Killer Peter Moi Dem Mot Cau Chuyen
Cảnh báo ❌ : cân nhắc trước khi đọc, shot có chứa yếu tố giam cầm, cưỡng hiếp, bạo lực, ngôn từ thô tục, sinh tử văn(nếu có).
___________________________________"Tao nghe đây, James!"
Raphael nói vào điện thoại, giọng không chút kiên nhẫn. Đầu dây bên kia là James, cấp dưới thân cận của gã. Có vẻ như hắn mang tới một tin tức bất ngờ.
"Mày nói sao cơ?" Raphael nhíu mày. "Cái gì mà lão già đó không phải là lão già kia chứ? Nói rõ ràng cho tao nghe xem nào."
Vừa nói, đôi mắt sắc bén của Raphael quét nhanh qua chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc. Tay gã khẽ lướt qua mặt sau màn hình, rồi chợt khựng lại. Chiếc máy tính vẫn còn ấm, dù từ hôm qua đến giờ, gã chắc chắn chưa hề bật nó lên. Điều này nghĩa là gì? Có ai đó đã dùng nó sao?
Khi Raphael còn đang ngẫm nghĩ, đầu dây bên kia tiếp tục dồn dập: "Em nói thật đó, sếp. Lão già Peter đó không phải là 'lão già' chúng ta đang tìm kiếm..."
Raphael vừa nghe điện thoại vừa kiểm tra kỹ lại căn phòng. Có điều gì đó không ổn. Nhìn quanh, gã phát hiện các tài liệu để trên tầng đã bị sắp xếp lại theo cách khác lạ. Ban công vẫn đóng kín và khóa chặt như thường lệ, nhưng sự thay đổi trong phòng là không thể chối cãi. Rõ ràng, có ai đó đã đột nhập. Có lẽ kẻ đó đã kịp trốn thoát, nhưng cũng có khả năng hắn vẫn đang ẩn nấp đâu đây, ngay trong phòng gã.
Raphael đảo đôi mắt màu hổ phách xung quanh, đến khi bất chợt phát hiện ra cửa kính dẫn đến phòng ngủ vẫn chưa đóng kín. Một nụ cười từ từ xuất hiện trên gương mặt gã. Kẻ xâm nhập này, có vẻ như chưa chạy thoát.
Lúc này, giọng của James trên điện thoại lại vang lên, giọng hối hả: "Lão già Peter đó, bằng một cách nào đó, ĐÃ TRẺ LẠI!"
Raphael chỉ khẽ nhếch môi, bình thản cúp máy. Gã đút một tay vào túi, thong thả bước quanh căn phòng, như thể đang tận hưởng trò chơi đầy thú vị này. "Trẻ lại sao? Thú vị thật..."
Sau đó gã dừng lại trước tủ quần áo lớn của mình. Đó hoàn toàn là suy đoán của gã rằng trong phòng này, sẽ không có nơi nào khác để chơi trốn tìm tốt như ở đây.
"Để xem kẻ nào dám lớn mật đến mức này...", Gã chậm rãi mở cánh cửa tủ. Quả nhiên... gã khá thích thú với những gì đang thấy trước mắt. Gã luôn tin vào bản năng của mình và tất cả đều là sự thật. Gã nhếch mép, ánh mắt lộ vẻ thích thú:
"Tuyệt... Peter thời trẻ..." Peter chĩa nòng súng về phía Raphael, nhắm thẳng vào mặt gã với vẻ mặt hơi kinh hãi. Có lẽ bản thân Peter cũng không ngờ mình sẽ đối diện với Raphael trong tình huống này. Tuy nhiên, ánh mắt Raphael lại đầy thích thú, như đang ngắm nhìn một món đồ chơi mới mẻ.
Trong một khoảnh khắc, Raphael sơ ý để Peter kịp bóp cò. Tiếng súng vang lên, nhưng gã đã phản xạ nhanh như chớp, nghiêng người né đạn. Viên đạn sượt qua gã, nhưng chỉ làm tăng thêm khoái cảm trong đôi mắt sắc lạnh của Raphael. Không để Peter có thêm cơ hội, gã lập tức vung tay đập mạnh khẩu súng xuống sàn, khiến nó bật khỏi tay anh.
Raphael không dừng lại, dùng lực đẩy mạnh làm Peter mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn. Peter khẽ rít lên, gương mặt căng lại vì đau đớn: "Raphael!"
Chưa kịp để gã đáp lại, Peter cố gượng dậy, giữ chắc tay súng và đột ngột tung cú đá mạnh vào bụng Raphael, buộc gã phải lùi lại.
Hai tên thuộc hạ của Raphael lập tức xông vào, túm chặt lấy Peter, lôi anh khỏi tủ quần áo và dồn xuống sàn. Không chút nương tay, chúng bắt đầu đấm đá không ngừng, giáng từng cú mạnh mẽ xuống người Peter. Nhưng Peter không hề yếu, bất cứ thứ gì gần trong tầm tay, anh đều sử dụng như một vũ khí và giáng nó liên tiếp vào cấp dưới của gã nhiều lần.
Peter nắm chặt khẩu súng trong tay, quay nòng súng về phía một tên thuộc hạ của Raphael và bóp cò không chút do dự. Tiếng súng vang lên trong căn phòng, khiến cả hai tên thuộc hạ hốt hoảng. Một tên trúng đạn, loạng choạng ngã xuống, kêu lên đau đớn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Raphael đã bước đến ngay trước mặt, không chút ngần ngại, gã tung một cú đấm mạnh vào mặt Peter, làm anh choáng váng. Chưa dừng lại, Raphael tiếp tục nhắm vào cổ tay anh, đá thật mạnh khiến khẩu súng văng ra khỏi tay Peter và rơi xuống sàn.
Peter, dù kiên cường đến đâu, vẫn không thể tránh khỏi cơn mưa đòn. Anh ngã khuỵu xuống đất nhiều lần, và mỗi lần như vậy, tên thuộc hạ của Raphael lại lôi anh dậy chỉ để tung thêm vài cú đánh vào sườn và bụng, lần này mạnh hơn lần trước. Khuỷu tay và nắm đấm của chúng liên tục giáng xuống người Peter, khiến khóe miệng anh rỉ máu, mỗi lần đứng dậy là một lần khó nhọc.
