Kookga Anh Va Em
-
Cậu muốn đi về nhưng cơn mưa chẳng chịu ngớt bớt đi như muốn cậu ở đây luôn vậy. - Này cậu gì đó, cầm ô của tôi rồi đi về đi kẻo người nhà lo. Anh đi đến phía sau lưng cậu, chìa cái ô màu đen ra đưa cho cậu nhóc trước mặt. - Nhưng mà, em cầm ô của anh rồi anh về kiểu gì ạ..? Thời tiết báo sẽ mưa rất lâu đấy..! - Tôi làm ca đêm nữa nên không sao, có gì tôi lấy ô ở đây về cũng được. - Anh không lo em sẽ lấy luôn chiếc ô của anh saoㅋㅋ? Cậu định trêu anh một chút. - Tôi quen nhiều sinh viên ở trường cậu đấy, nếu cậu định lấy thật thì kiểu gì tôi cũng sẽ bắt được cậu thôi, nhóc đầu dừa. Anh kéo khẩu trang xuống, nở một nụ cười và dúi ô vào tay cậu. - Đây! - Cám ơn anh nhiều nhé, mai em sẽ đem trả lại cho anh. Cậu nhận lấy ô từ anh rồi cũng nghe lời mà trở về. Jungkook ngoái lại nhìn thêm một cái rồi mới chính thức rời khỏi đó. Đấy... khổ thế~ cửa hàng tiện lợi mà như tiệm cầm đồ, mượn được cái ô để đi về thì người ta giữ tim cậu lại mất tiêu rồi. Hằng ngày, cứ mỗi khi có tiết trống là cậu lại tới cửa hàng tiện lợi, hay nói cách khác là tới gặp anh. Kể từ sau hôm đó, cậu và anh có nói chuyện qua lại, cũng biết được vài thông tin cá nhân của người kia và trở nên thân hơn. Jungkook đang ăn giở hộp mì thì cảm thấy có người đang lại gần. Yoongi đi đến chỗ cậu, ngồi xuống ghế đối diện và đặt lên bàn một gói kẹo đào. - Này, cho em. Ăn ít mấy thứ mì này đi, chúng chẳng tốt cho dạ dày đâu! - Cám ơn anh~! Không sao đâu, bụng em khoẻ nhất thế giới này đó. Và thế là anh bật cười. Cậu cũng chẳng biết từ bao giờ mà việc làm anh cười đã trở thành một sở thích của cậu. - Có phải Yoongi đang lo lắng cho em không? - Xì... dỡ hơi! Vậy ăn nhiều lên, ăn càng nhiều thì anh sẽ được thưởng thêm tiền vì bán hàng chạy. Anh quay ngoắt đi chẳng thèm nhìn cậu nữa, hai má hồng hồng lên một chút vì bị cậu nói trúng tim đen. - Xí. Ai thèm sự quan tâm của anh đâuuu. Anh bĩu môi rồi trở về bàn thu ngân của mình rồi ngồi quay lưng luôn về phía cậu. Jungkook chỉ biết ngồi cười ngại. Đấy, người ta cứ dỗi dỗi rồi đáng yêu kiểu đấy thì sao mà không đổ cho được. Ăn xong xuôi rồi dọn hết rác lại bỏ vào thùng. - Yoongi ơi em về đây nhé! - Ừ, về cẩn thận nhé đầu dừa. Cậu tươi cười rời khỏi cửa hàng và vô thức đưa tay lên sờ lên đầu mình... Cả quãng đường về nhà, Jungkook cậu hết cười khúc khích rồi lại nhảy chân sáo chỉ vì câu nói "lo lắng" mà anh dành cho cậu. Thôi được rồi, ai yêu vào mà chả thế. Vẫn như mọi ngày, cậu lại ghé vào cửa hàng tiện lợi, vừa tính gọi tên anh thì cậu để ý thấy một người đàn ông khác đang ngồi đó, không phải anh. Tự nhiên cậu mới nhớ ra, quen anh hơn tháng trời nhưng không thèm hỏi số điện thoại của anh, cũng không có tài khoản mạng xã hội của anh, giờ chẳng có gì để liên lạc cả. Jungkook liền chạy tới và thử hỏi người đàn ông đang ngồi ở đó. - Chú ơi.. cho cháu hỏi anh Yoongi đâu rồi ạ?- Cháu hỏi thằng nhóc làm ca đêm đấy hả? Hôm nay nó đổi ca cho chú rồi, thấy bảo bận gì đấy. - À, ra vậy... liệu chú có thể cho cháu xin số điện thoại của anh ấy được không ạ? - Sao thế? Cháu là người yêu của nó hả? Người đàn ông đó trêu cậu làm cậu ngại đến đỏ cả tai. - Đây nhé [số của Yoongi] - Cháu cám ơn chú nhiều ạ! Rồi Jungkook rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nhanh chân chạy về nhà. Vừa về đến nơi, cậu thả mình xuống giường và không trần trừ mà nhắn tin luôn cho số điện thoại mới có được.Đây là số của Yoongi có đúng không ạ?
