ZingTruyen.Store

Lan Nay Toi Se Chon Anh Ay Dieu Dieu X Mo Thanh




Kiếp trước, sau khi tôi qua đời, không hiểu vì sao hồn phách của tôi lại không tan biến. Nhờ đó mà tôi thấy được những điều Mộ Thanh đã làm vì tôi.

Tôi cũng thấy bố mẹ mình. Họ đau buồn một thời gian, rồi sau đó, theo đề nghị của Mộ gia, đã xuất ngoại. Chẳng bao lâu sau, họ còn nhận nuôi một cậu con trai ở nước ngoài, nhanh chóng bước ra khỏi cái bóng của cái chết của tôi.

Thật ra, tôi cũng nên đoán trước được điều đó.

Dù họ Lăng chỉ có mình tôi là con gái, nhưng bố mẹ không thực sự yêu thương tôi. Trong mắt họ, tôi quá nhỏ bé, chẳng đáng gì trước tiền tài và quyền lực. Họ cũng không thích con gái, cảm thấy con gái rồi cũng chỉ là để gả đi. Nếu không phải do ba tôi có vấn đề sức khỏe không thể sinh thêm con, họ sẽ không chỉ có mình tôi.

Vì thế, sau khi tôi chết, tôi không kỳ vọng họ sẽ quá đau khổ.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng của họ, trái tim tôi vẫn đau đến run rẩy. Khi đó, tôi nghĩ rằng dù có sống lại, chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cho đến khi tôi thấy Mộ Thanh.

Tôi nhìn anh ôm thi thể tôi khóc, nhìn anh đối đầu với Mộ gia, hoàn toàn cắt đứt mọi ràng buộc. Nhìn anh một thân một mình vì tôi mà báo thù. Vì đối phó với Mộ gia, anh không ngại quỳ xuống cầu xin người khác giúp đỡ. Anh bị đánh đến nửa sống nửa chết, đôi chân từng gặp tai nạn liền bị tàn phế.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc linh hồn tôi dâng trào mãnh liệt.

Tôi thề rằng, nếu có cơ hội sống lại, tôi nhất định không để anh phải chịu ấm ức nữa.



***


Khi bước vào nhà họ Mộ, vừa vào tới cửa, tôi đã nghe tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng bên trong. Ngay sau đó là tiếng quát giận dữ của chú Mộ:

"Không muốn sống trong nhà này thì cút đi! Mày nghĩ mày là cái gì chứ, nếu không nhờ Mộ gia, mày có được mọi thứ ngày hôm nay sao!?"

Sau đó là tiếng can ngăn giả tạo của Mộ Thời. Tôi hơi mím môi, đoán được họ đang mắng ai. Nhưng với tính cách của Mộ Thanh, sao anh có thể để mặc họ mắng như vậy? Lòng ngực trầm xuống, tôi nhấc chân bước vào. Chỉ thấy chiếc bể cá lớn trong phòng khách bị vỡ toang, những con cá bên trong rơi vãi trên sàn, không con nào còn động đậy. Có vẻ chúng đã chết từ trước rồi. Ngoài ra, trên sàn còn vứt một cái gạt tàn dính vết máu.

Mộ Thanh đang đứng trên nền đất ướt nhẹp với những mảnh thủy tinh, vết thương trên trán anh đang rỉ máu. Khoảnh khắc ấy, lồng ngực tôi như muốn nổ tung.

Dám động đến Mộ Thanh, họ điên rồi sao?

Tôi nhanh chóng đến trước mặt Mộ Thanh, hỏi anh chuyện gì đang xảy ra. Anh không ngờ tôi lại đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn tối sầm giờ ngơ ngác, hỏi tôi sao lại tới đây.

"Đang có chuyện gì xảy ra thế? Là ai đã đánh anh?"

Có lẽ do sắc mặt của tôi quá khó coi, Mộ Thanh há miệng nhưng không nói được câu nào. Ở phía đối diện, chú Mộ mặt mày tái mét, giọng trầm xuống nói rằng ông ta chính là người đã đánh Mộ Thanh.

Mộ Thời thấy tình hình không ổn, liền bước ra hòa hoãn không khí.

