Lang Do Hanh An Giang Hanh Xuyen Khong Sau Livestream Tap 9
Thẩm Văn Lang tạm thời sắp xếp cho Giang Hành và Lý Phái Ân một căn hộ an toàn, đồ dùng sinh hoạt bên trong rất đầy đủ. Hai người lấy một ít đồ ăn nhanh ra, chuẩn bị nấu một thứ gì đó nóng hổi để làm ấm bụng.Mì nóng vừa ra khỏi nồi, Giang Hành đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói rằng có việc gấp, khoác áo rồi đi ra ngoài. Đến khi y quay lại, trong áo khoác có thêm một chú chó con lông xoăn bẩn thỉu, run rẩy.Giang Hành gắp một chút mì đã nở ra trong bát của mình cho chú chó con ăn. Chú chó ăn ngấu nghiến, cả cái đầu chui tọt vào bát. Y nói đây là chú chó hoang trong khu chung cư của Cao Đồ, cho ăn vài ngày nên có tình cảm, giờ là bạn thân của y.Giang Hành là người dễ mềm lòng, Lý Phái Ân biết điều đó."Ăn còn khỏe hơn cả Lạc Lạc." Giang Hành nhẹ nhàng vuốt ve lưng chú chó, xoa dịu xương sống đang run rẩy vì ăn quá nhanh của nó, khóe miệng đầy ý cười. "Lạc Lạc chắc là nhớ em lắm nhỉ?""Lạc Lạc?" Lý Phái Ân sững người."Đúng vậy, em không về nhà mấy ngày rồi, chắc bây giờ nó dính lấy anh suốt ngày nhỉ?" Giang Hành huých vai anh "Đừng đắc ý nhé, đợi khi nào về, em sẽ cho anh thấy ai mới là chủ nhà."Vẻ mặt Lý Phái Ân có chút ngơ ngác, cuộn tròn trên ghế sofa nhìn chú chó thân mật liếm ướt lòng bàn tay Giang Hànhrồi lại lộ ra vẻ ngơ ngác không trả lời được câu hỏi.Chủ nhà là một câu đùa quá trớn sao? Giang Hành muốn tiến lại gần để xin lỗi nhưng lại thấy Lý Phái Ân lấy ra một bao thuốc lá từ túi quần, theo thói quen châm một điếu. Giang Hành tặc lưỡi: "Không phải anh nói là đã cai rồi sao?"Lần trước trong một vlog hậu trường, một người hâm mộ đã nhìn thấy bao thuốc lá trong túi của Lý Phái Ân, gây ra một số tranh cãi, dù rất vô lý nhưng Lý Phái Ân vẫn nghĩ nhân cơ hội này để cai thuốc. Anh vốn là một người có ý thức kỷ luật rất cao, cộng thêm có Giang Hành giám sát và dỗ dành, sau đó anh thực sự đã kiên trì không đụng đến thuốc được một thời gian. Đồ ăn đêm thay thế cho thuốc lá, khuôn mặt anh cũng tròn hơn một chút.Lý Phái Ân sững sờ một lúc, nói: "À phải rồi" rồi nhếch khóe miệng "Chẳng phải không có em ở đây, không ai giám sát anh nữa nên anh có chút buông thả."Giang Hành nghe xong câu này, cái đuôi thực sự muốn vểnh lên, cười hì hì nói: "Ngại quá thầy Phái Ân, lần này em lại phải giám sát anh rồi." Lý Phái Ân nghĩ, Giang Hành đúng là một người kỳ lạ, sao trong hoàn cảnh nào cũng có thể cười được nhỉ? Bị mắc kẹt ở một thế giới khác là chuyện đáng vui sao?Buổi tối, hai người cuộn tròn trên chiếc ghế sofa da thật to lớn và mềm mại trong nhà Thẩm Văn Lang để đối chiếu thông tin."Vậy là em đã lặp lại rất nhiều lần rồi? Nhưng mỗi lần đều không có ký ức?"Giang Hành gật đầu. Y kể cho Lý Phái Ân nghe những gì mình đã trải qua và biết được, rồi hỏi Lý Phái Ân làm thế nào mà xuyên không đến đây."Thì đang xem phim, xem đến ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy thì thấy Thẩm Văn Lang đang phát điên rồi."Cuộc đối thoại kỳ quặc này lại diễn ra trong một không gian rất ấm cúng.Chú chó con lông xoăn đó bò qua bò lại giữa hai chân họ, tìm một góc mềm mại thoải mái nhất để nằm xuống, hạnh phúc thở dài một hơi.