chẳng được suy ra là lỗi, do là do tình cảm của Abbu đặt vào ai mà thôi. Còn đối với Zu, chính bản thân con bé bây giờ cũng cảm thấy có lỗi với Quậy, một câu chuyện viễn tưởng như 1 đòn trả thù tinh thần đối với nó. Và đó cũng chẳng được xem là lỗi phải chi cả, mà đó là cách xoa dịu nổi đau của chính con bé mà thôi. Cả 2 đứa nó không được cho là thân thiết như cái tình bạn 3 năm Mèo Quậy, nhưng mối quan hệ được gắn kết rất chặt, chặt đến mức chính nó muốn tháo gỡ thì cũng là một khó khăn lớn. Mọi thứ vẫn còn bị đặt trong vòng vây [Zun-Quậy-Abbu-Zu]... một mắt xích lớn ...Những sự chạm mặt đơn giản chỉ là do vô tình, nhưng khiến con người ta khó có thể ứng phó được...Vậy thay vì là ứng phó, hãy để mọi chuyện đơn giản thêm 1 bậc nữa là – NHƯ NGÀY XƯA là được thôi mà....Tan trường, đã giữa trưa...Nó chở Mèo về nhà xong thì không biết làm gì hơn là dạo phố. Bản chất điên chẳng hao hụt milimét nào trong não nó. Nắng đủ để da nó "chín và có mùi thơm".Nhưng không đơn giản là nó làm trò điên đó như thế suốt buổi trưa, nó muốn đi ra đường và tìm kiếm cái bình lặng trong dỏng người tấp nập. Để có thể cho những suy nghĩ phức tạp nào đó bắt đầu tấn công não bộ đánh lùi những suy nghĩ vớ vẫn và vô nghĩa trong tâm trí nó.Cũng chẳng rõ nó nghĩ gì cho đến khi nó chán và về nhà thờ...Chiếc xe đạp được đẩy vào nhà kho, nó nhanh chóng phụ các sơ nấu cơm trưa. Ngày nào cũng thế, dù là vẫn không làm được tích sự chi, nhưng nó không làm thì lại thấy ấm ức. Các sơ chẳng ai trách mắng nó mà còn mừng khi nó không đụng đến công việc trong nhà thờ. Nói cho cùng thì thậm chí cách đối xử của mọi người với nó cũng đảo ngược huống gì là nó. Nó vẫn là nó, vẫn chẳng thay đổi bước nào khiến người ta thấy mặt trời mọc đúng hướng Đông cả.Cho đến khi dùng cơm trưa xong, nó xin các sơ là sang nhà Mèo để cùng làm bài tập. Đấy là lại đi nhưng thật thì vẫn long nhong dạo phố, đằng này lại là đi bộ, ai mà tin nó đi học nhóm, kiểu đi bộ tới đấy cũng đã nửa tiếng đồng hồ rồi.Trời bây giờ vẫn còn nắng, tưởng tượng như cháy cả da nhưng nó vẫn đưa cả da cả thịt ra để nhận "diệp lục". Không chịu nổi, hỏi sao não bộ không bình thường là thế.Trong khi con điên thế kỉ này vẫn cố gắng chứng tỏ mình không bình thường ngoài phồ thì lúc này Mèo đang cố gắng xử lí nhanh gọn lẹ mớ bài tập trên trường, nhiều vô số kể như thế mà nó thì cứ như là mình vẫn còn học lớp 2 chứ không phải 12.-Mẹ à, Quậy chắc nó lại quên vụ cùng lằm bài tập, con sang nhà thờ cùng làm với nó nhé. Chiều con về dọn dẹp nhà mẹ cứ đi làm đi ạ.-Ừ, thế thì đi đi, mà trưa nắng thế này đi bộ ra ấy còn gì da thịt. Hay để chiều rồi sang, tối mẹ đi làm về rồi dọn dẹp nhà cũng được.