Kiep Nay De Chi Yeu Thuong Em
Buổi trưa, như mọi ngày ngôi biệt thự Phùng gia rất im ắng. Tiếng điện thoại trong nhà reo lên, Hạ Anh nhận cuộc gọi:
- Xin hỏi tìm ai?
Phùng Tố Y là người gọi tới:
- Hải Duy?
- Vâng. Tiểu thư có chuyện gì không?
- Sức khỏe ngươi thế nào rồi?
- Rất tốt thưa tiểu thư. Chuyện sáng nay mong cô bỏ qua cho...
- Không có gì đâu. Chuyện là, nhờ ngươi vào phòng lấy tập hồ sơ mà ta để quên trên bàn rồi mang đến cho ta được không?
- Vâng.
Cậu tìm được tập hồ sơ ở phòng cô, nhanh chóng gọi taxi rồi đem đến công ty. Cậu ngại ngùng mở cửa phòng gọi:
- Tiểu thư?
Phùng Tố Y ngạc nhiên:
- Đến nhanh vậy, vất vả cho ngươi rồi!
- Không có gì, tôi gọi taxi nên tới đây cũng không mệt. Tôi xin phép về.
Thấy cậu vội rời đi, cô gọi lại:
- Khoan đã, không phiền ngươi giúp ta thêm việc nữa.
Hạ Anh đồng ý. Cậu ngồi ở chiếc bàn đối diện bàn làm việc của cô, tay phải cầm bút máy nhẹ nhàng sao chép thông tin vào tờ giấy cô đưa. Có tiếng gõ cửa, Giang Phong bước vào:
- Phùng tổng, đại diện cho công ty đó tới rồi.
- Ừ, để người đó vào.
Anh nhìn Hạ Anh đang chăm chú viết lên tờ giấy:
- Phùng tổng, cậu ta...
- Không sao, đó là người giúp việc trong nhà, ta nhờ chút việc cũng sắp xong rồi.
- Vâng, tôi sẽ gọi người vào.
Tiến vào phòng là người đàn ông trung niên trong bộ vest lịch sự. Phùng Tố Y nói:
- Ngài là người đại diện cho công ty ở Hồ Dương nhỉ? Tên ngài là Hạ Nhược Lưu.
Vừa nghe tới cái tên này, Hạ Anh chớp mắt ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin dừng ở trên người nọ, đầu óc đã muốn hoàn toàn đình chỉ. Cậu không thể nào bình tĩnh nổi, thần sắc phức tạp nhìn người cha kiếp trước. Tướng mạo hắn vẫn là cùng với thời điểm nhìn thấy lần đó giống nhau, không có gì thay đổi, hơn bốn mươi tuổi, người vẫn như trước anh tuấn trẻ trung, năm tháng tựa hồ cũng không lưu lại dấu vết gì ở trên mặt hắn.
Tại sao? Tại sao hắn có thể sống bình yên như vậy? Suốt mười năm, mười năm cậu đem toàn bộ hy vọng của mình đều ký thác trên hắn, nhưng đến cuối cùng cũng là chính hắn tự tay hủy hoại mọi hy vọng của cậu. Hạ Anh không biết đó là cái tâm trạng gì. Trong lòng cậu có lẽ chỉ có hận chứ không có nhớ mong gì ở hắn. Tâm lý giống như bị tảng đá lớn đè nặng, cực kì khó chịu, cực kì không thoải mái. Đôi mắt đen láy của cậu dần tích tụ sát khí... Hai tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay in hằn vết đỏ.
Không chỉ thế, "Rắc!" một tiếng. Đây là âm thanh cây bút máy bị bẽ gãy làm đôi khi cậu siết chặt bàn tay. Nghe được âm thanh đó, Phùng Tố Y nhìn về phía cậu. Gương mặt cậu u ám, lạ thường cất giấu một cỗ hận ý. Chuyện này đúng như Phùng Tố Y đã dự đoán. Tập hồ sơ mà cậu mang đến chỉ là cái cớ nhưng vì cậu đến nhanh quá nên cô đưa cậu tờ giấy muốn cậu hoàn thành dữ liệu. Tờ giấy đó đối với Phùng Tố Y cũng không có tác dụng gì chỉ kéo dài thời gian để cậu gặp mặt người cha kiếp trước mà thôi.
