Chương 48
Lâm Kiều không duỗi tay, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói: "Hoắc Ngập, em tìm cô có việc gì sao?"
Hoắc Ngập thấy cô bất động cười nói một câu: "Cô Lưu, Lâm Kiều có chuyện muốn nói với cô."
Anh nói xong lại đưa điện thoại đến gần một chút, tựa như đang hỏi cô không phải muốn nói với giáo viên sao, sao vẫn còn không nhận điện thoại?
Lâm Kiều không nghĩ rằng anh lại không kiêng nể gì như vậy, cô hô hấp càng thêm khó khăn, chậm rãi duỗi tay nhận điện thoại, động tác có sự do dự.
Hoắc Ngập đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô kéo cô ngồi xuống, đặt điện thoại vào bên tai cô, tới gần cô nhẹ giọng nói một câu: "Nói lời chị muốn nói."
Lâm Kiều bị động tác kéo xuống của anh làm hoảng sợ, suy nghĩ cũng có chút hỗn độn, theo bản năng nhận lấy điện thoại anh đặt bên tai.
Hoắc Ngập thu tay về, cô cầm điện thoại của anh cảm thấy nặng vô cùng, thậm chí có chút cầm không xong: "Cô Lưu..."
Trong điện thoại truyền đến giọng của Lưu Hữu Dung: "Lâm Kiều, em có chuyện gì muốn nói với cô sao?"
Lâm Kiều nghe giọng nói của Lưu Hữu Dung nhìn Hoắc Ngập ở trước mắt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng quằn quại thật lâu, cắn môi dưới mới thong thả mở miệng: "Cô Lưu, em muốn hỏi một chút, chúng em có cần làm bài tập trong cả cuốn AB hay không ạ?"
Hoắc Ngập bỗng nhiên nở nụ cười, cúi người dựa lại gần hôn lên môi cô, cánh môi mềm ấm dán lên mang theo hơi thở mát lạnh làm nóng người.
Anh nhẹ nhàng hôn một chút giống như đang hôn búp bê Tây Dương đáng yêu, cũng như đang cố ý đùa dai.
Lưu Hữu Dung một lần nữa nói lại nội dung bài tập, nghe thấy âm thanh đó có chút khó hiểu: "Lâm Kiều, em đang làm gì vậy?"
Lâm Kiều hoảng sợ vội vàng lui về sau: "Ưm..."
Hoắc Ngập lại ấn gáy cô tới gần bên tai cô nhẹ giọng nói: "Chị Lâm Kiều thật đáng yêu."
Tau Lâm Kiều hơi run lên, trên cánh môi còn lưu lại hơi thở ướt át của anh, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đầu bên kia là giọng nói khó hiểu của Lưu Hữu Dung: "Lâm Kiều, em đang nghe chứ?"
"Em... Em đang nghe..." Não Lâm Kiều trống rỗng theo bản năng trả lời.
Lưu Hữu Dung lại nói gì đó, Lâm Kiều hoàn toàn không nghe vào nữa, cũng căn bản không nói được gì.
Chờ ngắt điện thoại, cô cầm điện thoại cũng không xong, vô cớ ra một thân mồ hôi, khẩn trương đến mất lực.
Hoắc Ngập thu tay về nhịn không được cười lên một tiếng.
Dì Tôn ôm Bánh Trôi Nhỏ vội vã đi vào: "Bánh Trôi lại đi cắn túi thức ăn cho mèo, vừa rồi thấy đang ăn vụng, buổi sáng vừa mới cho ăn xong, hiện tại lại đói bụng."
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy Bánh Trôi Nhỏ, vặn cái đầu xù lông của nó đối diện với mình: "Khó trách không giảm được cân."
Đầu của Bánh Trôi Nhỏ kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của anh, nhẹ nhàng "meo" một tiếng.
Hoắc Ngập vò loạn lông của nó cười khẽ.
Lâm Kiều nhìn anh như vậy, chính mình cũng thấy loạn vô cùng, đứng dậy muốn lên lầu.
