Kiếm Tu Xuyên Thành Cậu Ấm Đáng Thương Nhà Hào Môn
Chương 23. Gồm 3 phần: "Thắng tôi đi, thua tôi cút"
Chương 23.1
Chiếc xe thể thao màu hồng lờ mờ ẩn hiện trong bụi đất bay mù mịt, không nhìn rõ ràng.
Tịch Trầm Diễn nhìn theo ánh mắt Quý Khanh: "Các xe tham gia tiệc đều được báo trước, tôi đã xem qua tài liệu, biển số xe này là của Ảnh đế Tang Tề."
Anh dùng một tay đỡ eo Quý Khanh, khẽ dùng sức, người trong lòng đột nhiên bay lên không, sau đó lại đáp xuống vững vàng.
Đợi đến khi hai chân chạm đất thật sự, Quý Khanh vẫn còn hơi thất thần.
Tịch Trầm Diễn: "Vừa rồi..."
Quý Khanh hoàn hồn, trả lời trước: "Tôi mỏi chân."
Ánh mắt Tịch Trầm Diễn lơ đãng trong chốc lát, cảnh Quý Khanh nép trong lòng anh hồi Phòng trưng bày tranh Bạc Hà khai trương cứ quanh quẩn trong đầu.
Hàng mi dài và dày của thanh niên rủ xuống, để lại bóng mờ nhạt trên mi dưới, rồi đột nhiên ngước mắt lên, xa cách và lạnh lùng.
Giọng điệu lười biếng: "Ồ, tôi cũng bị anh làm cho mỏi chân."
Tịch Trầm Diễn không dám nghĩ kỹ.
Ở vành tai truyền đến cảm giác nóng rát vụn vặt, gặm nhấm mạch máu dày đặc, mang đến cảm giác ngứa ran tê dại.
Anh nhanh chóng dùng mu bàn tay chà nhẹ vành tai đỏ bừng.
Lúc rụt tay lại, vô tình chạm vào chiếc cổ trắng nõn của Quý Khanh.
Quý Khanh đứng sững tại chỗ.
Kim quang Công đức hăng hái chiến đấu, ngay lập tức quấn một vòng, nghịch ngợm quấn lấy cổ tay Tịch Trầm Diễn, sau đó kéo một cái, cổ tay hai người không kiểm soát được dán sát vào nhau.
Quý Khanh rõ ràng cảm thấy Tịch Trầm Diễn cứng đờ trong chốc lát.
Vài ba con mèo chó tiến đến, con chó lông trắng nằm trên bãi cỏ, gâu một tiếng vui vẻ, trong khoảng lặng, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Bóng người mờ ảo không xa chầm chậm đi tới.
Tịch Trầm Diễn rủ mắt xuống, nhìn chiếc cổ hơi ửng đỏ của Quý Khanh: "Đi dự tiệc sinh nhật của tôi không?"
"Đi." Sắc mặt Quý Khanh không đổi, dùng tay phải còn trống để véo Kim quang Công đức.
Kim quang lấp lánh dùng đầu đuôi cọ vào đầu ngón tay như làm lành, tượng trưng kéo dài khoảng cách giữa Quý Khanh và Tịch Trầm Diễn, sau đó giả chết bất động.
Cậu hít sâu một hơi, đẩy Tịch Trầm Diễn đi về bên trái.
Chỉ còn chưa đầy một giờ là tiệc sinh nhật bắt đầu, không còn đủ thời gian, hai người tăng tốc độ, trước sau đi về phía chiếc xe cũ kỹ của Phùng Hi.
Giữa tiếng mèo kêu chó sủa, giọng nói lơ lửng truyền đến từ nơi không xa.
"Quý Khanh ở đâu?"
Tịch Trầm Diễn quay đầu nhìn.
Tang Tề và Phùng Hi đứng đối diện nhau, cuộc trò chuyện mơ hồ.
"Tịch tiên sinh, chiếc xe này là số sàn, tôi quên cách đạp ly hợp rồi, anh biết lái không?"
Tịch Trầm Diễn thu lại ánh mắt, ánh mắt xuyên qua đỉnh đầu lông xù của Quý Khanh, quét qua ghế lái: "Biết, cậu có thể gọi tên tôi."
Danh xưng Tịch tiên sinh quá khách sáo.
Giống như người xa lạ không hề có giao thiệp.
Quý Khanh "Ừm" một tiếng, trong đầu nhanh chóng lướt qua 'Anh Trầm Diễn'.
Cái này không được.
"Được, Tịch tổng."
Tịch Trầm Diễn liếc nhìn Quý Khanh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt lạnh nhạt xa cách của đối phương: "...Cậu có thể gọi tôi là Trầm Diễn."
Chiếc xe cũ kỹ nhanh chóng khởi động, tiếng động cơ rầm rầm chói tai, thân xe rung lên bần bật một cái.
Biểu cảm của Quý Khanh và Tịch Trầm Diễn, ăn ý trống rỗng trong chốc lát, để lại thời gian xua tan sự ngượng ngùng lộ ra cho đối phương.
Đường rất dài, hai người im lặng suốt dọc đường.
Cho đến khi đến tư gia nhà họ Tịch, Quý Khanh và Tịch Trầm Diễn lần lượt xuống xe.
Tịch Trầm Diễn: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi cần đi thay lễ phục."
Quý Khanh hiểu được sự khách sáo của người trưởng thành khi cáo biệt.
Nhưng Kim quang lại rất có cảm giác tồn tại kéo cổ tay cậu.
Hoàn toàn không thể tách ra.
Cậu giả vờ không hiểu, giữ im lặng.
Tịch Trầm Diễn cảm thấy sự im lặng này như trăm móng cào tim.
Quý Khanh sau tai nạn xe hơi, những thủ đoạn làm nũng tầng tầng lớp lớp, chỉ thiếu nước chui vào túi anh.
Quý Khanh hiện tại, lạnh lùng nhạt nhẽo, như một con nhím đầy gai, bị dồn nén quá, mới thò móng vuốt ra kéo kéo túi anh, bảo anh nhìn cậu.
Hô hấp Tịch Trầm Diễn hơi ngừng lại, theo bản năng an ủi Quý Khanh: "Quý Nghiêm Du đang đợi cậu ở phòng tiệc, cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu."
Câu cuối cùng nhả chữ quá nhẹ, Quý Khanh không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn.
Lại cảm thấy cổ tay thoải mái.
Kim quang bay vút lên, quấn quanh Tịch Trầm Diễn một vòng, ngoan ngoãn trốn trong túi Quý Khanh không động đậy.
Quý Khanh ngay lập tức đưa tay véo chặt: "Được, tạm biệt."
Trả lời quá dứt khoát, khiến Tịch Trầm Diễn liếc ngang.
Khi nhìn kỹ lại, đã không còn bóng dáng Quý Khanh nữa.
Quý Khanh vừa lấy điện thoại không ngừng rung ra, vừa giữ chặt Kim quang.
Cậu bắt máy, đi thẳng vào vấn đề: "Quý Hồng Phong, có chuyện gì thì nói thẳng."
Không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc cẩn thận của Quý Hồng Phong, truyền vào vành tai qua ống nghe.
Rất lâu sau, ông mới nói: "Khanh Khanh, con đã lâu không về nhà rồi."