-Thôi ạ, đi từ đây sang đó chừng nửa tiếng à, mẹ đi làm kẻo muộn, con sẽ về sớm để ăn cơm với ba mà.Nói rồi thì Mèo bỏ tập vở vào cặp nhanh chóng mặt áo khoát và đến nhà thờ tìm nó._______________-Chẳng phải Quậy nó sang nhà con sao ? Nó bảo với dì là sang nhà con học nhóm mà.-Thế ạ, con đợi nó cả 1 tiếng đồng hồ, tưởng nó quên nên chạy sang đây cùng làm, chắc là la cà đâu rồi, để con đi tìm nó, thưa dì con đi.Lại phải lăn ra phố tìm nó, Mèo cứ muốn điên tiết lên, đầu óc nó chẳng ngốc nghếch đến nổi mà quên chuyện học nhóm thế này. Ngày mai là tiết Toán, chủ nhiệm 12 của nó sẽ chẳng chừa đường nào sống nếu nó lại quên làm bài tập.________________Một đứa đi tìm, 1 đứa thì lang thang chẳng biết vì mực đích gì...Nó đi xa đến nổi chẳng biết đây là đâu. Có lẽ là nhầm đường hoặc là do suy nghĩ đẩy ý thức của nó biến đâu rồi. Chợt nhìn lại nó thấy nơi này có vẻ lạ lẫm với mình quá, nhưng không vội quay lại, nó tiếp tục đi về phía trước, gió to và nắng dịu đi tại nơi này.3 giờ trưa ...Cũng đã 3 tiếng đồng hồ dài đi nắng, nó có vẻ mệt và cũng có được một vốn "sự kiện" lớn trong não rồi. Giờ thì mới cần nơi yên tĩnh để nhìn nhận vấn đề về "sự kiện" này...Bãi đất trống trải dài 2 bên đường, cỏ xanh và người ta thả trâu bò ở đây để ăn cỏ. Nó cứ ngỡ như trong 3 tiếng đồng hồ mình đã đi về tận vùng quê vậy. Những cái cây to được chia ra như để cai quản 1 khu đất trong một vùng đất cỏ xanh, có thể nhìn mây trắng ở đường chân trời. Nó dừng chân bên một gốc cây to để nghỉ mệt.Lấy từ trong chiếc cặp ra một quyển nhật kí, vẫn là nhật kí của nó, đã quá lâu để đọc lại những gì trong quyển nhật kí này, nó như cảm thấy chính bản thân không muốn đọc lại cái quá khứ này, nhưng một động lực nào đó khiến nó mở từng trang đầu ra...Lại nụ cười ấy, khi nó đọc về đoạn nó nhận ra mình có chút gì đó thích Abbu, nhưng càng lật về sau, những trang nhật kí thay nhau làm nhạt đi cái cảm giác thích ấy. Cho đến khi nó lật được đến bài viết của mình vào tháng 1 năm trước, ngày hắn đi và cũng là ngày Abbu chính thức buông tay nó và xem nó như đứa em gái, luôn bảo bọc nó và giúp nó mọi thứ, tất cả những gì nó cần.Quyển nhật kí được đóng lại vì cũng tại trang đấy, nó đã không còn viết thêm gì về ngày tháng sau này. Nó cũng không hiểu vì sao, nhưng hình như nó muốn giấu đi tình cảm của mình với Chúa, và kể từ ngày ấy Chúa không được "thấy" những gì nó viết nữa, dù rằng Chúa có thể hiểu và biết nó đang suy nghĩ gì.Hôm nay cũng là 1 ngày bình thường như bao ngày khác, cũng chẳng phải ngày hội nào lớn ở trường hay một sự kiện nào lớn ở housestar. Mà đây là một "sự kiện" lớn trong quá khứ của nó cũng như là lễ chào đón ai đó về. Nó chợt nhận ra rằng quyển nhật kí của mình không kết thúc ở đó, cố gắng lật lại và thật nhanh cho đến khi nó tìm được những dòng