ZingTruyen.Store

[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM

Cuộc chiến bắt đầu

TaInEhn

Buổi tối hôm đó, Kim Tuyến ở nhà với Bắp. Căn biệt thự rộng lớn trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn bao giờ hết khi thiếu đi sự hiện diện của Dương Minh Phong, dù sự hiện diện ấy những ngày gần đây cũng chỉ toàn là căng thẳng và lạnh nhạt. Bắp, đứa con gái hai tuổi rưỡi với đôi mắt to tròn giống cô, dường như cảm nhận được không khí bất thường. Nó bám mẹ hơn, ít nghịch ngợm hơn, và thường xuyên hỏi: "Bố đâu?"

"Dạo này công việc của bố bận ơi là bận, Bắp ngoan đi ngủ với mẹ nhá" Kim Tuyến ôm con vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại, lòng đau thắt lại. Cô thề sẽ bảo vệ đứa con bé bỏng này khỏi mọi tổn thương mà người cha vô trách nhiệm có thể gây ra.

Điện thoại cô rung liên tục. Dương Minh Phong gọi lại sau cuộc trao đổi cụt lủn chiều nay, giọng điệu từ giận dữ chuyển sang đe dọa, rồi lại mềm mỏng dụ dỗ. Cô không nghe máy. Mọi tin nhắn, cô đều chuyển tiếp ngay cho Đồng Ánh Quỳnh. Hành động nhỏ đó mang lại cho cô một cảm giác kỳ lạ: cô đang ủy thác, đang có một lá chắn.

Sáng hôm sau, khi Kim Tuyến đang cho Bắp ăn sáng, chuông cửa vang lên. Người giúp việc mở cửa, và một người đàn ông mặc vest, đeo thẻ ngực bước vào với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta tự giới thiệu là trợ lý pháp lý của ông Dương Minh Phong, mang theo một phong bì dày.

"Thưa bà, đây là một số đề xuất từ phía ông Dương," người đàn ông nói, đặt phong bì lên bàn. "Ông ấy hy vọng hai người có thể giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp, trong tinh thần hòa thuận, vì danh dự của cả hai gia đình và vì cháu bé."

Kim Tuyến mở phong bì ra. Đó là một dự thảo thỏa thuận ly hôn. Điều khoản tài chính được đưa ra có vẻ hào phóng: một căn hộ cao cấp, một khoản tiền mặt lớn, quyền nuôi con chung (nhưng Dương Minh Phong giữ quyền quyết định các vấn đề lớn như giáo dục, chữa bệnh). Đổi lại, cô phải cam kết im lặng hoàn toàn trước truyền thông, không được đưa ra bất kỳ cáo buộc nào về ngoại tình hay hành vi sai trái, và phải đồng ý rằng việc ly hôn là do "bất đồng quan điểm sống", cả hai cùng có lỗi.

Một trò mua chuộc trắng trợn. Hắn ta muốn cô biến thành kẻ đồng lõa trong vở kịch của hắn, đánh đổi sự thật và lòng tự trọng để lấy một chút an toàn vật chất.

Tay Kim Tuyến run lên. Cô cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô nhớ lời Đồng Ánh Quỳnh: Đừng để cảm xúc chi phối. Hãy giữ mọi thứ trong khuôn khổ pháp lý.

"Cảm ơn anh," cô nói, giọng bình thản hơn cả mong đợi của chính mình. "Tôi sẽ chuyển cho luật sư của tôi xem xét. Mọi trao đổi tiếp theo, xin vui lòng liên hệ với cô ấy."

Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ không ngờ cô lại phản ứng chuyên nghiệp và lạnh lùng đến vậy. Anh ta gật đầu cụt lủn rồi rời đi.

Ngay lập tức, Kim Tuyến chụp ảnh toàn bộ tài liệu, gửi cho Đồng Ánh Quỳnh kèm dòng tin nhắn: Họ vừa đưa đề xuất này.

Chưa đầy mười phút, điện thoại cô reo. Là Đồng Ánh Quỳnh.

"Đây là chiến thuật cũ," giọng nói bên kia vang lên, rõ ràng và mạch lạc dù qua điện thoại. "Mua thời gian và mua sự im lặng. Đề nghị của họ hoàn toàn bất lợi cho chị. Quyền nuôi con chung với quyền quyết định thuộc về họ đồng nghĩa với việc họ vẫn kiểm soát cuộc sống của chị và cháu bé. Và điều khoản im lặng là không thể chấp nhận được."