Một bên an ủi bố mình, một bên giải thích cho tôi. Nói rằng Mộ Thanh không biết vì tâm trạng không tốt hay sao mà đã làm chết con cá mà bố anh yêu thích nhất.

"Đã có người kiểm định, bột thuốc đó là loại thuốc mà Mộ Thanh dùng để kiềm chế cảm xúc, ông ấy có chút tức giận nên đã dạy dỗ thằng bé vài câu..."

Chưa kịp nói hết, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên những hình ảnh từ kiếp trước. Lập tức, tôi nhìn Mộ Thời, hận đến mức muốn trực tiếp xông tới giết hắn. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng yên tại chỗ, chỉ nghiêng đầu nhìn Mộ Thanh.

"Thuốc là anh bỏ vào đúng không?"

Mộ Thanh ngẩn ra, nói chắc chắn không phải. Nhưng ngay sau đó, anh cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đúng thì đã sao, không quan trọng."

Tôi nói rằng đương nhiên có quan trọng, nếu không phải anh làm thì tại sao lại phải chịu thiệt thòi như vậy. Nói xong, tôi nhìn về phía mọi người nhà họ Mộ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Mộ Thời.

"Nếu cháu không nhớ nhầm, Mộ Thời cũng đang dùng loại thuốc đó. Sao chú và cô không nghi ngờ anh ta?"

Cô Mộ nghe vậy ngẩn người, vội vàng nhìn về phía con trai mình. Nhưng không phải vì quan tâm đến việc con mình có khả nghi hay không, mà là vì quan tâm con trai mình sao lại uống thuốc. Khuôn mặt Mộ Thời trong một khoảnh khắc trở nên cứng đờ, rồi ngay lập tức phản bác rằng sao có thể.

"Mặc dù không biết Diệu Diệu nghe ở đâu ra, nhưng tôi sức khỏe rất tốt, từ trước tới giờ không uống thuốc..."

"Nhảm nhí."

Tôi lạnh lùng cắt ngang, nói đó là lời anh ta tự nói với tôi. Khuôn mặt Mộ Thời tái mét, vừa định lên tiếng thì lại bị tôi ngắt lời:

"Nếu không tin, thì các người bảo người đi kiểm tra phòng anh ta xem sao."

Khuôn mặt chú Mộ vốn đã khó coi, giờ lại nghe thấy tôi liên tục chất vấn và không chút kiêng nể dùng lời thô tục, càng tức giận không chịu nổi.

"Ý cháu là chú đang đổ tội cho Mộ Thanh!? Đưa người đi kiểm tra! Tôi muốn xem xem, cuối cùng ai oan uổng ai!"

Nói xong, hai tên thuộc hạ lập tức quay đầu lên lầu. Khuôn mặt Mộ Thời hoàn toàn biến sắc.

Hắn ta muốn ngăn cản nhưng đã muộn, chỉ có thể đứng nhìn hai tên thuộc hạ nhanh chóng từ trên lầu đi xuống, trong tay họ cầm một chai thuốc.

"Ông chủ, thuốc này là... kiềm chế rối loạn cảm xúc..."

Câu nói này khiến sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều biến đổi. Nhưng ngay sau đó, Mộ Thời đã đứng ra giải thích. Nói rằng hắn ta gần đây áp lực lớn, bác sĩ mới kê cho một chút thuốc. Nghe vậy, cô Mộ vội vàng bước lên quan tâm, còn chú Mộ dường như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ.

"Được rồi, không cần điều tra nữa."

Mộ Thời liếc nhìn Mộ Thanh, nói cứ coi như là hắn ta đã bỏ thuốc đi.

"Bố, sức khỏe của bố không tốt, đừng tức giận nữa, để người khác lại cười chê."

Tôi nhìn vẻ mặt của Mộ Thời mà không nhịn được muốn cười. Trực tiếp đáp trả rằng điều này không được, vẫn nên điều tra rõ ràng sự thật. Ánh mắt Mộ Thời lóe lên, "đau khổ" nhìn tôi một cái, hỏi tôi muốn thế nào, giống như hắn ta thật sự là người chịu thiệt thòi vậy. Tôi không nói gì, một tay đẩy Mộ Thanh về phía trước.

