Làm Như Nào Để Phá Hỏng Câu Chuyện Romcom
Chương 31: Miyuki Chân Thành
"Chúng ta tới rồi. Ra ngoài đi.""...."Miyuki chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.Nghĩ đến việc chúng tôi đã nắm tay nhau gần năm phút, thì có thể hiểu được.Bản thân tôi cũng căng thẳng; tôi chỉ có thể tưởng tượng được cô cảm thấy thế nào.Tôi đã nắm tay Miyuki một vài lần trước đây—như khi chúng tôi đến bệnh viện sau khi tôi bị đánh, hoặc khi chúng tôi đứng dậy sau khi ăn trưa trên sân thượng. Nhưng lúc đó, nó giống như một cái nắm tay nhẹ nhàng hơn; chúng tôi không chia sẻ hơi ấm cho nhau hoặc cảm thấy mồ hôi túa ra trên lòng bàn tay như hôm nay.Cảm xúc hiện tại của tôi...Chúng chỉ có thể được mô tả là "rung động".Sau một lúc tập hợp những cảm xúc hỗn loạn của mình, tôi búng ngón tay trước mặt cô nàng.Tách!"Ờ...?"Sự tập trung trở lại với đôi mắt của Miyuki, ánh mắt cô đảo quanh như thể vừa tỉnh dậy sau cơn thôi miên.Vậy, điều đó khiến tôi trở thành một nhà thôi miên như thế nào? Không phải là một trò nhập vai tệ, tôi đoán vậy.Tôi cười nhẹ và nói, "Tớ đã bảo là tụi mình tới nơi rồi.""Tới rồi á?""Sao thế, cậu muốn nó kéo dài lâu hơn à?""Cái gì? Không, tại sao tớ phải...!"Miyuki, rõ ràng là bối rối, cầm lấy túi xách của mình. Cô mở cửa hành khách rồi bước ra khỏi xe và quay lại nhìn tôi."...Matsuda-kun, ờm...""Có chuyện gì thế?""Không gì đâu... Về nhà cẩn thận nhé."Cô ngập ngừng rồi nói bằng giọng thì thầm.Cô đang giấu điều gì phải không?Dù là gì đi nữa, chắc chắn không tệ nếu nó liên quan đến tôi, đúng không?Với nụ cười thấu hiểu hướng về Miyuki, tôi lái xe đi.Bên trong xe, một mùi hương mận thoang thoảng trong không khí.Nó đến từ bàn tay phải của tôi, bàn tay đã nắm lấy tay Miyuki.Chúng tôi vừa chia sẻ kem dưỡng da tay phải không?Cười thầm như một kẻ biến thái, tôi lập tức gọi cho Miyuki ngay khi về đến nhà.Sau một vài hồi chuông,—"Vâng, Matsuda-kun. Có chuyện gì thế?"Miyuki nhấc máy. Dựa vào âm vang trong giọng nói của cô, có phải cô đang ở trong phòng tắm không?Nếu sắp tắm... cô có thể gửi cho tôi một bức ảnh khỏa thân được không?"Tại sao phải hỏi 'Có chuyện gì thế?' Tớ gọi cho cậu chỉ vì muốn thôi."—"À...cậu về nhà chưa?""Ừm. Cậu đang làm gì thế?"—"Tớ đang định tắm...cậu đã về nhà an toàn chưa?"Vậy là cô thực sự đang ở trong phòng tắm.Giọng nói của cô hôm nay có vẻ đặc biệt thận trọng. Nghe có vẻ xấu hổ đến mức muốn chết, nhưng phản ứng đó cũng không tệ lắm."Tớ vừa mới về tới."—"Vậy à... Cậu không quên bữa tối của chúng ta chứ?""Ý cậu là buổi tiệc mà cha mẹ cậu mời tớ đến à?"—"Vâng.""Tớ không quên."—"Vậy, cuối tuần này cậu có muốn đến chơi không?"Hãy nhìn vào tiến triển đó. Việc nắm tay nhau khi đang lái xe là một bước đi đúng đắn."Cậu nên hỏi ý kiến cha mẹ trước."—"Họ nói bất cứ lúc nào cũng được.""Được rồi. Vậy thứ bảy à? Hay chủ nhật?"—"Hừmm... Thứ bảy có vẻ ổn.""Hiểu rồi. Tớ sẽ giữ lịch trống."—"Bình thường cậu rảnh mà, Matsuda-kun. Sao lại giả vờ bận rộn thế?"Miyuki bắt đầu trêu tôi một chút. Bực mình, tôi đáp trả,"Cậu lại trêu tớ nữa à? Muốn bị tớ mắng lắm à?"Một tiếng cười nhỏ phát ra từ đầu bên kia của điện thoại. Chắc hẳn cô đang cảm thấy thoải mái hơn. Khi cô nằm xuống giường, có lẽ cô sẽ bắt đầu nghĩ về việc chúng tôi nắm tay nhau.Về sau, chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó giống như vòng quay có lẽ sẽ khiến cô nhớ đến những sự kiện ngày hôm nay. Ví dụ như trò chơi đu quay ở sân chơi.—"Xin lỗi. Tớ cần đi tắm, tớ sẽ liên lạc lại với cậu sau.""Được rồi."—"Cậu lúc nào cũng chậm tiêu... như một kẻ ngốc vậy.""Cái gì? Này, cậu—"Click.Trước khi tôi kịp nói hết câu, Miyuki đã cúp máy.Thật táo tợn. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.