Ánh mắt của Lý Phái Ân dừng lại trên cái bụng tròn của nó, rất lâu sau đó, anh từ từ đưa tay ra, vuốt ve bộ lông xoăn của nó. Giang Hành chống cằm nhìn anh, cảm giác như đã trở lại những ngày cùng nhau thuê nhà ở. Lúc đó họ thường mở một bộ phim nhẹ nhàng hoặc đơn giản là bật "Tom and Jerry" làm nền, hai người nhìn chú mèo ngốc nghếch bận rộn đuổi theo chú chuột và cùng nhau phá lên cười như hai thằng ngốc. Lúc đó, Giang Hành đột nhiên hát lớn một câu: "Đuổi theo anh~", Lý Phái Ân sẽ cười và rúc vào lòng y.Không biết đã bao nhiêu lần, Giang Hành nhìn thấy đôi môi của anh đang ở rất gần, khiến y đột nhiên rất muốn hônanh. Nhưng rồi sao nữa? Ngoài nụ hôn, bản thân mình bây giờ có thể cho anh cái gì? Giang Hành không thể nghĩ ra một "tờ vé" nào để xứng đáng yêu y. Thế là y quay đầu, úp mặt vào vai Lý Phái Ân, giả vờ buồn bã nói: "Phái Ân, sao anh lại chế giễu em hát lạc tông vậy~~~?"Những ngày như vậy, dường như đã trôi qua rất lâu rồi.Y đột nhiên cảm thấy, nếu có thể ở lại đây với Lý Phái Ân như vậy, dường như cũng rất tốt.Cuộc sống thực tế không hề dễ dàng. Vẻ ngoài nổi bật trong đám đông rồi cũng sẽ mất đi sức hút khi đứng trước ống kính, chỉ đủ để giúp y kiếm sống. Lý Phái Ân cũng không khá hơn y là bao, giới giải trí là một sàn diễn danh vọng, dù ngoại hình hay diễn xuất cũng không quý bằng thời cơ. Nhưng thời cơ đâu dễ tìm như vậy?Y thừa nhận, khi nhận vai Thẩm Văn Lang, y đã có một chút ích kỷ. Y nghĩ, liệu đây có phải là thời cơ đó không? Rủi ro và lợi nhuận của thể loại này tỷ lệ thuận với nhau, y không biết liệu Lý Phái Ân, người đang ở đáy sự nghiệp, có cùng một suy nghĩ liều lĩnh như vậy khi tham gia phim hay không? Y chỉ biết rằng việc gặp được một người bạn diễn sẽ tận tay dạy mình cách nói thoại không bị méo miệng là một điều may mắn.Những diễn biến sau khi phim lên sóng khiến y ngày càng nghi ngờ liệu lựa chọn của mình có đúng đắn hay không. Kế hoạch của công ty thật khó hiểu, những cảm xúc tiêu cực của người hâm mộ không ngừng được khuếch đại. Giữa những cuộc chiến khốc liệt, chỉ khi trở về căn phòng trọ nhỏ bé nơi y và Lý Phái Ân sống chung, y mới có thể thư giãn một chút. Hai người trốn trong bếp, canh nồi mì nóng hổi từ từ sôi, câu chuyện của "Tom and Jerry" trên tivi lặp đi lặp lại. Y mới biết cuộc sống bình thường thực ra khó tìm thấy đến nhường nào.Khi mới xuyên không, y thực sự rất hoảng loạn. Khi Cao Đồ làm đồ ăn đêm, thực ra y cũng đang tự an ủi mình, tự nhủ hãy cố gắng đối phó mọi thứ như bình thường, không có gì to tát cả.Chỉ là Cao Đồ sẽ không như Lý Phái Ân, cãi