ZingTruyen.Store

Ky Truong Nguyet

Ngày hôm sau, trời quang đãng sau cơn mưa, ánh mặt trời sưởi ấm vạn vật xung quanh. Bên bờ sông, hai bóng dáng một cao một thấp màu đen ôm chặt lấy nhau.

"Tô Tô, nàng mặc trang phục màu đen trông rất đẹp." Đạm Đài Tẫn cố ý tìm một bộ trang phục màu đen, bình thường Lê Tô Tô luôn mặc màu sáng, loại màu sắc này ở Hoang Uyên quá nổi bật. Ngoại trừ y phục màu đen, Đạm Đài Tẫn còn tìm thêm một cái áo choàng màu đen, phía trên thi triển thêm Ẩn Thân Chú.

"Chàng mặc màu đen cũng rất đẹp." Lê Tô Tô được Đạm Đài Tẫn ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của người yêu.

"Được rồi, đã đến lúc ta phải đi rồi." Lê Tô Tô hít hít mũi, gần một trăm năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ phải tách ra, vẫn có chút không quen.

"Lượng sức mà làm, chú ý an toàn, có chuyện gì thì bảo quạ truyền tin cho ta." Đạm Đài Tẫn không nỡ buông tay để nàng đi.

"Cẩn thận Đạm Đài Minh Lãng và Phù Ngọc, không được bị thương." Lê Tô Tô giãy ra khỏi lồng ngực Đạm Đài Tẫn nói với hắn.

"Được."
Hai người nhìn nhau không nói gì, lại đứng một lát, Lê Tô Tô từng bước lùi về phía sau, đi về hướng Hoang Uyên. Tiếc rằng phía sau có Kinh Lan An và Nhập Bạch Vũ đang nhìn, nếu không nàng liền lập tức bay đi, hiện tại chỉ có thể rời khỏi tầm mắt bọn họ sau đó lại thi triển pháp thuật bay tới Hoang Uyên.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Lê Tô Tô biến mất ở nơi xa, Đạm Đài Tẫn mới thu ánh mắt lại, quay trở lại thuyền và ra lệnh đi thẳng tới Cảnh Kinh.

Lê Tô Tô đi bộ ít nhất một dặm, tìm thấy một nơi chắc chắn không có người. Nàng khẽ nhắm mắt lại, tâm niệm khẽ động, thân hình biến mất, biến thành một dải ánh sáng màu vàng, bay thẳng đến Hoang Uyên.

Hoang Uyên cùng nghìn năm trước khi nàng đến vẫn giống nhau, tràn ngập bão cát, hắc ám, ma khí cùng oán khí, tràn ngập bốn phía, nếu như không có Nguyên Thần của Tắc Trạch trấn áp, phạm vi ảnh hưởng của Hoang Uyên sẽ càng lớn nữa.

Đứng bên bờ vực Hoang Uyên, Lê Tô Tô điều tức trong chốc lát, nắm chặt áo choàng màu đen, nàng dang rộng hai tay ngã về phía trước, giống như phượng hoàng sải cánh bay ngược chiều gió. Sau khi bay mấy chục thước (mét), dựa vào ký ức nghìn năm trước, nàng vững vàng đáp xuống đáy Hoang Uyên,

Quả nhiên, rẽ qua một khúc cua, nàng nhìn thấy một tiểu cô nương nằm trên mặt đất, xung quanh có bốn con yêu quái không biết gọi là gì, có vẻ như bởi vì con mồi quá nhỏ không đủ chia, nên chúng bắt đầu tranh đoạt nội bộ.

Lê Tô Tô vốn định len lén tới gần tiểu cô nương, nhưng không ngờ bốn con yêu quái kia đã quyết định nên chia như thế nào, ba con yêu quái không phân được con mồi bắt đầu đi tìm con mồi mới, nàng cố ý để lộ ra một tia khí tức không giống với Hoang Uyên, kích thích thần kinh đói khát của đám yêu. Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng vẫn di chuyển về phía nàng.

Mắt thấy yêu quái ở lại đang bắt đầu đem Nguyệt Phù Nhai làm bữa trưa, dùng trí không được chỉ có thể cố gắng cướp đi. Lê Tô Tô bước nhanh về phía trước, vài bước vòng qua ba yêu quái đang lao tới, vọt tới bên người Nguyệt Phù Nhai, một luồng thần lực từ tay nàng phóng ra, đánh bay con yêu quái đang xông đến bay ra ngoài hơn năm thước, nàng xoay người cõng đứa trẻ trên lưng, chạy nhanh về một phương hướng khác.