Hoắc Ngập lại bắt lấy cổ tay cô cười hỏi: "Giáo viên nói nên làm như thế nào, nghe rõ chứ?"
Lâm Kiều hơi có chút mất lực: "Tôi đi lên tự mình viết."
"Ở chỗ này viết đi, có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi." Hoắc Ngập tùy tay lấy vở trên bàn, mở ra đặt trước mặt cô.
Là sách bài tập của anh, chữ viết bên trên rất đẹp, sạch sẽ ngay ngắn, không có chỗ nào bẩn, là một cuốn sách bài tập hoàn mỹ, chỉ là hiện tại đặt ở trên người anh lại mâu thuẫn như vậy.
Dì Tôn thấy bọn họ muốn thảo luận học tập cũng không quấy rầy thêm, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy bút đặt vào trong tay cô: "Trước cứ lấy bút của tôi đi, nên viết rõ ràng."
Lâm Kiều buông bút cảm thấy như mất lực, anh căn bản không sợ người khác biết.
Từ đầu tới đuôi, sợ hãi một hồi cũng chỉ có mình cô, anh còn có tâm tư dạy cô làm bài...
Hoắc Ngập thấy cô buông bút, duỗi tay ôm chầm lấy cô nhẹ giọng dỗ nói: "Chị Lâm Kiều thích tôi đúng hay không?"
Cả người Lâm Kiều hơi run rẩy nhẹ nói không ra lời.
"Từ lần đầu tiên chị nhìn thấy tôi, mắt đã nhìn tôi mãi, thật sự chỉ coi tôi là em trai thôi sao?" Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng trên mặt cô nói nghiêm túc: "Nào có chị gái lại luôn nhìn chằm chằm em trai chứ, còn hôn môi với em trai?"
"Tôi không có..." Lâm Kiều theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình nhưng lại nắm phải vạt áo của anh.
"Không phải chị đã hôn môi với tôi sao, miệng dán miệng?" Hoắc Ngập rất dịu dàng nói, anh dựa gần, lúc nói chuyện hơi thở mát lạnh giữa môi răng nhẹ nhàng phun ở trên mặt cô có chút ngứa: "Chị sẽ không thật sự cảm thấy tôi hôn chị thì sẽ không được tính là hôn môi chứ? Đó có phải là tôi hôn chị hay không, chẳng lẽ cũng không được tính?"
Cả người Lâm Kiều cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt mày anh sạch sẽ, lời nói lại như vậy... như vậy...
Cô cuống quít đẩy anh ra để chạy trốn, lời nói như vậy thế nhưng lại từ trong miệng của anh nói ra, ác liệt đến đáng sợ.
Cô không thể tin được: "Cậu nói... nói cái gì?"
Hoắc Ngập bị cô đẩy ngả ra phía sau một chút, nhịn không được cười lên, vẫn không chút để ý như cũ: "Nghe không hiểu sao? Chị cho rằng tuổi này thực sự có nam sinh đơn thuần à? Lại còn luôn coi tôi là em trai tốt, biết tôi giả bộ có bao nhiêu vất vả hay không?"
Cô căn bản không dám nghe tiếp nữa, đến nỗi hoảng loạn mà đứng dậy, chạy nhanh lên trên lầu, lúc đóng cửa phòng còn có thể thấy Hoắc Ngập vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc Bánh Trôi Nhỏ.
Nếu không phải vừa rồi chính tai nghe thấy anh nói, căn bản không biết tận trong xương cốt anh lại ác liệt như vậy.
Lâm Kiều đóng cửa lại, tay chân vô lực ngồi dưới đất, lần đầu tiên cảm thấy mê mang như vậy, độ ấm trong lòng từng chút giảm xuống, giống như bị một chậu nước lạnh dội lên.
Lâm Kiều cứ vậy ở trong phòng, suốt một ngày cũng không đi ra ngoài cho đến khi ăn cơm tối.
