ZingTruyen.Store

Ky Truong Nguyet

Lê Tô Tô nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Đạm Đài Tẫn, may mắn là Diệp Thanh Vũ không hạ sát thủ, vết thương không quá sâu. Nàng cẩn thận bôi thuốc sau đó băng bó cho Đạm Đài Tẫn. Khi định mặc lại trường bào đen cho hắn, nàng mới phát hiện nó đã bị rách, đành chọn một bộ khác cho hắn thay vào.

"Tô Tô, nàng cũng thay đi chứ." Đạm Đài Tẫn nhìn trang phục của mình và tiểu thê tử không còn tương xứng, ánh mắt hiện vẻ không hài lòng.

"Chàng là trẻ con sao?" Lê Tô Tô đối diện với hành vi ấu trĩ của Đạm Đài Tẫn, không biết phải phán xét như thế nào, đành dựa theo nguyên tắc "người bị thương không nên bị trách mắng" mà tìm bộ y phục tương xứng khác để thay.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Thuộc hạ hộ giá không chu toàn, xin bệ hạ trách phạt." Nhập Bạch Vũ xông vào, quỳ rạp xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn, khiến bụi đất dưới chân bốc lên mù mịt. Nghe tin Đạm Đài Tẫn bị thương, hắn cho rằng đó là lỗi của mình, vì không túc trực bảo vệ chu toàn.

"Khụ khụ!" Lê Tô Tô nhìn bộ dáng Nhập Bạch Vũ của ngàn năm trước, muốn cười nhưng lại bị lớp bụi bay tán loạn làm nghẹn họng, không nhịn được mà ho khan.
"Ngươi không ở đó, không phải lỗi của ngươi." Đạm Đài Tẫn nói với Nhập Bạch Vũ, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Tô Tô, rồi đưa nàng một chén trà, giúp nàng ngừng ho.

"Nhị tiểu thư cũng ở đây, vậy ta..." Nhập Bạch Vũ vội vã xông vào, quỳ xuống mới nhận ra Lê Tô Tô cũng ở trong phòng. Lúc này, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào một quả pháo sáng, rực rỡ chói lòa giữa hai người.

"Bạch Vũ, ngươi hãy lui xuống trước. Hai ngày tới, nếu quân Thịnh tấn công, chúng ta sẽ phản kích, nhưng tuyệt đối không được công kích thẳng vào đại doanh của họ." Đạm Đài Tẫn căn dặn Bạch Vũ. Chuyến đi này là để khiến Diệp Thanh Vũ cam tâm tình nguyện đoạn tuyệt với nước Thịnh, chứ không phải để gây cảnh máu chảy thành sông, nên định chỉ đánh vừa đủ là được.

Phía bên kia, Diệp Thanh Vũ trở lại đại doanh quân Thịnh, vừa hay Tiêu Lương từ Thịnh Đô đuổi đến, liền phạt hắn quỳ bên ngoài doanh trướng.

"Diệp Thanh Vũ, ngươi rõ ràng có thể một kiếm lấy mạng Đạm Đài Tẫn, vì sao lại tha mạng để hắn trở về? Hay ngươi đã ngầm thông đồng với Cảnh quốc, có ý phản bội Thịnh quốc ta, hử?"

Đối diện với tội danh này, Diệp Thanh Vũ không thể chối cãi. Đúng là hắn không dốc hết sức, nhưng cho dù có dốc toàn lực, thì sao Đạm Đài Tẫn có thể ngoan ngoãn đứng chịu chết chứ? Tuyệt đối không thể!

Nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy rằng Đạm Đài Tẫn vẫn còn sống, mà Đạm Đài Tẫn lại chính là nhị tỷ phu của hắn. So với việc ở lại Thịnh quốc, làm tướng quân dưới trướng của tỷ phu tất nhiên là vinh hiển hơn rất nhiều. Vì thế, ngay cả các phó tướng khác cũng cho rằng Diệp Thanh Vũ mang lòng phản quốc.

"Người nhà các ngươi, từ lâu đã được Đạm Đài Tẫn đưa tới Cảnh quốc, đừng tưởng rằng ta không biết. Ta nói cho ngươi biết, trong ba ngày, nếu ngươi không hạ được Già Quan, thì quân Diệp gia các ngươi e rằng sẽ phải đổi sang họ khác!" Tiêu Lương phun một bãi nước bọt về phía Diệp Thanh Vũ, xoay người bước đi cùng các phó tướng khác. Vừa đi, hắn vừa nói: "Bình thường hắn thân cận với Tiêu Lẫm, cứ tưởng mình oai phong lắm, nhưng thực chất chỉ là một tên vô dụng. Hồi nhỏ thì dựa vào danh tiếng của cha, lớn lên lại không phải là nhờ hai tỷ tỷ trong nhà tìm cho những tỷ phu tài giỏi sao? Ha ha ha, cứ để hắn quỳ đủ mười hai canh giờ rồi hẵng đứng lên."

Diệp Thanh Vũ quỳ một mình dưới trời nắng gay gắt, ánh nắng như thiêu đốt khiến gương mặt hắn đỏ bừng.

