Kny Dldl Moshi Moshi Drop
Mắt nhìn Đường Tam hướng mình đi tới, Vương Thánh hạ ý thức tránh ra khỏi đường, Đường Tam mang giáo phục của mình đặt tại trên chiếc giường cách cửa không xa.
" Tiểu, nga, không, Đường Tam, ngươi vừa rồi dùng chính là hồn kỹ? " Vương Thánh hỏi dò.
" Hồn kỹ? " Cái xưng hô này không phải là lần đầu tiên Đường Tam nghe thấy: " Hồn kỹ là cái gì? "
Vương Thánh gãi gãi đầu, nói: " Chính là kỹ xảo bằng vào việc sử dụng vũ hồn. Bất quá, vũ hồn của ngươi thật sự là Lam ngân thảo? "
Giơ tay phải lên, nhàn nhạt màu lam quang mang từ trong lòng bàn tay dũng xuất ra, Đường Tam dùng hành động nói cho những đệ tử trong phòng, hắn cũng không có nói hoang.
Nghe được hai chữ hồn kỹ, các đệ tử khác mặc dù sợ sự lợi hại của Đường Tam, nhưng vẫn còn xông tới: " Vậy thật là hồn kỹ sao? Thật là lợi hại, ngay cả Vương Thánh đại ca cũng không phải là đối thủ. "
Đường Tam lắc lắc đầu: " Nó không phải hồn kỹ, nó chỉ là một loại kỹ xảo chiến đấu mà thôi. Chúng ta nơi này không có bộ đồ giường sao? "
Một đệ tử có tuổi so với Đường Tam lớn hơn không được bao nhiêu, ánh mắt buồn bã: " Chúng ta chỉ là công độc sinh, học phí cũng là được miễn trừ, nơi đâu lấy bộ đồ giường a! Đây đều là chúng ta mang từ nhà tới. Nếu không, ngươi trước cứ dùng của ta đi. "
Đường Tam khoát tay nói: " Không cần đâu, cảm ơn. Ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp. "
Vương Thánh đi tới trước mặt Đường Tam: " Ngươi tại sao vừa rồi hạ thủ lưu tình? " Hắn ở tại Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng được năm năm thời gian, nếu ngay cả Đường Tam thu tất cải thích là vì tránh cho hắn trọng thương đều cũng nhìn không ra, vậy thì bạch học rồi.
Đường Tam lạnh nhạt nói: " Chúng ta là đồng học, không phải cừu nhân. "
Trong mắt Vương Thánh hiện lên một đạo quang mang phức tạp: " Vừa rồi xin lỗi. Mỗi một công độc sinh tới nơi này, đều phải đổi mặt với nó. Công độc sinh chúng ta vốn đã bị các đệ tử khác khan bất khởi, cho nên, chúng ta phải đoàn kết lại. Ta chỉ là hy vọng ngươi vừa mới tới có thể cùng chúng ta đoàn kết cùng một chỗ… "
Đường Tam cười nói: " Cho nên, phải cấp cho ta một cái hạ mã uy sao? "
Mặt Vương Thánh đỏ lên, toát ra ý cười thật thà: " Là ngươi cho ta một cái hạ mã uy mới đúng, bất quá, ngươi thật sự là lợi hại. Ngươi vừa mới được sáu tuổi sao? "
Từ Nhẫn Điệp mang đồ đi đến giường kế bên Đường Tam. Vương Thánh nhìn thấy cô liền hỏi: " Ngươi là? "
Từ Nhẫn Điệp mỉm cười nói: " Các ngươi hảo, ta là Từ Nhẫn Điệp đến từ Mộc Diệp thôn. "
Vương Thánh gãi gãi đầu đỏ mặt nói: " Ta.... Ta là Vương Thánh. "
Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam: " Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này. "
Đường Tam cản lại khoát tay, nói: " Ta là tới để học tập. "
Vương Thánh chính sắc nói: " Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem. "
Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.
Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.
Vương Thánh cười khổ nói: " Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi. "
Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.
Nghe vậy cũng không hề từ chối: " Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ. "
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: " Nơi này là túc xá số bảy sao? "
Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời nhìn thẳng ra.