Ngoài cửa phòng có người nói: "Tiểu Kiều, tiên sinh, phu nhân muốn cháu xuống ăn cơm."
Cô hữu khí vô lực đứng dậy mở cửa: "Dì Tôn, cháu thấy thân thể không thoải mái nên sẽ không ăn ạ."
"Không thoải mái chỗ nào?" Dì Tôn sờ lên trán của cô: "Cũng không nóng mà, giữa trưa cháu cũng không ăn, cơm tối cũng không ăn, không đói bụng sao?"
"Cháu không có việc gì, chỉ là thấy có chút mệt mỏi." Lâm Kiều cụp mắt nhìn đất.
"Có muốn gọi bác sĩ cho cháu hay không?"
Lâm Kiều vội vàng lắc đầu nào dám tạo phiền toái như vậy: "Không cần đâu, cháu nghỉ một lát là được."
Dì Tôn nghe xong liên tục gật đầu: "Được, vậy dì xuống nói với tiên sinh, phu nhân một tiếng, nếu cháu có yêu cầu nào thì cứ nói với dì."
Lâm Kiều vội vàng gật đầu, cơm chiều thật ra phải xuống ăn, chỉ là cô thật sự không biết nên đối mặt với Hoắc Ngập như thế nào.
Một lát sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Kiều cho rằng dì Tôn đi rồi quay lại, đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa lại là Hoắc Ngập, anh đã đeo kính lên, lúc không cười nhìn rất nhã nhặn: "Xuống dưới ăn cơm."
Lâm Kiều hoảng sợ vội vàng muốn đóng cửa.
Hoắc Ngập duỗi tay chống cửa lại nở nụ cười: "Sao giống trẻ con vậy? Tức giận sẽ không ăn cơm?"
Lâm Kiều hoàn toàn không thể giống anh coi như không có việc gì như vậy: "Tôi không đói."
"Mẹ muốn tôi chuyển lời, nếu chị không xuống ăn, vậy tôi sẽ quay về, lát nữa bà ấy sẽ tự mình lên." Hoắc Ngập cũng không miễn cưỡng, thu tay đang chống cửa về, xoay người đi xuống dưới lầu.
Lâm Kiều cắn môi dưới, chỉ có thể ra khỏi phòng đi theo anh xuống lầu, đi đến cầu thang một mùi thơm của đồ ăn truyền đến.
Thức ăn đã được dọn lên, có rất nhiều món, đều đặt ở trên bàn dưới lầu.
Lâm Kiều đến đó ngồi xuống, cầm đũa nhưng lại không hề muốn ăn.
Bánh Trôi Nhỏ vẫn luôn vây quanh bên chân Hoắc Ngập kêu to, vội vàng muốn leo lên bàn.
Hoắc Ngập nhịn không được cười lên một tiếng, giơ tay bế nó đặt lên bàn, vò loạn lông của nó: "Kêu cái gì? Chị Lâm Kiều đang ăn cơm."
Lâm Kiều duỗi tay gắp đồ ăn, nghe thấy anh gọi chị, lông mi hơi nháy nháy, cụp đầu không rên một tiếng nhai đồ ăn trong miệng.
Bánh Trôi Nhỏ vừa thấy thức ăn trên bàn, cái chân nhỏ vươn ra muốn cướp, "Meo~"
Hoắc Ngập kéo lại, nó lại chạy tới đó, anh nhịn không được cười lên, cầm lấy đũa gắp ít thịt vụn bón cho nó: "Một miếng cuối cùng."
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập ngồi đối diện, cụp mắt kiên nhẫn đút cho Bánh Trôi Nhỏ, vô hại như vậy, thậm chí còn dịu dàng cưng chiều nhưng cố tình lại làm ra việc như vậy, nói lời như thế.
Vô cùng hư.
Trong trò đùa này vẫn chưa tìm ra được đầu sỏ gây tội, trong nhà Kha Kiến Thông cũng một sự nhịn chín sự lành, chẳng những không truy cứu còn trực tiếp chuyển trường.
