ZingTruyen.Store

Kinh Van Hoa Chet Choc Midsummer Night Dreams

-Min-

Lâm Thu Thạch quay về phòng. Trong khi bước đi, anh nhận ra mặc dù căn nhà có to lớn như nào, anh cũng không thấy có bấy nhiêu đồ trang trí. Trang viên im lặng một cách kỳ lạ mặc dù nhiều người hầu đã tham dự họ trong giờ ăn.

Anh đi đến cầu thang và đi lên. Anh đi về phía phòng mình, và khi chạm đến cửa, anh nhìn về căn phòng đối diện. Nam Chúc bỗng nhiên nói muốn nghỉ ngơi, điều đó khiến anh tò mò chuyện gì đã xảy ra. Anh nghĩ về nó rồi không để chúng ở lại trong đầu, sau đó anh mở cửa và đi vào trong. Anh tìm di động trong túi áo khoác nhưng không thấy. Anh nhìn quanh và tìm túi của mình, và rồi anh tìm thấy trong túi áo, anh nhíu mày. Không phải là anh quên nó ở trong túi từ nãy giờ, anh nhún vai và rời phòng.

Khi Thu Thạch đi ra, anh nhìn thấy cửa phòng Nam Chúc mở hờ. Anh chuẩn bị gõ cửa và gọi hắn ta thì anh nhận ra hành lang bỗng tĩnh lặng. Lâm Thu Thạch còn chẳng nghe thấy một giọt nước. Anh cảm thấy có ai đó đang quan sát anh, vì thế anh quay lưng lại và nhìn về điểm kết của hành lang. Anh có thể cảm nhận bóng tối đang nhìn chằm chằm mình rồi anh nghe tiếng điện thoại ren lên.

Sự tập trung của Thu Thạch bị cắt ngang, anh nhìn vào túi áo. Anh lấy điện thoại ra và nhìn phía hành lang u tối trước mắt; cảm giác bị theo dõi biến mất. Anh nhìn tên người gọi, là Ngô Kỳ.

"Thu Thạch, chuyến đi của mày như nào rồi? Mày đã gặp bạn mình chưa?" Ngô Kỳ nói ngay khi anh bắt máy.

Lâm Thu Thạch cười và tiếp tục đi xuống cầu thang. "Chào nhé, Ngô Kỳ, tao cũng nhớ mày. Chuyến đi của tao vẫn ổn, và không, tao chưa gặp cô ấy."

Thu Thạch tiếp tục vừa đi xuống cầu thang vừa nói chuyện; anh không thấy một cái bóng từ xa trong bóng tối đang mỉm cười.

+++++

"Đúng, tao sẽ gặp mày vài tuần tới, Ngô Kỳ và nhớ phải cho mèo của tao ăn." anh nhắc cậu ta.

"Mày đừng suốt ngày lo về mèo của mày. Hạt Dẻ vẫn ổn. Đừng quên quà lưu niệm của tao." Thu Thạch bật cười. "Tao sẽ không quên." sau đó tắt máy.

Anh đang đi vòng quanh ở tầng một để tìm đường trở về. Anh gõ cửa, mở mọi cánh cửa anh có thể tìm thấy, và bước vào chỉ để tìm phòng khách, nhà bếp, phòng đựng thức ăn hoặc phòng vệ sinh.

Sau đó, anh phát hiện ra một trong những người hầu đi bộ xung quanh và cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta. "Này!" Thu Thạch gọi, nhưng người hầu vẫn tiếp tục bỏ đi mà không để ý đến anh. "Này!" Anh gọi lại, nhưng lần này to hơn một chút. Người hầu tiếp tục bước đi, và anh chạy bộ theo người anh ta; Trước khi anh đến chỗ người hầu, đồng hồ ở tầng một đã báo giờ. Thu Thạch nhìn nó và nhìn người hầu trước mặt, người hầu đã biến mất. Anh cau mày và nhìn xung quanh, nhưng vẫn không có ai ở đó.

"Xin chào?" anh gọi, nhưng sự im lặng đã trả lời anh lại.

