ZingTruyen.Store

Lão Bản Thích Giả Nghèo

Chương 44: Nhà riêng

gnaschedeb

Trong trường xuất hiện tốp năm tốp ba đám ba cùng đi với nhau, tiếng cười cười nói nói hết đợt này đến đợt khác.

Kim Mẫn Đình nắm lấy tay Lưu Trí Mẫn, giới thiệu phong cảnh trường học cho cô: "Đây là hai nhà ăn trong trường của chúng ta, đồ ăn ở đây ăn ngon nhất, thịt cá đều tươi, rau quả cũng tươi, món ăn đều được trang trí rất ngon mắt, chỉ là bàn tay bác gái múc cơm giống như Parkinson vậy, múc một vá cũng không xong."

Lưu Trí Mẫn lại cười nói: "Cùng một thế giới, lại bị thu hút bởi một người múc cơm."

"Này, hai người đang nói gì đấy?" Trương Dao Phi đi theo ở một bên, tức giận đến mức hận không đập đầu xuống đất, "Tôi đang hỏi hai người đấy ! Để ý tôi một chút coi! Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?!"

"A ! Trí Mẫn mau nhìn bên kia kìa !" Kim Mẫn Đình chỉ vào hồ nhân tạo ở cách đó không xa, bốn phía đều có dốc núi nhỏ bao quanh, "Đó là dốc núi tình nhân nổi tiếng trong trường em, mấy cặp đôi đều sẽ chỗ đó tản bộ."

"Vậy xem ra lần này chúng ta không trốn thoát nổi rồi." Lưu Trí Mẫn cười nói.

"Lưu tiểu thư, xin mời ngài đi bên này, cẩn thận dưới chân." Kim Mẫn Đình mặt đầy tươi cười mà giơ tay ra.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào mà lướt qua người Trương Dao Phi, Trương Dao Phi tức giận đến nghiến răng, đuổi theo một hai phải làm rõ mọi chuyện: "Kim Mẫn Đình! Tôi đang hỏi cậu đấy ! Cô gái này cuối cùng là từ đâu ra vậy ! Lời cậu nói vừa rồi có phải thật hay không vậy, cô ấy rốt cuộc là bạn gái của cậu hay là người bạn có giới tính nữ hả?"

Bước chân của Kim Mẫn Đình dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trương Dao Phi một cái.

Trương Dao Phi thấy nàng rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, kiêu ngạo mà hất cằm lên: "Mau thành thật giải thích đi, trong vòng hào môn không cho phép có bất cứ chuyện bát quái nào mà Trương Dao Phi tôi đây không được phép biết !"

"Muốn nhiều chuyện?" Kim Mẫn Đình hỏi xong, duỗi tay chỉ về một phương hướng nào đó, "Vậy ở đó có một chuyện siêu bát quái đang chờ cậu kìa."

Trương Dao Phi theo phương hướng nàng chỉ, quay đầu nhìn theo, thì thấy anh chàng hotboy của cô đang âu yếm với một cô gái dáng người cao gầy ở dưới tàng cây đang ôm hôn nhau, hôn đến mức phải gọi là khó tách khó rìa.

"Fu**!" Trương Dao Phi hết lớn một tiếng, nổi giận đến mức nổi hết gân xanh, xông tới nắm tóc của cô gái kia: "Ai cho phép cô dám đoạt người đàn ông của Trương Dao Phi tôi hả?!"

Vừa dứt lời, cô liền nắm kéo hết tóc của người ta xuống hết.

Trương Dao Phi: "???"

Hotboy: "???"

Kim Mẫn Đình: "..."

Lưu Trí Mẫn: "..."

Một đám quạ đen bay ngang qua, miệng còn líu lo " Nha nha nha nữ trang đại lão nha". (*)

(*)女装大佬 - Nữ trang đại lão: Ý chỉ đàn ông chuyên mặc áo, trang điểm giống phụ nữ, một trào lưu khá hot trên Tiktok.

Cậu nam kia sờ đầu tóc của bản thân, hét lên một tiếng, tay nắm thành quyền nũng na nũng nịu mà đánh yêu vào ngực của hotboy: "Ông xã, mụ đàn bà kia ăn hiếp em kìa ~ anh mau đánh ả cho em đi ~"

Cả người hotboy cứng đờ, trở tay chính là giáng một cái tát.

