、
"Kim Ki Myung.""Sao không chịu gọi anh là anh hai?"Kim Ki Myung, thủ lĩnh Big Deal, con trai 'độc đinh' nhà Kim, bị người anh cả cùng cha khác mẹ ép vào con hẻm nhỏ. Sắc mặt Kim Kitae phải nói là siêu tệ, gã chau mày nhìn đứa em trai cách mình bảy tuổi, bày ra dáng vẻ như thể thằng bé thiếu nợ gì mình vậy. "Ý anh là sao? Em vẫn gọi anh là anh còn gì," Ki Myung ráo hoảnh đáp."Không phải. Em gọi Han Shinwoo là anh hai," Gã trai Hàn kiều ghen tuông nói, "Cậu ta đâu phải anh trai em? Là anh mà.""Anh," Kim Ki Myung nói với vẻ nghiêm túc, "Đó là trên mặt huyết thống. Hơn mười chín năm mới gặp mặt, anh không thể bắt em xem anh là anh trai ngay được.""Anh Shinwoo thì khác. Anh ấy..." Chưa kịp dứt câu, cổ họng đã bị đối phương bóp nghẹt. Kim Kitae ghì chặt cậu vào bức tường phía sau. Gã đàn ông từ Mexico trở về cũng mang theo cả cái cảm giác 'khó sống' từ nơi ấy cùng mình, ánh mắt gã ta nhìn Kim Ki Myung như muốn nuốt chửng cậu vậy. "Anh làm cái gì đấy? Bỏ ra!" Cậu theo phản xạ lớn tiếng muốn gỡ gọng kìm trên cổ ra, nhưng Kim Kitae quá mạnh, lần này cũng chẳng nể nang nhường nhịn em trai như những lần trước, vậy là nỗ lực bất thành."Đừng hỗn không phải lối," Gã rít lên mấy tiếng, mấy ngón tay dùng lực lại càng mạnh, cảm tưởng như chỉ ngay giây sau thôi gã sẽ bóp nát, bẻ gãy cần cổ đứa em trai. Bàn tay gã cứng như thép nguội, dù Kim Ki Myung có cố thế nào cũng không thể giải thoát cho chính bản thân; đường dưỡng khí bị chặn mất, cậu mất sức dần. Nhưng dường như điều đó không phải là mối bận tâm đối với Kim Kitae. Gã nhìn chằm chằm vào Kim Ki Myung, thu gọn bộ dạng chật vật yếu ớt của thằng bé vào tầm mắt, lại thản nhiên thốt lên mấy chữ: "Gọi anh hai."Gã nói với vẻ như không có gì, như thể việc Kim Ki Myung sắp chết ngạt vì bàn tay gã cũng không quan trọng bằng việc thằng bé chịu gọi gã là 'anh hai' hay không vậy. Mặt mày Ki Myung đỏ lự, há miệng mà chẳng có lời nào rơi ra. Cậu dùng chân đá mạnh vào bụng gã Hàn kiều, tiếc là chẳng xi nhê, thậm chí Kim Kitae còn bắt được cổ chân cậu, tình thế càng trở nên khó khăn. "A... Anh..." Kitae nghe được một nửa câu mình muốn, cho rằng em trai đã biết nghe lời liền thả tay ra. Nhưng gã đã nhầm, có lẽ là không nghĩ đến Kim Ki Myung lại bướng bỉnh đến như vậy. "Anh bị điên à?... Chỉ vì tôi không gọi anh là anh hai mà anh định giết tôi?" Kim Ki Myung ho sặc sụa, hớp vội mấy ngụm khí sau khi thoát chết. Câu đầu tiên cậu nói ra sau khi có thể hô hấp lại bình thường lại là mắng chửi người anh chung một nửa dòng máu này. Gã người lai ngỡ ngàng nhìn em trai vẻ không tin. Chỉ ngay giây sau thôi, cả người Kim Ki Myung - lần nữa - đập mạnh vào bức tường phía sau. Bàn tay Kim Kitae lại đặt trên cổ cậu, nhưng nó không còn bóp chặt như khi nãy nữa. Thay vào đó nó giống chiếc gông cùm giữ chặt cậu lại hơn. "Anh