Đúng sáu giờ, pháo lễ nổ vang, pháo hoa bùng nổ, tung tóe trên bầu trời đen kịt.
Một tia sáng chiếu xuống, làm nổi bật sự lãnh đạm trong mắt Quý Khanh.
"Ừm." Quý Khanh đáp nhàn nhạt một tiếng.
Tim Quý Hồng Phong thắt lại.
Trước khi gọi điện, ông có rất nhiều điều muốn nói với Quý Khanh, ông muốn hỏi Quý Khanh khi nào về nhà, có thể gọi một tiếng ba nữa không.
Thế nhưng đối diện với thái độ gần như vô tình của Quý Khanh, mọi lời nói đều nghẹn lại trong lồng ngực, ầm ầm đập vào.
Ông thậm chí mong Quý Khanh hết hy vọng, mắng ông té tát.
Nhưng không có gì cả, chỉ có một tiếng "Ừm" nhẹ bẫng.
Con trai ông thực sự không còn quan tâm đến ông nữa rồi.
Máu trên mặt Quý Hồng Phong rút hết, tim dâng lên cơn đau nhức nhối vụn vặt, sự hối hận và day dứt đè nặng khiến ông không thở nổi.
Ông trấn tĩnh một lúc lâu, mới nói: "Ba bảo dì mua cà chua và thịt bò, ba nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn. Ngày mai ba hầm canh cà chua thịt bò cho con ăn, con về nhà ăn bữa cơm nhé?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo tình yêu thương chân thành.
Quý Khanh im lặng lắng nghe, rồi đột ngột lên tiếng: "Ba nhớ nhầm rồi, tôi ghét cà chua nhất."
Cậu lười nghe nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
Quý Hồng Phong ngây người lắng nghe tiếng bận trong điện thoại, vô vọng hỏi Quản gia Lý đang đứng chờ một bên.
"Không phải Khanh Khanh thích ăn thịt bò hầm cà chua nhất sao?"
Quản gia Lý thở dài một tiếng: "Thưa Ông chủ, ông quên rồi sao? Sau khi Phu nhân qua đời, Nhị thiếu gia không đụng đến cà chua nữa. Tam thiếu gia rất thích, mỗi lần có Nhị thiếu gia ở đó, cậu ấy đều ăn cà chua."
Ông nhìn Quý Hồng Phong đầy vẻ hối hận và day dứt.
Có những thứ, mất đi là mất đi, chỉ có thể trôi theo gió.
Quý Hồng Phong im lặng không nói một lời.
Ông cầm điện thoại lên, chuyển khoản cho Quý Khanh.
Quý Khanh liếc nhìn thông báo chuyển khoản, chuẩn bị nhấn nút nguồn, một tin nhắn mới lại hiện lên.
Phùng Hi: "Giám đốc Quý, Tang Tề đến Trang Viên Vuốt Yêu tìm cậu, tâm trạng không tốt lắm, có thể là ý đồ xấu, cậu cẩn thận."
Tang Tề tìm cậu?
Chắc là muốn mua tranh của Huyền Thanh.
Chuyện làm ăn, không đáng lo.
Quý Khanh soạn tin nhắn: "Được. Xe của cậu Tịch Trầm Diễn đã cho người lái về rồi, bên trái ghế sau có một thanh chocolate bọc trong giấy ăn, tôi quên vứt đi, đừng để mèo chó ăn phải. Ngoài ra, một trăm vạn mới chuyển vào tài khoản ngân hàng, cậu có thể dùng cho Trang Viên Vuốt Yêu."
Cậu cất điện thoại, đi tìm Quý Nghiêm Du.
Cùng với cánh cửa phòng tiệc mở ra, những lời bàn luận cao siêu của nam thanh nữ tú ào ạt ập đến.
Rồi đột nhiên thu lại khi Quý Khanh đứng dưới ánh đèn.
"Wow, vị này là ai? Xinh đẹp quá."
"Quý Khanh đấy, Tịch Trầm Diễn lại mời cậu ta sao? Không phải nói hai người như nước với lửa à?"
"Đừng nói bậy, Quý Khanh không lâu trước đã đánh Khổng Tri Trí nhập viện, cả ba nhà Tịch, Quý, Lạc đều phải đến nói đỡ."
Một giọng nói chua chát vang lên: "Không chỉ thế đâu, còn đẩy em trai xuống cầu thang, hống hách lắm, dựa vào gia thế tốt của mình mà muốn làm gì thì làm."
Thanh niên hít một hơi khí lạnh, ánh mắt vô thức dõi theo Quý Khanh.
Sự kinh ngạc ban đầu theo thời gian lên men, biến thành điều hiển nhiên.
Đẹp như vậy, không giết người phóng hỏa thì cuối cùng cũng có thể tha thứ.
Anh ta ôm ngực, mơ mơ màng màng nói: "Anh em, tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!"
Người anh em liếc xéo một cái: "Phiền không, ngày nào cũng nghe cậu nói ba lần."
Anh ta uống cạn ly rượu trong tay, ánh mắt tìm kiếm Quý Khanh, rồi khựng lại.
"Chết tiệt, lần này cậu nói đúng."
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tâm động ngay từ cái nhìn thứ hai!
Ánh mắt quá có cảm giác tồn tại, Quý Khanh nhíu mày tìm kiếm, nhanh chóng bị bóng dáng cao lớn của Quý Nghiêm Du che khuất.
Quý Nghiêm Du chỉnh lại chiếc áo vest kiểu Anh hơi xộc xệch của Quý Khanh, nhìn vào cổ áo trống trơn.
"Sao em không cài cái ghim tua rua anh chuẩn bị cho em."
Quý Khanh nghiêng người kéo giãn khoảng cách: "Phiền phức."
Trong đầu cậu nhanh chóng lướt qua một đống phụ kiện trong phòng để quần áo, cậu bổ sung: "Nhà cậu chật, anh đừng mua mấy thứ này nữa, không có chỗ để, phối đồ cũng phiền."
Quý Nghiêm Du: "Ừm, anh sẽ để chuyên gia sắp xếp giúp em dọn dẹp."
Quý Khanh im lặng.
Trương Túc nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, cảm thấy Quý Nghiêm Du không được gọi là anh là đáng đời.
Không có chỗ để rõ ràng là cái cớ của cháu trai nhỏ, cháu trai lớn giả vờ không biết, còn muốn mời chuyên gia sắp xếp.
Anh ta chậc chậc hai tiếng.
Quý Nghiêm Du liếc xéo một cái, Trương Túc lập tức dừng tiếng chậc chậc, hòa giải ở giữa.
"Cháu trai nhỏ, bộ đồ cháu mặc đi tiệc nhà họ Trương lần trước, thật sự rất đẹp. Anh cháu tuy quản nhiều, nhưng thị hiếu thật sự không tồi."
Anh ta tiện tay bưng một đĩa bánh khoai môn giòn: "Thử đi, do đầu bếp làm bánh của Vĩnh Phúc Trà Lầu làm đấy. Vở 'Quý Phi túy tửu' của thầy Trần bắt đầu rồi, chúng ta xem kịch."
Quý Khanh nhận lấy bánh khoai môn giòn, nhìn theo hướng Trương Túc chỉ.
Người trên sân khấu trang điểm phấn hồng, lông mày như lông chim màu xanh biếc. Mắt phượng ngước lên, tay áo dài xếp lại trên cổ tay trắng ngần.