"Sếp! Tôi đã tìm thấy điện thoại và tai nghe của hắn ta!" Một tên thuộc hạ hét lên, cầm chiếc điện thoại và tai nghe của Peter, vội vàng ném về phía Raphael.
Trong giây lát, Peter định lao tới giành lại, nhưng anh đã bị giữ chặt, không còn cách nào thoát khỏi bàn tay bọn thuộc hạ. Raphael nhìn chiếc điện thoại trong tay, đoán được rằng Peter có thể đã lưu lại tất cả chứng cứ cần thiết. Những cuộc trò chuyện, những giao dịch đáng ngờ, thậm chí có thể cả đoạn phim về những vụ cấu kết tham ô của gã với những kẻ khác trong bóng tối.
Đoạn, gã quay lại nhìn Peter, giờ đây đang bị kìm chặt bởi hai tên thuộc hạ của gã. Peter cố sức giãy giụa, hai tay nắm chặt trong khi chân anh vẫn không ngừng vùng vẫy trong không khí.
"Thả tao ra! Buông ra!" Peter gầm lên, nhưng đáp lại chỉ là cú đấm mạnh vào bụng từ một trong những tên thuộc hạ, khiến anh khuỵu xuống. Nhưng đây thực sự là... dù có chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn không nhượng bộ. Anh ta quá cứng rắn và bền bỉ.
"Cẩn thận cái mồm!" Raphael quát lớn, bước nhanh đến và giáng một cái tát mạnh vào mặt Peter bằng lòng bàn tay.
"Mày đã gửi cái gì đi rồi?" Gã hét lớn, đám thuộc hạ của gã nhìn sang chỗ khác vì sợ gã tức giận.
"Sự khốn nạn của mày thật không thể tin được... tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần nằm sau song sắt đi, thằng khốn." Máu lại phủ kín miệng Peter, cả máu cũ lẫn máu mới đều hoà lẫn nhau.
"Mày thực sự muốn tao giết mày? Hả?" Raphael hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ vuốt ve khuôn mặt khi gã bắt đầu kiểm soát cảm xúc của mình nhiều hơn.
"Vậy thì hãy giết tôi đi! Dù sao thì tôi cũng sẽ không sống sót," Peter nói khi anh từ từ nhìn quanh căn phòng được bao quanh bởi Raphael và người của gã. Ánh mắt vẫn không hề có dấu hiệu thoả hiệp với tình huống này."Biết vậy là tốt rồi. Mày không cần lo lắng. Mày sẽ chết như những gì mày muốn." Raphael đẩy Peter thật mạnh trước khi bước tới trước máy tính, bật nó lên và xem qua tất cả lịch sử của thiết bị.
"Mật khẩu rất dễ đoán... nhỉ?"
Raphael nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nhưng đôi mắt gã lại quay về phía Peter, như thể đang chế nhạo anh. Gã nhếch môi. Tất nhiên là vậy, Raphael đã đặt mật khẩu cho chiếc laptop chính là số "76", tượng trưng cho 7,6 tỷ - số tiền treo thưởng cho cái đầu của anh.
Thuộc hạ của gã chĩa súng vào đầu Peter, bảo anh nằm yên. Peter chăm chú nhìn vào những cử động của Raphael. Raphael tiếp tục kiểm tra lịch sử. Thậm chí còn khó chịu hơn khi dữ liệu thương mại quan trọng đã được mở. Nhưng đó là thông tin cũ. Hy vọng rằng các tài liệu mới của khách hàng không được phát hiện.
Raphael tiếp tục nhấp vào màn hình. Gã muốn rút súng và bắn nát Peter trong cơn tức giận, nhưng gã đã dừng lại khi biết rằng một thư mục nào đó đã được mở. Môi gã giật giật trước khi gã bất ngờ chế nhạo sau khi phát hiện anh ta có thể mở được cái này. Raphael đã cố gắng hết sức để bình tĩnh dù đầu gã gần như bốc cháy. Mẹ kiếp, chỉ cần những đoạn clip này thôi cũng đủ để tống gã vào tù cả đời rồi.
Raphael vớ lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo trước khi châm lửa. Gã ngồi xuống ghế và đặt cả hai chân lên bàn. Khói trắng phun ra từ môi gã, và nó giúp gã yên tâm hơn. Suy nghĩ về công việc kinh doanh khiến gã đau đầu.Gã cứ nhìn chằm chằm vào làn khói bay trong không trung. Raphael đã cố nói với bản thân rằng mọi thứ đều có cách giải quyết. Mặc dù, sự thật mà nói, gã vẫn chưa thấy được đó là cách nào."Còn chờ cái gì? tại sao còn chưa giết tôi?" Peter nhìn lên gã chằm chằm.
"Ôi, mày nóng nảy quá. Muốn cầu xin tha mạng thì còn thời gian!" Raphael đưa tay ra và nắm lấy cổ Peter trước khi từ từ đưa ngón tay vào sâu trong làn da anh. Đôi mắt Peter thoáng qua một lúc, nhưng anh vẫn đứng yên, giả vờ như không cảm thấy đau.
"Ồ! Bây giờ mày đang day dứt như một con chó để nhận được sự tôn trọng à?" Raphael nói, Peter nhìn gã không chút sợ hãi. Raphael biết rằng những người như Peter sẽ không dễ dàng cúi đầu trước bất cứ ai. Tại sao gã lại thích những người bướng bỉnh và kiêu ngạo? Chỉ nhìn thấy Peter thôi đã khiến gã yêu nhâm phẩm của anh vô cùng.
"Hừ! Tao thích mày rồi đó."
Gã không ngần ngại thúc mạnh đầu gối vào bụng Peter một lần nữa. Lần này, cú đòn khiến Peter bật ngửa xuống sàn, môi anh cắn chặt để kìm nén cơn đau dữ dội đang cuộn lên.
"Bọn bây, bỏ nó ra..." Raphael ra lệnh. Đám thuộc hạ lập tức buông tay, lùi lại, để Peter nằm gục trên sàn, thở nặng nhọc.
"Hiện tại tất cả có thể rời đi." Raphael quay sang chỉ huy đám thuộc hạ kinh hoàng quay lại nhìn nhau.
"Sếp! Có cần tôi lôi hắn ra ngoài và bắn hắn ngay không?"
"Không, về đi! Cứ để mặc hắn ta như thế này." Raphael phẩy tay, không chút do dự, ra lệnh đuổi tất cả bọn chúng ra ngoài. Đám thuộc hạ kinh ngạc nhưng nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Raphael với Peter trong phòng.