Trong khoảnh khắc, ba người dây dưa không thôi.

Kim Mẫn Đình nhanh chóng mang Lưu Trí Mẫn thoát khỏi chiến trường Tu La: "Ha ha ha ha ha, giới giải trí nhiều thị phi, từ trong nôi đã là như vậy rồi ha ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền, bỏ qua bỏ qua cho."

Lưu Trí Mẫn hỏi: "Thị phi quả thật nhiều, em ở trường không có người nào theo đuổi em sao?"

"Hả?" Kim Mẫn Đình lập tức lắc đầu "Sao có thể, em chỉ có một đóa hoa đào xinh đẹp là chị mà thôi há há."

Đúng lúc này, đối diện đi đến là một đám nam sinh viên, người dẫn đầu vừa nhìn thấy Kim Mẫn Đình, liền hung tợn nói: "Đi mòn giày sắt tìm không ra, đến khi tìm được chẳng tốn công. Kim Mẫn Đình, cô để tôi tìm thật khổ cực a!"

Lưu Trí Mẫn thấy nhóm người hung thần ác sát này, bất động thanh sắc mà che ở trước mặt Kim Mẫn Đình, hạ giọng hỏi: "Mẫn Đình, kẻ tới là ai?!"

"Tiểu nữ không biết." Kim Mẫn Đình hoảng sợ nói: "Tiểu nữ chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như vậy, nhất định là đạo tặc cướp của rồi! Hu hu hu, Lưu nữ hiệp cứu tiểu nữ với. Tiểu nữ không có gì để báo đáo, chỉ có thể lấy tấm thân này để báo đáp mà thôi."

"Đừng sợ, trước tiên phải xem người này sử dụng chiêu thức gì đã." Lưu Trí Mẫn siết chặt tay, âm thầm vận khí, chỉ chờ tìm ra được nhược điểm của đối phương thì sẽ xuất chiêu ra.

Mà mấy người nam còn ở bên cạnh tên đạo tặc kia bỗng chốc bao vây hai người họ lại, đồng loạt lộ ra một gương mặt đáng ghét. Lúc này, trong tay của tên đạo tặc không biết từ khi nào đã cầm lên một cái loa: "Kim Mẫn Đình, cô nghe kỹ tôi nói đây!"

Kim Mẫn Đình nín thở, Lưu Trí Mẫn vận khí.

Tên đạo tặc cầm cái loa, nháy mắt ra hiệu với đám anh em, đám anh em lập tức đọc lên lời bộc bạch một cách sống động nhất có thể: "Ngày thứ một ngàn lẻ một thích Kim Mẫn Đình, ba năm trôi qua mỗi ngày cậu ấy đều ở chỗ này mà chờ đợi, nhìn Kim Mẫn Đình từ đối diện đi tới, nhưng mà cô ấy, từ trước đến nay chưa từng ngó nhìn cậu ấy một lần nào cả."

Đám anh em vây tròn hai người các cô bắt đầu rải hoa hồng.

Một người anh em khác tiếp tục nói: "Đột nhiên ! Kim Mẫn Đình từ đối diện đi tới thấy cậu ấy, cậu ấy kích động mà nghĩ thầm: Dũng cảm lên ! Đem lời nói trong tâm của cậu mà lớn tiếng nói lên!"

Vì thế tên đạo tặc lớn tiếng nói lên: "Kim Mẫn Đình, tôi thích em! Não của tôi, tim của tôi, mỗi một cơ quan toàn thân trên dưới của tôi đều đang nói rằng, tôi yêu em! -- Bốp!"

Tiếng thổ lộ oanh oanh liệt liệt đột nhiên im bặt.

Một đám người ngây ngốc, nhìn cô gái từ đầu xuất hiện ngang hông, cô ta dám ! Cô ta dám tát đại ca kìa!

*Cmn* ngầu quá đi!

Lưu Trí Mẫn nắm tay Kim Mẫn Đình: "Tránh ra."

"Mời." Đại ca cùng đám đàn em của đại ca đồng loạt nhường đường, thẳng đến khi không còn thấy được thân ảnh của hai cô nữa, một đám người lập tức vây tụ lại một chụm, thảo luận kế hoạch thổ lộ lần sau.