điên à?!" Ki Myung tự biết bản thân đấu không lại hắn, chỉ có thể dùng võ mồm. "Đừng có hỗn," Kim Kitae nói, giọng đều đều. Nhưng thiếu niên bị gã ép vào lại không cảm thấy như thế, khí thế bức người toả ra từ gã ta khiến cậu dựng cả tóc gáy. "Chúng ta vẫn là anh em mà, đúng không?" Gã hỏi, nhìn thấy vẻ bướng bỉnh trên mặt Kim Ki Myung cũng không chờ đến lời hồi đáp mà nói tiếp: "Anh cũng đứng ở đó, mà em chỉ lo nói chuyện với thằng nhãi Han Shinwoo. Kim Ki Myung, như vậy là không ngoan đâu."Thủ lĩnh Big Deal mở miệng rồi lại ngậm vào, mãi sau mới chịu lầm rầm mấy tiếng rõ vẻ khó chịu: "Anh hai."Nhưng Kim Kitae không nhúc nhích, cậu buộc phải lặp lại thêm lần nữa: "Anh hai, được chưa?""Muộn rồi," Hai chữ vang lên, ngay sau đó đất trời đảo lộn. Kim Ki Myung bị gã lật ngược lại, mặt đập vào bức tường, cảm giác đau rát truyền tới khiến cậu hoảng loạn:"Tôi chiều lòng anh rồi anh còn muốn gì nữa? Thả tôi ra!" "Hư, phải phạt," Kim Kitae lạnh nhạt nói. Chiếc quần tây bị gã thô bạo kéo tụt xuống, quần lót thì trực tiếp xé rách. Kim Ki Myung còn đang ngây người không hiểu gã muốn làm gì, mấy ngón tay thô ráp của anh trai đã cưỡng ép nhét vào miệng cậu."Liếm.""??!" Một cái tát giáng xuống eo, Kim Ki Myung giật bắn người, theo phản xạ làm như lời gã nói. Khi Kitae thấy đã đủ, gã lấy tay ra, nhét thẳng vào giữa hai má mông. Hành động này của gã đủ doạ Ki Myung sợ chết khiếp: "Địt mẹ đéo gì vậy?! Anh thần kinh à? Bỏ ra!" Nhưng bàn tay gã giữ chặt vai cậu, ghìm vào bức tường trát xi măng, Ki Myung không thể làm gì hơn ngoài la hét và giãy giụa vô ích. Lỗ hậu bị Kim Kitae một lần đâm đến hai ngón tay vào, cảm giác đau rát đến buốt óc khiến cậu run rẩy, nhưng cơn giận hun nóng lý trí, lời nói ra càng lúc càng gay gắt: "Anh làm cái đéo gì vậy? Địt mẹ không thấy tởm à? Chúng ta là anh em đấy!""Chính em nói em không coi anh là anh trai," Kim Kitae lạnh giọng đáp. Mà lời này cũng khiến Ki Myung sững sờ: Đúng là cậu đã nói như thế thật. Thiếu niên nhìn khuôn mặt có nét lai Tây của người anh trai cùng cha khác mẹ, đôi mắt trũng sâu của gã cũng đang nhìn cậu như rắn độc nhìn con mồi. Điều đó làm cậu thấy sợ.Kim Ki Myung cũng chẳng kịp ú ớ thêm điều gì, bởi Kim Kitae lại đút thêm một ngón tay nữa vào. Tổng là ba, gã xiên xỏ lung tung loạn xạ trong cơ thể đứa em út, sự phản kháng yếu ớt của Kim Ki Myung vẫn tiếp tục cho đến khi gã chạm đến điểm gồ lên trong đó. Cơ thể cậu giật lên, giọng chửi rủa cũng đứt quãng, thay thế bằng tiếng rên cao vút. Kim Ki Myung sững sờ, đôi mắt xếch trợn trừng nhìn người sau lưng, ánh mắt dao động rõ ràng. Gã Hàn kiều thấy vậy liền tiếp tục ấn vào điểm nhạy cảm đó, kết quả là em trai gã gần như xụi lơ. Ki Myung cảm giác như chân mình chẳng còn sức, đầu gối khuỵu xuống, nếu gã đằng sau không đỡ kịp thì chắc chắn là cậu