✦✧✦✧
"Miyuki.""Ửm?""Sao hôm nay cậu có vẻ lạc lõng thế nhỉ? Tối qua cậu có thức khuya học bài không?"Trước câu hỏi đầy lo lắng của Tetsuya, Miyuki đang lê bước với đôi vai rũ xuống, lắc đầu từ bên này sang bên kia."Chỉ là... tớ có nhiều điều phải suy nghĩ."Miyuki có quầng thâm dưới mắt kể từ khi cô rời nhà. Một dấu hiệu rõ ràng là cô ngủ không ngon giấc. Có lẽ cô đã thức đến tận bình minh, chìm đắm trong suy nghĩ.Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Miyuki hướng về phía tôi. Sau khi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt tôi, cô thở dài nhẹ. Nghĩ đến việc cô đã phải gánh chịu quá nhiều gánh nặng, chắc hẳn cô thấy thái độ điềm tĩnh của tôi khiến cô khó chịu."Cậu nên ngủ một chút trước khi lớp học bắt đầu."Trước lời đề nghị ân cần của Tetsuya, Miyuki cố nở một nụ cười yếu ớt và đáp lại."Tớ ổn... nhưng cảm ơn cậu đã lo lắng.""Được rồi... Vậy thì tớ mua cho cậu thức uống ấm ấm nhé?""Trong thời tiết này sao?""Không nên á?"Nghe cuộc trò chuyện không có kết quả của họ, tôi lặng lẽ đi theo phía sau. Sau đó, tôi kín đáo mở túi trước túi của Miyuki và nhét một viên thạch vào.Chẳng mấy chốc, chúng tôi mỗi người đi một hướng đến tủ đồ của mình ở hành lang.Sau khi lấy sách ra lớp và bước vào lớp, tôi nhận thấy Miyuki đã ngồi sẵn, tay cầm miếng thạch.Cô đang cầm một cái gói có hình vẽ quả mận lớn. Khi nhìn thấy tôi, cô nở một nụ cười chân thành, một cảnh tượng mê hoặc đến mức khó có thể rời mắt.Tôi ngồi vào chỗ của mình với vẻ mặt cố tình không mấy ấn tượng đúng lúc điện thoại của tôi reo lên.[Cảm ơn vì thạch, nhưng đừng mở túi của người khác nhé.]Một tin nhắn rất chi là Miyuki, người có chút chính trực, đã đến. Cố nén một tiếng cười khúc khích, tôi gõ phím trả lời trên bàn phím.[Vậy thì trả lại đây.][Không bao giờ.]Cùng với lời từ chối kiên quyết của cô nàng, một biểu tượng cảm xúc hình một chú thỏ dễ thương đang mỉm cười cũng xuất hiện.Ngẩng đầu lên nhìn Tetsuya, tôi thấy cậu ấy đang chăm chú vào cuốn sách, không để ý đến mọi thứ khác.Cảm giác thật kỳ lạ, như thể tôi đang bí mật hẹn hò với Miyuki vậy.Ngả lưng vào ghế và duỗi người, tôi nghe thấy,"Dạo này em đến sớm thế, Matsuda."Giật mình, tôi đứng thẳng dậy và đáp lại vị giáo sư, người dường như không biết từ đâu xuất hiện."Dù sao thì em cũng là học sinh mà.""Điều đó có nghĩa là em không phải là học sinh trong học kỳ trước khi em có thói quen đi muộn và vắng mặt phải không?"Chà, hồi đó tôi là đồ bỏ đi. Thành thật mà nói, đến giờ vẫn vậy.Khi tôi gãi gãi gáy một cách lúng túng, những tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên từ nhiều góc khác nhau của lớp học.Ngay cả khi tôi không được đánh giá cao trong các lớp khác hoặc các học sinh lớp trên, thì ít nhất trong lớp học này, những bức tường mà mọi người dựng lên để chống lại tôi đã hạ xuống đáng kể.Tôi cho là điều đó thật tuyệt, nhưng có một chút gì đó cay đắng—như thể tôi đang đánh mất danh tính của mình vậy.