Khán giả hô vang "Hay".
Trương Túc nhân lúc Quý Khanh không chú ý đến họ, ghé sát tai Quý Nghiêm Du nói bằng hơi thở: "Cái gì cũng muốn quản sẽ chỉ phản tác dụng, cậu thật sự không hiểu cháu, đã không yên tâm về cháu trai nhỏ như vậy, một năm trước sao cháu nỡ để thằng bé ra nước ngoài."
Ánh mắt Quý Nghiêm Du trầm tĩnh: "Cậu không hiểu đâu."
Trương Túc hừ một tiếng từ mũi.
Ở đây, anh ta hiểu rõ nhất.
Một người nghẹn khí trong lòng, không nói ra lời.
Một người cái gì cũng giấu vào bụng, không sợ tự đầu độc mình chết.
Người chị dịu dàng như nước, sao lại sinh ra hai kẻ cứng đầu thế này.
Âm nhạc sắp dừng, cuộc vui tàn.
Quý Khanh đã ăn hết vài đĩa bánh ngọt, vừa ngẩng đầu đã thấy thầy Trần vừa nãy còn trên sân khấu, mặc thường phục, đi thẳng đến chỗ cậu.
Cậu nhíu mày, rõ ràng không nghĩ thầy Trần đến tìm cậu.
Quét mắt xung quanh, cuối cùng tìm thấy Tịch Trầm Diễn đang đứng lặng lẽ phía sau.
Quý Khanh tự giác bưng đĩa bánh phục linh mới, kéo giãn khoảng cách với Tịch Trầm Diễn.
Tịch Trầm Diễn liếc một cái, nhét bánh tàng hoa vào lòng Quý Khanh.
"Thử đi, hàng mới đấy."
"Ừm, cảm ơn."
Khi Thầy Trần đến trước mặt Tịch Trầm Diễn, ông đã thu hết cảnh tương tác thân mật của hai người vào mắt, ánh mắt ông lướt qua khuôn mặt xinh đẹp xa cách của Quý Khanh, dừng lại trên một miếng bánh tàng hoa trên chiếc đĩa sứ trắng.
Màu trắng như ngọc, điểm xuyết bảy chấm đỏ son, được nhẹ nhàng cầm trong tay, tôn lên những ngón tay thon dài trắng nõn.
Cậu ta là ai?
Sao lại thân thiết với Tịch Trầm Diễn như vậy?
Ánh mắt thầy Trần đen kịt như mực: "A Diễn, sinh nhật vui vẻ."
Tịch Trầm Diễn lịch sự cảm ơn.
Lại theo ánh mắt đối phương giới thiệu: "Vị này là Trương Túc nhà họ Trương, vị này là Quý Khanh nhà họ Quý."
Sự cảnh giác mà thầy Trần ban đầu nảy sinh vì khí chất và dung mạo của Quý Khanh đột nhiên tan biến, chuyển thành sự khinh thường và khinh miệt khó nhận ra.
Thì ra là Quý Khanh.
Tranh của đối phương có thể gọi là quái dị, Tịch Trầm Diễn sẽ không thích.
Anh ta chào Trương Túc, thân mật nắm lấy tay Quý Khanh, có ý chỉ: "Thì ra là Nhị thiếu gia Quý, nghe danh đã lâu, trước đây không có cơ hội gặp mặt, hôm nay gặp phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ A Diễn trong vụ tai nạn xe hơi."
Trương Túc đột nhiên ngẩng đầu, nhai kỹ từ 'giúp đỡ' trong miệng, cảm thấy hương trà lan tỏa trong không khí.
Cháu trai nhỏ suýt chết trong vụ tai nạn đó.
Thầy Trần tiếp tục nói với Tịch Trầm Diễn: "Tôi vốn còn đang do dự vở kịch tối nay, hai hôm trước nghe A Nhạc nói, gần đây cậu nhắc đến việc xem 'Quý Phi túy tửu' vài lần, nghĩ đi nghĩ lại tối nay vẫn phải thỏa mãn mong muốn của nhân vật chính. Nói đi cũng phải nói lại, từ sau khi A Diễn từ bỏ học Kinh kịch, tôi không gặp được người ăn ý phi thường nào để đóng cặp nữa."
Giọng điệu ôn hòa, toát lên sự thân mật trắng trợn.
Nói xong, anh ta như có như không nhìn về phía Quý Khanh.
Những người có mặt ở đây đều là tinh hoa, vài câu nói một ánh mắt, là có thể phân biệt sự khoe khoang ngầm và lời châm chọc khéo léo trong đó.
Chỉ riêng Quý Khanh không hề lay chuyển, tránh tay thầy Trần, chuyên tâm ăn bánh ngọt.
Cảm thấy ánh mắt Tịch Trầm Diễn, mới ngẩng đầu lên, giọng điệu mệt mỏi: "Ồ, sinh nhật vui vẻ."
Thầy Trần nghẹn lại, mọi hành động cứ như ném cho chó xem.
Quả cầu sắt chạm phải giường lò xo, không hề hấn gì.
"Cảm ơn." Tịch Trầm Diễn cảm ơn hai người, ánh mắt lướt qua thầy Trần và Quý Khanh một lượt: "Vở kịch rất hay."
Trương Túc là bác sĩ tâm lý, nhạy cảm hơn với cảm xúc của con người, anh ta "Ồ hú" một tiếng trong lòng.
Cảm thấy từ 'rất hay' trong lời Tịch Trầm Diễn, chưa chắc đã chỉ vở 'Quý Phi túy tửu'.
Anh ta bưng ly rượu, kéo Quý Khanh lại, bình tĩnh hóng chuyện.
Lắng nghe hai người hỏi han xã giao.
Tịch Trầm Diễn hồi nhỏ đã từng theo mọi người học Kinh kịch cùng với thầy Trần, tính đi tính lại, hai người coi như đồng môn sư huynh đệ.
Hỏi thăm vài câu về sức khỏe sư phụ, lại thảo luận một lúc về phương diện Kinh kịch.
Quý Khanh không hứng thú với những điều này, tìm món bánh ngọt chưa thử qua nhai kỹ.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy Trương Túc đột ngột hỏi.
"Nghe nói Khổng Tri Trí đến phòng trưng bày tranh tìm cậu, còn tặng rất nhiều quà? Cậu ta không phải thích Quý Mộc Tư sao, sao lại sẵn lòng nịnh bợ cậu?"
Động tác Tịch Trầm Diễn khựng lại, ngay lập tức nghiêng đầu nhìn Quý Khanh.
Chậm rãi nói: "Cậu nhận rồi?"
*
Chương 23.2
Trương Túc nheo mắt, ánh mắt quần thảo trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tịch Trầm Diễn, rồi dừng lại trên cơ bắp bàn tay đang căng cứng của đối phương.
Sau đó đột nhiên cười phá lên, vai không ngừng run rẩy, thay Tịch Trầm Diễn hỏi lại lần nữa: "Đã nhận quà chưa?"
Quý Khanh từ tốn nuốt thức ăn trong miệng, đôi mắt hổ phách hơi nheo lại, dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ trên đỉnh đầu, đẹp đến kinh ngạc.
