ZingTruyen.Store

Khong Phai La Tinh Yeu

Hơn bốn năm trước, lần đầu tiên họ gặp nhau. Hôm đó cô đi chợ mua đồ nấu ăn như thường ngày, vẫn là quán thịt mà cô thường mua, và cô gặp anh. Cô chẳng thèm nhìn anh một lần, không phải vì kiêu mà vì cô không quen nhìn người lạ. Nhưng anh lại để ý đến cô, anh nhờ dì ruột anh cũng chính là bác chủ quán thịt xin số điện thoại của cô, nhưng tuyệt đối không được để cô biết là anh, vì sợ cô sẽ không cho. Hôm sau cô đi học, bác bán thịt gọi cô lại và nói rằng có một cô muốn xin số điện thoại của cháu để nhờ việc gì đó mà bác cũng không rõ, cô ấy chỉ nhờ bác thế thôi. Cô ngạc nhiên vì cô vừa chuyển đến đây thì có ai biết cô đâu, mà cô cũng không biết gì thì có thể giúp người khác thế nào đây. Thấy cô có vẻ nghi ngờ, dì của anh đành nói thật là hôm qua cháu bác nó gặp cháu ở đây, nó nhờ bác xin số điện thoại của cháu nhưng sợ cháu không cho nên bác đành nói dối. Cô mỉm cười vì sự thật thà của bác ấy, cô đồng ý cho số điện thoại. Thật ra với cô chuyện này cũng không quá khó khăn vì cô luôn nghĩ thêm một người bạn thì thêm niềm vui.
Anh bắt đầu liên lạc với cô, ban đầu là cuộc gọi bằng số máy cơ quan, sau đó là nhắn tin bằng số cá nhân. Sau vài lần nói chuyện qua điện thoại, anh hẹn gặp cô. Anh nói cho anh thời gian để anh tìm hiểu cô, nhưng cô không đồng ý, thứ nhất anh hơn cô nhiều tuổi, giữa họ sẽ khó có thể có điểm chung, thứ hai là trong mắt cô lúc đó chỉ có người cô yêu, và cô tin tình yêu đó sẽ trọn vẹn. Cô chỉ muốn họ là bạn, anh không cam lòng. Anh vẫn gọi điện và nhắn tin nhưng cô không trả lời vì cô không muốn dây dưa khi anh cứ một mực muốn tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè. Nhiều lần gửi tin nhắn đi mà không nhận được câu trả lời, cuối cùng anh cũng từ bỏ và gửi lại cho cô một tin nhắn "Em à, nếu anh nhắn tin hay gọi điện mà làm phiền em như thế thì cho anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store