Lang Thinh Hunlay Phan 2 Hoan
"Xí, cáo già so ra còn kém con sói xám Oh Sehun kia."
---------------------------------------------------------
"Có một việc, tôi không biết có nên nói cho Sehun không."
"Chuyện gì?"
"Tôi nghi ngờ Yi Xing hyung từng dùng một lượng lớn morphine."
"Morphine?" Trong mắt Park Chanyeol hiện lên vẻ bất an, đại khái hiểu được vài phần, nói, "Ừm, tôi đã hiểu, tạm thời đừng nói cho Sehun hyung."
Park Chanyeol nói phải ra đây một chút, rồi xoay người trèo tầng thượng của bệnh viện, móc điện thoại ra, nhấn một dãy số, "Tút tút" vài tiếng, sau đó có người nhận.
"Yi Xing từng dùng morphine quá liều, có đúng không?"
"...Làm sao anh biết? Có phải Yi Xing xảy ra chuyện gì không ?"
"Quả nhiên là thật."
"Park Chanyeol, anh nói mau ! Zhang Yi Xing đã xảy ra chuyện gì ! ! !"
"Tai nạn ô tô."
"Tên khốn Oh Sehun chăm sóc cậu ấy thế nào vậy, còn không bằng nuôi một con chó "
"Leo!" Park Chanyeol bất mãn hét một tiếng, "Cậu có tư cách gì mắng chửi người khác? Sao cậu có thể cho Yi Xing dùng morphine? Sớm biết thế này, khi đó sau khi phẫu thuật xong tôi liền đưa cậu ta sang Mỹ."
Lúc trước Park Chanyeol vừa mới rời Hàn Quốc đặt chân xuống Mỹ, liền nhận được một cuộc gọi xa lạ. Hóa ra là Leo, cậu ta nói cho hắn biết Zhang Yi Xing chưa chết, nhưng tình trạng vô cùng nguy hiểm, muốn hắn tự mình phẫu thuật. Park Chanyeol không nói thêm lời nào bay ngay sang Nhật Bản, tiến hành phẫu thuật hai ngày một đêm, tuy viên đạn được lấy ra, nhưng Yi Xing vẫn lâm vào hôn mê, Park Chanyeol không có khả năng ở mãi Nhật Bản, lại lo lắng cho Zhang Yi Xing, đang muốn báo cho Oh Sehun, Leo lại tìm hắn nói chuyện.
"Anh muốn đem tin tức của Yi Xing nói cho Oh Sehun ?"
"Tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất."
"Nhưng bây giờ Zhang Yi Xing trở về Hàn Quốc chính là tử lộ, mà ở Nhật, tôi có thể đảm bảo an toàn cho anh ta."
Park Chanyeol nghĩ nếu Leo có thể để Yi Xing ở Nhật, hẳn là có thể bảo đảm an toàn cho cậu. Liền rời đi không dị nghị.
"Park Chanyeol." Leo nhẹ giọng kêu một tiếng, "Ba tháng sau khi phẫu thuật, mỗi ngày Yi Xing đều đau đến ngất đi."
"Thuốc giảm đau bình thường đã hoàn toàn vô dụng. Tôi không thể nhìn anh ta bị tra tấn như vậy."
"Morphine đã là gì, chỉ cần anh ta không còn đau nữa, đến thuốc phiện tôi cũng tìm về!"Leo chậm rãi nói từng câu, từng câu đi thẳng vào lòng người, Park Chanyeol biết hắn thích Zhang Yi Xing, chỉ là không nghĩ thứ tình cảm này bất tri bất giác lại trở nên thâm sâu như vậy. Khiến hắn không còn lời gì để chỉ trích.Leo trầm mặc một hồi. Buột miệng chửi, "Con mẹ nó. Yi Xing hiện giờ sao rồi?"
"Không việc gì, chỉ bị thương nhẹ." Park Chanyeol nghĩ nghĩ một lúc chợt cảm thấy có chút gì đó không đúng, bỗng nhiên lóe sáng, hỏi, "Cổ Xà trước kia cũng không buôn bán morphine kia mà?"
"Giao dịch với bên KarTat ở Thái Lan, là Yi Xing tự tay làm."
Park Chanyeol hoàn toàn kinh ngạc, KarTat Thái Lan, tuy không là người của String Pearl nhưng có thể nói toàn bộ thế giới ngầm này hắn đều biết, cái này, không những Cổ Xà hợp tác cùng bọn họ, mà chính Zhang Yi Xing còn tự mình đứng ra thỏa thuận. Việc này ai có thể chấp nhận nổi đây.
