Kiếm Tu Xuyên Thành Cậu Ấm Đáng Thương Nhà Hào Môn
Chương 20: "Ưm-"
Tịch Trầm Diễn siết chặt vô lăng, đầy vẻ chính trực nói: "Tôi nhận lời Nghiêm Du chăm sóc cậu, hôm nay đừng đi lung tung."
Quý Khanh có vẻ mặt kỳ quái, nhìn ba chữ 'Quý Nghiêm Du' trên màn hình, ném điện thoại cho Tịch Trầm Diễn, để hai người tự mình đối chất.
"Điện thoại của anh nè."
Sau đó, cậu khoanh tay, im lặng quan sát.
Tịch Trầm Diễn cầm lấy điện thoại, liền nghe thấy tiếng quát lớn truyền ra từ loa ngoài.
"Ai đấy? Tịch Trầm Diễn có ở đó không?"
Tịch Trầm Diễn: "..."
Là giọng của Quý Nghiêm Du.
Quý Khanh thò đầu ra từ ghế phụ lái, kịp thời chen vào: "Anh nhận lời Quý Nghiêm Du chăm sóc tôi, bảo tôi hôm nay đừng gặp Quý Nghiêm Du."
Tịch Trầm Diễn: "..."
Một lúc sau, anh mới nói: "Nghiêm Du, là tôi đây."
Sự im lặng từ từ lan rộng trong không gian, như sợi tơ dài, nhẹ nhàng trôi theo làn gió, rồi đột ngột tan biến khi ba người gặp nhau, không khí trở nên náo nhiệt trở lại.
Ba người lần lượt bước vào phòng riêng.
Quý Khanh tùy tiện chọn một chỗ ngồi, bên tay trái là Quý Nghiêm Du không có biểu cảm gì.
Bên tay phải là Tịch Trầm Diễn, cởi vest đưa cho nhân viên phục vụ đang chờ.
Cơ bắp sau lưng căng cứng, khóe môi khẽ mím lại.
Quý Khanh chống cằm, nhìn sự ngượng ngùng nhỏ nhặt ẩn dưới vẻ ngoài nghiêm túc của hai người đàn ông.
Ngay sau đó bị Quý Nghiêm Du khẽ vỗ đầu: "Gọi món."
Quý Khanh ấn thực đơn đang trượt xuống trán: "Anh keo kiệt, không cho em xem."
Tịch Trầm Diễn liếc nhìn một cái, hiểu ý đưa cốc nước ấm do nhân viên rót sẵn đến, để bịt miệng cậu.
Cùng với nước ấm trôi xuống cổ họng, phòng riêng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Những món ăn Hoài Dương được thái lát tinh xảo lần lượt được dọn lên bàn.
Quý Khanh múc hai thìa đậu phụ Bình Kiều vào bát nhỏ của mình, vừa ăn vừa nghe Tịch Trầm Diễn và Quý Nghiêm Du nói chuyện công việc.
Đợi lúc hai người nghỉ ngơi, cậu chen vào: "Hai người thương lượng xong chưa? Hôm nay em còn có thể gặp ai nữa?"
Quý Nghiêm Du thành thật im lặng, máy móc ăn cơm.
Tịch Trầm Diễn ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, giữ vẻ bí ẩn.
Nhân viên phục vụ bên cạnh lặp đi lặp lại ánh mắt ý nhị quét qua ba người.
Cô đã làm việc ở nhà hàng này ba năm, tiếp đón rất nhiều kiểu khách hàng khác nhau.
Nhưng chưa từng thấy ba người đàn ông đẹp trai nhưng kỳ quái và hài hòa này.
Trên khuôn mặt không chút biểu cảm, sự ngượng ngùng và không tự nhiên dễ dàng lộ ra. Cứ như thể màng bảo vệ cảm xúc mà họ thường giấu đi, lúc này còn dễ bị chọc thủng hơn cả giấy.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Quý Nghiêm Du vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.
Thậm chí còn không chào hỏi một tiếng.
Quý Khanh cười ngắn một tiếng: "Quý Nghiêm Du, ngoài trời lạnh, anh không mặc áo măng tô hả?"
Tiếng bước chân càng nhanh hơn.
Tiếng giày da lộp cộp trên mặt đất có chút hỗn loạn.
