[Kungfu Panda] Xuyên không Kungfu Panda (Movie 1)
CHAP 1
Buổi sáng ở Thung Lũng Bình Yên luôn bắt đầu bằng tiếng gió nhẹ lướt qua những tán tre, mang theo mùi đất ẩm và hơi sương. Shifu thường dậy sớm hơn tất cả, vừa để luyện tập, vừa để giữ cho tâm trí mình không bị xao động bởi những lo toan thường ngày. Nhưng hôm nay, khi ông bước xuống bậc đá dẫn ra khu rừng tre, một âm thanh lạ khiến ông dừng lại.
Tiếng khóc.
Nhẹ, yếu, và run rẩy như sắp tắt.
Shifu cau mày. Ở nơi này, trẻ con không bao giờ bị bỏ lại một mình. Dân làng thương yêu con cái, và chẳng ai lại để một đứa bé khóc giữa rừng tre vào lúc trời còn chưa sáng.
Ông bước nhanh hơn, đôi tai dựng lên, tập trung vào âm thanh. Tiếng khóc dẫn ông đến một khoảng đất nhỏ, nơi sương mù còn dày đến mức che mờ cả mặt đất. Và ở đó...
Một chiếc khăn vải thô, được quấn vội vã. Bên trong là một đứa bé loài người, nhỏ xíu, đỏ hỏn, chắc chỉ khoảng một tuần tuổi.
Shifu đứng lặng.
Một đứa bé loài người. Ở đây.
Trong suốt cuộc đời mình, ông chưa từng thấy loài người xuất hiện trong thung lũng, chứ đừng nói là một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ lại như thế này.
Đứa bé khóc yếu ớt, đôi tay bé xíu quơ quơ trong không khí lạnh. Shifu cúi xuống, nhấc nó lên bằng cả sự cẩn trọng của một người chưa từng bế trẻ con bao giờ. Đứa bé ngừng khóc ngay khi chạm vào lòng bàn tay ấm của ông, đôi mắt đen mở hé, nhìn ông như thể đã quen biết từ lâu.
Shifu khựng lại.
Ánh mắt ấy... bình thản đến kỳ lạ.
Không giống ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh.
Không giống chút nào.
Nhưng ông không phải là người sẽ bỏ mặc một sinh linh yếu ớt. Dù trong lòng đầy câu hỏi, Shifu vẫn quấn lại chiếc khăn, ôm đứa bé vào ngực rồi quay về Jade Palace.
Khi Shifu bước vào đại sảnh, Oogway đã đứng đó, như thể biết trước mọi chuyện.
"Con tìm thấy một điều thú vị vào sáng nay nhỉ," Oogway nói, giọng trầm ấm.
Shifu đặt đứa bé lên tấm nệm nhỏ. "Sư phụ... đây là một đứa bé loài người. Con không hiểu vì sao nó lại ở đây. Không có dấu vết cha mẹ, không có gì ngoài chiếc khăn này."
Oogway cúi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt hiền hòa. Đứa bé không khóc, chỉ nhìn lại ông cụ rùa bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
"Đứa trẻ này... không thuộc về dòng chảy bình thường của thế giới," Oogway nói khẽ.
Shifu giật mình. "Ý người là sao?"
"Ta không biết," Oogway mỉm cười, "nhưng ta cảm nhận được một điều: nó đến đây vì một lý do. Và lý do đó... sẽ thay đổi rất nhiều thứ."
Shifu im lặng. Ông không tin vào định mệnh nhiều như Oogway, nhưng ông tin vào lòng trắc ẩn của mình. Một đứa bé bị bỏ lại như thế này... ông không thể quay lưng.
"Con sẽ chăm sóc nó," Shifu nói, giọng chắc nịch.
Oogway gật đầu. "Ta biết con sẽ nói vậy."
Khi Shifu mang đứa bé về phòng, Tailung – lúc này mới ba tuổi – đang ngồi nghịch một quả bóng tre. Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt vàng sáng rực tò mò.
"Cha mang cái gì về vậy?" Tailung chạy lại, nhón chân nhìn vào chiếc khăn.
"Là một đứa bé," Shifu đáp.
"Nhỏ xíu vậy mà cũng là người hả?" Tailung chọc nhẹ vào tay đứa bé, khiến nó khẽ cựa mình.
"Đừng nghịch," Shifu nhắc, nhưng Tailung chỉ cười.
"Cha nuôi nó luôn hả? Nó sẽ ở đây với con hả?"
Shifu nhìn Tailung, rồi nhìn đứa bé. Ông không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ông biết một điều: từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cả hai đứa trẻ sẽ thay đổi.
"Đúng vậy," Shifu nói. "Từ hôm nay, nó sẽ sống ở đây."
Tailung cười tươi, không hề biết rằng đứa bé nhỏ xíu này sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Shifu nhìn hai đứa trẻ – một con báo tuyết mạnh mẽ, một đứa bé loài người bí ẩn – và thở dài nhẹ.
"Ta sẽ đặt tên con là... Khải."
Đứa bé mở mắt, nhìn Shifu lần nữa.
Và trong khoảnh khắc ấy, Shifu cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa mà chính ông cũng không biết dẫn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store