"Nếu đại thiếu gia đã nhất quyết nhận là do mình, vậy thì xin lỗi Mộ Thanh đi."

"Cô!"

Chú Mộ nghe vậy liền trợn mắt, nhưng bị Mộ Thời chặn lại. Hắn ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó quay sang Mộ Thanh, nói một câu xin lỗi.

"Đúng là không nên tùy tiện vu oan cho em."

Chỉ hai chữ "em" mà mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi. Nói xong, xung quanh trở nên im ắng. Sau đó, Mộ Thanh cúi đầu, không nói lời nào, kéo tôi rời đi. Chỉ khi ngồi vào trong xe, anh mới đột ngột quay đầu nhìn tôi.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ cảm động đến rơi lệ, "chất vấn" tôi tại sao lại tin tưởng anh vô điều kiện, còn bảo vệ anh như vậy. Sau đó sẽ không kìm chế được mà ôm chặt tôi. Cuối cùng lại không nén được cảm xúc mà hôn tôi say đắm~

Kết quả lại là:

"Tại sao cô lại biết Mộ Thời cũng đang dùng loại thuốc đó? Cô đã vào phòng anh ta sao? Rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì?"

"...?"

Tôi hít một hơi lạnh, nhìn người đàn ông trước mặt mà không biết nói gì. Nhìn thấy mùi ghen tuông trong xe sắp làm tôi ngộp thở, tôi liền tiến sát lại, dứt khoát ôm lấy cổ Mộ Thanh. Khoảng cách đột ngột rút ngắn, ánh mắt anh lập tức hoảng loạn. Anh ngả ra sau, bảo tôi đừng làm vậy.

"Cô cho tôi một lời giải thích rõ ràng, rốt cuộc là... ưm!"

Tôi chồm người lên, hôn chặt lấy anh. Khác với những nụ hôn nhẹ nhàng trước đây, lần này còn táo bạo hơn. Toàn thân anh nóng bừng lên. Sau vài giây, anh đẩy tôi ra, đã trở thành tôm luộc. Mắt anh ướt ướt, trông như bị người ta bắt nạt. Tôi vội vàng quay đầu ngồi lại ghế phụ.

A Di Đà Phật, nếu tiếp tục như vậy thật sự tôi không nhịn nổi nữa!

Vung tay, tôi ra hiệu cho anh lái xe trước rồi tôi sẽ giải thích. Mộ Thanh mơ màng đáp một tiếng, quay đầu ngoan ngoãn lái xe. Trong lòng tôi mềm nhũn như bùn. Về chuyện kiếp trước, tôi không phải không muốn kể cho Mộ Thanh. Chỉ là, nó quá khó tin, tôi cũng sợ anh không tin.

Kiếp trước quá đau đớn.

Tôi đau, anh cũng đau.

Tôi không muốn để anh nhớ lại những điều đó.

Nghĩ một hồi, tôi vẫn bịa ra một cái cớ. Nói rằng Mộ Thời là đàn anh của tôi trước đây, nhưng ở trường tôi đã vô tình phát hiện hắn ta không giống như bề ngoài. Nên lần này, khi chọn đối tượng liên hôn, tôi đã điều tra hắn ta trước. Giải thích có nhiều lỗ hổng, nhưng Mộ Thanh không hỏi tiếp nữa. Ngược lại, anh lại nói lung tung, bảo rằng anh cũng học cùng trường với tôi, hỏi sao tôi không điều tra anh.

"Ai nói em không điều tra? Nếu không điều tra, sao em biết được có người nào đó từ năm nhất đã thích em rồi?"

Mặt Mộ Thanh lập tức biến sắc:

"Tôi nói tôi thích cô hồi nào?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười cười. Mộ Thanh chợt nhận ra, lập tức quay mặt đi. Sau đó, bất kể tôi có làm gì để dỗ dành, anh cũng chỉ đỏ mặt, không nói một lời. Ôi, còn biết làm gì nữa, chỉ còn cách chiều chuộng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store