[Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Kỳ dịch cảm của Thẩm Văn Lang
Chương 11
Cao Đồ xuống xe, vẫy tay chào Thẩm Văn Lang rồi quay người bước vào con hẻm tối không đèn. Cậu trốn vào một góc tối, tay ôm lấy ngực, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn.
Ở quá gần Thẩm Văn Lang khiến cậu nảy sinh quá nhiều ảo tưởng vô vọng.Trong một khoảnh khắc lơ đãng nhất, cậu từng thử hỏi:"Cậu ghét omega đến vậy sao?"Thẩm Văn Lang nghiêm túc gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu nói:"Cũng may mà cậu không phải."Một câu nói khiến cậu như rơi vào hầm băng lạnh buốt, cũng chấm dứt toàn bộ những ảo tưởng từng le lói trong tim cậu —
ảo tưởng rằng Thẩm Văn Lang sẽ chấp nhận con người thật của mình,
ảo tưởng rằng cả hai sẽ trở thành một cặp đôi bình thường nhất giữa thế gian này...Cậu rụt người lại, lùi về vùng an toàn, cam tâm trở thành một công cụ tiện dụng bên cạnh hắn.Đèn cảm ứng trong hành lang lần lượt sáng lên, ánh sáng cuối cùng soi rõ một bóng người đáng sợ.Người đàn ông ngồi chồm hổm trước cửa, đôi mắt vì nghiện rượu lâu năm mà đỏ ngầu, giống như dã thú đang đói khát máu thịt con mồi.Gã đến là để xé xác chính đứa con ruột của mình."Dám đổi khóa cửa phòng để đề phòng cả bố mày hả? Mày đúng là có bản lĩnh đấy."Cao Đồ đã lớn nhưng vẫn không đủ can đảm để đối mặt với gã khốn đó. Chỉ cần nhìn thấy hoặc nghe thấy giọng hắn, cậu lập tức quay lại làm đứa trẻ bất lực và đáng thương của ngày xưa.Một cơn đau âm ỉ trào lên trong lòng, cậu trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh nói:"Ông đi đi, trong nhà hết tiền rồi, lần trước cũng bị ông lấy sạch rồi còn gì."Cao Minh đột nhiên tát cậu một cái trời giáng, lại còn đá mạnh vào người cậu ngã xuống đất.Đầu Cao Đồ đập vào tay vịn cầu thang, toác cả máu. Cậu choáng váng đến mức không thể gượng dậy nổi."Còn bày đặt diễn hả mày? Hàng xóm người ta nói rõ rành rành, đêm nào cũng có người lái Maybach đưa mày về."Cao Minh đá mạnh vào bụng cậu, vừa lục lọi balo vừa gào lên:"Leo lên giường với đại gia rồi à? Không nghĩ đến việc nuôi bố mày một chút hả? Nói tao nghe xem hắn chơi mày thế nào?"Cao Đồ đau đớn, cả người co rúm lại, nước mắt chảy tràn, vô vọng hét lớn:"Sao ông có thể nói tôi như vậy chứ!"Chút lòng tự trọng tội nghiệp và vẻ ngoài tươm tất khó khăn mới giữ được của cậu,
giống như bông tuyết mong manh,
chạm vào hiện thực tàn khốc liền tan biến.Trong đầu cậu lởn vởn một ý nghĩ đáng buồn:"Giá như mình có thể biến mất, hoàn toàn rời xa nỗi đau này thì tốt biết mấy..."Thẩm Văn Lang đợi một lúc, thấy đèn phòng cậu vẫn chưa được bật sáng, trong lòng bỗng thấy bất an lạ thường.Hắn lần theo đường Cao Đồ đi, tìm đến tòa nhà dân cư tồi tàn rồi vội vàng leo lên lầu.Hắn hy vọng mình chỉ nghĩ quá lên thôi — nhưng cảnh tượng trước mắt khiến lý trí hắn sụp đổ.Cao Đồ bị một người đàn ông túm tóc kéo lê vào trong phòng, mặt mũi đầy vết máu, áo sơ mi trắng lấm bẩn dấu giày.Cậu ấy đang cố vươn tay bám lấy khung cửa nhưng lại bị người đàn ông kia đập đầu vào tường.Cơn phẫn nộ dữ dội bùng lên trong người Thẩm Văn Lang khiến máu như chảy ngược, muốn thiêu rụi tất cả trước mắt.Cao Minh cảm thấy thân thể đang lôi đi mềm oặt như bùn, gã nghĩ:"Tên nhóc này sắp chịu thua rồi, sẽ ngoan ngoãn đưa tiền thôi."