"Vậy tôi nên làm gì?"

"Không trả lời. Sự im lặng của chúng ta vào lúc này là câu trả lời mạnh mẽ nhất. Tôi sẽ soạn một bản yêu cầu chính thức của chúng ta, dựa trên những gì bà cung cấp và mục tiêu đã thống nhất. Chúng ta sẽ chủ động, không để họ dẫn dắt."

"Anh ấy... sẽ tức giận lắm," Kim Tuyến lo lắng.

"Đương nhiên. Nhưng cơn giận đó sẽ khiến họ mắc sai lầm." Có một sự tự tin lạnh lùng trong giọng Đồng Ánh Quỳnh. "Chị hãy tiếp tục thu thập tài liệu. Và chuẩn bị tinh thần, có thể họ sẽ dùng đến những biện pháp khác để gây áp lực."

Lời cảnh báo đó không phải không có cơ sở. Chiều hôm đó, một loạt bài báo với giọng điệu "khách quan" bắt đầu xuất hiện. Chúng không tấn công Kim Tuyến trực tiếp, nhưng gợi ý về một người vợ thiếu quan tâm đến chồng, mải mê sự nghiệp, và ám chỉ rằng cuộc hôn nhân tan vỡ là do "cả hai phía". Thậm chí, có một bài viết còn đăng tải hình ảnh Kim Tuyến trong những cảnh quay thân mật với bạn diễn nam trên phim trường, với tiêu đề đầy công kích: Nữ diễn viên Kim Tuyến

"NỒNG NHIỆT TRÊN PHIM TRƯỜNG, LẠNH NHẠT NGOÀI ĐỜI?"

"DIỄN CẢNH HÔN QUÁ CHUYÊN NGHIỆP VÀ SAY ĐẮM, LIỆU KIM TUYẾN VÀ BẠN DIỄN CÓ PHẢI PHIM GIẢ TÌNH THẬT NHƯ LỜI ĐỒN?"

Rõ ràng, đội ngũ của Minh Phong đã bắt đầu chiến dịch bôi nhọ ngầm. Kim Tuyến cảm thấy tay chân bủn rủn. Cô đang bị kéo vào một vòng xoáy bẩn thỉu mà cô chưa từng trải nghiệm. Cô đau đớn nhớ lại những giây phút hạnh phúc trước đây với người mình từng gọi là chồng, giờ đây lại có thể phũ phàng đơm đặt cho cô những điều xấu xa bỉ ổi đến vậy.

Cô gọi cho Đồng Ánh Quỳnh, giọng đầy hoảng loạn: "Họ đang đăng những bài báo về tôi! Anh ta quá bẩn thỉu, tôi chưa từng đối xử tệ như vậy với anh ta."

"Xin chị hãy giữ bình tĩnh." Giọng Đồng Ánh Quỳnh vẫn vậy, một âm điệu ổn định giữa cơn bão. "Đây là điều tôi đã dự đoán. Họ đang cố gây áp lực tâm lý, khiến chị hoảng sợ và đồng ý với đề nghị của họ. Đừng đọc chúng. Đừng phản ứng. Mọi thứ đều là bằng chứng cho thấy họ đang lo sợ và thiếu chính nghĩa."

"Nhưng ..."

"Sự thật và pháp luật sẽ bảo vệ danh tiếng thực sự của chị. Hãy tin tôi." Một khoảng lặng ngắn. "Tôi sẽ gửi cho chị một thông cáo báo chí ngắn gọn. Chúng ta sẽ không phản ứng với từng bài báo, nhưng cần một tuyên bố chính thức để định hướng dư luận."

Một giờ sau, Kim Tuyến nhận được một văn bản ngắn từ Đồng Ánh Quỳnh. Nội dung đơn giản, trang trọng: "Bà Kim Tuyến hiện đang tập trung vào việc chăm sóc con nhỏ và giải quyết các vấn đề cá nhân theo quy định của pháp luật. Mọi thông tin chính thức sẽ được thông báo qua luật sư đại diện. Bà chân thành cảm ơn sự quan tâm của công chúng và mong nhận được sự tôn trọng đời tư trong thời điểm nhạy cảm này."