Khí tức nhân tộc trên người Nguyệt Phù Nhai nhanh chóng lan ra trong bão cát Hoang Uyên, vừa thoát khỏi mấy con yêu quái, lại gặp phải sáu bảy con yêu quái khác. Lê Tô Tô chậm lại tốc độ, trốn ở phía sau một cái cột cát, chờ đợi thời cơ.
Lấy thực lực của Lê Tô Tô, nàng không sợ đám yêu quái này, nhưng sau lưng nàng còn cõng theo một đứa trẻ, thật sự không dám cam đoan sẽ không bị ảnh hưởng, điều tốt nhất nên làm bây giờ là trốn đi, sau đó chờ cơ hội trốn thoát.

Trốn được khoảng một khắc (15 phút), đám yêu quái trước mắt đã đi xa, Lê Tô Tô vừa định bước về phía trước, liền cảm thấy trên lưng nhẹ đi, nhìn lại, Nguyệt Phù Nhai đã bị một con yêu quái có cánh dùng móng vuốt bắt đi. Lê Tô Tô từ trong ngực lấy ra phù chú phong ấn, bay thẳng đến trước mặt yêu quái kia, yêu quái kêu thảm một tiếng rồi ném đứa trẻ xuống. Lê Tô Tô tiến lên đón lấy đứa trẻ, không ngờ tiếng kêu thảm thiết của yêu quái đã hấp dẫn đám yêu quái vừa rồi ở gần đó lại đây, càng lúc càng nhiều yêu quái tụ tập lại.

Mang theo đứa trẻ trên lưng, sức chiến đấu của Lê Tô Tô giảm mạnh. Tập trung suy nghĩ một lúc, nàng cởi áo choàng đắp lên người Nguyệt Phù Nhai, đem Nguyệt Phù Nhai đặt vào trong một cái động ở gốc cột cát. Giờ phút này bản thân nàng hoàn toàn hiện ra ở Hoang Uyên, một bộ y phục màu đen, theo bão cát thổi qua, y phục theo tóc cùng nhau bay lên.

"Đó chính là tiên thể. Các huynh đệ, ăn nàng ta có thể kéo dài thêm tuổi thọ!" Một con yêu quái trong đó chỉ có thể nhận ra nàng không phải phàm nhân, dù sao trong nhận thức của đám yêu này cũng không biết đến Thần tộc.

"Ha, khẩu khí không nhỏ, vậy phải xem các ngươi có năng lực đó hay không." Một đoàn thần lực màu vàng kim tụ lại trên đầu ngón tay của Lê Tô Tô, nàng ném về phía bầy yêu, đồng thời tạo ra một kết giới, ở trong kết giới làm một cái pháp trận, sau khi làm xong pháp trận, lại triệt tiêu kết giới, đám yêu quái vừa lúc xông lên, đợi đến khi bọn chúng tiến vào pháp trận, Lê Tô Tô nghiêng mình biến mất ở trước mặt chúng, lúc xuất hiện lại thì đã ở bên trên pháp trận, bầy yêu không kịp phản ứng, ngay lập tức bị Trấn Áp Phù của Lê Tô Tô ngăn chặn, từ trên xuống dưới không thể động đậy.

Năm trăm năm sau Lê Tô Tô cai quản Hoang Uyên, nếu gặp phải yêu ma làm ác đều chủ yếu sử dùng Độ Hóa Phù, hóa đi yêu khí, giúp bọn họ sớm vào luân hồi, lần này nàng vẫn chọn dùng phương thức đó, rất nhanh đám yêu quái công kích nàng liền hóa thành ánh sáng màu vàng, giống như Mộng Yêu, tan biến ở trước mặt.
Lê Tô Tô hoàn thành độ hóa, vội vàng chạy tới chỗ Nguyệt Phù Nhai, lại cõng đứa nhỏ trên lưng, chuẩn bị rời khỏi Hoang Uyên.