Kha gia không tiếp tục truy cứu, trường học cũng không còn áp lực, đến cả những dấu vết để lại vẫn không tra ra, đã bỏ qua.
"Tớ nghe lớp bên cạnh nói Kha Kiến Thông đã nói với người trong nhà là ai nhốt cậu ta, nhưng có lẽ đó là một người không thể trêu vào cho nên trực tiếp chuyển trường."
"Cậu nói như vậy, tớ lại càng tò mò là ai, không phải là Lý Thiệp chứ? Lúc trước chẳng phải vẫn luôn nói muốn cho Kha Kiến Thông đẹp mặt sao?"
Mấy bạn học quây thành vòng tròn, mắt nhìn người vừa cướp lấy gương của bạn học nữ ngồi hàng phía trước, đang sửa sang lại kiểu tóc là Lý Thiệp, nhanh chóng lắc đầu.
Nhìn đã thấy đó là một đứa ngốc bạch ngọt, hiển nhiên không có thực lực dọa Kha Kiến Thông phải đi tìm bác sĩ tâm lý.
Có người nói một câu: "Tớ nghe nói lúc trước Kha Kiến Thông từng đi tìm Hoắc Ngập..."
Mọi người lại nhìn về phía lớp trưởng lịch sự nhã nhặn ở hàng phía sau, trước nay đều có lễ phép gia giáo tốt, đến một câu thô tục cũng chưa hề nói ra bao giờ lại càng không có khả năng.
Đến người để hoài nghi cũng không có: "Chắc là không liên quan đến việc của Tống Phục Hành đâu, Kha Kiến Thông ở trong trường kiêu ngạo như vậy, chắc chắn đã đắc tội không ít người, hiện tại loại u ác tính như cậu ta đi rồi cũng tốt."
Lâm Kiều nghe thấy vậy mà lạnh cả người, càng ngày càng cảm thấy Hoắc Ngập không có chút sợ hãi, anh trắng trợn táo bạo mà cho Kha Kiến Thông thấy mặt của mình, có phải là đã nắm chắc rằng người nhà của Kha Kiến Thông sẽ không dám tìm tới anh hay không.
Thậm chí, anh căn bản cũng không sợ bị người khác biết...
Giữa trưa, Lâm Kiều cũng không dám ở lại phòng học, chỉ cần vừa tan học, cô đều sẽ tránh Hoắc Ngập, nghỉ trưa cũng trốn vào thư viện.
Giữa trưa người trong thư viện không nhiều lắm, chỉ có hai học sinh ngồi ở chỗ đọc sách.
Lâm Kiều nghiêm túc làm bài tập, bài nào không làm được chỉ có thể bỏ đó.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nói chuyện: "Cậu ta chính là người đang yêu đương với Hoắc Ngập phải không?"
"Đúng vậy, lúc trước cậu ta còn ngồi xe nhà Hoắc Ngập để về."
Lâm Kiều nghe đến đó suy nghĩ liền bị rối loạn, có người đi đến gần cô, tay chống lên bàn nhìn xuống: "Trốn tôi?"
Bút trong tay Lâm Kiều dừng lại, ở trên vở kéo ra một đường dài.
Hoắc Ngập thấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Anh vừa đi đến đây, hai nữ sinh kia liền im lặng nhưng hiển nhiên cũng biết là đang nhìn bọn họ.
Lâm Kiều đóng nắp bút lại, cất vào túi đựng, khép sách bài tập lại chuẩn bị rời đi.
Hoắc Ngập lại lấy đi vở của cô tùy tay mở ra, có nhiều bài vẫn đang bỏ trống: "Trốn lâu như vậy rồi, vậy đã bình tĩnh được chưa?" Anh nói, cười nhẹ trêu chọc: "Hay chị lại thích kiểu nam sinh mặt ngoài giả nhân giả nghĩa như thế?"
"Trả lại cho tôi." Lâm Kiều duỗi tay muốn lấy vở về.
Hoắc Ngập lại không buông tay cúi người tới gần: "Nghĩ kỹ rồi chứ, có muốn làm bạn gái của tôi hay không?"