"Thu Thạch? Có chuyện gì vậy?" là một câu hỏi đằng sau anh. Khi Lâm Thu Thạch xoay người, liền nhìn thấy Bạch Minh từ lầu hai đi tới.

Anh lắc đầu, suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì. Sau đó nhìn Bạch Minh, bối rối. "Tôi không biết; Tôi thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra," anh nói, và một cơn đau đầu ập đến.

Đầu anh nhói lên, và anh loạng choạng. Bạch Minh vội vàng chạy tới, dẫn anh vào một trong những chiếc ghế trong đại sảnh.

Đầu anh đau, và anh rít lên vì đau; Khi Lâm Thu Thạch nhắm chặt hai mắt, một ký ức ùa vào trong anh.

Sinh nhật lần thứ 16 của Nguyễn Bạch Khiết đang đến gần, và Thu Thạch muốn tặng cô một món quà, vì vậy anh tiết kiệm một số tiền và tìm kiếm một món quà mà cô thích.

Thu Thạch đã dạo trong trung tâm thương mại, nhìn đây và đó để tìm thứ có thể bắt mắt. Khi anh lướt qua cửa hàng trang sức, anh thấy một cây trâm hình con bướm xinh đẹp ở quầy trước. Màu xanh sống động của đá rất đẹp. Cây trâm vừa vặn trên người Bạch Khiết như anh tưởng tượng; Anh mỉm cười khi nghĩ đến việc cô mang cái này và đỏ mặt.

Họ là bạn từ khi còn nhỏ, và Bạch Khiết tiếp cận anh như một người bạn. Cô đã cố gắng hết sức để khiến anh mở lòng, ngay cả khi những đứa trẻ khác bắt nạt anh vì là một đứa trẻ bị bỏ rơi và cha mẹ trong công viên nhìn anh khác với vẻ ngoài gầy gò và vẻ ngoài nhếch nhác. Nhưng Bạch Khiết đã chọn làm bạn với anh; Cô gái xinh đẹp trông thanh lịch như một bông hoa chấp nhận anh.

Nếu Bạch Khiết nhận món quà này, liệu cô có chấp nhận anh không? Anh mỉm cười với ý nghĩ đó và mua chiếc trâm cài. Với cây trâm trong tay, anh rất vui mừng và hạnh phúc về sinh nhật sắp tới của cô.

"Thu Thạch?" một giọng nói lo lắng vang lên từ xa.

"Lâm Thu Thạch?" một giọng nói khác, nhẹ nhàng nhưng đau khổ, truyền đến bên cạnh anh.

Anh mở mắt ra, thấy Bạch Minh đang cúi người trước mặt mình với vẻ mặt lo lắng. Sau đó, một lòng bàn tay đột nhiên chạm vào mặt anh. Ánh mắt anh chuyển sang người đàn ông đang cúi người bên cạnh, quan tâm đến khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Lâm Thu Thạch nhất thời bị mê hoặc, sau đó Nam Chúc hỏi: "Lâm Lâm, cậu không sao chứ?" hắn hỏi.

Bị gọi bằng cái tên thời thơ ấu này khiến anh mỉm cười với Nam Chúc mà không nhận ra. "Bây giờ tôi không sao," anh đảm bảo, và hắn mỉm cười nhẹ nhõm.

Bạch Minh, người đang nhìn thấy mọi thứ, mỉm cười với anh nhưng lại cho Nam Chúc một cái nhìn trầm ngâm. Người đàn ông trước mặt này, anh ta cảm thấy mình biết hắn nhưng không thể đụng vào.

Lâm Thu Thạch ngồi thẳng dậy khi cảm thấy không còn chóng mặt và nhìn người đàn ông kế bên anh. Sau đó anh nhìn áo khoác mà hắn đang mặc và cau mày khi thấy có gì đó thiếu sót.

"Có chuyện gì xảy ra với ghim cài áo vậy?"

Nam Chúc nhìn xuống ngực và nhíu mày. "Ghim cài gì?" hắn hỏi, bối rối. Sau đó, Thu Thạch cũng nhíu mày và thắc mắc.

Nam Chúc nhìn gương mặt cau lại của anh và cười. "Lâm Lâm, tôi không có dùng cái ghim nào cả."

