ZingTruyen.Store

KVTT 2

Chương 284: Thổ lộ nỗi lòng, hẹn ước giữa Kính Vị

nodejs112

Trực giác nói với Phác Thái Anh rằng chuyện này cực kỳ không ổn. Bởi lẽ nhóm quân binh này không những mẫn cảm mà khoảng thời gian hiện tại cũng vô cùng đặc biệt. Hai tháng nữa Lạc Xuyên sẽ đóng băng, lạch trời vì mùa vụ mà biến thành vùng đất bằng phẳng, mất đi tám vạn quân binh vốn để răn đe này, nếu Lạc Bắc thật sự có gì đó thì hậu quả khó lường được.

Triều đình vừa mới bình yên, thật vất vả ổn định Đại tướng quân vương U Châu, Lạc Bắc tuyệt đối không thể tiếp tục xảy ra chuyện.

Phác Thái Anh không khỏi thầm than, chẳng lẽ thật sự là nàng không đủ đức hạnh sao? Từ khi đăng cơ tới nay, gần như là liên tục xảy ra loạn trong giặc ngoài, dù nàng đã trở thành hoàng đế nhưng vẫn mất đi...


Mất đi tự do, mất đi vui sướng, mất đi người thân... Thật không biết tương lai nàng còn có thể để lại gì.

2

Các triều thần thấy nữ đế ở trên cao sắc mặt tối sầm thì biết tấu chương này không phải chuyện vui vẻ gì, bọn họ im lặng chờ đợi.

Phác Thái Anh suy nghĩ một lúc và nói: "Chư vị khanh gia còn gì muốn tấu?"

- --

Phác Thái Anh: "Nếu không thì bãi triều đi. Hộ bộ, Binh bộ, Công bộ, thái úy ở lại, những người khác đi đi."

Mọi người: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

- --

Đến khi mọi người lần lượt rời đi, Phác Thái Anh sai người đóng cửa lớn triều đình lại. Mười sáu nội thị hợp sức mới có thể khép lại hai cánh cửa, một tiếng "phanh" vang lên, trên triều lập tức tối hơn rất nhiều. Phác Thái Anh đưa tấu chương cho nội thị bên cạnh: "Ngươi giao tấu chương này cho vài vị khanh gia truyền đọc, cũng lui ra ngoài trông cửa đi. Trong phạm vi ba mươi bước từ đại điện, không có trẫm phân phó thì không cho phép bất cứ ai ở lại hầu hạ."

Nội thị khom người xưng vâng, dùng hai tay nhận lấy tấu chương. Trước tiên hắn đưa tấu chương cho người có quan giai tối cao là thái úy Công Dương Hòe, sau đó lui ra cửa nhỏ từ chính thính, bước ra khỏi triều.

Công Dương Hòe đọc xong tấu chương thì hoảng hốt, truyền tấu chương cho những người khác. Phác Thái Anh đợi một lát, thấy mọi người đã truyền đọc xong thì thấp giọng nói: "Lời trong tấu, các vị thấy thế nào?"

Điều Thượng thư Hộ bộ nghĩ đến đầu tiên chính là dân sinh, hắn là người đầu tiên bước ra khỏi hàng và đáp: "Khởi tấu bệ hạ, thần chủ trương phong tỏa quân doanh, phái lang trung gần đó đến quân doanh trị liệu, phải ngăn chặn không cho ôn dịch lây lan."

Phác Thái Anh "ừ" một tiếng, lại dời mắt về phía Thượng thư Binh bộ Tần Đức. Nàng muốn nghe xem, liệu vị môn sinh ngày xưa của Lạp Lệ Sa có ý tưởng gì khác hay không?

Tần Đức cảm nhận được ánh mắt của nữ đế, hắn cúi đầu thuận vai suy tư một lúc, bước ra khỏi hàng đáp: "Khởi tấu bệ hạ, thần cho rằng "khác thường tất có yêu". Lúc này ở Lạc Bắc đã là cuối thu, khí hậu rất lạnh, không phải là thời điểm dịch bệnh sẽ bùng phát. Huống hồ nếu xem xét những chuyện đã xảy ra trước đây...nơi quân đội đóng quân rất ít phát sinh ôn dịch, dù cho thật sự phát sinh thì cũng sẽ không lây lan bừa bãi trong thời gian ngắn như vậy. Thần hoài nghi...tính chính xác của chuyện này."

Thị lang Công bộ: "Thần cho rằng việc quan trọng thế này, Tiết độ sứ Lạc Nam cũng không dám khi quân, lời trong tấu hẳn là thật."