chữ ấy, dòng chữ khiến nó chợt không còn giữ được bình tĩnh, khiến nó mang ai đó vào trong suy nghĩ của mình hằng đêm, dù là ở hiện thực hay ở trong giấc mơ."Có lẽ anh đã thích em".Mọi thứ lại khiến nó như vội vã, nó đóng ngay quyển nhật kí cũ kỉ của mình lại và nhắm chặt mắt, đánh vào đầu mình để những suy nghĩ ấy bật ra. Nhưng, không dễ dàng như thế. Nó ngồi ở đấy cho đến khi thấy đỡ mệt vì đi điên một quãng đường dài, và khi đã lấy lại được chút năng lượng thì lại cong cẳng đi bộ ngược về, nó chỉ còn cách đi thế này để tháo bỏ từng suy nghĩ trên từng bước chân của mình.6 giờ chiều ...Mèo chẳng tìm được nó, đi hỏi mọi nơi thì không ai biết nó, cả Abbu cũng sốt cả tim gan ra mà đi tìm nó, ôi đúng là chỉ có nó mới khiến Abbu như điên lên thế này. Kenty cũng bị kéo vào cuộc, chạy khắp phố mà tìm kiếm nó, nó chẳng có điện thoại để liên lạc thì có trời mới tìm được nó thôi.Ai cũng không có ở nhà, tất cả đều ra phố tìm kiếm nó, chỉ riêng hắn, thường thì khi vừa về nước hắn sẽ rong chơi để ngắm cảnh, đi sang nhà đứa này đứa kia để gặp mặt, nhưng giờ thì chẳng hiểu sao lại vùi mình vào mới truyện của con Zu. Bảo là không thích con bé viết, vậy mà cũng mò tới lấy đọc. Cứ mỗi chập, con Zu lại thấy bị hao hụt đi 1 bản int, hỏi thì hắn bảo không biết. Đấy thì cũng vì chuyện đó con Zu như phát điên lên, cứ tưởng chính con bé đầu óc không được bình thường dần.Rồi cho đến khi trời tối hẳn...Đèn đường sáng rực trên khắp nẻo đường, Mèo mệt lã người và về nhà chờ tin tức từ những đứa bạn còn lại. Cả con Boo cũng phải đi tìm nó, vì chiều chúng nó hẹn nhau để bàn bạc kế hoạch cho trại xuân, nhưng cuối cùng thì nó mất dạng._________________Là vì em muốn có ai đó tốt hơn ...Là vì suy nghĩ trong em quá đơn giản ...______________Chương 24Là vì em muốn có ai đó tốt hơn ...Là vì suy nghĩ trong em quá đơn giản ..._________________Đơn giản đến nổi, nó đã nghĩ mình đã lột bỏ mọi thứ về hắn ...Tại hồ bơi tại trung tâm thành phố, nó có quyền tự do ra vào, nhưng giờ cũng đã hơn 9 giờ rồi.-Chú cứ về đi ạ, khi con về con sẽ khoá cửa hộ cho ạ.Chú bảo vệ ngáp dài vì hôm qua chú ấy phải trực đêm, giờ mà đợi nó bơi xong chắc chú ấy ngủ tại đây mất thôi. Quá quen với nó suốt cả năm trời, ông ấy đi về và dặn dò nó kĩ càng, khu này tuy an ninh nhưng có nhiều người gần đây bảo mỗi đêm có nhiều bọn du đãng đi qua đây và tụ tập làm gì đó khoảng 1 lúc thì đi khi có đội dân phòng đến. Đấy là dặn thế thôi, chứ nó thì sợ ai. Gật đầu cho qua chuyện, nó nhanh chóng về tủ quần áo được đặt riêng ở gần phòng thay đồ, nhanh chóng xuống nước.Suy nghĩ của nó đơn giản là ở đây. Ở đây, nơi mà trong suy nghĩ của nó có thể xoá sạch mọi kí ức, mọi tình cảm của một đứa con gái mới biết thích một người là như