Quý Khanh nhướng mày, chào Tịch Trầm Diễn, cầm lấy chiếc áo măng tô Quý Nghiêm Du treo bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Trong tiếng khóa cửa cạch một tiếng, cậu đi tìm bóng dáng Quý Nghiêm Du.
Phía sau truyền đến một giọng nói nịnh nọt: "Du Gia, tiệc sinh nhật của Tịch Trầm Diễn nhà họ Tịch ngài có tham gia không?"
Quý Khanh quay đầu lại, nghe thấy người đó bất cần "Ừm" một tiếng. Hàm dưới sắc nét, cùng bóng lưng có phần cao lớn của đối phương, thoáng qua rồi biến mất.
Hơi giống tiểu đồ đệ.
Ảo giác thôi nhỉ.
Quý Khanh nắm chiếc áo măng tô trong tay, chân dẫm trên tấm thảm cách âm có hoa văn phức tạp, không kiềm chế được mà nghĩ đến người đồ đệ được cậu nhặt về tông môn.
**
Gió gấp tuyết lớn.
Quý Khanh vung tay mở cửa gỗ, vừa ngẩng đầu đã thấy Dụ Củ – người đồ đệ đang chống nửa thân trên nhìn cậu.
Áo mở rộng, lộ ra lồng ngực săn chắc, vết kiếm sâu đến tận xương đang rỉ máu.
Dụ Củ đợi Quý Khanh đến gần, đột nhiên buông hết sức lực, mềm nhũn rúc vào lòng Quý Khanh, khẽ nức nở: "Sư tôn, con đau. Ma đầu hung dữ quá, con chỉ muốn thay sư tôn dạy dỗ Ma đầu, vậy mà hắn đã ác độc đâm con ba kiếm."
Thiếu niên hỏa khí nặng, đột ngột bổ nhào tới, như ôm một quả cầu lửa nhỏ.
Quý Khanh cố gắng ôm lấy tên mít ướt cao mét chín đang vùng vẫy.
Ba giây sau, không thành công.
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ Dụ Củ là thương binh.
Không thể đánh, không thể bỏ.
"Ngồi yên rồi nói." Quý Khanh nghiêng người, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Dụ Củ phản ứng nhanh hơn, hắn ngẩng đầu, tìm đúng góc độ để lộ ra vẻ mặt đáng thương, cẩn thận túm lấy tay áo Quý Khanh: "Sư tôn, con đau, Đan tu không bán đan dược chữa thương cho con."
Quý Khanh lập tức đứng yên.
Tiếng chửi rủa của đối phương khi cậu dùng một kiếm san bằng ngọn núi Đan tu bên cạnh, vang lên trong đầu từng chữ không sai.
Cậu có chút áy náy.
Dụ Củ áp sát lại, vùi đầu vào hõm vai Quý Khanh, ánh mắt dần sâu hơn, nhìn làn da trắng sứ trên cổ sư tôn lan ra màu hồng nhạt.
Lại vì sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột, khẽ rùng mình một chút.
Hắn nén ý cười trong lòng, hỏi: "Sư tôn có thể ôm con ngủ như hồi nhỏ được không? Con sợ, con cứ nghĩ không thể gặp lại sư tôn nữa."
"Ừm." Quý Khanh dùng linh lực tạm thời áp chế vết thương trên người Dụ Củ: "Con đánh không lại Lâu Tư Nguy, lần sau đừng đi, muốn đánh nhau có thể tìm vi sư, vi sư lợi hại."
Dụ Củ vùi đầu sâu hơn, vẻ mặt không rõ: "Con đã cao hơn sư tôn rồi, chỗ kia cũng lớn hơn sư tôn, vài năm nữa đánh nhau cũng có thể lợi hại hơn sư tôn."
Quý Khanh sững sờ tại chỗ.
Tưởng rằng tai mình bị hỏng.
"Khanh Khanh—"
Giọng nói của Quý Nghiêm Du khiến Quý Khanh lập tức hoàn hồn.
Anh nhận lấy chiếc áo măng tô từ tay Quý Khanh, áp lòng bàn tay vào má em trai hỏi: "Sao mặt lại đỏ thế này, bị cảm rồi à?"
Quý Khanh: "..."
Là bị ký ức chọc tức.
Dưới sự dao động tâm thần, cảm giác đói khát như giòi bám vào xương lại ập đến.
Cậu chậm rãi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quý Nghiêm Du như vừa bị cho vào máy giặt quay vài phút, cảm giác buồn nôn không kịp phòng bị chui vào dạ dày, khuếch đại sự ngứa ngáy âm ỉ và vụn vặt.