'Nhưng tôi đã thấy nó hôm qua.' Lâm Thu Thạch tự nhủ.

"Cậu ổn chứ?" một giọng nói vang lên ở hành lang. Trần Phi và Dư Mạn Mạn đến gần.

Bạch Minh quay sang bọn họ, mỉm cười: "Đúng vậy, chúng tôi không sao; Thu Thạch có chút choáng váng." Sau đó, ánh mắt của anh ta chuyển sang Dư Mạn Mạn. "Hai người thì sao? Cả hai đã đi đâu vậy?"

"Ah, Mạn Mạn đói bụng, vì vậy chúng tôi đang tự hỏi liệu chúng tôi có thể lấy thứ gì đó trong bếp không", Trần Phi nói, nhìn Thu Thạch và sau đó nhìn Nam Chúc. "Và có lẽ chúng tôi có thể lấy cho cậu ấy thứ gì đó để uống; Sắc mặt cậu ấy tái nhợt." anh ta chỉ vào Lâm Thu Thạch.

Bạch Minh nhìn Thu Thạch hỏi: "Thu Thạch, cậu có thể đi được không?" anh nhìn anh ta, gật đầu.

Tất cả đều đi vào bếp; Khi Bạch Minh mở cửa, nhìn thấy Trương Dặc Thanh đang đun nước sôi trước bếp. Đôi mắt anh ta nheo lại trước cảnh tượng đó, nhưng không nói gì và thở dài.

"Ngài Bạch Minh, có chuyện gì vậy?" Dặc Khanh hỏi rồi nhìn sang bên cạnh; Thu Thạch nhìn chằm chằm lên, Dặc Khanh thấy sắc mặt anh tái nhợt, vội vàng chạy tới bên cạnh.

"Chuyện gì đã xảy ra, Thu Thạch?", Dặc Khanh hỏi; anh khẽ lắc đầu. "Tôi chỉ hơi chóng mặt, vậy thôi," anh trả lời.

Trương Dặc Khanh lo lắng nhìn anh, ánh mắt nhìn về phía Trần Phi và Dư Mạn Mạn. "Tôi có thể giúp các cậu không, thưa quý ông?" anh ta nói, mỉm cười.

Trần Phi nhìn Trương Dặc Thanh. "À, bạn tôi ở đây đói bụng, vì vậy chúng tôi đang tự hỏi bây giờ anh có gì không?", anh ta nói, sau đó nhìn Dư Mạn Mạn.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Dư Mạn Mạn hỏi: "Thiếu gia, ngài đang ở tầng mấy?"

Dư Mạn Mạn nhất thời bối rối mà trả lời: "Tôi đang ở tầng 6." Trương Dặc Khanh nhìn cậu ta thật sâu, gượng cười nói. "Vậy tôi sẽ chuẩn bị thứ gì đó." Sau đó, anh ta quay lại chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ.

Khi Trương Dặc Khanh chuẩn bị xong và phục vụ cho họ một ít đồ ăn nhẹ, Lâm Thu Thạch nhìn anh ta và hỏi: "Dặc Khanh, đường ra phía sau nhà ở đâu?"

Hai tay Trương Dặc Khanh đông cứng giữa không trung, anh ta chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch. Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhìn chằm chằm Thu Thạch. Sau đó, giống như trước đó, anh ta cười lạnh và nói: "Con đường phía sau đã bị đóng cửa bảy năm, Thu Thạch." Ánh mắt Lâm Thu Thạch nheo lại, cho anh ta một ánh mắt thăm dò.

Sau đó, anh ta nhìn lên trên đầu và nói: "Lối vào duy nhất có sẵn là từ tòa tháp; Có một cầu thang đi xuống từ trên xuống." Sau đó anh ta nhìn anh. Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm anh ta không tin, điều này làm cho Trương Dặc Khanh cười khúc khích. "Đó là ý tưởng của tiểu thư. Cậu nên biết cô ấy mà; Cô ấy thích phiêu lưu." Lâm Thu Thạch mỉm cười trìu mến với ý đó.

Nam Chúc dịu dàng nhìn chằm chằm Thu Thạch, Bạch Minh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Trương Dặc Khanh.