Xin hỏi ai thế? Tin nhắn rất nhanh được trả lời như có điều gì thôi thúc anh phải làm vậy.Em là Jungkook đây!
Sao lại biết số anh mà nhắn thế?Em xin của chú ngồi ở cửa hàng tiện lợi ấy.
Này, hôm nay anh đi đâu mà thay ca thế?
Anh có việc bận ở nhà thôi mà, không cần lo lắng cho anh vậy ㅋㅋ
Ừ nhỉ chết thật.. lo lắng lộ liễu vậy rồi lỡ ảnh biết mình thích ảnh thì sao... Jungkook cậu tự đập đầu mình xuống gối. Ảnh sẽ từ chối mình ngay cả khi mình chưa kịp tỏ tình với anh ý mất.Vậy à?
Với lại em không có lo lắng đâu nhé!!
Em chỉ hỏi để xem anh đang ở đâu thôi, vì anh không đi làm thì không ai cho em kẹo cả.
Àh.. hoá ra em thích kẹo hơn thích anh...Ơ không...
Ý em không phải thế..
Trêu em buồn cười thật đấy ㅋㅋㅋㅋThôi nghỉ ngơi đi, anh lại bận rồi
Bye nhé!
Bye Yoongi~
Nếu anh cần gì có thể liên lạc với acc twt @jjungkook nhé~
-
Jungkook lăn lộn trên giường và khuôn mặt thì đỏ bừng cả lên còn môi thì cười không ngớt. Buổi tối hôm đấy cậu cứ tủm tỉm cười suốt làm bố mẹ thắc mắc. Cho tới khi cậu trở lại phòng rồi, hai vị phụ huynh mới nói chuyện với nhau. - Thằng con nhà mình cuối cũng cũng có ngày sa vào lưới tình của ai rồi bà xã nhỉ. - Tui thấy thằng nhỏ nhìn giống mình lúc trẻ ấy. Nhớ hồi xưa ko? Lần tui cua mình ấy. Nhìn mình lúc đấy, ngốc thật sự :))) - Chuyện cũ mà cứ nhắc hoài. Có ai đời mà con gái mở lời vs con trai trước không? Làm ngta rối thật sự!!!! - Oi chòi oi~~~ Xem ông chồng tui đáng yêu chưa này. Hỏi sao tui ko mở lời trước sao được!!! - N-này!!! Thôi đi, tụi nhỏ thấy bây giờ!-
@yoongisoswag đã theo dõi bạn Cậu trầm trồ trước cái tên. Hay à nha, tên của anh đã đẹp sẵn rồi mà anh còn làm cho nó trở nên đặc biệt thú vị như vậy. Cậu cứ ngồi đó nhìn tên anh cả một lúc thì nhận ra bài anh ghim trên đầu trang là một tấm ảnh anh được chụp. Yoongi trong tấm ảnh đó đang mặc chiếc áo khoác đen giống với chiếc áo hôm anh và cậu lần đầu tiên gặp nhau, dán thêm nhãn tai mèo... aw~~ còn cái biểu cảm đáng yêu đó nữa. Nó được đăng lên cùng ngày hôm đó với dòng trạng thái:Yoongi ah, anh ngủ chưa?
Anh chưa, nhưng lần sau phải gọi là Yoongi hyung!Gọi Yoongi mới thân mật chứ!!?
Thân mật sao?ㅋㅋㅋMuốn gì ở anh vậy?
Ờ thì!
Em lỡ đi lạc vào yoongisoswag rồi.. sao bây giờ??
Không, em hoàn toàn tỉnh. Chỉ là đang say bởi ánh mắt của anh thôi.
Đừng có đùa!Anh có thể bay qua đấm em một cái đó.
ㅋㅋㅋ em không đùa mà.
