[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM
Tránh xa cô ấy ra!
Một tuần sau khi Bắp xuất viện, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Nhưng nỗi tuyệt vọng lặng lẽ trong Kim Tuyến đã biến thành một sự chai sạn kiên cường. Cô quyết định sẽ không còn chạy trốn. Dương Minh Phong lại gọi điện, lần này với giọng điệu đầy vẻ lo lắng giả tạo: "Anh nghe nói Bắp bệnh nặng. Anh muốn đến thăm con. Và... nói chuyện với em."
Kim Tuyến, thay vì sợ hãi hay từ chối thẳng thừng, đã lạnh lùng đồng ý. Cô muốn chấm dứt mọi chuyện một lần và mãi mãi. Cô muốn đối mặt với hắn, nói rõ ràng rằng không có bất cứ cơ hội nào cho hắn quay lại. Cô đã sai lầm khi luôn né tránh và sợ hãi. Lần này, cô sẽ đứng vững.
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự trắng trợn và vô liêm sỉ của Dương Minh Phong.Hắn đến vào buổi tối, sau khi chơi cả một buổi tối với Bắp, hắn nhẹ nhàng dỗ: " Muộn rồi, bây giờ ba ru Bắp ngủ nhá, Bắp phải ngủ ngoan, mai ba mới dẫn Bắp đi mua búp bê". Nghe thấy đồ chơi, Bắp cười tươi sung sướng, còn ôm cổ, tặng cho hắn 1 chiếc hôn vào má.
Sau khi Bắp ngủ, hắn đã lộ bộ mặt thật, thẳng thừng : "Tuyến, đủ rồi. Trò chơi này chấm dứt đi. Anh và em, chúng ta nên quay về với nhau. Vì con."
"Không bao giờ." Kim Tuyến đứng đối diện, giọng đanh lại. "Anh đã tự tay phá vỡ gia đình, chúng ta không còn gì cả".
Dương Minh Phong cười nhạt, tiến lại gần. "Cái tên luật sư nam không ra nam, nữ không ra nữ kia đã bỏ rơi em rồi, em còn trông chờ gì nữa?"
Những lời nói đó như đổ thêm dầu vào lòng căm phẫn của Kim Tuyến. Cô quay lưng định gọi cảnh sát. Nhưng Dương Minh Phong đã nhanh tay hơn. Hắn chụp lấy tay cô, xoay người cô lại, đẩy mạnh vào tường. "Em đừng hòng!"
Kim Tuyến hoảng loạn, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của một người đàn ông đang điên cuồng quá lớn. Hắn dùng tay kẹp chặt hai tay cô trên đầu, cơ thể nặng nề đè lên người cô, mùi rượu và nước hoa nồng nặc phả vào mặt. "Em là của anh, Tuyến. Từ trước đến giờ, và mãi mãi. Để anh cho em biết, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ."
Hắn cúi xuống, những nụ hôn thô bạo, dơ bẩn ép lên cổ, lên vai cô. Tay hắn xé toạc chiếc áo mỏng manh cô đang mặc, để lộ làn da nõn nà đang run lên vì sợ hãi và phẫn nộ. Hơi thở nóng hổi, đầy dục vọng và sự kiểm soát của hắn phả lên da thịt cô. Một vết, hai vết, từng dấu đỏ in hằn trên cần cổ trắng ngần của cô.
"Buông ra! Đồ khốn!" Kim Tuyến gào lên, nước mắt giàn giụa, cô cảm thấy mình sắp vỡ nát.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khách bật mở với một tiếng động lớn.
Đồng Ánh Quỳnh đứng đó.
Cô không phải tình cờ đi ngang. Sau vụ Bắp nhập viện, cô đã tăng cường theo dõi từ xa. Cô thấy Dương Minh Phong đến, và linh cảm xấu khiến cô không thể ngồi yên. Cô đã đến, và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng qua khe cửa chưa đóng hẳn.
Máu trong người Ánh Quỳnh như đông cứng, rồi bùng lên thành một ngọn lửa phẫn nộ tột cùng. Mọi sự lý trí, mọi kế hoạch "yêu thầm", mọi sự đóng băng tan chảy trong tích tắc. Trong mắt cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh người phụ nữ mình yêu đang bị xâm phạm, đang tuyệt vọung. Và kẻ đang gây ra điều đó.
Cô như một con mãnh thú, lao vào, không một lời cảnh báo. Một cú đấm mạnh mẽ, chính xác vào thái dương Dương Minh Phong khiến hắn choáng váng, lảo đảo buông Kim Tuyến ra. Ánh Quỳnh không dừng lại. Cô túm lấy cổ áo hắn, dùng hết sức lực mà không ai ngờ một người có vẻ ngoài thanh mảnh như cô lại có quăng hắn ra xa, hắn đập lưng vào bàn cà phê với một tiếng động giòn tan.
"Đồ súc sinh!" Giọng Ánh Quỳnh gầm lên, đầy chất giận dữ và ghê tởm. Cô đứng giữa hắn và Kim Tuyến đang khóc nức nở, co ro trong góc, áo quần xộc xệch. Dáng vẻ cô lúc này không còn là một luật sư lạnh lùng, mà là một chiến binh, một người bảo vệ sẵn sàng hủy diệt bất cứ thứ gì đe dọa người cô yêu.