Đúng lúc đó một bóng đen lao đến, cú đấm mạnh như trời giáng giáng trúng giữa trán gã.Gã loạng choạng chưa kịp phản kháng lại bị đá mạnh vào ngực.Người đó như mang đầy hận thù đè gã xuống đất, tay siết chặt cổ gã, liên tiếp nện những cú đấm mạnh vào đầu và mặt.Máu trên mặt khiến tầm nhìn của gã mờ đi, miệng chỉ còn phát ra những tiếng thở hổn hển."Thẩm... Văn Lang... Đừng mà..."Trước khi mất đi ý thức, gã nghe thấy từ miệng Cao Đồ gọi ra cái tên tai họa ấy.Thẩm Văn Lang ôm Cao Đồ trên đường về nhà hắn, dù cố kiềm chế bản thân thế nào đi chăng nữa nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, tay chân tê rần, lồng ngực phập phồng dữ dội.Cao Đồ bị thương không nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, co người trong lòng hắn.Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, cởi áo khoác ra giúp lau đi máu trên mặt cậu."Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Hắn cố dịu giọng hỏi.Cao Đồ gắng gượng mở mắt, yếu ớt nói:"Bác sĩ sẽ báo cảnh sát... đừng để cậu bị liên lụy..."Thẩm Văn Lang ngẩn cả người, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng cậu rồi ôm lấy khuôn mặt cậu mà hôn xuống.Cao Đồ khóc không thành tiếng, nước mắt cũng bị Thẩm Văn Lang dịu dàng hôn đi.Tại sao lại cứu mình vào lúc mình tuyệt vọng nhất?
Tại sao lại hôn mình khi mình tồi tệ nhất?Mình chẳng còn gì để cho nữa,
chỉ có thể dâng hiến trọn vẹn tấm thân này...
Ở quá gần Thẩm Văn Lang khiến cậu nảy sinh quá nhiều ảo tưởng vô vọng.Trong một khoảnh khắc lơ đãng nhất, cậu từng thử hỏi:"Cậu ghét omega đến vậy sao?"Thẩm Văn Lang nghiêm túc gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu nói:"Cũng may mà cậu không phải."Một câu nói khiến cậu như rơi vào hầm băng lạnh buốt, cũng chấm dứt toàn bộ những ảo tưởng từng le lói trong tim cậu —
ảo tưởng rằng Thẩm Văn Lang sẽ chấp nhận con người thật của mình,
ảo tưởng rằng cả hai sẽ trở thành một cặp đôi bình thường nhất giữa thế gian này...Cậu rụt người lại, lùi về vùng an toàn, cam tâm trở thành một công cụ tiện dụng bên cạnh hắn.Đèn cảm ứng trong hành lang lần lượt sáng lên, ánh sáng cuối cùng soi rõ một bóng người đáng sợ.Người đàn ông ngồi chồm hổm trước cửa, đôi mắt vì nghiện rượu lâu năm mà đỏ ngầu, giống như dã thú đang đói khát máu thịt con mồi.Gã đến là để xé xác chính đứa con ruột của mình."Dám đổi khóa cửa phòng để đề phòng cả bố mày hả? Mày đúng là có bản lĩnh đấy."Cao Đồ đã lớn nhưng vẫn không đủ can đảm để đối mặt với gã khốn đó. Chỉ cần nhìn thấy hoặc nghe thấy giọng hắn, cậu lập tức quay lại làm đứa trẻ bất lực và đáng thương của ngày xưa.Một cơn đau âm ỉ trào lên trong lòng, cậu trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh nói:"Ông đi đi, trong nhà hết tiền rồi, lần trước cũng bị ông lấy sạch rồi còn gì."Cao Minh đột nhiên tát cậu một cái trời giáng, lại còn đá mạnh vào người cậu ngã xuống đất.