Khong Lam The Than Toi Thanh Van Nhan Me
Mạc Hứa Chi nhanh chóng cào tóc, dùng một loại tốc độ quỷ dị nhanh chóng ngồi thẳng, còn thuận tiện kéo bộ quần áo bệnh nhân có chút lộn xộn, trong lúc đó biểu tình không thay đổi, giống như không phát hiện ra chút đau đớn nào từ miệng vết thương truyền đến.Hắn nhìn về phía Lạc Văn Vân.Lạc Văn Vân trong lòng hiểu, nghiêng đầu thấp giọng cùng y tá nói mấy câu, y tá nhìn Mạc Hứa Chi, lại nhìn Lạc Văn Vân, đỏ mặt rời đi.Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.Mạc Hứa Chi dựa vào trên giường, nghiêng đầu hỏi một câu: "Ngài sao lại tới đây?"Thẩm Nhạc vừa về nước, Lạc Văn Vân theo lý thuyết hẳn là nên vây quanh bên cạnh hắn mới đúng, hiện tại cư nhiên còn đại phát từ bi đến thăm tiểu thế thân như hắn, luôn làm cho người ta cảm thấy trong lòng người này không có ý gì tốt."Tôi không thể đến?"Lạc Văn Vân cởi bỏ ống tay áo, cuốn ống tay áo đến khuỷu tay, đưa tay khác nắm lấy hai gò má Mạc Hứa Chi, động tác nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lại rất lạnh nhạt, mang theo vài phần khinh bỉ.Như thể người đối diện chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ.Mạc Hứa Chi không phản kháng, nương theo lực đạo của Lạc Văn Vân mà thẳng lưng, giương mắt nhìn Lạc Văn Vân, lông mi run rẩy, nhìn cực kỳ nhu thuận lại yếu ớt.Khớp xương ngón tay Lạc Văn Vân rõ ràng, phía trên còn mơ hồ có gân xanh nhô ra, cơ bắp cánh tay săn chắc nhưng không khoa trương, bộc phát một loại mỹ cảm cực kỳ rung động lòng người.Đó là hai bàn tay rất đẹp.Mạc Hứa Chi ở trong lòng yên lặng bình luận."Vết thương ở đâu?" Lạc Văn Vân cũng không muốn trả lời câu hỏi của Mạc Hứa Chi, sau khi thưởng thức đủ khuôn mặt này mới lạnh nhạt hỏi."Xấu, không cần nhìn." Mạc Hứa Chi trực tiếp cự tuyệt, không chút lưu tình.Lực đạo dưới tay Lạc Văn Vân nặng hơn một chút.Nhận thấy được đau đớn, biểu tình Mạc Hứa Chi thay đổi, chỉ là đuôi mắt hơi nhướng lên, toát ra một chút cảm xúc khó gọi tên."Muốn xem?" Đồ chơi nhỏ ngoan ngoãn lộ ra một chút ý cười, "Vai nam 3 trong "Truy Phong". Chắc không khó với ngài đâu nhỉ?""Truy Phong" là một bộ phim do Lạc Văn Vân đóng vai chính, được đạo diễn lớn chịu trách nhiệm sản xuất, là bom tấn càn quét các giải thưởng. Ngay cả khi chưa bắt đầu tuyển dụng, rất nhiều ngôi sao đã giành vai đến ngươi chết ta sống.Mạc Hứa Chi vừa mở miệng đã đòi làm nam 3, coi như là gan dạ hơn người.Quả nhiên ngoan ngoãn vừa rồi đều là giả dối.Lạc Văn Vân vẫn cười như trước, mắt cũng không chớp: "Không được.""Vì sao, bởi vì diễn xuất của tôi thối rữa?" Mạc Hứa Chi đưa tay bẻ tay Lạc Văn Vân ra, lại một lần nữa nằm trở lại trên giường, biểu tình ủ rũ."Không phải." Lạc Văn Vân ngồi trên ghế bên giường, từ trên cao nhìn xuống Mạc Hứa Chi, trên mặt mang theo tiếc hận hời hợt, "Cậu không thể làm cho khán giả nhớ đến cậu, nhớ kỹ nhân vật này. Không thể làm cho khán giả ấn tượng, vậy thì cậu làm nhân vật này có ý nghĩa gì."Mạc Hứa Chi nhắm hai mắt lại.Hắn biết Lạc Văn Vân sẽ không đáp ứng, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.Lời nói của Lạc Văn Vân đúng là không sai.Hắn là Mạc Hứa Chi, diễn xuất phế đến không thể ngửi được. Cho dù hắn có cố gắng như thế nào, hắn vẫn luôn luôn bị mắc kẹt trong thiết lập.