Giống như cảm giác tê dại sinh lý khi xương từng tấc gãy vụn rồi lại mọc da thịt, khó chịu và kinh tởm.
Quý Khanh hít sâu một hơi, tựa vào tường, giọng điệu bình tĩnh: "Áo măng tô cũng không mặc, không biết sẽ bị cảm hay sao?"
Quý Nghiêm Du thong thả mặc áo khoác vào, nhẹ nhàng vỗ vai Quý Khanh: "Anh không sao, cậu gọi điện đến, nói ngày mai nhà họ Trương tụ họp, hỏi em có đi không."
"Ừm." Quý Khanh ngẩng đầu, đồng tử mất tiêu cự nhìn ánh sáng mờ mịt phía trên đầu.
Bên tai truyền đến tiếng động tương tự như tiếng vo ve.
"Anh, em muốn ăn chút đồ ngọt, ngoài cửa có bán tào phớ."
"Anh đi mua."
Các âm thanh khác nhau hòa vào thành một cuộn len hỗn loạn, Quý Khanh nghe không rõ, cậu khẽ nghiêng đầu, mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ xa trong vô vàn hương vị phức tạp.
Lại thoang thoảng ngửi thấy mùi bạc hà ngọt ngào thanh khiết.
"Quý Khanh?"
Phiền quá.
Ai đang nói chuyện vậy.
Quý Khanh lạnh mặt vẫy tay xua đuổi.
Tịch Trầm Diễn rủ mắt liếc nhìn, thấy bàn tay không có xương cốt cứ thế đánh vào ngực anh, anh đưa tay luồn qua nách Quý Khanh, đỡ lấy cơ thể cậu đang trượt xuống.
"Cậu bị làm sao vậy?"
Không ai trả lời, anh chỉ nghe thấy tiếng kêu đau nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Ưm—"
Quý Khanh phát âm rất nhẹ, lơ lửng, giống như phải nhịn đến cực điểm mới tượng trưng phát ra vài tiếng kêu nhẹ, rồi lập tức im bặt, nghẹn lại trong cổ họng phát ra tiếng khò khè.
Kiềm chế mà quyến rũ.
Tịch Trầm Diễn nín thở, lập tức thu lại ánh mắt, chống hai tay đặt dưới nách Quý Khanh lên, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng vì cơ thể Quý Khanh trượt ra sau, lại càng dựa gần hơn.
Hàng mi dài mảnh dường như chạm vào mặt anh, anh thậm chí còn cảm thấy hơi nóng dồi dào, xuyên qua làn da trắng mịn màng ập đến từng mảng.
Như lửa cháy lan đồng, cảm giác khô nóng xông thẳng lên.
Lại không theo quy luật, dồn lại, bứt rứt và tê dại.
"Quý Khanh, câuh bị làm sao vậy?"
"Không sao." Quý Khanh hất tay Tịch Trầm Diễn ra, không màn đến sàn nhà lạnh lẽo, ngồi bệt xuống đất.
Cảm giác mát lạnh khiến đầu óc cậu tỉnh táo trong giây lát, rồi sau đó là lực hấp dẫn không thể kiềm chế truyền đến từ người Tịch Trầm Diễn.
Cậu nheo mắt tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vết thương nhỏ xíu ở ngón tay đối phương.
Muốn liếm.
Tịch Trầm Diễn khẽ động ngón tay đang nóng ran, lại bị tiếng rung từ điện thoại trong túi quần làm tan đi sự bứt rứt.
Khi anh ngẩng đầu lên, bóng dáng Quý Khanh đã biến mất.
Quý Khanh vừa đi vừa tắt điện thoại liên tục đổ chuông, thấy phiền quá, trực tiếp chọt một cái tắt tiếng.
Cậu tùy tiện tìm một quán mì chui vào, ăn liền sáu bát mì mới đỡ hơn một chút, tốc độ ăn chậm lại.
Đến bát thứ mười, cậu chạm mắt với Quý Nghiêm Du đang hớt hải chạy đến.
Quý Nghiêm Du không nói một lời trả tiền, đưa Quý Khanh về nhà.
Quý Khanh nằm ở ghế phụ lái, buồn ngủ theo chuyển động của xe.
Nửa tỉnh nửa mơ chỉ có một ý nghĩ.
Hết cách rồi.