Kim HeeChul vừa mới đẩy cửa quán bar đi vào, đã thấy quản lý đi ra cúi đầu chào hỏi, "Đường chủ."
"HanKyung đâu?"
"Ở bên trong."
Quản lý dẫn đường, đẩy cửa vào, chỉ thấy HanKyung đang cầm bia uống, bên cạnh vương vãi đầy những vỏ rỗng, Kim HeeChul bước tới, cầm lấy một chai bia, không nói thêm lời nào tu ực hết một nửa.
"Bình thường hẹn anh đi uống rượu, anh đều không muốn đi, sao lần này lại có hứng thú vậy?"
"Trong lòng phiền." Khó có khi nào được nghe HanKyung thẳng thắn nói thật thế này.
Kim HeeChul buông chai xuống, hỏi, "Phiền cái gì? Yi Xing đã quay về, còn cái gì đáng phiền não?"
HanKyung lắc đầu, vẻ ưu sầu trên mặt không hề tan biến. Kim HeeChul cảm giác được sự dị thường của hắn, cố hỏi, "Có phải anh giấu em chuyện gì không?"
"HeeChul, anh nói điều này, nhưng em hãy coi như anh đang say đi." HanKyung ngồi dậy, đặt chai bia xuống bàn, mười đầu ngón tay lồng vào nhau, nói, "Hai năm nay, Yi Xing vẫn luôn ở bên cạnh Leo."
"Leo?"
Đúng, chính Leo đã cứu cậu ta, chuyện này cũng không có gì kì lạ cả. Còn về phần Sehun nghĩ như thế nào, lại là một chuyện khác. Có điều, hai năm nay Yi Xing luôn giúp Cổ Xà làm việc, mang lại cho bọn họ không ít hợp đồng béo bở, KarTat ở Thái Lan, còn vài tổ chức có thế lực khổng lồ ở Hàn Quốc nữa, thế lực của Cổ Xà hiện tại đã mở rộng khắp châu Á, nếu lúc này bọn họ liên hợp lại,String Pearl chắc chắn sẽ bị uy hiếp."
"Khoan khoan, nếu hai năm nay Yi Xing đều thay Cổ Xà làm người ngoại giao với những tổ chức kia, sao chúng ta lại không biết?" Kim HeeChul nhắc tới trọng điểm.
"Phải, là MooSu. Bọn họ và Cổ Xà đang hợp tác với nhau, chính họ đã bưng bít mọi tin tức."
MooSu, từng là một trong những băng đảng xã hội đen hàng đầu Hàn Quốc, thực lực tương đương với String Pearl, ở Hàn Quốc, hai bên ngoài mặt thì thân thiết, nước sông không phạm nước giếng, nhưng bên trong lại lén lút xung đột. Zhang Yi Xing không thể không biết việc này hệ trọng thế nào, vì sao cậu ta lại làm như vậy chứ. Kim HeeChul cau mày.
"Sehun biết chưa ?."
HanKyung cầm chai rượu, thở dài, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ. "Sehun nói không cần làm quá, chỉ cần tra tư liệu những người đã rời khỏi String Pearl."
"Vì sao lại nói cho em biết?" Kim HeeChul trợn trừng hai mắt nhìn HanKyung.HanKyung bất giác đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác, nói, "Không có gì, cảm thấy phiền muộn hoang mang chút thôi."
Kim HeeChul cầm chai bia dí sát vào mặt HanKyung, lạnh buốt, thấy HanKyung hoảng sợ, khanh khách cười to, nói, "HanKyung của chúng ta sao lại vì chuyện này mà lo lắng, yên tâm đi, chúng ta nhìn Yi Xing lớn lên, cậu ta làm như vậy nhất định có nguyên nhân của cậu ta, nếu Sehun cũng không để ý, chúng ta còn lo nghĩ cái rắm gì."
"Chỉ có điều, dù là so sánh thôi em cũng không nên dùng 'cái rắm' chứ." HanKyung nở nụ cười.
_____
Zhang Yi Xing sau khi xuất viện liền về Oh gia, mỗi ngày Park Chanyeol đều đúng giờ giúp cậu kiểm tra thân thể. Hôm nay sau khi kiểm tra xong, Zhang Yi Xing liền rủ hắn chơi một ván cờ.
