ZingTruyen.Store

[Lang Đồ | Hành Ân] Tổng hợp oneshot - Đoản văn - Truyện ngắn

Gia đình ba người (1)

cookies1225

Thẩm Văn Lang đang chủ trì một cuộc họp video xuyên quốc gia vô cùng quan trọng, trên màn hình, các giám đốc điều hành của các chi nhánh từ nhiều nước đang tranh luận gay gắt về bố cục chiến lược quý tiếp theo của HS. Mặt anh lạnh lùng, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn gỗ gụ, áp lực của Alpha cấp S ngay cả khi xuyên qua màn hình cũng khiến những người tham dự không dám lơ là. Pheromone hoa diên vĩ hương trầm dù đã dùng thuốc ức chế mạnh vẫn thoang thoảng toát ra một thứ uy áp khiến người ta phải kinh hãi. Cuộc họp diễn ra được nửa chừng, màn hình điện thoại riêng của Thẩm Văn Lang bật sáng, không phải tin nhắn, mà là cảnh báo đỏ khẩn cấp từ hệ thống an ninh gia đình.

Cảnh báo! Phát hiện có người lạ đột nhập! Vị trí: Phòng khách!

Thông báo này khiến đồng tử của Thẩm Văn Lang co rút lại, anh đột ngột đứng dậy, các giám đốc điều hành ở đầu video bên kia chỉ thấy khuôn mặt anh đột nhiên tái mét và bóng dáng biến mất ngay lập tức. "Xin lỗi, tạm dừng cuộc họp." Anh gầm khẽ vào không khí một câu, chộp lấy điện thoại và chìa khóa xe rồi lao ra ngoài. Thẩm Văn Lang hấp tấp chạy vào gara, trước khi khởi động xe đã gọi điện cho người giúp việc: "Ở nhà có chuyện gì vậy?"

Người đầu dây bên kia rõ ràng bị sự gấp gáp của anh làm cho sợ hãi, nhưng vẫn trả lời có logic: "Thẩm tiên sinh? Tôi vẫn ở phòng khách, không có chuyện gì cả ạ."

"Hệ thống báo động! Cô trông chừng Lạc Lạc, đảm bảo cửa sổ khóa kỹ, tôi sẽ đến ngay!" Thẩm Văn Lang hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, lời anh nói gần như là gầm lên. Anh cúp điện thoại, phóng xe đi như bay, trong đầu không ngừng suy đoán mọi khả năng, lẽ nào là đối thủ cạnh tranh của nước nào đó đã dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy... Đội an ninh được liên lạc đến nhà trước Thẩm Văn Lang một bước, khi anh về đến nơi, các nhân viên vẫn đang tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng. Vừa vào nhà, Thẩm Văn Lang liền ôm lấy con trai đang bị đánh thức, dụi mắt có vẻ sợ hãi, ôm chặt vào lòng, cho đến khi xác nhận Lạc Lạc bình an vô sự, trái tim đang đập loạn xạ của anh mới bình tĩnh lại đôi chút. Tuy nhiên, các chuyên gia đã kiểm tra kỹ lưỡng trong ngoài nhiều lần, thậm chí còn điều tra tất cả các camera giám sát xung quanh, kết quả nhận được giống như lời dì Lý nói: không có dấu hiệu người lạ tiếp cận. "Thẩm tổng, quả thực không có dấu vết người ngoài vào, ngài xem..." Đội trưởng đội an ninh cẩn thận báo cáo.

Thẩm Văn Lang nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén quét qua mọi góc trong phòng khách: "Nhất định phải làm rõ nguyên nhân kích hoạt cảnh báo."

"Vâng."

Khoảng hai giờ sau, Thẩm Văn Lang đã an ủi Lạc Lạc, để người giúp việc đưa con lên phòng, cũng đã liên lạc với các giám đốc điều hành công ty để khắc phục sự cố gián đoạn cuộc họp. Anh cùng nhân viên an ninh xem lại đoạn video giám sát trong nhà, cho đến khi phát hiện ra cảnh người giúp việc dọn dẹp đã kéo ngăn kéo phòng khách ra. Trong ngăn kéo có gì? Thẩm Văn Lang liếc nhìn thời gian ở góc trên bên trái màn hình, trong lòng đại khái đã có kết luận. Anh đứng dậy đi tới mở lại ngăn kéo, bên trong chỉ có một khung ảnh úp ngược. Anh cầm khung ảnh lên lật lại, đầu ngón tay lướt qua hàng lông mày và đôi mắt thanh tú của người trong ảnh. Tấm kính lạnh lẽo ngăn cách nhiệt độ cơ thể, nhưng không thể ngăn được nỗi đau thương đang cuộn trào ập đến. Thì ra là nó, sao lại là nó... Hệ thống giám sát trong nhà cực kỳ nhạy, khi người giúp việc dọn dẹp chỉ lấy ra lau chùi cẩn thận, khoảnh khắc khung ảnh được lật lại, khuôn mặt đã được nhận dạng.