Raphael cúi xuống một chút, nhìn chằm chằm vào cái dáng đang dần bị tra tấn với đôi mắt mãn nguyện. "Biết gì không? Lúc đau trông mày rất đáng yêu đấy."
Gã từ từ cúi xuống bên cạnh Peter, Thành thật mà nói, người trước mặt đã cho gã rất nhiều dục vọng. Hình dáng, ngoại hình và hoàn cảnh lúc này đều khiến gã thích thú.
"Hừ... thằng điên, trông mày thảm hại quá đấy," Peter nói mà không thèm nhìn gã, từng câu từ sắc lạnh ấy như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của gã.
Raphael túm lấy cổ áo Peter. Dáng người mềm nhũn của anh chẳng làm giảm bớt chút nào lực tay của gã, thậm chí chỉ càng khiến gã dễ dàng nhấc bổng Peter lên. Không chút do dự, Raphael kéo lê thân hình cao lớn của Peter qua hành lang và đẩy cánh cửa phòng ngủ ra. Với một cú ném mạnh, anh bị quăng xuống giường, lưng đập xuống nệm cứng, làm Peter bật ra một tiếng chửi rủa.
"Ư... Ách... Đau quá!" Peter rít lên, cả người co lại, lưng khom xuống như để giảm bớt cơn đau.
"Mày cũng có thể sử dụng được đấy, Peter." Gã kéo anh nằm ngửa, đôi tay to lớn và thô bạo nâng anh lên, khiến Peter không thể chống cự.
"Mày định làm gì hả?" Giọng Peter run rẩy, gần như vỡ vụn. Đôi mắt anh nheo lại, nhìn Raphael với sự kinh hoàng.Raphael cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên mặt Peter. "Tao sẽ khiến mày cầu xin mạng sống của mình..." Đôi tay yếu ớt của Peter bắt đầu đưa về phía gã một cách ngẫu nhiên. Raphael đứng thẳng dậy trước khi tháo thắt lưng và đan hai tay Peter vào nhau. Gã buộc nó qua đầu và cố định nó vào đầu giường bằng dây da."Buông tôi ra ... R... Raphael!" Peter bắt đầu vặn vẹo bên dưới. Nhưng với sức mạnh mà Raphael có, sẽ rất khó để thoát khỏi."Mày làm cho tao phấn khích đấy!" Raphael bắt đầu liếm láp cơ thể Peter đến mức gã gần như muốn nuốt trọn anh."Thả tôi ra ... Thả ra!" Raphael từ từ cởi cúc bộ đồ của Peter và cởi áo sơ mi của anh, để lộ toàn bộ phần thân cho gã nhìn thấy. Càng nhìn càng thích. Gã cười mãn nguyện trước khi cúi xuống đưa lưỡi chạm lên bụng và cắn vào da anh. "Fuck! Mẹ kiếp! Thằng điên ... Buông tao ra" Peter bắt đầu run rẩy. Nổi da gà khắp người.Hai tay Raphael lướt khắp cánh tay anh rồi di chuyển xuống phía dưới, nắn bóp vòm ngực đó một cách đầy phấn khích."Mày không định gọi tên tao sao? Đây là điều mà mày nên thưởng thức." Gã nhìn lên và nói với anh một cách chế giễu. Sau đó cúi xuống vùi răng vào bụng Peter, tinh nghịch khiến Peter căng thẳng hết cả người."Tôi ... tôi không muốn cái này ... Thả tôi ra ... Tôi không muốn cái này." Peter lắc đầu, đôi mày nhíu chặt lại. Anh trừng mắt nhìn gã và cố gắng chống cự bằng tất cả sức lực của mình."Nhưng tao muốn mày đấy ..." Raphael rời khỏi bụng và trượt xuống phía dưới một cách khó khăn, cố gắng cởi quần anh ra. Peter liên tục đá chân để ngăn cản gã muốn làm gì. Anh đột nhiên duỗi chân và đạp mạnh vào giữa ngực Raphael."Mẹ kiếp, Peter!" Gã đẩy anh trở lại giường trước khi ngồi và đặt dưới thân mình để ngăn Peter di chuyển quá nhiều.Chết tiệt! Raphael dùng lòng bàn tay tát Peter mạnh đến nỗi một vết đỏ mờ ngay lập tức xuất hiện trên má."Nếu cậu làm điều này, tôi chắc chắn sẽ giết cậu! Tôi sẽ giết cậu!" Peter nói."Tao thích!" Raphael xuống khỏi người Peter và nhanh chóng lột hết quần và đồ lót của anh ra."Đừng ... Đừng... Raphael, buông tôi ra." Giọng Peter run run khi vặn người, cố gắng tìm cách thoát ra."Yên đi!" - Gã nói, giữ chặt lấy chân anh."Chết tiệt ... Thả tôi ra! Cậu quá nhẫn tâm! Đồ khốn nạn!" Peter cố gắng khép chân lại và cố gắng thoát ra cho đến khi mồ hôi bắt đầu thấm khắp cơ thể. Sức mạnh của anh không hề suy giảm chút nào."Peter! Dừng lại! Mày không định dừng lại sao?!" Raphael nắm chặt tay và đấm vào bụng anh một cái nữa. Peter đột nhiên sững người và bắt đầu chậm lại. Anh nhắm mắt đau đớn nhưng thậm chí không thể cúi xuống nữa.Raphael nắm lấy chân Peter và đứng dậy lần nữa trước khi cởi cúc quần cho đến khi nó rơi xuống. thân dưới của gã cứng lên rồi. Raphael cũng không hiểu điều đó nhưng gã không cần phải quan tâm quá nhiều miễn là cuộc làm tình này diễn ra mạnh liệt. Raphael giữ hai chân Peter rộng hơn trước trong khi anh vẫn đang vặn vẹo mệt mỏi. Gã cười toe toét, ngón tay di chuyển về phía cửa mình của anh.
"Buông ra ... Buông ra," giọng nói nhàn nhạt của Peter yếu ớt cất lên. Raphael từ từ đút ngón trỏ vào mông, khiến người bên dưới không khỏi rùng mình vì đau.
"Đau quá ..." Peter cắn môi dưới và càng vặn mình hơn.