✦✧✦✧
Đầu Miyuki từ từ ngẩng lên rồi đột ngột rơi xuống—những cái gật đầu ngái ngủ của cô thật đáng yêu."Tôi có nên đánh thức cậu ấy không? Chúng ta cần đi ăn..."Tetsuya suy nghĩ khi nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của Miyuki."Chúng ta còn nhiều thời gian mà, hãy để cậu ấy ngủ thêm một chút nữa.""Được rồi. Tôi sẽ chạy đến cửa hàng tiện lợi. Có lẽ tôi nên mua cho cậu ấy một loại nước tăng lực hay gì đó.""Được đấy."Sau khi tiễn cậu ấy đi, tôi bước đến gần Miyuki và mắt tôi bắt gặp một điều thú vị. Một bức vẽ nguệch ngoạc được phác họa ở góc cuốn sổ trên bàn của cô nàng.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
✦✧✦✧
"Miyuki.""Ửm?""Sao hôm nay cậu có vẻ lạc lõng thế nhỉ? Tối qua cậu có thức khuya học bài không?"Trước câu hỏi đầy lo lắng của Tetsuya, Miyuki đang lê bước với đôi vai rũ xuống, lắc đầu từ bên này sang bên kia."Chỉ là... tớ có nhiều điều phải suy nghĩ."Miyuki có quầng thâm dưới mắt kể từ khi cô rời nhà. Một dấu hiệu rõ ràng là cô ngủ không ngon giấc. Có lẽ cô đã thức đến tận bình minh, chìm đắm trong suy nghĩ.Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Miyuki hướng về phía tôi. Sau khi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt tôi, cô thở dài nhẹ. Nghĩ đến việc cô đã phải gánh chịu quá nhiều gánh nặng, chắc hẳn cô thấy thái độ điềm tĩnh của tôi khiến cô khó chịu."Cậu nên ngủ một chút trước khi lớp học bắt đầu."Trước lời đề nghị ân cần của Tetsuya, Miyuki cố nở một nụ cười yếu ớt và đáp lại."Tớ ổn... nhưng cảm ơn cậu đã lo lắng.""Được rồi... Vậy thì tớ mua cho cậu thức uống ấm ấm nhé?""Trong thời tiết này sao?""Không nên á?"Nghe cuộc trò chuyện không có kết quả của họ, tôi lặng lẽ đi theo phía sau. Sau đó, tôi kín đáo mở túi trước túi của Miyuki và nhét một viên thạch vào.Chẳng mấy chốc, chúng tôi mỗi người đi một hướng đến tủ đồ của mình ở hành lang.Sau khi lấy sách ra lớp và bước vào lớp, tôi nhận thấy Miyuki đã ngồi sẵn, tay cầm miếng thạch.Cô đang cầm một cái gói có hình vẽ quả mận lớn. Khi nhìn thấy tôi, cô nở một nụ cười chân thành, một cảnh tượng mê hoặc đến mức khó có thể rời mắt.Tôi ngồi vào chỗ của mình với vẻ mặt cố tình không mấy ấn tượng đúng lúc điện thoại của tôi reo lên.[Cảm ơn vì thạch, nhưng đừng mở túi của người khác nhé.]Một tin nhắn rất chi là Miyuki, người có chút chính trực, đã đến. Cố nén một tiếng cười khúc khích, tôi gõ phím trả lời trên bàn phím.[Vậy thì trả lại đây.][Không bao giờ.]Cùng với lời từ chối kiên quyết của cô nàng, một biểu tượng cảm xúc hình một chú thỏ dễ thương đang mỉm cười cũng xuất hiện.Ngẩng đầu lên nhìn Tetsuya, tôi thấy cậu ấy đang chăm chú vào cuốn sách, không để ý đến mọi thứ khác.Cảm giác thật kỳ lạ, như thể tôi đang bí mật hẹn hò với Miyuki vậy.Ngả lưng vào ghế và duỗi người, tôi nghe thấy,"Dạo này em đến sớm thế, Matsuda."Giật mình, tôi đứng thẳng dậy và đáp lại vị giáo sư, người dường như không biết từ đâu xuất hiện."Dù sao thì em cũng là học sinh mà.""Điều đó có nghĩa là em không phải là học sinh trong học kỳ trước khi em có thói quen đi muộn và vắng mặt phải không?"Chà, hồi đó tôi là đồ bỏ đi. Thành thật mà nói, đến giờ vẫn vậy.Khi tôi gãi gãi gáy một cách lúng túng, những tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên từ nhiều góc khác nhau của lớp học.Ngay cả khi tôi không được đánh giá cao trong các lớp khác hoặc các học sinh lớp trên, thì ít nhất trong lớp học này, những bức tường mà mọi người dựng lên để chống lại tôi đã hạ xuống đáng kể.Tôi cho là điều đó thật tuyệt, nhưng có một chút gì đó cay đắng—như thể tôi đang đánh mất danh tính của mình vậy.
✦✧✦✧
Đầu Miyuki từ từ ngẩng lên rồi đột ngột rơi xuống—những cái gật đầu ngái ngủ của cô thật đáng yêu."Tôi có nên đánh thức cậu ấy không? Chúng ta cần đi ăn..."Tetsuya suy nghĩ khi nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của Miyuki."Chúng ta còn nhiều thời gian mà, hãy để cậu ấy ngủ thêm một chút nữa.""Được rồi. Tôi sẽ chạy đến cửa hàng tiện lợi. Có lẽ tôi nên mua cho cậu ấy một loại nước tăng lực hay gì đó.""Được đấy."Sau khi tiễn cậu ấy đi, tôi bước đến gần Miyuki và mắt tôi bắt gặp một điều thú vị. Một bức vẽ nguệch ngoạc được phác họa ở góc cuốn sổ trên bàn của cô nàng.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store