Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan
Chương 92 Bạn đồng hành của nữ thanh niên trí thức cũng nói: "Đúng đấy, bây giờ không phổ biến việc tuyên truyền mê tín phong kiến đâu, chúng ta đều là người thừa kế của chủ nghĩa xã hội, phải yêu học tập tin vào khoa học. Nếu chúng ta có thể dựa vào miệng mà mắng chửi chết người, thì đất nước cần gì cảnh sát và quân nhân làm gì? Mọi người cái gì cũng không cần làm chỉ ở nhà chửi rủa là được rồi." Bà ta rõ ràng không thể nói lại hai thanh niên trí thức nên chỉ biết cứng cổ không ngừng chửi người: "Hai con nhóc chết tiệt này, cái thứ bồi tiền không ai cần. các ngươi không phải chỉ biết bắt nạt một bà già như ta sao, các ngươi thật là độc ác, cũng không sợ không gả đi được, nam nhân nào dám cần các ngươi như vậy..."
Nữ tử trí thức thấy vậy bĩu môi, nói với vẻ mặt chính trực: "Cái gì mà thứ bồi tiền con nhóc chết tiệt chứ, suy nghĩ phong kiến như vậy của bà thật sự là đang kéo chân sao công xã chúng ta đó. Lãnh đạo đều đã nói là nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời đấy. Mà ai đã nói rằng phụ nữ phải lấy chồng sinh con, bọn ta nguyện hiến dâng cả tuổi thanh xuân cho tổ quốc, cho dù cả đời không lấy chồng cũng không hối hận."
Khi nữ thanh niên trí thức nói ra lời này, biểu hiện trên khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc, đôi mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết. Đây là tâm huyết của tuổi trẻ trí thức thời đại này mới có, lời nói của cô nếu đặt ở thế hệ tương lai sẽ cảm thấy kỳ lạ nhưng đặt trong thời đại này lại rất có sức cảm hóa.
Những người bạn đồng hành của nữ thanh niên trí thức lập tức vỗ tay khi họ nghe những lời này, bởi vì trên xe có rất nhiều người trẻ tuổi có tư tưởng tiến bộ, những người khác nhìn thấy vẻ mặt chân thành không có chút giả bộ nào của cô ấy, cũng không khỏi bị nghị lực đơn thuần của cô ấy lây nhiễm. từng người một theo các nữ thanh niên trí thức đồng hành vỗ tay hoan hô.
Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh cũng vỗ tay, thứ nhất là vì người ta ra mặt cho bọn họ, thứ hai là vì họ cũng đồng ý với lời nói của cô ấy. Mặc dù nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt về thể chất, nhưng nam nữ đều có lĩnh vực sở trường riêng, một xã hội hoàn chỉnh không thể tách rời nam giới, cũng không thể tách rời đồng bào nữ. Nếu tư duy trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng không chỉ dẫn đến mất cân bằng nam nữ mà còn gây ra những hỗn loạn, mâu thuẫn xã hội.
Còn về khía cạnh giáo dục con cái: "Nuôi mà không dạy, là họa của cha mẹ; dạy mà vô phương (pháp), là lỗi của cha mẹ." Rất nhiều phụ huynh đối với con cái luôn lấy lý do nó còn quá nhỏ sau này lớn lên lại dạy dỗ sau, không chỉ làm chậm trễ thời cơ dựng nên tam quan của đứa trẻ, còn sẽ nuông chiều đứa bé trở nên vô pháp vô thiên.
Loại chuyện này không phải không có tiền lệ, trên thực tế Dương Từ đã thấy quá nhiều. Đời trước đi ở ven đường nhìn thấy có mấy đứa nhỏ ném đá người ta, mấu chốt là cha mẹ của đứa trẻ chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn thôi, bọn họ chỉ quan tâm con mình có bị thương hay không, lại không thèm để ý đến người khác có bị con của họ làm bị thương hay không.
Vốn dĩ bà lão còn muốn nói gì đó, dù sao thì nói về khóc lóc om sòm hay diễn trò, hai thanh niên trí thức kia tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta. Nhưng bởi vì bà lão nói chuyện mà không thông qua não, con trai của bà ta lo lắng lại nói ra mấy lời không thể nói, chỉ đành phải ôm bà lão để cho bà ta tạm thời im lặng.
Sau đó, trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, ban đầu Dương Từ chỉ nghĩ đây chỉ là một tình tiết nhỏ nên hoàn toàn không lo lắng. Dù sao nhìn thế nào thì họ cũng không phải là người kiếm chuyện trước, sau khi đối phương bị hai thanh niên trí thức giáo huấn cho một trận, cho dù vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận cũng không đáng.
Kết quả khiến Dương Từ không ngờ tới là ngày hôm sau khi anh đưa Tạ Nghiễn Thanh đi dạo, anh đã bị hai tên côn đồ ở huyện thành nhắm đến. Hai tên côn đồ đi theo bọn chúng suốt quãng đường, Dương Từ ban đầu không nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh chỉ nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh trông quá giống một người có tiền, cho nên mới thu hút sự chú ý của hai tên côn đồ này.