đã ngã sụp xuống đất. Lúc này khoé mắt Ki Myung đã ngập nước, cổ họng nghẹn ứ đau nhức như thể có cục u mắc kẹt trong đó vậy. Hơi thở loạn nhịp, cậu chớp chớp mắt mấy cái để chắc rằng mình sẽ không ngất luôn tại đây. Ngay sau đó, từ phía hạ thân truyền đến nhiệt độ nóng rực. Kim Ki Myung thất kinh ngoái cổ nhìn về Kim Kitae. Chưa kịp thốt lên lời vàng ngọc nào, má mông bị banh ra, rồi cặc to đâm lút cán vào lỗ hậu. Cơ vòng bị nong rộng hết cỡ, thậm chí còn có chút máu toạc ra vì kích cỡ kinh khủng của gã anh trai đốn mạt.Gã vốn không có tâm trạng để chờ đợi đến khi Kim Ki Myung có thể quen với thứ hung khí giết người của mình, dĩ nhiên, nhưng cậu cắn quá chặt, điều đó làm gã đau, và cũng không thể nhúc nhích được gì nếu cậu cứ mãi căng thẳng như vậy. Cho nên Kitae vỗ vỗ bên hông đứa em trai, ra lệnh: "Thả lỏng ra."Kim Ki Myung há to miệng, cố hít vào mấy ngụm oxi, tiếng rên rỉ vì đau đớn chốc chốc lại vang lên trong con hẻm chật chội. Cơn đau dữ dội từ hạ thân khiến đầu óc cậu dần trở nên không tỉnh táo. Tính bướng được nuông chiều từ nhỏ làm Ki Myung không dễ làm những chuyện mình không muốn, nhưng những cú tát vào eo và má mông buộc cậu phải thả lỏng bản thân. Ngay khi Kim Kitae nghĩ rằng như vậy là đã đủ, gã bắt đầu nhấp nhả. Thành ruột nóng và mềm yếu ớt hút lấy thân cặc xoa dịu chút tâm tình tồi tệ của gã Hàn kiều. Nhưng như vậy vẫn còn ít lắm so với lòng tham không đáy của gã; Kitae muốn nhiều hơn thế, đặc biệt là ham muốn khiến đứa em trai bướng bỉnh phải quy phục mình.Ki Myung bị dương vật nắc sâu, thi thoảng khi Kitae đỉnh hông, bụng dưới của cậu còn gồ lên hình dáng quy đầu của gã. Đau đớn xen lẫn khoái cảm khi điểm G bị nghiền qua đủ khiến đứa con út nhà Kim chật vật; Kim Ki Myung gục đầu vào bức tường trước mặt, hơi thở nóng rực của cậu phả lại khiến Ki Myung cảm thấy càng thêm khó thở. Mỗi lần Kim Kitae thúc vào là thêm một lần Ki Myung ước mình ngất luôn đi cho rồi. Cậu thực sự hối hận vì lúc nãy đã không bất tỉnh nhân sự khi việc còn chưa đi xa đến thế; hoặc là không khi linh tính mách bảo rằng dù có ngất gã ta cũng sẽ không tha cho cậu, và con cặc chết dẫm đó đằng nào rồi cũng sẽ tìm đường chui vào cơ thể cậu mà thôi. "Biết sai chưa?" Gã trai cao lớn thấp giọng hỏi. "Địt... Ư, địt mẹ... A..." Ki Myung chẳng thấy mình sai chỗ nào cả, trong lòng rất ấm ức, nhưng đối diện với người anh cả đáng sợ thần kinh biến thái điên rồ bệnh hoạn này cũng không muốn chống đối gì nữa, chẳng qua là lời nói ra lại là theo phản xạ, không kìm được mà chửi bậy. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, Kim Kitae cho rằng cậu vẫn chưa biết hối cải liền nắm eo, giã mạnh thêm chục cú nữa trước khi lặp lại câu hỏi cho đến khi nhận được câu trả lời vừa ý. "Biết sai chưa?""Biết, biết rồi, em sai rồi," Ki Myung nức nở, nước mắt không kìm được mà tuôn như vỡ đập. Thậm chí khi phải quỳ xuống liếm sàn trước tên thuộc hạ cũ của bố mình, cậu cũng không cảm thấy uất ức thế này. Nhưng sợ hãi là bản năng, phục tùng là điều không thể tránh khỏi khi đối diện với Kim Kitae. Cậu còn gọi thêm mấy tiếng: "Anh hai, em biết sai rồi..." Song, cho rằng gã sẽ thật sự tha cho cậu là điều sai lầm nhất mà Kim Ki Myung có thể mắc phải. Đúng, gã sẽ nguôi giận khi nghe được điều mình muốn. Nhưng liệu gã ta sẽ buông tha cho đứa em trai ương ngạnh này ư? Khi súng đã lên nòng? Chà. Còn lâu. Kim Kitae nghe được hai chữ 'anh hai' rơi khỏi vòm miệng xinh xắn của em trai mình chỉ tổ phát nứng. Gã như con chó động dục, nở nụ cười rộng ngoác tận mang tai, sức dùng ở bàn tay giữ bên eo Ki Myung mạnh thêm một chút, biên độ nhấp nhả cũng lớn hơn ít nhiều.Gã nhoài người về phía trước, bắt lấy đôi môi của Kim Ki Myung. Vết sẹo cắt ngang không gây cản trở gì cho cảm xúc của gã, ngược lại Kim Kitae còn tỏ ra thích thú với nó. Gã liếm láp rồi cắn phập đôi môi em trai đến bật máu, sau đó tham lam quét hết cả vòm miệng Kim Ki Myung. Thằng bé bị gã hôn hít đến nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cổ họng ú ớ phát ra âm thanh không rõ nghĩa. Về phần gã, gã đoán là mấy câu từ chửi rủa như kiểu "Thằng khốn bệnh hoạn súc vật chết tiệt..."Hư quá. Phải phạt tiếp thôi.Dĩ nhiên là việc thằng bé có thực sự nói như thế hay không thì không đáng để bàn. Kim Kitae buông tha cho lá phổi của Kim Ki Myung, nhưng hành động đó cũng không được cho là nhân đạo lắm khi mà hạ thân thúc cú nào lút cán cú ấy. Cặc bự được vách thịt ôm trọn mút mát thoải mái đến vô cùng, nhìn khuôn mặt giống bản thân đến bảy, tám phần còn khiến gã sướng hơn nữa. Kim Kitae cho rằng mối quan hệ huyết thống ruột thịt này chính là sợi dây liên kết bền chặt nhất, rằng dù bất kể ở đâu hay như nào, bọn họ đã ra sao... Thì vẫn có một điều chắc chắn không thay đổi: Họ thuộc về nhau. Kim Ki Myung là của gã. Gã là của Kim Ki Myung. Mặc kệ cậu cảm thấy thế nào, có đồng ý hay không, việc này còn vững hơn kiềng ba chân. Kim Kitae nhìn khuôn mặt đỏ bừng toàn nước mắt của em trai, nghe giọng em trai từ tức giận rủa xả sang van lơn yếu ớt: "Anh hai, anh hai, em sai rồi, em biết rỗi lỗi, tha cho em..." Gã bật cười. Không còn là nụ cười của kẻ săn mồi khi giăng được mồi vào bẫy như khi nãy nữa. Là nụ cười của một con người. Ít nhất thì trông nó có nhân tính hơn nhiều. "Em trai bé bỏng của anh," Kitae vùi mặt vào hõm cổ ướt mồ hôi của Ki Myung, cắn đến tứa máu, sau thì để lại dấu hôn ngân. "Chúng ta là của nhau. Biết chưa?" Gã thì thầm. Cơ thể Ki Myung chợt cứng lại, gã cảm nhận được thằng bé run rẩy trong vòng tay. Từ đôi mắt long lanh nước - rất đáng yêu, Kim Kitae đánh giá - chảy xuống những giọt nước mắt mặn chát, nóng hổi. Bỗng chốc