"Không ích gì đâu, mày còn dám phản kháng. Tao sẽ làm cho mày khổ sở đấy! Nhìn!" Raphael rút ngón tay ra. Gã từ từ vuốt dương vậy lên xuống trước khi cầm, đặt thẳng vào mông Peter, từ từ đẩy tất cả vào bên trong mà không cần chuẩn bị gì cho anh cả.
Không có lối thoát nào. Không có chút vui thích nào. Không dịu dàng, không hưng phấn. Raphael muốn Peter cảm thấy bị tra tấn đến Chết!
"U"... Đau quá! Đ-đừng!" Peter cố gắng giơ hai tay lên vì đau nhưng chúng vẫn bị trói chặt vào đầu giường. Anh nắm chặt sợi dây, giữ chặt đến nỗi gân cổ tay phồng lên. Một nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt của Raphael sau khi nhận ra ngay rằng mông của anh chưa bao giờ được ai chạm vào như thế này trước đây. Peter chỉ có thể bao lây thân dưới của gã và ngay lập tức cảm nhận mọi thứ qua da thịt của mình.
"Ách ... Ừm ... Tốt lắm!"Raphael vừa nói vừa giữ chặt hông Peter và nhấc bổng anh lên giường nhiều hơn nữa để gã có thể nhập cuộc dễ dàng hơn. Mắt gã đảo đi nhìn lại từ mắt đến mông anh. Peter cắn chặt môi. mồ hôi túa ra khắp người. Cơ thể run rẩy không ngừng.
"Đừng ... Đừng làm thế ... Ugh ... Làm ơn," Peter nói với vẻ mặt méo mó. Các mạch máu ở thái dương bắt đầu đập mạnh cho đến khi chúng lộ rõ.
"Ôi! Sao cưng lại không cầu xin tôi nhỉ ...? Nói đi," Raphael nói rồi từ từ đâm sâu vào bên trong nhiều hơn nữa. Điều đó thật khó thực hiện, ngay cả đối với gã. Lông mày của Raphael nhíu sâu hơn mỗi giây vì rất khó thâm nhập vào Peter. Chân anh rung lên bần bật và toàn thân căng cứng. Peter bắt đầu khóc và run rẩy.
"Tôi-đau quá... tôi không thể chịu đựng được nữa," Peter kêu lên trong đau đớn. Vẻ mặt bi thương của anh đúng như gã mong đợi. Raphael chịu đựng cơn đau nhẹ của mình và ép phần thân dưới của mình vào trong anh cho đến khi nó hoàn toàn đi vào.
"Ức! Chết tiệt ... Khốn nạn!" Peter liên tục chửi rủa.
"Ách ... Hum ... A a!" Raphael bắt đầu di chuyển ra vào cho đến khi thở hồng hộc vì cảm thấy quá tuyệt.
"Buông tôi ra, Raphael ..." Giọng Peter khàn khàn. Raphael bắt đầu di chuyển hông của mình theo những cú vuốt ve từ từ và chậm rãi vì sợ rằng gã sẽ ra nhanh hơn khi gã cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc nét của Peter. Với đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền vì đau đớn, gã phải giữ những cảm xúc không phù hợp với anh.
Peter xinh trai và sắc sảo chuẩn một chàng trai Hàn Quốc. Lông mi dài, sống mũi cao và môi phớt hồng. Làn da của anh ta cực kỳ trắng, và nó rất mịn. Raphael đưa một tay ra để mơn trớn cơ thể kia một cách say mê trước khi ra vào nhanh hơn nữa.
"Um... A a ... Nóng quá ... Đừng siết chặt, ưm ưm," Raphael rên rỉ vì tức giận. Gã đẩy hông rất nhanh và tập trung vào chuyển động của mình để Peter phải chịu đựng.
"Nói cho tôi biết cưng muốn gì nào... Ahh ..."
"Thả tôi ra ... Thả ra Um ... Làm ơn." Peter mím chặt môi. Ánh mắt cứng cỏi của anh giờ trở nên yếu ớt và ánh mắt đầy sự sợ hãi.
"Hừ, hiện tại cưng đang cầu xin tha mạng đấy. Tốt! Tôi thích cái này ... A...! Coi như sắp xong rồi."
Raphael không nghĩ đến chuyện căng thẳng lúc này vì chỉ cần nhìn chằm chằm vào người bên dưới thôi cũng khiến tim gã đập nhanh vì phấn khích. Raphael để ý đến cơ bắp của Peter, vẻ mặt của anh, và biết rằng anh đang là nạn nhân. Raphael nhận ra rằng Peter là một người đàn ông thực sự có tiêu chuẩn cao. Gã thực sự thích anh rồi đấy.
"Thả ra ... Ừm ... Thả ta ra. Đồ khốn nạn!" Những lời thô lỗ tiếp tục nhắm vào Raphael. Môi gã nhếch lên thành một nụ cười khi hông vẫn di chuyển.
"Cầu xin cho tôi ... ưm... Há Há!" Mỗi khi Peter mím môi hoặc làm vẻ mặt thể hiện sự đau đớn của mình, Raphael lại không ngừng tăng tốc độ.
"Raphael ... Làm ơn, tôi cầu xin cậu" Peter nói, giọng yếu ớt và run rẩy. Đôi mắt anh nhìn lên gã cầu xin. Anh đã làm những gì gã muốn, nhưng Peter có thực sự nghĩ rằng Raphael sẽ dừng lại? Không đời nào. Gã đã không dừng lại và gã cũng không muốn dừng lại.
"Aaah, tốt. Nói tiếp đi,"
"Chết tiệt! Tôi-đau quá ... U ..." Raphael di chuyển hông của mình một cách điên cuồng như gã sắp ra rồi. Gã rời khỏi ngực anh và nhìn xuống mông nơi thân dưới của gã đang ra vào. Cuối cùng Raphael cũng trút được mọi cảm xúc bí bách.
Tầm nhìn của gã trở nên trắng bệch trong giây lát với một cơn co thắt và hạ bộ co giật khi gã rút ra. Nó như thể đã hoàn toàn thoát khỏi mọi vấn đề mà gã đã trải qua ngày hôm nay. Peter cũng nhắm mắt lại. Ngực anh đập thình thịch, có vẻ như đã ngất đi rồi. Gã rút ra, tất nhiên, nó dính đầy máu chảy xuống ga trải giường.
