Chương 54
Lâm Kiều nhìn một lát cũng không lấy, cứ trực tiếp mặc quần áo của anh không tốt lắm, cô che ngực lại đứng yên thật lâu hỏi vọng ra bên ngoài: "Cậu có quần áo khác không?"
Hoắc Ngập nghe vậy cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía bên này, Lâm Kiều nghe thấy tiếng bước chân của anh vội vàng cầm bộ quần áo che ở trước người.
Hoắc Ngập đi vào, tầm mắt cũng không thèm nhìn đến cô, tùy tiện cầm một cái áo thun trắng: "Không có đồ mới, chị tạm chấp nhận mặc đi, khi về thì trực tiếp vứt bỏ là được."
Lâm Kiều nhận áo từ trong tay anh: "Có thể thêm một cái quần không?"
Hoắc Ngập nhìn sang vẻ mặt hơi nghiền ngẫm: "Không phải chị đang cầm quần sao?"
Lâm Kiều cúi đầu nhìn lại, che ở trước ngực chính xác là quần, cô khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn."
Hoắc Ngập đi ra ngoài, Lâm Kiều ôm quần áo vào phòng vệ sinh thay.
Áo anh đưa cô quá lớn, mặc vào như đang mặc váy, quần cũng vừa dài vừa to, mặc vào là lại tụt xuống.
Khả năng không cẩn thận, coi như biểu diễn rơi quần.
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều kéo theo quần, về lại tủ quần áo tìm một cái dây lưng đeo vào, khá hơn nhiều, lại cuốn mấy tầng ống quần, tuy rằng nhìn chẳng ra gì cả nhưng so với quần áo ướt trên người thì đã tốt hơn rất nhiều.
Lâm Kiều ôm quần áo của mình đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Bánh Trôi Nhỏ ngồi xổm ngoài cửa nhìn cô.
Lâm Kiều duỗi tay sờ sờ nó: "Bánh Trôi ngoan~"
"Meo~"
Cô sờ soạng Bánh Trôi Nhỏ trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc Ngập đang trong phòng bếp.
Lâm Kiều cũng không có mặt mũi đi quấy rầy anh, buông quần áo trong tay, ra sô pha phòng khách ngồi xuống mới phát hiện căn nhà này rất lớn, tuy rằng trong nhà không nhiều màu sắc lắm nhưng lại đặc biệt đẹp.
Chắc hẳn anh đã mua cả tầng này, hai căn đả thông, xung quanh tất cả đều là cửa kính sát đất, tầm nhìn rất tốt, nhìn ra ngoài chính là không trung.
Hiện tại mưa to tầm tã lại mang đến một loại cảm giác khác lạ, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi cũng vô cùng thoải mái.
Đoạn đường này, tầm nhìn này cũng không phải là nơi người bình thường có thể mua nổi, Lâm Kiều nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, cũng đều là học sinh cấp ba nhưng lại có chênh lệch làm cô không thể nghĩ tới.
Bánh Trôi Nhỏ theo lại đây, ghé vào bên chân cô, Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng duỗi tay đi vuốt nó.
Hoắc Ngập từ phòng bếp đi ra, trời đã mưa đen xì, mưa bên ngoài vẫn không hề dừng.
Anh bưng hai bát mì để một bát lên bàn: "Ăn mì đi."
Lâm Kiều đứng dậy nhìn bát mì, Hoắc Ngập đã xoay người đi tới phòng ăn.
Lâm Kiều dừng một chút cũng đi theo anh tới bên bàn ăn, anh nấu mì rất tốt, nhìn rất ngon miệng, trình bày vô cùng phong phú.
Lâm Kiều ăn một miếng nhịn không được nhìn về phía Hoắc Ngập, thế nhưng ăn lại khá ngon.
Hoắc Ngập lấy điều khiển từ xa trên bàn mở TV trên tường nhà ăn, một bên xem báo tin tức bằng tiếng Anh, một bên ăn mì, không hề có ý muốn nói chuyện với cô.