nhau và cười lớn với y trong phòng bếp. Cậu ấy chỉ sẽ ngước lên một cách không chắc chắn khi Giang Hành đặt bát mì trứng nóng hổi trước mặt, mở to mắt hỏi: "Đây là làm cho tôi ăn sao?"Y nhớ lại có một lần, Lý Phái Ân đứng trước bếp vớt mì, cảm thán rằng mỗi ngày đều ăn tinh bột khiến mặt mình cũng tròn ra, mà eo Giang Hành thì cũng dần to theo luôn. Anh nói Cao Đồ chắc chắn sẽ không ăn đêm khiến Giang Hành cười nói: "Sao anh biết?" Lý Phái Ân thở dài: "Nếu không thì sao? Chẳng có ai làm cho cậu ấy ăn, cũng chẳng có ai ăn cùng cậu ấy."Vì vậy việc y không ngừng thay đổi cốt truyện, thúc đẩy mối quan hệ giữa Thẩm Văn Lang và Cao Đồ, một mặt là để thử cách quay trở về cuộc sống thực, mặt khác cũng là vì lòng trắc ẩn. Hai con người bị xem là công cụ, không được đón nhận tình yêu thương thì có gì khác gì so với hoàn cảnh của y và Lý Phái Ân đâu.Lý Phái Ân lặp đi lặp lại đoạn ghi âm mớ ngủ của Giang Hành mà Cao Đồ đã ghi lại. Hầu hết những lời mớ đều mơ hồ, chỉ có hai câu "Tại sao lại thất bại, tại sao lại phải làm lại" là rõ ràng nhất, giọng điệu vô cùng tuyệt vọng."Cảm giác như em đã thất bại rất nhiều lần rồi."Giang Hành: "..." Phái Ân à, lúc này đừng nói sự thật nữa."Nhưng anh thấy tiến độ của họ bây giờ khá nhanh, có vẻ đạt được HE cũng không khó đâu."Đúng vậy, Thẩm Văn Lang đã gửi năm bản kế hoạch cầu hôn trong một đêm để hỏi ý kiến hai người. Chỉ có thể nói, anh chàng này thực sự là một người khổng lồ trong hành động nhưng là một kẻ ngốc trong lời nói.Nhưng nếu thực sự dễ dàng đạt được một kết thúc viên mãn như vậy thì tại sao y lại thất bại nhiều lần như thế?Hơn nữa, lần này có cả sự tham gia của Lý Phái Ân, nếu lần thoát khỏi này vẫn thất bại và phải làm lại, liệu Lý Phái Ân có còn ở đây không? Anh cũng sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp sao?Trong một khoảnh khắc, Giang Hành thậm chí không biết mình nên hy vọng Lý Phái Ân có thể thoát ra hay sẽ ở lại đây bầu bạn với mình.Lý Phái Ân có lẽ vì mới xuyên không nên chưa trải qua nhiều, trông khá lạc quan: "Lần này Thẩm Văn Lang đã thông suốt rồi, Cao Đồ cũng không mang thai, không cần phải bỏ trốn. Con đường phía trước rộng mở, kế hoạch cầu hôn cũng đã có rồi, họ còn có thể gặp trở ngại gì nữa?"Ngay lúc đó, điện thoại của Giang Hành đột nhiên rung lên, là Cao Đồ gọi đến.Giọng Cao Đồ rất gấp gáp, Giang Hành nghe được hai câu thì nhíu mày."Sao lại ầm ĩ đến đồn cảnh sát? Anh ta có làm sao không?"Cao Đồ nói rằng đang ở đồn cảnh sát cùng Thẩm Văn Lang để lấy lời khai. Hắn vừa đánh người bị thương và đối phương đã báo cảnh sát."Sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy? Anh ta đánh ai?"Cao Đồ im lặng, một lúc sau mới khó khăn nói: "Là... là ba tôi."Chà.Giang Hành và Lý Phái Ân nhìn nhau, đồng loạt đưa tay lên trán.Suýt nữa thì quên mất ông ta rồi đó.Cao Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store