ZingTruyen.Store

Lang Đồ đoản văn

Lang Đồ Bánh ngọt nhỏ thai kỳ 05: Mối quan tâm khó xử

weiwei96

别扭的关心 - Mối quan tâm khó xử (đoản này cũng trong series "Bánh ngọt nhỏ thai kỳ" nha)

Tác giả: 矿泉水的夏 (Nước khoáng mùa hè)

Dịch: weiwei

Truyện chưa được sự cho phép của tác giả, xin mọi người đừng đem đi đâu hết nhé, mình cảm ơn ạ

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong khu vực thư ký bên ngoài văn phòng Chủ tịch, Cao Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng ngón tay lại bất động đặt trên bàn phím. Một cảm giác buồn nôn quen thuộc, khiến người ta choáng váng cuộn trào từ dạ dày, anh lập tức mím chặt môi, cố nén nó xuống — không thể thất thần như lần trước nữa, anh tự nhủ, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

Cách đó không xa, cửa phòng Chủ tịch mở ra, Thẩm Văn Lang trong bộ vest tối màu cắt may hợp dáng, cùng hai vị trưởng phòng bước ra. Dáng người cao thẳng, cảm giác áp chế trời sinh của Alpha ngoài ý muốn lộ ra, khiến không khí xung quanh dường như cũng loãng đi vài phần. Ánh mắt hắn quét qua khu vực thư ký, dừng lại trên khuôn mặt hơi xanh xao của Cao Đồ trong chớp mắt, nhanh đến mức gần như không thể nhận ra.

Cao Đồ lập tức cúi mắt, nhìn chằm chằm vào báo cáo chi chít chữ trên màn hình, nhưng tim lại đập nhanh không kiểm soát được. Kể từ khi tờ giấy khám sức khỏe in dòng chữ "Thai nghén: 7 tuần" bị anh nhét xuống tận đáy ngăn kéo, kể từ khi anh đưa đơn xin từ chức rồi bị Thẩm Văn Lang xé ngay trước mặt, mỗi lần bị Thẩm Văn Lang nhìn chằm chằm, anh đều cảm thấy như đang đứng ở giữa lằn ranh của băng và lửa.

Thẩm Văn Lang không nói gì, trực tiếp dẫn cả nhóm người hướng đến thang máy. Cao Đồ thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục xử lý đống tài liệu tồn đọng thì cảm giác buồn nôn ấy lại ập đến, lần này càng dữ dội hơn, còn kèm theo dịch vị trào ngược lên tận cổ họng. Anh đứng phắt dậy, không kịp quan tâm xung quanh có ai để ý hay không, vội vàng bịt miệng nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh gần nhất.

Cánh cửa phòng vệ sinh khép chặt, cách ly với thế giới bên ngoài, Cao Đồ cúi người bên bồn cầu, nôn đến mức tối tăm mặt mũi. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Anh dựa vào vách ngăn lạnh ngắt, thở hổn hển, tay vô thức đặt lên bụng vẫn còn phẳng lì, nơi một sinh mệnh mà anh chưa từng nghĩ đến, đang được vùng bụng ấm áp nuôi dưỡng, một sinh mệnh được mang đến bằng sự cưỡng ép bởi mối tình đơn phương mười năm trời của anh.

Ngay lúc đó, cửa phòng vệ sinh khẽ vang lên tiếng gõ.

Cao Đồ toàn thân cứng đờ, vào giờ này, nhà vệ sinh ở tầng thượng rất hiếm khi có người.

Bên ngoài yên lặng một chút, sau đó vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Văn Lang, không lộ cảm xúc: "Cao Đồ?"

Cao Đồ vội vàng nhấn nút xả nước, anh giật lấy khăn giấy lau vội vàng khóe miệng và khóe mắt, hít sâu mấy hơi mới đè nén được sự run rẩy trong giọng nói: "Vâng thưa Chủ tịch Thẩm, tôi không sao."

Bên ngoài không còn âm thanh.

Cao Đồ đợi thêm vài giây nữa rồi mới dám nhẹ nhàng đẩy cửa. Trong nhà vệ sinh không một bóng người, dường như tiếng gõ cửa lúc nãy chỉ là ảo giác của anh.

Anh bước đến bồn rửa, dùng nước lạnh vỗ liên tục lên mặt, cố gắng gột rửa vẻ ngoài tơi tả của mình. Bản thân trong gương, mặt mày trắng bệch như giấy, đáy mắt mang theo sự mệt mỏi và ẩm ướt không thể che giấu. Anh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.