--------------------

Đi ra ngoài được mấy chục mét, Lưu Trí Mẫn đen mặt nhìn thoáng qua Kim Mẫn Đình: "Em không phải nói không có ai theo đuổi em sao?"

"Chuyện này..." Kim Mẫn Đình gãi đầu, ý đồ muốn giả biện, "Trước nay em và cậu ấy đâu có quen biết đâu, hơn nữa mới hôm nay cậu ta mới thổ lộ với em, em làm sao biết được chứ? Cho nên chuyện này đâu có liên quan gì đến em đâu. Trời đất chứng giám, trong lòng em chỉ có chị không có cậu ta, chị phải tin tưởng chân tình của em chứ."

Lưu Trí Mẫn: "Hừ."

"Tin em đi mà, đây đều là lời từ tận đáy lòng của em đấy!"

Lưu Trí Mẫn cười cười, vốn dĩ chỉ muốn chọc nàng một chút, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến nàng, chỉ là thấy dáng vẻ cật lực giải thích của nàng, không tránh khỏi cảm thấy đáng yêu, tâm trạng liền trở nên rất tốt.

Kim Mẫn Đình nương theo ánh trăng, nhìn nụ cười như ẩn như hiện ở trên mặt cô, trái tim liền đập thình thịch không ngớt, thầm nghĩ người con gái này thật là một yêu tinh câu người mà.

Đây chính là lúc phô bày ra kỹ thuật chân chính rồi!

Nàng túm lấy Lưu Trí Mẫn, đặt đối phương ở bên cạnh dưới tàng cây, giống như tổng tài bá đạo nâng cằm của cô lên: "Cô gái, cô đang cố ý chọc giận tôi à."

Lưu Trí Mẫn cười mà không nói.

"Cô nên biết, người chọc giận tôi, sẽ trả một cái giá rất đắt đấy." Ngữ khí của Kim Mẫn Đình câu dẫn, đuôi mắt nhướng lên, biểu hiện như tổng tài đã nhìn thấu tâm tư của tiểu bạch thỏ.

Lưu Trí Mẫn chờ mong mà nhìn nàng: "Vậy sao? Chị không tin."

"Vậy tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của chân gà Kim thị của tôi." Nói xong, Kim Mẫn Đình lấy tay luồn vào trong vạt áo của cô mà mò mẫn, đến khi chạm vào làn da tinh thế thì ngừng lại.

Thân thể Lưu Trí Mẫn khẽ run lên, khí trời đã lạnh, ngón tay lại càng lạnh hơn.

Ngay sau đó, tay Kim Mẫn Đình liền chậm rãi mà hướng lên phía trên.

Hô hấp của Lưu Trí Mẫn trở nên nặng nề, ngay sau đó thì mở miệng cười to: "Ha ha ha ha!"

Là thứ gì làm cho nữ thần khí chất lại từ bỏ hình tượng đây!

Đáp án chính là -- Thọt lét!

Không sai, Lưu Trí Mẫn trăm ngàn lần không ngờ tới sự trừng phạt của nàng lại là chọt lét, gϊếŧ cô trở tay không kịp, vừa cố nhịn cười vừa xin tha, nước mắt đều sắp chảy ra tới.

"Được rồi được rồi mà, chị sai rồi, người nhà họ Kim em quá độc ác rồi." Lưu Trí Mẫn kéo dài hơi tàn nói. "

Kim Mẫn Đình đắc ý mà ngừng lại, Lưu Trí Mẫn trực tiếp rũ đầu xuống, trán tựa lên vai của nàng để phục hồi sức.

Hô hấp phả vào cổ nàng, vừa nóng vừa ngứa, nhóc con Kim Mẫn Đình thật sự không khống chế được trái tim, quay đầu lại hôn lên môi của cô.

Ngay khi hai người hôn nhau đến mức khó tách khó rời, Trương Dao Phi đột nhiên từ phía sau đuổi theo tới: "Ê, hai người rốt cuộc là có quan...."

Dựa vào ánh sáng chập chờn cô nhìn kỹ hai người, mắt trợn trắng: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Nói xong, cô liền xoay người, lại không cẩn thận đụng vào một người đàn ông, bên người đàn ông có dẫn theo một đám người bên cạnh.