Vì vậy, Dương Từ đã cố tình kéo Tạ Nghiễn Thanh vào con hẻm, định bắt hai tên côn đồ và dạy cho chúng một bài học. Kết quả không nghĩ tới không chỉ có hai tên côn đồ mà sau khi vào ngõ lại có đến ba bốn tên lần lượt đến.
Thấy vậy, Dương Từ vừa giấu Tạ Nghiễn Thanh ra sau lưng, vừa giả vờ sợ hãi nói với giọng run run: "Các ngươi... các ngươi là ai, tại sao lại nhắm đến bọn ta?"
Vẻ mặt của Dương Từ rất có tính lừa dối, nhìn giống như một thiếu niên đơn thuần. Cùng với trang phục nhã nhặn của anh, rất dễ bị người ta hiểu nhầm là một học sinh ngoan.
Trong ấn tượng của đám côn đồ, học sinh ngoan đều là những người học giỏi, chơi thể thao kém, không biết đánh nhau, không biết hút thuốc, càng không biết uống rượu. Đối mặt với sự bắt nạt của bọn côn đồ, hầu hết những người như vậy sẽ ngu ngốc mà để cho bị bắt nạt, là cái kiểu thậm chí phản kháng cũng không dám.
Cho nên khi đám côn đồ nhìn thấy anh như vậy, phản ứng đầu tiên của chúng là buông lỏng cảnh giác, từng người một đùa giỡn tiếp cận anh, có kẻ tay tiện thậm chí còn muốn chạm vào mặt Dương Từ.
Tất nhiên, họ không phải là cướp sắc mà là cướp tiền. Người đàn ông tay tiện đó cũng không có ý gì, thấy Dương Từ đẹp trai như vậy, hắn ta không khỏi có ý định ác liệt muốn bắt nạt anh.
Kết quả không đợi hắn ta chạm vào Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh đã không thể chịu đựng được và ngăn hắn ta lại. Sau đó, bọn côn đồ nhìn thấy rõ ràng rằng chàng trai trẻ đằng sau Dương Từ càng xinh đẹp hơn, thậm chí còn đẹp hơn một số cô gái mà chúng từng thấy.
Một tên côn đồ vô dụng đột nhiên nhìn đến ngây người, miệng suýt chút nữa chảy nước miếng. Kết quả không đợi Dương Từ ra tay đánh hắn, thủ lĩnh của đám côn đồ cũng không nhịn được, chỉ thấy tên cầm đầu tát tên côn đồ kia, tức giận nói với tên côn đồ: "Nhìn cái gì mà nhìn, bọn mày đều nhìn đến ngây người, có biết xấu hổ không đấy? Không phải chỉ là một tên đồng bóng thôi sao, trời sinh là để đàn ông..."
Dương Từ vừa nghe hắn ta mở miệng, liền biết miệng chó của hắn ta không nói lời gì dễ nghe rồi, vì vậy không đợi đối phương nói xong, anh liền giơ chân lên đạp đối phương một cái. Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh có tính cách khác nhau, anh không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều sẽ phải thấy máu.
Vốn dĩ Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời nói của đối phương, trong lòng không kiềm được như bị đâm một cái. Kết quả không đợi cậu nhớ lại chuyện không vui trước đây, cậu phát hiện ra người cầm đầu nói chuyện đã bị Dương Từ đá một cái ngã ra đất.
Thấy vậy, những tên côn đồ khác sững sờ trong giây lát, sau đó lao tới hét lên: "Thằng nhóc thúi, dám động đến lão đại của bọn tao?"
"Các anh em, tất cả đều lên đi, đánh chết hắn đi!"
Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời của bọn họ, liền vô thức muốn bảo vệ Dương Từ. Nhưng chân cậu vừa mới lành chưa bao lâu, trong lúc gấp gáp lo lắng lại lên cơn đau nhức. Kết quả khiến cậu ngạc nhiên là Dương Từ hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của cậu. Dương Từ tự mình đối mặt với 5 người bọn họ, còn có thời gian để quan tâm đến tình hình của Tạ Nghiễn Thanh.
Dương Từ mượn lực nhảy lên, đá vào mặt một tên côn đồ, rồi lại một phát chém vào chân gọn gàng, trực tiếp hạ gục một kẻ đánh lén. Rõ ràng là trong toàn bộ quá trình chỉ có mình anh (đánh) mà thôi, nhưng 5 người ở phía đối diện đã bị đánh tơi bời tan tác.
Tạ Nghiễn Thanh luôn biết rằng Dương Từ thích đánh nhau cũng giỏi đánh nhau. Trước đây khi cậu còn ở trong đại đội, Dương Từ thỉnh thoảng hai ba hôm lại bị thương. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh không thể không ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến anh lấy một chọi năm.