thế nào. Rồi 1 năm qua, hằng ngày, mỗi khi đi học về nó lại đến đây để thả mình trong nước, để nó vẫn là nó. Nhưng mọi thứ tan vỡ sau 1 năm, hắn trở về và đi vào trong suy nghĩ của nó một lần nữa. Nó khẳng định mình không sâu đậm với hắn, nhưng nếu giữa hắn và Abbu bây giờ, nó vẫn phân biệt được cảm giác của mình bây giờ đang nghiêng về phía nào. Nó chấp nhận, cái cảm giác thích ấy vẫn còn và bây giờ, nó đang cố gắng vứt cảm giác ấy đi." Chúa ơi, con phải làm sao đây ? Chúa hãy để con như trước đi chứ ạ. Không bị ai đó tác động, không bị thứ gì cản trở sự ung dung và yêu đời của con. Chúa đã thấy mà, Chúa đã thấy khi con gặp hắn, con gặp toàn những thứ xui xẻo, Chúa không thấy sao ? Hay là ... Chúa muốn con đón nhận những điều ấy ..."Lặn xuống và suy nghĩ, nó độc thoại nhưng vẫn hy vọng rằng Chúa có thể hiểu nó. Nó đã mất đi quá nhiều, mẹ, cha, mái ấm, và bây giờ thì sẽ phải mất thêm gì nữa, còn ai nữa để rời xa nó. Một lần nữa nó lấy một hơi thật sâu rồi thả mình xuống nước.Lần này, nó không còn có thể bày tỏ với Chúa nữa, nó không thể điều chỉnh suy nghĩ và hình ảnh trong tâm trí nó. Một lần nữa, cái chạm môi ở biển ấy khiến nó không thể tự mình ngoi lên mặt nước được. Nó chợt nhận ra dù là 1 năm nhưng sao hình ảnh của hắn lại rõ ràng trong mắt nó như thế. Nó cố gắng đẩy mình lên mặt nước nhưng có cái gì đó khiến nó không thể.Bóng tối một lần nữa giúp nó xoá đi hình ảnh ấy... Nó như ngất đi dưới nước...____________Có lẽ em cần thêm thời gian để tình yêu tự nhạt phai ...Là vì yêu anh em nhận ra phải dừng lại đây thôi ...Chì thế thôi...____________Nó tĩnh lại trên bờ khi nghe tiếng nhạc ấy phát ra từ xung quanh, mờ mắt ra và biết mình còn sống. Xung quanh nó bây giờ không ai quen thuộc cả, lạ lẫm và nó nhận ra có một người đang nghe điện thoại. Tiếng nhạc đấy từ nhạc chuông điên thoại, nó chống tay ngồi dậy nhưng chợt một bàn tay kéo nó lại nằm xuống sàn, nó cố dụi mắt để có thể nhìn rõ hơn. Và giờ thì rõ rồi, 4 tên con trai và trong đó không có ai khiến nó thấy mình đang được an toàn.-Cô em sao lại bơi đêm thế ?-Cảm ơn các anh đã cứu tôi, muộn rồi tôi phải về.Nó vội vàng đứng dậy và tên đang đối diện với nó đè nó ra sàn và hôn vội vào cổ nó. Hoảng loạn nó đạp thật mạnh vào bụng của tên đấy, một người nữa ướt như nó rồi. Nó cố gắng ngồi dậy nhưng đằng sau của nó lại có ai đó nắm tóc nó xuống khiến đầu nó đập xuống sàn kêu rõ xót.-Buông tôi raaaaaaaaaaaaa....Nó hét lên và lại bàn tay một tên nào đó lại bịt miệng nó lại, nó dùng tay bấm vào mặt tên đang bịt miệng nó lại, dùng hết sức lực và đẩy mạnh xuống nước, nó lại vội vàng đứng dậy lần nữa, trong khi 2 tên còn lại vẫn sừng sững xem nó định làm gì tiếp theo. Coi bộ là nó đã mệt sau 1 ngày hao phí sức lực một cách vô ích. Nó về thế thủ và đang thầm cầu nguyện sẽ xử gọn 2 tên này, đó giờ nó chưa bao giờ để thua thằng con trai nào, tự nhủ không để mình bị bọn đó làm những chuyện đồi bại, nó dùng hết sức để đánh trả khi 2 thằng con lại tiến về phía nó và tát vào mặt nó một cái như trời giáng.