Không một lời buộc tội, không một sự thanh minh. Chỉ có sự chuyên nghiệp và yêu cầu được tôn trọng. Kim Tuyến đồng ý đăng nó lên trang cá nhân được quản lý bởi trợ lý.

Hiệu ứng không thể ngay lập tức, nhưng nó như một tảng đá nhỏ ném vào dòng nước đục, tạo ra một gợn sóng khác biệt. Một số bài báo bắt đầu trích dẫn thông cáo này, và giọng điệu có phần dịu xuống.

Tuy nhiên, rắc rối chồng chéo rắc rối lại tìm đến. Mẹ của Kim Tuyến gọi điện, giọng đầy lo lắng và trách móc: "Con làm gì mà để chuyện to thế này? Minh Phong gọi điện cho mẹ, nói con cứng đầu, không chịu hợp tác. Ly hôn là chuyện gì đâu mà ầm ĩ vậy? Con nghĩ đến danh dự gia đình chưa? Mà tại sao con lại nằng nặc đòi ly hôn, bao năm qua nó chẳng phải hết lòng vì con sao, vì một hai lần sai lầm của nó mà con định hất tung tất cả những gì hai gia đình xây dựng à?"

Những lời đó như những mũi kim đâm vào chỗ yếu nhất của Kim Tuyến. Cô bật khóc tức tưởi, đến cả gia đình, nơi mà cô tin tưởng nhất cũng đứng về phía anh ta. Nhưng rồi cô nhớ đến ánh mắt kiên định của Đồng Ánh Quỳnh, nhớ đến việc cô phải mạnh mẽ vì con.

"Mẹ," cô nói, giọng run nhưng rõ. "Con không làm gì sai. Con là nạn nhân. Và con sẽ đấu tranh để bảo vệ mình và cháu của mẹ."

Cuộc gọi kết thúc không vui vẻ. Kim Tuyến cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nhưng lần này, sự cô đơn không khiến cô gục ngã. Nó khiến cô thấy rõ hơn ai là người thực sự đứng về phía mình.

Buổi tối, khi Bắp đã ngủ, Kim Tuyến ngồi một mình trong phòng làm việc, cố gắng sắp xếp lại mọi tài liệu theo yêu cầu của Đồng Ánh Quỳnh. Trong một tập hồ sơ cũ, cô tình cờ tìm thấy một tấm ảnh chụp nhanh từ vài tháng trước. Đó là cảnh Dương Minh Phong đang nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc ở nhà, vẻ mặt sốt sắng và nụ cười tán tỉnh mà cô chưa từng thấy dành cho mình. Phía sau anh ta, trên màn hình máy tính để mở, là một cửa sổ chat với một cái tên phụ nữ lạ và một dòng địa chỉ khách sạn.

Tim cô đập mạnh. Cô không nhớ mình đã chụp bức ảnh này khi nào, có lẽ là trong một lần vô tình đi ngang qua, cô vì nụ cười quá đỗi đẹp đẽ của hắn mà tiện tay lưu lại một khoảnh khắc. Nhưng đây chính là bằng chứng trực quan, kết nối anh ta với một người phụ nữ cụ thể, ở một địa điểm cụ thể, vào một thời điểm cụ thể.

Tay run run, cô chụp lại bức ảnh rõ hơn và gửi ngay cho Đồng Ánh Quỳnh, với dòng chú thích: Tôi vừa tìm thấy cái này.

Lần này, điện thoại không reo. Một tin nhắn ngắn gọn từ Đồng Ánh Quỳnh gửi đến, nhanh và gãy gọn:

"Tốt. Giữ nguyên bản gốc. Đây có thể là chìa khóa."

Chỉ một dòng tin nhắn, nhưng Kim Tuyến cảm nhận được một sự chuyển biến. Cuộc chiến vẫn còn dài và đầy gian nan, nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy mình không chỉ đang phòng thủ. Họ vừa tìm thấy một khẩu súng, dù còn nhỏ, để có thể chủ động tấn công.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm thành phố lấp lánh. Trong lòng tràn ngập một cảm xúc pha trộn: sợ hãi, kiệt quệ, nhưng cũng có một tia quyết tâm lạ thường đang âm ỉ cháy. Cuộc chiến thực sự, chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store