Chỉ thấy một tiểu cô nương đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Từ Nhẫn Điệp không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng, bộ dáng phấn nộm làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.
Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: " Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa. "
" Tiểu, nga, không, Đường Tam, ngươi vừa rồi dùng chính là hồn kỹ? " Vương Thánh hỏi dò.
" Hồn kỹ? " Cái xưng hô này không phải là lần đầu tiên Đường Tam nghe thấy: " Hồn kỹ là cái gì? "
Vương Thánh gãi gãi đầu, nói: " Chính là kỹ xảo bằng vào việc sử dụng vũ hồn. Bất quá, vũ hồn của ngươi thật sự là Lam ngân thảo? "
Giơ tay phải lên, nhàn nhạt màu lam quang mang từ trong lòng bàn tay dũng xuất ra, Đường Tam dùng hành động nói cho những đệ tử trong phòng, hắn cũng không có nói hoang.
Nghe được hai chữ hồn kỹ, các đệ tử khác mặc dù sợ sự lợi hại của Đường Tam, nhưng vẫn còn xông tới: " Vậy thật là hồn kỹ sao? Thật là lợi hại, ngay cả Vương Thánh đại ca cũng không phải là đối thủ. "
Đường Tam lắc lắc đầu: " Nó không phải hồn kỹ, nó chỉ là một loại kỹ xảo chiến đấu mà thôi. Chúng ta nơi này không có bộ đồ giường sao? "
Một đệ tử có tuổi so với Đường Tam lớn hơn không được bao nhiêu, ánh mắt buồn bã: " Chúng ta chỉ là công độc sinh, học phí cũng là được miễn trừ, nơi đâu lấy bộ đồ giường a! Đây đều là chúng ta mang từ nhà tới. Nếu không, ngươi trước cứ dùng của ta đi. "
Đường Tam khoát tay nói: " Không cần đâu, cảm ơn. Ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp. "
Vương Thánh đi tới trước mặt Đường Tam: " Ngươi tại sao vừa rồi hạ thủ lưu tình? " Hắn ở tại Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng được năm năm thời gian, nếu ngay cả Đường Tam thu tất cải thích là vì tránh cho hắn trọng thương đều cũng nhìn không ra, vậy thì bạch học rồi.
Đường Tam lạnh nhạt nói: " Chúng ta là đồng học, không phải cừu nhân. "
Trong mắt Vương Thánh hiện lên một đạo quang mang phức tạp: " Vừa rồi xin lỗi. Mỗi một công độc sinh tới nơi này, đều phải đổi mặt với nó. Công độc sinh chúng ta vốn đã bị các đệ tử khác khan bất khởi, cho nên, chúng ta phải đoàn kết lại. Ta chỉ là hy vọng ngươi vừa mới tới có thể cùng chúng ta đoàn kết cùng một chỗ… "
Đường Tam cười nói: " Cho nên, phải cấp cho ta một cái hạ mã uy sao? "
Mặt Vương Thánh đỏ lên, toát ra ý cười thật thà: " Là ngươi cho ta một cái hạ mã uy mới đúng, bất quá, ngươi thật sự là lợi hại. Ngươi vừa mới được sáu tuổi sao? "
Từ Nhẫn Điệp mang đồ đi đến giường kế bên Đường Tam. Vương Thánh nhìn thấy cô liền hỏi: " Ngươi là? "
Từ Nhẫn Điệp mỉm cười nói: " Các ngươi hảo, ta là Từ Nhẫn Điệp đến từ Mộc Diệp thôn. "
Vương Thánh gãi gãi đầu đỏ mặt nói: " Ta.... Ta là Vương Thánh. "
Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam: " Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này. "
Đường Tam cản lại khoát tay, nói: " Ta là tới để học tập. "
Vương Thánh chính sắc nói: " Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem. "
Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.
Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.
Vương Thánh cười khổ nói: " Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi. "
Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.
Nghe vậy cũng không hề từ chối: " Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ. "
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: " Nơi này là túc xá số bảy sao? "
Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời nhìn thẳng ra.
Chỉ thấy một tiểu cô nương đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Từ Nhẫn Điệp không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng, bộ dáng phấn nộm làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.
Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: " Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa. "
_ Còn tiếp _
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store