Tần Đức: "Ý ta không phải là Tiết độ sứ Lạc Nam nói dối, mà là...có lẽ đây không phải ôn dịch."

Công Dương Hòe: "Khởi tấu bệ hạ, thần cho rằng lời các vị đại nhân nói đều có lý, bất luận có dịch bệnh thật hay không, thực hiện các biện pháp phòng ngừa là điều quan trọng nhất. Về phần muốn biết đó có phải là thật hay không...thần kiến nghị bệ hạ có thể sai khâm sai suất lĩnh đoàn ngự y đến Lạc Nam, tìm hiểu thực hư rồi định đoạt."

Phác Thái Anh gật đầu, trong lòng rất an ủi. Từ khi đăng cơ tới nay, tuy thiên tai nhân họa không ngừng, nhưng cũng may trời cao vẫn chưa tuyệt đường người, còn có những triều thần tuyệt đối trung thành, tài trí hơn người này phụ tá nàng: "Vụ thu lần này, Hộ bộ thu được bao nhiêu bạc?"

Thượng thư Hộ bộ: "Khởi tấu bệ hạ, nếu lão thần không nhớ lầm thì tính đến ngày hôm qua Hộ bộ đã thu được tổng cộng ba trăm mười lăm vạn lượng tiền thuế từ các nơi, một trăm tám mươi lăm vạn thạch lương thực, ba ngàn năm trăm quyển lụa. Số tiền thực tế nhiều hơn con số này rất nhiều, ngoài ra còn có một ít tiền thuế từ các quận huyện xa xôi đang trên đường vào kinh. Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, ba năm qua tuy có thiên tai quấy phá, nhưng cũng may bệ hạ thánh minh, giảm miễn thuế má cả nước giúp bá tánh nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong vòng ba năm qua, chính sách này đã có hiệu quả, năm nay thu nhập từ thuế vô cùng khả quan, khi Hoài Nam dần hồi phục, tiền thuế sang năm thu được sẽ còn cao hơn nữa!"


Phác Thái Anh: "Hiện tại giá gạo ở dân gian là bao nhiêu?"

Thượng thư Hộ bộ không cần nghĩ đã đáp: "Hồi bệ hạ, giá gạo ở kinh đô và các vùng lân cận là tám trăn văn một thạch. Những nơi màu mỡ như Hoài Dương, Chiết Quảng, Mân Nam thì giá gạo rẻ hơn, đại khái là bốn trăm văn một thạch, những quận huyện còn lại thì trên dưới sáu trăm văn."

Phác Thái Anh vô cùng vừa lòng vị Thượng thư Hộ bộ này, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Trong quốc khố có dư lương thực không?"

Thượng thư Hộ bộ: "Không tính tiền thu năm nay thì quốc khố đang dự trữ khoảng ba trăm năm mươi vạn thạch lương thực, cũng đủ triều đình chi tiêu."

Phác Thái Anh: "Như thế, đem gạo mới năm nay lấp đầy quốc khố để dự trữ, sau đó lấy hai trăm vạn thạch lương thực từ kho lúa phân phát cho mễ trang hoàng gia ở kinh thành và khu vực xung quanh, giá cả thì bán sáu trăm văn mỗi thạch. Trẫm sẽ phát cho ngươi thêm bốn mươi vạn lượng bạc, ngươi đến Hoài Nam mua cho trẫm một trăm vạn thạch lương thực về."

Thượng thư Hộ bộ trầm ngâm một lát, trả lời: "Bệ hạ...bệ hạ mua thấp bán cao tuy là một cách kiếm tiền, nhưng nếu xem xét vị trí kinh thành thì đường đi tới nơi lấy lương thực khá xa. Dọc theo đường đi, tính cả thức ăn người tùy tùng, thức ăn gia súc, vòng đi vòng lại cơ bản không có tiền lời."

Phác Thái Anh khẽ cười nói: "Trẫm biết, nếu như cách này có thể làm giàu thì thiên hạ đã sớm không có người nghèo. Chỉ là, lương thực dự trữ trong quốc khố đều là gạo cũ ba năm trở lên, lại phân phát xuống e là mốc meo sinh trùng, không bằng để một phần cho các bá tánh hưởng thụ một chút lợi ích thực tế. Tuy là gạo cũ, nhưng giá cả tương đối rẻ, cũng không tính là cùng dân tranh lợi. Mà Hoài Nam vừa mới gặp tai họa, các bá tánh phải đặt mua gia sản nên thứ bọn họ cần là bạc chứ không phải là gạo. Triều đình lấy ra một khoản tiền tới mua gạo, vừa giải quyết số gạo dữ trự trong quốc khố, vừa có thể giúp bá tánh Hoài Nam giảm bớt áp lực."