Lâm Kiều lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghiêm túc cúi đầu ăn mì sợi.
Bánh Trôi Nhỏ thấy bọn họ đang ăn gì đó, lập tức chạy tới cọ chân cô: "Meo ô~"
Lâm Kiều cảm giác cái bụng mềm mại đang cọ nhịn không được cười lên một tiếng, ăn một miếng là lại quay ra nhìn nó, chơi vô cùng vui vẻ.
Chờ ăn mì xong, trời đã hoàn toàn tối đen, kim đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi.
Lâm Kiều lại ngồi thêm nửa giờ nhịn không được mở miệng hỏi: "Có cần gọi điện hỏi xem anh Quan Chí bao giờ tới không?"
Hoắc Ngập mang tư thế thanh thản dựa vào sô pha, hoàn toàn không có ý muốn lấy điện thoại trên bàn: "Anh ta đón người xong rồi sẽ quay lại."
Giọng điệu nhàn nhạt làm Lâm Kiều không thể mở miệng nói gì thêm.
Cô nhìn tiết mục trên TV, lại qua thêm nửa giờ, Quan Chí vẫn chưa quay lại, đã 8 giờ rưỡi, quá muộn.
Lâm Kiều đang chuẩn bị đứng dậy, điện thoại trên bàn vang lên, Hoắc Ngập duỗi tay lấy điện thoại nhận máy.
Hoắc Ngập nghe bên kia nói mấy câu, lên tiếng đáp, ngắt điện thoại nhìn về phía cô: "Máy bay tới trễ, Quan Chí vẫn còn ở bên đó, buổi tối không thể tới, chị cứ ở chỗ này ngủ đi."
Lâm Kiều ngập ngừng ôm quần áo đứng lên: "Vậy tôi sẽ gọi xe về trường."
Hoắc Ngập cũng không hề để ý, hơi nhướng mày cười một cái: "Nơi này cách trường học khá xa, gọi xe quay về chắc hẳn sẽ mất không ít tiền, một ngày chị kiếm được bao nhiêu? Sẽ đi gọi xe à?"
Lâm Kiều nghe được tiếng thịt đau, từ nơi này quay về khả năng sẽ bằng tiền cô đi làm thêm hai ngày.
Hoắc Ngập cũng không để ý đến cô dựa vào sô pha tiếp tục xem TV, lời nói nhàn tản: "Đã khuya, chị vẫn không nên cố chấp làm gì."
Lâm Kiều cắn chặt răng: "Tôi vẫn nên quay về."
Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng nhìn sang, liếc mắt đánh giá cô một cái nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Không phải chị nghĩ sẽ ngủ cùng phòng với tôi chứ?"
Lâm Kiều hơi ôm chặt quần áo trong ngực.
Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt nhìn về phía TV nói không chút để ý: "Tôi đã có bạn gái, chị à, có phải chị suy nghĩ nhiều rồi hay không? Còn tưởng rằng tôi muốn ngủ với chị?"
Anh nói rất nhẹ nhàng, mặt Lâm Kiều nóng rát, cô chớp mắt nghiêm túc trả lời: "Tôi không phải có ý này, chỉ là cảm thấy như vậy sẽ không tốt lắm."
"Ngày thường không phải đều ở nhà tôi sao?" Hoắc Ngập nói rồi đứng lên, hơi cúi đầu nhìn về phía cô: "Chị cứ như vậy là trong lòng có quỷ, chị có thật sự coi tôi là em trai không?"
Lâm Kiều trả lời vô cùng quyết đoán: "Có."
"Vậy sao lại không được? Chị gái, em trai ở cùng một chỗ sẽ có vấn đề gì à? Đã trễ thế này, tôi lười phải đưa chị về, nếu trên đường chị gặp phải chuyện gì, ba sẽ trách tôi."
Lâm Kiều không nói gì nữa, Hoắc Ngập nhường phòng cho cô, Bánh Trôi Nhỏ cũng theo vào theo, chui vào trong ổ nhỏ của mình chuẩn bị ngủ.