Kẻ dẫn đầu nói: "Tôi đã nghĩ xong đợi lát nữa sẽ thổ lộ thế nào rồi, chúng ta chỉ cần đuổi theo Kim.....Đó là gì?!"

Mọi người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy hai mỹ nhân ở dưới tàng cây đang hôn nhau!

"Người đau, cứu mạng a, đại ca ngất xỉu rồi!"

"Để em!" Một tiểu đệ chủ động xin ra trận, "Em giỏi hô hấp nhân tạo nhất!"

Đại ca tức thì sống lại tại chỗ: "Vậy cũng không làm phiền người anh em đâu."

Kim Mẫn Đình dẫn Lưu Trí Mẫn tham quan trường học xong, toàn bộ quá trình đều tiêu tốn không ít thời gian.

Thứ nhất, diện tích trường học cũng khá lớn, chỗ có thể tham quan thì quá nhiều. Thứ hai, trường học có một cung điện vinh dự, bên trong trưng bày poster của người nổi tiếng quen mắt trong giới giải trí. Khi Kim Mẫn Đình nhắc tới những người này, trong mắt liền ẩn hiện lên sự sùng bái.

Lưu Trí Mẫn ở một bên an tĩnh mà lắng nghe, cứ cảm thấy ánh mắt của nàng luôn nhấp nháy tia hâm mộ: "Sau này ảnh chụp của em cũng sẽ được trưng bày ở đây."

"Đường còn dài lắm." Kim Mẫn Đình cảm khái nói, "Em cũng không hy vọng sẽ lợi hại giống như vị tiền bối này, tuổi còn trẻ đã đạt danh hiệu Ảnh hậu, gia nhập vào cung điện vinh dự của chúng em. Em chỉ hy vọng đời này có thể khiến cho khán giả ghi nhớ ký tên của em là tốt quá rồi."

"Sẽ thôi, một vị khán giả họ Lưu nói, cô ấy đã khắc ghi em vào trong lòng rồi, vĩnh viễn cũng không quên được." Lưu Trí Mẫn cười nói xong, thấy ánh mắt của nàng đang dừng trên một ảnh chụp của một cô gái vừa xinh đẹp lại mang theo khí chất dịu dàng.

Đến gần nhìn kỹ, cảm thấy vô cùng quen mắt.

Nhưng cô đã xuất ngoại nhiều năm, sau khi về nước lại chưa bao giờ chú ý đến chuyện trong giới giải trí, cho nên cũng không biết được tên họ, liền hỏi: "Đây là ảnh hậu trẻ tuổi nhất sao?"

"Đúng vậy." Kim Mẫn Đình mắt lộ ra sự sùng bái, "Rất nhiều sinh viên của trường chúng em đều bởi vì cô ấy mà ghi danh vào trường này học, nếu như em có thể may mắn hợp tác với Quý lão sư thì tốt quá đi, nghe nói cô ấy vô cùng dịu dàng, còn đề bạt người mới. Lúc trước có một học tỷ họ Nhạc đã hợp tác qua với cô ấy rồi, kỹ thuật diễn xuất tiến bộ thần tốc a!"

Lưu Trí Mẫn nghe thấy khi nàng nhắc đến vị Quý lão sư này, trong mắt liền toát ra sự ngưỡng mộ không thôi, không tránh khỏi ghen tuông đều mọc tràn lan, hừ lạnh một tiếng.

Kim Mẫn Đình quay đầu lại nhìn cô một cái, cười nói: "Chị đang ghen à?"

"Đúng vậy." Lưu Trí Mẫn thẳng thắn thành thật gật đầu thừa nhận.

Kim Mẫn Đình cười ha ha, kéo tay cô đi ra ngoài: "Yên tâm đi, Quý lão sư có vợ rồi, sẽ không thích người khác đâu."

"Có vợ?" Lưu Trí Mẫn hỏi.

"Đúng thế, vợ của cô ấy vô cùng đẹp." Kim Mẫn Đình đang muốn kể chút chuyện bát quái của với cô, thì nghe thấy Lưu Trí Mẫn đột nhiên "A" một tiếng, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, ánh mắt liền sáng lên: "Đúng rồi, có thể kết hôn."