Hoắc Ngập thấy cô bất động cười nói một câu: "Cô Lưu, Lâm Kiều có chuyện muốn nói với cô."
Anh nói xong lại đưa điện thoại đến gần một chút, tựa như đang hỏi cô không phải muốn nói với giáo viên sao, sao vẫn còn không nhận điện thoại?
Lâm Kiều không nghĩ rằng anh lại không kiêng nể gì như vậy, cô hô hấp càng thêm khó khăn, chậm rãi duỗi tay nhận điện thoại, động tác có sự do dự.
Hoắc Ngập đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô kéo cô ngồi xuống, đặt điện thoại vào bên tai cô, tới gần cô nhẹ giọng nói một câu: "Nói lời chị muốn nói."
Lâm Kiều bị động tác kéo xuống của anh làm hoảng sợ, suy nghĩ cũng có chút hỗn độn, theo bản năng nhận lấy điện thoại anh đặt bên tai.
Hoắc Ngập thu tay về, cô cầm điện thoại của anh cảm thấy nặng vô cùng, thậm chí có chút cầm không xong: "Cô Lưu..."
Trong điện thoại truyền đến giọng của Lưu Hữu Dung: "Lâm Kiều, em có chuyện gì muốn nói với cô sao?"
Lâm Kiều nghe giọng nói của Lưu Hữu Dung nhìn Hoắc Ngập ở trước mắt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng quằn quại thật lâu, cắn môi dưới mới thong thả mở miệng: "Cô Lưu, em muốn hỏi một chút, chúng em có cần làm bài tập trong cả cuốn AB hay không ạ?"
Hoắc Ngập bỗng nhiên nở nụ cười, cúi người dựa lại gần hôn lên môi cô, cánh môi mềm ấm dán lên mang theo hơi thở mát lạnh làm nóng người.
Anh nhẹ nhàng hôn một chút giống như đang hôn búp bê Tây Dương đáng yêu, cũng như đang cố ý đùa dai.
Lưu Hữu Dung một lần nữa nói lại nội dung bài tập, nghe thấy âm thanh đó có chút khó hiểu: "Lâm Kiều, em đang làm gì vậy?"
Lâm Kiều hoảng sợ vội vàng lui về sau: "Ưm..."
Hoắc Ngập lại ấn gáy cô tới gần bên tai cô nhẹ giọng nói: "Chị Lâm Kiều thật đáng yêu."
Tau Lâm Kiều hơi run lên, trên cánh môi còn lưu lại hơi thở ướt át của anh, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đầu bên kia là giọng nói khó hiểu của Lưu Hữu Dung: "Lâm Kiều, em đang nghe chứ?"
"Em... Em đang nghe..." Não Lâm Kiều trống rỗng theo bản năng trả lời.
Lưu Hữu Dung lại nói gì đó, Lâm Kiều hoàn toàn không nghe vào nữa, cũng căn bản không nói được gì.
Chờ ngắt điện thoại, cô cầm điện thoại cũng không xong, vô cớ ra một thân mồ hôi, khẩn trương đến mất lực.
Hoắc Ngập thu tay về nhịn không được cười lên một tiếng.
Dì Tôn ôm Bánh Trôi Nhỏ vội vã đi vào: "Bánh Trôi lại đi cắn túi thức ăn cho mèo, vừa rồi thấy đang ăn vụng, buổi sáng vừa mới cho ăn xong, hiện tại lại đói bụng."
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy Bánh Trôi Nhỏ, vặn cái đầu xù lông của nó đối diện với mình: "Khó trách không giảm được cân."
Đầu của Bánh Trôi Nhỏ kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của anh, nhẹ nhàng "meo" một tiếng.
Hoắc Ngập vò loạn lông của nó cười khẽ.
Lâm Kiều nhìn anh như vậy, chính mình cũng thấy loạn vô cùng, đứng dậy muốn lên lầu.
