Lanh Leo Khi Song Lai
Diệp Tử Kỳ vươn tay ôm lấy cổ đối phương, chóp mũi thoang thoảng hương trúc, đợi khi Độc Cô Tuyệt buông ra, cả người hắn đã bị hôn đến xụi lơ. Độc Cô Tuyệt nhìn thiếu niên mền nhũng dựa vào người, y phục thấm nước dính vào người lộ ra đường cong cơ thể, eo nhỏ đến nổi một tay có thể ôm trọn, cùng bờ mông căng tròn. Từng giọt nước chảy xuống theo đường nét mềm mại của Diệp Tử Kỳ, hơi nóng từ Ngọc Nguyệt Tuyền làm khung cảnh càng diễm lệ, cảm giác rạo rực xa lạ ập đến. Y phục dán vào người tuy có đẹp nhưng lại vướng víu tầm nhìn, Độc Cô Tuyệt cau mày cởi sạch y phục trên người Diệp Tử, khi y phục mất đi là cơ thể nõn nà xinh đẹp lộ ra, điểm anh đào trước ngực xinh đẹp nổi bật, cái rốn đáng yêu nằm ở đó, đi xuống là đường nhân ngư gợi cảm, cùng tinh xảo nhỏ nhắn hoa hành đã vểnh lên đang cọ cọ lên bụng y. Độc Cô Tuyệt nuốt nước bọt, tay đang ôm lấy thiếu niên dần không thành thật một đường đi xuống dâm dục mà xoa nắn mông tròn.Mông tròn mẫn cảm bị người chà đạp khiến Diệp Tử Kỳ run lên, thân thể ngày càng nhuộm màu sắc tình ửng đỏ, môi đào sưng đỏ hé mở nỉ non kêu:" Chưởng môn...ưm...""Ừm." Độc Cô Tuyệt đem người đè dưới thân, từng chút hôn lên môi hắn, rồi tới xương quai xanh, sau đó chậm rãi lướt qua khắp cơ thể y tạo lên những nụ hoa diễm lệ.Theo chu kỳ, Ngọc Nguyệt Tuyền thay nước một lần, trùng hợp tiếng nước róc rách hoà làm một với tiếng rên rỉ làm người đỏ mặt tía tai.Lúc này, từ đại môn lại truyền đến tiếng người:" Chưởng môn, Hoả Liệt phong chủ_ Đoản Mạc, Cầu Bích phong chủ_ Ảnh Phất Tuyết cầu kiến."Nghe thấy âm thanh, theo bản năng Diệp Tử Kỳ cả người cứng đờ, dục vọng như nước rút về, hai mắt đầy nước hoảng sợ nhìn về phía cửa.Mà về phía Độc Cô Tuyệt, y cũng nghe rõ từng chữ, không nhịn được cười nhạo:" Thế nào? Nghe tin sư phụ đến, dâm phụ như ngươi đây là lo lắng? Nếu để hắn nhìn xem đại đồ đệ của bản thân lại ở đây quyến rũ sư bá..."Không đợi y nói hết câu, Diệp Tử Kỳ đã vội vàng che miệng y lại:" Đừng...đừng nói nữa, chưởng môn... Cầu người..cầu người đừng nói nữa."Độc Cô Tuyệt gợi tình vươn lưỡi liếm vào lòng bàn tay Diệp Tử Kỳ, khiến hắn vô lực thả lỏng tay. Diệp Tử Kỳ có cố gắng trấn định như thế nào, lúc này đây lửa nóng dục vọng lại ập đến. Đồng thời Vạn Dâm Bích Hoa cũng đã kích hoạt từ lúc nào không hay, lí trí hắn ngày càng mơ hồ. Trong đầu chỉ còn tồn tại côn thịt. Bất giác cả người vặn vẹo dưới thân nam nhân, hai chân vòng qua ôm lấy eo y.Dù Độc Cô Tuyệt trấn định thế nào đi nữa, thì lúc này đây cũng bị tiểu yêu tinh dưới thân làm loạn. Huống chi, y đã sớm loạn tính. Tay ôm lấy hai cánh mông nâng lên rồi banh ra, cọ đỉnh quy đầu lên nếp nhăn nơi hậu huyệt.Mà ở ngoài cửa, Ảnh Phất Tuyết nhíu mày nhìn vào, không quản tiểu đệ tử đứng trước mặt, nâng váy chạy vào:" Chưởng môn sư huynh, không xong, Tứ sư