ZingTruyen.Store

Kookga Nang Mua Ay Ma

Khói bụi mù mịt một mảng, tiếng đấm đá ồn ào vào buổi chiều nóng nực của cuối hè khiến khung cảnh xung quanh trở nên càng nhức nhối hơn. Đám nam sinh mười mấy tuổi hừng hực khí thế xông vào đánh nhau. Một cái vung tay, nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng ngã xuống nền đất, chiếc áo trắng cũng bị biến thành màu nâu do bụi bẩn. Vừa ngã xuống chưa kịp định hình, bị một nam sinh khác da trắng như bông tuyết ngồi lên bụng, nắm lấy cổ áo, liên tục ra nắm đấm vào gương mặt người kia.

Người ở dưới vẫy vùng, gương mặt thiếu điều muốn khóc lên tiếng cầu xin. Hắn giơ cánh tay lên vẫy vẫy, người ở trên mới buông cổ áo hắn, phủi phủi tay. "Tụi mày thua rồi."

Lúc đó, đám đông mới dừng đánh nhau lại. Mấy lời chửi thề buông ra cùng lời cảnh cáo rồi cả bọn giải tán đi về.

Học sinh đánh nhau vì vô vàn lý do, người ta nói mười bảy bẻ gãy sừng trâu cũng đúng. Mấy đứa con trai tụi nó lúc nào cũng sung sức, lập bè kết phái, hở tí là lấy sức mạnh ra đọ nhau, tranh giành xưng vương xưng bá.

Mẫn Doãn Kỳ đi được một đoạn thì ghé đến bậc tam cấp của một cửa hàng đã đóng cửa ngồi xuống, gương mặt trắng nõn ngây thơ có vài vết xước và vết bầm, ai không biết lại tưởng đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu này mới bị bắt nạt.

"Có thuốc không?"

Lộ Thiệu rút trong túi ra một gói thuốc quăng cho Doãn Kỳ. "Đợi đến đêm rồi về không? Lúc đó ba mẹ đều đã ngủ hết rồi."

"Không cần, tao muốn về nhà tắm rửa." Doãn Kỳ khịt mũi nói, hai ngón tay kẹp điếu thuốc cho lên miệng. "Chứ hôi mùi alpha quá."

"Mẹ nó, vậy thì sau này đừng đánh nhau nữa." Mạc Thành cười nói.

"Là do ai, là vì tụi mày tao mới đánh."

"Đại ca xịn." Lộ Thiệu bật ngón cái, Doãn Kỳ khẽ cười.

Bọn họ ngồi chỗ vắng người hút thuốc đến lúc hoàng hôn hạ xuống cam rực cả vùng trời mới đi về nhà.

Đến khi Mẫn Doãn Kỳ về nhà với bộ dạng lấm la lấm lét, để ý thấy chưa có giày đi làm của ba ở tủ thì vội vàng chạy một mạch lên lầu, mẹ ở trong bếp quay lại chỉ nhìn thấy bóng lưng đeo balo của con trai liền la lớn. "Doãn Kỳ! Con lại gây chuyện nữa phải không?!"

Mẫn Doãn Kỳ tắm rửa xong thì nằm lì trong phòng, ba mẹ gọi xuống ăn cơm cũng không chịu xuống. Cậu nằm trên nệm ấm chăn êm, ánh mắt hiu hiu dần híp lại thì bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh.

"Doãn Kỳ, mẹ có đem sữa lên cho con, nếu không muốn ăn cơm thì cũng phải uống sữa."

Mẫn Doãn Kỳ chậc một tiếng, đứng dậy mở cửa hé ra một khoảng nhỏ, chỉ ló ra con mắt nhìn mẹ mình. "Mẹ đưa sữa cho con đi."

"Con bị cái gì mà không ló mặt ra đây." Giọng nói nghiêm nghị của ba vang lên, bàn tay rắn chắc nắm lấy cạnh cửa ngăn Doãn Kỳ đóng lại.

"Con buồn ngủ mà. Ngày mai con phải dậy sớm để đi trực nhật." Doãn Kỳ khóc không ra nước mắt. Chưa kịp làm gì đã bị ba Mẫn đẩy cửa, cậu nhanh như thoắt chạy lại nhảy lên giường trùm kín chăn.

Mẹ Mẫn cầm ly sữa trên tay, nhìn cái chăn nhô lên liền nhẹ giọng nói. "Doãn Kỳ, mẹ để sữa ở bàn học nhé." Sau đó, bà kéo chồng mình ra ngoài. Đến lúc cửa đóng lại rồi, ba Mẫn mới thở dài. "Em cứ chiều nó đi. Anh chắc chắn hôm nay nó đi đánh nhau, anh còn không biết tính nó hay sao?"

"Dù gì Kỳ nó vẫn còn nhỏ mà. Anh đừng tức giận nữa." Mẹ Mẫn nhẹ giọng an ủi, nắm tay chồng đi về phòng. Đối với Doãn Kỳ nghịch ngợm, ngang bướng này, nhà họ Mẫn cũng lo lắng vô cùng.