Để tỏ vẻ ngầu lòi trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ đã dùng những chiêu trò hoa mỹ để đánh với họ như chém vào chân, ném qua vai, quét chân...
Dù vài lần để tỏ vẻ đẹp trai ngầu lòi anh bị dính mấy quyền nhưng không thể không nói là, tỏ vẻ đẹp trai vẫn có tác dụng. Bởi vì cách Tạ Nghiễn Thanh nhìn anh vào khoảnh khắc này rõ ràng là hai mắt lấp lánh.
Chỉ đáng tiếc sự lấp lánh này không kéo dài được bao lâu, bởi vì trên trán của anh có một vết thương nhỏ, ánh mắt của Tạ Nghiễn Thanh nhìn anh trở thành đau lòng.
Những tên côn đồ này không phải kẻ ngốc, thấy không thể cùng nhau đánh bại Dương Từ, vài kẻ thông minh lập tức quay người bỏ chạy. Chỉ còn lại một người kém may mắn, bị Dương Từ đẩy ngã xuống đất liền kêu gào lên. Dương Từ bị hắn ta gào đến bực mình, không chút khách khí tát hắn ta một cái: "Kêu gào cái gì chứ? Nhanh nói cho ta biết tại sao mấy người lại nhắm đến bọn ta, nếu không ta sẽ đưa ngươi đến cục cảnh sát."
Tên côn đồ kia nghe vậy lập tức khải a, cũng không thể trách hắn ta không có tiền đồ được, mà nhiệm vụ của bọn chúng vốn chỉ là đến đây để hù dọa hai người họ, tiện đó thì lấy chút tiền của bọn họ để xài thôi.
Kết quả không nghĩ tới là Dương Từ trông nho nhã yếu đuối, lại là một kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn. Để không bị Dương Từ đưa đến cục cảnh sát, đối phương không còn cách nào khác ngoài việc đều khai hết cho bọn họ. Cũng chính vào lúc này Dương Từ mới biết bọn họ bị nhắm đến vậy mà lại vì cái chuyện ngày hôm qua trên xe.
Người đã trả thù anh và Tạ Nghiễn Thanh là một tay anh chị trong huyện thành, cũng là người cha của cậu bé trong xe ngày hôm qua. Dương Từ đột nhiên không nói nên lời, anh thực sự không xem trọng chuyện ngày hôm qua, nhưng anh không ngờ rằng đối phương lại là một người nhỏ mọn như vậy, vì một chuyện nhỏ như đậu xanh hạt vừng này lại đi báo thù người ta.
Nghĩ đến thằng nhóc hư đó đáng ghét như thế, đối phương có một người cha như vậy cũng không có gì lạ, cha nào dạy ra đứa con như vậy. Nhưng nghĩ đến người đã đắc tội với người đàn ông ngày hôm qua còn có hai thanh niên trí thức đã lên tiếng thay họ, Dương Từ có chút lo lắng cho hai thanh niên trí thức đó.
Dương Từ biết một chút công phu quyền cước, anh không sợ ai trả thù. Ngay cả khi anh gặp phải nguy hiểm, anh có thể trốn trong không gian. Mà Tạ Nghiễn Thanh cũng không phải người địa phương, cũng sẽ không ở lại chỗ này quá lâu, cũng không sợ người đàn ông kia báo thù. Nhưng những thanh niên trí thức thì khác, những thanh niên trí thức đều là sống xa nhà, nếu bị mấy tay anh chị gì đó nhắm đến thì cuộc sống sau này nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Từ trở nên lạnh lùng, vốn dĩ anh chỉ muốn dạy cho đám côn đồ này một bài học chứ không muốn đưa bọn chúng đến đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ có liên quan đến hai thanh niên trí thức, Dương Từ cảm thấy rằng sẽ an toàn hơn nếu đem bọn họ đến cục cảnh sát. Trước không nói đến có thể để cho đối phương vào nhà lao không, ít nhất sau này có thể khiến cho đối phương có chút kiêng dè. Cũng để tránh việc đối phương không đối phó được với Dương Từ, lại đi đối phó với hai thanh niên trí thức hoặc người nhà của Dương Từ.
Sau khi Dương Từ đưa người đàn ông đến cục cảnh sát, anh đã mượn điện thoại của cục cảnh sát và gọi cho đại đội dân quân của công xã. Nói về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, để đối phương giúp chú ý đến hai thanh niên trí thức đó.
Mãi cho đến khi đại đội dân quân liên lạc với hai thanh niên trí thức, Dương Từ mới biết thân phận của nữ thanh niên trí thức không hề đơn giản, bọn họ là chiến sĩ văn nghệ của đoàn văn nghệ công xã họ, còn là một người vợ chưa cưới của một lãnh đạo trẻ tuổi của công xã. Ở trên xe đối phương dám lên tiếng thay cho Dương Từ bọn họ, không chỉ vì cô ấy rất tốt bụng mà còn vì cô ấy có lòng tin. Một người như vậy, ngay cả tay anh chị cũng không dám khiêu khích họ.