huynh truyền tin ma giáo có biến."Theo phía sau, Đoản Mạc tuy không đồng tình cách xử lý của Ảnh Phất Tuyết nhưng cũng im lặng đi phía sau.Tiếng bước chân càng gần, mà người phía trên lại bất động không ý né tránh, Diệp Tử Kỳ cắn răng lấy lại tinh thần đẩy Độc Cô Tuyệt ra, bản thân một vòng lăn xuống hồ. Trong đầu khẽ hô: Hệ thống! Hệ thống!Cùng lúc, khi Đoản Mạc đi vào nhìn thấy một bóng người lăn xuống. Tuy không nhìn rõ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bóng người này quen quen. Thầm nhíu mày suy tư mà bỏ quá ánh nhìn âm trầm của chưởng môn loé qua đây.Hệ thống: ừm.Diệp Tử Kỳ: Có cách nào giúp ta ra khỏi đây mà tránh mặt sư tôn không?Hệ thống: Có. Một lần dịch chuyển tức thời cần mười ngàn tu vi.Mười ngàn!??? Đùa hắn à...Hệ thống: điểm tu vi hiện tại của kí chủ là hai ngàn lẻ ba. Cho hỏi kí chủ có muốn vay tu vi không?Diệp Tử Kỳ trầm mặt đáp: có.Hệ thống: Người chơi Diệp Tử Kỳ thành công vay 7929 tu vi. Dịch chuyển tức thời đang đếm ngược. Ba...hai...một...Trong hồ không ai thấy, một luồn ánh sáng tử sắc loé lên, thân thể trần truồng Diệp Tử Kỳ phút chốc biến mất.Lõm bõm! Tiếng nước bất ngờ vang lên, từ dưới nước một đầu người nhô lên, Diệp Tử Kỳ sắc mặt ửng đỏ thở từng cơn đứng dưới con suối nhỏ. Chưa kịp hít thở thông, cơn ngứa lại ập đến, chân nhũn ra muốn ngồi quỵ xuống:" Ưm~""Sư thúc?" Từ phía sau ôm lấy người, thanh niên kinh hô kêu.Diệp Tử Kỳ khó khăn quay đầu nhìn, ánh mắt phong tình vạn chủng như muốn nhấn chìm thanh niên kia, giọng nói nỉ non gọi tên gã:" Đàm Mộc Dương..."Đàm Mộc Dương bị một tiếng gọi tên của Diệp Tử Kỳ làm đến ngây người, tiếng gọi nỉ non như lời thì thầm người con gái trong đêm gọi tên người yêu, trái tim bất giác đập nhanh:" Diệp sư thúc, người không sao chứ...ngô..."Bất ngờ Diệp Tử Kỳ thò người qua, dán môi lên môi gã chặn đi tiếng hỏi thăm, tay hắn vội vàng xé bỏ y phục Đàm Mộc Dương.Đàm Mộc Dương còn bị nụ hôn doạ đến sửng sốt, cứ thế mà mặc Diệp Tử Kỳ làm loạn. Đợi khi lấy lại tinh thần, y phục đã bị xé nát đang theo con suối trôi đi, phía dưới huynh đệ còn bị bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Tử Kỳ xoa nắn, bên tai truyền đến thở gấp:"Mau cương, mau cương.""Ưm...sư thúc, người..." Đàm Mộc Dương bị hành động Diệp Tử Kỳ không biết làm sao, nữa muốn đẩy ra nữa muốn tiếp tục. Huynh đệ không tương lai kia cũng đã cương, trên vai bị người đè lấy, eo cũng bị hai chân Diệp Tử Kỳ đu lên, hai mắt Đàm Mộc Dương nổi lên tia máu nhìn cúc huyệt hồng nhạt đang chảy nước từ từ muốn nuốt lấy tiểu đệ đệ y.Được rồi, thỏ đã tự vào hang, sói há không ăn. Đàm Mộc Dương nắm lấy mông Diệp Tử Kỳ, hung ác ma sát khe mông. Diệp Tử Kỳ bị người không thương tiếc ma sát vừa đau vừa sướng nhưng lại cảm thấy chưa đủ, gục đầu lên vai Đàm Mộc Dương, thở gấp từng tiếng thúc dục:" Mau...ưm..mau đi vào.."