Ván cờ mới đi được một nửa, Park Chanyeol đã dừng lại không tấn công nữa, nói, "Tôi đầu hàng."
"Đầu hàng nhanh vậy sao, không giống tác phong của cậu."
"Tôi không tĩnh tâm được, có chơi nữa cũng chỉ thất bại."
Zhang Yi Xing biết hắn nói ra suy nghĩ của mình, liền theo ý hắn, hỏi, "Có chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao?"
"Sức khỏe của anh, còn cả chuyện anh giúp Cổ Xà làm hết thảy nữa."
Zhang Yi Xing ung dung xếp lại bàn cờ, ngữ khí bình thản, nói, "Sức khỏe của tôi, muốn như thế nào liền như thế, trị không hết cũng không sao cả, về phần tại sao tôi lại làm những chuyện này, Chanyeol, cậu cũng không phải là người có quyền can thiệp vào."
Những lời này có ý nghĩa thâm sâu gì Park Chanyeol đương nhiên biết, hắn không thể xen vào, cũng không có khả năng lo lắng đến những chuyện không liên quan đến mình.
"Chanyeol, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người." Zhang Yi Xing buông quân cờ trong tay xuống.
"Ai?"
"Taeyong ở Ám bộ."
Park Chanyeol nhếch khóe miệng, lắc đầu, nói, "Điều tra tư liệu về người trong ám bộ, việc này cũng không có gì khó."
"Anh có yêu cầu gì?"
"Để Baekhyun rời khỏi sở nghiên cứu, ra khỏi cái sân vận động kia."
Zhang Yi Xing nở nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm, "Hử, không phải anh có bạn gái rồi sao? Cái tên cáo già này."
"Xí, cáo già so ra còn kém con sói xám Oh Sehun kia."
______
Kim Jongdae linh hoạt lướt tay trên bàn phím, trên bàn đặt một đống đồ ăn vặt, xa xa ở trên tường dính rất nhiều bưu thiếp, mặt trên đều có những chữ giống nhau, 'Luôn bình an, Kim Minseok ."Hai năm trước, Kim Minseok trở lại Nhật vẫn chưa hề quay lại Cổ Xà mà lên máy bay đi vòng quanh Thế giới, tung tích thần bí, mỗi khi đến một quốc gia đều gửi bưu thiếp về cho Jongdae, mỗi lần chỉ có duy nhất một câu, ngắn gọn dễ hiểu, là phong cách của hắn.
Lạch cạch bàn phím, đột nhiên có một tập tin được gửi đến, Kim Jongdae lập tức click vào, vừa mở nội dung bên trong ra, trong lòng thịch một cái, lập tức truy tìm địa chỉ IP của người gửi, đối phương hiển nhiên cũng là cao thủ, bảo mật rất mạnh, từng lớp từng lớp hàng rào bảo vệ, Kim Jongdae chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện một vài kí tự khác biệt, nhấn xuống phím 'Enter', ngừng tay, cuối cùng cũng tra ra là địa chỉ ở bên Nhật.
Cầm lấy di động tìm số của Oh Sehun, do dự không muốn ấn phím gọi. Nhìn tập tin lại một lần nữa, Jongdae vứt điện thoại sang một bên, so với đi tìm người gửi tập tin này, thì việc giải quyết hậu quả của tập tin này mang lại có vẻ quan trọng hơn.
_____
Tối đến, một đám người kéo tới Oh gia, ồn ào muốn gây rối. Oh Sehun vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng người ầm ĩ, thấy bên trong là các Đường chủ, trong lòng đầy căm phẫn. HanKyung cùng Kim HeeChul sắc mặt không tốt đứng ở một bên.
"Các Đường chủ như thế nào lại có nhã hứng đến đây, cũng không báo trước cho tôi một tiếng?" Oh Sehun ngồi trên ghế salon, mơ hồ cười.
"Lão đại, việc này rất khẩn cấp, chúng tôi mong cậu thứ lỗi." Một Đường chủ có vẻ già dặn ra mặt, hai tay cầm một tập tài liệu đưa cho Sehun.
Cầm lấy, mở ra, Oh Sehun đem cái thứ kia đặt trên bàn, không nói lời nào. Cả căn phòng vốn đang tranh cãi ầm ĩ bỗng chốc trở nên im phăng phắc, mọi người không ai dám nói câu nào.