Sau khi chỉnh đốn lại bản thân, anh cố gắng bước đi ổn định trở lại vị trí. Vừa ngồi xuống, điện thoại nội bộ đã reo, là âm thanh chuyên dụng của Thẩm Văn Lang. Tim anh thắt lại, khẽ nhấc máy.

"Vào đây." Giọng Thẩm Văn Lang truyền qua ống nghe, trầm hơn bình thường.

"Vâng."

Cao Đồ đặt điện thoại xuống, hít thở sâu hai lần, mới đứng dậy bước đến cánh cửa kính nặng nề kia.

Đẩy cửa văn phòng bước vào, Thẩm Văn Lang đang đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra ngoài, đưa lưng về phía anh, ánh nắng vẽ lên quanh người hắn một vầng hào quang lạnh lẽo cứng nhắc. Nghe thấy động tĩnh, hắn quay người lại, ánh mắt đặt lên mặt Cao Đồ, lông mày khẽ nhíu lại gần như không thể nhận ra.

"Tài liệu nghiên cứu thị trường mới chiều nay, đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn vừa hỏi, vừa đi về phía sau bàn làm việc.

"Đã chuẩn bị xong, để trên bàn của ngài rồi ạ." Cao Đồ cúi mắt đáp, giọng nói cố gắng giữ vững.

Thẩm Văn Lang không nhìn tài liệu đó, tầm mắt vẫn khóa chặt lên người anh: "Sao sắc mặt tái nhợt thế?"

Đầu ngón tay Cao Đồ khẽ co rúm lại, tránh đi ánh nhìn của hắn: "Có lẽ tối qua không ngủ ngon, cảm ơn Chủ tịch Thẩm đã quan tâm."

Thẩm Văn Lang không truy vấn thêm, văn phòng chìm vào một sự yên lặng ngột ngạt. Cao Đồ đang định kiếm cớ rời đi, thì thấy Thẩm Văn Lang cầm điện thoại nội bộ, bấm số đến phòng hậu cần: "Đem một cốc sữa ấm đến văn phòng thư ký cho thư ký Cao."

Cao Đồ ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thẩm Văn Lang đã cúp máy, ánh mắt lại hướng về phía tài liệu, giọng điệu trở lại với sự nghiêm túc thường ngày: "Nếu không khoẻ thì đừng có cố gắng." Hắn dừng một chút, bổ sung thêm, "HS không khuyến khích làm việc khi mang bệnh."

"... Vâng." Cao Đồ cúi đầu, cảm thấy trong cổ họng như có gì đó vướng víu. Sữa ấm? Thẩm Văn Lang xưa giờ chưa từng quan tâm đến chuyện vụn vặt của cấp dưới, huống chi, cái "bệnh" của anh bây giờ...

Sữa nhanh chóng được mang đến, Cao Đồ bưng cốc chất lỏng màu trắng với nhiệt độ vừa phải đó trở về vị trí của mình, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến nhưng không thể xua tan đi cơn lạnh giá trong lòng. Đây là gì? Áy náy? Tội lỗi? Hay chỉ là sự quan tâm nhất thời với "vật mà hắn sở hữu"? Anh nhớ lại đêm đó, cũng trong căn phòng này, Thẩm Văn Lang đã xé nát đơn xin nghỉ việc của anh, mùi Alpha cuồn cuộn như muốn nghiền nát anh, chất vấn anh "Ai cho phép em đi?".

Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy cốc sữa ra xa.

Buổi họp chiều dài lê thê và căng thẳng vô cùng, về chiến lược mở rộng thị trường mới, mấy phòng ban tranh cãi không dứt. Cao Đồ với tư cách là thư ký trưởng, chịu trách nhiệm ghi chép toàn bộ trọng điểm trong suốt cuộc họp. Cuộc họp mới diễn ra được một tiếng, anh đã bắt đầu cảm thấy tinh thần bất tức, bụng dưới âm ỉ đau nhẹ, lưng cũng đau mỏi từng cơn. Anh cố gắng tập trung, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên máy tính xách tay, nhưng thái dương lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Thẩm Văn Lang ngồi ở vị trí chủ toạ, phần lớn thời gian im lặng nghe mọi người tranh luận, thỉnh thoảng mới xen vào, nhưng nhận xét vô cùng sắc bén. Ánh mắt hắn nhiều lần liếc qua Cao Đồ đang ngồi ghi chép ở phía trước bên phải, nhìn thấy sắc mặt ngày càng tái nhợt của anh, và bàn tay thỉnh thoảng vô thức ấn lên bụng.