Hắn nhớ lại lời Tiêu Lẫm: 'Thanh Vũ, chớ nới bừa. Phụ vương đang độ tuổi xuân, nào cần ta can thiệp triều chính? Phụ vương còn một ngày, ta sẽ làm tròn đạo hiếu một ngày, mệnh lệnh phụ vương không thể làm trái.'

Lại nhớ lời của Đạm Đài Tẫn: 'Với bản tính của Tiêu Lẫm, hẳn sẽ không chủ động thay thế Thịnh Vương. Nếu Tiêu Lương đăng cơ, Thịnh Quốc liệu còn hy vọng tồn tại?'

Cũng nhớ lời của Bàng Nghi Chi: 'Đạm Đài Tẫn là người mang tướng đế vương, cưỡi ngựa tung hoành thiên hạ, thiên hạ không ai có thể sánh bằng.'

Ngẫm lại bản thân bao năm trung thành tận tụy vì Thịnh quốc, chưa từng một ngày xao nhãng, nay qua lời Tiêu Lương, lại biến thành hư không. Không khỏi bi ai tràn ngập cõi lòng.

Quỳ suốt mười hai canh giờ, chân của Diệp Thanh Vũ đã không thể đứng vững, vậy mà vẫn phải tuân lệnh Tiêu Lương, hai canh giờ sau xuất binh tấn công Đạm Đài Tẫn.

Miễn cưỡng leo lên ngựa, mỗi bước ngựa đi, thân thể lại đau đớn thêm một phần. Khi đối mặt chủ tướng nước Cảnh, sức tàn lực kiệt, chẳng thể chống cự, để kẻ địch đánh ngã khỏi lưng ngựa. May mắn có một binh sĩ của Diệp gia quân liều mình đưa hắn lên ngựa, đưa về đại doanh quân Thịnh. Quân đội nước Cảnh nhận được thánh lệnh, chỉ truy kích chứ không được tiêu diệt, đuổi tới đại doanh quân Thịnh thì lập tức rút lui.

Chuyện này càng làm cho dân chúng nước Thịnh tin rằng Đạm Đài Tẫn nương tay, khiến Diệp Thanh Vũ cùng Diệp gia quân trở thành đối tượng bị quân Thịnh bài xích.

Ngày tiếp theo, Tiêu Lương truyền lệnh: "Thịnh Vương ban chỉ, trận này Diệp gia quân chỉ có tiến không có lui. Lui một người, giết một; lui hai người, giết cả đôi."

Diệp Thanh Vũ nghe thấy mệnh lệnh của Thịnh vương, gần như chết lặng tại chỗ. Ba đời nhà họ Diệp đều trung thành với Thịnh Quốc, trong quân đội Diệp gia cũng có không ít người thuộc đời thứ ba vẫn còn ở trong quân ngũ. Một khi chiếu chỉ này được ban ra, đồng nghĩa với việc quân đội Diệp gia hoặc là khải hoàn trở về, hoặc là toàn quân tử trận. Mà đối mặt với đại quân Cảnh Quốc, cơ hội chiến thắng gần như bằng không.

Đêm đó, trong khi Diệp Thanh Vũ đang nghỉ ngơi trong trướng, bên ngoài đột nhiên lóe lên một bóng dáng màu đỏ. Hắn vừa định đuổi theo, nhưng chợt nhớ đến đôi chân của mình, chỉ đành từ bỏ ý định.

Một lát sau, bóng dáng màu đỏ ấy lại xuất hiện trong đại trướng, hóa ra chính là Phiên Nhiên, người đã lâu không gặp.

Phiên Nhiên bước tới, cúi xuống xem chân của Diệp Thanh Vũ, đôi tay vận chuyển pháp thuật màu tím đỏ. Chỉ trong chốc lát, Diệp Thanh Vũ đã cảm thấy chân mình không còn đau đớn nữa.
"Một tướng quân như ngươi, lại để người như vậy làm bị thương chân mình, thật không đáng chút nào." Phiên Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối của Diệp Thanh Vũ.

Diệp Thanh Vũ không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Phiên Nhiên.

"Ta là kẻ ngoài cuộc, nhìn rõ mọi chuyện. Đạm Đài Tẫn quý trọng hiền tài, người văn võ song toàn trong mắt hắn càng là bảo vật hiếm có. Cho dù ngươi không phải đệ đệ của Diệp Tịch Vụ, hắn cũng nhất định sẽ tìm mọi cách để ngươi bỏ gian tà, quay về chính đạo.."

"Nhưng ta là người Thịnh quốc, mà Diệp gia quân của ta cũng đều là con dân Thịnh quốc...."

"Chính bởi vậy, các ngươi càng nên mong muốn chiến loạn sớm chấm dứt, để quân đội Diệp gia các ngươi sớm được đoàn tụ với gia đình." Phiên Nhiên tiếp lời.

"Ngươi, cùng vận mệnh của quân đội Diệp gia các ngươi, tất cả đều nằm trong tay ngươi." Đây là lời cuối cùng trước khi nàng rời khỏi đại trướng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store