Với lại em cũng đang nhớ anh nữa, nên là bay qua đây đi Yoongi ah~
Không, kệ em!Anh đi ngủ!
Có thể cho em nghe giọng anh trước khi ngủ được không?
Không!Nói chúc ngủ ngon rồi tắt máy cũng được mà 🥺
Có phải tôi chiều em quá nên em hư phải không?ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Em gọi đó nha!
Chấp nhận | từ chối - Yoongi ah~~~ - "Ngủ ngon, tắt máy đây!"- Awww~ Gì vậy? Cậu nói bằng giọng nhõng nhẽo. - "Không phải em bảo chỉ nói như vậy là có thể cúp máy sao?"Chứ Yoongi sẽ không nói là "Anh ngại lắm rồi đấy" đâu. - Có thể nói nhiều hơn một chút không, em rất nhớ anh lắm đó~! Đầu dây bên kia im lặng một chút, cậu tự nghĩ có phải mình quá phiền rồi không. - A.. nếu anh không muốn thì thôi không cần đâu và nếu em phiền quá thì em xin l... - "Ngủ ngon Kookie... ngủ sớm đi đồ ngốc."Và một tiếng BOOM trong lồng ngực của cậu. Cái chất giọng trầm ấm đấy pha một chút sự ngại ngùng phát ra từ điện thoại làm cậu không khỏi bật cười. Trong lòng nhen nhóm chút hi vọng vì anh không hề từ chối cậu. - Tự nhiên say giọng Yoongi quá rồi này, Yoongi ah! Đẹp trai không bằng chai mặt nên cứ tấn công trước đã. - "Thôi đi, đừng để mai anh gặp mày, anh đấm mày một phát!"- Đấm bằng môi nhé! - "Vô sỉ thật đó!"- Được rồi ㅋㅋㅋ Thích Yoongi quá đi, nhớ đắp chăn kín đấy. - "Ừm, ngủ ngon..."Chàng trai tóc trắng ngại đến độ giọng chỉ còn có thể nói nhỏ chút xíu xiu. Cuộc gọi kết thúc, Jungkook thì cứ nằm nhìn điện thoại cười, còn chàng họ Min cứ úp mặt xuống gối mà không đời nào hết ngại được. Họ chúc nhau ngủ ngon vậy thôi, chứ bận tương tư nhau rồi, ngủ làm sao được. Thứ bảy, cậu nhóc đầu dừa siêu rảnh nên lựa giờ anh đi làm thì mò đến cửa hàng tiện lợi chơi. Cậu bước vào và một giọng nói quen thuộc vang lên. - Chào mừng đến với TB264... Nghe giọng nhưng chẳng thấy người đâu, cậu đi vòng qua mấy dãy kệ để tìm anh. Dừng ở dãy kệ mì, anh vẫn đang cặm cụi xếp đồ lên và kiểm tra đồ hết hạn. Cậu đi tới gần anh, đưa tay đến và xoa đầu người đang ngồi. - Chào Yoongi~ Anh ngẩng mặt lên, chẳng hiểu kiểu gì mà tai đỏ ửng lên rồi quay ngoắt đi, né tránh tay của cậu. - Tránh raaa!! Chú mèo trắng tỏ ra xù lông lườm cậu một cái rồi quay đi xếp đồ tiếp. Trong lòng Jungkook quắn quéo đến mức tim đập tình thịch, chân tay xoắn quẩy và không điều khiển nổi cơ miệng của mình nữa nên cứ cười miết thôi. Còn người ngồi xổm xếp đồ kia đang đỏ hết cả mặt lên, thích con nhà người ta gần chết mà cứ ngại mãi. Cậu thấy có vẻ anh sẽ không chịu nói đâu nên đành ngồi xuống cùng anh, cũng cầm vài hộp mì lên rồi xếp lên kệ. - Yoongi, khi nào đặt hết chỗ mì này lên kệ rồi có thể đặt em vào tâm trí anh không? Min Yoongi được một dịp nữa lườm cháy mặt cậu và đánh "yêu" cậu một cái. - Đồ dẻo miệng! Học mấy cái này ở đâu? Chắc dùng để tán nhiều em lắm rồi chứ gì? - Em nào có tán ai đâu, em thích mỗi Yoongi thôi mà~ À! Với cả hình như ở đây mới sắp xếp lại gian hàng phải không? Anh tạch lưỡi một cái. Gì mà "thích mỗi Yoongi" chứ, nghe ghét thật luôn. Thấy cậu hỏi vậy thì anh cũng trả lời lại. - Ừ, quản