"Tô Tô...... Đến chỗ ta." Lê Tô Tô nghe thấy giọng nói đang gọi nàng, bước chân dừng lại một chút, là giọng của Đế Miện. 500 năm trước, niềm vui sướng khi tìm được phụ thân còn chưa kéo dài được bao lâu, đã bị Đế Miện tự tay bóp nát. Nếu không phải Đế Miện thèm muốn Tà Cốt, phụ thân sẽ không chết, Đạm Đài Tẫn cũng sẽ không vì thu dọn cục diện rối rắm do Đồng Bi Đạo mở ra mà phải tuẫn táng.

Lê Tô Tô khống chế xúc động muốn đeo thêm vài tầng gông xiềng cho Đế Miện, nhấc chân muốn bay ra khỏi Hoang Uyên.

"Lê Tô Tô...." Là giọng nói của Tắc Trạch.

"Tắc Trạch Thần quân?" Lê Tô Tô cõng Nguyệt Phù Nhai, đi về phía phát ra âm thanh của Tắc Trạch.

***

(Các tình tiết trong phần này đã được thay đổi so với bản gốc, dựa trên trí tưởng tượng của dịch giả, có gì sai xót các bạn vui lòng bỏ qua)

Ta là Tiểu Phượng Hoàng, vốn là một quả linh noãn được tộc nhân nâng niu đợi ngày phá trứng, bọn họ đều nói ta là một con phượng hoàng rất đặc biệt, có thể thanh lọc được yêu – ma khí, còn nói đợi ngày ta phá trứng, ta chính là tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc.
Thế nhưng ba ngày trước, ta đột nhiên bị một trận hồng phong cuốn bay, xung quanh tối đen, ta không thể 'nhìn' thấy gì nữa, ta cứ nghĩ rằng lần này chết chắc rồi, đám người đồng tộc kia rõ ràng nói ta rất trân quý, sẽ bảo vệ ta, vậy mà khi ta bị bắt đi lại chẳng có ai hay biết.

Sau khi 'mở mắt' ra ta đã ở trong cung điện này, không ngờ ngay lúc đó ta lại phá trứng mà ra, sau đó liền trở thành sủng vật của nam nhân mặc áo lông đen này.

Người nam nhân này xinh đẹp hơn so với bất kì người nào trong tộc mà ta gặp qua, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể dời mắt đi được. Hắn cũng sẽ cười, nhưng không phải nụ cười vui vẻ như ta vẫn thường thấy, cảm giác càng giống như đang cười khổ, nhìn không vui vẻ, ngược lại cảm thấy rất bi thương. Này? Tại sao hắn lại rơi nước mắt? Một người xinh đẹp như vậy, ta nhất định phải làm cho hắn vui vẻ, nếu không sẽ rất đáng tiếc cho khuôn mặt kia của hắn.

Sơ Ma ngồi trên Ma Thần tọa, hắn vừa rồi lại tiếp nhận một cỗ cảm xúc bi thương rất mạnh, cẩn thận truy tìm, thì ra là có một nơi xảy ra lũ lụt, rất nhiều người trong trấn đã chết, mười người chỉ còn một người sống sót, nỗi bi thương cực lớn dâng lên từ trong lòng những người còn sống, toàn bộ đều rót vào trong lòng Sơ Ma. Bị cảm xúc bi thương này đánh sâu vào, nước mắt Sơ Ma bất giác chảy xuống.

Trong hàng vạn năm qua, Sơ Ma mỗi ngày đều bị những cảm xúc tiêu cực như vậy lấp đầy, hắn sớm đã chết lặng, đôi khi tâm trạng buồn bực nhất đã nghĩ dứt khoát để tất cả mọi người cùng nhau hủy diệt. Đang lúc hắn chuẩn bị dùng ma khí trên người gột rửa bi thương đang dần dần tích tụ trong lòng, một luồng linh khí thanh khiết bao bọc xung quanh hắn, điều thần kỳ chính là loại cảm xúc bi thương này lại mơ hồ bình ổn một chút. Đến khi hắn muốn tự mình áp chế nỗi bi thương lần nữa, luồng linh khí này lại vây lấy hắn, đồng thời một vật gì đó bằng lông vũ mềm mại dụi vào lòng bàn tay hắn.