Lâm Kiều đóng cửa lại khóa kỹ lên giường ngủ.
Xác nhận được Hoắc Ngập đang yêu đương cũng đã làm cô thả lỏng hơn nhiều, lúc trước thấy anh cùng bạn nữ sinh tinh nghịch kia, chắc hẳn là rất thích.
Lâm Kiều không còn băn khoăn nữa, một ngày làm thêm xong vốn dĩ đã mệt, nằm ở trên giường rất nhanh liền buồn ngủ, trong mông lung, phảng phất nghe được âm thanh gì đó.
Tiếng phụ nữ ho khan, rất nhẹ, không nghe kỹ căn bản không nghe thấy.
Cô mở mắt ra, trong phòng không có ai, cô cho rằng là ảo giác của mình, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, âm thanh đó lại tới nữa, không biết là từ đâu phát ra.
Lâm Kiều buồn ngủ mất sạch, đứng dậy đi về hướng âm thanh phát ra, phát ra ở cạnh góc phòng, tìm trên dưới bàn ghế dựa một lần, không thấy bất luận đồ gì phát ra âm thanh hết.
Trong mơ hồ giống như lại nghe thấy được, cả người cô đều có chút cứng đờ, vội vàng đứng dậy bế Bánh Trôi Nhỏ còn đang ngủ gật ra khỏi phòng.
"Hoắc Ngập!"
Trong phòng khách rất yên tĩnh, không bật đèn, đặc biệt tối, cô vừa gọi một tiếng như vậy phá lệ yên tĩnh, giống như một mình ngốc trong phòng trống.
"Hoắc Ngập!" Lâm Kiều hoảng loạn gọi thêm một tiếng, không biết anh đã đi nơi nào, sờ soạng khắp nơi tìm chốt mở đèn.
Một lát sau, Hoắc Ngập mở cửa phòng sách ra, ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài nhìn cô có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Lâm Kiều thấy anh nhanh chóng đã có cảm giác an toàn, ôm Bánh Trôi Nhỏ bị đánh thức, bước nhanh chạy đến chỗ anh, trong giọng nói cũng có chút phát run: "Có tiếng phụ nữ ho khan, không biết phát ra từ đâu."
"Nghe lầm à?"
"Tôi nghe thấy tận hai lần."
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, hiển nhiên không tin, anh đi đến phòng cô, Lâm Kiều cũng không dám đứng ngốc một mình, gắt gao đi theo sau anh.
Hoắc Ngập vào phòng yên tĩnh đợi trong chốc lát, âm thanh cũng không có xuất hiện.
"Chắc hẳn chị gặp ác mộng, không có việc gì, ngủ đi." Hoắc Ngập xoay người quay về phòng sách.
Lâm Kiều vội vàng đi theo phía sau anh, cô không dám ngốc một mình ở phòng này, vô thức hoàn toàn ỷ lại anh.
Hoắc Ngập vào phòng sách, thấy cô ôm theo Bánh Trôi Nhỏ cùng vào, trong lời nói có chút xa cách: "Chị không ngủ sao?"
Lâm Kiều lắc đầu sợ anh đuổi mình đi: "Tôi không dám ở một mình, tôi ngồi ở bên cạnh đọc sách, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu."
Hoắc Ngập cũng không nói gì, trở về chỗ cũ tiếp tục vẽ.
Lâm Kiều thấy anh bày giấy trên bàn, là một ít chi tiết cấu tạo của đồ gì đó, cô xem không hiểu là thứ gì.
Phòng sách của Hoắc Ngập rất lớn, sách vô cùng nhiều, thật ra Lâm Kiều cũng không có tâm trạng đọc sách gì, cô tùy ý cầm lấy một quyển sách, ôm Bánh Trôi Nhỏ ngồi trên sô pha.
Yên tĩnh nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, cô nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, anh đeo lên mắt kính lịch sự vô hại, ý định liếc mắt nhìn qua nơi này cũng không có, hoàn toàn coi cô là người trong suốt.
