ZingTruyen.Store

Ky Truong Nguyet

Gần cuối năm, bận rộn xong công việc khi Diệp Băng Thường xuất giá, Diệp phủ lại bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.

Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô vẫn luôn chờ Kinh Lan An đến vào đêm giao thừa, hoàn toàn quên mất Diệp Thanh Vũ. Vì thế sau khi về muộn, sợ quấy rầy đến Diệp lão phu nhân nghỉ ngơi nên đã không đi thỉnh an, ngày hôm sau Lê Tô Tô bị Diệp Thanh Vũ mời đến từ đường Diệp gia nói chuyện.

Lúc Lê Tô Tô quỳ ở từ đường, nàng không nghĩ tới cho dù nàng không làm chuyện như ngàn năm trước, ngàn năm sau vẫn sẽ bị phạt quỳ, xem ra việc nàng bị phạt quỳ cũng là chuyện nhất định sẽ xảy ra.

Diệp Thanh Vũ vẫn đang suy nghĩ về điều mà hắn nghe được khoảng nửa năm trước rằng Nhị tỷ cùng Đạm Đài Tẫn ở hoàng cung làm ra chuyện khiến Diệp gia xấu hổ, sau khi phạt Nhị tỷ, xoay người đi tìm Nhị tỷ phu nói chuyện.

Ý định ban đầu của Diệp Thanh Vũ chính là muốn Đạm Đài Tẫn làm tốt bổn phận của con rể Diệp gia, thời khắc kiềm chế Nhị tỷ, kết quả chưa nói được mấy câu, Đạm Đài Tẫn nói thẳng hắn ở rể Diệp gia, phu nhân đến từ đường quỳ, hắn cũng phải đến đó quỳ theo, sau đó chắp tay thi lễ với Diệp Thanh Vũ rồi nhẹ nhàng rời đi, chỉ để Diệp Thanh Vũ một mình đứng trong gió cảm thán, Nhị tỷ đã đủ không bình thường, không nghĩ tới Nhị tỷ phu thoạt nhìn lại càng không bình thường hơn, nhà bọn họ đây là sắp xuống dốc rồi.

Diệp Thanh Vũ lắc đầu, quay đầu đi ra ngoài cửa, hắn còn phải đi tìm Diệp Trạch Vũ về trừng phạt một trận.

Diệp Thanh Vũ dáng người thon dài, nhiều năm hành quân chinh chiến khiến dáng người hắn to lớn nhưng không thô kệch, lại có một khuôn mặt tuấn tú, hắn mặc y phục bình thường, khoác áo choàng. Bởi vì hắn chinh chiến ở bên ngoài thời gian dài, hiếm khi lộ diện ở Thịnh Đô, cho nên Diệp Thanh Vũ vừa xuất hiện, các tiểu cô nương và tiểu tức phụ trên đường dài bắt đầu dùng đồ che khuất mặt để nhìn lén Diệp Thanh Vũ, còn thỉnh thoảng bị người đi cùng trêu chọc mà đỏ mặt.

Diệp Thanh Vũ từ khi còn rất nhỏ đã cùng Diệp Khiếu đến quân doanh, sau đó Diệp Khiếu trở về Thịnh Đô, hắn đến Tiêu Dao Tông học tập, sau đó lại trở về quân doanh, nữ nhân đối với hắn mà nói là một quần thể hoàn toàn xa lạ, không chú ý cũng không quan tâm, bởi vậy hắn không chút để ý, xuyên qua tiếng cười trộm và mừng thầm xung quanh, đi thẳng đến sòng bạc Diệp Trạch Vũ đang ở.

"Diệp Trạch Vũ, vận may của ngươi thật kém." Một tên chơi cờ bạc nói.

"Không được không được, thêm một ván nữa, ta muốn cược Đại!" Giọng Diệp Trạch Vũ truyền đến.

"Công tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu lần này ngươi thua, phải cởi toàn bộ ra." Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên.

"Được, bổn đại gia nguyện đánh cược chịu thua, nếu ngươi thua cũng phải cởi." Diệp Trạch Vũ không phục, cũng không quan tâm đối phương là một cô nương, chỉ muốn làm cho người ta nguyện đánh cuộc chịu thua. Diệp Thanh Vũ nghe được, cau mày đi vào sòng bạc.

"Đại! Đại! Đại! Đại! A, ta thắng rồi! Tiểu nương tử dám cược dám thua!" Diệp Trạch Vũ cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người đã thắng một ván, bên cạnh một đám xem náo nhiệt cũng đi theo ồn ào, đối với cô nương cược thua nói "Cởi! Cởi! Cởi!"

Cô nương kia cũng không hề hoảng sợ, nàng tự mình đi lên bàn đánh bạc, chỉ là cởi quần áo thôi mà. Tiếp theo nàng chậm rãi đem một tay đặt lên tấm sa mỏng khoác ở trên vai, hai vai hơi thu lại, bả vai và cánh tay trắng nõn liền lộ ra.