gã không còn thích những vết sẹo dài trên khuôn mặt nhỏ này nữa. Kim Ki Myung là em trai gã mà. Ngoài Kim Kitae ra, làm gì có ai có quyền tổn thương thằng bé, để lại dấu ấn của mình lên người thằng bé?Gã đoán là gã sẽ cần hỏi tội tác giả của hai vết sẹo này. Nhưng việc đó thì để sau đi. Giọng nói run rẩy yếu ớt của Ki Myung kéo gã về thực tại: "Anh hai ơi em sai rồi mà... Hức, a... Anh hai..."Nhưng đáp lại cậu chỉ có con cặc to thêm một vòng, căng lỗ hậu ra thêm một chút. Ki Myung rấm rứt khóc, tóm lại là sao? Cậu không hiểu. Kim Kitae nghe em trai ngọt ngào van vỉ như thế, tai gã nóng bừng, máu dồn xuống hạ bộ, dương vật như muốn nổ tung. Gã rút cặc ra, xoay người Ki Myung lại, trực tiếp đưa cả hai vào tư thế bế thốc. Cặp chân dài của Kim Ki Myung buộc phải vòng qua eo gã, thằng bé bám lấy vai anh trai mình, bản thân vẫn ngả về bức tường phía sau, khóc thút thít. Để rồi gã phát hiện ra một sự thật thú vị. "Em bị liệt à?" Kitae bất ngờ hỏi. Kim Ki Myung nghe đến, đỏ bừng mặt sau đó quay đi. Cặp mày cậu cau lại, nước mắt tuôn ra nhiều thêm. Không nhận được câu trả lời cũng không khiến tâm trạng gã Hàn kiều tệ đi, thậm chí còn bật cười như thể đây là việc gì hay ho lắm. Gã cúi đầu hôn lên gò má mặn vị nước mắt của em trai, cười vẻ dỗ dành. "Chắc là em khó chịu lắm. Không sao, anh trai sẽ giúp em dễ chịu."Có lẽ chính Kim Ki Myung cũng không ngờ được anh trai mình sẽ nói thế. Ngay sau đó, hai má mông được gã đỡ bằng tay bị tách ra, dương vật quay trở lại tốc độ đâm chọc hung ác nhất. "A... Địt... Địt mẹ, anh... Ư, hức, súc vật... Khốn nạn, tôi là em trai anh đấy..." Cậu chửi. Nhưng sau đó lại bị Kim Kitae địt đến mức không có cả nhịp để thở. Gã thở chệch nhịp, khuôn mặt bừng lên sự vui vẻ đến sa đoạ, càng lúc càng điên cuồng. Kim Ki Myung đợt trước khi thâm nhập vào trụ sở Workers, bị Park Jin Young nhầm thành kẻ giết cha - cũng chính là Kim Kitae, y điên tiết đánh với cậu một trận ra trò. Trong quá trình đó còn hạ cẳng chân, thẳng tay sút cước vào chỗ hiểm của đứa cháu yêu. Thành thử, từ đợt đó đến giờ Ki Myung bị rối loạn cương dương, tạm thời chưa thể khỏi. Điều này có nghĩa cậu không thể cương cứng, kể cả có cứng lên cũng chỉ có thể bắn ra chút chất lỏng loãng toẹt. Nhưng vốn dĩ đời sống tình dục của thủ lĩnh Big Deal dũng chẳng mấy phong phú, nếu không muốn nói thẳng ra là cậu là trai tân, chưa một lần gái gú. Cho nên Kim Ki Myung chẳng mấy bận tâm, cho rằng qua một thời gian bệnh tự khỏi thì sẽ tốt lên, nào ngờ nó lại trở thành thứ để Kim Kitae sỉ nhục cậu ngày hôm nay? Ki Myung bị địt ác liệt từ nãy tới giờ cũng chẳng thể bắn ra, vốn dĩ đã rất khó chịu. Bây giờ nghe mấy lời đó của người anh trai cùng chung một nửa dòng máu, nó lại thành giọt nước tràn ly. Ki Myung bật khóc tức tưởi vì nhục nhã, tiếng nấc nghẹn thậm chí