Kim Nguu Thien Yet Trong Gia Co That
Không ổn! Tên đó di chuyển hướng về bên tôi. Tốc độ quá nhanh! Nếu bây giờ chạy trở về, chỉ sợ không kịp. Chỉ có một ám vệ duy nhất theo tôi trong chuyến đi này, nhưng tối qua đã bị tôi điều đi rồi. Hiện tại trong người tôi không có cổ phù hợp cho tình huống này. Không nghĩ đến sẽ có chuyện xảy ra mà nghe theo Nhân Mã để ám vệ ở lại căn cứ. Bản thân cũng chẳng tin được trong thị trấn nhỏ này lại có chuyện đáng sợ như vậy. Mọi thứ đều do tôi quá chủ quan! Với tốc độ của tên đó, sức tôi có tốt hơn nữa cũng chạy không thoát. Bất quá, hắn còn chưa chịu ra mặt sao? Tôi có bán muối ngay chỗ này thì hắn cũng chẳng thoát. Vẫn cố núp trong tối, là đang đợi chờ điều gì? Ngươi còn muốn đứng ở đấy bao lâu nữa? Ngươi thật sự đến bảo vệ ta? Ngươi mà không ra là ta đi đời thật đấy! "Thiên Yết... ." Hộ giá a!Bỗng nhiên tôi thấy một bóng đen từ phía sau mình vụt tới với tốc độ rất nhanh. Tôi có thể xác định đó là Thiên Yết bởi vì chỉ có mỗi hắn theo sau bảo vệ tôi.Hắn dụ tên kia đi xa, tránh khỏi nơi tôi đứng. Nhưng cũng đảm bảo khoảng cách để phòng khi tôi bị tấn công, hắn có thể đến hộ giá ngay lập tức.Tôi nghĩ thầm, tên đó có ý đồ gì chứ? Hắn đợi tôi gọi tên mới ra mặt. Rõ là biết tôi đã phát hiện ra hắn, là do hắn cố tình để tôi phát hiện hay do hắn hiểu trình độ của tôi đến đâu? Dù là điều gì đi nữa thì chẳng cái nào có lợi cho tôi cả."Xin lỗi vì tôi đến muộn, người còn muốn vào sâu trong rừng hay trở về?"Tôi hoàn hồn nhìn lại người đàn ông trước mặt mình. Tôi vậy mà không phát hiện ra hắn đứng đấy từ khi nào!Giấu nhẹm đi sự đề phòng, tôi cười híp mắt trả lời "Vào rừng.""Cho phép tôi được hộ tống người."Tôi gật đầu quay gót đi về phía trước, vào sâu trong rừng."Ngài dừng ở đây là được. Ta qua bên kia chốc lát sẽ trở lại.""Vâng, thưa công chúa."Tôi bước thẳng, vén các bụi cây ra, đi vào hang tối. Ừ, nơi này ẩm ướt và có nhìu côn trùng, khá là thích hợp....Ra khỏi hang, tôi quay lại chỗ Thiên Yết đứng, hắn dựa người vào cây lớn gần đó, lẳng lặng nhìn về hướng tôi. Thấy tôi trở ra, hắn đứng thẳng người, quý tộc cười dịu dàng với tôi.Trong lòng cảm giác kỳ lạ, không phải là rung động, mà lý trí của tôi lại cho ra một phán đoán lớn mật vô căn cứ.Tôi đến gần hắn, ngọt ngào gọi tên người đàn ông trước mặt như gọi tình nhân "Thiên Yết!"Đôi mắt hắn hơi mở to, nếu không phải tôi ở gần chăm chú thì chắc cũng không nhìn ra. Chút xao động đó cũng không phải là giả, đôi tai đỏ lên ngượng ngùng. Nhưng có lẽ hắn không biết, khuôn mặt vẫn cố tỏ ra dịu dàng xa cách, đáp trả lại tiếng gọi từ tôi."Công chúa cần gì sao?""Trở về."Giọng hắn nhẹ hơn bình thường rất nhiều. Ý da, hình như tôi đã đúng rồi. Bí mật nhỏ của Thiên Yết, nếu tận dụng tốt sẽ mang lại lợi ích cho tôi.Mà, lần đầu trải nghiệm cảm giác được một anh chàng đẹp trai thích thầm, tôi nên làm thế nào đây nhỉ?Ừa, chắc là nên tiếp tục làm giá đi vậy.Tôi cười thầm trong bụng. Tôi không biết thì thôi, chứ để tôi phát hiện ra thì anh toang với tôi, chàng trai trẻ à!Một bé cổ đáng yêu và một con cờ. Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi rồi.Bất chợt tôi không nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình nữa. Tôi vội quay về phía sau nhìn lại, thấy hắn đứng yên không di chuyển khiến tôi cảnh giác hơn hẳn, có kẻ khả nghi ở gần đây chăng?"Thưa công chúa đáng kính."Hở? Gì vậy? Sao, tự nhiên hắn nói chuyện cẩn trọng thế? "Tôi biết rằng người đủ trực giác và trí tuệ để phát hiện ra điểm khác lạ từ tôi."