+++++

Sau khi hoàn thành bữa ăn, Trần Phi và Dư Mạn Mạn rời đi.

"Anh vừa nãy nói chuyện với Dặc Khanh à?" Lâm Thu Thạch hỏi Bạch Minh.

Bạch Minh lắc đầu, và ánh mắt anh ta dừng trên người Trương Dặc Khanh đang dọn dẹp. "Anh ta trốn tôi, và tôi không tìm thấy anh ta bất cứ đâu trong căn dinh thự này." Ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi Dặc Khanh, Lâm Thu Thạch cười mỉa và nhìn Nam Chúc.

"Anh có muốn tiếp tục đi dạo quanh nơi đây không?" anh hỏi Nam Chúc, và người đàn ông quay sang nhìn anh, mỉm cười, và ậm ừ đồng ý.

"Chúng tôi đi trước nhé." sau đó vỗ vai Bạch Minh và rời khỏi căn bếp.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng, âm thanh từ bồn rửa và tiếng tim đập liên hồi là thứ duy nhất còn lại.

Bạch Minh siết bàn tay thật chặt đến mức nó chuyển trắng. Anh ta sau đó khẽ hắng giọng. "Từ khi nào?" anh ta hỏi.

Trương Dặc Khanh đáp lại. Anh ta rửa xong bát đĩa, lau tay và quay lại nhìn Bạch Minh. "Một tháng trước."

Nỗi đau hiện hữu trên gương mặt của Bạch Minh càng rõ ràng. "Sao nó lại xảy ra?" anh ta hỏi, nhưng Trương Dặc Khanh không trả lời, chỉ gật đầu. "Nó có thể được ngăn lại không?" Vẫn không lời hồi đáp. "Cậu thì sao?" Bạch Minh hỏi với giọng lo lắng. Trương Dặc Khanh chỉ mỉm cười, điều đó càng khiến Bạch Minh thêm khó chịu.

"Có phải bởi vì tôi không phải là người đứng đầu nên cậu không màng trả lời tôi không?"

Biểu cảm của Trương Dặc Khanh thay đổi, và anh ta chạy đến trước mặt Bạch Minh, bắt lấy và ôm người kia vào lòng. "Anh biết không phải thế mà, và em mừng vì anh không ở vị trí đó, nếu không, em sẽ không thể ôm anh như thế này." Sau đó anh ta hôn lên đỉnh đầu người kia.

Khi Bạch Minh dần bình tĩnh lại, anh ta nhìn Dặc Khanh và khẽ hỏi, "Con bé ổn chứ?" Trương Dặc Khanh không trả lời nhưng nhắm mắt lại và có biểu cảm đau đớn.

Bạch Minh thở dài và nói. "Tôi lẽ ra nên đến đây sớm hơn. Tôi sẽ ra nên đến đây khi chị gái và anh rể rời đi." Sau đó anh ta nhìn Dặc Khanh và hỏi, "Chuyển này có thể được ngăn lại không?" Trương Dặc Khanh không đáp, anh ta chỉ nhìn Bạch Minh buồn bã.

Hơi thở của Bạch Minh run rẩy. "Con bé đang ở đâu?" Trương Dặc Khanh nhìn lên.

Bạch Minh cũng nhìn lên, và ánh mắt cả hai nhìn nhau, Dặc Khanh phá vỡ khoảng cách và dịu dàng hôn lên môi người kia. "Đừng làm điều gì liều lĩnh nhé, Minh à, làm ơn đấy." Bạch Minh nhắm mắt và gật đầu, tựa vào cái ôm của Dặc Khanh.

+++++

Lâm Thu Thạch và Nam Chúc đến tầng 3. Sàn nhà cẩm thạch sáng lấp lánh với những ánh đèn trên tường. Cả hai đi bộ trên tầng này. Những chiếc lồng đèn hình cầu khác nhau khá là độc lạ. Những hoa văn trên đèn lồng cũng khác nhau.

"Bạch Khiết từng có nhiều lồng đèn như này, vào mùa hè, bọn tôi sẽ luôn treo chúng vườn sau nhà." Thu Thạch mỉm cười. Cả hai đi quanh phòng, họ tìm thấy những chiếc đèn lồng nằm rải rác trên sàn nhà. Họ đang đi đến cầu thang lên tầng bốn thì một chiếc Kamifusen lăn về phía họ.

