ZingTruyen.Store

Kich Ban Khong Phai Nhu Vay

Ôn Trạch Hi tuy rằng ngây ngẩn cả người, nhưng trước đó thì bảo vệ trong biệt thự đã phát hiện thấy nơi này quái lạ, chuông báo động lập tức vang lên, đám người nhanh chóng đổ về đây.

Hóa ra kịch bản là để Ôn Trạch Hi tới ngăn Hứa Tường trả thù Thoại Miên, sau đó thất bại chạy trốn.

Nhưng theo tình huống trước mắt… hình như có chỗ nào không đúng?

Sự trả thù của Hứa Tường chính là – đội quần lót lên đầu Thoại Miên?

“Hứa Tường, mày… mày buông Thoại Miên ra.” Nghe thấy tiếng báo động, Ôn Trạch Hi cuối cùng đã phục hồi tinh thần, xông lên trước bắt được tay Hứa Tường, muốn tha hắn xuống dưới.

Hứa Tường sớm có chuẩn bị, lật tay Ôn Trạch Hi ra, tay kia thì nắm lấy bả vai hắn, hai người anh tới tôi đi đánh nhau ngay trên giường.

Cái gì, bạn hỏi vì sao hai người bọn họ đột nhiên có võ ư? Kịch bản nói đây là xã hội đen, những kỹ năng cơ bản này không biết là không được á.

“Anh vừa mới nói MacDonald gì?” Sau một hồi thì Ôn Trạch Hi chiếm thế thượng phong, đè được Hứa Tường xuống giường, hạ giọng hỏi cực kỳ nhanh.

Hứa Tường nhấc chân một cước đá văng người bên trên, vươn dậy nhìn hắn, cười không tiếng động: “Ngài nói thử xem, Văn vương điện hạ.”

“!!!” Ôn Trạch Hi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức kích động: “Anh cũng là…” Câu nói kế tiếp không kịp nói ra, bởi vì bảo vệ đã như ong vỡ tổ tràn tới, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện. Ôn Trạch Hi nhìn đối phương một cái thật sâu, tiếp theo trực tiếp phá cửa sổ chạy trốn, chỉ để lại một câu: “Nếu mày dám động vào một cọng tóc của Thoại Miên, tao nhất định sẽ giết mày!”

...

“Chà.” Hứa Tường đứng trước cửa sổ, dõi mắt nhìn theo Ôn Trạch Hi đang bị nhóm bảo vệ điên cuồng đuổi theo, không hề có ý hạ lệnh ngăn cản, cho đến tận khi bóng người hoàn toàn biến mất trong đêm tối.

Một lát trôi qua, Hứa Tường trở về thư phòng, Nhạc Phúc dùng vẻ mặt tự trách đến báo cáo không thể bắt được người kia.

“Tôi biết rồi.” Hắn bình tĩnh gật đầu, vắt chân ngồi trên sofa đơn, yên lặng uống trà, trong tay cầm một tờ báo, tùy ý lật xem.

Nhạc Phúc kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia quen người này ư?”

“Hắn chính là Ôn Trạch Hi mà sáng nay tôi bảo bác điều tra.” Hứa Tường nhô đầu ra khỏi tờ báo, khóe miệng cong một nụ cười, dường như tâm trạng cũng không tệ.

“Thì ra là thế, chuyện này là do tôi thất trách, ngày mai nhất định sẽ có kết quả đưa lên.” Nhạc Phúc khom người, lại hỏi: “Bên Thoại Miên thiếu gia có cần tăng thêm bảo vệ không ạ?”

“Không cần.” Hứa Tường lắc đầu, lại quăng thêm một câu: “Bỏ bớt một người đi, để lại một người trông là được rồi.”

“?” Nhạc Phúc không hiểu, bỗng nhiên nghĩ lại: Hay là chiêu này của thiếu gia là để họ buông lỏng cảnh giác, dụ rắn rời hang? A, đúng rồi, nhất định là như thế. Nhạc Phúc sùng bái nghĩ, thiếu gia của ông quả nhiên thông minh cơ trí!