lý mới nhập thêm vài món nên tiện thể xếp lại. - Vậy kẹo dâu ở chỗ nào thế ạ? Có thể chỉ cho em không? - Nó ở ki- Chưa kịp nói hết câu thì Jungkook đã lại xích gần anh thêm một xíu. - Xong rồi có thể chỉ cho em đường vào tim Yoongi luôn không? - Thôi ngay đi, thử nói thêm một câu tán tỉnh nữa xem anh có múc mày và đá mày ra khỏi đây không!!! - Ummm... em xin lỗi.. Cậu đưa đôi mắt cún con nhìn anh và anh thì nheo mắt nhìn cậu, đứng dậy sau khi xếp xong hết đồ lên kệ và quay trở về quầy thanh toán ngồi. Giờ anh và cậu cách nhau một cái bàn thanh toán nhỏ, Jungkook vẫn là chưa thể dời mắt khỏi anh. Cậu cười lên một cách thật ngốc. - Yoongi mai đi chơi với em nhé? - Để xem thái độ của nhóc thế nào đã! - Em hứa sẽ ngoan mà, em thề luôn á. - Và dừng nói mấy câu sến súa đó lại, tôi nổi hết cả da gà đấy. - Yoongi chịu đi chơi với em thì em không nói như vậy nữa. Nha? Đi chơi cùng em vào tối mai nha? - Ờ.- Vậy anh cứ đứng đợi ở đây nhé, em sẽ qua đón anh~Nghe anh đồng ý mà mắt cậu long lanh đến phát sáng, miệng còn nở một nụ cười thật tươi. Anh bật cười, cái tên nhóc đầu dừa này bị sao vậy chứ, chỉ là một lời đồng ý mà vui tới mức này. Nhưng thú thật, đứa trẻ trước mắt cho anh ấn tượng rất lớn, đôi mắt to, đen láy và lấp lánh như thể chứa đựng cả giải ngân hà, nụ cười đáng yêu và những câu tán tỉnh làm tim anh rung lắc không ngừng. Có lẽ anh thích người ta rồi, cái gì thuộc về người ta anh cũng đều thấy ấn tượng hết. Cậu trai kia vì được anh đồng ý đi cùng nên tâm trạng trở nên rất phấn khích thiếu điều phi tới cạnh anh để thơm chụt cho một phát. Làm gì thì làm nhưng cậu Jeon đây cũng cần có một chút liêm sỉ, cậu đi tới quầy hàng khuất tầm mắt của anh, nhún nhảy vài cái và nở nụ cười trông rõ yêu. Dù đứng ở nơi khuất tầm mắt của anh nhưng camera vẫn thấy và anh đã xem được tất cả sự dễ thương của cậu. Tối chủ nhật rất nhanh đã tới. Yoongi sau khi đổi ca xong cũng nhanh nhanh thay quần áo và đứng đợi Jungkook ở trước cửa hàng tiện lợi. Chẳng để anh đợi lâu, vừa lúc đó cậu trai trẻ đỗ xe trước mặt anh. Anh nhìn cậu rồi mỉm cười. - Đến đúng giờ thật! Anh vui vẻ vì ít nhất bản thân không phải đợi chờ lâu. - Ai dám để anh đợi lâu đâu chứㅋㅋ. A! cái áo khoác này có phải cái áo hôm đầu tiên em gặp anh không? Cậu vươn tay lên để đội chiếc mũ bảo hiểm cho anh, còn cẩn thận cài dây vào. - Ờm... em...nhớ sao? Chuỗi hành động của cậu làm từ ngữ của anh lộn xộn hết lên. - Anh thích cái áo này nhất nên mới hay mặc nó. Anh trả lời cậu câu đó thay cho câu "Vì hôm nay đi chơi với em nên anh đã mặc nó." Anh lên ngồi lên vị trí đằng sau cậu và xe bắt đầu chuyển bánh, hướng đến địa điểm công viên giải trí. Với Yoongi, đa số những điều gì cậu làm cho anh đều là đầu tiên. Từ việc khen tên của anh, chúc ngủ ngon khi gọi điện thoại vào giữa đêm, nói mấy câu tán tỉnh phát ghét, chở anh đi chơi trên con xe của cậu, mấy điều đó thật nhỏ bé nhưng đều là lần đầu tiên của anh, và mối tình đầu của anh cũng là cậu. - Này Yoongi, ôm em được chứ? - Mắc gì mà phải ôm em? - Em sắp