Nhưng Phùng Tố Y lại không hề nghĩ cậu lại phản ứng dữ dội như vậy...đến mức bẻ gãy cây bút làm hai. Tiếng Hạ Nhược Lưu trả lời:
- Đúng vậy, chính là tôi. Rất vui được gặp Phùng tổng!
- Mời ngồi.
Cậu đứng phắt dậy vội nói:
- Tiểu thư... tôi hoàn thành xong việc cô dao rồi...xin phép!
Cậu không muốn ở lại đây. Cậu không muốn nhìn mặt hắn. Cậu không muốn thấy tên ác ma đã tàn nhẫn bán cậu chỉ vì nợ nần...
Phùng Tố Y:"Khoan đã. Ta sẽ nhanh thôi, ngươi tới phòng chờ ta. Ta đưa ngươi về."
- Vâng.
Cậu cúi đầu chào xong chạy mất.
Phùng Tố Y nói:
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Ngài muốn nói chuyện gì nào.
Hạ Nhược Lưu:" Cảm ơn Phùng tổng đã đồng ý gặp mặt...Chà, thật có phước khi được nói chuyện với ngài. Phùng tổng à, ngài thật tài giỏi..."
- Hạ tiên sinh...
Phùng Tố Y trầm giọng, tâm tình không vui:
- Như ngài thấy tôi đã nói với đứa nhóc vừa rồi là sẽ nhanh thôi. Đúng là tôi cũng không muốn dài dòng làm gì...thôi thì vào thẳng vấn đề chính đi!
Hạ Nhược Lưu tỏ vẻ rúm ró, muốn làm ăn với một công ty lớn như vậy tất nhiên việc đầu tiên hắn làm là lấy lòng Phùng Tố Y rồi. Nhưng hắn đâu biết làm vậy là tự chuốc lấy hậu quả cho bản thân hắn thôi, Phùng Tố Y đâu phải người đơn giản. Chần chừ một hồi xong hắn lên tiếng:
- Thật ra công ty chúng tôi muốn hợp tác với Tố Luân của ngài...
Phùng Tố Y không chút cảm xúc nghĩ: "Không biết lượng sức sao..." nhưng khi nhớ tới hành động khi nãy của Hạ Anh cô bất giác mỉm cười:
- Ồ! Ngạc nhiên đấy. Hạ tiên sinh à, không biết ngài có dám chắc bên công ty của ngài thật sự đã vững chắc chưa???
Hắn lúng túng:
- Ngài yên tâm, Phùng tổng. Chúng tôi chắc chắn không làm ngài thất vọng. Mong ngài đồng ý hợp tác...
Phùng Tố Y không trả lời, cô chậm rãi đánh giá hắn. Người như hắn sao có thể là cha của Tiểu Anh chứ? Ta khinh!
Hắn lo lắng sợ cô không đồng ý, hỏi lại:
- Phùng tổng, hy vọng ngài có thể hợp...
- CÓ THỂ!
Phùng Tố Y kiên định trả lời. Trông có toát ra sát khí có phần đáng sợ. Hắn bất ngờ:
- Thật sao! Cảm ơn ngài...
Phùng Tố Y thở dài một hơi:
- Dù gì ngài cũng từ tận Hồ Dương tới đây... Nhưng ngài nên nhớ, tôi không cho phép ngài phạm sai lầm. Nếu có ngày ngài phạm sai lầm thì lúc đó sẽ là ngày công ty của ngài phá sản đó!
Với lời nói và ngữ điệu lạnh như băng này của Phùng Tố Y quả thực hắn cảm thấy run sợ:
- Tất nhiên rồi, chúng ta hợp tác vui vẻ...
Phùng Tố Y:"Hợp tác vui vẻ."
Xong hắn rời khỏi, Giang Phong không yên tâm hỏi:
- Phùng tổng, sao ngài lại đồng ý? Liệu có ổn không?...
Phùng Tố Y nở nụ cười khó hiểu:
- Ta muốn có khói, trước tiên đương nhiên phải tạo lửa rồi...
- Hả???
Phùng Tố Y:"Bây giờ ta ra ngoài, công việc của chiều nay lại giao cho anh rồi!"