Kim Mẫn Đình ngẩn ra, thấy khóe miệng của cô lập tức vươn lên tới bầu trời rồi.

-----------------

Sau khi tham quan trường học xong, hai người ngồi vào trong xe, Lưu Trí Mẫn đột nhiên hỏi: "Muốn đến nhà của chị chơi không?"

"Nhà chị?" Kim Mẫn Đình sau một lúc lâu mới phản ứng lại, ý của cô nói không phải là phòng trọ, không tránh khỏi có chút khẩn trương: "Vâng."

---------------------

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một chung cư cao cấp dành cho người độc thân ở trung tâm thành phố. Nàng đi theo Lưu Trí Mẫn vào thang máy rồi lên tầng trên, ngạc nhiên hỏi: "Chị ở một mình sao?"

"Đúng vậy." Lưu Trí Mẫn đưa tay vào khóa vân tay, "Chỗ này chỉ có một mình ở chị ở mà thôi."

Kim Mẫn Đình thở dài nhẹ nhõm một hoi, đang lo còn không biết nên chào hỏi gia trưởng thế nào mới được đây.

Có thể là do thói quen ở phòng trọ, dẫn tới hình tượng nghèo khổ của Lưu Trí Mẫn đã khắc sâu vào trong tim của cô, nhìn phòng ốc sạch sẽ rộng rãi của cô, thì có chút há hốc mồm kinh ngạc.

Lưu Trí Mẫn dẫn nàng đi tham quan một vòng, căn nhà theo kiểu nhà gác lửng, trên dưới hai tầng, bố cục thiết kế tỉ mỉ, lợi dụng không gian sử dụng hợp lý, gồm nhiều mặt mỹ quan và thể hiện sự thoải mái.

"Tốt quá, sau này nhà của em cũng để chị thiết kế nhé." Kim Mẫn Đình cười nói.

Lưu Trí Mẫn ý vị không rõ mà gật đầu, cười nói: "Được."

Thời gian cũng không còn sớm, Lưu Trí Mẫn gọt cho nàng một chút trái cây và sữa tươi đặt ở trên bàn, sau đó đi tắm rửa.

Kim Mẫn Đình bưng chén lên, cắn một miếng dâu tay nhỏ,tranh thủ vào lúc này ở trong phòng nhìn Đông nhìn Tây một lần thật kỹ.

Đúng lúc, âm thanh khóa cửa đang mở ra đột nhiên vang lên, nàng hoảng sợ, căng thẳng nhìn về chằm chằm vào phía cửa lớn.

"Chị, chị có nhà không?" Lưu Thâm Tinh cầm theo một túi đựng đầy ắp đồ ăn vặt mà đẩy cửa vào, thì nhìn thấy người khách đang đứng ở phòng khách mới chợt ngẩn người ra, "Kim Mẫn Đình? Sao cậu lại ở đây?"

Kim Mẫn Đình trợn mắt, cặp mắt liếc trái liếc phải, khó khăn nói: "Cậu quản tôi à."

"Tôi mặc kệ là tại sao, nhưng đây là nhà của chị tôi!" Lưu Thâm Tinh lập tức bày ra tự thế phòng ngự: "Nói mau, cậu tới làm gì?"

Vừa dứt lời, Lưu Thâm Tinh trong nháy mắt thấy mặt nàng đột nhiên đỏ lên, không khỏi kinh ngạc. Đột nhiên, cô đột nhiên nhớ tới đối tượng xem mắt của bà chị nhà mình là họ Kim.

"Không phải chứ? Cậu chính là đối tượng xem mắt của chị tôi?!" Lưu Thâm Tinh hét lên.

Kim Mẫn Đình gật đầu mãnh liệt: "Đúng vậy, chính là tôi. Cậu nói đi chúng ta tranh hoa khôi tranh tới tranh lui không phân thắng bại, kết quả lại gặp ở đây, ha ha. Không thể tưởng tượng được a, còn có một ngày cậu kêu tôi một tiếng chị dâu đấy."

"Tôi khinh!" Lưu Thâm Tinh xông lên, đôi tay nắm lấy hai cánh tay của nàng, lắc lư điên cuồng, "Cậu tỉnh lại đi! Chị của tôi lớn hơn cậu mười tuổi đấy!"