Nếu như là trò đùa, giống như với anh mà nói không có bất luận ý nghĩa gì, chẳng lẽ thật sự là do cô vừa rồi nằm mơ?
Hơn nửa tiếng trôi qua, Hoắc Ngập vẫn đang vẽ như cũ, Lâm Kiều hoàn toàn từ bỏ suy đoán của mình, Bánh Trôi Nhỏ trong lòng ngực đã ngủ từ sớm, cô cũng buồn ngủ liên tục, nhịn không được nhắm mắt lại, Hoắc Ngập ở bên cạnh cũng có cảm giác an toàn, rất nhanh đã ngủ say.
Tiếng hít thở của Lâm Kiều dần vững vàng, Hoắc Ngập đang vẽ tranh, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô gái nhỏ ôm Bánh Trôi Nhỏ trong lòng ngực ngủ rất ngoan.
Anh buông bút trong tay liền ngồi ở xa xa nhìn cô như suy tư gì.
Bánh Trôi Nhỏ lại tỉnh, thấy Hoắc Ngập đang chuẩn bị kêu meo meo.
Hoắc Ngập thấy, duỗi tay dựng ngón trỏ trên môi nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, khóe môi lại hơi cong lên lộ ra một ý cười khẽ, vô cùng hư.
Lâm Kiều ngủ một giấc đến sáng, cảm giác bên người có cái gối ôm, cô theo bản năng tưởng đó là gối ôm trong phòng ngủ của mình, duỗi tay lại ôm chặt thêm một ít, đầu cọ cọ vào bên trong.
Chỉ là gối ôm này lại không mềm chút nào, cứng kinh khủng, dù không mềm nhưng lại được cái ấm áp, trong mơ hồ còn có hương thơm tươi mát.
Gối ôm cảm giác được động tác của cô cũng hơi duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực.
Tay gối ôm...?
Cô chậm rãi mở mắt ra lại là hoàn cảnh lạ lẫm, bên cạnh là mặt Hoắc Ngập, gần trong gang tấc, lông mi thật dài cụp xuống, có vẻ thẳng dài, khuôn mặt khi ngủ đẹp đến vô hại.
Lâm Kiều đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng, không phải sô pha trong phòng sách!
Hoắc Ngập bị cô đánh thức, hơi nhíu mi, mở mắt ra nhìn về phía cô, trong mắt vẫn còn chút buồn ngủ nằm ở trên giường như vậy, quần áo hơi loạn vô cùng mỹ lệ mê người.
Lâm Kiều nhìn quần áo trên người mình không thay đổi gì, anh cũng mặc quần áo như thường, cô hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi; "Sao cậu lại ở đây?"
Hoắc Ngập chậm rãi ngồi dậy bình thường nói: "Đương nhiên là ngủ, tôi cũng không có khả năng không ngủ cả đêm."
Lâm Kiều thấy anh bình tĩnh như vậy có chút nóng nảy: "Tôi là hỏi vì sao chúng ta lại ngủ trên cùng một giường?"
"Không phải chị sợ ngủ một mình sao?"
Anh nói rất đúng lý hợp tình, Lâm Kiều cũng không tìm ra câu nào để phản bác, nhớ tới mình vừa rồi còn ôm chặt anh, hiện tại cũng có thể biết eo anh cứng cỏi bao nhiêu, cô hoàn toàn không biết nên theo ai: "Vậy cũng không thể ngủ trên cùng một giường!"
Hoắc Ngập giống như không rõ cô đang rối rắm cái gì: "Cùng em trai ngủ chung một giường thì đã làm sao? Cũng không phải là làm tình."
Tim Lâm Kiều nháy mắt căng thẳng, chịu không nổi lời nói như vậy của anh, vốn có thể miễn cưỡng trấn định, anh vừa nói như vậy, trong đầu cô hoàn toàn rối loạn, hoảng đến không nhìn kỹ đường đã bò xuống giường: "Tôi... Tôi phải về trường học..."
Hoắc Ngập nhìn cô cười ra tiếng.