Đàm Mộc Dương nghe vậy, nhẹ nhàng ở miệng huyệt cọ cọ vài cái rồi bất ngờ đẩy cả cây vào, làm cả hai phát ra tiếng thở dài thoả mãn.Diệp Tử Kỳ thân thể vô lực quấn lên Đàm Mộc Dương, hậu huyệt rốt cuộc được căng chặt nuốt lấy cự vật, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy người động. Diệp Tử Kỳ xoay xoay mông vặn vẹo, lỗ dâm cũng bắt đầu lấy lòng mà mút lấy côn thịt:" Mộc Dương...ân... mau mau động...ưm~""Hảo...nghe theo sư thúc." Đàm Mộc Dương lúc đầu còn sợ tiểu sư thúc của y chưa thích nghi nhưng giờ xem ra, tiểu sư thúc này còn phóng đãng hơn kỹ nữ y từng chơi ở kỹ viện. Theo tiếng "sư thúc" vừa dứt, Đàm Mộc Dương liền không khách khí mà giữ lấy eo nhỏ Diệp Tử Kỳ rồi điên cuồng luật động. Cự vật xấu xí mang sắc tím đậm đen ra ra vào vào hồng nhạt hoa huyệt, xung quanh mông bị túi thịt no đủ quất đến đỏ lên.Diệp Tử Kỳ theo động tác mà thân thể cũng đung đưa theo, nếu không ôm lấy nam nhân, có thể hắn đã bị làm đến ngã xuống hồ, phía dưới hoa huyệt bị to lớn nóng rực ma sát vách thịt, từng đường gân nổi lên hắn đều cảm nhận được, nước hồ lạnh ngắt theo côn thịt đi vào làm cho Diệp Tử Kỳ sướng đến không phân biệt ngày đêm mà càng rên rỉ phóng đãng. Phía dưới cả hai chất nhầy vừa ra được nước đưa đẩy."Mộc...aaa...Mộc Dương chậm chậm đã...a mau mau mau sờ ngực ta...ưm..."Diệp Tử Kỳ ưỡn người về phía trước, cọ đầu nhũ cả hai vào nhau.Đàm Mộc Dương không nói một lời mà ngậm lấy miệng hắn, tay nắm lấy một nụ anh đào hắn xoa xoa, mà động huyệt ở dưới càng phóng đãng co rút mút chặt lấy hoa hành y.Trên dưới đều bị kích thích, Diệp Tử Kỳ trợn trắng mắt xuất ra, bắn đầy lên cả người Đàm Mộc Dương:" Ưm...đừng động đừng động...aha..để ta để ta nghĩ một lát...Mộc Dương, Mộc Dương...ôm...ôm ta lên bờ."Đàm Mộc Dương gật đầu ôm lấy hắn lên bờ, theo từng bước chân, cự vật run lên đâm vào điểm mẫn cảm. Đợi khi tới bờ, Diệp Tử Kỳ cũng đã gợi lên dục vọng lần hai. Đặt người tựa vào tảng đá, Đàm Mộc Dương nâng lấy chân Diệp Tử Kỳ vác lên vai, trầm thấp thở dốc:" Sư thúc, miệng nhỏ người thật tuyệt. Mút chặt lấy ta."Diệp Tử Kỳ mơ hồ gật gật đầu, lắc lắc mông:" Đâm đâm ta."Nhìn hai mắt xuân sắc hơi nước cầu thao, Đàm Mộc Dương gầm lên một tiếng, như kẻ điên đâm vào rút ra ngày càng nhanh.Làm từ lúc mặt trời còn trên đỉnh tới khi mặt trăng sắp lặn. Khắp người Diệp Tử Kỳ nhơ nhớt đầy dâm dịch cả hai, bụng y cũng đã lớn bất thường. Đàm Mộc Dương một phát cuối đâm sâu vào hoa tâm, cự vật run lên, nóng bỏng bạch dịch như vòi nước không chút yếu thế mà mạnh mẽ phun thẳng vào bên trong. Diệp Tử Kỳ cũng vì đó mà hét lên một tiếng rồi ngất đi.Đàm Mộc Dương thoả mãn xoa bụng lớn Diệp Tử Kỳ rồi cười nhẹ rồi vươn tay ôm chặt người vào lòng:" Sư thúc, ta sẽ không phụ người. Từ giờ ta chỉ làm mỗi mình người."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store