Thấy rằng những lo lắng của mình là không cần thiết, Dương Từ mới cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục đi cùng Tạ Nghiễn Thanh. Hai người họ đến trường của Dương Từ, đến nhà máy nơi Dương Từ làm việc, xem hết những nơi có thể chơi trong huyện thành, mãi cho đến ngày 20 tháng 12 âm lịch mới tiễn người lên tàu.
Lần này Tạ Nghiễn Thanh không từ chối Dương Từ tiễn cậu, Dương Từ cũng không buồn như hai lần trước. Bởi vì Dương Từ biết rằng không đầy một năm nữa, anh liền có thể bắt chuyến tàu đi đến thành phố nơi Tạ Nghiễn Thanh lớn lên, đến lúc đó họ sẽ không phải bị chia cắt ở hai nơi rồi.
Sau khi Dương Từ tiễn Tạ Nghiễn Thanh đi, anh bận rộn cho đến ngày 27 tháng 12 âm lịch, cuối cùng anh cũng có thể nghỉ ngơi về quê rồi. Ngày thứ hai sau khi Dương Từ về quê, cũng là ngày 28 tháng 12 âm lịch, cô cả đi lấy chồng xa đã mang theo cả nhà trở về.
Dương Từ không có ấn tượng gì về người cô lấy chồng xa này. Dù sao thì cô cũng lớn tuổi hơn cha anh, khi bà ấy đi lấy chồng xa, không nói đến Dương Từ, ngay cả Dương Lăng Húc cũng không có bóng dáng. Cho nên đối với người cô này, cả nhà đều rất xa lạ, ngay cả Dương Mãn Thương và Dương Mãn Lương, khi nhìn thấy đối phương cũng không dám nhận thân.
Cô cả sinh tổng cộng ba người con, nhưng khi về lại mang theo năm người. Trong đó có một nam một nữ được nhận làm con nuôi, nghe nói là người dượng làm cán bộ, khi còn trẻ có một chiến hữu. Hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô cả cũng giống như của anh hai Dương Quốc Hữu lúc đầu. Nhưng điểm khác biệt là anh hai không nuôi con mà tìm cho chúng một gia đình tốt hơn.
Ngay khi Dương Từ nghe nói rằng cô cả của anh đã nuôi hai đứa con của người khác, anh biết rằng người cô cả này có một trái tim nhân hậu. Đặc biệt là khi anh tận mắt nhìn thấy con trai và con gái nuôi của cô cả, anh càng chắc chắn rằng người cô này rất tốt, bởi vì cặp chị em đó vừa nhìn đã được nuôi dạy rất tốt.
Người chị được nuôi dạy như một tiểu thư quý tộc, người em trai cũng được nuôi dạy đến mười ngón tay không dính chút nước. Thời đại này có thể nuôi dạy những đứa trẻ như vậy, không chỉ cho thấy gia cảnh của họ rất tốt mà còn phản ánh sự quan tâm chăm sóc của cô và dượng đối với mấy đứa trẻ.
Dương Lăng Húc và Dương Quốc Hữu hôm nay đều không ở nhà, Dương Gia Hữu gần đây cũng rất bận rộn, trong đám vãn bối chỉ có Dương Từ và Dương Mộng Liên. Cô cả cả đời sinh được ba người con trai, đứa con gái duy nhất của bà cũng là con gái nhà người khác nên khi nhìn thấy Dương Mộng Liên thì cô cả rất thích, bà không ngừng kéo Dương Mộng Liên nói đứa bé gái này lớn lên thật ưa nhìn.
Ngược lại, Dương Từ người luôn được lòng phái đẹp, lần này hiếm hoi bị ghẻ lạnh một bên. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, sau khi nhà cô cả biết Dương Từ là một học bá, người anh họ cả cứ kéo Dương Từ lại và khen ngợi Dương Từ không ngớt.
Người anh cả đang đi dạy, hiện là giáo sư của một trường học nào đó, anh đẩy gọng kính nói với Dương Mãn Tú: "Mẹ, Dương Từ là một đứa trẻ rất ngoan, trước đây vì hành hiệp trượng nghĩa mà được đăng báo đó."
Đôi chị em con nuôi vẫn luôn không phản ứng đó cuối cùng cũng phản ứng lại khi nghe những gì anh họ nói. Họ không thích nơi lạc hậu này, luôn cảm thấy người ở đây thích nhìn chằm chằm vào mình, chẳng những không lễ phép mà còn thích dò hỏi.
Còn có ở đây quá bẩn, thậm chí không có một con đường tử tế. Khi xuống xe, họ nhìn thấy một đứa trẻ đang nhặt phân bò. Họ không thể ngờ rằng một người mẹ nuôi dịu dàng như vậy lại lớn lên ở một nơi xa xôi như vậy.