Thượng thư Hộ bộ nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt hắn toát ra sự kính nể: "Bệ hạ nhìn xa trông rộng, vì nước vì dân, lão thần vô cùng khâm phục."

Phác Thái Anh: "Công bộ."

Thượng thư Công bộ: "Có thần."

Phác Thái Anh: "Trẫm hỏi ngươi, nếu trẫm muốn xây dựng một bức tường phòng ngự dài trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm ở phía nam Lạc Xuyên thì cần bao nhiêu bạc?"

Thượng thư Công bộ ngẩn người, cẩn thận đáp: "Khởi tấu bệ hạ...con số cụ thể thần cũng không thể đánh giá, cần phải quay về Công bộ lệnh người tính toán cụ thể. Tuy nhiên, mặc dù có bạc...việc này tuyệt đối không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, ít nhất năm nay là không được. Hiện nay đã là tháng mười, thần dẫn người chạy đến Lạc Nam thì cần ít nhất một tháng, đến lúc đó Lạc Nam đã vào mùa đông, tuyết rơi khiến đại địa kết băng, một khi đất đóng băng thì bất luận có là công trình gì cũng đều rất khó tu sửa. Hơn nữa, việc xây dựng không những phải suy xét thiên thời mà càng phải kết hợp với địa lợi. Mấy năm nay, tuy Lạc Xuyên vẫn được tính là thái bình, nhưng hầu như cứ cách mấy năm là sẽ có lũ lụt. Thần lo chưa xây xong thì...Lạc Xuyên đã gặp lũ, tất cả nỗ lực đều thành nước chảy về bi*n đ*ng. Theo thần...bệ hạ không nên lãng phí bạc thì tốt hơn."

Phác Thái Anh nghe vậy thì hơi buồn phiền, nàng nói với Công Dương Hòe: "Trẫm...sẽ giao cho ngươi năm vạn đại quân và một đội ngự y. Ngươi có tự tin sẽ bảo vệ Lạc Nam ít nhất là qua mùa đông này hay không?"

Công Dương Hòe: "Ý bệ hạ là...?"

Phác Thái Anh: "Ta lo một khi Lạc Xuyên đóng băng, người thảo nguyên sẽ nhân thiên thời điều quân xuống phía nam, phòng bị một tay luôn tốt hơn."

Công Dương Hòe vét vạt áo quan bào, quỳ xuống đất: "Thần chắc chắn dùng hết toàn lực, thề sống chết bảo vệ an nguy của Lạc Nam!"

Phác Thái Anh: "Trẫm không cần ngươi làm gương cho binh sĩ, càng không cần ngươi xuất binh tác chiến, chỉ cần ngươi dùng địa lợi bảo vệ Lạc Nam đến khi tuyết ở Lạc Xuyên tan hết. Người thảo nguyên hung mãnh, trong quân doanh còn có ôn dịch quấy phá, không dễ khai chiến. Hiện tại triều đình cũng không có nhiều bạc chống đỡ một trận chiến kéo dài như vậy. Điều ngươi cần làm là tử thủ, lỡ như có chiến sự thì không được để người thảo nguyên bước qua Lạc Xuyên một bước. Ngươi có làm được không?"


Công Dương Hòe: "Thần nguyện thử một lần!"

Phác Thái Anh: "Tốt."

- --

Đến khi rời triều đã là buổi trưa, Phác Thái Anh sai người đến Ngự Thiện Phòng bưng mấy món Lạp Lệ Sa thích ăn tới, sau đó nàng xách theo hộp thức ăn đi tới nửa bên cấm địa.


Trùng hợp là cấm cung bên này Cốc Nhược Lan vừa lúc nấu cơm xong, chuẩn bị xào vài món ăn kèm là có thể dùng bữa.

Phác Thái Anh đặt hộp đồ ăn lên bàn: "Nhược Lan muội tử không cần vội, trùng hợp là trẫm mang theo thức ăn đến đây, có thể ăn cơm rồi."

Sắc mặt Cốc Nhược Lan khẽ biến, tuy nàng là nghĩa muội của Lạp Lệ Sa nhưng cũng tự biết thân biết phận, không dám cùng ngồi ăn với Phác Thái Anh.

Cốc Nhược Lan: "Đa tạ bệ hạ, vậy thì dân nữ sẽ bưng cơm tới, chỉ là...buổi sáng ta ăn nhiều cháo, hiện tại còn chưa có đói bụng, bệ hạ và Đại ca ăn trước đi."