Cậu nhìn Trương Túc đột nhiên phát dại, nhíu mày nói: "Hỏi cái này làm gì?"
"Thỏa mãn một chút sự tò mò không có chỗ phát tán của cậu đây."
Trương Túc mỉm cười, nhéo má cháu trai nhỏ đang phồng lên vì ăn uống.
"Không nhận." Quý Khanh cho tay trái vào túi, an ủi Kim quang đang đột nhiên bạo động, nghiêng đầu tránh móng vuốt lung tung của Trương Túc.
"Đồ của Quý Nghiêm Du còn chưa kịp dùng, tôi nhận đồ của Khổng Tri Trí làm gì?"
Phiền phức lại tốn diện tích.
Gửi bao nhiêu, vứt bấy nhiêu.
Tịch Trầm Diễn hít một hơi nhẹ không thể nhận ra, thu lại ánh mắt.
Thầy Trần thấy hai người không trò chuyện gì thêm, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là thùng rỗng chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, Tịch Trầm Diễn sẽ không thích người như vậy.
Quý Khanh kỹ thuật vẽ kém, phẩm hạnh kém, điểm nào có thể thu hút Tịch Trầm Diễn?
Thầy Trần mắt cười cong cong, đề nghị với Tịch Trầm Diễn: "Sư phụ tôi cách đây không lâu nhận thêm một tiểu sư đệ, hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến đây, chúng ta tụ họp một chút không?"
"Được." Tịch Trầm Diễn gật đầu.
Hai người trước sau rời đi.
Trương Túc nhìn bóng lưng hai người, khoanh tay gãi mặt, cho đến khi Quý Khanh đi thẳng ra khỏi phòng tiệc, mới đi theo.
"Vừa rồi sao cháu không phản bác vị Trần tiên sinh kia? Cháu dễ tính vậy sao?"
Quý Khanh liếc xéo một cái: "Lười để ý."
Châm chọc vài câu, không đau không ngứa, không có ý nghĩa gì.
Kiếm tu động tay không động miệng.
Ở đây quá nhiều người, động thủ sẽ gây rắc rối cho Quý Nghiêm Du.
Bước chân Quý Khanh không dừng lại.
Trương Túc đứng tại chỗ, hỏi: "Cháu trai nhỏ đi đâu vậy?"
"Ngột ngạt quá, cháu ra vườn đi dạo một chút."
Hành lang thông thoáng, đèn đóm đêm đầu xuân bật sáng từng chiếc, trong suốt lấp lánh, giống như một dòng sông vàng uốn lượn, chầm chậm chảy trôi.
Không xa có một bóng người mờ ảo.
Quý Khanh đi một mình qua hành lang, đôi giày da nhỏ kiểu Anh dẫm trên đường đá cuội, phát ra tiếng lộp cộp giòn tan.
"Quý Khanh."
Cậu dừng bước, nhìn Khổng Tri Trí đang ẩn mình trong bóng tối: "Chuyện gì."
Bốn phía trống trải, sự huyên náo của phòng tiệc lọt ra một chút qua khe cửa.
Khuôn mặt cậu ấm quý khí của Khổng Tri Trí nhuốm vẻ âm u, mi mắt hạ thấp, giọng điệu hơi giống âm thanh điện tử vô hồn.
"Cậu đã nói với tôi là không tham gia tiệc sinh nhật của Tịch Trầm Diễn."
"Ừm, tôi tham gia rồi."
Giọng nói lười biếng, dễ dàng nghiền nát linh hồn Khổng Tri Trí thành mảnh vụn, anh ta cảm nhận được sự ghen tị và giận dữ trong lòng điên cuồng lớn lên không kiểm soát.
Cổ họng phát ra tiếng khò khè, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn ta hạ thấp giọng chất vấn: "Cậu vẫn thích Tịch Trầm Diễn, tại sao lại bám riết lấy người ta, cậu không biết liêm sỉ sao?"
Tại sao không thích hắn ta?
Quý Khanh không trả lời ngay, ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ lướt qua trên mặt Khổng Tri Trí.
Tâm tư của thiếu niên chưa va chạm xã hội là dễ đoán nhất, ghen tị và chiếm hữu phơi bày ra trước mặt, cảm xúc khó kiểm soát hóa thành sợi tơ mỏng, kết kén thành nút thắt, rồi giam cầm cả một tuổi thanh xuân.
Cậu nhắc nhở: "Anh thích Quý Mộc Tư."
Khổng Tri Trí đứng sững tại chỗ, giống như bị gậy đánh vào đầu, xấu hổ và kinh ngạc nhấn chìm anh ta.
Quý Khanh đi thẳng về phía vườn hoa, nửa chừng quay đầu lại.
Trong tầm nhìn, Khổng Tri Trí mặt trầm tĩnh, cơ bắp trên má căng cứng, sự âm hiểm chiếm lấy sự xấu hổ.
Cậu đột nhiên nhớ lại, lần đầu gặp nhau ở biệt thự nhà họ Quý, khi đối phương kể về sự nhân hậu và đáng yêu của Quý Mộc Tư, trên mặt là vẻ quyến luyến dịu dàng và tình yêu.
Rất tốt đẹp.
Quý Khanh chuẩn bị thu lại ánh mắt, lại quét qua hai bóng người đang quấn lấy nhau không xa Khổng Tri Trí.
Giọng nói gay gắt của người đàn ông vổng lên: "Tang Tề, sắp đến lượt cậu biểu diễn rồi, cậu chạy ra vườn làm gì?"
Thanh niên cao lớn nửa mặt che khuất trong bóng đêm, biểu cảm trên mặt khó phân biệt, mờ ảo có thể thấy được tấm lưng căng cứng của đối phương, cùng cái eo hơi ngả về sau để tránh người đàn ông thấp bé kia.
Quản lý tức đến bốc khói, chỉ hận không thể đánh ngất Tang Tề rồi kéo đi ngay lập tức.
Tang Tề trước đây dịu dàng và ngoan ngoãn.
Đâu như bây giờ, chỉ trong vòng hai ngày, không ngừng làm mấy trò kỳ cục.
Quý Khanh không phải là kẻ lụy tình phẩm hạnh tồi sao?
Sao lại có thể câu được Tang Tề thành mồi ngon thế này.
"Cậu có phải đã đóng gói set đồ hẹn hò mang đi không, cái thứ này..."
Quý Khanh không nghe rõ những lời sau đó, cậu hờ hững đi về phía vườn hoa, đợi đến khi xung quanh không còn ai, mới tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Sau đó lật điện thoại, lần lượt trả lời công việc, rồi chuyển sang WeChat của Huyền Thanh.
Tiếng đong đong vang lên không ngừng.
Quý Khanh bình tĩnh một lúc, mới mở khung trò chuyện của [Diễn].
Ánh mắt lướt qua một loạt lời khen ngợi, cuối cùng dừng lại ở câu hỏi cuối cùng của đối phương.
Diễn: "Xin lỗi, câu hỏi này hơi đường đột, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cậu. Cậu nghĩ thích một người, ngoại hình quan trọng hay tâm hồn quan trọng hơn?"
Quý Khanh cảm thấy lạ lùng, đây là chủ đề đầu tiên của [Diễn] ngoài những lời khen.
Cậu không có người mình thích, nhưng có kiếm mình thích.