Trong một lúc tranh luận kịch liệt, Cao Đồ cảm thấy đầu óc choáng váng dữ dội, không thể không lén vịn vào mép bàn để giữ thăng bằng. Anh nhắm mắt, cố gắng giảm bớt cơn chóng mặt đó.

Ngay lúc này, anh nghe thấy giọng nói của Thẩm Văn Lang vang lên, cắt ngang lời bài phát biểu đầy nhiệt huyết của một giám đốc nào đó.

"Đủ rồi."

Phòng họp lập tức yên tĩnh.

Thẩm Văn Lang quét mắt nhìn khắp hội trường, giọng điệu cứng nhắc: "Hướng thảo luận hôm nay đã lệch khỏi trọng tâm, tranh cãi thêm cũng vô nghĩa. Số liệu liên quan tổng hợp lại, mười giờ sáng mai, tiếp tục."

Nói xong, hắn trực tiếp gập tài liệu trước mặt, đứng dậy.

Mọi người đều hơi sửng sốt, cuộc họp rõ ràng chưa đến giờ kết thúc như đã định. Nhưng không ai dám chất vấn quyết định của Thẩm Văn Lang, lần lượt bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cao Đồ cũng ngây người một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, chuẩn bị chỉnh lý biên bản cuộc họp. Nhưng vừa mới động đậy đã cảm thấy trời đất quay cuồng.

Một bàn tay vững vàng đỡ lấy cánh tay anh.

Cao Đồ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thẩm Văn Lang. Trong đôi mắt luôn lạnh lùng đó, giờ đang chất chứa một cảm xúc phức tạp nào đó mà anh không tài nào lý giải nổi, dường như mang theo một chút... lo lắng?

"Đi được không?" Giọng Thẩm Văn Lang hạ rất thấp, chỉ có hai người họ nghe thấy.

Cao Đồ như bị điện giật, cố rút tay lại, nhưng lại bị nắm chặt hơn. Âm thanh thu dọn đồ đạc xung quanh dường như ngừng lại trong chốc lát, vô số ánh mắt, có rõ ràng, có kín đáo đổ dồn về phía họ.

"Tôi... có thể." Má Cao Đồ nóng bừng, giọng nói nhỏ như muỗi.

Thẩm Văn Lang không buông tay, ngược lại, hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, nửa đỡ nửa ôm đưa anh rời khỏi phòng họp, để lại phía sau một khoảng lặng kỳ quái và vô số suy đoán nghi hoặc.

Trên hành lang, Cao Đồ giãy giụa một cái, Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng buông tay, nhưng vẫn đi bên cạnh anh, cố ý thả chậm bước chân.

"Tôi đưa em đến bệnh viện." Thẩm Văn Lang nhìn thẳng phía trước, giọng điệu cứng nhắc.

"Không cần!" Cao Đồ lập tức từ chối, giọng nói vì gấp gáp mà có chút chói tai, anh hạ giọng xuống, "Tôi thực sự không sao, chỉ hơi mệt một chút, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."

Thẩm Văn Lang dừng bước, quay đầu nhìn anh, cau mày: "Cao Đồ, em..."

Lời hắn không nói hết, nhưng Cao Đồ hiểu được ý tứ chưa nói ra. "Trong bụng em là con của tôi."

Một luồng cảm xúc hỗn tạp xen lẫn giữa uất ức, khó xử và phẫn nộ bị đè nén lâu ngày bỗng trào lên đỉnh đầu, Cao Đồ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, gần như khiêu khích nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Văn Lang, khóe miệng giật giật nở một nụ cười nhạt: "Xin Chủ tịch Thẩm yên tâm, tôi rất rõ. Tôi sẽ không gây phiền phức gì cho ngài, cũng không ảnh hưởng đến HS đâu."

Nói xong, anh không nhìn sắc mặt u ám của Thẩm Văn Lang nữa, thẳng lưng, nhanh chóng bước về phía thang máy.

Ở đó chất vài thùng tài liệu các phòng ban vừa mới gửi đến cần anh phân phát và lưu trữ, vừa to vừa nặng. Cao Đồ hít một hơi thật sâu, định cúi xuống khiêng lên thì một bàn tay với các đốt ngón thon dài đã nhanh hơn anh một bước, nhẹ nhàng nhấc bỏ thùng trên cùng lên.

Cao Đồ đứng chôn chân tại chỗ.

Thẩm Văn Lang không một chút biểu cảm, ôm lấy cái thùng giấy đối với thể chất Alpha của hắn thì nhẹ tênh, nhưng đối với Cao Đồ lúc này thì nặng tựa ngàn cân, giọng nói trầm đục vang lên trong hành lang vắng vẻ:

"Về nghỉ ngơi đi."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store