Không chờ Phác Thái Anh mở miệng, Lạp Lệ Sa đã nói: "Cũng được, sẽ chừa đồ ăn cho ngươi."

Cốc Nhược Lan như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn Lạp Lệ Sa rồi lui ra ngoài.

Phác Thái Anh: "Nhược Lan muội tử rất sợ ta sao?"

Lạp Lệ Sa cười nói: "Ai mà không sợ uy thế của đế vương? Cứ kệ nàng đi, cho nàng tự tại chút cũng tốt."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, thầm cảm thấy may mắn: Từ khi đăng cơ tới nay, nàng không cảm thấy có gì thay đổi cả, nhưng những người bên cạnh nàng không có lúc nào là không dùng hành động thực tế nói với nàng rằng "tất cả đã thay đổi". Phác Thái Anh hầu như không kiêu ngạo, trước kia khi còn là công chúa, nàng cũng từng cùng Thu Cúc và Xuân Đào ngồi chung bàn ăn cơm. Người nhiều náo nhiệt chút, nàng ăn uống cũng thấy ngon hơn.


Nhưng mà từ sau khi đăng cơ, người có thể thoải mái cùng dùng bữa với nàng, cũng chỉ có mình Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh rất cảm kích Lạp Lệ Sa, tuy người này vẫn luôn câu nệ việc xưng hô, nhưng khi đối mặt với nàng, sự tự nhiên kia khiến Phác Thái Anh thấy rất trân quý.


Lạp Lệ Sa lấy thức ăn từ trong hộp ra, trước tiên nàng lấy một cái đĩa rỗng, phân phát mấy đôi đũa trúc sạch sẽ, vừa lúc tập hợp thành một bàn ăn. Sau đó nàng bới một chén cơm đầy, cười cười với Phác Thái Anh: "Bệ hạ chờ một lát."

Lạp Lệ Sa đi đưa thức ăn cho Cốc Nhược Lan rồi mới trở về, về thì đã thấy Phác Thái Anh bới cơm cho nàng xong xuôi hết: "Tạ bệ hạ."


Phác Thái Anh gắp cho Lạp Lệ Sa một miếng ngó sen mà Lạp Lệ Sa thích ăn: "Ăn nhiều một chút."


Lạp Lệ Sa cắn một ngụm, khen: "Mỹ vị."

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa thích, trong lòng cũng thoải mái. Nàng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lạp Lệ Sa, mà người sau thì thản nhiên nhận lấy, vô cùng hưởng thụ.

Sau khi ăn một bữa cơm ngọt ngọt ngào ngào, Lạp Lệ Sa mang chén đũa đi, trở lại tẩm điện làm bạn với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh: "Mấy ngày nay tình hình Hữu Hà đã khá hơn nhiều, chỉ là mỗi ngày Ngọc Tiêu đều phải vỗ về thì nàng mới ngoan ngoãn ngủ."

Lạp Lệ Sa: "Hữu Hà thân với Ngọc Tiêu cũng là chuyện tốt. Rốt cuộc thì hầu như không có nữ hài tử nào trạc tuổi Ngọc Tiêu, để Ngọc Tiêu chăm sóc Hữu Hà cũng tôi luyện tính tình của nàng, miễn cho lúc nào cũng chơi với mấy nam hài tử đó rồi học thói lưu manh."

Phác Thái Anh cười ngọt ngào: "Hóa ra ngươi cũng biết tác phong ngày thường của nữ nhi ngươi sao?"

Lạp Lệ Sa: "Chỉ là lâu lâu đánh mấy thư đồng u đầu thôi, có gì đâu chứ?"


Phác Thái Anh: "Ngươi có lý của ngươi, được chưa?"


Lạp Lệ Sa cười cười, Phác Thái Anh lại nói chút chuyện về Ngọc Tiêu. Lạp Lệ Sa nghe xong, nàng nói với Phác Thái Anh: "Bệ hạ...chẳng biết có thể cho thần gặp Tiểu Điệp một lần được không?"

Phác Thái Anh ngẫm nghĩ một lát, trả lời: "Chờ mấy ngày nữa đi, ta sẽ mời Nhị tỷ vào cung để nàng dẫn theo Tiểu Điệp."

Lạp Lệ Sa nắm lấy bàn tay mềm mại của Phác Thái Anh rồi để trước ngực mình, nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng: "Tạ bệ hạ."

Phác Thái Anh: "Có một việc, ta muốn hỏi ý kiến của ngươi."