Hoắc Ngập lại bắt lấy cổ tay cô cười hỏi: "Giáo viên nói nên làm như thế nào, nghe rõ chứ?"
Lâm Kiều hơi có chút mất lực: "Tôi đi lên tự mình viết."
"Ở chỗ này viết đi, có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi." Hoắc Ngập tùy tay lấy vở trên bàn, mở ra đặt trước mặt cô.
Là sách bài tập của anh, chữ viết bên trên rất đẹp, sạch sẽ ngay ngắn, không có chỗ nào bẩn, là một cuốn sách bài tập hoàn mỹ, chỉ là hiện tại đặt ở trên người anh lại mâu thuẫn như vậy.
Dì Tôn thấy bọn họ muốn thảo luận học tập cũng không quấy rầy thêm, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy bút đặt vào trong tay cô: "Trước cứ lấy bút của tôi đi, nên viết rõ ràng."
Lâm Kiều buông bút cảm thấy như mất lực, anh căn bản không sợ người khác biết.
Từ đầu tới đuôi, sợ hãi một hồi cũng chỉ có mình cô, anh còn có tâm tư dạy cô làm bài...
Hoắc Ngập thấy cô buông bút, duỗi tay ôm chầm lấy cô nhẹ giọng dỗ nói: "Chị Lâm Kiều thích tôi đúng hay không?"
Cả người Lâm Kiều hơi run rẩy nhẹ nói không ra lời.
"Từ lần đầu tiên chị nhìn thấy tôi, mắt đã nhìn tôi mãi, thật sự chỉ coi tôi là em trai thôi sao?" Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng trên mặt cô nói nghiêm túc: "Nào có chị gái lại luôn nhìn chằm chằm em trai chứ, còn hôn môi với em trai?"
"Tôi không có..." Lâm Kiều theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình nhưng lại nắm phải vạt áo của anh.
"Không phải chị đã hôn môi với tôi sao, miệng dán miệng?" Hoắc Ngập rất dịu dàng nói, anh dựa gần, lúc nói chuyện hơi thở mát lạnh giữa môi răng nhẹ nhàng phun ở trên mặt cô có chút ngứa: "Chị sẽ không thật sự cảm thấy tôi hôn chị thì sẽ không được tính là hôn môi chứ? Đó có phải là tôi hôn chị hay không, chẳng lẽ cũng không được tính?"
Cả người Lâm Kiều cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt mày anh sạch sẽ, lời nói lại như vậy... như vậy...
Cô cuống quít đẩy anh ra để chạy trốn, lời nói như vậy thế nhưng lại từ trong miệng của anh nói ra, ác liệt đến đáng sợ.
Cô không thể tin được: "Cậu nói... nói cái gì?"
Hoắc Ngập bị cô đẩy ngả ra phía sau một chút, nhịn không được cười lên, vẫn không chút để ý như cũ: "Nghe không hiểu sao? Chị cho rằng tuổi này thực sự có nam sinh đơn thuần à? Lại còn luôn coi tôi là em trai tốt, biết tôi giả bộ có bao nhiêu vất vả hay không?"
Cô căn bản không dám nghe tiếp nữa, đến nỗi hoảng loạn mà đứng dậy, chạy nhanh lên trên lầu, lúc đóng cửa phòng còn có thể thấy Hoắc Ngập vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc Bánh Trôi Nhỏ.
Nếu không phải vừa rồi chính tai nghe thấy anh nói, căn bản không biết tận trong xương cốt anh lại ác liệt như vậy.
Lâm Kiều đóng cửa lại, tay chân vô lực ngồi dưới đất, lần đầu tiên cảm thấy mê mang như vậy, độ ấm trong lòng từng chút giảm xuống, giống như bị một chậu nước lạnh dội lên.
Lâm Kiều cứ vậy ở trong phòng, suốt một ngày cũng không đi ra ngoài cho đến khi ăn cơm tối.
Ngoài cửa phòng có người nói: "Tiểu Kiều, tiên sinh, phu nhân muốn cháu xuống ăn cơm."