Qua một lúc lâu, vẫn là Đường chủ kia đứng ra nói, "Lão đại, chúng tôi đều biết Zhang Yi Xing vốn dĩ là Ám Chủ của String Pearl, nhưng tư liệu này rõ ràng cho thấy hai năm nay cậu ta đều giúp Cổ Xà làm rất nhiều chuyện gây uy hiếp đến String Pearl, chuyện này anh em trong hội không thể chấp nhận được, chúng tôi đều là người của String Pearl, chúng tôi không thể nhìn thấy nó bị uy hiếp còn thờ ơ."
"Đúng, đúng."
"Chúng tôi đều là người của String Pearl."
"Đúng."
Âm thanh phía sau phụ họa không ngừng. Vài năm qua, Ám bộ và Đường khẩu đều tách ra hoạt động riêng, Zhang Yi Xing luôn làm mấy chuyện trong bóng tối, vì thế trong Đường khẩu không ít người sợ cậu. Nên hiện tại cũng không có mấy người vì cậu ra mặt, hơn nữa giờ bằng chứng đã rõ rành rành, còn giúp cậu ra mặt mới là thằng-ngốc.
"Các ngươi muốn tạo phản sao?" Oh Sehun cầm tư liệu đứng lên, đem đống tư liệu ném xuống đất. Hai mắt híp lại, trong giọng nói lộ ra sự tức giận.
"Lão đại, lão đại, chúng tôi. . ."
"Các vị Đường chủ một lòng hướng về Oh gia, thật sự làm cho tôi đây cảm động muốn khóc." Không biết từ khi nào Zhang Yi Xing đã xuất hiện ở đại sảnh, bệnh nặng vừa mới dứt, sắc mặt vẫn không tốt lắm, mọi người lập tức an tĩnh lại, Zhang Yi Xing - khí thế của người này luôn khiến người ta không dám trực tiếp đối diện, dù không hề giống với gia trưởng của Oh Sehun, những vẫn khiến người ta rét run.
Oh Sehun lo lắng nhìn, bước tới, nhỏ giọng hỏi, "Sao lại xuống dưới này?"
"Ầm ĩ lớn như vậy làm sao mà ngủ tiếp?" Zhang Yi Xing nhìn về phía các Đường chủ, nói, "Nếu tôi không rời khỏi Oh gia, chỉ sợ mấy người Đường chủ này về sau sẽ không toàn tâm giúp String Pearl làm việc nữa."
"Không được." Oh Sehun vừa nghe đến Zhang Yi Xing nói phải rời đi, lập tức cự tuyệt.
Zhang Yi Xing nhìn Oh Sehun, thực bình tĩnh nói, "Anh sớm đã biết, phải không?"
Oh Sehun không lên tiếng chính là thừa nhận.
Lòng Zhang Yi Xing chợt ấm áp, cho dù Sehun sớm biết cậu làm mấy việc này, vẫn nhất quyết mang cậu quay về Hàn, cũng chưa hề hỏi qua, như vậy có thể chứng minh mình so với String Pearl cái nào quan trọng hơn? Zhang Yi Xing nở nụ cười, đối với Đường chủ nói: "Tôi không hề phủ nhận tôi không làm những việc này."
Mấy vị Đường chủ 'ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta', bọn họ đang nghĩ Zhang Yi Xing nhất định sẽ bắt đầu nói dối.
"Tôi sẽ rời khỏi Oh gia." Zhang Yi Xing nắm nhẹ tay Oh Sehun, nhìn thẳng vào mắt anh, nói, "Hiện tại String Pearl bất ổn, nếu quân tâm không yên, sẽ rất dễ dàng bị đánh bại. Nên làm thế nào, anh so với em càng rõ ràng hơn."
Trên gương mặt Oh Sehun lộ vẻ phức tạp, anh không thể để Zhang Yi Xing rời đi nơi này, nhưng nếu không rời đi thì không thể khiến người ta phục, ở Oh gia, tin tức cơ mật mỗi ngày đều ở trong này mà ra, nếu không cẩn thận bị mấy kẻ đa mưu lợi dụng, gặp việc oan uổng, bị người khác lợi dụng, thuận thế châm ngòi ly gián, loại hậu quả này hoàn toàn có thể đoán trước. Suy nghĩ trong chốc lát, anh nói, "Anh sẽ để Chanyeol ở cùng với em." Quay đầu đối với mấy Đường chủ kia, "Park Chanyeol không phải người của String Pearl, cũng không có khả năng lộ ra bí mật gì của Oh gia. Nếu còn dị nghị gì, mời đứng ra."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nghĩ khó có khi nào Oh Sehun chịu nhượng bộ thế này, cũng không có yêu cầu gì nữa.