Lâm Kiều bị anh cười mà ngực căng thẳng, vội vàng xoay người chạy nhanh ra ngoài, dường như là chạy trối chết.
Hoắc Ngập nghe vậy cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía bên này, Lâm Kiều nghe thấy tiếng bước chân của anh vội vàng cầm bộ quần áo che ở trước người.
Hoắc Ngập đi vào, tầm mắt cũng không thèm nhìn đến cô, tùy tiện cầm một cái áo thun trắng: "Không có đồ mới, chị tạm chấp nhận mặc đi, khi về thì trực tiếp vứt bỏ là được."
Lâm Kiều nhận áo từ trong tay anh: "Có thể thêm một cái quần không?"
Hoắc Ngập nhìn sang vẻ mặt hơi nghiền ngẫm: "Không phải chị đang cầm quần sao?"
Lâm Kiều cúi đầu nhìn lại, che ở trước ngực chính xác là quần, cô khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn."
Hoắc Ngập đi ra ngoài, Lâm Kiều ôm quần áo vào phòng vệ sinh thay.
Áo anh đưa cô quá lớn, mặc vào như đang mặc váy, quần cũng vừa dài vừa to, mặc vào là lại tụt xuống.
Khả năng không cẩn thận, coi như biểu diễn rơi quần.
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều kéo theo quần, về lại tủ quần áo tìm một cái dây lưng đeo vào, khá hơn nhiều, lại cuốn mấy tầng ống quần, tuy rằng nhìn chẳng ra gì cả nhưng so với quần áo ướt trên người thì đã tốt hơn rất nhiều.
Lâm Kiều ôm quần áo của mình đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Bánh Trôi Nhỏ ngồi xổm ngoài cửa nhìn cô.
Lâm Kiều duỗi tay sờ sờ nó: "Bánh Trôi ngoan~"
"Meo~"
Cô sờ soạng Bánh Trôi Nhỏ trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc Ngập đang trong phòng bếp.
Lâm Kiều cũng không có mặt mũi đi quấy rầy anh, buông quần áo trong tay, ra sô pha phòng khách ngồi xuống mới phát hiện căn nhà này rất lớn, tuy rằng trong nhà không nhiều màu sắc lắm nhưng lại đặc biệt đẹp.
Chắc hẳn anh đã mua cả tầng này, hai căn đả thông, xung quanh tất cả đều là cửa kính sát đất, tầm nhìn rất tốt, nhìn ra ngoài chính là không trung.
Hiện tại mưa to tầm tã lại mang đến một loại cảm giác khác lạ, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi cũng vô cùng thoải mái.
Đoạn đường này, tầm nhìn này cũng không phải là nơi người bình thường có thể mua nổi, Lâm Kiều nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, cũng đều là học sinh cấp ba nhưng lại có chênh lệch làm cô không thể nghĩ tới.
Bánh Trôi Nhỏ theo lại đây, ghé vào bên chân cô, Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng duỗi tay đi vuốt nó.
Hoắc Ngập từ phòng bếp đi ra, trời đã mưa đen xì, mưa bên ngoài vẫn không hề dừng.
Anh bưng hai bát mì để một bát lên bàn: "Ăn mì đi."
Lâm Kiều đứng dậy nhìn bát mì, Hoắc Ngập đã xoay người đi tới phòng ăn.
Lâm Kiều dừng một chút cũng đi theo anh tới bên bàn ăn, anh nấu mì rất tốt, nhìn rất ngon miệng, trình bày vô cùng phong phú.
Lâm Kiều ăn một miếng nhịn không được nhìn về phía Hoắc Ngập, thế nhưng ăn lại khá ngon.
Hoắc Ngập lấy điều khiển từ xa trên bàn mở TV trên tường nhà ăn, một bên xem báo tin tức bằng tiếng Anh, một bên ăn mì, không hề có ý muốn nói chuyện với cô.
Lâm Kiều lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghiêm túc cúi đầu ăn mì sợi.