Raphael nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Peter. Nếu gã biết anh có thể khiến gã hài lòng thế này thì gã đã không để anh khuất tầm mắt của mình lâu như vậy.
___________________________________"Tao nghe đây, James!"
Raphael nói vào điện thoại, giọng không chút kiên nhẫn. Đầu dây bên kia là James, cấp dưới thân cận của gã. Có vẻ như hắn mang tới một tin tức bất ngờ.
"Mày nói sao cơ?" Raphael nhíu mày. "Cái gì mà lão già đó không phải là lão già kia chứ? Nói rõ ràng cho tao nghe xem nào."
Vừa nói, đôi mắt sắc bén của Raphael quét nhanh qua chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc. Tay gã khẽ lướt qua mặt sau màn hình, rồi chợt khựng lại. Chiếc máy tính vẫn còn ấm, dù từ hôm qua đến giờ, gã chắc chắn chưa hề bật nó lên. Điều này nghĩa là gì? Có ai đó đã dùng nó sao?
Khi Raphael còn đang ngẫm nghĩ, đầu dây bên kia tiếp tục dồn dập: "Em nói thật đó, sếp. Lão già Peter đó không phải là 'lão già' chúng ta đang tìm kiếm..."
Raphael vừa nghe điện thoại vừa kiểm tra kỹ lại căn phòng. Có điều gì đó không ổn. Nhìn quanh, gã phát hiện các tài liệu để trên tầng đã bị sắp xếp lại theo cách khác lạ. Ban công vẫn đóng kín và khóa chặt như thường lệ, nhưng sự thay đổi trong phòng là không thể chối cãi. Rõ ràng, có ai đó đã đột nhập. Có lẽ kẻ đó đã kịp trốn thoát, nhưng cũng có khả năng hắn vẫn đang ẩn nấp đâu đây, ngay trong phòng gã.
Raphael đảo đôi mắt màu hổ phách xung quanh, đến khi bất chợt phát hiện ra cửa kính dẫn đến phòng ngủ vẫn chưa đóng kín. Một nụ cười từ từ xuất hiện trên gương mặt gã. Kẻ xâm nhập này, có vẻ như chưa chạy thoát.
Lúc này, giọng của James trên điện thoại lại vang lên, giọng hối hả: "Lão già Peter đó, bằng một cách nào đó, ĐÃ TRẺ LẠI!"
Raphael chỉ khẽ nhếch môi, bình thản cúp máy. Gã đút một tay vào túi, thong thả bước quanh căn phòng, như thể đang tận hưởng trò chơi đầy thú vị này. "Trẻ lại sao? Thú vị thật..."
Sau đó gã dừng lại trước tủ quần áo lớn của mình. Đó hoàn toàn là suy đoán của gã rằng trong phòng này, sẽ không có nơi nào khác để chơi trốn tìm tốt như ở đây.
"Để xem kẻ nào dám lớn mật đến mức này...", Gã chậm rãi mở cánh cửa tủ. Quả nhiên... gã khá thích thú với những gì đang thấy trước mắt. Gã luôn tin vào bản năng của mình và tất cả đều là sự thật. Gã nhếch mép, ánh mắt lộ vẻ thích thú:
"Tuyệt... Peter thời trẻ..." Peter chĩa nòng súng về phía Raphael, nhắm thẳng vào mặt gã với vẻ mặt hơi kinh hãi. Có lẽ bản thân Peter cũng không ngờ mình sẽ đối diện với Raphael trong tình huống này. Tuy nhiên, ánh mắt Raphael lại đầy thích thú, như đang ngắm nhìn một món đồ chơi mới mẻ.
Trong một khoảnh khắc, Raphael sơ ý để Peter kịp bóp cò. Tiếng súng vang lên, nhưng gã đã phản xạ nhanh như chớp, nghiêng người né đạn. Viên đạn sượt qua gã, nhưng chỉ làm tăng thêm khoái cảm trong đôi mắt sắc lạnh của Raphael. Không để Peter có thêm cơ hội, gã lập tức vung tay đập mạnh khẩu súng xuống sàn, khiến nó bật khỏi tay anh.
Raphael không dừng lại, dùng lực đẩy mạnh làm Peter mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn. Peter khẽ rít lên, gương mặt căng lại vì đau đớn: "Raphael!"
Chưa kịp để gã đáp lại, Peter cố gượng dậy, giữ chắc tay súng và đột ngột tung cú đá mạnh vào bụng Raphael, buộc gã phải lùi lại.
Hai tên thuộc hạ của Raphael lập tức xông vào, túm chặt lấy Peter, lôi anh khỏi tủ quần áo và dồn xuống sàn. Không chút nương tay, chúng bắt đầu đấm đá không ngừng, giáng từng cú mạnh mẽ xuống người Peter. Nhưng Peter không hề yếu, bất cứ thứ gì gần trong tầm tay, anh đều sử dụng như một vũ khí và giáng nó liên tiếp vào cấp dưới của gã nhiều lần.
Peter nắm chặt khẩu súng trong tay, quay nòng súng về phía một tên thuộc hạ của Raphael và bóp cò không chút do dự. Tiếng súng vang lên trong căn phòng, khiến cả hai tên thuộc hạ hốt hoảng. Một tên trúng đạn, loạng choạng ngã xuống, kêu lên đau đớn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Raphael đã bước đến ngay trước mặt, không chút ngần ngại, gã tung một cú đấm mạnh vào mặt Peter, làm anh choáng váng. Chưa dừng lại, Raphael tiếp tục nhắm vào cổ tay anh, đá thật mạnh khiến khẩu súng văng ra khỏi tay Peter và rơi xuống sàn.
Peter, dù kiên cường đến đâu, vẫn không thể tránh khỏi cơn mưa đòn. Anh ngã khuỵu xuống đất nhiều lần, và mỗi lần như vậy, tên thuộc hạ của Raphael lại lôi anh dậy chỉ để tung thêm vài cú đánh vào sườn và bụng, lần này mạnh hơn lần trước. Khuỷu tay và nắm đấm của chúng liên tục giáng xuống người Peter, khiến khóe miệng anh rỉ máu, mỗi lần đứng dậy là một lần khó nhọc.
"Sếp! Tôi đã tìm thấy điện thoại và tai nghe của hắn ta!" Một tên thuộc hạ hét lên, cầm chiếc điện thoại và tai nghe của Peter, vội vàng ném về phía Raphael.