Nhưng không đợi người xem náo nhiệt thấy rõ ràng, cô nương xinh đẹp trước mắt đã bị một tấm áo choàng màu đen quấn lấy chặt chẽ.

Diệp Trạch Vũ thật vất vả mới thắng một ván, cho rằng có thể chiếm chút tiện nghi nhỏ, không nghĩ tới cứ như vậy bị cản trở, đang muốn nổi giận, "Ngươi!.... Thanh Vũ? Là đệ à, ta không làm gì cả, ta lập tức về nhà ngay...." Diệp Trạch Vũ thấy mặt Diệp Thanh Vũ xuất hiện ở trước mặt, tim liền chìm xuống đáy cốc, còn nhìn cô nương cái gì nữa, bảo vệ mạng quan trọng hơn, mùi vị của gia pháp không dễ chịu chút nào.

Khách đánh bạc xung quanh vừa thấy Diệp Trạch Vũ vội vàng thu dọn quần áo của mình bỏ chạy, cô nương kia cũng bị đóng gói, đành tự mình giải tán.

Diệp Thanh Vũ muốn thay Diệp Trạch Vũ bày tỏ xin lỗi với cô nương kia, một đường đưa người về nhà, hắn luôn luôn là một người khắc kỷ phục lễ (Nghiêm khắc kiềm chế ham muốn theo thói phàm tục của bản thân để phụng sự lễ giáo), chưa từng muốn bảo vệ ai như thế, chỉ cảm thấy dị thường thân cận với cô nương này, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn. Hắn biết cô nương này không phải phàm nhân, nhưng hắn hoàn toàn không muốn sử dụng các phương pháp bắt yêu đã học được trong Tiêu Dao tông vào lúc này.

Phiên Nhiên? Một cái tên rất hay. Diệp Thanh Vũ nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, trong lòng thầm nhắc lại cái tên này, một lát sau hắn mới sửa sang lại cảm xúc rồi trở về Diệp phủ.

Trở về Diệp phủ, đương nhiên cũng phải phạt Diệp Trạch Vũ một trận, ngày đầu tiên về nhà, mấy người trẻ tuổi của Diệp phủ đều bị phạt qua một lần, đương nhiên cuối cùng cũng không bỏ qua chính hắn, thân là gia đốc, huynh đệ tỷ muội trong nhà phạm phải sai lầm như vậy, chính mình cũng khó thoát tội, vì thế từ đường Diệp gia ngươi tới ta đi náo nhiệt cả ngày.

Diệp gia lão phu nhân cùng Diệp Khiếu rất vui mừng vì Diệp Thanh Vũ có thể trở về đón tết, người một nhà ngoại trừ Diệp Băng Thường gả ra ngoài, năm nay coi như là có thể đoàn tụ. Nhưng, là một lão nhân còn chưa có cháu chắt, trong lòng Diệp Khiếu vẫn rất lo âu, sợ lúc còn sống không kịp nhìn thấy đời thứ ba, vì thế ở trên bàn cơm hỏi Diệp Trạch Vũ và Diệp Thanh Vũ có cô nương nào trong lòng chưa, nếu có hắn có thể tới cửa cầu hôn, mặc kệ có xinh đẹp hay không, cho dù có là yêu quái, hắn cũng sẽ đồng ý cho nàng vào cửa.

Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô liếc nhau, cảm thấy chuyện này tốt nhất là đừng nói bừa, con dâu hai của ngài sau này thật đúng là một yêu quái.

***

Ngoại Truyện: Lời Thì Thầm Đạm Đài Tẫn Và Lê Tô Tô Khi Khi Quỳ Từ Đường.

Tẫn: Tô Tô, cám ơn nàng đã sinh ra A Mật.

Tô: Không cần khách khí, Đạm Đài vương thất (con cháu đầy sảnh đường).

Tẫn: Vậy thì tất cả đều nhờ vào bụng của phu nhân.

Diệp thị tổ tiên: Chẳng lẽ hai ngươi đã quên một hàng lớn trước mặt đều là người Diệp gia sao? (';︵;')

---

Lê Tô Tô tối hôm qua ngủ không ngon, bị Diệp Thanh Vũ ném tới từ đường phạt quỳ cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ của nàng, vừa quỳ vừa ngủ gà ngủ gật. Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Lê Tô Tô gật đầu như gà con ăn gạo.

Trên từ đường, bài tổ tiên Diệp gia sắp xếp chỉnh tề trên chủ vị, các thế hệ Diệp gia đều là trung thần lương tướng, cho dù triều đại thay đổi, cũng không bao giờ có khát vọng rơi vào mây xanh (quý tộc; quý phái, ví với địa vị cao). Nhưng lòng trung hiếu của Diệp gia cũng không phải ngu trung và ngu hiếu, sinh tử của bách tính vĩnh viễn cao hơn tất cả. Diệp Khiếu như thế, Diệp Thanh Vũ cũng như vậy. Ngàn năm trước, nếu không phải Thịnh Vương Tiêu Ánh chặt đứt lương thảo của đại quân, không để ý sống chết của các tướng sĩ, Diệp Thanh Vũ có lẽ đã không quyết định đầu hàng.