còn át đi cả âm thanh xác thịt giao hợp. Kim Kitae nhìn đến đứa em trai khóc như thể không còn ngày mai, trong lòng bỗng nảy sinh chút thương xót. Gã chậm nhịp đi, lại hôn đến khuôn mặt nhỏ của cậu. "Bé ngoan không khóc.""Ngoan cái lồn. Tôi là em trai anh đấy. Đéo thấy kinh tởm à?" Kim Ki Myung rít qua kẽ răng.Kitae nghe được cũng không giận. Gã không cảm thấy mối quan hệ này có gì sai trái - thằng bé là em trai gã, thế thì càng phải thuộc về gã. Đáng lý sau khi giết Kim Gap Ryong, gã nên bắt cóc thằng bé rồi mang sang Mexico cùng mình mới đúng. Chậm trễ vài năm, giờ lại xa cách thế này. "Đau lòng đấy, bé cưng." Hai chữ 'bé cưng' khiến Ki Myung dựng đứng lông tơ, cậu nhăn nhó mặt mày, vừa nấc vừa đánh Kim Kitae: "Địt mẹ... Tởm chết đi được... Chúng ta có chung bố đấy!"Xui rủi thế nào mà lại tát trúng mặt gã ta. Kim Kitae bị em trai tát lệch mặt, chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt thờ ơ nhìn Kim Ki Myung. Lòng cậu trùng xuống, lòng thầm kêu mấy chữ: Chết mẹ rồi. Ngạc nhiên là gã không nổi giận, cũng không có hành động gì như là 'trừng phạt'. Ki Myung thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nào hay biết đến ý nghĩ xấu xa vừa được nhen nhóm trong đầu gã anh trai đốn mạt: Lần sau đưa em đến mộ lão ta, địt nát ở đó. 'Lão ta' ở đây là ai, hẳn không cần phải nói rõ. Kim Kitae cúi đầu, lần nữa đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt em trai. Có lẽ gã ta thích hôn. Hoặc đó là do đối phương là Kim Ki Myung. Ai mà biết được. Và điều đó cũng không phải là vấn đề đối với Ki Myung lúc này. Bởi khi cậu dần nín khóc, Kitae lại bắt đầu nhấp nhả với tốc độ chóng mặt. Tuyến tiền liệt bị gã chuẩn xác nghiến qua liên tục, dương vật ỉu xìu dựng lên trong chốc lát rồi bắn ra thứ dịch thể lỏng toẹt. "Bị anh hai địt sướng đến thế à Ki Myung? Em tiểu cả ra rồi này." Lời lẽ bẩn thỉu chạm đến tai chỉ tổ khiến Ki Myung căm phẫn gã hơn. Cậu hổn hển, khóc đến kiệt sức, lời lẽ vàng ngọc trôi ra đến miệng lại chẳng dám nói ra. Bởi cậu đã biết sợ. Uất ức tích tụ trong lòng mà không thể nói ra càng khiến Ki Myung khóc dữ dội hơn, nước mắt tuôn như vòi hỏng van."Em là cái bình chứa nước đấy à?" Kim Kitae nhướng mày hỏi, đến cả đĩ bị gã chơi mạnh bạo hơn thế cũng chẳng khóc thế này, "Chẳng bằng làm cái bình chứa tôn thôi là được rồi." Nói rồi, gã lại cúi đến hôn sâu với em trai mình, hạ thân không ngừng nhấp nhả, dịch thể lõng bõng chảy xuống nền đất xi măng. Trong con hẻm sâu ở quận Gangseo trên đất Seoul hào hoa phố thị, đứa con trai út mà Kim Gap Ryong lẫy lừng một thời nâng niu trong lòng bàn tay bị đứa con hoang ghìm chặt trong gông cùm, vĩnh viễn rơi vào hố sâu đen láy.
—-
A/N: Không ai chiều các bạn bằng tôi...
Edit: Viết xong chưa beta đã up luôn, tôi hối hận rồi ☺️ đã chỉnh sửa sơ qua cho đỡ lủng củng.