---------------------------------------------------------
"Có một việc, tôi không biết có nên nói cho Sehun không."
"Chuyện gì?"
"Tôi nghi ngờ Yi Xing hyung từng dùng một lượng lớn morphine."
"Morphine?" Trong mắt Park Chanyeol hiện lên vẻ bất an, đại khái hiểu được vài phần, nói, "Ừm, tôi đã hiểu, tạm thời đừng nói cho Sehun hyung."
Park Chanyeol nói phải ra đây một chút, rồi xoay người trèo tầng thượng của bệnh viện, móc điện thoại ra, nhấn một dãy số, "Tút tút" vài tiếng, sau đó có người nhận.
"Yi Xing từng dùng morphine quá liều, có đúng không?"
"...Làm sao anh biết? Có phải Yi Xing xảy ra chuyện gì không ?"
"Quả nhiên là thật."
"Park Chanyeol, anh nói mau ! Zhang Yi Xing đã xảy ra chuyện gì ! ! !"
"Tai nạn ô tô."
"Tên khốn Oh Sehun chăm sóc cậu ấy thế nào vậy, còn không bằng nuôi một con chó "
"Leo!" Park Chanyeol bất mãn hét một tiếng, "Cậu có tư cách gì mắng chửi người khác? Sao cậu có thể cho Yi Xing dùng morphine? Sớm biết thế này, khi đó sau khi phẫu thuật xong tôi liền đưa cậu ta sang Mỹ."
Lúc trước Park Chanyeol vừa mới rời Hàn Quốc đặt chân xuống Mỹ, liền nhận được một cuộc gọi xa lạ. Hóa ra là Leo, cậu ta nói cho hắn biết Zhang Yi Xing chưa chết, nhưng tình trạng vô cùng nguy hiểm, muốn hắn tự mình phẫu thuật. Park Chanyeol không nói thêm lời nào bay ngay sang Nhật Bản, tiến hành phẫu thuật hai ngày một đêm, tuy viên đạn được lấy ra, nhưng Yi Xing vẫn lâm vào hôn mê, Park Chanyeol không có khả năng ở mãi Nhật Bản, lại lo lắng cho Zhang Yi Xing, đang muốn báo cho Oh Sehun, Leo lại tìm hắn nói chuyện.
"Anh muốn đem tin tức của Yi Xing nói cho Oh Sehun ?"
"Tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất."
"Nhưng bây giờ Zhang Yi Xing trở về Hàn Quốc chính là tử lộ, mà ở Nhật, tôi có thể đảm bảo an toàn cho anh ta."
Park Chanyeol nghĩ nếu Leo có thể để Yi Xing ở Nhật, hẳn là có thể bảo đảm an toàn cho cậu. Liền rời đi không dị nghị.
"Park Chanyeol." Leo nhẹ giọng kêu một tiếng, "Ba tháng sau khi phẫu thuật, mỗi ngày Yi Xing đều đau đến ngất đi."
"Thuốc giảm đau bình thường đã hoàn toàn vô dụng. Tôi không thể nhìn anh ta bị tra tấn như vậy."
"Morphine đã là gì, chỉ cần anh ta không còn đau nữa, đến thuốc phiện tôi cũng tìm về!"Leo chậm rãi nói từng câu, từng câu đi thẳng vào lòng người, Park Chanyeol biết hắn thích Zhang Yi Xing, chỉ là không nghĩ thứ tình cảm này bất tri bất giác lại trở nên thâm sâu như vậy. Khiến hắn không còn lời gì để chỉ trích.Leo trầm mặc một hồi. Buột miệng chửi, "Con mẹ nó. Yi Xing hiện giờ sao rồi?"
"Không việc gì, chỉ bị thương nhẹ." Park Chanyeol nghĩ nghĩ một lúc chợt cảm thấy có chút gì đó không đúng, bỗng nhiên lóe sáng, hỏi, "Cổ Xà trước kia cũng không buôn bán morphine kia mà?"
"Giao dịch với bên KarTat ở Thái Lan, là Yi Xing tự tay làm."
Park Chanyeol hoàn toàn kinh ngạc, KarTat Thái Lan, tuy không là người của String Pearl nhưng có thể nói toàn bộ thế giới ngầm này hắn đều biết, cái này, không những Cổ Xà hợp tác cùng bọn họ, mà chính Zhang Yi Xing còn tự mình đứng ra thỏa thuận. Việc này ai có thể chấp nhận nổi đây.