Đối với Kiếm tu mà nói, phi kiếm chém sắt như bùn, dù xấu xí cũng là vợ đồng hành trọn đời.
"Tâm hồn quan trọng, sáng nghe đạo lý, chiều có thể chết."
Điện thoại đinh đoong vang lên một tiếng.
Tịch Trầm Diễn đặt ly rượu xuống, chỉ vào điện thoại trong túi, lịch sự từ chối lời tán gẫu của người khác.
Anh đến góc yên tĩnh, mở điện thoại, tin nhắn của Huyền Thanh đập vào mắt.
Sau đó im lặng.
Vốn dĩ tâm hồn là quan trọng, trước khi Quý Khanh xuất hiện, anh muốn tìm một người có thể trò chuyện vui vẻ với anh, không quan tâm xấu đẹp hay gia thế.
Thế nhưng, Quý Khanh hiện tại lại như một con lửng mật không nói lý, xông thẳng lung tung, dễ dàng khuấy động dây đàn trong tim.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí hiện tại, trở nên không thể lý giải.
Thô tục và hoang đường.
Tịch Trầm Diễn dựa vào bức tường lạnh lẽo, mặc cho hơi ấm tích tụ trên cơ thể dần dần tan đi.
Anh không nên thích Quý Khanh.
Anh thích những người như Huyền Thanh, mỗi nét bút mỗi bức vẽ đều có thể lay động tâm trí.
Sự cộng hưởng của linh hồn mới càng khiến người ta say đắm.
"Trầm Diễn?"
Lạc Khai Ninh vỗ vai Tịch Trầm Diễn, hỏi: "Sao vậy? Vẻ mặt như vợ chết ấy."
Tịch Trầm Diễn giữ im lặng, liếc xéo một cái.
Ánh mắt này quá lạnh, Lạc Khai Ninh ý tứ thu lại tay đang đặt trên vai Tịch Trầm Diễn, chuyển chủ đề: "Có thấy Quý Khanh không? Tôi tìm thấy một chiếc ghim cài áo rất hợp với cậu ấy trong buổi đấu giá, còn định tặng cậu ấy, kết quả không tìm thấy người."
Tịch Trầm Diễn không trả lời.
Lạc Khai Ninh kỳ lạ nhìn sang, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch.
Anh ta theo bản năng nuốt nước bọt.
Nhà họ Tịch phá sản rồi sao?
Cái biểu cảm này?
Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, Tịch Trầm Diễn vén mi mắt, nhìn về phía sân khấu.
Tang Tề mặc một bộ vest trắng, mi dưới dán lông vũ màu đen lấp lánh, ánh đèn trắng mềm vụn vặt chiếu xiên xuống, quấn lấy chút ánh sao ở đuôi tóc hơi xoăn.
Giống như ảo ảnh đen trắng đan xen, mộng ảo lại tà ác.
Dưới sân khấu đột nhiên bùng nổ tiếng vỗ tay và tiếng kinh ngạc như sấm rền.
"Du gia, vị này chính là Ảnh đế Tang Tề." Người đàn ông trung niên bưng ly rượu, mặt đầy vẻ lấy lòng: "Nghe nói là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Tang ở Kinh thành, debut đã là đỉnh cao, chỉ một năm nữa là về thừa kế tài sản hàng tỷ."
Dụ Củ "ừm" một tiếng, nửa người ẩn trong góc, mất hết hứng thú.
Người đàn ông trung niên lúc này mới sực tỉnh vì lỡ lời.
Những cuộc tranh đấu trong giới hào môn ở Kinh thành còn khốc liệt hơn ở Hải thành nhiều, ở đó những thủ đoạn thâm hiểm và tàn nhẫn bay tứ tung.
Nhà họ Dụ và nhà họ Tang đều là hào môn lâu đời ở Kinh thành, chắc chắn tài liệu về Tang Tề mà Dụ Củ có trong văn phòng, còn nhiều hơn những gì anh ta biết.
Hơn nữa, Dụ Củ có nhiều anh chị em trong gia tộc, vị này thực sự đã giết chóc đi lên từ âm mưu quỷ kế, thủ đoạn độc ác.
"Dụ gia đừng trách, tôi vốn ít nói, gặp được ngài như bạn cũ tương phùng, tốt xấu gì cũng buột miệng nói ra."
Dụ Củ liếc mắt nhàn nhạt, nụ cười của người đàn ông trung niên dàn ra trên mặt, giả tạo và khó coi.
Anh quay mặt đi, ánh mắt dừng lại lâu trong không trung.
Trong chốc lát, trước mặt anh hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt xa cách của sư tôn, đôi mắt hổ phách mở to, lộ ra một tia kinh ngạc.
Dụ Củ cúi đầu vùi vào hõm cổ Quý Khanh, chóp mũi là mùi hương tuyết tùng trong trẻo, khiến mắt anh mất tiêu cự trong khoảnh khắc.
"Sư tôn, con đồ xấu xa, người không nên tin con như vậy."
Anh vén mi mắt, ánh mắt nhỏ phác họa mày mắt diễm lệ đến rợn người của Quý Khanh. Đầu ngón tay lạnh lẽo, chậm rãi leo lên sống lưng ấm áp đang căng cứng của Quý Khanh.
Lại đi dọc theo làn da trắng sứ lên trên, che đi đôi mắt sâu thẳm sáng ngời.
"Thật đáng thương, người không thể cử động."
"Dụ Củ!"
"Dụ gia?"
Giọng nói lạnh lùng đầy bực bội của Quý Khanh, và giọng nói lấy lòng của người đàn ông trung niên hòa lẫn vào nhau, khiến Dụ Củ hoàn hồn đột ngột.
Anh tránh bàn tay đang chìa ra của người đàn ông trung niên, ánh mắt quét qua, dừng lại trên thanh niên không xa.
"Anh ta là ai?"
Người đàn ông trung niên nhìn theo ánh mắt Dụ Củ: "Quý Mộc Tư, Tam thiếu gia nhà họ Quý."
"Ừm." Dụ Củ đáp lời, lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh Quý Mộc Tư.
Sau đó dùng tay trái che đi nửa khuôn mặt trên của Quý Mộc Tư trong ảnh, ngây người tại chỗ một lúc lâu.
Giống sư tôn quá...
Lời nói của người đàn ông trung niên vẫn tiếp diễn: "Tôi vừa rồi còn thấy Đại thiếu gia nhà họ Quý, Quý Nghiêm Du, anh ấy hình như đi về phía vườn hoa rồi."
Dụ Củ nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy một bóng lưng cao ráo.
Gió nhẹ cuốn chiếc áo khoác vest màu hạt dẻ, Quý Nghiêm Du ấn góc áo đang vểnh lên, đi về phía vườn hoa.
Lúc này thấy Quý Khanh hơi cúi người, trước mặt là một con chó Becgie đang cảnh giác.
Chân trước hạ thấp, miệng ngậm một khúc gỗ, cơ bắp lưng căng cứng.
Quý Nghiêm Du: "Em đang làm gì đấy?"
Bắt nạt chó à?
"Đang chơi." Quý Khanh không quay đầu lại, mà dừng ánh mắt lâu trên khúc gỗ thẳng tắp con Becgie đang ngậm.
Không người đàn ông nào có thể từ chối một khúc gỗ thẳng tắp hoàn hảo, ít nhất cậu thì không thể.