Ý thức thế giới chịu trách nhiệm vận hành tất cả mọi thứ, bao gồm cả ý thức và nhận thức của con người trong đó (ngoại trừ người ngoài), nó cũng có thể dễ dàng loại bỏ những nỗ lực và sự tồn tại của hắn như sửa chữa một BUG.Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khe cửa.Phòng bệnh rất yên tĩnh. Mạc Hứa Chi không nói lời nào, Lạc Văn Vân cũng bình tĩnh lại, cứ nhìn người trên giường như vậy, thoạt nhìn còn rất nhàn nhã."Vậy thì không có chuyện gì nữa, ngài còn có việc gì nữa không, tôi muốn nghỉ ngơi.""Sốt ruột đuổi tôi đi như vậy sao?" Lạc Văn Vân khẽ thở dài một tiếng, "Quan hệ của chúng ta thật đúng là nông cạn a."Mạc Hứa Chi ngước mắt hỏi ngược lại: "Ngài còn muốn nhiều hơn cả quan hệ lợi ích?""Đúng vậy." Lạc Văn Vân rướn người qua, cầm lấy tay phải Mạc Hứa Chi, không nhẹ không nặng vuốt ve xương ngón tay, hỏi một câu, "Ngoại trừ tôi, cậu còn có những "quan hệ lợi ích" khác không?"Mạc Hứa Chi là một kẻ rất tham lam, điểm này Lạc Văn Vân rất rõ ràng.Một khi hắn không thể thỏa mãn lòng tham của Mạc Hứa Chi, Mạc Hứa Chi có thể sẽ đi tìm người khác, tìm người khác có thể cung cấp thật nhiều lợi ích, điểm ấy Lạc Văn Vân cũng rất rõ ràng.Nhưng Lạc Văn Vân có một thói quen. Hắn thích đồ chơi độc quyền.Mạc Hứa Chi rụt tay lại, nhướng mày: "Ai biết được."Lạc Văn Vân nhìn lòng bàn tay trống trải, tươi cười nhạt đi vài phần: "Chương trình tạp kỹ tuần sau, Trần Mân đã nói với cậu chưa."Trần Mân chính là Trần đại diện của Mạc Hứa Chi.Mạc Hứa Chi lông mày giật giật.Trần Mân nói "phí rất nhiều sức lực" là bốc phét sao?Rất rõ ràng mối làm ăn này là do Lạc Văn Vân lấy cho hắn.Mạc Hứa Chi biết Lạc Văn Vân là có ý gì. Tát một cái lại cho táo ngọt, sau khi cự tuyệt cho hắn làm nam 3, lại hố hắn đi tham gia tạp kỹ, để cho hắn tạm thời không có thời gian tìm "người quan hệ lợi ích" khác.Như vậy cũng được.Mạc Hứa Chi chậm rãi nở nụ cười.Nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi.
Tôi có thấy hot search." Mạc Hứa Chi duỗi dài năm ngón tay, rũ mắt nhìn mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay mình, hỏi, "Người kia là ai?""Sao lại bắt đầu quan tâm những thứ này." Lạc Văn Vân nhướng mày, vươn tay ra, vén lọn tóc trước lông mày ra sau đầu, "Không chỉ muốn tiền, còn muốn tình cảm?"Mạc Hứa Chi cười lịch sự: "Tự tin cũng là một loại đẹp."Lạc Văn Vân bị ảo tưởng rồi phải không? Hắn cùng bức tường nói chuyện tình cảm cũng sẽ không thèm cùng Lạc Văn Vân.Lạc Văn Vân bề ngoài nhìn qua rụt rè nhã nhặn, trên thực tế so với ai cũng điên hơn, tình cảm cũng lạnh nhạt đến cùng cực, điên đến mức có thể vứt bỏ tất cả, quên hết tất cả.Trong tiểu thuyết, Lạc Văn Vân là một ảnh đế ôn hòa nhiều tiền, đối với Thẩm Nhạc yêu đến chết đi sống lại. Nhưng thực tế tiếp xúc, không thể dám chắc, Lạc Văn Vân đối với Thẩm Nhạc có tình cảm nồng đậm như vậy hay không.Hoặc là nói, Thẩm Nhạc ở chỗ Lạc Văn Vân cũng không có bất kỳ ý nghĩa trọng yếu nào."Thẩm Nhạc, người kia là Thẩm Nhạc." Lạc Văn Vân làm bộ như không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói Mạc Hứa Chi, cười nói, "Thẩm Nhạc là người tôi thích.""