Kim HeeChul vừa mới đẩy cửa quán bar đi vào, đã thấy quản lý đi ra cúi đầu chào hỏi, "Đường chủ."
"HanKyung đâu?"
"Ở bên trong."
Quản lý dẫn đường, đẩy cửa vào, chỉ thấy HanKyung đang cầm bia uống, bên cạnh vương vãi đầy những vỏ rỗng, Kim HeeChul bước tới, cầm lấy một chai bia, không nói thêm lời nào tu ực hết một nửa.
"Bình thường hẹn anh đi uống rượu, anh đều không muốn đi, sao lần này lại có hứng thú vậy?"
"Trong lòng phiền." Khó có khi nào được nghe HanKyung thẳng thắn nói thật thế này.
Kim HeeChul buông chai xuống, hỏi, "Phiền cái gì? Yi Xing đã quay về, còn cái gì đáng phiền não?"
HanKyung lắc đầu, vẻ ưu sầu trên mặt không hề tan biến. Kim HeeChul cảm giác được sự dị thường của hắn, cố hỏi, "Có phải anh giấu em chuyện gì không?"
"HeeChul, anh nói điều này, nhưng em hãy coi như anh đang say đi." HanKyung ngồi dậy, đặt chai bia xuống bàn, mười đầu ngón tay lồng vào nhau, nói, "Hai năm nay, Yi Xing vẫn luôn ở bên cạnh Leo."
"Leo?"
Đúng, chính Leo đã cứu cậu ta, chuyện này cũng không có gì kì lạ cả. Còn về phần Sehun nghĩ như thế nào, lại là một chuyện khác. Có điều, hai năm nay Yi Xing luôn giúp Cổ Xà làm việc, mang lại cho bọn họ không ít hợp đồng béo bở, KarTat ở Thái Lan, còn vài tổ chức có thế lực khổng lồ ở Hàn Quốc nữa, thế lực của Cổ Xà hiện tại đã mở rộng khắp châu Á, nếu lúc này bọn họ liên hợp lại,String Pearl chắc chắn sẽ bị uy hiếp."
"Khoan khoan, nếu hai năm nay Yi Xing đều thay Cổ Xà làm người ngoại giao với những tổ chức kia, sao chúng ta lại không biết?" Kim HeeChul nhắc tới trọng điểm.
"Phải, là MooSu. Bọn họ và Cổ Xà đang hợp tác với nhau, chính họ đã bưng bít mọi tin tức."
MooSu, từng là một trong những băng đảng xã hội đen hàng đầu Hàn Quốc, thực lực tương đương với String Pearl, ở Hàn Quốc, hai bên ngoài mặt thì thân thiết, nước sông không phạm nước giếng, nhưng bên trong lại lén lút xung đột. Zhang Yi Xing không thể không biết việc này hệ trọng thế nào, vì sao cậu ta lại làm như vậy chứ. Kim HeeChul cau mày.
"Sehun biết chưa ?."
HanKyung cầm chai rượu, thở dài, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ. "Sehun nói không cần làm quá, chỉ cần tra tư liệu những người đã rời khỏi String Pearl."
"Vì sao lại nói cho em biết?" Kim HeeChul trợn trừng hai mắt nhìn HanKyung.HanKyung bất giác đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác, nói, "Không có gì, cảm thấy phiền muộn hoang mang chút thôi."
Kim HeeChul cầm chai bia dí sát vào mặt HanKyung, lạnh buốt, thấy HanKyung hoảng sợ, khanh khách cười to, nói, "HanKyung của chúng ta sao lại vì chuyện này mà lo lắng, yên tâm đi, chúng ta nhìn Yi Xing lớn lên, cậu ta làm như vậy nhất định có nguyên nhân của cậu ta, nếu Sehun cũng không để ý, chúng ta còn lo nghĩ cái rắm gì."
"Chỉ có điều, dù là so sánh thôi em cũng không nên dùng 'cái rắm' chứ." HanKyung nở nụ cười.
_____
Zhang Yi Xing sau khi xuất viện liền về Oh gia, mỗi ngày Park Chanyeol đều đúng giờ giúp cậu kiểm tra thân thể. Hôm nay sau khi kiểm tra xong, Zhang Yi Xing liền rủ hắn chơi một ván cờ.
Ván cờ mới đi được một nửa, Park Chanyeol đã dừng lại không tấn công nữa, nói, "Tôi đầu hàng."