Trong giây lát, Peter định lao tới giành lại, nhưng anh đã bị giữ chặt, không còn cách nào thoát khỏi bàn tay bọn thuộc hạ. Raphael nhìn chiếc điện thoại trong tay, đoán được rằng Peter có thể đã lưu lại tất cả chứng cứ cần thiết. Những cuộc trò chuyện, những giao dịch đáng ngờ, thậm chí có thể cả đoạn phim về những vụ cấu kết tham ô của gã với những kẻ khác trong bóng tối.
Đoạn, gã quay lại nhìn Peter, giờ đây đang bị kìm chặt bởi hai tên thuộc hạ của gã. Peter cố sức giãy giụa, hai tay nắm chặt trong khi chân anh vẫn không ngừng vùng vẫy trong không khí.
"Thả tao ra! Buông ra!" Peter gầm lên, nhưng đáp lại chỉ là cú đấm mạnh vào bụng từ một trong những tên thuộc hạ, khiến anh khuỵu xuống. Nhưng đây thực sự là... dù có chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn không nhượng bộ. Anh ta quá cứng rắn và bền bỉ.
"Cẩn thận cái mồm!" Raphael quát lớn, bước nhanh đến và giáng một cái tát mạnh vào mặt Peter bằng lòng bàn tay.
"Mày đã gửi cái gì đi rồi?" Gã hét lớn, đám thuộc hạ của gã nhìn sang chỗ khác vì sợ gã tức giận.
"Sự khốn nạn của mày thật không thể tin được... tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần nằm sau song sắt đi, thằng khốn." Máu lại phủ kín miệng Peter, cả máu cũ lẫn máu mới đều hoà lẫn nhau.
"Mày thực sự muốn tao giết mày? Hả?" Raphael hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ vuốt ve khuôn mặt khi gã bắt đầu kiểm soát cảm xúc của mình nhiều hơn.
"Vậy thì hãy giết tôi đi! Dù sao thì tôi cũng sẽ không sống sót," Peter nói khi anh từ từ nhìn quanh căn phòng được bao quanh bởi Raphael và người của gã. Ánh mắt vẫn không hề có dấu hiệu thoả hiệp với tình huống này."Biết vậy là tốt rồi. Mày không cần lo lắng. Mày sẽ chết như những gì mày muốn." Raphael đẩy Peter thật mạnh trước khi bước tới trước máy tính, bật nó lên và xem qua tất cả lịch sử của thiết bị.
"Mật khẩu rất dễ đoán... nhỉ?"
Raphael nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nhưng đôi mắt gã lại quay về phía Peter, như thể đang chế nhạo anh. Gã nhếch môi. Tất nhiên là vậy, Raphael đã đặt mật khẩu cho chiếc laptop chính là số "76", tượng trưng cho 7,6 tỷ - số tiền treo thưởng cho cái đầu của anh.
Thuộc hạ của gã chĩa súng vào đầu Peter, bảo anh nằm yên. Peter chăm chú nhìn vào những cử động của Raphael. Raphael tiếp tục kiểm tra lịch sử. Thậm chí còn khó chịu hơn khi dữ liệu thương mại quan trọng đã được mở. Nhưng đó là thông tin cũ. Hy vọng rằng các tài liệu mới của khách hàng không được phát hiện.
Raphael tiếp tục nhấp vào màn hình. Gã muốn rút súng và bắn nát Peter trong cơn tức giận, nhưng gã đã dừng lại khi biết rằng một thư mục nào đó đã được mở. Môi gã giật giật trước khi gã bất ngờ chế nhạo sau khi phát hiện anh ta có thể mở được cái này. Raphael đã cố gắng hết sức để bình tĩnh dù đầu gã gần như bốc cháy. Mẹ kiếp, chỉ cần những đoạn clip này thôi cũng đủ để tống gã vào tù cả đời rồi.
Raphael vớ lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo trước khi châm lửa. Gã ngồi xuống ghế và đặt cả hai chân lên bàn. Khói trắng phun ra từ môi gã, và nó giúp gã yên tâm hơn. Suy nghĩ về công việc kinh doanh khiến gã đau đầu.Gã cứ nhìn chằm chằm vào làn khói bay trong không trung. Raphael đã cố nói với bản thân rằng mọi thứ đều có cách giải quyết. Mặc dù, sự thật mà nói, gã vẫn chưa thấy được đó là cách nào."Còn chờ cái gì? tại sao còn chưa giết tôi?" Peter nhìn lên gã chằm chằm.
"Ôi, mày nóng nảy quá. Muốn cầu xin tha mạng thì còn thời gian!" Raphael đưa tay ra và nắm lấy cổ Peter trước khi từ từ đưa ngón tay vào sâu trong làn da anh. Đôi mắt Peter thoáng qua một lúc, nhưng anh vẫn đứng yên, giả vờ như không cảm thấy đau.
"Ồ! Bây giờ mày đang day dứt như một con chó để nhận được sự tôn trọng à?" Raphael nói, Peter nhìn gã không chút sợ hãi. Raphael biết rằng những người như Peter sẽ không dễ dàng cúi đầu trước bất cứ ai. Tại sao gã lại thích những người bướng bỉnh và kiêu ngạo? Chỉ nhìn thấy Peter thôi đã khiến gã yêu nhâm phẩm của anh vô cùng.
"Hừ! Tao thích mày rồi đó."
Gã không ngần ngại thúc mạnh đầu gối vào bụng Peter một lần nữa. Lần này, cú đòn khiến Peter bật ngửa xuống sàn, môi anh cắn chặt để kìm nén cơn đau dữ dội đang cuộn lên.
"Bọn bây, bỏ nó ra..." Raphael ra lệnh. Đám thuộc hạ lập tức buông tay, lùi lại, để Peter nằm gục trên sàn, thở nặng nhọc.
"Hiện tại tất cả có thể rời đi." Raphael quay sang chỉ huy đám thuộc hạ kinh hoàng quay lại nhìn nhau.
"Sếp! Có cần tôi lôi hắn ra ngoài và bắn hắn ngay không?"
"Không, về đi! Cứ để mặc hắn ta như thế này." Raphael phẩy tay, không chút do dự, ra lệnh đuổi tất cả bọn chúng ra ngoài. Đám thuộc hạ kinh ngạc nhưng nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Raphael với Peter trong phòng.