Nam Chúc và Thu Thạch nhìn về phía quả bóng bắt đầu, và cả hai nhìn thấy một cái bóng, nhưng rồi nó ngay lập tức biến mất. "Xin chào?" Thu Thạch gọi, dự định đi đến gần thì Nam Chúc nắm cánh tay anh và ngăn lại.

Anh nhìn bàn tay đang giữ lấy mình; Nam Chúc lắc đầu. "Không có gì ở đó cả, Thu Thạch. Chúng ta nên đi," hắn nói, kéo anh về phía cầu thang.

Thu Thạch định phản đối, nhưng rồi anh nghe được tiếng cười khúc khích ở góc hành lang, và ánh mắt anh nhìn về hướng đó. Thu Thạch dừng lại và cố gắng ghé nhìn thì anh cảm nhận được hơi thở bên tai.

"Thu Thạch, đừng nhìn nữa." Nam Chúc thì thầm.

Lâm Thu Thạch quay lại, lúc đó gương mặt hai người chỉ cách nhau một chút. Ánh mắt bọn họ khóa chặt vào nhau, Lâm Thu Thạch bị đôi mắt đen sâu thẳm kia quyến rũ. Cánh môi Thu Thạch khẽ mở, Nam Chúc cũng làm như vậy. Hơi thở của Lâm Thu Thạch bị thu hút, thân thể đông cứng lại.

Ánh mắt Nam Chúc dừng lại trên mặt anh, khoảng cách giữa hai người từ từ biến mất. Trước khi môi họ chạm vào nhau, âm thanh của viên bi đang lăn đã thu hút sự chú ý của họ.

Lâm Thu Thạch và Nam Chúc nhìn viên bi lăn về phía bọn họ. Anh quỳ xuống, nhặt nó lên, kiểm tra, và sau đó nói, "Tôi biết những viên bi này", quan sát viên bi. "Tôi đã từng thấy cái này trước đây..." anh thì thầm, và khi anh quay sang Nam Chúc, đồng hồ ở tầng một reo lớn.

Nam Chúc nhìn anh, mỉm cười: "Chúng ta đi trước đi. Đã đến giờ ăn tối rồi."

+++++

Bữa tối diễn ra yên bình, sau đó, Lê Đông Nguyên gọi Trương Dặc Khanh, và anh ta lịch sự hơn vào lần này.

"Tiên sinh, có gì đã xảy ra với Bạch Khiết vậy? Em ấy đâu rồi?" anh ta hỏi.

Dặc Khanh nhìn anh ta và cười, "Tiểu thư đã rời căn biệt thự sau bữa sáng rồi, ngài ấy có việc phải làm ở nhà." Trương Dặc khanh lấy ra một mảnh giấy, "Ngài ấy có để lại một tin nhắn cho mọi người trước khi tôi tiễn ngày ấy rời đi." Anh ta đặt tờ giấy lên bàn và rời phòng ăn.

Lê Đông Nguyên cầm tờ giấy lên đọc một cách hờn dỗi; Đọc xong, anh ta liếc nhìn mọi người rồi đưa tờ giấy cho Trang Như Kiểu, cô ta cầm lấy rồi đọc to cho mọi người nghe.

Sau khi đọc xong bức thư, Trang Như Kiểu nhìn mọi người nói: "Đó là chữ viết tay của chị Khiết." rồi nhìn Lý Đông Nguyên, "Anh, đây hẳn là một trường hợp khẩn cấp thực sự; Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó nữa."

Lê Đông Nguyên nhìn Bạch Minh sau đó là Nam Chúc, ánh mắt đầy ác nghiệt, và đi ra ngoài hành lang; Trang Như Kiểu cũng nối gót.

"Cậu trai thú vị đấy," Bạch Minh lẩm bẩm và cười mỉa, Lâm Thu Thạch nghe được thò trầm ngâm.

Sau bữa tối, mọi người đều tản ra và đi về tầng của mình.