Lạp Lệ Sa: "Ừm"

Sau đó, Phác Thái Anh nói cho Lạp Lệ Sa nghe tin tức về tấu chương, cuối cùng nói: "Ta đã phái Công Dương Hòe suất lĩnh năm vạn đại quân xuất phát đến Lạc Nam, thay thế những binh lính đang thủ vệ Lạc Nam kia suốt mùa đông. Rốt cuộc có lạch trời cách trở, chỉ chờ đầu xuân năm sau tuyết ở Lạc Xuyên tan hết, triều đình lại có thể trì hoãn thêm một năm. Năm nay tình hình thu thuế của triều đình khả quan, ta tin ba bốn năm nữa sẽ không cần e ngại gì cả. Thao trường khắp cả nước, tính cả Cấm vệ quân và Tuần phòng doanh kinh thành thì có tới tám mươi vạn quân lính, chỉ là mấy năm nay quốc khố trống rỗng, không thể chi nổi quân phí sau khi khai chiến. Chỉ cần ba năm...đến lúc đó dù quân U Châu thật sự có tâm làm phản thì triều đình cũng không sợ nữa."

Lạp Lệ Sa: "Về chuyện dịch bệnh, bệ hạ có nhận được tấu chương từ những châu phủ khác ở Lạc Nam không?"

Phác Thái Anh lắc đầu.

Lạp Lệ Sa híp mắt: "Như thế thì có chút kỳ quặc."

Phác Thái Anh: "Đúng vậy, ta cũng hoài nghi chuyện lần này không phải là thiên tai, chỉ là...sợ làm rối loạn lòng quân, cho nên không đề cập với các triều thần."

Lạp Lệ Sa: "Dịch bệnh tuy khủng bố, nhưng không thể khiến nhiều người chết trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Thần đoán...có lẽ quân Lạc Nam bị đầu độc."

Phác Thái Anh: "Đầu độc? Thủ đoạn như thế, sẽ là nàng ta sao?"

Lạp Lệ Sa: "Ít nhất Ba Âm và Cát Nhã không thể làm ra chuyện này. Có thể dựa vào sức bản thân và đủ năng lực khiến nhiều người thương vong như thế, chỉ có thể là công chúa tiền triều. Y thuật và tài lực của nàng ta đủ để hỗ trợ nàng ta làm việc này."

Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng: "Như vậy có thể tính là trả thù chứ? Trẫm chỉ mới treo giải thưởng nàng ta, nàng ta đã đáp lại trẫm một phần "đại lễ" lớn như vậy! Có điều vậy cũng tốt, ít nhất bại lộ vị trí của nàng ta, trẫm sẽ cử nhiều người đến Lạc Nam tìm kiếm, không tin lần này không tìm ra."

Lạp Lệ Sa thì không có lạc quan như Phác Thái Anh, nàng im lặng một lúc và đáp: "Chỉ sợ Lạc Nam đã không còn bóng dáng nàng ta."

Phác Thái Anh: "Sao lại vậy?"

Lạp Lệ Sa: "Không nói đến chuyện "ôn dịch" đã xảy ra một khoảng thời gian, chỉ bằng những gì thần biết về công chúa tiền triều, nàng ta là một người vô cùng cẩn thận, không có khả năng vì tính mạng mấy vạn người mà bại lộ hành tung của mình. Bệ hạ hạ lệnh truy nã khắp nơi, nàng ta đã không còn chỗ trốn nên mới chạy đến khu vực Lạc Xuyên mà triều đình quản chế lỏng lẻo. Nếu như thần không đoán sai, hẳn là nàng ta đã vượt qua Lạc Xuyên chạy trốn tới Lạc Bắc."

Phác Thái Anh: "Hay là, Cát Nhã cũng cấu kết với công chúa tiền triều?"

Lạp Lệ Sa: "Công chúa tiền triều vốn đã từng đến Lạc Bắc. Năm đó, nàng ta liếc mắt một cái đã nhận ra hình xăm trên ngực ta, có thể thấy nàng ta hiểu biết về thảo nguyên. Hơn nữa...nàng ta đã từng cứu Ba Âm một mạng, năm đó Ba Âm từng tặng cho ta một cái tù và sừng trâu, bởi vì vào kinh có nhiều điều bất tiện nên ta đã để tù và sừng trâu ở chỗ công chúa tiền triều. Sau này khi đến Lạc Bắc nghênh đón Nhã Quý phi hồi kinh, Ba Âm đã đưa tù và sừng trâu lại cho thần, đủ thấy công chúa tiền triều đã dùng tín vật này chọn ngày hẹn gặp Ba Âm. Ba Âm là một người tri ân báo đáp, công chúa tiền triều đã cứu mạng hắn, hắn chắc chắn sẽ hồi báo."