......"Mạc Hứa Chi nghe vậy thì không lên tiếng, chỉ đảo mắt sang một bên, yên lặng tự hỏi.Biểu hiện của Lạc Văn Vân rất khác thường.Đầu tiên là tính cách không phù hợp với thiết lập gốc. Điểm này miễn cưỡng có thể dùng lý do ý thức thế giới tự động sửa BUG để giải thích.Nhưng mà, càng kỳ quái chính là, Lạc Văn Vân rõ ràng đối với Thẩm Nhạc cũng không quan tâm lắm, hết lần này tới lần khác mỗi lần ở điểm chuyển biến quan trọng của cốt truyện, hắn luôn có thể làm theo rất tốt, lấy thân phận một người theo đuổi thâm tình thay Thẩm Nhạc giải quyết mớ hỗn độn, khiến cho hành vi của bản thân ăn nhập với thiết lập, làm cho nội dung kịch bản thuận lợi tiến triển.Ví dụ như bây giờ, hắn có thể dùng một loại ngữ khí trêu chọc, thờ ơ nói mình "thích Thẩm Nhạc".Đây được coi là một tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết gốc. Lạc Văn Vân thẳng thắn nói cho Mạc Hứa Chi biết hắn thích Thẩm Nhạc, dẫn đến sau này Mạc Hứa Chi tìm Thẩm Nhạc gây phiền toái, từ đó cho Thẩm Nhạc các loại cơ hội nổi bật.Mặc dù thái độ của Lạc Văn Vân rất tùy ý, nhưng đúng là thành công đi theo cốt truyện."Ngài và hắn ở bên nhau?" Mạc Hứa Chi sau một lúc lâu mới tiếp lời.Lạc Văn Vân cười nhạo một tiếng: "Không có."Hắn và Thẩm Nhạc sao có thể ở bên nhau.Hắn coi mình là nhân vật chính của thế giới và tận hưởng sự theo đuổi của tất cả mọi người. Hắn nghiện cuộc sống đầy ánh hào quang này, hắn sẽ không trói buộc bản thân với bất kỳ kẻ nào hết.Ở bên một người đối với hắn mà nói, là một chuyện quá mức ngu xuẩn."A, vậy thì không sao." Mạc Hứa Chi cười với Lạc Văn Vân, "Muốn theo đuổi thì theo đuổi, bao giờ hai người ở bên nhau, tôi sẽ đi tìm khách hàng mới."Lạc Văn Vân không giận còn cười.Tên không có lương tâm, trong mắt chỉ có tiền."Khi nào cậu có thể rời giường?"Mạc Hứa Chi nhét hai tay hơi lạnh vào trong chăn che lại, lười biếng nói: "Ngày mốt, bác sĩ nói lúc đó có thể tiến hành vận động ở mức vừa phải.""Sáng hôm đó tôi sẽ đón cậu," Lạc Văn Vân nói, "Năm trăm ngàn, mua cả buổi sáng của cậu."Đầu ngón tay Mạc Hứa Chi trong chăn hơi giật.Hắn nói, "Được."Lạc Văn Vân biết Mạc Hứa Chi đáp ứng, nghe được câu trả lời này ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút.Thứ Mạc Hứa Chi muốn chính là tiền bạc, chỉ cần hắn có tiền, Mạc Hứa Chi sẽ là người quan tâm hắn nhất, thân cận với hắn nhất.Vô luận hắn đưa ra yêu cầu gì, Mạc Hứa Chi cũng sẽ đáp ứng.Miễn là hắn có đủ tiền.Lạc Văn Vân đứng lên chỉnh lại tay áo, lại khom lưng sửa sang lại cổ áo cho Mạc Hứa Chi một chút, che đi xương quai xanh trắng như tuyết bắt mắt kia hoàn toàn."Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."Mạc Hứa Chi gật đầu."