tăng tốc đây! - Ai sợ chứ? Tăng tốc đi, không phải vậy càng thích saoㅋㅋㅋ? Con xe của cậu đột nhiên chuyển động nhanh làm anh suýt ngửa ra sau. Dù anh rất thích tốc độ nhưng cứ tăng tốc quá lên như vậy có phải muốn chết không cơ chứ? Yoongi theo quán tính mà ôm chặt lấy cậu. Niềm hạnh phúc của người cầm lái hiện trên môi, có hơi chặt một chút, nhưng được anh ôm là thích rồi. Rất nhanh cả hai đã dừng chân trước cổng công viên giải trí, cậu để anh đi trước mình vài bước, lôi điện thoại ra chụp vội mấy tấm từ sau lưng anh. Ngắm qua lại những tấm ảnh đó để chắc rằng nó ổn, rồi Jungkook mới chạy gần đến bên Yoongi để đi sánh vai với anh. Bàn tay của người nhỏ tuổi hơn tìm đến bàn tay của người lớn hơn. Cậu nhìn anh, mỉm cười hạnh phúc một chút nhưng anh lại chẳng nhìn cậu. Còn anh trai được nắm tay kia thì ngại tới hai tai đỏ ửng hết cả lên, lồng ngực phập phồng và tưởng như có thể nghe luôn được tiếng tim đập. - Anh! Mình qua kia chọn mua bờm nha~? - Ừm được. Ghé vào cửa hàng bán những chiếc bờm đủ hình dạng, cậu và anh lượn vài vòng, thử hết cái nọ đến cái kia, cười đùa và chụp vài tấm ảnh từ xinh đẹp đến ngốc nghếch. Cuối cùng, cậu chọn chiếc bờm mắt ếch màu xanh còn anh là chiếc nón hình chú cún Corgi. Cả hai dắt tay nhau tới khu vui chơi. - Này Yoongi anh có sợ cảm giác mạnh không? - Không, anh không sợ đâu, mình ra chơi tàu Viking đi. .Dù nhắc đến mấy trò chơi cảm giác mạnh thì chân run tay run nhưng đi với Jungkook thì vẫn cứ là không sợ trước đã, lên tàu rồi tính tiếp. Jungkook và Yoongi chờ khoảng 2 lượt mới đến lượt của hai người. Jungkook vì phấn khích với trò chơi mạo hiểm này mà kéo anh đến hàng ngồi đầu. Vốn dĩ cậu kéo anh đi như vậy là vì anh bảo anh cũng không sợ mà, nên không phải ngồi đầu sẽ rất vui sao? Còn nội tâm Yoongi đang run rẩy tột độ, sau khi cài đai an toàn vào rồi chỉ còn biết tìm đến thanh sắt trước mặt mà nắm chặt. Jungkook để ý tới anh. - Này, nắm tay em đi! Cứ nắm chặt tay em là được. Bàn tay phải của anh di chuyển từ thanh sắt và hạ xuống đặt vào lòng bàn tay của cậu, đan chặt vào nhau. - Đồ ngốc này, sợ thì phải bảo em chứ! - A..ai sợ..!!! - À không sợ thì có phải là muốn nắm tay em không~? - Yah- a..ai thè-.. Chưa kịp nói hết câu thì tàu bắt đầu di chuyển và Yoongi ngồi im như một pho tượng, bàn tay cũng nắm chặt tay cậu hơn. Jungkook mỉm cười, xoa nhẹ mu bàn tay anh bằng ngón cái của mình và giữ tay anh thật chặt. Trong suốt thời gian chơi, Jungkook thì giơ tay phải lên hưởng thụ cái trò này, còn anh thì đang nhắm tịt mắt, mặc kệ sức cản của gió và tốc độ của tàu, tất cả những gì trong nội tâm anh là đang gào thét "Tới bao giờ thì kết thúc đây?!". Jungkook ở bên cạnh chỉ có thể bật cười, nắm lại tay anh để chắc chắn anh không buông ra. - Cùng la đi anh. Sảng khoái lắm!!!! Yoongi cố gắng nhướng mắt chút ít nhìn về phía cậu, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy của cậu làm anh cũng thấy đỡ sợ hơn. Cuối cùng cả hai hào hứng thét la suốt cuộc chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store