Đứa con nuôi, là em út trong gia đình cô cả, cũng là anh họ nhỏ của Dương Từ, đột nhiên tiến về phía Dương Từ. Đôi mắt không có vẻ hăm hở gì, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Từ một lúc lâu mới nói một câu, nhưng những gì anh ta nói thật kiêu ngạo: "Ta nghe nói ngươi rất giỏi đánh nhau, đến so tài chút đi."
Nữ tử trí thức thấy vậy bĩu môi, nói với vẻ mặt chính trực: "Cái gì mà thứ bồi tiền con nhóc chết tiệt chứ, suy nghĩ phong kiến như vậy của bà thật sự là đang kéo chân sao công xã chúng ta đó. Lãnh đạo đều đã nói là nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời đấy. Mà ai đã nói rằng phụ nữ phải lấy chồng sinh con, bọn ta nguyện hiến dâng cả tuổi thanh xuân cho tổ quốc, cho dù cả đời không lấy chồng cũng không hối hận."
Khi nữ thanh niên trí thức nói ra lời này, biểu hiện trên khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc, đôi mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết. Đây là tâm huyết của tuổi trẻ trí thức thời đại này mới có, lời nói của cô nếu đặt ở thế hệ tương lai sẽ cảm thấy kỳ lạ nhưng đặt trong thời đại này lại rất có sức cảm hóa.
Những người bạn đồng hành của nữ thanh niên trí thức lập tức vỗ tay khi họ nghe những lời này, bởi vì trên xe có rất nhiều người trẻ tuổi có tư tưởng tiến bộ, những người khác nhìn thấy vẻ mặt chân thành không có chút giả bộ nào của cô ấy, cũng không khỏi bị nghị lực đơn thuần của cô ấy lây nhiễm. từng người một theo các nữ thanh niên trí thức đồng hành vỗ tay hoan hô.
Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh cũng vỗ tay, thứ nhất là vì người ta ra mặt cho bọn họ, thứ hai là vì họ cũng đồng ý với lời nói của cô ấy. Mặc dù nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt về thể chất, nhưng nam nữ đều có lĩnh vực sở trường riêng, một xã hội hoàn chỉnh không thể tách rời nam giới, cũng không thể tách rời đồng bào nữ. Nếu tư duy trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng không chỉ dẫn đến mất cân bằng nam nữ mà còn gây ra những hỗn loạn, mâu thuẫn xã hội.
Còn về khía cạnh giáo dục con cái: "Nuôi mà không dạy, là họa của cha mẹ; dạy mà vô phương (pháp), là lỗi của cha mẹ." Rất nhiều phụ huynh đối với con cái luôn lấy lý do nó còn quá nhỏ sau này lớn lên lại dạy dỗ sau, không chỉ làm chậm trễ thời cơ dựng nên tam quan của đứa trẻ, còn sẽ nuông chiều đứa bé trở nên vô pháp vô thiên.
Loại chuyện này không phải không có tiền lệ, trên thực tế Dương Từ đã thấy quá nhiều. Đời trước đi ở ven đường nhìn thấy có mấy đứa nhỏ ném đá người ta, mấu chốt là cha mẹ của đứa trẻ chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn thôi, bọn họ chỉ quan tâm con mình có bị thương hay không, lại không thèm để ý đến người khác có bị con của họ làm bị thương hay không.
Vốn dĩ bà lão còn muốn nói gì đó, dù sao thì nói về khóc lóc om sòm hay diễn trò, hai thanh niên trí thức kia tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta. Nhưng bởi vì bà lão nói chuyện mà không thông qua não, con trai của bà ta lo lắng lại nói ra mấy lời không thể nói, chỉ đành phải ôm bà lão để cho bà ta tạm thời im lặng.
Sau đó, trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, ban đầu Dương Từ chỉ nghĩ đây chỉ là một tình tiết nhỏ nên hoàn toàn không lo lắng. Dù sao nhìn thế nào thì họ cũng không phải là người kiếm chuyện trước, sau khi đối phương bị hai thanh niên trí thức giáo huấn cho một trận, cho dù vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận cũng không đáng.
Kết quả khiến Dương Từ không ngờ tới là ngày hôm sau khi anh đưa Tạ Nghiễn Thanh đi dạo, anh đã bị hai tên côn đồ ở huyện thành nhắm đến. Hai tên côn đồ đi theo bọn chúng suốt quãng đường, Dương Từ ban đầu không nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh chỉ nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh trông quá giống một người có tiền, cho nên mới thu hút sự chú ý của hai tên côn đồ này.
Vì vậy, Dương Từ đã cố tình kéo Tạ Nghiễn Thanh vào con hẻm, định bắt hai tên côn đồ và dạy cho chúng một bài học. Kết quả không nghĩ tới không chỉ có hai tên côn đồ mà sau khi vào ngõ lại có đến ba bốn tên lần lượt đến.