Đầu Cao Đồ đập vào tay vịn cầu thang, toác cả máu. Cậu choáng váng đến mức không thể gượng dậy nổi."Còn bày đặt diễn hả mày? Hàng xóm người ta nói rõ rành rành, đêm nào cũng có người lái Maybach đưa mày về."Cao Minh đá mạnh vào bụng cậu, vừa lục lọi balo vừa gào lên:"Leo lên giường với đại gia rồi à? Không nghĩ đến việc nuôi bố mày một chút hả? Nói tao nghe xem hắn chơi mày thế nào?"Cao Đồ đau đớn, cả người co rúm lại, nước mắt chảy tràn, vô vọng hét lớn:"Sao ông có thể nói tôi như vậy chứ!"Chút lòng tự trọng tội nghiệp và vẻ ngoài tươm tất khó khăn mới giữ được của cậu,
giống như bông tuyết mong manh,
chạm vào hiện thực tàn khốc liền tan biến.Trong đầu cậu lởn vởn một ý nghĩ đáng buồn:"Giá như mình có thể biến mất, hoàn toàn rời xa nỗi đau này thì tốt biết mấy..."Thẩm Văn Lang đợi một lúc, thấy đèn phòng cậu vẫn chưa được bật sáng, trong lòng bỗng thấy bất an lạ thường.Hắn lần theo đường Cao Đồ đi, tìm đến tòa nhà dân cư tồi tàn rồi vội vàng leo lên lầu.Hắn hy vọng mình chỉ nghĩ quá lên thôi — nhưng cảnh tượng trước mắt khiến lý trí hắn sụp đổ.Cao Đồ bị một người đàn ông túm tóc kéo lê vào trong phòng, mặt mũi đầy vết máu, áo sơ mi trắng lấm bẩn dấu giày.Cậu ấy đang cố vươn tay bám lấy khung cửa nhưng lại bị người đàn ông kia đập đầu vào tường.Cơn phẫn nộ dữ dội bùng lên trong người Thẩm Văn Lang khiến máu như chảy ngược, muốn thiêu rụi tất cả trước mắt.Cao Minh cảm thấy thân thể đang lôi đi mềm oặt như bùn, gã nghĩ:"Tên nhóc này sắp chịu thua rồi, sẽ ngoan ngoãn đưa tiền thôi."Đúng lúc đó một bóng đen lao đến, cú đấm mạnh như trời giáng giáng trúng giữa trán gã.Gã loạng choạng chưa kịp phản kháng lại bị đá mạnh vào ngực.Người đó như mang đầy hận thù đè gã xuống đất, tay siết chặt cổ gã, liên tiếp nện những cú đấm mạnh vào đầu và mặt.Máu trên mặt khiến tầm nhìn của gã mờ đi, miệng chỉ còn phát ra những tiếng thở hổn hển."Thẩm... Văn Lang... Đừng mà..."Trước khi mất đi ý thức, gã nghe thấy từ miệng Cao Đồ gọi ra cái tên tai họa ấy.Thẩm Văn Lang ôm Cao Đồ trên đường về nhà hắn, dù cố kiềm chế bản thân thế nào đi chăng nữa nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, tay chân tê rần, lồng ngực phập phồng dữ dội.Cao Đồ bị thương không nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, co người trong lòng hắn.Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, cởi áo khoác ra giúp lau đi máu trên mặt cậu."Bệnh viện gần nhất ở đâu?" Hắn cố dịu giọng hỏi.Cao Đồ gắng gượng mở mắt, yếu ớt nói:"Bác sĩ sẽ báo cảnh sát... đừng để cậu bị liên lụy..."Thẩm Văn Lang ngẩn cả người, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng cậu rồi ôm lấy khuôn mặt cậu mà hôn xuống.Cao Đồ khóc không thành tiếng, nước mắt cũng bị Thẩm Văn Lang dịu dàng hôn đi.Tại sao lại cứu mình vào lúc mình tuyệt vọng nhất?
Tại sao lại hôn mình khi mình tồi tệ nhất?Mình chẳng còn gì để cho nữa,
chỉ có thể dâng hiến trọn vẹn tấm thân này...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store