Thu Thạch và Nam Chúc đi cạnh nhau về phòng. "Anh thấy thế nào, Nam Chúc?"

Nam Chúc, lần đầu nghe Thu Thạch gọi tên mình, nhanh chóng quay qua, và điều đó cũng khiến Thu Thạch giật mình. "Sao thế?" Anh phòng bị nói.

Nam Chúc cười e thẹn và nhìn anh, "Không có gì, tôi chỉ bất ngờ khi cậu gọi tên tôi."

"Ồ" Thu Thạch bật cười. Khi cả hai đến cửa phòng, Lâm Thu Thạch nhìn Nam Chúc, "Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé?"

Nam Chúc cười tươi và gật đầu, "Được," Hắn đợi cho anh vào phòng rồi mới vào.

+++++

Dạ dày rung lên đánh thức Dư Mạn Mạn. Cậu ta ngồi dậy và nhìn quanh. Ánh trăng chiếu sáng căn phòng, giúp cậu ta nhìn dễ hơn.

Dạ dày lại lần nữa rung lên, vì thế cậu ta cằm lấy ly nước bên cạnh và uống hết nó. Cậu ta kiểm giờ giờ giấc trên điện thoại; chỉ vừa qua nửa đêm. Có lẽ cậu ta có thể đi xuống bếp và làm món gì đó, và hy vọng rằng, quản gia sẽ không để ý.

Ngay khi Dư Mạn Mạn đứng dậy, cậu ta ngửi được một mùi hương thơm miệng, nó khiến cậu ta không kìm được và dạ dày cồn cào. Cậu ra nhíu mày và nghĩ, 'Đây là tầng 6. Ai lại có đồ ăn ở đây chứ?' Cậu ta nuốt nước bọt, mang giày vào và đứng lên. Trước khi Mạn Mạn đi đến cửa, dạ dày cậu ta lại cồn cào đau đớn.

Dư Mạn Mạn đưa tay nắm cửa mở cửa, ôm bụng, lúc này đang gầm gừ đau đớn. Cậu ta khẽ mở cửa và liếc nhìn khe hở nhỏ trong hành lang lờ mờ. Cậu ta hầu như không thể nhìn thấy gì nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong hành lang. Dư Mạn Mạn nuốt nước miếng, đi ra khỏi phòng.

Sàn nhà của cậu ta rất đặc biệt. Trang trí từ tường đến tường của bình gốm và thân ngực cổ có chiều cao và kích cỡ khác nhau rất hấp dẫn. Tầng này lớn và cao đến mức hầu như không thể nhìn thấy trần nhà. Một số bình hoa cao hơn cậu ta; một số nhỏ hơn. Các thân cây cũng có kích thước khác nhau, và một số nằm trên nhau. Ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn tán xạ trên sàn nhà, một số trên đỉnh của thân cây được chiếu sáng lờ mờ và đèn sàn được chiếu sáng rực rỡ.

Lại nữa rồi mùi đồ ăn đến từ cuối hành lang. Dư Mạn Mạn tiếp tục đi và đổ mồ hôi vì bụng cậu ta cứ liên tục kêu lên. Tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ là đồ ăn, khi cậu ta lảo đảo đi đến cuối hành lang, cậu ta có thể nghe được tiếng bụng mình kêu lên.

Dư Mạn Mạn đứng đó và bắt đầu đổ mồ hôi, áo ướt đẫm. Cậu ta nhìn quanh về nơi sáng sủa hơn, và bụng cậu ta càng cồn cào và đau đớn hơn. Cậu ta oạng choạng và đổ mồ hôi nhiều khi tiếp tục đi về phía cuối hành lang.

Sau đó khi mà cậu ta thấy một bàn với đồ ăn ở giữa một cái rương lớn đang mở. Miệng cậu ta chảy nước miếng, Dư Mạn Mạn cười tủm tỉm đến gần bàn, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh đĩa, bắt đầu ăn thức ăn.

Khi cậu ta đang ăn, cậu ta nghe một âm thanh ầm ầm; Dư Mạn Mạn dừng một chút rồi lắng nghe, sau đó nghe thấy tiếng thở dốc bên dưới. Dư Mạn Mạn cau mày, nhìn xung quanh. Ở đó, cậu ta cảm thấy một sự rung động ở bàn chân; cậu ta từ từ đặt đĩa xuống, và với một miệng đầy thức ăn, nhìn xuống.