Cậu lấy ra một cây xúc xích nhỏ dùng để ăn vặt, chỉ vào khúc gỗ trong miệng con chó, hút hút hai tiếng: "Đổi với mày, đổi không."
Con Becgie phát ra tiếng gầm gừ ù ù, rõ ràng là không đồng ý.
Quý Nghiêm Du sầm mặt, ánh mắt cực nhanh quét qua bàn tay không yên phận của Quý Khanh, lập tức túm lấy cổ áo Quý Khanh, kéo ra phía sau.
"Đừng lại gần như vậy, nó đang gầm gừ, nguy hiểm."
Cổ áo sơ mi cotton màu hạt dẻ nghiêng đi, gió lạnh lập tức ùa vào, Quý Khanh rụt cổ lại: "Đừng kéo, em thấy ngứa cổ."
Quý Nghiêm Du nhướng mày: "Cổ em sao đỏ một mảng? Bị dị ứng à?"
"Không sao. Tịch Trầm Diễn rút tay lại, mu bàn tay chạm trúng."
Quý Khanh thoáng lách người, rút cổ áo sau ra khỏi tay Quý Nghiêm Du, lấy thêm một viên kẹo trái cây.
Nói với con Becgie: "Tăng thêm giá, đổi không?"
Con Becgie vẫn bất động.
Quý Khanh nhíu mày, hỏi Quý Nghiêm Du: "Chó theo chủ. Chó ai nuôi, cố chấp, khó nói chuyện như vậy?"
"...Tịch Trầm Diễn."
Quý Khanh: "..."
Một chủ một chó, tính cách khá hợp nhau.
Hai người một con chó, giằng co nửa giờ, Quý Khanh bày ra tất cả đồ ăn vặt trừ chocolate trước mặt Chó đại gia, mới khiến nó nhả khúc gỗ ra.
Cậu lập tức nhặt khúc gỗ lên, vung hai cái thử cảm giác.
Tiếng xé gió vù vù vang lên.
Trán Quý Nghiêm Du giật giật, cân nhắc lời lẽ, đưa câu hỏi từ cổ họng ra: "Tịch Trầm Diễn tại sao lại chạm vào cổ em?"
*
Chương 23.3
Quý Khanh chụm ngón trỏ và ngón giữa tay trái lại, lướt dọc theo cây gậy thẳng tắp, dừng lại ở phần giữa, cảm giác nhớt dính khiến cậu theo phản xạ chà xát đầu ngón tay.
Sờ không giống nước bọt.
"Hỏi cái này làm gì? Em còn tưởng anh sẽ hỏi em tại sao lại tranh giành khúc gỗ với chó."
Quý Nghiêm Du bình tĩnh nói: "Em một tuổi biết đi, chạy ra vườn nhặt một cành cây, chọc vào miệng anh, bảo anh ăn."
"Lúc ba tuổi, nhìn thấy một khúc gỗ rất thẳng thì không đi nổi, ăn vạ dưới đất bắt anh trèo lên cây nhặt, nhặt về nhà vì anh không cho em ôm nó ngủ, em thút thít cào cửa phòng cả đêm."
Anh liếc nhìn Quý Khanh.
Thanh niên thân hình cao ráo, phía sau là dòng sông ánh sáng vàng dịu dàng chảy tụ lại từ ánh đèn vàng, những hạt bụi nhỏ trôi nổi, phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của Quý Khanh một tia sinh khí, dày đặc nhuộm đỏ vành tai.
Quý Nghiêm Du gần như không cần suy nghĩ nhiều, đã có thể suy luận ra năm chữ được thốt ra từ đôi môi mang hương bạc hà trong trẻo.
"Quý Nghiêm Du, câm miệng." Quý Khanh qua loa khoác chiếc áo khoác bị ném sang một bên.
Quý Nghiêm Du cực nhanh cười một tiếng, rồi nhanh chóng thu liễm, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của anh chưa? Tại sao Tịch Trầm Diễn lại chạm vào cổ em?"
Cảnh em trai nói nhẹ 'Không thích', và cảnh cậu không xương dựa vào người Tịch Trầm Diễn ở ONE CLUB, cứ quẩn quanh trong đầu Quý Nghiêm Du.
Lớn rồi, biết lừa anh trai.
Còn biết giấu tâm tư nữa.
Ánh mắt Quý Nghiêm Du từng chút một tối sầm lại.
Sau tai nạn xe hơi, Quý Khanh đã trở nên thay đổi vì muốn có được Tịch Trầm Diễn. Cậu tự hạ thấp bản thân không có nguyên tắc, làm hại người khác.
Anh hít sâu một hơi, ngôn từ sâu sắc: "Khanh Khanh, thích một người thì được, nhưng em cần trước hết là chính em, sau đó mới có thể yêu người khác."
Quý Khanh không trả lời trực tiếp, cậu ngồi xổm xuống, gãi cái cằm ấm áp của con Becgie.
Đầu chó lập tức ngẩng lên, đôi mắt đen nheo lại, cổ họng phát ra tiếng khò khè.
Cậu cười nhẹ một tiếng, ác ý rụt tay lại, con Becgie ngơ ngác một lát, bất mãn kêu gâu gâu.
"Không thích Tịch Trầm Diễn."
Quý Nghiêm Du muốn nói lại thôi.
Khẩu thị tâm phi?
Hay tung hỏa mù?
Quý Khanh mặc kệ biểu cảm xoắn xuýt của Quý Nghiêm Du, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía góc tối đen kịt.
Tóc vàng lập tức rụt đầu, sợ hãi áp sát vào góc tường, dùng hơi thở nói với Tiền Sinh Tài bên cạnh: "Tôi cảm thấy Quý Khanh nhìn thấy tôi rồi."
Trong bụi cây, cành lá loạn xạ, lá xanh cào vào da gây ngứa ngáy và khó chịu.
Tiền Sinh Tài tiện tay bẻ một cành cây: "Làm sao có thể, cách xa thế, thằng nhóc đó chỉ là thân thủ tốt hơn một chút, chứ có phải thiên lý nhãn đâu."
"Cũng đúng." Tóc vàng thở phào một hơi.
Sợ gì chứ.
Bây giờ thanh niên, người có tiền, thằng nhóc đeo kính bốn mắt nhiều lắm. Quý Nghiêm Du bên cạnh Quý Khanh chính là như vậy, một luồng khí thối hoắc của kẻ thất bại giả danh văn minh ập vào mặt.
Cho dù Quý Khanh không đeo kính, thị lực cũng chẳng tốt đến đâu.
Anh ta lại thò đầu ra nhìn.
Quý Khanh cầm khúc gỗ thẳng trong tay, tư thế này hơi giống Đại hiệp đeo kiếm mà anh ta xem trên TV.
Quý Nghiêm Du ban đầu đứng một bên đã biến mất.
Tóc vàng quay đầu lại: "Đại ca, tôi thấy tư thế Quý Khanh không đúng, cậu ta có lợi hại lắm không?"
Tiền Sinh Tài trắng mắt nhìn lên trời: "Cái miệng xúi quẩy của mày đấy, Quý Khanh có lợi hại đến mấy, còn có thể vượt qua hóa chất sao? Đến lúc thuốc mê rắc ra, chẳng phải dễ như trở bàn tay à."