Mẫn Doãn Kỳ là một omega, ngoại hình sức khoẻ đều rất tốt, chỉ có điều là tính tình ngang ngạnh. Điều đặc biệt là Doãn Kỳ không bị ảnh hưởng hay cảm thấy bị đe dọa với pheromone của alpha hay omega. Chính vì thế nên cậu cho rằng đó là một điều tự hào, không bị ảnh hưởng, không bị khống chế bởi pheromone. Vì vậy Doãn Kỳ trở thành một omega đặc biệt, là đại ca ngày ngày dắt đàn em đi đánh đấm. Tuy nhiên cũng chẳng vì cái điểm là omega mà không bị ảnh hưởng bởi pheromone mà Doãn Kỳ được tín nhiệm mà là bởi vì khả năng đánh đấm của cậu. Mẫn Doãn Kỳ lăn lộn mấy năm, đánh rất thành thạo, oai hùng kiêu ngạo xưng vương. Ba mẹ Mẫn biết con trai mình như thế cũng rất lo lắng, ba Mẫn tính tình nghiêm nghị, mỗi lần ông phát hiện Doãn Kỳ đánh nhau, cậu đều bị đánh đòn hoặc là bị phạt quỳ. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ vẫn cứ là không sợ, vẫn chứng nào tật nấy, vẫn cùng mấy đứa bạn lập thành một băng đảng, tụ tập đánh nhau.

—----------------------

Buổi chiều được nghỉ học, cả bọn cùng nhau rủ đi tiệm net. Tiếng kêu nhau, chửi nhau của các thanh thiếu niên ồn ào cả tiệm. Doãn Kỳ cùng đám bạn ngồi trong tiệm net chơi được một lúc lại có tin anh em bị trường kế bên bắt nạt. Lộ Thiệu khẽ quay sang hỏi Doãn Kỳ, gương mặt đầy bất bình.

"Giờ sao? Cái khu đó là của tụi mình xưa giờ mà. Cứ để im vậy hoài tụi nó làm tới."

Mẫn Doãn Kỳ mặt không cảm xúc, thoát tài khoản game, nhấp một ngụm coca. "Đi thôi, tới đó xem thử."

Nói xong, cả bọn nhanh chóng dừng cuộc chơi, kéo nhau tiến tới sân bóng gần đó.

Lúc đám Doãn Kỳ vừa tới đã thấy có một đám người chia ra làm hai đứng đối diện nhau.

Hai đám người chia ra là hai bên, một bên mặc đồng phục màu nâu, một bên mặc đồng phục màu đỏ sẫm. Cả hai đứng đối diện nhau, mặt ai nấy đằng đằng sát khí, ánh mắt như dao hướng tới đối phương.

Doãn Kỳ bước đến, áo vest đồng phục đã được cởi ra vác lên vai, balo đeo một bên bước đến. Mùi hương của alpha đậm đặc trong không khí, có hơi hỗn loạn khiến Doãn Kỳ khẽ chau mày.

"Đại ca, đại ca tới rồi." Đám mặc đồng phục màu đỏ sẫm hô lên, khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn tới omega đang dẫn đầu 5, 6 người đằng sau. Mẫn Doãn Kỳ hiên ngang bước lên phía trước, đưa mắt quan sát một lượt đám nam sinh của trường trung học số 1. Trường trung học số 1 là trường học dành cho đám con nhà giàu, Vốn dĩ cùng sống chung một khu phố nhưng nhà ai có điều kiện tốt đều sẽ chọn trường trung học số 1, có khi dùng tiền dùng quan hệ đút vào cho con cái mà không cần phải tính đến thành tích.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy một gương mặt đang đứng ở phía sau, dáng vẻ bất cần giống như không muốn tham gia vào cuộc đấu đá này của bọn học sinh. Mọi việc không có gì đáng kể khi mà Doãn Kỳ bỗng cảm nhận được sự đe dọa của mùi alpha. Doãn Kỳ nhăn mặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người kia, đầu óc bị pheromone mạnh mẽ làm cho say xẩm. Cậu lấy tay bịt mũi miệng lại, không ngăn được cơn nhộn nhạo trong bụng mà khẽ "uệ" một tiếng. Quần Trường và Lộ Thiệu đứng ngay đằng sau, tiến lên đỡ lấy cậu.

Mặt mày Doãn Kỳ đỏ bừng, cố gắng nhịn cơn ớn mửa kia xuống, đuôi mắt lấp lánh ngấn nước.

"Gì đây? Mới thấy đại ca của tụi này đã muốn đẻ con cho ảnh rồi hả?" Một tên bên trường trung học số 1 bật cười cất tiếng nói kéo theo sau đó là tiếng cười ồ lên của một đám người bên đó.

Vốn dĩ ánh mắt của Doãn Kỳ nhìn tới người kia đã khiến bọn họ chú ý đến. Mẫn Doãn Kỳ vốn dĩ nổi tiếng là một omega ngang ngạnh, kiêu ngạo, không sợ alpha, không bị ảnh hưởng bởi alpha nên khi ánh mắt của cậu nhìn tới người kia cùng sắc mặt dần trở nên xấu đi đã khiến bọn họ chú ý đến. Dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cậu vẫn như những omega khác, thấy alpha đẹp trai như đại ca của bọn họ thì thể nào cũng tim đập chân run mà thôi.

"Minh Thần, mày không nói với tao là có cả omega?" Tuấn Chung Quốc thấp giọng, nhíu mày nhìn tới đám bạn mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store