Raphael cúi xuống một chút, nhìn chằm chằm vào cái dáng đang dần bị tra tấn với đôi mắt mãn nguyện. "Biết gì không? Lúc đau trông mày rất đáng yêu đấy."
Gã từ từ cúi xuống bên cạnh Peter, Thành thật mà nói, người trước mặt đã cho gã rất nhiều dục vọng. Hình dáng, ngoại hình và hoàn cảnh lúc này đều khiến gã thích thú.
"Hừ... thằng điên, trông mày thảm hại quá đấy," Peter nói mà không thèm nhìn gã, từng câu từ sắc lạnh ấy như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của gã.
Raphael túm lấy cổ áo Peter. Dáng người mềm nhũn của anh chẳng làm giảm bớt chút nào lực tay của gã, thậm chí chỉ càng khiến gã dễ dàng nhấc bổng Peter lên. Không chút do dự, Raphael kéo lê thân hình cao lớn của Peter qua hành lang và đẩy cánh cửa phòng ngủ ra. Với một cú ném mạnh, anh bị quăng xuống giường, lưng đập xuống nệm cứng, làm Peter bật ra một tiếng chửi rủa.
"Ư... Ách... Đau quá!" Peter rít lên, cả người co lại, lưng khom xuống như để giảm bớt cơn đau.
"Mày cũng có thể sử dụng được đấy, Peter." Gã kéo anh nằm ngửa, đôi tay to lớn và thô bạo nâng anh lên, khiến Peter không thể chống cự.
"Mày định làm gì hả?" Giọng Peter run rẩy, gần như vỡ vụn. Đôi mắt anh nheo lại, nhìn Raphael với sự kinh hoàng.Raphael cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên mặt Peter. "Tao sẽ khiến mày cầu xin mạng sống của mình..." Đôi tay yếu ớt của Peter bắt đầu đưa về phía gã một cách ngẫu nhiên. Raphael đứng thẳng dậy trước khi tháo thắt lưng và đan hai tay Peter vào nhau. Gã buộc nó qua đầu và cố định nó vào đầu giường bằng dây da."Buông tôi ra ... R... Raphael!" Peter bắt đầu vặn vẹo bên dưới. Nhưng với sức mạnh mà Raphael có, sẽ rất khó để thoát khỏi."Mày làm cho tao phấn khích đấy!" Raphael bắt đầu liếm láp cơ thể Peter đến mức gã gần như muốn nuốt trọn anh."Thả tôi ra ... Thả ra!" Raphael từ từ cởi cúc bộ đồ của Peter và cởi áo sơ mi của anh, để lộ toàn bộ phần thân cho gã nhìn thấy. Càng nhìn càng thích. Gã cười mãn nguyện trước khi cúi xuống đưa lưỡi chạm lên bụng và cắn vào da anh. "Fuck! Mẹ kiếp! Thằng điên ... Buông tao ra" Peter bắt đầu run rẩy. Nổi da gà khắp người.Hai tay Raphael lướt khắp cánh tay anh rồi di chuyển xuống phía dưới, nắn bóp vòm ngực đó một cách đầy phấn khích."Mày không định gọi tên tao sao? Đây là điều mà mày nên thưởng thức." Gã nhìn lên và nói với anh một cách chế giễu. Sau đó cúi xuống vùi răng vào bụng Peter, tinh nghịch khiến Peter căng thẳng hết cả người."Tôi ... tôi không muốn cái này ... Thả tôi ra ... Tôi không muốn cái này." Peter lắc đầu, đôi mày nhíu chặt lại. Anh trừng mắt nhìn gã và cố gắng chống cự bằng tất cả sức lực của mình."Nhưng tao muốn mày đấy ..." Raphael rời khỏi bụng và trượt xuống phía dưới một cách khó khăn, cố gắng cởi quần anh ra. Peter liên tục đá chân để ngăn cản gã muốn làm gì. Anh đột nhiên duỗi chân và đạp mạnh vào giữa ngực Raphael."Mẹ kiếp, Peter!" Gã đẩy anh trở lại giường trước khi ngồi và đặt dưới thân mình để ngăn Peter di chuyển quá nhiều.Chết tiệt! Raphael dùng lòng bàn tay tát Peter mạnh đến nỗi một vết đỏ mờ ngay lập tức xuất hiện trên má."Nếu cậu làm điều này, tôi chắc chắn sẽ giết cậu! Tôi sẽ giết cậu!" Peter nói."Tao thích!" Raphael xuống khỏi người Peter và nhanh chóng lột hết quần và đồ lót của anh ra."Đừng ... Đừng... Raphael, buông tôi ra." Giọng Peter run run khi vặn người, cố gắng tìm cách thoát ra."Yên đi!" - Gã nói, giữ chặt lấy chân anh."Chết tiệt ... Thả tôi ra! Cậu quá nhẫn tâm! Đồ khốn nạn!" Peter cố gắng khép chân lại và cố gắng thoát ra cho đến khi mồ hôi bắt đầu thấm khắp cơ thể. Sức mạnh của anh không hề suy giảm chút nào."Peter! Dừng lại! Mày không định dừng lại sao?!" Raphael nắm chặt tay và đấm vào bụng anh một cái nữa. Peter đột nhiên sững người và bắt đầu chậm lại. Anh nhắm mắt đau đớn nhưng thậm chí không thể cúi xuống nữa.Raphael nắm lấy chân Peter và đứng dậy lần nữa trước khi cởi cúc quần cho đến khi nó rơi xuống. thân dưới của gã cứng lên rồi. Raphael cũng không hiểu điều đó nhưng gã không cần phải quan tâm quá nhiều miễn là cuộc làm tình này diễn ra mạnh liệt. Raphael giữ hai chân Peter rộng hơn trước trong khi anh vẫn đang vặn vẹo mệt mỏi. Gã cười toe toét, ngón tay di chuyển về phía cửa mình của anh.
"Buông ra ... Buông ra," giọng nói nhàn nhạt của Peter yếu ớt cất lên. Raphael từ từ đút ngón trỏ vào mông, khiến người bên dưới không khỏi rùng mình vì đau.
"Đau quá ..." Peter cắn môi dưới và càng vặn mình hơn.