-Tao không rãnh để xử lý hết đâu nhé.Nó điên tiết lên và lấy đà chạy lại định xông pha 1 phát nhưng bàn tay ai đó đằng sau lưng kéo nó lại.-Tụi bây giỡ trò gì thế ?-Mày là thằng nào, không muốn chết thì biến đi.-Tụi bây mới nên biến đi đấy, tao không thích nói nhiều quá đâu.Nó như đứng đờ người ra khi tên con trai này xuất hiện, có chút bối rối và lo sợ. Lúc này 2 tên được nó cho xuống hồ đã kịp lên bờ và trông giận dữ hơn lúc nảy.Và bây giờ thì thật sự mới bắt đầu, 4 thằng xông đến cùng lúc đánh tới tấp tên con trai này, nó không giúp được gì vì chính nó đang mặt bộ đồ bơi chẳng mấy gì kín đáo, vì tình thế bắt buộc mới vung tay đá chân để tự vệ, nhưng giờ thì có người "hứng đòn" rồi, nó vội chạy lại bên dãy ghế, trong túi xách nó vội khoát chiếc áo khoát vào người trong khi chẳng màn đến tình hình đang kịch tính ở cạnh hồ bơi.Tên con trai vô ý để bị đạp vào mặt, té về phía sau và cả 4 thằng vây vào đạp vào ngưuời tên con trai này liên tục, không còn đường nào để có thể đứng dậy. Nó vội chạy lại để giải vây nhưng một cái tát giáng trời lại bay thẳng vào mặt nó, nó té xuống và bụng nó bị đập mạnh vào thành hồ.Dường như khó thở đi và đau buốt, nó nhăn nhó và ôm bụng một cách trông không ổn thế nào. Chẳng còn biết trời trăng gì nữa, nó chỉ còn biết gọi tên người con trai đó trong sự sợ hãi.-ZUN À....Đấy là khi hắn nghe được tiếng gọi từ nó, chút gì đó làm hắn ấm lòng, nó gọi hắn là Zun, cái tên mà hắn chưa được nghe hơn 1 năm qua từ miệng của nó. Cố ngước mặt lên nhìn nó thì chân của 1 thằng trong 4 thằng đang hội đồng hắn đá thật mạnh vào gò má khiến miệng hắn ứa máu.Nó vẫn còn nằm đó ôm lấy bụng, hình như có lẽ rất đau vì khi bị tát nó trượt chân và té va đập khá mạnh. Hắn cố gắng chống trả lại nhưng vô ích vì sức hắn chẳng cương lại nổi 4 tên con trai so về thân hình thì hắn phải thua xa, ấy vậy mà vẫn ra dáng "anh hùng cứu mĩ nhân".Giờ thì anh hùng thật đã đến rồi đây. Nó bị một tên nắm đầu lôi đứng dậy và đánh thật mạnh vào cổ, nó ngất đi tức khắc và không còn kịp nhìn thấy ai đang đến.888::::;;;;====????AAAACCCCEEEEGGGGIIIIKKKKMMMMOOOOPPPPRRRRTTTTVVVVXXXXYYYY[[[[]]]]____''''bbbbcccceeeeffffhhhhiiiijjjjkkkkllllllllmmmmmmmmmmmmmmmmllllllllkkkkjjjjiiiihhhhffffeeeeccccbbbb''''____]]]][[[[YYYYXXXXVVVVTTTTRRRRPPPPOOOOMMMMKKKKIIIIGGGGEEEECCCCAAAA????====;;;;::::88886666444422220000....,,,,****((((&&&&$$$$""""
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store