"Phải ha." Tóc vàng bị thuyết phục, lại thò đầu ra nhìn Quý Khanh.
Sau đó ngừng thở.
Chỗ Quý Khanh đứng ban đầu trống không.
Gió thổi qua, cỏ xanh lắc lư hai cái.
Hắn vội vàng đi tìm, bên hông lại đột nhiên chạm phải vật cứng.
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía sau: "Anh đang tìm tôi?"
Tim tóc vàng đập cực nhanh hai cái, không dám quay đầu lại, hai chân không ngừng run rẩy, bụng bị đá ở Phòng trưng bày tranh Bạc Hà không lâu trước âm ỉ đau.
Chỉ chốc lát, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Chỉ cảm thấy đứng phía sau là Diễm Quỷ đòi mạng, đi đến im hơi lặng tiếng, đi lại cũng im hơi lặng tiếng.
"Quay đầu." Quý Khanh lạnh lùng nói.
Tóc vàng phịch một tiếng quỳ xuống: "Đại gia, tôi nào dám quay đầu chứ, trên TV đều diễn như vậy, nhìn thấy mặt ngài, biết quá nhiều tôi sẽ mất mạng đó."
Quý Khanh: "..."
Quá nhát gan, khó đàm phán.
Cậu giơ khúc gỗ lên vung một cái, tóc vàng ngã xuống đất ngay lập tức.
Sau đó quét mắt nhìn Tiền Sinh Tài bị cậu giẫm vào bùn, thu chân lại, khúc gỗ không nhẹ không nặng chạm vào eo đối phương.
Tiền Sinh Tài lập tức ngẩng đầu, nhổ ra bùn trong miệng, ánh mắt âm u không lệch chút nào dừng lại trên mặt Quý Khanh.
Lại đi xuống, dừng lại một lát ở chỗ khúc gỗ có màu hơi sẫm hơn.
Nụ cười lạnh lẽo bò lên trên má: "Nhóc con, quá kiêu ngạo, dễ lật thuyền."
Lời còn chưa trôi đi hết.
Cảnh tượng trước mắt Quý Khanh đột nhiên thay đổi, khuôn mặt Tiền Sinh Tài chậm rãi lắc lư theo quy luật, ảnh chồng lên nhau, khiến cậu hơi buồn nôn.
Không biết từ lúc nào, con Becgie đã ngả nghiêng sang một bên, lưỡi dài thõng xuống.
Quý Khanh gần như theo bản năng nhìn khúc gỗ trong tay.
Thứ này có vấn đề.
Thuốc mê?
"Người biết tôi thích nhặt khúc gỗ không nhiều." Quý Khanh nhịn sự khó chịu, trút bớt sức lực, lưng áp vào bức tường lùn lạnh lẽo.
Mi trên rũ xuống vô lực, cậu mở đôi mắt mất tiêu cự, giọng điệu không nhanh không chậm: "Không phải Quý Nghiêm Du cũng không phải Quý Hồng Phong, người làm ở nhà cũ đã bị Quý Nghiêm Du dọn dẹp cách đây một thời gian. Là Quý Mộc Tư."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt của chân giẫm lên lá khô.
Là Tiền Sinh Tài sao?
Trong mơ hồ, có người đỡ lấy cơ thể trượt xuống của cậu, cùng tiếng thì thầm gần như không nghe thấy: "Sư đệ..."
Quý Khanh đột nhiên bay bổng lên, rơi vào bóng tối dài đằng đẵng.
Trước khi nhắm mắt, cậu nghe thấy tiếng chửi rủa đau đớn của Tiền Sinh Tài, cùng tiếng giòn tan của xương cốt đột ngột đứt gãy.
Mơ hồ nhìn thấy bóng người mờ ảo ở đằng xa.
Không cao không thấp, giống như Quý Mộc Tư.
Quý Mộc Tư đi đi lại lại trong hành lang, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua vườn hoa không xa.
Muốn đi, lại dừng chân.
Liên tục nhấn nút nguồn điện thoại, vẫn không đợi được tin tức thành công của Tiền Sinh Tài.
Cậu ta cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đi về phía này, lập tức đổi biểu cảm.
Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe hơi mở lớn, trông ngây thơ và đáng thương.
"Quý Tam thiếu gia, Dụ gia muốn nói chuyện với cậu."
"Được... được."
**
Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua giếng trời, chiếu vào cửa sổ kính sàn đến trần thông thoáng của tầng hầm, lại theo gió nhẹ phơn phớt qua, khẽ chà xát mí mắt mỏng manh.
Mi mắt Quý Khanh hơi run rẩy, cổ truyền đến cảm giác tê dại nhỏ xíu kèm hơi nước.
Cậu đột nhiên mở mắt, nhìn Tang Tề đang đứng thẳng.
Thanh niên mặc một bộ quần áo ở nhà cotton, đuôi tóc hơi ướt chưa khô, những giọt nước nhỏ tích tụ lâu, mới tách tách rơi xuống, đánh vào mu bàn tay nóng hổi của Quý Khanh.
Quý Khanh nhướng mày, cảm nhận sự lạnh lẽo từ mu bàn tay, cùng cảm giác sắp khô trên cổ.
"Tang Tề? Trời mười độ, anh tắm nước lạnh?"
"Sư đệ muốn cùng tắm không?" Tang Tề mắt mày cong cong, nụ cười trên khuôn mặt ôn nhu như ngọc từng chút một mở rộng, đến mức vương chút quỷ dị.
"Không muốn, tối qua ở vườn hoa, hai người kia đâu rồi?"
Quý Khanh xỏ đôi dép lông bên giường, lê lết đi tìm tủ lạnh.
Lấy hộp bánh lòng đỏ trứng bên trong ra, mở hết nắp hộp nhỏ, từ tốn ăn từ chiếc đầu tiên bên trái.
Tang Tề: "Tiền Sinh Tài và tóc vàng bị anh khống chế rồi, em muốn xử lý họ thế nào?"
"Báo cảnh sát, đây là hiện đại, không phải Tu chân giới." Quý Khanh trả lời.
Cả đêm không uống một giọt nước, khiến cổ họng cậu khô khốc, giọng nói thốt ra quá trầm khàn.
Sau đó là cảm giác đói cồn cào cuồn cuộn kéo đến.
Xáo trộn từng mảng trong ngũ tạng lục phủ, nặng trĩu xoắn thành một cục, đến mức hai mắt mất tiêu cự, khuôn mặt xa cách một mảng trống rỗng.
Tang Tề tiến đến gần: "Em làm sao vậy? Sắc mặt tệ thế."
Anh dùng lòng bàn tay áp vào má Quý Khanh, bị cảm giác nóng hổi dưới tay kích động giật mình.
Muốn tìm hiểu sâu, giây tiếp theo bị Quý Khanh tránh đi.
"Không sao."
Quý Khanh nửa rũ mắt, quả quyết cắn rách đầu lưỡi, dùng giọng nói không chút gợn sóng nói: "Tôi đói."
Tang Tề cẩn thận cảm nhận sự tránh né của Quý Khanh, nụ cười trên mặt từng tấc phai nhạt, biểu cảm lạnh lẽo âm u bò lên mày mắt.
Nhìn Quý Khanh tự giác không bị giới hạn tự do.