Sau khi Cao Đồ qua đời, Thẩm Văn Lang không còn đủ can đảm để lưu thông tin của cậu vào hệ thống an ninh thông minh này nữa. Hệ thống này, là do anh lắp đặt khi mới đưa người về, vì sức khỏe Cao Đồ rất yếu, cần phải nghỉ dưỡng dài ngày ở nhà, cũng là để Thẩm Văn Lang có thể xác nhận tình trạng của hai mẹ con bất cứ lúc nào. Khi đó anh ở công ty, điện thoại đầy rẫy những thông báo về hoạt động của "Cao Đồ" và "Lạc Lạc". Nhưng đội ngũ y tế hàng đầu cũng đành bó tay trước một Omega tiêm thuốc ức chế lâu ngày và cơ thể suy kiệt bất thường sau sinh. Sau khi Cao Đồ rời đi, Thẩm Văn Lang đã xóa thông tin của cậu khỏi hệ thống, cứ như vậy có thể tự lừa dối mình, giả vờ rằng người đó chỉ là ra ngoài chưa về; Thẩm Văn Lang không thể chịu đựng được việc đặt ảnh của đối phương ra ngoài để ngày ngày làm đau nhói tim mình, Lạc Lạc nhìn thấy cũng sẽ khóc, nhưng anh lại không nỡ cất giấu sâu kín, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp để nó trong ngăn kéo phòng khách này. Hệ thống không còn nhận ra Cao Đồ, vì vậy khi camera bắt được khuôn mặt này, chương trình lạnh lùng chỉ có thể xác định là có người lạ đột nhập. Nhưng nỗi nhớ như giòi trong xương, giờ đây ngay cả máy móc cũng hiểu lầm nó. Thẩm Văn Lang im lặng đứng bất động tại chỗ. Cuối cùng anh nói đã tìm ra nguyên nhân, phẩy tay bảo tất cả mọi người rời đi...

Người giúp việc chơi với đứa trẻ trong phòng trẻ em, Thẩm Văn Lang một mình ngồi trong phòng khách trống trải, cầm bức ảnh đó, mở giao diện quản lý của hệ thống an ninh. Ngón tay anh dừng lại trên màn hình rất lâu, cuối cùng anh hướng camera điện thoại vào khuôn mặt cười hiền hòa của Cao Đồ trong ảnh.

Nhập thông tin khuôn mặt. Tên: Cao Đồ.

Buổi tối, khi Thẩm Văn Lang dỗ Lạc Lạc ngủ, cậu bé quả nhiên lại đỏ hoe mắt, ôm thú nhồi bông nức nở nhỏ giọng: "Ba ơi, con nhớ mẹ... Tại sao mẹ không bao giờ quay về nữa..."

Trái tim Thẩm Văn Lang lại bị những mũi kim nhỏ đâm xuyên, anh ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ lưng con, giọng khàn khàn: "Mẹ cũng rất nhớ Lạc Lạc. Cho phép ba làm một chuyện được không?"

Thẩm Văn Lang không thể nói thêm lời lừa dối nào nữa, anh lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký thông báo thời gian thực của hệ thống an ninh, sau đó liên kết đồng hồ điện thoại trẻ em của Lạc Lạc với cùng một tài khoản. Sau khi thực hiện một số chỉnh sửa, anh đưa màn hình cho Lạc Lạc xem. Màn hình điện thoại của Thẩm Văn Lang sáng lên, một thông báo mới bật ra đồng thời, chiếc đồng hồ đeo tay của Lạc Lạc cũng rung nhẹ một cái, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Đứa trẻ bé bỏng nhìn chằm chằm vào màn hình bé nhỏ, thấy rõ ràng một dòng chữ hiện lên trên đó, giọng trẻ thơ đọc ra như đang kể một câu chuyện cổ tích ấm áp nhưng tan nát cõi lòng:

"Mẹ đang ở phòng khách."

T/N: Chúc ngủ ngon...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store