Bánh Trôi Nhỏ thấy bọn họ đang ăn gì đó, lập tức chạy tới cọ chân cô: "Meo ô~"
Lâm Kiều cảm giác cái bụng mềm mại đang cọ nhịn không được cười lên một tiếng, ăn một miếng là lại quay ra nhìn nó, chơi vô cùng vui vẻ.
Chờ ăn mì xong, trời đã hoàn toàn tối đen, kim đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi.
Lâm Kiều lại ngồi thêm nửa giờ nhịn không được mở miệng hỏi: "Có cần gọi điện hỏi xem anh Quan Chí bao giờ tới không?"
Hoắc Ngập mang tư thế thanh thản dựa vào sô pha, hoàn toàn không có ý muốn lấy điện thoại trên bàn: "Anh ta đón người xong rồi sẽ quay lại."
Giọng điệu nhàn nhạt làm Lâm Kiều không thể mở miệng nói gì thêm.
Cô nhìn tiết mục trên TV, lại qua thêm nửa giờ, Quan Chí vẫn chưa quay lại, đã 8 giờ rưỡi, quá muộn.
Lâm Kiều đang chuẩn bị đứng dậy, điện thoại trên bàn vang lên, Hoắc Ngập duỗi tay lấy điện thoại nhận máy.
Hoắc Ngập nghe bên kia nói mấy câu, lên tiếng đáp, ngắt điện thoại nhìn về phía cô: "Máy bay tới trễ, Quan Chí vẫn còn ở bên đó, buổi tối không thể tới, chị cứ ở chỗ này ngủ đi."
Lâm Kiều ngập ngừng ôm quần áo đứng lên: "Vậy tôi sẽ gọi xe về trường."
Hoắc Ngập cũng không hề để ý, hơi nhướng mày cười một cái: "Nơi này cách trường học khá xa, gọi xe quay về chắc hẳn sẽ mất không ít tiền, một ngày chị kiếm được bao nhiêu? Sẽ đi gọi xe à?"
Lâm Kiều nghe được tiếng thịt đau, từ nơi này quay về khả năng sẽ bằng tiền cô đi làm thêm hai ngày.
Hoắc Ngập cũng không để ý đến cô dựa vào sô pha tiếp tục xem TV, lời nói nhàn tản: "Đã khuya, chị vẫn không nên cố chấp làm gì."
Lâm Kiều cắn chặt răng: "Tôi vẫn nên quay về."
Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng nhìn sang, liếc mắt đánh giá cô một cái nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Không phải chị nghĩ sẽ ngủ cùng phòng với tôi chứ?"
Lâm Kiều hơi ôm chặt quần áo trong ngực.
Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt nhìn về phía TV nói không chút để ý: "Tôi đã có bạn gái, chị à, có phải chị suy nghĩ nhiều rồi hay không? Còn tưởng rằng tôi muốn ngủ với chị?"
Anh nói rất nhẹ nhàng, mặt Lâm Kiều nóng rát, cô chớp mắt nghiêm túc trả lời: "Tôi không phải có ý này, chỉ là cảm thấy như vậy sẽ không tốt lắm."
"Ngày thường không phải đều ở nhà tôi sao?" Hoắc Ngập nói rồi đứng lên, hơi cúi đầu nhìn về phía cô: "Chị cứ như vậy là trong lòng có quỷ, chị có thật sự coi tôi là em trai không?"
Lâm Kiều trả lời vô cùng quyết đoán: "Có."
"Vậy sao lại không được? Chị gái, em trai ở cùng một chỗ sẽ có vấn đề gì à? Đã trễ thế này, tôi lười phải đưa chị về, nếu trên đường chị gặp phải chuyện gì, ba sẽ trách tôi."
Lâm Kiều không nói gì nữa, Hoắc Ngập nhường phòng cho cô, Bánh Trôi Nhỏ cũng theo vào theo, chui vào trong ổ nhỏ của mình chuẩn bị ngủ.
Lâm Kiều đóng cửa lại khóa kỹ lên giường ngủ.