Cô hữu khí vô lực đứng dậy mở cửa: "Dì Tôn, cháu thấy thân thể không thoải mái nên sẽ không ăn ạ."
"Không thoải mái chỗ nào?" Dì Tôn sờ lên trán của cô: "Cũng không nóng mà, giữa trưa cháu cũng không ăn, cơm tối cũng không ăn, không đói bụng sao?"
"Cháu không có việc gì, chỉ là thấy có chút mệt mỏi." Lâm Kiều cụp mắt nhìn đất.
"Có muốn gọi bác sĩ cho cháu hay không?"
Lâm Kiều vội vàng lắc đầu nào dám tạo phiền toái như vậy: "Không cần đâu, cháu nghỉ một lát là được."
Dì Tôn nghe xong liên tục gật đầu: "Được, vậy dì xuống nói với tiên sinh, phu nhân một tiếng, nếu cháu có yêu cầu nào thì cứ nói với dì."
Lâm Kiều vội vàng gật đầu, cơm chiều thật ra phải xuống ăn, chỉ là cô thật sự không biết nên đối mặt với Hoắc Ngập như thế nào.
Một lát sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Kiều cho rằng dì Tôn đi rồi quay lại, đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa lại là Hoắc Ngập, anh đã đeo kính lên, lúc không cười nhìn rất nhã nhặn: "Xuống dưới ăn cơm."
Lâm Kiều hoảng sợ vội vàng muốn đóng cửa.
Hoắc Ngập duỗi tay chống cửa lại nở nụ cười: "Sao giống trẻ con vậy? Tức giận sẽ không ăn cơm?"
Lâm Kiều hoàn toàn không thể giống anh coi như không có việc gì như vậy: "Tôi không đói."
"Mẹ muốn tôi chuyển lời, nếu chị không xuống ăn, vậy tôi sẽ quay về, lát nữa bà ấy sẽ tự mình lên." Hoắc Ngập cũng không miễn cưỡng, thu tay đang chống cửa về, xoay người đi xuống dưới lầu.
Lâm Kiều cắn môi dưới, chỉ có thể ra khỏi phòng đi theo anh xuống lầu, đi đến cầu thang một mùi thơm của đồ ăn truyền đến.
Thức ăn đã được dọn lên, có rất nhiều món, đều đặt ở trên bàn dưới lầu.
Lâm Kiều đến đó ngồi xuống, cầm đũa nhưng lại không hề muốn ăn.
Bánh Trôi Nhỏ vẫn luôn vây quanh bên chân Hoắc Ngập kêu to, vội vàng muốn leo lên bàn.
Hoắc Ngập nhịn không được cười lên một tiếng, giơ tay bế nó đặt lên bàn, vò loạn lông của nó: "Kêu cái gì? Chị Lâm Kiều đang ăn cơm."
Lâm Kiều duỗi tay gắp đồ ăn, nghe thấy anh gọi chị, lông mi hơi nháy nháy, cụp đầu không rên một tiếng nhai đồ ăn trong miệng.
Bánh Trôi Nhỏ vừa thấy thức ăn trên bàn, cái chân nhỏ vươn ra muốn cướp, "Meo~"
Hoắc Ngập kéo lại, nó lại chạy tới đó, anh nhịn không được cười lên, cầm lấy đũa gắp ít thịt vụn bón cho nó: "Một miếng cuối cùng."
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập ngồi đối diện, cụp mắt kiên nhẫn đút cho Bánh Trôi Nhỏ, vô hại như vậy, thậm chí còn dịu dàng cưng chiều nhưng cố tình lại làm ra việc như vậy, nói lời như thế.
Vô cùng hư.
Trong trò đùa này vẫn chưa tìm ra được đầu sỏ gây tội, trong nhà Kha Kiến Thông cũng một sự nhịn chín sự lành, chẳng những không truy cứu còn trực tiếp chuyển trường.
Kha gia không tiếp tục truy cứu, trường học cũng không còn áp lực, đến cả những dấu vết để lại vẫn không tra ra, đã bỏ qua.