"Đầu hàng nhanh vậy sao, không giống tác phong của cậu."
"Tôi không tĩnh tâm được, có chơi nữa cũng chỉ thất bại."
Zhang Yi Xing biết hắn nói ra suy nghĩ của mình, liền theo ý hắn, hỏi, "Có chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao?"
"Sức khỏe của anh, còn cả chuyện anh giúp Cổ Xà làm hết thảy nữa."
Zhang Yi Xing ung dung xếp lại bàn cờ, ngữ khí bình thản, nói, "Sức khỏe của tôi, muốn như thế nào liền như thế, trị không hết cũng không sao cả, về phần tại sao tôi lại làm những chuyện này, Chanyeol, cậu cũng không phải là người có quyền can thiệp vào."
Những lời này có ý nghĩa thâm sâu gì Park Chanyeol đương nhiên biết, hắn không thể xen vào, cũng không có khả năng lo lắng đến những chuyện không liên quan đến mình.
"Chanyeol, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người." Zhang Yi Xing buông quân cờ trong tay xuống.
"Ai?"
"Taeyong ở Ám bộ."
Park Chanyeol nhếch khóe miệng, lắc đầu, nói, "Điều tra tư liệu về người trong ám bộ, việc này cũng không có gì khó."
"Anh có yêu cầu gì?"
"Để Baekhyun rời khỏi sở nghiên cứu, ra khỏi cái sân vận động kia."
Zhang Yi Xing nở nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm, "Hử, không phải anh có bạn gái rồi sao? Cái tên cáo già này."
"Xí, cáo già so ra còn kém con sói xám Oh Sehun kia."
______
Kim Jongdae linh hoạt lướt tay trên bàn phím, trên bàn đặt một đống đồ ăn vặt, xa xa ở trên tường dính rất nhiều bưu thiếp, mặt trên đều có những chữ giống nhau, 'Luôn bình an, Kim Minseok ."Hai năm trước, Kim Minseok trở lại Nhật vẫn chưa hề quay lại Cổ Xà mà lên máy bay đi vòng quanh Thế giới, tung tích thần bí, mỗi khi đến một quốc gia đều gửi bưu thiếp về cho Jongdae, mỗi lần chỉ có duy nhất một câu, ngắn gọn dễ hiểu, là phong cách của hắn.
Lạch cạch bàn phím, đột nhiên có một tập tin được gửi đến, Kim Jongdae lập tức click vào, vừa mở nội dung bên trong ra, trong lòng thịch một cái, lập tức truy tìm địa chỉ IP của người gửi, đối phương hiển nhiên cũng là cao thủ, bảo mật rất mạnh, từng lớp từng lớp hàng rào bảo vệ, Kim Jongdae chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện một vài kí tự khác biệt, nhấn xuống phím 'Enter', ngừng tay, cuối cùng cũng tra ra là địa chỉ ở bên Nhật.
Cầm lấy di động tìm số của Oh Sehun, do dự không muốn ấn phím gọi. Nhìn tập tin lại một lần nữa, Jongdae vứt điện thoại sang một bên, so với đi tìm người gửi tập tin này, thì việc giải quyết hậu quả của tập tin này mang lại có vẻ quan trọng hơn.
_____
Tối đến, một đám người kéo tới Oh gia, ồn ào muốn gây rối. Oh Sehun vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng người ầm ĩ, thấy bên trong là các Đường chủ, trong lòng đầy căm phẫn. HanKyung cùng Kim HeeChul sắc mặt không tốt đứng ở một bên.
"Các Đường chủ như thế nào lại có nhã hứng đến đây, cũng không báo trước cho tôi một tiếng?" Oh Sehun ngồi trên ghế salon, mơ hồ cười.
"Lão đại, việc này rất khẩn cấp, chúng tôi mong cậu thứ lỗi." Một Đường chủ có vẻ già dặn ra mặt, hai tay cầm một tập tài liệu đưa cho Sehun.
Cầm lấy, mở ra, Oh Sehun đem cái thứ kia đặt trên bàn, không nói lời nào. Cả căn phòng vốn đang tranh cãi ầm ĩ bỗng chốc trở nên im phăng phắc, mọi người không ai dám nói câu nào.