Phác Thái Anh: "...Ba Âm sẽ bị tiền triều công chúa xúi giục sao?"

Lạp Lệ Sa: "Khó nói, nhưng đáng sợ nhất chính là, công chúa tiền triều hạ độc giế.t chết nhiều tướng sĩ có lẽ không chỉ là "đáp lễ, mà càng có thể là "lễ vật" đưa cho Ba Âm..."


Sắc mặt Phác Thái Anh liên tục thay đổi, nàng luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn không có nói ra lời khó nghe. Tuy ở trong mắt Phác Thái Anh, Ba Âm đã phạm phải tội không thể tha, nhưng dù sao đối phương cũng là huynh đệ kết nghĩa của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không muốn khiến Lạp Lệ Sa khó xử.

Phác Thái Anh: "Ta cũng rất lo thảo nguyên sẽ nhân cơ hội Lạc Xuyên đóng băng để điều quân xuống phía nam, cho nên hôm nay hỏi Công bộ có thể xây dựng một bức tường trải dài bờ Lạc Xuyên hay không, tiếc là không có khả thi."

Lạp Lệ Sa: "Thật sự mà nói, nếu bệ hạ muốn một lần vất vả suốt đời an nhàn thì căn bản không cần phiền toái như vậy. Người chỉ cần cho Ba Âm biết thần còn sống, để thần đi gặp mặt Ba Âm, thần chắc chắn sẽ thuyết phục được Ba Âm."

Phác Thái Anh: "Không được!"

Lạp Lệ Sa cau mày: "Bệ hạ...để thắng quân địch, không chiến mà thắng mới là tốt nhất. Ba Âm và thần từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai nhà thân nhau mấy đời, thần nói Ba Âm sẽ nghe. Ta sẽ để Ba Âm hiểu, mối thù này Hãn Vương Xanh Lê bộ ta đã buông bỏ, hắn sẽ nghe lời ta nói."

Phác Thái Anh phẫn nộ: "Ta nói không được, đừng vội nhắc lại việc này!"

Lạp Lệ Sa rất khó hiểu, hỏi ngược lại: "Sao bệ hạ cố chấp như vậy?"

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, nàng trầm mặc thật lâu, thở dài thườn thượt.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ?"

Phác Thái Anh nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, thấp giọng nói: "Điều ngươi nói chỉ là điều khả thi tốt nhất, nhưng ai cũng không thể đảm bảo sẽ không xảy ra tình huống khác. Tuy Ba Âm là an đạt của ngươi, nhưng hôm nay Cát Nhã mới là người cầm quyền ở Lạc Bắc, nếu huynh đệ kết nghĩa của ngươi không thể buông bỏ mối thù này thì sao? Ngươi không những không thể thuyết phục hắn, ngược lại còn bị bọn họ không chế thì sao? Ta biết huynh đệ kết nghĩa của ngươi sẽ không làm tổn thương ngươi, nhưng còn Cát Nhã? Còn có công chúa tiền triều đang lẩn trốn ở Lạc Bắc? Nàng ta hạ độc xuất hóa nhập thần, độc chết ngươi cũng sẽ không có ai biết. Nếu ngươi có chuyện gì...ngươi có nghĩ tới ta chưa? Mặc dù bọn họ sẽ không làm ngươi bị thương mà chỉ nhốt ngươi lại...nhưng sau này, chúng ta còn có thể gặp lại sao? Ta phải trả cái giá lớn thế nào mới có thể đưa ngươi quay về? Các triều thần sẽ đồng ý sao? Người trong thiên hạ sẽ đồng ý sao?"


Lạp Lệ Sa ngơ ngẩn nhìn Phác Thái Anh, người sau mím môi, lẩm bẩm nói: "Ta mười bốn tuổi đã gả cho ngươi, mười năm trôi qua trong nháy mắt... Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật vất vả mới hạ quyết định cùng ngươi răng long đầu bạc. Nếu ngươi bị bọn họ khống chế thì sao? Ngươi có nghĩ tới ta chưa? Chủ nhân thiên hạ này rốt cuộc là ta hay là ngươi? Ta biết cách của ngươi có lẽ sẽ trả giá ít nhất, cũng là tốt nhất cho thiên hạ này, nhưng đối với ta thì sao? Với ta thì như thế nào?"


Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói thế, trong lòng đã sớm ngũ vị tạp trần. Nàng vốn tưởng rằng sau khi đăng cơ, Phác Thái Anh khó tránh khỏi đặt thiên hạ lên hàng đầu. Lạp Lệ Sa chưa bao giờ nghĩ mình có thể sánh ngang với thiên hạ, thậm chí nàng đã chuẩn bị hy sinh vì Phác Thái Anh, vì thiên hạ này, chỉ cần có thể ở bên Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa không dám xa cầu quá nhiều.


Nhưng nàng không ngờ, mình trong lòng đối phương, thế mà quan trọng...không kém gì thiên hạ này.

Lời muốn nói đều đã nói xong, Phác Thái Anh đơn giản thổ lộ hết nỗi lòng, nàng nắm tay Lạp Lệ Sa và tiếp tục nói: "Ta sở dĩ giấu ngươi ở nửa bên cấm cung, một mặt là xu thế tất yếu không thể không như thế, mặt khác là để ngươi rời xa nơi đầu sóng ngọn gió, thị phi hỗn loạn. Thân phận của ngươi đã bại lộ, không thích hợp tiếp tục xuất hiện trước mặt người khác, mà người ngoài khó tránh khỏi sẽ có thành kiến với ngươi. Dẫu sao sức khỏe ngươi cũng không tốt, vừa lúc rời khỏi hỗn loạn mà an tâm dưỡng bệnh. Lúc trước ngươi dốc sức mình bảo vệ ta, hiện giờ ta cũng muốn vì ngươi chống đỡ cả bầu trời. Đạo làm phu thê, chẳng lẽ không phải là như thế sao? Cho nên...sau này không cần nói những lời ngốc nghếch đó nữa. Lạc Bắc đã sớm trở thành tai hoạ ngầm...từ khi phụ hoàng quyết định điều quân lên phía bắc. Dù cho ngươi thuyết phục được Ba Âm thì nói không chừng còn có người khác đứng ra. Nếu muốn hoàn toàn chấm dứt hậu hoạn...e là lúc sinh thời trẫm đều không thể nhìn thấy. Điều ta có thể làm là dốc hết sức tránh chiến sự nổ ra, hòa hoãn một năm rồi thêm một năm nữa để quốc khố dồi dào, triều đình binh hùng tướng mạnh, đây mới thật sự là không chiến mà thắng... Chờ đến khi triều đình thật sự đủ mạnh, ta sẽ giao cho quân vương đời sau hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Về phần các triều thần, người trong thiên hạ...cũng hoặc là người đời sau, nói trẫm yếu đuối cũng được, khiếp chiến cũng thế, ít nhất là khi còn sống, ta không muốn phát động chiến tranh, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không. Phác gia và Khất Nhan gia của ngươi, còn có bá tánh thảo nguyên đã chịu bao nỗi đau chiến tranh, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Hứa với ta...đừng đưa ra quyết định mạo hiểm nào nữa. Ta không muốn mất thêm ai nữa."


Lạp Lệ Sa nghe vậy thì vô cùng chua xót, nàng nắm chặt tay Phác Thái Anh: "Đều nghe theo bệ hạ."

Phác Thái Anh: "Ngươi có thời gian không bằng giúp trẫm suy nghĩ xem nên làm bức tường phòng thủ như thế nào, làm sao giữ chân binh lính thảo nguyên ở bắc Lạc Xuyên mới là chuyện hàng đầu."

Ban đêm, Phác Thái Anh tiếp tục ngủ lại tẩm điện Lạp Lệ Sa. Ban ngày Phác Thái Anh thổ lộ hết tâm sự, ban đêm tất nhiên khó tránh khỏi một hồi hết sức triền miên, ôm nhau mà ngủ...


Nhưng Lạp Lệ Sa lại mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy lúc nàng còn nhỏ, phụ hãn đại bại trở về. Phụ hãn cực kỳ phẫn nộ, cãi nhau với vài vị vương gia trong vương trướng, còn nàng thì nghe trộm chiến sự khốc liệt.

Nàng mơ thấy lời dạy cuối cùng phụ hãn nói với nàng, người bảo nàng chăm sóc muội muội thật tốt, chờ đến khi đệ đệ và muội muội được sinh ra, phụ hãn và mẫu thân sẽ đi tìm các nàng...

Lạp Lệ Sa đột nhiên mở mắt ra: "Phụ hãn!"