Ừm."Một tiếng đóng cửa vang lên, góc quần âu màu đen biến mất ở cửa.Mạc Hứa Chi nằm trên giường, hai mắt trống rỗng.Ngày mốt lại phải "đi làm".Nếu so sánh, Mạc Hứa Chi cảm thấy bồi Lạc Văn Vân còn mệt hơn so với quay phim.Bồi Lạc Văn Vân giống như chơi quét mìn, nói không chừng một giây sau sẽ nổ tung.Nghĩ đến nguyên văn Thẩm Nhạc biến thành tiểu bạch hoa chủ động thông đồng với Lạc Văn Vân, Mạc Hứa Chi liền cảm thấy, anh em nhà này là một đám ngoan độc....... Ngày mốt bồi Lạc Văn Vân cần chuẩn bị cái gì?Quên đi, cái gì cũng không cần chuẩn bị, lấy bất biến ứng vạn biến.Trong đầu cân nhắc những chuyện này, mí mắt Mạc Hứa Chi dần dần trở nên nặng nề, tầm mắt dần dần thu hẹp, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.
Mạc Hứa Chi bị người ta đánh thức.Mở mắt ra, Mạc Hứa Chi vừa nhìn thấy bên giường có một đường nét mơ hồ, đã bị ánh đèn đâm vào mắt.Hắn lại vội vàng nhắm mắt lại."Xin lỗi, là ánh đèn quá chói mắt sao, tôi lập tức điều chỉnh một chút."Thanh âm của người nọ rất ôn nhu, mang theo hơi thở ngọt ngào đặc trưng của phụ nữ trẻ tuổi, làm cho người ta bất giác cảm thấy thả lỏng.Ánh sáng thay đổi từ trắng sáng sang màu vàng mềm.Tiết Phong rõ ràng đối xử với hắn cực kỳ qua quýt, nhưng an bài cho hắn phòng bệnh không tệ, các phương diện chức năng đều rất đầy đủ, ngay cả đèn cũng an bài loại đa dụng như vậy.Cô gái lại điều chỉnh ánh đèn một chút, lúc này mới nhắc nhở Mạc Hứa Chi mở mắt ra.Mạc Hứa Chi có chút mê mang."Xin hỏi cô là...?""Tôi là Chu Tĩnh Nhu, là hộ lý Tiết tiên sinh tìm cho ngài." Chu Tĩnh Nhu cười ngọt ngào, nói, "Xin lỗi vừa rồi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, giờ cơm chiều đã đến rồi, ngài phải ăn cơm đúng giờ mới có thể dưỡng cho thân thể tốt lên nhanh hơn."Hộ lý cũng có người trẻ tuổi như vậy sao?Mạc Hứa Chi cũng lễ phép nói tên của mình, lúc Chu Tĩnh Nhu đi lấy cơm tối thì cầm lấy điện thoại di động lật xem tin nhắn, thấy được trợ lý Tiết Phong gửi tin nhắn cho hắn.Trợ lý chiều nay cũng đã gửi tin nhắn cho hắn, nói đã tìm hộ lý cho hắn, để hắn an tâm dưỡng thương.Trợ lý còn nói sẽ tới đón hắn đến nhà cũ Tiết gia dọn đồ, sau đó sẽ phụ trách giúp hắn đưa đồ đến căn hộ Giang Cảnh mà Tiết Phong cấp cho hắn, mỹ danh: Vì để sinh hoạt của hắn càng thêm thuận lợi.Đồ dùng sinh hoạt ở mỗi nơi một ít cũng rất phiền phức, phải không?Mạc Hứa Chi trực tiếp nở nụ cười.Cái gã Tiết Phong này, thật đúng là không làm thất vọng danh hiệu "tra nam".Vừa thấy Thẩm Nhạc trở về liền khẩn cấp đuổi hắn ra ngoài, còn tìm chút cớ che giấu một chút.Chuyện này cũng chỉ Tiết Phong mới làm được.Ngày mai phải đi thu dọn đồ đạc, ngày mốt đi chơi quét mìn, qua vài ngày nữa lại phải cùng Thẩm Nhạc và Lạc Văn Vân lên show tạp kỹ, ngẫm lại đều cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở...Cũng may hắn ở nhà cũ Tiết gia cũng không được bao lâu, cũng chỉ là ở lại mấy lần khi cốt truyện cần, đồ đạc không nhiều lắm, dọn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.Mạc Hứa Chi còn nằm trên giường xuất thần nhìn trần nhà, Chu Tĩnh Nhu liền mang theo một chén cháo