Kim Mẫn Đình: "Nữ đại tam, bão kim chuyên,(*) Nữ đại mười, là thiên sứ."

(*)女大三,抱金砖 - Nữ đại tam, bão kim chuyên: Mang ý nghĩ cưới vợ hơn ba tuổi chẳng khác nào ôm lấy ba thỏi vàng, ý chính là cưới vợ lớn tuổi hơn chồng là một điều tốt. Xuất phát từ tuổi kết hôn của thanh thiếu niên thời cổ đại, thông thường nam sẽ kết hôn từ lúc mười bốn hoặc mười lăm tuổi, độ tuổi chưa chín chắn và còn hiếu thắng, nên cha mẹ của người nam sẽ lấy vợ lớn tuổi hơn chồng, để người vợ có thể vừa chăm lo cho chồng vừa chăm lo cho ba mẹ chồng.

"Nhiều năm không gặp, không ngờ da mặt cậu càng ngày càng dày." Lưu Thâm Tinh lại lắc nàng tới lui, "Cậu không nên làm tiểu tam a! Chị của tôi đã có một người vợ tào khang rồi!"

"À, tào khang thôi mà." Kim Mẫn Đình nói "Cậu không cảm thấy tôi cùng chị cậu lại càng xứng hơn sao?"

"Cậu!" Lưu Thâm Tinh bỗng như thông suốt, " Được lắm, hóa ra đều là quỷ kế của cậu! Cậu bày mưu để tôi đi kích động bà chị mình đi xem mắt, kỳ thật là cậu đã giấu giếm dã tâm của mình, đã sớm muốn cướp đoạt chị ấy!"

"Có sao nói vậy, chuyện này trước đó ta thật sự là không biết gì cả." Kim Mẫn Đình nói, "Ăn dâu tây không?"

"Ăn cái rắm!" Lưu Thâm Tinh cướp lấy dâu tay ở trong tay nàng, quăng vào trong miệng, hung hắn mà cắn một miếng. "Chia tay chia tay đi, nhanh chóng chia tay."

Nói xong, thì thấy bộ dáng Kim Mẫn Đình sắp chực khóc, ngã người lên ghế sofa, bi thương mà ôm bụng: "Nhưng mà, chia tay rồi thì đứa con phải làm sao bây giờ đây?"

Lưu Thâm Tinh: "!!!"

Lưu Thâm Tinh thiếu chút nữa là chết oan chết uổng, cô ho khan nửa ngày trời, mới đem trái dâu tây bị nghẹn ở cổ họng phun ra được: "Con gì?!"

Trên gương mặt Kim Mẫn Đình rơi xuống một giọt nước mắt, thật sự nhìn mà thấy thương, làm cho Lưu Thâm Tinh cảm thấy bản thân như đã phạm phải tội ác diệt môn nhà nàng.

"Cậu đừng khóc nữa, nhanh đứng lên nói cho rõ đi." Lưu Thâm Tinh chân tay luống cuống nói, "Nếu không...."

Lưu Thâm Tinh đi tới đi lui một hồi, âu lo gấp gáp mà nhìn nàng, rơi vào thế khó xử.

Một bên là người bạn quen biết nhiều năm, một bên là chị dâu tào khang chưa bao giờ thấy mặt, cô đứng giữa cái cân đạo đức và tình người mà không ngừng loanh quanh.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ! Lưu Trí Mẫn phạm tội lại bắt Lưu Thâm Tinh mình đây phải gánh vác!

Rốt cuộc là đạo đức bị chôn vùi, hay là tình người bị vặn vẹo đây?

Lưu Trí Mẫn tắm rửa xong, đi ra phòng tắm thì nghe thấy tiếng cho Lưu Thâm Tinh, vội vàng đi đến phòng khác, thì thành Kim Mẫn Đình khóc thành dòng sông, mà Lưu Thâm Tinh vẻ mặt bi thương mà đưa một tờ sét: "Chỗ này có năm trăm vạn, cầm nó đi, rời khỏi chị của tôi. Sau khi sinh đứa bé ra, tôi sẽ giúp chị ấy nuôi, đây là sự dịu dàng cuối cùng tôi dành cho cậu."

"Lưu - Thâm - Tinh." Sắc mặt Lưu Trí Mẫn trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store