Nghĩ đến đây, Đạm Đài Tẫn đi tới bồ đoàn trước bài vị, quỳ xuống lạy ba lần để tỏ lòng tôn kính.

Lê Tô Tô mơ hồ nghe thấy có người đẩy cửa, tưởng là Diệp Thanh Vũ tới, giật mình vội vàng ngồi thẳng dậy, đợi đến khi tiếng bước chân đến gần, mới nhìn thấy Đạm Đài Tẫn tới, còn quỳ lạy với tổ tiên Diệp gia.

"Sao chàng lại tới đây?" Lê Tô Tô hỏi.

"Đến quỳ từ đường cùng nàng." Đạm Đài Tẫn từ quỳ chuyển sang ngồi bồ đoàn, kéo Lê Tô Tô lại ngồi ở trên đùi mình, bàn tay to đỡ eo của nàng, không nhẹ không nặng xoa xoa.

"Sao chàng biết ta đau lưng" Lê Tô Tô hỏi, nàng vốn tưởng rằng khi quỳ là đau đầu gối nhất, không ngờ lại là thắt lưng.

"Nàng đã quên, ngàn năm trước ta đã quỳ trên băng nhiều ngày, tất nhiên sẽ biết. Hơn nữa sau khi ra ta ra khỏi Hộ Tâm Lân, vẫn thường xuyên nhìn thấy nàng xoa thắt lưng." Đạm Đài Tẫn trầm giọng nói.

Lê Tô Tô không đáp lời, từ sau khi mang thai A Mật, thắt lưng của nàng thường xuyên đau nhức, cho dù là đi lại hay ngồi nằm đều không có một khắc ngừng lại, sau khi sinh A Mật bởi vì Ma Vực có rất nhiều chuyện cần xử lý, thường xuyên phải ngồi làm việc khiến phần eo chịu lực, từ đó rơi xuống mầm bệnh, mấy năm nay vẫn không dễ chịu. Nàng cho rằng nàng giả vờ rất tốt, không ngờ tới Đạm Đài Tẫn đã biết chuyện này từ lâu, chẳng trách hắn luôn làm như vô ý xoa thắt lưng cho nàng, cũng rất thích đỡ thắt lưng của nàng.

"Chàng nói Thanh Vũ có phải đã gặp Phiên Nhiên rồi không?" Lê Tô Tô vừa tận hưởng sự sủng ái độc nhất của phu quân vừa hỏi.

"Chắc là gặp rồi."

"Vậy lần này chàng còn đánh Phiên Nhiên không?" Lê Tô Tô biết rõ còn cố hỏi.

Đạm Đài Tẫn cúi đầu nhìn đôi mắt giảo hoạt của tiểu thê tử, nhếch miệng nói: "Còn đánh cái gì chứ, đó là em dâu, bảo vệ còn không kịp, nói gì cũng không thể để Diệp gia các nàng tuyệt hậu được."

"Đúng, để hai người bọn họ sinh thêm mấy con tiểu hồ ly chơi cùng chúng ta." Lê Tô Tô vừa nghĩ tới tiểu hồ ly lông nhung mềm mại liền muốn ôm vào trong ngực trêu đù một phen.

"Tô Tô, cám ơn nàng." Đạm Đài Tẫn vùi đầu vào cổ Lê Tô Tô, rầu rĩ nói một câu, khiến Lê Tô Tô bối rối.

"Cảm ơn ta cái gì?"

"Cám ơn nàng không để Đạm Đài gia tuyệt hậu, cám ơn nàng đã nguyện ý sinh A Mật."

Lê Tô Tô còn tưởng là chuyện gì, nàng chưa từng hối hận sinh ra A Mật, bởi vì đó là con của Đạm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô đẩy đầu Đạm Đài Tẫn từ cổ mình ra, hai tay nâng mặt hắn lên, nhìn vào hai mắt hắn, nói: "Không cần khách khí, Đạm Đài vương thất của chàng nhất định sẽ tử tôn mãn đường."

"Vậy thì Đạm Đài vương thất phải dựa cả vào bụng của phu nhân rồi."

Nụ cười của Lê Tô Tô chùng xuống, bàn tay vô thức sờ bụng.

Đạm Đài Tẫn buồn cười nhìn Lê Tô Tô nói: "Đừng gấp, sau này chúng ta từ từ sinh."

Pháp trận dời đi đau đớn ở trong tay, sinh bao nhiêu con cũng không sợ tiểu thê tử phải chịu tội! Vậy còn sợ gì nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store