thịt nạc đi đến bên giường, thuần thục kéo cái bàn nhỏ lắp trên giường ra.Cháo thịt nạc tuy rằng nhìn có chút nhạt nhẽo, nhưng mùi rất thơm. Mạc Hứa Chi vừa lúc đói bụng, nói một tiếng cảm ơn liền yên lặng ăn cháo.Chu Tĩnh Nhu cũng không quấy rầy Mạc Hứa Chi, đơn giản thu thập đồ đạc một chút rồi kéo tới cửa đi ra ngoài.Mạc Hứa Chi chậm rãi uống cháo, nhìn sương mù lơ lửng trên không trung, tầm mắt thả lỏng.Kết quả Mạc Hứa Chi còn chưa hưởng thụ thời gian cá nhân được bao lâu, Chu Tĩnh Nhu lại trở về, còn mang theo một người đến.Một y tá đứng ở cửa, đẩy xe lăn, phía trên có một thanh niên chân dài lưng thẳng, một thân quần áo bệnh nhân cũng không che được sức trẻ mãnh liệt. Cửa mở ra, hắn không có liếc loạn, hơi nghiêng đầu, từ góc độ này của Mạc Hứa Chi chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng.Người trong ngõ.Không phải đẹp trai bình thường thôi đâu.Người này trắng trẻo, mí mắt mỏng, lúc nhìn người thì cảm giác lạnh lùng, lúc rũ mắt không hiểu sao lại khiến người ta thương.Trông giống như một chú cún bự.
Tôi có thấy hot search." Mạc Hứa Chi duỗi dài năm ngón tay, rũ mắt nhìn mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay mình, hỏi, "Người kia là ai?""Sao lại bắt đầu quan tâm những thứ này." Lạc Văn Vân nhướng mày, vươn tay ra, vén lọn tóc trước lông mày ra sau đầu, "Không chỉ muốn tiền, còn muốn tình cảm?"Mạc Hứa Chi cười lịch sự: "Tự tin cũng là một loại đẹp."Lạc Văn Vân bị ảo tưởng rồi phải không? Hắn cùng bức tường nói chuyện tình cảm cũng sẽ không thèm cùng Lạc Văn Vân.Lạc Văn Vân bề ngoài nhìn qua rụt rè nhã nhặn, trên thực tế so với ai cũng điên hơn, tình cảm cũng lạnh nhạt đến cùng cực, điên đến mức có thể vứt bỏ tất cả, quên hết tất cả.Trong tiểu thuyết, Lạc Văn Vân là một ảnh đế ôn hòa nhiều tiền, đối với Thẩm Nhạc yêu đến chết đi sống lại. Nhưng thực tế tiếp xúc, không thể dám chắc, Lạc Văn Vân đối với Thẩm Nhạc có tình cảm nồng đậm như vậy hay không.Hoặc là nói, Thẩm Nhạc ở chỗ Lạc Văn Vân cũng không có bất kỳ ý nghĩa trọng yếu nào."Thẩm Nhạc, người kia là Thẩm Nhạc." Lạc Văn Vân làm bộ như không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói Mạc Hứa Chi, cười nói, "Thẩm Nhạc là người tôi thích.""......"Mạc Hứa Chi nghe vậy thì không lên tiếng, chỉ đảo mắt sang một bên, yên lặng tự hỏi.Biểu hiện của Lạc Văn Vân rất khác thường.Đầu tiên là tính cách không phù hợp với thiết lập gốc. Điểm này miễn cưỡng có thể dùng lý do ý thức thế giới tự động sửa BUG để giải thích.Nhưng mà, càng kỳ quái chính là, Lạc Văn Vân rõ ràng đối với Thẩm Nhạc cũng không quan tâm lắm, hết lần này tới lần khác mỗi lần ở điểm chuyển biến quan trọng của cốt truyện, hắn luôn có thể làm theo rất tốt, lấy thân phận một người theo đuổi thâm tình thay Thẩm Nhạc giải quyết mớ hỗn độn, khiến cho hành vi của bản thân ăn nhập với thiết lập, làm cho nội dung kịch bản thuận lợi tiến triển.Ví dụ như bây giờ, hắn có thể dùng một loại ngữ khí trêu chọc, thờ ơ nói mình "thích Thẩm Nhạc".