Ồ, tôi cũng đoán rằng hắn biết, cũng không lạ gì nếu hắn hiểu rõ con người tôi, nhưng..."Nhưng điều đó không làm người yên tâm được vì tôi quá hiểu người. Đó là một nguy hiểm nếu người để tôi gần người."Tôi khẽ nhíu mày lại, hắn..."Tôi thậm chí còn không thể thốt lên cảm xúc thật của mình với người. Vì người quá cao quý. Vì điều đó quá xa vời.""Người có thể điều khiển cổ. Tôi có biết về loại cổ tình yêu. Phản bội đồng nghĩa với cái chết."Hắn chăm chú nhìn tôi và không nói gì nữa, nhưng tôi đủ hiểu được ý tưởng của hắn.Tôi thân thiện mỉm cười với hắn "Ta chưa bao giờ cần một tình yêu giả tạo, cái màn chắn bảo vệ giả tạo. Một tình cảm tự nhiên, thiên tính trời ban khiến ta cảm thấy tốt hơn nhiều."Tôi không phải ma ma, tôi không cần dùng thủ đoạn để có được tình yêu từ một vị vua lắm vợ nhiều con....Cảm giác quen thuộc này, ả lại xuất hiện rồi!Ta muốn thấy chàng, cho ta thấy chàng mau đi! Số 1! Số 1 ơi, năn nỉ ngươi luôn đó! Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được! Số 1!Thật là, chỉ một lúc thôi đấy và đừng làm gì. Ta không thể mãi xử lý đống lộn xộn mà ngươi gây ra đâu! Nên nhớ, hắn hận ngươi!Nhưng hắn yêu ngươi, số 1! Yên tâm, chúng ta là một thể, ta sẽ không làm gì gây hại đến ngươi, ta sinh ra là để bảo vệ ngươi!
*
* *
Thiên Yết không biểu cảm gì, nhìn vào Kim Ngưu đang cúi mặt xuống. Đây là người hắn sợ hãi, căm ghét nhất trần đời. Hận không thể xé nát, băm thây người con gái trước mặt mình. Ả không phải công chúa biết điều thân thiện và tốt bụng mà hắn yêu. Ả là kẻ điên, là cổ sư sau khi luyện cổ biến tà. Nhưng, ả không hại đến công chúa của hắn, ả đang dùng chung cơ thể với cô. Hắn không thể làm hại cô, cô sợ đau, cô sẽ thù ghét hắn mất!
Tình yêu của Thiên Yết vặn vẹo nhưng không gây đau đớn. Như có một cái gì đó khiến hắn trở nên dịu dàng đến đáng sợ.Số 1 hầu như luôn chuẩn xác dùng tài năng của mình đúng chỗ và có những con cờ tốt. Điển hình là người đàn ông đối diện ả.Người ta nói, thông minh cỡ nào, yêu vào cũng thành kẻ ngốc nghếch.Thiên Yết hắn không tính đến, ngay từ đầu trong người hắn đã có cổ. Số 1 biết việc làm của ả sẽ gây ra hậu quả gì, vậy nên, cô không ngại dùng chút thủ đoạn để bảo vệ cái thân xác chung này.Giờ hắn có biết chắc hắn cũng bảo hắn nguyện ý nuôi con cổ ấy trong người hắn mãi mãi thôi.Chắc hắn vẫn chưa quên, cái khoảng thời gian bị số 2 bắt làm thí nghiệm trên người hắn không nhỉ? Cái ánh mắt ấy, ánh mắt căm thù ả nhưng lại chưa bao giờ nỡ ra tay với cô gái bé nhỏ sau mỗi lần thí nghiệm dở sống dở chết, chỉ vì yêu. Thật kỳ lạ, bây giờ nhớ lại nó làm ả vui vẻ và phấn khích đến run rẩy.Kiềm lại! Đừng phát bệnh ngay lúc này, ít nhất là thế!Ngươi nỡ lòng nào bảo ta bệnh!Kim Ngưu cúi đầu, thiết nghĩ nếu trên mặt cô là điều gì đó thì còn che giấu nó được.Không phải là cô không nhớ hay không quen biết Thiên Yết, mà cô chỉ không muốn chấp nhận cái bản ngã xấu xa ấy của mình.Kim Ngưu là Kim Ngưu, nhưng cô không phải là ả.Kim Ngưu không phải là Kim Ngưu, nhưng cô là ả.Cho đến một ngày nào đó, hoặc là chấp nhận để dung hòa. Hoặc là kiên quyết và giết chết bản ngã kia.Cho đến cuối cùng, trong câu chuyện này, chẳng có ai là bình thường cả. Ai cũng phải tự đấu tranh giành được cuộc sống mà mình mong muốn.Không có nhân vật phản diện nào ở đây, chỉ có chính họ tự lao đầu vào tính toán lẫn nhau. Tạo nhân để gặt quả hay gieo nhân phải gặp quả. Chính người trong cuộc cũng đang tìm hiểu.Câu chuyện này không có hồi kết. Chỉ có chương truyện mãi mãi dừng tại đây.Không ai biết, Kim Ngưu lùi bước hay kiên trì chiến đấu.Không ai biết, liệu chính mãi mãi thắng tà hay có lúc phải nhận thua.Không ai biết, công chúa về với hoàng tử hay có khi nào kỵ sĩ vùng lên cướp lấy người con gái hắn yêu.Không ai biết. Vĩnh viễn sẽ không. Vì thế giới này, làm gì có kết thúc.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store