Tiếng kêu khiến Phác Thái Anh tỉnh dậy, nàng nghe Lạp Lệ Sa kêu "phụ hãn" thì biết đối phương mơ thấy ác mộng. Lúc này trời còn chưa sáng, nghe được Lạp Lệ Sa thở d.ốc, tuy Phác Thái Anh rất mệt nhưng cũng không còn buồn ngủ nữa. Nàng giơ tay lau mồ hôi trên trán Lạp Lệ Sa, dịu dàng nói: "Mơ thấy ác mộng sao?"


Lạp Lệ Sa ngơ ngẩn một lúc lâu mới hoàn hồn, nàng nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại của Phác Thái Anh, thu mình lại như một con tôm: "Mơ thấy phụ thân."

Phác Thái Anh than một tiếng, hôn lên khóe môi Lạp Lệ Sa: "Thực xin lỗi."

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ!"

Phác Thái Anh hoảng sợ, nhìn Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"

Lạp Lệ Sa lại cười khổ một tiếng, im lặng không đáp.

Phác Thái Anh: "Làm sao vậy? Đừng làm ta sợ."

Lạp Lệ Sa: "Không có gì, chỉ là...có cách rồi."

Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút châm chọc, nàng vốn không định nói, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Phác Thái Anh, lại nghĩ tới những điều Phác Thái Anh thổ lộ, nàng chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Năm đó...sau khi Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ chiến bại, từng quay về vương trướng thương thảo quân chính cùng các vị vương gia được ủy thác. A Cổ Lạp lúc nhỏ ở bên ngoài trướng nghe lén, nghe được phụ hãn nhà mình tức giận nói: "Không biết người Vị Quốc dùng thủ đoạn gì mà có thể dựng một tòa thành bằng băng trong một đêm! Bọn họ ở trong thành lén bắn tên, người chúng ta tổn thất nặng nề..."


Sau khi lớn lên, Lạp Lệ Sa mới hiểu được bí mật trong chuyện này. Lạc Bắc rét lạnh, nước đóng thành băng, chỉ cần tìm được nguồn nước thì có thể đúc được một tòa thành... Chuyện cũ nàng sắp quên đi, lại bởi vì một giấc mộng mà trở nên sống động.

Lạp Lệ Sa lẩm bẩm trong lòng: Phụ thân, chẳng lẽ là người ở trên trời hiển linh, cũng không hy vọng nam bắc xảy ra chiến sự nữa sao?

Nếu Phác Thái Anh đã nói không muốn tiếp tục xảy ra chiến sự, chỉ cần thảo nguyên không quá phận, triều đình sẽ không khởi binh, nàng cứ tin tưởng nàng ấy một lần.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ, có thể hứa với thần một chuyện được không?"

Phác Thái Anh: "Ngươi nói đi."

Lạp Lệ Sa: "Nếu người thảo nguyên...không bước qua Lạc Xuyên, bệ hạ đừng điều quân lên phía bắc được không?"

Phác Thái Anh: "Chỉ cần thảo nguyên không làm phản, ta tất nhiên sẽ không xé bỏ hiệp nghị. Có điều...ta có thể hứa với ngươi, mặc dù thảo nguyên phản, chỉ cần bọn họ không đánh qua Lạc Xuyên, ta cũng sẽ không tuyệt tình."

Lạp Lệ Sa: "Được"

Vì thế, Lạp Lệ Sa nói biện pháp đúc nước thành băng cho Phác Thái Anh nghe, cũng nói thêm: "Bệ hạ có thể xây dựng một lớp phòng ngự trên Lạc Xuyên sau khi Lạc Xuyên đóng băng, chỉ cần có đủ nước là được. Người có thể cài đại nỏ lên tường thành để phòng ngự, làm như thế không cần tốn bạc, hơn nữa đợi cho lớp phòng ngự này tan thì lớp băng trên Lạc Xuyên cũng tan, không có gì là không ổn. Năm nào cũng làm như vậy, Lạc Bắc sẽ không thể xâm lược."

Phác Thái Anh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nàng xốc chăn lên, vội vàng mặc quần áo vào.

Phác Thái Anh: "Ngươi ngủ thêm một lát đi, trẫm muốn đi tìm Công bộ thương nghị xem việc này có được không."


Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ...đừng quên ước định với thần."

Phác Thái Anh mặc quần áo xong, nàng ngồi vào mép giường, trịnh trọng nói với Lạp Lệ Sa: "Ta biết lòng ngươi, cũng thay bá tánh trong thiên hạ cảm tạ đại nghĩa của ngươi. Trẫm hứa với ngươi, chỉ cần người thảo nguyên vẫn còn ở phía bắc Lạc Xuyên, trẫm tuyệt đối sẽ không điều quân lên phương bắc."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store