Đây được coi là một tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết gốc. Lạc Văn Vân thẳng thắn nói cho Mạc Hứa Chi biết hắn thích Thẩm Nhạc, dẫn đến sau này Mạc Hứa Chi tìm Thẩm Nhạc gây phiền toái, từ đó cho Thẩm Nhạc các loại cơ hội nổi bật.Mặc dù thái độ của Lạc Văn Vân rất tùy ý, nhưng đúng là thành công đi theo cốt truyện."Ngài và hắn ở bên nhau?" Mạc Hứa Chi sau một lúc lâu mới tiếp lời.Lạc Văn Vân cười nhạo một tiếng: "Không có."Hắn và Thẩm Nhạc sao có thể ở bên nhau.Hắn coi mình là nhân vật chính của thế giới và tận hưởng sự theo đuổi của tất cả mọi người. Hắn nghiện cuộc sống đầy ánh hào quang này, hắn sẽ không trói buộc bản thân với bất kỳ kẻ nào hết.Ở bên một người đối với hắn mà nói, là một chuyện quá mức ngu xuẩn."A, vậy thì không sao." Mạc Hứa Chi cười với Lạc Văn Vân, "Muốn theo đuổi thì theo đuổi, bao giờ hai người ở bên nhau, tôi sẽ đi tìm khách hàng mới."Lạc Văn Vân không giận còn cười.Tên không có lương tâm, trong mắt chỉ có tiền."Khi nào cậu có thể rời giường?"Mạc Hứa Chi nhét hai tay hơi lạnh vào trong chăn che lại, lười biếng nói: "Ngày mốt, bác sĩ nói lúc đó có thể tiến hành vận động ở mức vừa phải.""Sáng hôm đó tôi sẽ đón cậu," Lạc Văn Vân nói, "Năm trăm ngàn, mua cả buổi sáng của cậu."Đầu ngón tay Mạc Hứa Chi trong chăn hơi giật.Hắn nói, "Được."Lạc Văn Vân biết Mạc Hứa Chi đáp ứng, nghe được câu trả lời này ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút.Thứ Mạc Hứa Chi muốn chính là tiền bạc, chỉ cần hắn có tiền, Mạc Hứa Chi sẽ là người quan tâm hắn nhất, thân cận với hắn nhất.Vô luận hắn đưa ra yêu cầu gì, Mạc Hứa Chi cũng sẽ đáp ứng.Miễn là hắn có đủ tiền.Lạc Văn Vân đứng lên chỉnh lại tay áo, lại khom lưng sửa sang lại cổ áo cho Mạc Hứa Chi một chút, che đi xương quai xanh trắng như tuyết bắt mắt kia hoàn toàn."Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."Mạc Hứa Chi gật đầu."Ừm."Một tiếng đóng cửa vang lên, góc quần âu màu đen biến mất ở cửa.Mạc Hứa Chi nằm trên giường, hai mắt trống rỗng.Ngày mốt lại phải "đi làm".Nếu so sánh, Mạc Hứa Chi cảm thấy bồi Lạc Văn Vân còn mệt hơn so với quay phim.Bồi Lạc Văn Vân giống như chơi quét mìn, nói không chừng một giây sau sẽ nổ tung.Nghĩ đến nguyên văn Thẩm Nhạc biến thành tiểu bạch hoa chủ động thông đồng với Lạc Văn Vân, Mạc Hứa Chi liền cảm thấy, anh em nhà này là một đám ngoan độc....... Ngày mốt bồi Lạc Văn Vân cần chuẩn bị cái gì?Quên đi, cái gì cũng không cần chuẩn bị, lấy bất biến ứng vạn biến.Trong đầu cân nhắc những chuyện này, mí mắt Mạc Hứa Chi dần dần trở nên nặng nề, tầm mắt dần dần thu hẹp, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.