Qua một lúc lâu, vẫn là Đường chủ kia đứng ra nói, "Lão đại, chúng tôi đều biết Zhang Yi Xing vốn dĩ là Ám Chủ của String Pearl, nhưng tư liệu này rõ ràng cho thấy hai năm nay cậu ta đều giúp Cổ Xà làm rất nhiều chuyện gây uy hiếp đến String Pearl, chuyện này anh em trong hội không thể chấp nhận được, chúng tôi đều là người của String Pearl, chúng tôi không thể nhìn thấy nó bị uy hiếp còn thờ ơ."
"Đúng, đúng."
"Chúng tôi đều là người của String Pearl."
"Đúng."
Âm thanh phía sau phụ họa không ngừng. Vài năm qua, Ám bộ và Đường khẩu đều tách ra hoạt động riêng, Zhang Yi Xing luôn làm mấy chuyện trong bóng tối, vì thế trong Đường khẩu không ít người sợ cậu. Nên hiện tại cũng không có mấy người vì cậu ra mặt, hơn nữa giờ bằng chứng đã rõ rành rành, còn giúp cậu ra mặt mới là thằng-ngốc.
"Các ngươi muốn tạo phản sao?" Oh Sehun cầm tư liệu đứng lên, đem đống tư liệu ném xuống đất. Hai mắt híp lại, trong giọng nói lộ ra sự tức giận.
"Lão đại, lão đại, chúng tôi. . ."
"Các vị Đường chủ một lòng hướng về Oh gia, thật sự làm cho tôi đây cảm động muốn khóc." Không biết từ khi nào Zhang Yi Xing đã xuất hiện ở đại sảnh, bệnh nặng vừa mới dứt, sắc mặt vẫn không tốt lắm, mọi người lập tức an tĩnh lại, Zhang Yi Xing - khí thế của người này luôn khiến người ta không dám trực tiếp đối diện, dù không hề giống với gia trưởng của Oh Sehun, những vẫn khiến người ta rét run.
Oh Sehun lo lắng nhìn, bước tới, nhỏ giọng hỏi, "Sao lại xuống dưới này?"
"Ầm ĩ lớn như vậy làm sao mà ngủ tiếp?" Zhang Yi Xing nhìn về phía các Đường chủ, nói, "Nếu tôi không rời khỏi Oh gia, chỉ sợ mấy người Đường chủ này về sau sẽ không toàn tâm giúp String Pearl làm việc nữa."
"Không được." Oh Sehun vừa nghe đến Zhang Yi Xing nói phải rời đi, lập tức cự tuyệt.
Zhang Yi Xing nhìn Oh Sehun, thực bình tĩnh nói, "Anh sớm đã biết, phải không?"
Oh Sehun không lên tiếng chính là thừa nhận.
Lòng Zhang Yi Xing chợt ấm áp, cho dù Sehun sớm biết cậu làm mấy việc này, vẫn nhất quyết mang cậu quay về Hàn, cũng chưa hề hỏi qua, như vậy có thể chứng minh mình so với String Pearl cái nào quan trọng hơn? Zhang Yi Xing nở nụ cười, đối với Đường chủ nói: "Tôi không hề phủ nhận tôi không làm những việc này."
Mấy vị Đường chủ 'ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta', bọn họ đang nghĩ Zhang Yi Xing nhất định sẽ bắt đầu nói dối.
"Tôi sẽ rời khỏi Oh gia." Zhang Yi Xing nắm nhẹ tay Oh Sehun, nhìn thẳng vào mắt anh, nói, "Hiện tại String Pearl bất ổn, nếu quân tâm không yên, sẽ rất dễ dàng bị đánh bại. Nên làm thế nào, anh so với em càng rõ ràng hơn."
Trên gương mặt Oh Sehun lộ vẻ phức tạp, anh không thể để Zhang Yi Xing rời đi nơi này, nhưng nếu không rời đi thì không thể khiến người ta phục, ở Oh gia, tin tức cơ mật mỗi ngày đều ở trong này mà ra, nếu không cẩn thận bị mấy kẻ đa mưu lợi dụng, gặp việc oan uổng, bị người khác lợi dụng, thuận thế châm ngòi ly gián, loại hậu quả này hoàn toàn có thể đoán trước. Suy nghĩ trong chốc lát, anh nói, "Anh sẽ để Chanyeol ở cùng với em." Quay đầu đối với mấy Đường chủ kia, "Park Chanyeol không phải người của String Pearl, cũng không có khả năng lộ ra bí mật gì của Oh gia. Nếu còn dị nghị gì, mời đứng ra."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nghĩ khó có khi nào Oh Sehun chịu nhượng bộ thế này, cũng không có yêu cầu gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store