Xác nhận được Hoắc Ngập đang yêu đương cũng đã làm cô thả lỏng hơn nhiều, lúc trước thấy anh cùng bạn nữ sinh tinh nghịch kia, chắc hẳn là rất thích.
Lâm Kiều không còn băn khoăn nữa, một ngày làm thêm xong vốn dĩ đã mệt, nằm ở trên giường rất nhanh liền buồn ngủ, trong mông lung, phảng phất nghe được âm thanh gì đó.
Tiếng phụ nữ ho khan, rất nhẹ, không nghe kỹ căn bản không nghe thấy.
Cô mở mắt ra, trong phòng không có ai, cô cho rằng là ảo giác của mình, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, âm thanh đó lại tới nữa, không biết là từ đâu phát ra.
Lâm Kiều buồn ngủ mất sạch, đứng dậy đi về hướng âm thanh phát ra, phát ra ở cạnh góc phòng, tìm trên dưới bàn ghế dựa một lần, không thấy bất luận đồ gì phát ra âm thanh hết.
Trong mơ hồ giống như lại nghe thấy được, cả người cô đều có chút cứng đờ, vội vàng đứng dậy bế Bánh Trôi Nhỏ còn đang ngủ gật ra khỏi phòng.
"Hoắc Ngập!"
Trong phòng khách rất yên tĩnh, không bật đèn, đặc biệt tối, cô vừa gọi một tiếng như vậy phá lệ yên tĩnh, giống như một mình ngốc trong phòng trống.
"Hoắc Ngập!" Lâm Kiều hoảng loạn gọi thêm một tiếng, không biết anh đã đi nơi nào, sờ soạng khắp nơi tìm chốt mở đèn.
Một lát sau, Hoắc Ngập mở cửa phòng sách ra, ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài nhìn cô có chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Lâm Kiều thấy anh nhanh chóng đã có cảm giác an toàn, ôm Bánh Trôi Nhỏ bị đánh thức, bước nhanh chạy đến chỗ anh, trong giọng nói cũng có chút phát run: "Có tiếng phụ nữ ho khan, không biết phát ra từ đâu."
"Nghe lầm à?"
"Tôi nghe thấy tận hai lần."
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, hiển nhiên không tin, anh đi đến phòng cô, Lâm Kiều cũng không dám đứng ngốc một mình, gắt gao đi theo sau anh.
Hoắc Ngập vào phòng yên tĩnh đợi trong chốc lát, âm thanh cũng không có xuất hiện.
"Chắc hẳn chị gặp ác mộng, không có việc gì, ngủ đi." Hoắc Ngập xoay người quay về phòng sách.
Lâm Kiều vội vàng đi theo phía sau anh, cô không dám ngốc một mình ở phòng này, vô thức hoàn toàn ỷ lại anh.
Hoắc Ngập vào phòng sách, thấy cô ôm theo Bánh Trôi Nhỏ cùng vào, trong lời nói có chút xa cách: "Chị không ngủ sao?"
Lâm Kiều lắc đầu sợ anh đuổi mình đi: "Tôi không dám ở một mình, tôi ngồi ở bên cạnh đọc sách, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu."
Hoắc Ngập cũng không nói gì, trở về chỗ cũ tiếp tục vẽ.
Lâm Kiều thấy anh bày giấy trên bàn, là một ít chi tiết cấu tạo của đồ gì đó, cô xem không hiểu là thứ gì.
Phòng sách của Hoắc Ngập rất lớn, sách vô cùng nhiều, thật ra Lâm Kiều cũng không có tâm trạng đọc sách gì, cô tùy ý cầm lấy một quyển sách, ôm Bánh Trôi Nhỏ ngồi trên sô pha.
Yên tĩnh nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, cô nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, anh đeo lên mắt kính lịch sự vô hại, ý định liếc mắt nhìn qua nơi này cũng không có, hoàn toàn coi cô là người trong suốt.
Nếu như là trò đùa, giống như với anh mà nói không có bất luận ý nghĩa gì, chẳng lẽ thật sự là do cô vừa rồi nằm mơ?