Mạc Hứa Chi bị người ta đánh thức.Mở mắt ra, Mạc Hứa Chi vừa nhìn thấy bên giường có một đường nét mơ hồ, đã bị ánh đèn đâm vào mắt.Hắn lại vội vàng nhắm mắt lại."Xin lỗi, là ánh đèn quá chói mắt sao, tôi lập tức điều chỉnh một chút."Thanh âm của người nọ rất ôn nhu, mang theo hơi thở ngọt ngào đặc trưng của phụ nữ trẻ tuổi, làm cho người ta bất giác cảm thấy thả lỏng.Ánh sáng thay đổi từ trắng sáng sang màu vàng mềm.Tiết Phong rõ ràng đối xử với hắn cực kỳ qua quýt, nhưng an bài cho hắn phòng bệnh không tệ, các phương diện chức năng đều rất đầy đủ, ngay cả đèn cũng an bài loại đa dụng như vậy.Cô gái lại điều chỉnh ánh đèn một chút, lúc này mới nhắc nhở Mạc Hứa Chi mở mắt ra.Mạc Hứa Chi có chút mê mang."Xin hỏi cô là...?""Tôi là Chu Tĩnh Nhu, là hộ lý Tiết tiên sinh tìm cho ngài." Chu Tĩnh Nhu cười ngọt ngào, nói, "Xin lỗi vừa rồi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, giờ cơm chiều đã đến rồi, ngài phải ăn cơm đúng giờ mới có thể dưỡng cho thân thể tốt lên nhanh hơn."Hộ lý cũng có người trẻ tuổi như vậy sao?Mạc Hứa Chi cũng lễ phép nói tên của mình, lúc Chu Tĩnh Nhu đi lấy cơm tối thì cầm lấy điện thoại di động lật xem tin nhắn, thấy được trợ lý Tiết Phong gửi tin nhắn cho hắn.Trợ lý chiều nay cũng đã gửi tin nhắn cho hắn, nói đã tìm hộ lý cho hắn, để hắn an tâm dưỡng thương.Trợ lý còn nói sẽ tới đón hắn đến nhà cũ Tiết gia dọn đồ, sau đó sẽ phụ trách giúp hắn đưa đồ đến căn hộ Giang Cảnh mà Tiết Phong cấp cho hắn, mỹ danh: Vì để sinh hoạt của hắn càng thêm thuận lợi.Đồ dùng sinh hoạt ở mỗi nơi một ít cũng rất phiền phức, phải không?Mạc Hứa Chi trực tiếp nở nụ cười.Cái gã Tiết Phong này, thật đúng là không làm thất vọng danh hiệu "tra nam".Vừa thấy Thẩm Nhạc trở về liền khẩn cấp đuổi hắn ra ngoài, còn tìm chút cớ che giấu một chút.Chuyện này cũng chỉ Tiết Phong mới làm được.Ngày mai phải đi thu dọn đồ đạc, ngày mốt đi chơi quét mìn, qua vài ngày nữa lại phải cùng Thẩm Nhạc và Lạc Văn Vân lên show tạp kỹ, ngẫm lại đều cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở...Cũng may hắn ở nhà cũ Tiết gia cũng không được bao lâu, cũng chỉ là ở lại mấy lần khi cốt truyện cần, đồ đạc không nhiều lắm, dọn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.Mạc Hứa Chi còn nằm trên giường xuất thần nhìn trần nhà, Chu Tĩnh Nhu liền mang theo một chén cháo thịt nạc đi đến bên giường, thuần thục kéo cái bàn nhỏ lắp trên giường ra.Cháo thịt nạc tuy rằng nhìn có chút nhạt nhẽo, nhưng mùi rất thơm. Mạc Hứa Chi vừa lúc đói bụng, nói một tiếng cảm ơn liền yên lặng ăn cháo.Chu Tĩnh Nhu cũng không quấy rầy Mạc Hứa Chi, đơn giản thu thập đồ đạc một chút rồi kéo tới cửa đi ra ngoài.Mạc Hứa Chi chậm rãi uống cháo, nhìn sương mù lơ lửng trên không trung, tầm mắt thả lỏng.Kết quả Mạc Hứa Chi còn chưa hưởng thụ thời gian cá nhân được bao lâu, Chu Tĩnh Nhu lại trở về, còn mang theo một người đến.Một y tá đứng ở cửa, đẩy xe lăn, phía trên có một thanh niên chân dài lưng thẳng, một thân quần áo bệnh nhân cũng không che được sức trẻ mãnh liệt. Cửa mở ra, hắn không có liếc loạn, hơi nghiêng đầu, từ góc độ này của Mạc Hứa Chi chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng.Người trong ngõ.Không phải đẹp trai bình thường thôi đâu.Người này trắng trẻo, mí mắt mỏng, lúc nhìn người thì cảm giác lạnh lùng, lúc rũ mắt không hiểu sao lại khiến người ta thương.Trông giống như một chú cún bự.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store