Dương Minh Phong đứng dậy, nhưng ánh mắt sát khí của Ánh Quỳnh khiến hắn run rẩy. "Cô... cô dám đánh tôi? Tôi sẽ kiện cô!"
"Kiện đi." Ánh Quỳnh nói, giọng lạnh thấu xương. "Nhưng trước đó, tôi sẽ đảm bảo mọi bằng chứng về tội tấn công, cưỡng hiếp chưa thành và quấy rối của ông sẽ được gửi đến tòa án và tung hết lên mặt báo. Ông nghĩ mình còn gì để mất không? Công ty vừa mới chập chững đứng dậy? Hay cái danh tiếng đã mục nát của ông?"
Hắn tái mặt. Ánh Quỳnh bước tới một bước, áp sát. "Nghe cho rõ. Nếu ông còn một lần nữa bước chân đến gần cô ấy, hoặc con gái cô ấy, tôi thề sẽ khiến ông trắng tay và vào tù. Tôi có đủ khả năng và bằng chứng để làm điều đó. Giờ, cút ra khỏi đây."
Lời cảnh báo cuối cùng như một tuyên ngôn. Dương Minh Phong, run rẩy vì đau đớn và sợ hãi trước sự dữ dội khó tin của Ánh Quỳnh, lết người ra khỏi căn hộ.
Khi chỉ còn lại hai người, Ánh Quỳnh quay lại. Cô nhìn thấy Kim Tuyến đang co quắp, tay ôm chặt ngực, người run lên từng cơn, đôi mắt đầy nước mắt nhìn cô với sự sợ hãi, tủi nhục, và cả... sự giải thoát.
Mọi sự cứng rắn trên người Ánh Quỳnh tan biến. Cô bước đến thật chậm, như sợ làm kinh động một con thú nhỏ bị thương. Cô cởi chiếc áo khoác vest ngoài của mình, nhẹ nhàng quàng quanh người Kim Tuyến, che đi những vết xé toạc đáng xấu hổ.
"Xong rồi," cô thì thầm, giọng khàn đặc vì cảm xúc. "Hắn đi rồi. Chị an toàn rồi."Kim Tuyến nhìn vào mắt cô, thấy trong đó không còn là băng giá hay sự xa cách, mà là một biển cả xót xa, đau đớn và tình yêu thương không thể che giấu. Tất cả những hiểu lầm, những tổn thương, những im lặng, đều tan biến trước thực tế tàn khốc vừa xảy ra và hành động dũng cảm của cô.
"Ánh... Quỳnh..." Kim Tuyến khóc nức nở, ngã vào lòng cô. "Em... tại sao bây giờ em mới tới? Tại sao em bỏ rơi chị..."
Câu nói đó như trăm ngàn mũi dao đâm vào trái tim Ánh Quỳnh. Cô ôm chặt lấy Kim Tuyến, hôn lên đỉnh đầu cô, những giọt nước mắt nóng hổi lần đầu tiên sau bao lâu rơi xuống. "Là lỗi của em. Tất cả là lỗi của em. Em xin lỗi. Em đã ngu ngốc, đã yếu đuối, đã không đủ can đảm để tin tưởng chị... Em xin lỗi..."
Họ khóc trong vòng tay nhau, như để xả hết những uất ức, đau thương đã tích tụ bao lâu. Sự đụng chạm thô bạo của Dương Minh Phong vừa rồi đã xé toạc không chỉ lớp vải trên người Kim Tuyến, mà còn xé toạc lớp vỏ bọc cuối cùng của sự hiểu lầm và kiêu hãnh giữa họ.
Khi cơn khóc qua đi, Kim Tuyến ngước lên, tay run run nắm lấy tay Ánh Quỳnh. "Em đừng... đừng bỏ chị nữa. Chị không có gì với anh ta. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Chị yêu em. Chỉ có em thôi."
Lời thổ lộ chân thành, giữa đống hoang tàn, như một liều thuốc giải độc. Ánh Quỳnh gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô. "Em biết. Em tin chị. Và em cũng yêu chị. Em đã luôn yêu chị, chỉ là em đã để nỗi sợ và sự kiêu ngạo của mình che mất trái tim."
Cô nhìn sâu vào mắt Kim Tuyến, giọng trở nên kiên định, một sự kiên định mới mẻ, xuất phát từ tình yêu chứ không phải từ sự lạnh lùng. "Từ giây phút này, em sẽ không chạy trốn nữa. Em sẽ không 'yêu thầm' nữa. Em sẽ đứng bên cạnh chị, bảo vệ chị và Bắp, bằng mọi giá. Bất chấp định kiến, bất chấp những kẻ độc hại ngoài kia. Chị đồng ý không? Để em được làm người yêu chị, được bảo vệ chị, và được yêu chị một cách công khai?"
Kim Tuyến nhìn cô, trong đôi mắt vẫn còn đẫm nước mắt, một nụ cười nhỏ, rạng rỡ và đầy hạnh phúc nở ra. Cô gật đầu. "Ừ. Chị đồng ý."
Họ ôm chặt lấy nhau, trong căn phòng vừa trải qua cơn bão. Lần này, không có sự mập mờ, không có hiểu lầm. Chỉ có sự thật về tình yêu, về lòng dũng cảm, và về quyết tâm cùng nhau đối mặt với tương lai.
Sự im lặng đóng băng đã bị phá vỡ. Và từ trong đống vụn vỡ ấy, một tình yêu mạnh mẽ hơn, chân thật hơn, đã được hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store