- Vâng. Xin ngài cứ yên tâm.
Phùng Tố Y vui vẻ vỗ vai anh rồi đi ra khỏi phòng. Đến căn phòng chờ, thấy Hạ Anh ngồi cúi đầu không biết cô đang đến. Phùng Tố Y gọi:
- Hải Duy?
Cậu giật mình:
- Tiểu thư...
- Đợi có lâu không?
- Không...không có.
Sắc mặt cô đột nhiên nghiêm túc lạ thường:
- Tay phải!
- Sao ạ...
Cô dứt khoát:
- Đưa cho ta xem!
Cậu ngạc nhiên, cô thúc giục:
- Nhanh lên!
Hạ Anh chìa bàn tay phải ra. Phùng Tố Y xòe bàn tay cậu ra. Bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng không tì vết.
Cậu lo lắng hỏi:
- Tiểu thư...có chuyện gì sao?
Phùng Tố Y bật cười thành tiếng:
- Không có gì! Lúc nãy ngươi mạnh tay bẻ gãy cây bút làm hai, may mắn tay phải không xây xát gì!
Hạ Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng Phùng Tố Y vẫn không bỏ tay cậu ra, cứ nắm bàn tay cậu nhẹ nhàng mà vuốt ve. Cậu lại lo lắng:
- Tiểu thư...cô thả tay tôi ra được không?
Phùng Tố Y:"Làm vậy lạ lắm sao?"
Cậu bẽn lẽn gật đầu. Phùng Tố Y nói tiếp:
- Nhưng...ngươi cũng làm vậy với ta...
Nói xong cô từ từ thả tay cậu ra. Cậu tròn xoe mắt:
- Tiểu thư...Có... cả chuyện này sao?
- Ừ!
- Chuyện này...tôi không nhớ.
- Không sao, giờ ta đưa ngươi về!
Hai người đi ra đến cổng bất chợt gặp lại Hạ Nhược Lưu. Hắn vui vẻ chào cô. Cô cũng chào lại, cậu cúi đầu đứng sau lưng cô. Hắn thấy Hạ Anh bèn hỏi:
- Phùng tổng, vị này là...
Cô trả lời:
- Người giúp việc trong nhà ta.
- Vậy à.
Hắn đến gần cậu. Hạ Anh theo bản năng lùi lại. Không để cậu lùi nữa, tay hắn nhanh chóng đặt lên vai cậu. Mắt nhìn thẳng Hạ Anh, hắn hỏi:
- Chào cậu. Tôi tên Hạ Nhược Lưu, cậu tên gì?
Cậu nói nhỏ:
- Hải Duy...
- Không hiểu sao khi nhìn cậu tôi thấy rất quen. Không biết chúng ta đã từng có gặp nhau ở đâu?
- Không có...tôi chưa từng gặp ngài.
Cậu hoảng sợ, mồ hôi chảy ướt hai má, cố bỏ bàn tay đang đặt trên vai ra. Hắn vẫn tiếp tục:
- Nhưng mà...
- HẠ TIÊN SINH...
Một lần nữa, hắn lại bị Phùng Tố Y cắt lời. Vẻ mặt lúc này của Phùng Tố Y còn giận dữ hơn lúc đó gấp bội lần. Không để hắn tiếp tục nữa, Phùng Tố Y nói:
- Hạ tiên sinh. Hải Duy đã nói chưa từng gặp ngài nên đừng có giục nó phải nhớ ra. Tôi nói ngài biết, đụng đến người của tôi không có kết thúc đẹp đâu!
Ánh mắt xanh biển của cô tỏa sát khi nhìn hắn. Lời nói nghiêng về đe dọa hơn là lí lẽ khiến hắn hoảng sợ. Phùng Tố Y nhận thấy có lẽ hơn quá lời:
- À, thật ra Hải Duy nhất thời sợ người lạ, ngài không nên tùy tiện đặt tay lên vai nó. Đừng làm nó sợ nữa!
Hắn nhanh cúi đầu:
- Xin lỗi, tôi không có ý.
Phùng Tố Y cười lạnh:
- Không sao, không có việc gì nữa chúng tôi cáo từ trước!
Nói xong lập tức kéo Hạ Anh vào trong xe, Phùng Tố Y phóng xe đi nhanh...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store