Thấy vậy, Dương Từ vừa giấu Tạ Nghiễn Thanh ra sau lưng, vừa giả vờ sợ hãi nói với giọng run run: "Các ngươi... các ngươi là ai, tại sao lại nhắm đến bọn ta?"
Vẻ mặt của Dương Từ rất có tính lừa dối, nhìn giống như một thiếu niên đơn thuần. Cùng với trang phục nhã nhặn của anh, rất dễ bị người ta hiểu nhầm là một học sinh ngoan.
Trong ấn tượng của đám côn đồ, học sinh ngoan đều là những người học giỏi, chơi thể thao kém, không biết đánh nhau, không biết hút thuốc, càng không biết uống rượu. Đối mặt với sự bắt nạt của bọn côn đồ, hầu hết những người như vậy sẽ ngu ngốc mà để cho bị bắt nạt, là cái kiểu thậm chí phản kháng cũng không dám.
Cho nên khi đám côn đồ nhìn thấy anh như vậy, phản ứng đầu tiên của chúng là buông lỏng cảnh giác, từng người một đùa giỡn tiếp cận anh, có kẻ tay tiện thậm chí còn muốn chạm vào mặt Dương Từ.
Tất nhiên, họ không phải là cướp sắc mà là cướp tiền. Người đàn ông tay tiện đó cũng không có ý gì, thấy Dương Từ đẹp trai như vậy, hắn ta không khỏi có ý định ác liệt muốn bắt nạt anh.
Kết quả không đợi hắn ta chạm vào Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh đã không thể chịu đựng được và ngăn hắn ta lại. Sau đó, bọn côn đồ nhìn thấy rõ ràng rằng chàng trai trẻ đằng sau Dương Từ càng xinh đẹp hơn, thậm chí còn đẹp hơn một số cô gái mà chúng từng thấy.
Một tên côn đồ vô dụng đột nhiên nhìn đến ngây người, miệng suýt chút nữa chảy nước miếng. Kết quả không đợi Dương Từ ra tay đánh hắn, thủ lĩnh của đám côn đồ cũng không nhịn được, chỉ thấy tên cầm đầu tát tên côn đồ kia, tức giận nói với tên côn đồ: "Nhìn cái gì mà nhìn, bọn mày đều nhìn đến ngây người, có biết xấu hổ không đấy? Không phải chỉ là một tên đồng bóng thôi sao, trời sinh là để đàn ông..."
Dương Từ vừa nghe hắn ta mở miệng, liền biết miệng chó của hắn ta không nói lời gì dễ nghe rồi, vì vậy không đợi đối phương nói xong, anh liền giơ chân lên đạp đối phương một cái. Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh có tính cách khác nhau, anh không ra tay thì thôi, một khi ra tay đều sẽ phải thấy máu.
Vốn dĩ Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời nói của đối phương, trong lòng không kiềm được như bị đâm một cái. Kết quả không đợi cậu nhớ lại chuyện không vui trước đây, cậu phát hiện ra người cầm đầu nói chuyện đã bị Dương Từ đá một cái ngã ra đất.
Thấy vậy, những tên côn đồ khác sững sờ trong giây lát, sau đó lao tới hét lên: "Thằng nhóc thúi, dám động đến lão đại của bọn tao?"
"Các anh em, tất cả đều lên đi, đánh chết hắn đi!"
Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời của bọn họ, liền vô thức muốn bảo vệ Dương Từ. Nhưng chân cậu vừa mới lành chưa bao lâu, trong lúc gấp gáp lo lắng lại lên cơn đau nhức. Kết quả khiến cậu ngạc nhiên là Dương Từ hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của cậu. Dương Từ tự mình đối mặt với 5 người bọn họ, còn có thời gian để quan tâm đến tình hình của Tạ Nghiễn Thanh.
Dương Từ mượn lực nhảy lên, đá vào mặt một tên côn đồ, rồi lại một phát chém vào chân gọn gàng, trực tiếp hạ gục một kẻ đánh lén. Rõ ràng là trong toàn bộ quá trình chỉ có mình anh (đánh) mà thôi, nhưng 5 người ở phía đối diện đã bị đánh tơi bời tan tác.
Tạ Nghiễn Thanh luôn biết rằng Dương Từ thích đánh nhau cũng giỏi đánh nhau. Trước đây khi cậu còn ở trong đại đội, Dương Từ thỉnh thoảng hai ba hôm lại bị thương. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh không thể không ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến anh lấy một chọi năm.
Để tỏ vẻ ngầu lòi trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ đã dùng những chiêu trò hoa mỹ để đánh với họ như chém vào chân, ném qua vai, quét chân...
Dù vài lần để tỏ vẻ đẹp trai ngầu lòi anh bị dính mấy quyền nhưng không thể không nói là, tỏ vẻ đẹp trai vẫn có tác dụng. Bởi vì cách Tạ Nghiễn Thanh nhìn anh vào khoảnh khắc này rõ ràng là hai mắt lấp lánh.