Dư Mạn Mạn lập tức không để ý, ánh mắt đã thích ứng với tầng lầu mờ mịt. Sau đó, cậu ta nhìn thấy chất nhầy nhụa của rương da, da rung lên như nó đang thở, một chiếc răng nhọn nhô ra ở rìa khe hở. Mồ hôi của cậu ta trở nên lạnh lẽo, đôi mắt lồi ra khi sàn nhà cậu ta đang đứng di chuyển, và một cái lưỡi tuột ra khỏi rương.

Gương mặt cậu ta trắng bệch khi nhận ra anh đang đứng bên trong của chiếc rương. Dư Mạn Mạn không biết phải làm gì. Cậu ta muốn hét lên, nhưng miệng lại đầy đồ ăn. Vì thế, cậu ta làm điều duy nhất mà bản thân có thể nghĩ ra được: chạy.

Trước khi Dư Mạn Mạn kịp bước một chân, chiếc rương đã khép lại. Cậu ta hét lên, nhưng nó phát ra tiếng rít khi miệng cậu ta bị nhét đầy thức ăn. Mạn Mạn hét lên bị bóp nghẹt và tiếng hét của cậu ta chấm dứt khi cổ cậu ta bị gãy làm đôi khi cái lưỡi của sinh vật bắt chước thay đổi vị trí và cắn cổ cậu ta. Sinh vật bắt chước ăn cậu ta một cách uể oải, và có thể nghe thấy tiếng xương và thịt gặm nhấm trên sàn nhà. Sau khi nó nuốt chửng cậu ta, sinh vật ợ ra thứ duy nhất còn lại của Dư Mạn Mạn. Sự im lặng lan rộng khắp sàn nhà. Sau những gì đã xảy ra, ánh đèn nhấp nháy khi một tiếng 'meo meo' nhỏ bé xuất hiện trên sàn nhà.

Một con mèo trắng nhàn nhã đi ngang qua phòng và dừng lại trước sinh vật kia. Dạ dày của sinh vật bắt chước ríu rít khi nó tiêu hóa thức ăn nó ăn, và con mèo trắng rít lên với nó. Con mèo sau đó nhặt vật thể trước mặt sinh vật kia, quay lại và bỏ đi.

+++++

Con mèo duyên dáng leo lên cầu thang và bước vào cánh cửa màu xanh khẽ mở. Sau đó, con mèo ngồi trước cửa sổ, thả vật thể xuống sàn và kêu meo meo với người con gái ngồi bên cửa sổ.

"Hạt Dẻ! Mày đã ở đâu thế?" Bạch Khiết nói và leo xuống khỏi bệ cửa sổ rồi bế con mèo lên.

Hạt Dẻ kêu lên và nhìn xuống sàn; Bạch Khiết nhìn theo con mèo và thấy một con búp bê.

"Cho tao à?" cô hỏi, bế Hạt Dẻ bằng một tay và nhặt búp bê ở trên sàn lên. Cô xem xét nó, mỉm cười và nhìn Hạt Dẻ. "Thật đáng yêu, cảm ơn mày," cô nói và hôn lên mũi con mèo.

Sau đó Bạch Khiết đi đến cái rương, nhẹ nhàng đặt con búp bê kế những con khác, rồi quay về bệ cửa sổ.

"Mày có biết là Thu Thạch đang ở đây không, Hạt Dẻ?" cô phấn khích còn Hạt Dẻ chỉ kêu lên.

"Mày nên đi gặp cậu ấy," cô cười, "Đợi đã, tao nên gặp cậu ấy trước, rồi mới đến mày." Sau đó cô cười khúc khích và ôm con mèo. Hạt Dẻ rầm rì trong lồng ngực cô. "Tao không thể chờ được gặp cậu ấy, Hạt Dẻ à. Nhưng trước tiên, chúng ta thu thập vài người bạn đã nhé?"