Sao lại muốn hút máu Tịch Trầm Diễn.
Cậu tu đạo chứ không tu ma.
Ngủ một giấc đến chiều hôm sau, Quý Khanh bị Quý Nghiêm Du kéo ra khỏi giường.
Anh vỗ vỗ khuôn mặt ngái ngủ của Quý Khanh: "Tỉnh lại đi, tối nay phải đến nhà họ Trương."
Quý Khanh mềm nhũn trong lòng Quý Nghiêm Du không muốn động đậy, cọ cọ vào cúc áo măng tô của Anh: "Buồn ngủ."
"Em đã ngủ mười tám tiếng rồi." Quý Nghiêm Du thở dài, đẩy đầu Quý Khanh một chút, cổ em trai lập tức nghiêng sang một bên, mềm nhũn rủ xuống.
Ánh mắt anh lướt theo mái tóc mềm mại của Quý Khanh một vòng, dừng lại trên tờ báo cáo khám sức khỏe đầu giường.
Không có mũi tên lên hay xuống.
Cơ thể khỏe mạnh.
Đầy rẫy bí ẩn.
Quý Nghiêm Du thu lại ánh mắt, xoa xoa bụng Quý Khanh, thấy đối phương hơi nhíu mày, liền rụt tay lại.
Chuyển sang lấy quần áo trong tủ ra mặc cho Quý Khanh.
Đến khi Quý Khanh hoàn toàn tỉnh táo, cậu đã ngồi trên xe của Quý Nghiêm Du, ngoài cửa sổ xe là biệt thự nhà họ Trương.
Cậu giật giật chiếc ghim hoa văn tua rua cài ở cổ áo sơ mi, hỏi: "Cậu đâu rồi?"
Quý Nghiêm Du: "Lát nữa là gặp được."
Anh lấy đồ ăn vặt từ hộp đựng đồ ra, nhét vào lòng Quý Khanh: "Ăn lót dạ trước đã."
Quý Khanh nhướng mày, tranh thủ lúc hộp mở hé nhìn vào, đầy ắp thức ăn đập vào mắt.
Quý Nghiêm Du đang nuôi heo à?
Rất nhanh, hai người xuống xe.
Trương Túc từ xa tới đón, vừa nhìn thấy Quý Khanh đã kêu lên: "Wow, cháu trai nhỏ, bộ đồ này được đấy chứ."
Mọi người bị tiếng kêu kinh ngạc thu hút, nhìn thẳng về phía đó.
Chàng thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn, ở góc nhọn cổ áo cài hai chiếc ghim tua rua bằng kim loại, rủ xuống lỏng lẻo, phía cuối dán vào chiếc áo vest nhỏ kiểu Âu ôm sát người. Nhìn từ xa, eo thon chân dài.
Thanh cao và lạnh lùng.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên.
"Quả nhiên là con trai của Kỳ Ngọc, trông đẹp trai thật."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nghĩ đến những lời đồn về cậu ấy đi."
"Đúng vậy, còn có người nói tranh cậu ấy vẽ như Vô Thường đòi mạng nữa chứ, đâu có bức tranh nào khiến người ta sợ vỡ mật như thế."
Quý Khanh nghe thấy câu cuối cùng, không bận tâm.
Cậu đi theo Quý Nghiêm Du lần lượt chào hỏi người lớn, nhận lì xì mỏi tay.
Lại nhân lúc người lớn không để ý, trộm vài chiếc bánh nhỏ lót dạ.
Khi Quý Khanh đưa tay ra lấy thêm, một miếng bánh đã được đặt sẵn trước mặt cậu.
Cậu nhướng mắt nhìn.
Quý cô nằm vùng mặt đầy tươi cười: "Sếp, trùng hợp quá, họ Trương của tôi và họ Trương của mẹ cậu là một nhà đấy."
Quý Khanh "ha" một tiếng, không nhận bánh.
Trương Thiến Ưu thầm nghĩ gay rồi.
Một trăm cách dỗ dành quay cuồng trong đầu cô, chỉ thiếu nước bốc khói.
Ánh mắt liếc thấy anh họ bước tới, nói với Quý Khanh: "Nghe nói cậu vì tranh giành tình cảm mà đẩy Quý Mộc Tư xuống lầu."
Mắt Trương Thiến Ưu đột nhiên sáng lên.
Buồn ngủ gặp chiếu manh là đây chứ còn gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store