Chỉ đáng tiếc sự lấp lánh này không kéo dài được bao lâu, bởi vì trên trán của anh có một vết thương nhỏ, ánh mắt của Tạ Nghiễn Thanh nhìn anh trở thành đau lòng.
Những tên côn đồ này không phải kẻ ngốc, thấy không thể cùng nhau đánh bại Dương Từ, vài kẻ thông minh lập tức quay người bỏ chạy. Chỉ còn lại một người kém may mắn, bị Dương Từ đẩy ngã xuống đất liền kêu gào lên. Dương Từ bị hắn ta gào đến bực mình, không chút khách khí tát hắn ta một cái: "Kêu gào cái gì chứ? Nhanh nói cho ta biết tại sao mấy người lại nhắm đến bọn ta, nếu không ta sẽ đưa ngươi đến cục cảnh sát."
Tên côn đồ kia nghe vậy lập tức khải a, cũng không thể trách hắn ta không có tiền đồ được, mà nhiệm vụ của bọn chúng vốn chỉ là đến đây để hù dọa hai người họ, tiện đó thì lấy chút tiền của bọn họ để xài thôi.
Kết quả không nghĩ tới là Dương Từ trông nho nhã yếu đuối, lại là một kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn. Để không bị Dương Từ đưa đến cục cảnh sát, đối phương không còn cách nào khác ngoài việc đều khai hết cho bọn họ. Cũng chính vào lúc này Dương Từ mới biết bọn họ bị nhắm đến vậy mà lại vì cái chuyện ngày hôm qua trên xe.
Người đã trả thù anh và Tạ Nghiễn Thanh là một tay anh chị trong huyện thành, cũng là người cha của cậu bé trong xe ngày hôm qua. Dương Từ đột nhiên không nói nên lời, anh thực sự không xem trọng chuyện ngày hôm qua, nhưng anh không ngờ rằng đối phương lại là một người nhỏ mọn như vậy, vì một chuyện nhỏ như đậu xanh hạt vừng này lại đi báo thù người ta.
Nghĩ đến thằng nhóc hư đó đáng ghét như thế, đối phương có một người cha như vậy cũng không có gì lạ, cha nào dạy ra đứa con như vậy. Nhưng nghĩ đến người đã đắc tội với người đàn ông ngày hôm qua còn có hai thanh niên trí thức đã lên tiếng thay họ, Dương Từ có chút lo lắng cho hai thanh niên trí thức đó.
Dương Từ biết một chút công phu quyền cước, anh không sợ ai trả thù. Ngay cả khi anh gặp phải nguy hiểm, anh có thể trốn trong không gian. Mà Tạ Nghiễn Thanh cũng không phải người địa phương, cũng sẽ không ở lại chỗ này quá lâu, cũng không sợ người đàn ông kia báo thù. Nhưng những thanh niên trí thức thì khác, những thanh niên trí thức đều là sống xa nhà, nếu bị mấy tay anh chị gì đó nhắm đến thì cuộc sống sau này nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Từ trở nên lạnh lùng, vốn dĩ anh chỉ muốn dạy cho đám côn đồ này một bài học chứ không muốn đưa bọn chúng đến đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ có liên quan đến hai thanh niên trí thức, Dương Từ cảm thấy rằng sẽ an toàn hơn nếu đem bọn họ đến cục cảnh sát. Trước không nói đến có thể để cho đối phương vào nhà lao không, ít nhất sau này có thể khiến cho đối phương có chút kiêng dè. Cũng để tránh việc đối phương không đối phó được với Dương Từ, lại đi đối phó với hai thanh niên trí thức hoặc người nhà của Dương Từ.
Sau khi Dương Từ đưa người đàn ông đến cục cảnh sát, anh đã mượn điện thoại của cục cảnh sát và gọi cho đại đội dân quân của công xã. Nói về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, để đối phương giúp chú ý đến hai thanh niên trí thức đó.
Mãi cho đến khi đại đội dân quân liên lạc với hai thanh niên trí thức, Dương Từ mới biết thân phận của nữ thanh niên trí thức không hề đơn giản, bọn họ là chiến sĩ văn nghệ của đoàn văn nghệ công xã họ, còn là một người vợ chưa cưới của một lãnh đạo trẻ tuổi của công xã. Ở trên xe đối phương dám lên tiếng thay cho Dương Từ bọn họ, không chỉ vì cô ấy rất tốt bụng mà còn vì cô ấy có lòng tin. Một người như vậy, ngay cả tay anh chị cũng không dám khiêu khích họ.
Thấy rằng những lo lắng của mình là không cần thiết, Dương Từ mới cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục đi cùng Tạ Nghiễn Thanh. Hai người họ đến trường của Dương Từ, đến nhà máy nơi Dương Từ làm việc, xem hết những nơi có thể chơi trong huyện thành, mãi cho đến ngày 20 tháng 12 âm lịch mới tiễn người lên tàu.