"Không ích gì đâu, mày còn dám phản kháng. Tao sẽ làm cho mày khổ sở đấy! Nhìn!" Raphael rút ngón tay ra. Gã từ từ vuốt dương vậy lên xuống trước khi cầm, đặt thẳng vào mông Peter, từ từ đẩy tất cả vào bên trong mà không cần chuẩn bị gì cho anh cả.
Không có lối thoát nào. Không có chút vui thích nào. Không dịu dàng, không hưng phấn. Raphael muốn Peter cảm thấy bị tra tấn đến Chết!
"U"... Đau quá! Đ-đừng!" Peter cố gắng giơ hai tay lên vì đau nhưng chúng vẫn bị trói chặt vào đầu giường. Anh nắm chặt sợi dây, giữ chặt đến nỗi gân cổ tay phồng lên. Một nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt của Raphael sau khi nhận ra ngay rằng mông của anh chưa bao giờ được ai chạm vào như thế này trước đây. Peter chỉ có thể bao lây thân dưới của gã và ngay lập tức cảm nhận mọi thứ qua da thịt của mình.
"Ách ... Ừm ... Tốt lắm!"Raphael vừa nói vừa giữ chặt hông Peter và nhấc bổng anh lên giường nhiều hơn nữa để gã có thể nhập cuộc dễ dàng hơn. Mắt gã đảo đi nhìn lại từ mắt đến mông anh. Peter cắn chặt môi. mồ hôi túa ra khắp người. Cơ thể run rẩy không ngừng.
"Đừng ... Đừng làm thế ... Ugh ... Làm ơn," Peter nói với vẻ mặt méo mó. Các mạch máu ở thái dương bắt đầu đập mạnh cho đến khi chúng lộ rõ.
"Ôi! Sao cưng lại không cầu xin tôi nhỉ ...? Nói đi," Raphael nói rồi từ từ đâm sâu vào bên trong nhiều hơn nữa. Điều đó thật khó thực hiện, ngay cả đối với gã. Lông mày của Raphael nhíu sâu hơn mỗi giây vì rất khó thâm nhập vào Peter. Chân anh rung lên bần bật và toàn thân căng cứng. Peter bắt đầu khóc và run rẩy.
"Tôi-đau quá... tôi không thể chịu đựng được nữa," Peter kêu lên trong đau đớn. Vẻ mặt bi thương của anh đúng như gã mong đợi. Raphael chịu đựng cơn đau nhẹ của mình và ép phần thân dưới của mình vào trong anh cho đến khi nó hoàn toàn đi vào.
"Ức! Chết tiệt ... Khốn nạn!" Peter liên tục chửi rủa.
"Ách ... Hum ... A a!" Raphael bắt đầu di chuyển ra vào cho đến khi thở hồng hộc vì cảm thấy quá tuyệt.
"Buông tôi ra, Raphael ..." Giọng Peter khàn khàn. Raphael bắt đầu di chuyển hông của mình theo những cú vuốt ve từ từ và chậm rãi vì sợ rằng gã sẽ ra nhanh hơn khi gã cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc nét của Peter. Với đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền vì đau đớn, gã phải giữ những cảm xúc không phù hợp với anh.
Peter xinh trai và sắc sảo chuẩn một chàng trai Hàn Quốc. Lông mi dài, sống mũi cao và môi phớt hồng. Làn da của anh ta cực kỳ trắng, và nó rất mịn. Raphael đưa một tay ra để mơn trớn cơ thể kia một cách say mê trước khi ra vào nhanh hơn nữa.
"Um... A a ... Nóng quá ... Đừng siết chặt, ưm ưm," Raphael rên rỉ vì tức giận. Gã đẩy hông rất nhanh và tập trung vào chuyển động của mình để Peter phải chịu đựng.
"Nói cho tôi biết cưng muốn gì nào... Ahh ..."
"Thả tôi ra ... Thả ra Um ... Làm ơn." Peter mím chặt môi. Ánh mắt cứng cỏi của anh giờ trở nên yếu ớt và ánh mắt đầy sự sợ hãi.
"Hừ, hiện tại cưng đang cầu xin tha mạng đấy. Tốt! Tôi thích cái này ... A...! Coi như sắp xong rồi."
Raphael không nghĩ đến chuyện căng thẳng lúc này vì chỉ cần nhìn chằm chằm vào người bên dưới thôi cũng khiến tim gã đập nhanh vì phấn khích. Raphael để ý đến cơ bắp của Peter, vẻ mặt của anh, và biết rằng anh đang là nạn nhân. Raphael nhận ra rằng Peter là một người đàn ông thực sự có tiêu chuẩn cao. Gã thực sự thích anh rồi đấy.
"Thả ra ... Ừm ... Thả ta ra. Đồ khốn nạn!" Những lời thô lỗ tiếp tục nhắm vào Raphael. Môi gã nhếch lên thành một nụ cười khi hông vẫn di chuyển.
"Cầu xin cho tôi ... ưm... Há Há!" Mỗi khi Peter mím môi hoặc làm vẻ mặt thể hiện sự đau đớn của mình, Raphael lại không ngừng tăng tốc độ.
"Raphael ... Làm ơn, tôi cầu xin cậu" Peter nói, giọng yếu ớt và run rẩy. Đôi mắt anh nhìn lên gã cầu xin. Anh đã làm những gì gã muốn, nhưng Peter có thực sự nghĩ rằng Raphael sẽ dừng lại? Không đời nào. Gã đã không dừng lại và gã cũng không muốn dừng lại.
"Aaah, tốt. Nói tiếp đi,"
"Chết tiệt! Tôi-đau quá ... U ..." Raphael di chuyển hông của mình một cách điên cuồng như gã sắp ra rồi. Gã rời khỏi ngực anh và nhìn xuống mông nơi thân dưới của gã đang ra vào. Cuối cùng Raphael cũng trút được mọi cảm xúc bí bách.
Tầm nhìn của gã trở nên trắng bệch trong giây lát với một cơn co thắt và hạ bộ co giật khi gã rút ra. Nó như thể đã hoàn toàn thoát khỏi mọi vấn đề mà gã đã trải qua ngày hôm nay. Peter cũng nhắm mắt lại. Ngực anh đập thình thịch, có vẻ như đã ngất đi rồi. Gã rút ra, tất nhiên, nó dính đầy máu chảy xuống ga trải giường.
Raphael nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Peter. Nếu gã biết anh có thể khiến gã hài lòng thế này thì gã đã không để anh khuất tầm mắt của mình lâu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store