"Tớ nghe lớp bên cạnh nói Kha Kiến Thông đã nói với người trong nhà là ai nhốt cậu ta, nhưng có lẽ đó là một người không thể trêu vào cho nên trực tiếp chuyển trường."
"Cậu nói như vậy, tớ lại càng tò mò là ai, không phải là Lý Thiệp chứ? Lúc trước chẳng phải vẫn luôn nói muốn cho Kha Kiến Thông đẹp mặt sao?"
Mấy bạn học quây thành vòng tròn, mắt nhìn người vừa cướp lấy gương của bạn học nữ ngồi hàng phía trước, đang sửa sang lại kiểu tóc là Lý Thiệp, nhanh chóng lắc đầu.
Nhìn đã thấy đó là một đứa ngốc bạch ngọt, hiển nhiên không có thực lực dọa Kha Kiến Thông phải đi tìm bác sĩ tâm lý.
Có người nói một câu: "Tớ nghe nói lúc trước Kha Kiến Thông từng đi tìm Hoắc Ngập..."
Mọi người lại nhìn về phía lớp trưởng lịch sự nhã nhặn ở hàng phía sau, trước nay đều có lễ phép gia giáo tốt, đến một câu thô tục cũng chưa hề nói ra bao giờ lại càng không có khả năng.
Đến người để hoài nghi cũng không có: "Chắc là không liên quan đến việc của Tống Phục Hành đâu, Kha Kiến Thông ở trong trường kiêu ngạo như vậy, chắc chắn đã đắc tội không ít người, hiện tại loại u ác tính như cậu ta đi rồi cũng tốt."
Lâm Kiều nghe thấy vậy mà lạnh cả người, càng ngày càng cảm thấy Hoắc Ngập không có chút sợ hãi, anh trắng trợn táo bạo mà cho Kha Kiến Thông thấy mặt của mình, có phải là đã nắm chắc rằng người nhà của Kha Kiến Thông sẽ không dám tìm tới anh hay không.
Thậm chí, anh căn bản cũng không sợ bị người khác biết...
Giữa trưa, Lâm Kiều cũng không dám ở lại phòng học, chỉ cần vừa tan học, cô đều sẽ tránh Hoắc Ngập, nghỉ trưa cũng trốn vào thư viện.
Giữa trưa người trong thư viện không nhiều lắm, chỉ có hai học sinh ngồi ở chỗ đọc sách.
Lâm Kiều nghiêm túc làm bài tập, bài nào không làm được chỉ có thể bỏ đó.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nói chuyện: "Cậu ta chính là người đang yêu đương với Hoắc Ngập phải không?"
"Đúng vậy, lúc trước cậu ta còn ngồi xe nhà Hoắc Ngập để về."
Lâm Kiều nghe đến đó suy nghĩ liền bị rối loạn, có người đi đến gần cô, tay chống lên bàn nhìn xuống: "Trốn tôi?"
Bút trong tay Lâm Kiều dừng lại, ở trên vở kéo ra một đường dài.
Hoắc Ngập thấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Anh vừa đi đến đây, hai nữ sinh kia liền im lặng nhưng hiển nhiên cũng biết là đang nhìn bọn họ.
Lâm Kiều đóng nắp bút lại, cất vào túi đựng, khép sách bài tập lại chuẩn bị rời đi.
Hoắc Ngập lại lấy đi vở của cô tùy tay mở ra, có nhiều bài vẫn đang bỏ trống: "Trốn lâu như vậy rồi, vậy đã bình tĩnh được chưa?" Anh nói, cười nhẹ trêu chọc: "Hay chị lại thích kiểu nam sinh mặt ngoài giả nhân giả nghĩa như thế?"
"Trả lại cho tôi." Lâm Kiều duỗi tay muốn lấy vở về.
Hoắc Ngập lại không buông tay cúi người tới gần: "Nghĩ kỹ rồi chứ, có muốn làm bạn gái của tôi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store