Hứa Tường trầm tư một lát, lại nói: “Nếu phát hiện hắn lại đến, không nên động thủ, lập tức báo cho tôi biết.”

“Vâng, thiếu gia.”

...

Ngày hôm sau, khi Hứa Tường đến phòng Thoại Miên thì phát hiện người này đã tỉnh, hơn nữa còn mặc quần áo kín mít, núp một góc trên giường, vừa cảnh giác vừa phức tạp nhìn hắn.

Kỳ thật Hứa Tường rất muốn biết người này khi tỉnh dậy, phát hiện mình không mặc gì, chỉ có cái quần lót đội trên đầu thì sẽ có vẻ mặt như nào? Đáng tiếc hắn nhất định không nhìn thấy.

Dù sao thì kịch bản chỉ nói là hắn sẽ trả thù Thoại Miên mà thôi chứ không nói rõ là phải trả thù như thế nào? Theo sự “niệu tính” của kịch bản thì nhất định là cưỡng hiếp mà chưa toại, nhưng đã có lỗ hở, dựa vào cái gì mà hắn lại không chui? Bảo hắn “làm” vị thần phiền toái này, hắn cũng không muốn!

“Anh… hôm qua vì sao không…” Thoại Miên cau mày, dường như khó mà mở miệng, nhưng lại không nhịn được mà ôm một hi vọng.

Hứa Tường khinh thường bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Tình nhân cũ của em đột nhiên xông tới cứu, tụt hết hứng thú của tôi.”

“Anh nói gì?” Thoại Miên sửng sốt, hàng mày nhíu lại càng chặt hơn, thần sắc mờ mịt: “Anh nói là ai?”

“Hừ, còn có thể là ai?” Hứa Tường không chút để ý, lật vài tờ tư liệu trong tay, chọn lấy một đoạn đọc: “Thoại lão gia từng nhận vài người con nuôi, âm thầm bồi dưỡng, dùng để phụ tá con trai trong tương lai, để họ cạnh tranh với nhau, cuối cùng để lại một người trở thành trợ thủ đắc lực của người thừa kế. Người này thân thủ bất phàm, ý chí kiên định, trung thành và tận tâm với Thoại gia. Sau khi Thoại gia tan đàn xẻ nghé, chỉ có người này là không thấy tung tích. Thoại Miên, em nói xem, người này là ai?”

Mỗi chữ hắn nói đều khiến sắc mặt Thoại Miên trắng thêm một phần, cuối cùng run giọng chất vấn: “Anh làm gì Trạch Hi rồi?”

Hứa Tường đùa cợt nhìn cậu, cố tình không trả lời.

Thoại Miên tuyệt vọng nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, dường như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Thật lâu sau, cậu mới bình tĩnh trở lại, trợn mắt yên lặng nhìn Hứa Tường, đôi mắt trống rỗng, giống như tro tàn.

Lại tới nữa rồi!

Hứa Tường nhìn đôi mắt kia, quả thật cảm thấy không thể nhìn thẳng vào được. Ngay sau đó, hắn nghe thấy Thoại Miên dùng ngữ khí quật cường không thèm đếm xỉa nói: “Nếu anh đã cho rằng năm đó là tôi hại chết Lương Triều An, anh muốn trả thù thế nào thì cứ trả thù tôi, anh muốn làm nhục tôi thế nào tôi cũng sẽ không phản kháng, nhưng đừng vì tôi mà trút giận sang Trạch Hi. Anh ấy là người anh tốt của tôi, anh ấy vô tội, anh ấy chỉ muốn bảo vệ tôi mà thôi!”

Nói xong, dường như đã quyết lòng, cậu chủ động bắt đầu cởi quần áo, sau đó đổ vật xuống giường, nhíu mày nhắm chặt mắt, quay mặt sang một bên, vẻ mặt nhẫn nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store