Sơ Ma cúi đầu nhìn, là sủng vật nhỏ hắn mới thu nhận đang dùng chiếc đầu nhỏ dụi vào bàn tay to của hắn, linh khí thuần khiết thanh lọc nguồn cảm xúc bi thương đang vây lấy hắn chính là từ trên người nó phát ra.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy nam nhân đã chú ý tới nó, khẽ vẫy đôi cánh ngắn, càng thêm dùng sức dụi đầu vào tay hắn, luồng linh khí trong cơ thể càng phát ra mạnh mẽ.
Sơ Ma nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí thuần khiến trên cơ thể Tiểu Phượng Hoàng, cảm giác oán khổ trong lòng chậm rãi tan thành mây khói, thân thể trở nên thông suốt.
Nửa canh giờ sau, Sơ Ma mở mắt ra.
Tiểu Phượng Hoàng vừa nhìn, liền biết nam nhân đã không có việc gì, may mắn nàng là Thân Thể Vô Cấu có thể thanh lọc ma khí, đoàn sương đen kia trên tay nam nhân cũng không phải là thứ tốt lành gì, nếu có thể không dùng thì tốt nhất không nên dùng đến.

Sơ Ma nhìn Tiểu Phượng Hoàng, sờ đầu nàng: "Thì ra ngươi còn có thể giúp ta thanh tẩy oán khí?"

Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo hất đầu.

"Bản lĩnh không nhỏ." Hắn chính là thượng cổ Ma Thần, vạn năm qua chỉ có thể dùng pháp thuật để áp chế tâm tư, không nghĩ tới linh khí trên người Tiểu Phượng Hoàng lại có thể dễ dàng thanh tẩy.

"Tự Anh bắt ngươi tới, tộc nhân của ngươi có lẽ sẽ lo lắng, có nên đưa ngươi về hay không đây?." Sơ Ma vuốt ve đầu Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, cánh cũng vội vàng đập lên đập xuống.

"Ngươi không muốn trở về? "Sơ Ma có chút bất ngờ.

"Bình thường tộc nhân của ngươi đối xử với ngươi không tốt?" Sơ Ma lại hỏi.

Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, vẫy cánh nhảy lên đầu vai Sơ Ma.

"Ngươi muốn ở lại với ta?" Sơ Ma không tự tin hỏi.

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, dụi đầu vào má nam nhân, ánh mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm.

Sơ Ma vạn năm qua đều một thân một mình, tuy rằng đều là thần, nhưng đám thượng thần ở Thần Vực Thượng Thanh vẫn luôn coi hắn như ngòi nổ tùy thời có thể hủy thiên diệt địa, chỉ cần một động tác nhỏ, dù cho hắn chỉ là ở Hoang Uyên thò đầu ra hít thở không khí, cũng sẽ cho rằng hắn đang dò xét tình hình để sớm ngày đánh lên Thần Vực Thượng Thanh.

Hắn đánh lên Thần Vực Thượng Thanh thì có ích lợi gì đâu, cho dù hắn có thể chuyển đến Thần Vực Thượng Thanh, ngày ngày vẫn sẽ bị các loại cảm xúc tiêu cực xâm nhập.

Hôm nay, hắn lại được Tiểu Phượng Hoàng lựa chọn.

Nhìn Tiểu Phượng Hoàng cong cong mắt cười, vừa lúc thị nữ mang một đĩa hạt dẻ đến, Tiểu Phượng Hoàng vội nhảy xuống bên cạnh đĩa, đẩy một hạt dẻ về phía tay Sơ Ma, lại mổ lên tay hắn hai cái sau đó mổ thêm hai cái vào hạt dẻ ý bảo hắn bóc cho nó ăn, Sơ Ma vậy mà lại thật sự nhặt hạt dẻ lên bóc vỏ đặt bên miệng của Tiểu Phượng Hoàng.

Mấy ngày hôm trước Tiểu Phượng Hoàng vẫn ngủ trong một chiếc rổ được đặt trên bàn trong phòng Sơ Ma, dù nó nhiều lần muốn nhảy lên giường của hắn nhưng đều bị kết giới trước giường đẩy văng ra.

Hôm nay không chỉ có thể trèo lên giường, còn được đắp chung một cái chăn với hắn, người nam nhân này ngủ cũng rất đẹp, hai mắt bình thường sắc bén bây giờ đang khép lại, làn da trắng nõn làm cho xung quanh nam nhân giống như phủ lên một tầng vầng sáng màu trắng nhạt, nếu như hắn không ngủ ở nơi tối tăm này, nhất định sẽ càng chói mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store