+++++

Ngày tiếp theo, Trần Phi ngồi một mình trong phòng ăn rồi Thu Thạch và Nam Chúc bước vào. Lâm Thu Thạch chào buổi sáng với anh ta, và ngồi xuống ghế, Nam Chúc thì ngồi kế anh.

Của phòng ăn mở ra, Bạch Minh vừa bước vào vừa ngáp. Anh ta mỉm cười khi nhìn thấy Thu Thạch và ngồi kế anh. Trần Phi kiểm tra đồng hồ đeo tay và nhìn về cửa. Cánh cửa lại mở, và Lê Đông Nguyên và Trang Như Kiểu bước vào. Trần Phi nhìn họ và mắt vẫn đổ về phía cửa.

Bạch Minh nhận ra và hỏi. "Sao thế, Trần Phi?"

Trần Phi nhìn anh ta, tuy lo lắng nhưng vẫn cố cười. "À, tôi đang đợi bạn của tôi, Dư Mạn Mạn." Trần Phi nói. "Thông thường, cậu ấy sẽ đi xuống tầng của tôi và gõ cửa rồi cùng nhau đi, nhưng hôm nay, Mạn Mạn đã không đến, vì thế tôi đến đây một mình." Sao đó anh ta lại nhìn ra cửa.

Lê Đông Nguyên nhíu mày, "Lần cuối anh gặp anh ta là khi nào?"

Trần Phi chợt tĩnh, quay sang, "Đêm qua sau bữa tối, chúng tôi tách ra khi cậu ấy đi lên lầu."

Mặt Đông Nguyên tối dần, và khi cánh cửa mở ra lần nữa, Trương Dặc Khanh bước vào. Anh ta cười và chào họ. Lê Đông Nguyên đột ngột đứng lên, khiến ghế đỗ. Anh ta bước nhanh đến chỗ Trương Dặc Khanh và nắm lấy cổ áo anh ta. "Bạn của tao đâu?"

Không mảy may với những gì đang diễn ra, Dặc Khanh nhìn anh ta và nói, "Tôi không hiểu những gì anh nói. Hãy bình tĩnh lại và chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."

Lê Đông Nguyên, bị xúc phạm bởi thái độ dửng dưng của Dặc Khanh, dự định giơ nắm đấm thì một giọng nói sau lưng anh ta.

"Cậu dám," Bạch Minh, người đứng sau lưng anh ta, gằn lên.

Trang Như Kiểu bắt lấy cánh tay anh ta và cố kéo anh ta lại. "Anh, làm ơn bỏ người ta ra đi."

Lâm Thu Thạch nắm lấy vai Đông Nguyên, "Hãy thả anh ấy ra, nếu anh làm hại anh ấy, tôi sẽ sử dụng vũ lực.'

Nam Chúc, người đứng sau lưng Thu Thạch, nhìn anh ta với ánh mắt đe dọa.

Lê Đông Nguyên hít thở sâu và thả cổ áo Dặc Khanh ra.

Trương Dặc Khanh chỉnh lại trang phục và mỉm cười xuề xòa, "Tôi sẽ kiểm tra người bạn mà anh đang tìm. Cho tôi hỏi là ai được không ạ?"

Tìm thấy giọng nói của mình giữa sự hỗn loạn, Trần Phi đứng dậy nói: "Dư Mạn Mạn, phòng của cậu ấy ở tầng sáu."

Trương Dặc Khanh mỉm cười, cúi đầu nhìn anh ta: "Rất tốt, tôi sẽ điều tra cậu ấy. Trong khi chờ đợi, bữa sáng được phục vụ." Anh ta vẫy tay với những người hầu để phục vụ bữa ăn của họ. Sau khi phục vụ bữa ăn, Trương Dặc Khanh cúi đầu rời khỏi phòng ăn, Bạch Minh đi theo anh ta.

Bạch Minh bắt kịp anh ta trước khi đến cầu thang, "Dặc Khanh!" anh ta gọi. Trương Dặc Khanh dừng lại, quay đầu nhìn anh. "Dặc Khanh--"

Trương Dặc Khanh để một ngón tay lên môi người kia và hôn lên nó. "Em sẽ nói cho anh sớm thôi Minh à." sau đó anh ta tiếp tục đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store