Lần này Tạ Nghiễn Thanh không từ chối Dương Từ tiễn cậu, Dương Từ cũng không buồn như hai lần trước. Bởi vì Dương Từ biết rằng không đầy một năm nữa, anh liền có thể bắt chuyến tàu đi đến thành phố nơi Tạ Nghiễn Thanh lớn lên, đến lúc đó họ sẽ không phải bị chia cắt ở hai nơi rồi.
Sau khi Dương Từ tiễn Tạ Nghiễn Thanh đi, anh bận rộn cho đến ngày 27 tháng 12 âm lịch, cuối cùng anh cũng có thể nghỉ ngơi về quê rồi. Ngày thứ hai sau khi Dương Từ về quê, cũng là ngày 28 tháng 12 âm lịch, cô cả đi lấy chồng xa đã mang theo cả nhà trở về.
Dương Từ không có ấn tượng gì về người cô lấy chồng xa này. Dù sao thì cô cũng lớn tuổi hơn cha anh, khi bà ấy đi lấy chồng xa, không nói đến Dương Từ, ngay cả Dương Lăng Húc cũng không có bóng dáng. Cho nên đối với người cô này, cả nhà đều rất xa lạ, ngay cả Dương Mãn Thương và Dương Mãn Lương, khi nhìn thấy đối phương cũng không dám nhận thân.
Cô cả sinh tổng cộng ba người con, nhưng khi về lại mang theo năm người. Trong đó có một nam một nữ được nhận làm con nuôi, nghe nói là người dượng làm cán bộ, khi còn trẻ có một chiến hữu. Hoàn cảnh hiện tại của gia đình cô cả cũng giống như của anh hai Dương Quốc Hữu lúc đầu. Nhưng điểm khác biệt là anh hai không nuôi con mà tìm cho chúng một gia đình tốt hơn.
Ngay khi Dương Từ nghe nói rằng cô cả của anh đã nuôi hai đứa con của người khác, anh biết rằng người cô cả này có một trái tim nhân hậu. Đặc biệt là khi anh tận mắt nhìn thấy con trai và con gái nuôi của cô cả, anh càng chắc chắn rằng người cô này rất tốt, bởi vì cặp chị em đó vừa nhìn đã được nuôi dạy rất tốt.
Người chị được nuôi dạy như một tiểu thư quý tộc, người em trai cũng được nuôi dạy đến mười ngón tay không dính chút nước. Thời đại này có thể nuôi dạy những đứa trẻ như vậy, không chỉ cho thấy gia cảnh của họ rất tốt mà còn phản ánh sự quan tâm chăm sóc của cô và dượng đối với mấy đứa trẻ.
Dương Lăng Húc và Dương Quốc Hữu hôm nay đều không ở nhà, Dương Gia Hữu gần đây cũng rất bận rộn, trong đám vãn bối chỉ có Dương Từ và Dương Mộng Liên. Cô cả cả đời sinh được ba người con trai, đứa con gái duy nhất của bà cũng là con gái nhà người khác nên khi nhìn thấy Dương Mộng Liên thì cô cả rất thích, bà không ngừng kéo Dương Mộng Liên nói đứa bé gái này lớn lên thật ưa nhìn.
Ngược lại, Dương Từ người luôn được lòng phái đẹp, lần này hiếm hoi bị ghẻ lạnh một bên. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, sau khi nhà cô cả biết Dương Từ là một học bá, người anh họ cả cứ kéo Dương Từ lại và khen ngợi Dương Từ không ngớt.
Người anh cả đang đi dạy, hiện là giáo sư của một trường học nào đó, anh đẩy gọng kính nói với Dương Mãn Tú: "Mẹ, Dương Từ là một đứa trẻ rất ngoan, trước đây vì hành hiệp trượng nghĩa mà được đăng báo đó."
Đôi chị em con nuôi vẫn luôn không phản ứng đó cuối cùng cũng phản ứng lại khi nghe những gì anh họ nói. Họ không thích nơi lạc hậu này, luôn cảm thấy người ở đây thích nhìn chằm chằm vào mình, chẳng những không lễ phép mà còn thích dò hỏi.
Còn có ở đây quá bẩn, thậm chí không có một con đường tử tế. Khi xuống xe, họ nhìn thấy một đứa trẻ đang nhặt phân bò. Họ không thể ngờ rằng một người mẹ nuôi dịu dàng như vậy lại lớn lên ở một nơi xa xôi như vậy.
Đứa con nuôi, là em út trong gia đình cô cả, cũng là anh họ nhỏ của Dương Từ, đột nhiên tiến về phía Dương Từ. Đôi mắt không có vẻ hăm hở gì, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Từ một lúc lâu mới nói một câu, nhưng những gì anh ta nói thật kiêu ngạo: "Ta nghe nói ngươi rất giỏi đánh nhau, đến so tài chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store