Hơn nửa tiếng trôi qua, Hoắc Ngập vẫn đang vẽ như cũ, Lâm Kiều hoàn toàn từ bỏ suy đoán của mình, Bánh Trôi Nhỏ trong lòng ngực đã ngủ từ sớm, cô cũng buồn ngủ liên tục, nhịn không được nhắm mắt lại, Hoắc Ngập ở bên cạnh cũng có cảm giác an toàn, rất nhanh đã ngủ say.
Tiếng hít thở của Lâm Kiều dần vững vàng, Hoắc Ngập đang vẽ tranh, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô gái nhỏ ôm Bánh Trôi Nhỏ trong lòng ngực ngủ rất ngoan.
Anh buông bút trong tay liền ngồi ở xa xa nhìn cô như suy tư gì.
Bánh Trôi Nhỏ lại tỉnh, thấy Hoắc Ngập đang chuẩn bị kêu meo meo.
Hoắc Ngập thấy, duỗi tay dựng ngón trỏ trên môi nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, khóe môi lại hơi cong lên lộ ra một ý cười khẽ, vô cùng hư.
Lâm Kiều ngủ một giấc đến sáng, cảm giác bên người có cái gối ôm, cô theo bản năng tưởng đó là gối ôm trong phòng ngủ của mình, duỗi tay lại ôm chặt thêm một ít, đầu cọ cọ vào bên trong.
Chỉ là gối ôm này lại không mềm chút nào, cứng kinh khủng, dù không mềm nhưng lại được cái ấm áp, trong mơ hồ còn có hương thơm tươi mát.
Gối ôm cảm giác được động tác của cô cũng hơi duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực.
Tay gối ôm...?
Cô chậm rãi mở mắt ra lại là hoàn cảnh lạ lẫm, bên cạnh là mặt Hoắc Ngập, gần trong gang tấc, lông mi thật dài cụp xuống, có vẻ thẳng dài, khuôn mặt khi ngủ đẹp đến vô hại.
Lâm Kiều đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng, không phải sô pha trong phòng sách!
Hoắc Ngập bị cô đánh thức, hơi nhíu mi, mở mắt ra nhìn về phía cô, trong mắt vẫn còn chút buồn ngủ nằm ở trên giường như vậy, quần áo hơi loạn vô cùng mỹ lệ mê người.
Lâm Kiều nhìn quần áo trên người mình không thay đổi gì, anh cũng mặc quần áo như thường, cô hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi; "Sao cậu lại ở đây?"
Hoắc Ngập chậm rãi ngồi dậy bình thường nói: "Đương nhiên là ngủ, tôi cũng không có khả năng không ngủ cả đêm."
Lâm Kiều thấy anh bình tĩnh như vậy có chút nóng nảy: "Tôi là hỏi vì sao chúng ta lại ngủ trên cùng một giường?"
"Không phải chị sợ ngủ một mình sao?"
Anh nói rất đúng lý hợp tình, Lâm Kiều cũng không tìm ra câu nào để phản bác, nhớ tới mình vừa rồi còn ôm chặt anh, hiện tại cũng có thể biết eo anh cứng cỏi bao nhiêu, cô hoàn toàn không biết nên theo ai: "Vậy cũng không thể ngủ trên cùng một giường!"
Hoắc Ngập giống như không rõ cô đang rối rắm cái gì: "Cùng em trai ngủ chung một giường thì đã làm sao? Cũng không phải là làm tình."
Tim Lâm Kiều nháy mắt căng thẳng, chịu không nổi lời nói như vậy của anh, vốn có thể miễn cưỡng trấn định, anh vừa nói như vậy, trong đầu cô hoàn toàn rối loạn, hoảng đến không nhìn kỹ đường đã bò xuống giường: "Tôi... Tôi phải về trường học..."
Hoắc Ngập nhìn cô cười ra tiếng.
Lâm Kiều bị anh cười mà ngực căng thẳng, vội vàng xoay người chạy nhanh ra ngoài, dường như là chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store