"Đói thì tự đi làm đi. Em lật tung Lầu Hoàng Tước của Lâu Tư Nguy, anh bồi thường mười ngàn viên linh thạch cực phẩm, em đâm thủng cấm địa của Hải tộc và Điểu tộc, anh lại bồi thường bốn mươi ngàn viên linh thạch cực phẩm, còn có Bí cảnh Nam Xuyên, Thí luyện Bắc Đảo, Rừng Mật Tây Song, Cấm địa Đông Khúc, tính tổng lại, cộng lại là mười tám vạn linh thạch cực phẩm. Số linh thạch này đủ cho bốn đại tông môn của Tu chân giới chi tiêu ngàn năm."
Anh chơi ái tình cưỡng chế, không làm bảo mẫu.
Quý Khanh không hề lay chuyển, ánh mắt trong veo liếc sang một cái.
"Đói."
Tang Tề dễ dàng bị ánh mắt Quý Khanh đóng đinh tại chỗ, bên tai truyền đến giọng nói đã nghe quen thuộc, nhưng mỗi lần đều có thể mang lại cảm giác tươi mới cho anh.
Anh cảm thấy anh mới là con chim trong lồng bị giam cầm, cánh vỗ loạn xạ, chỉ còn lại vài sợi lông tơ mắc trên khung kim loại, từ đó cầu cứu vô vọng.
Nửa giờ sau, Quý Khanh ăn mì nóng hổi.
Tang Tề kéo kéo chiếc tạp dề quá khổ, mặt lạnh lùng nhìn Quý Khanh.
"Em về hiện đại khi nào?"
Quý Khanh nuốt thức ăn trong miệng, vô vị khều đũa, nhìn hơi nóng bốc lên, kéo thành một đường thẳng dài, uốn lượn làm dịu mày mắt.
Cảm giác đói quái dị từ từ rút đi, cậu tốt bụng nói thêm vài chữ.
"Sau khi đâm Nguyên Dụ một kiếm."
Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nhai thức ăn nhỏ vụn.
Tang Tề đột nhiên hỏi: "Sư đệ, ở Tu chân giới, em đâm anh kiếm đó có do dự nào không?"
"Do dự? Còn thời gian nào để do dự? Cháu trai nhỏ đã mất tích mười hai tiếng rồi." Trương Túc đột ngột nâng cao giọng, chỉ vào màn hình giám sát.
Đầu Quý Khanh rũ mềm, tóc đen mềm mại xuôi xuống, từng sợi từng sợi dán vào cơ thịt trắng sứ.
Cổ tay bị người ta nắm trong lòng bàn tay, sau đó lại vì sự bay bổng đột ngột, rơi mạnh xuống, rung lắc vô vọng trong không trung hai cái.
Khung nhận dạng phóng to, người đàn ông mang Quý Khanh đi đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Là Tang Tề.
Bóng đêm, khiến khuôn mặt ôn nhu như ngọc này vương lên một chút quỷ dị.
Trương Túc thu lại ánh mắt, nói với Quý Nghiêm Du: "Nói gì đi."
"Chờ tin tức, Tang Tề không muốn thân bại danh liệt thì sẽ không làm hại Khanh Khanh."
Sau vụ tai nạn xe hơi của Quý Khanh, Quý Nghiêm Du rất ít hút thuốc, thật sự không chịu được thì châm một điếu rồi kẹp ở đầu ngón tay để đó.
Anh rủ mắt nhìn chằm chằm đầu thuốc lá chập chờn ở đầu ngón tay một lúc lâu, cho đến khi tàn thuốc bị cháy đi một chút, mới run rẩy tay, ném vào gạt tàn.
"Bình tĩnh đi, chúng ta cùng điều tra, cậu ấy sẽ không sao đâu."
Ánh mắt Tịch Trầm Diễn dừng lại trên đầu ngón tay hơi run của bạn thân, cùng chiếc kính gọng nhỏ bị vứt tùy tiện trên bàn, bước lên đưa cho Quý Nghiêm Du.
Lại quét qua Tang Tề trên màn hình giám sát, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Sáng sớm, Quý Nghiêm Du dẫn Trương Túc đến tra camera.
Anh mới biết, tối qua Quý Khanh không về nhà, chỉ gửi một tin nhắn ‘Em gặp bạn rồi, đi trước.’
Tuy nhiên, camera giám sát nói với anh, Quý Khanh đã bị đưa đi.
Sự bồn chồn trong không khí chầm chậm lan rộng, cảm giác căng thẳng đột ngột chiếm lấy suy nghĩ của mỗi người.
"Đoàng—"
Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, đập mạnh vào tường, rồi đột nhiên bật trở lại, khóa kim loại trên khung cửa cạch một tiếng đóng lại.
Động tĩnh quá lớn, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Khai Ninh đang thở hổn hển chạy tới: "Có tin rồi, Tang Tề ở biệt thự ngoại ô phía Bắc thành phố."
Biệt thự ngoại ô phía Bắc thành phố.
Tang Tề đột ngột siết lấy cổ tay Quý Khanh: "Em đâm anh kiếm đó có do dự nào không?"
Quý Khanh không phòng bị, đôi đũa trên tay lập tức rơi xuống, vỡ tan trên đất, hai giọt nước canh văng ra trên gạch men màu xanh đậm hoa văn cổ điển.
"Quên tình mà chí công, đắc tình quên tình, không bị cảm xúc lay động, không bị tình cảm quấy nhiễu*. Thiên phú vô tình đạo của em ngay cả sư tôn cũng kinh ngạc không thôi, anh làm sao lại mong mỏi em có chút do dự."
Quý Khanh im lặng, nhìn hai giọt nước canh bị Tang Tề dùng khăn ướt lau đi, lại được đối phương nhét cho một đôi đũa sạch.
Bên tai là giọng nói khàn khàn thúc giục của Tang Tề: "Mau ăn đi, không phải nói đói sắp chết rồi sao?"
"...Tôi không nói đói sắp chết." Quý Khanh trả lời.
Cậu chậm rãi ăn mì, vô định suy nghĩ.
Tang Tề nói không đúng.
Cậu có do dự chứ, ban đầu chỉ muốn đánh Tang Tề và Dụ Củ một trận, nhốt vào Hàn Đàm, cũng để họ nếm thử cảm giác lạnh thấu xương khi trần truồng không có linh lực hộ thể trong Hàn Đàm ra sao.
Sau đó, đánh ra hỏa khí, phanh không kịp, thì mỗi người đâm một kiếm.
Nghĩ như vậy, hỏa khí cũng bốc lên.
Quý Khanh: "Có do dự, tôi đã do dự kiếm này đâm vào tâm khẩu hay đan điền."
Tang Tề khựng lại, vén mi mắt nhìn cậu, cảm thấy toàn thân lỗ chân lông đột ngột mở ra, dùng hết sức lực mới kiềm chế được giọng nói trầm thấp khàn khàn ở cổ họng.
Sau đó bình tĩnh hỏi: "Em nói gì?"
"Anh nghe thấy rồi."
Quý Khanh đá văng đôi dép cản đường, bất chấp cơ mặt căng cứng của Tang Tề, cùng ánh mắt lạnh lùng âm u của đối phương, đứng thẳng trước mặt anh.
"Sư huynh, đánh một trận. Thắng tôi đi, thua tôi cút."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store